Tập 01 : Lễ hội bóng tối
Chương 17 : Hỗn loạn phía bên dưới (2)
0 Bình luận - Độ dài: 6,422 từ - Cập nhật:
Khoảng vài tiếng trước, tại tòa tháp của pháp sư. Klaus và Elizabeth tiếp tục điều tra nhiều hơn, nhằm có thể khám phá và hiểu hơn về chuyện gì đã thực sự xảy ra tại nơi này. Trong khi đó Hans đang ở ngoài để tìm ra dấu vết của tên Hamelin, thứ đã bị đứt đoạn khi hai thầy trò tiến đến nơi này.
"Những báo cáo này." Elizabeth lẩm bẩm một mình khi lướt qua một lượt những báo cáo hàng tháng của chủ tháp nơi này. Tuy rằng trên giấy tờ nói rằng không có sự kiện bất thường, nhưng việc chứng kiến khung cảnh trên hòn đảo đã khiến cho nữ pháp sư bắt đầu sinh nghi rằng mấy cái báo cáo này đã được làm giả.
Lúc này đây, Hans vội vã đá bay luôn bức tường rồi chạy vào. Điều đó khiến Elizabeth không khỏi khó chịu khi chứng kiến tòa tháp đã bị có thêm một lối ra mới, song vì giữ một sự tôn trọng nhất định với thợ săn kỳ cựu Klaus nên cô chỉ dừng lại ở những tiếng càu nhàu.
"Những cái xác, chúng nó..." Hans sốc gần như không nói nên lời. "Biến mất hết rồi. Những cái xác đã biến mất hết rồi."
Lời của Hans khiến cho hai người bị sốc nặng, đến mức phải vài giây trôi qua thì Klaus mới kịp thời phản ứng lại. Nhưng người thợ săn già chưa kịp nói gì thì Elizabeth đã nhanh chóng cắt ngang bằng cách phóng nhanh ra phía bên ngoài kiểm tra. Khiến cho Klaus không khỏi thở dài và đuổi theo.
Khi ông và Hans ra đến nơi thì tất cả những xác chết đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại những vệt máu khô trên sàn gạch. Đứng giữa nơi từng chứa vô số xác người là Elizabeth, người lúc này đang lẩm bẩm gì đó. Dựa vào khẩu hình miệng, cả hai thợ săn đều có thể đoán rằng nữ pháp sư đang chửi thề.
"Thôi nào, cô Elizabeth." Hans cố gắng trấn an. "Với thợ săn chúng tôi, việc để lọt mất con mồi không phải là chuyện quá hiếm."
Như một lẽ thường tình, thứ mà chàng thợ săn trẻ nhận được là cái lườm lạnh như băng đến từ phía Elizabeth. Song nữ pháp sư cũng biết điều, nên nhanh chóng trấn tĩnh lại. Tất nhiên, miệng cô vẫn liên tục lẩm bẩm. Cho thấy dẫu có cố gắng ra sao, sự cay cú của nữ pháp sư vẫn luôn hiện hữu.
"Tên dám dở trò với các học trò của Nous đó phải trả giá. Chúng dám coi pháp sư chúng tôi như những kẻ mù. Tôi nhất định sẽ nghiền nát chúng." Elizabeth tuyên bố với đôi mắt rực lửa.
"Khoan, xin lỗi cô nhưng mà với kiến thức hạn hẹp của mình. Tôi tưởng ma thuật của Nous đâu chuyên lắm về truy tìm và hủy diệt con mồi đâu." Hans tò mò hỏi.
"Kiến thức của ngài là bất tận. Một kẻ bước trên con đường hủy diệt như anh sẽ không bao giờ hiểu được. Ngay cả những pháp sư đi theo ngài cũng không tài nào biết được hết những tri thức ngài sở hữu. Đừng bao giờ coi thường ngài."
Sau khi bị xổ cho một tràn đến từ phía Elizabeth, Hans lựa chọn không nói gì cả và thay vào đó đứng im chờ đợi những gì xảy ra tiếp theo. Vì cậu đã học được một điều luật quan trọng. Rằng trên đời này tuyệt đối không được hỏi bạn tình của tín đồ Xalhurael là ai, không được nghi ngờ về quyền năng của Solrathis trước mặt các linh mục và hiệp sĩ dòng đền. Cuối cùng là cấm cãi nhau cũng như bàn luận về tri thức với các pháp sư của Nous nếu bạn không bước trên con đường chung với họ.
Vậy ý của cô ta là toàn bộ sự việc này không phải lỗi do Nous, mà là của mỗi cô ấy. Vấn đề kỹ năng. Thôi thì sao cũng được. Cô đã có lòng nhận hết trách nhiệm thì tôi cũng chiều vậy.
Tất nhiên, một vài suy nghĩ là không thể tránh khỏi. Lúc này đây, Klaus bước ra và can ngăn hai người lại hòng tránh những xung đột không cần thiết trong tình huống thế này. Sau khi đã đẩy hai đứa bằng tuổi cháu mình ra xa, ông mới bắt đầu vạch đường.
"Sẽ là vô ích nếu cả hai đứa tiếp tục cãi nhau nữa. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Nếu lễ hội này kết thúc trước cả khi ta bắt được kẻ chủ mưu thì coi như tay trắng trở về." Klaus dừng lại, lấy hơi. "Giờ thì, theo lão già này về lại ngọn tháp nào."
Không đợi câu trả lời đến từ hai người, vị thợ săn già quay người và trở lại về phía tòa tháp. Còn hai bạn trẻ thì chỉ còn cách im lặng và lủi thủi theo sau như hai chú gà con. Khi đã tiến vào trong ngọn tháp, Klaus chỉ tay vào sàn gạch ở góc phòng.
"Khi lão già này sử dụng ma thuật máu để lần theo dấu vết của Hamelin. Dấu vết đó đã dẫn đến đây." Klaus vừa nói, vừa tiến đến và dùng tay cảm nhận lấy sàn gạch. "Cô Astrea này. Cô có phiền không nếu chúng tôi tháo dỡ chỗ này ra một xíu ?"
Elizabeth nghe vậy thì liền không một chút do dự mà gật đầu đồng ý.
"Cứ làm theo ý của ông. Chúng ta cũng không còn nhiều thời gian nữa. Tháp chủ sẽ hiểu thôi."
"Vậy thì tốt quá. Tại chúng tôi cũng không dư giả gì để mà đền bù."
Với khuôn mặt vẫn giữ nguyên một nụ cười hiền từ, Klaus dễ dàng xới tung đống gạch lên chỉ bằng một cú vuốt. Như thể mấy thứ đó là bông gòn vậy. Những viên gạch bay khắp căn phòng như thể đang có bão cát. Song Hans không vấn đề gì khi có thể linh hoạt né được nhờ phản xạ, còn Elizabeth thì nhờ tấm giáp ma lực bọc quanh cơ thể.
"Một vòng ma thuật, lại còn là ma thuật dịch chuyển nữa. Thứ này là của ngài Nous." Mắt Elizabeth bỗng sáng lên đầy thích thú, đến mức cô ta bắt đầu lại gần hơn để có một cái nhìn tổng quát.
Về phía Hans, chàng thợ săn trẻ chỉ đơn giản là quan sát khi Elizabeth nghiên cứu vòng tròn với vẻ thích thú không khác gì một đứa trẻ có đồ chơi mới. Anh nén tiếng thở dài lại, rồi nhìn xung quanh hòng giết thời gian.
Sau một lúc lâu, nữ pháp sư cuối cùng cũng hài lòng. Cô cẩn thận đứng vào giữa vòng tròn, tay vẫy cả hai thợ săn lại gần. Khi cả ba đã ở bên trong thì Elizabeth bắt đầu nhắm mắt và tập trung ma lực hòng truyền xuống vòng tròn. Một luồng ánh sáng xanh dương lóe lên, trong một cái chớp mắt cả ba đã thấy bản thân đứng ở một hành lang thuộc một hang động không xác định. Nơi mà được xây dựng khá là tạm bợ, như thể chủ nhân của nó chỉ muốn bỏ trốn ngay sau khi kết thúc.
"Dấu vết của máu đã có trở lại rồi. Hai người cẩn thận, cứ đi theo sau lưng lão già này." Klaus thông báo trong khi cầm chắc chiếc rìu chiến trong tay. Như thể sẵn sàng chẻ đôi bất kỳ ai có ý định lao ra từ bóng tối.
Hans thấy vậy cũng bắt đầu rút thanh đại kiếm ra, sẵn sàng hỗ trợ thầy của mình nếu cần thiết trong khi ánh mắt bắt đầu dòm ngó xung quanh. Elizabeth không nói gì nhiều, chỉ đơn giản tạo ra một con cú nhỏ trong lòng bàn tay. Con cú chỉ to bằng cổ tay này tỏa một hào quang màu xanh dương kỳ lạ.
"Thứ này là ?" Hans tò mò hỏi.
"Ma thuật mô phỏng của Nous, phản ánh tri thức mà ngài đã học hỏi được từ thế giới này." Elizabeth giải thích đơn giản, sau đó khiến con cú bay về phía bóng tối. Ánh sáng của nó soi rọi cả một hang động. Để lộ ra một xác chết nằm bên cạnh một chiếc cần gạt, xa hơn nữa là một chiếc thang máy có thiết kế trông chả khác gì một cái lồng sắt.
Klaus thấy vậy thì liền tiến đến và kiểm tra tình trạng của thi thể. Ông nhăn mặt lại khi thấy cái xác đã bắt đầu có giòi và bốc mùi hôi thối. Thậm chí cả cơ thể đã mềm, chứng tỏ việc co cứng tử thi đã kết thúc rất lâu. Sau khi đã khám nghiệm xong, Klaus đứng dậy và tiến về phía cần gạt. Không cần phải quá thông minh mới có thể nhận ra chiếc cần gạt là để dành cho chiếc thang máy đi xuống. Còn thi thể kia từng là kẻ phụ trách việc gạt cần.
"Phía bên dưới có thứ gì đó. Xin hãy cẩn thận." Elizabeth cảnh báo khi cô nhận thấy con cú mà bản thân tạo ra đã đột ngột biến mất khi đi xuống sâu hơn. Nữ pháp sư nhắm mắt, cố gắng cảm nhận luồng sức mạnh. "Tôi có thể cảm thấy một sự hiện diện mạnh mẽ của tự nhiên phía bên dưới. Và một thứ gì đó."
"Một thứ gì đó ?" Hans tò mò hỏi.
"Tôi không chắc chắn nữa. Có cảm giác như thứ này biết cách lẩn trốn sau các lớp sức mạnh của các vị cổ thần. Đồng thời, nó tỏa ra một thứ vừa đau khổ, nhưng cũng vừa... sướng ?"
Elizabeth cố gắng lựa chọn từ ngữ phù hợp nhất có thể để miêu tả những gì bản thân cảm thấy. Nhưng thứ cô nhận được lại là ánh nhìn kỳ quặc đến từ hai thợ săn. Thậm chí Hans còn nheo mắt và nhếch một bên lông mày nhìn cô khi nghe xong.
"Một miêu tả thú vị, lão già này đoán vậy." Klaus đáp lại hòng phá tan không khí ngượng ngùng này. "Trông không giống miêu tả của vị thần bóng đêm cho lắm."
"Vâng. Theo những nghiên cứu của các pháp sư với các nạn nhân từng bị bóng tối nuốt chửng thì họ miêu tả rằng đó là một nơi lạnh lẽo, nhưng đồng thời cũng rất yên bình. Tôi không chắc có từ ngữ nào miêu tả về việc này trong tài liệu cả." Elizabeth đáp lại, trút ra một tiếng thở dài khi một cơn mệt mỏi đột ngột kéo đến.
Sau cuộc trò chuyện ngắn, Klaus và Elizabeth tiến vào bên trong chiếc thang máy, còn Hans phụ trách việc gạt cần. Chàng thợ săn trẻ không tốn quá nhiều thời gian để làm việc đó. Khi chiếc thang máy bắt đầu di chuyển xuống nhờ hệ thống ròng rọc thì cậu liền phóng như bay đến rồi thực hiện một cú nhảy và đáp lên nóc của cái lồng sắt.
Cú đáp có khiến cho Elizabeth có đôi chút khó chịu, song cô chẳng nói gì cả vì đang rất mệt. Dẫu vậy, cô vẫn cố gắng hết sức đề quan sát được mọi thứ đang diễn ra bên ngoài. Nữ pháp sư thấy bọn họ đang đi xuống dưới, toàn bộ những nơi bên ngoài chiếc thang máy đều tối đen. Cứ như thể cả ba đang đi tới tâm của bóng tối vậy. Nhưng trước khi Elizabeth kịp làm gì thì cái lồng đã chạm tới mặt đất.
"Coi chừng đấy, cô Astrea. Chưa gì tôi đã cảm thấy sát khí rồi đấy." Hans nhảy xuống dưới đất, một tay rút thanh đại kiếm ra sẵn sàng chiến đấu.
Y hệt như những gì mà chàng thợ săn trẻ đã cảnh báo, trong không gian tối mịt kia bỗng vang lên tiếng vỗ cánh. Tiếng của nó to dần, to dần báo hiệu một điều chả lành. Rồi từ bên trong bóng tối, một sinh vật bỗng lao ra với tốc độ rất nhanh.
Thứ này là một sự kết hợp kỳ dị giữa các loài vật. Khi nó sở hữu cho mình cái đầu của loài dơi, thân thì trông giống như một con kỳ đà, trong khi phần cánh và chân mang lại cảm giác như đến từ một con đại bàng.
Đến lúc này đây, cả ba mới kịp hoàn hồn nhưng đã quá muộn. Sinh vật đó đã bắt đầu phát ra sóng âm cường độ cao và chỉnh nó đến tần số mà con người có thể nghe được. Dẫn đến việc ba người phải bịt tai lại vì âm thanh này quá ồn, người bị nặng nhất là Elizabeth khi lúc này cô đã bắt đầu có triệu chứng đau đầu nhẹ.
"Hans !" Klaus hét lớn. "Ta sẽ đánh lạc hướng nó. Con lo cắt phần cánh của cái thứ kì dị này đi !"
Hans nghe vậy thì gật đầu đồng ý, chàng thợ săn trẻ bắt đầu tăng tốc phóng như bay đến chỗ của nó. Trong khi Klaus rút khẩu súng lục ổ xoay ra và nã liên tiếp về thứ lai tạp kỳ dị đó. Dẫu vậy, chỉ với một cú đập cánh nhanh thì nó đã hoàn toàn né được những viên đạn cũng như rời xa khỏi tầm đánh của Hans.
Mẹ kiếp !
Chàng thợ săn trẻ rủa thầm trong đầu. Cậu bắt đầu tăng tốc nhanh hơn trong khi sử dụng ma thuật tăng cường thể chất để có đuổi kịp sinh vật kia. Klaus lúc này cũng bắt đầu bị cản trở khi một nguồn năng lượng tâm linh bỗng tràn vào không gian này.
"Lại gì nữa đây ?" Klaus khó chịu nói.
Khi cả ông lẫn Elizabeth quay đầu nhìn thì thấy có một con nhện đen khổng lồ lên đến đâu đó lên đến năm mét. Khiến cho cả hai trông chả khác gì người lùn khi so với thứ đó. Con nhện khổng lồ phát ra một nguồn năng lượng tâm linh bí ẩn, khiến cho những đàn con nó đang mang trên người rớt xuống và bắt đầu bò về phía họ với tốc độ cao. Mỗi con nhện con có kích thước đâu đó bằng một con chó chăn cừu trưởng thành.
Tưởng rằng mọi thứ không thể nào tệ hơn nữa, thì một tiếng sáo bỗng vang lên. Hamelin đã đứng trên cao từ lúc nào, tiếng sáo của hắn dẫn nguyên bầy chuột tới. Khiến cho cả ba người đã bị bao vây tứ phía. Lâm vào tình trạng ngàn cân treo sợi tóc.
Chúng đông quá. Chả lẽ mình phải sử dụng cái khả năng đáng nguyền rủa đó sao ?
Hans điên cuồng đảo mắt quan sát xung quanh, cố gắng tìm một kẽ hở để trốn thoát cho cả ba nhưng thất bại. Chàng thợ săn trẻ dù không muốn, nhưng bây giờ đã chẳng còn cách nào khác. Khả năng đó là ma thuật mà cậu nhận được khi giao dịch với cổ thần Xal'gurath. Vị thần đó vốn chả quan tâm tín đồ của mình làm gì với sức mạnh mà "hắn" ban phát. "Hắn" chỉ muốn xem rằng những kẻ mà "hắn" hứng thú sẽ bùng nổ được bao nhiêu.
Hít một hơi thật sâu, Hans nhắm mắt lại. Chàng thợ săn có thể cảm nhận được đó. Rằng đôi mắt của Xal'gurath đang liếc nhìn cậu. Trong thoáng chốc, có nhiều cảm xúc mãnh liệt bỗng trào dâng trong tâm trí Hans như nước lũ. Cậu cảm thấy khó chịu, cậu cảm thấy căm ghét, cậu cảm thấy phẫn nộ. Và cậu, muốn tận hưởng dòng máu tươi chảy khắp cơ thể.
Hans vung thanh kiếm của mình lên, một ngọn lửa bùng lên che phủ toàn bộ phần lưỡi kiếm. Thứ được sinh ra với một mục đích duy nhất là hủy diệt. Chàng thợ săn trẻ trong cơn say máu đã vung thanh đại kiếm có chứa ngọn lửa hủy diệt về lũ nhện. Lũ nhện tuy đông, nhưng lại thật yếu đuối và thảm hại làm sao trước sức mạnh tuyệt đối của hủy diệt. Chúng bắt đầu bị "tan chảy" trước ngọn lửa, trông chả khác gì socola là bao.
Nhưng Hans cảm thấy những thứ đó là chưa đủ. Nghĩ vậy, một tia sét đỏ thẫm như máu bỗng dưng đã nằm trong lòng bàn tay của cậu. Chàng thợ săn phóng chúng về phía cái thứ sinh vật hỗn tạp dị hợm đang bay kia. Buộc nó phải chật vật né đòn. Nhưng việc mất tập trung trong giây lát là quá đủ cho một kẻ săn mồi rồi.
Với không một chút do dự, Hans phi một phát thanh đại kiếm bốc lửa của mình về phía nó. Dẫu cho cái thứ đó tránh được, nhưng sức nóng của ngọn vẫn kịp biến vài cái lông trên cái đôi cánh đại bàng đó thành than. Tận dụng quãng thời gian quý giá đó, cậu bắt đầu chạy nước rút sau đó nhảy cao lên và túm lấy cái chân nó.
Cú tóm khiến cho cái thứ quái thai kia hoảng loạn. Nó bắt đầu bay loạn xạ hòng hất văng Hans ra, nhưng thất bại. Chàng thợ săn lúc này dùng ma thuật mang tên ý niệm đau đớn lên hai đôi cánh của nó. Bằng cách tập trung vào một điểm, sau đó tạo ra một quả cầu nhỏ chưa đến đốt ngón tay út. Cuối cùng là đưa nó vào đôi cánh.
Lúc đầu, không có gì xảy ra. Nhưng chỉ ngay sau năm giây, một vụ nổ nhỏ đã xảy ở phía bên trong. Thổi bay đôi cánh của sinh vật đó. Khiến nó gầm lên một tiếng, sóng âm của của tiếng gầm làm cái hang động này như sắp sụp xuống vậy. Nhưng Hans vẫn kiên trì bám lên nó, thậm chí còn dùng vật tiếp đất thành công.
Cùng lúc đó, Elizabeth bắt đầu niệm phép trong đầu. Cô nhanh chóng tạo ra một bầy chim chóc bằng ma thuật mô phỏng của mình và điều khiến chúng phóng thẳng về lũ chuột. Cuối cùng là kích hoạt và tạo ra những mảnh vỡ găm thẳng vào đám gặm nhấm rồi đóng băng chúng hoàn toàn.
"Thật hết cách."
Klaus lúc này lấy ra một lưỡi dao nhỏ và cắt cổ tay mình theo chiều dọc xuống. Những dòng máu tươi bắt đầu chảy xuống sàn nhà, tạo thành một vũng máu lớn. Người thợ săn già nua nhắm mắt lại, lẩm bẩm lời cầu nguyện bên trong đầu.
Ôi hỡi chúa tể của tôi ! Kẻ tôi tớ này xin dâng hiến dòng máu của mình để thỏa mãn ngài. Hãy hạ phàm đi, hỡi những kẻ tôi tớ của ngài. Hãy mang máu của kẻ thù cho ngài uống, mang xương sọ của chúng cho chiếc ngai ngài ngồi. Hãy kéo sự hủy diệt lên bọn chúng.
Dưới lời cầu nguyện của Klaus, vũng máu tươi dưới chân ông bắt đầu có sự biến đổi khi xuất hiện một vòng xoáy nước. Trồi ra từ nơi đó là một con chó, thoạt đầu nó trông rất nhỏ khi chỉ cao bằng nửa người Klaus. Nhưng khi nó bước ra hoàn toàn thì sinh vật có màu đỏ như máu này đã đạt được kích thước đâu đó bốn mét.
Nó bắt đầu gầm gừ trước con nhện bằng hàm răng đỏ như máu, xung quanh bắt đầu nổi lên những cơn lốc nhỏ đang bùng cháy. Sau đó, nó lao lên với một tốc độ khủng khiếp và dẫm nát hết những con nhện con và đàn chuột trên đường đi. Khi bị cắn chúng, nó tách ra thành hai bản thể nhỏ hơn. Tiếp tục cuộc tàn sát đẫm máu. Cứ thế, nó ngày càng nhỏ hơn song số lượng kẻ thù cũng đã chết gần hết.
Trải qua một lúc cắn xé lẫn nhau, giờ đây kích thước của đàn chó hủy diệt chỉ bằng một con chó becgie. Nhưng bọn chúng nào có quan tâm mà vẫn lao vào xâu xé con nhện mẹ. Không rõ có phải do Klaus lẫn hay không, nhưng có vẻ vài con chó đã nở một nụ cười thỏa mãn khi đang tận hưởng từng chút, từng chút một của con nhện.
"Ma thuật của hủy diệt... thật kinh tởm." Elizabeth lẩm bẩm trong khi hướng ánh mắt kinh hoàng về cảnh tượng trước mặt.
Cô tưởng rằng lời của mình không ai có thể nghe thấy, thế nhưng một trong những khả năng của thợ săn là tăng cường thể chất và các giác quan hòng phục vụ cho mục đích "hủy diệt". Nên Klaus đã nghe, thậm chí ngay cả người đang vật lộn với con quái thú hỗn tạp là Hans cũng đã nghe thấy.
Klaus do đã quen nên đã kìm nén lại được. Còn Hans, vì đang trong trạng thái say máu bắt đầu tung những cú đấm tàn bạo vào cái mặt dơi của thứ đó. Từng cú không khác một phát đập của búa chiến, khiến cho mặt của con quái vật đó ngày càng nát. Đến cú thứ mười lăm, sinh vật đó dừng chuyển động và hoàn toàn bất động.
Hans sau đó quay người, với đôi bàn tay đầy máu phóng một phát về phía nơi Elizabeth đang ngồi. Cậu một tay túm lấy cổ áo choàng và nhấc bổng cô lên dễ dàng, tay còn lại nắm thành nắm đấm.
"Con khốn này ! Cô đi hơi xa so với một pháp sư rồi đấy." Hans hét vào mặt nữ pháp sư, đôi mắt đỏ hoe không khác gì một con quái vật. Tưởng chừng như cậu sắp ăn luôn cô theo đúng nghĩa đen.
Điều đó khiến cho Elizabeth, người lúc nào cũng luôn giữ một vẻ bí ẩn giờ đây đã có chút sợ hãi trên khuôn mặt. Lúc này đây, Klaus tiến đến và gạt tay của Hans ra.
"Bình tĩnh đi, Hans. Kiểm soát cơn say máu trong con." Ông bình tĩnh nói.
Trước những lời của thầy, Hans từ từ hít một hơi thật sâu. Cố gắng thư giãn để tránh việc đẩy cơn say máu đi quá xa. Sau một lúc, chàng thợ săn trẻ trút ra một tiếng thở dài và buông Elizabeth ra. Nữ pháp sư lúc này ngồi bệt xuống nền đất, cô có lẽ đã chả còn là chính mình nữa.
"Này... cô ổn đấy chứ ? Cô cư xử hơi lạ." Hans nói tiếp. "Tất nhiên, mới gặp nhau được ngày nên tôi không rõ tính cách thật của cô ra sao. Nhưng mà để lộ vẻ sợ hãi với những kẻ xa lạ như chúng tôi không giống cô chút nào."
Elizabeth nghe vậy thì định trả lời, thế nhưng liền bị cắt ngang bởi một tiếng sáo vang lên một lần nữa. Klaus nhìn lên phía trên và tặc lưỡi khi thấy một gã ăn mặc sặc sỡ đang cười.
"Hamelin... sự hiện diện của ngươi mờ nhạt quá nên ta quên mất giờ ngươi mới chịu lòi cái bản mặt mình ra à. Tưởng ngươi định trốn mãi đến khi lễ hội kết thúc cơ chứ." Klaus nói, giọng có chút mỉa mai.
"Thôi nào, lão già ! Nghĩ tốt cho tôi một tí đi chứ." Hắn ta nói lớn, giọng vang vọng khắp hang động.
Klaus tặc lưỡi, tay cầm chắc cây rìu. Ánh mắt đảo quanh hang động hòng tìm ra những điểm tựa để có thể tiếp cận gần hơn với Hamelin. Nhưng trước khi ông kịp thực hiện bất kỳ điều gì, có một luồng sáng bỗng hiện ra. Một loạt những ngôi sao nhỏ tỏa ra ánh sáng xanh da trời soi sáng cả một vùng lao như gió về phía Hamelin.
"Nhớ nhanh ước đi nhá ! Kẻo sao đi qua hết đấy !"
Nữ thám tử Shera Clinton nói lớn trong khi bước ra từ bóng tối, cô nở một nụ cười khinh miệt nhìn tên thổi sáo đang đứng bất động tạm thời khi những ngôi sao nho nhỏ phóng đến. Chỉ khi chúng đến rất gần, hắn mới kịp định thần lại rồi né sang một bên. Nhưng những ngôi sao bất ngờ chuyển hướng, khiến Hamelin lãnh đủ đòn tấn công vào người.
"Hy vọng mày đã ước đủ, thằng lòe loẹt thảm hại." Shera khinh bỉ nói, rồi đáp xuống nơi Hamelin đang nằm. Nữ thám tử không chút để tâm đến những tiếng rên rỉ đau đớn của Hamelin mà túm lấy cổ áo nhấc bổng gã lên.
"Tao có khá hiểu nhiều câu hỏi cho mày đây." Cô gằn giọng. "Mày có thể nói, hoặc giữ im lặng. Ngài Nous cũng rất sáng tạo trong lĩnh vực này đấy."
Trước lời đe dọa của Shera, tên Hamelin dù đang rất đau song cũng ráng gượng giơ hai tay lên xin hàng. Một lời thông báo rằng gã sẵn sàng hợp nếu cô muốn. Thấy vậy, một nụ cười có chút nham hiểm dần hình thành trên khuôn mặt xinh đẹp của thám tử. Cô mau chóng đổi cách ăn nói, giọng bây giờ có chút rót mật vào tai hơn.
"Tuyệt quá ! Tôi biết anh sẽ hợp tác mà. Anh có phiền không nếu cho tôi biết chỗ mà mấy anh giam giữ Joseph Marston không ?"
Hamelin nghe xong thì hơi ngớ người. Gã cố gắng lục trong ký ức của bản thân xem có người đàn ông nào có cái tên mà nữ thám tử nói không. Nhưng cuối cùng lại chả đào ra được gì.
"Cô đang nói cái gì vậy ? Joseph là thằng quái nào ?" Hamelin bối rối hỏi lại.
"À, anh biết đấy. Bác sĩ, tóc nâu, mắt xanh lục, cao đâu đó cỡ anh." Shera bình tĩnh đáp lại, dẫu lúc này cô đang bắt đầu thấy khó chịu.
"Chịu. Chúng tôi không có giam giữ người như thế." Hamelin lắc đầu.
Mày đùa bà mày chắc ! Cái thằng lởm chết tiệt này !
Lúc này đây, cái khuôn mặt như muốn ăn tươi nuốt sống của nữ thám tử bỗng chốc quay trở lại. Cô sau suýt thì đấm Hamelin, nhưng đã kìm nén suy nghĩ đó lại. Lúc này đây, Klaus cũng đã bước đến. Theo sau là Elizabeth và Hans.
"Vô ích thôi. Thằng nhóc này chả biết gì đâu. Tên nhãi này ngày xưa đã như vậy. Lúc đầu thì bày đặt cố sống cố chết theo con đường của Nous. Thấy không được thì liền hy sinh để theo con đường của Xal'gurath. Giờ thì như thế này đây." Klaus tóm tắt nhanh cuộc đời của Hamelin bằng giọng chứa đựng nỗi thất vọng sâu sắc.
"Ồ, tên này từng theo Nous sao ? Hên thế, Nous mà có tên này chắc tức ói máu mất." Shera mỉa mai, vô thức vỗ nhẹ vào bờ má bé bỏng của Hamelin, khiến răng của gã bắt đầu có dấu hiệu lung lay.
"Bên này cũng vậy thôi, biết bao nhiêu kẻ sinh ra với mấy cái phước lành mà Xal'gurath muốn thoát ra còn không được. Đây gã còn tự đâm đầu vào." Hans chen vào, giọng của cậu thợ săn trông rất chán nản. Như thể có nằm mơ cũng chả ngờ có người nào ngố đến như vậy.
"Dù sao thì, ngươi sẽ phải kể cho bọn này tất cả những gì đã và đang diễn ra tại nơi này. Khai mọi thứ mà ngươi biết ra." Elizabeth bước đến trước mặt Shera và Hamelin. Cô niệm thần chú trong đầu, sau đó lôi ra cả một quả cầu điện ra. "Thứ này đã được ta điều chỉnh để mỗi giây trôi qua mà người không nói gì. Nó sẽ chích điện ngươi một phát."
Hamelin nghe như vậy thì đần cả người ra. Lúc này đây, một tia sét nhỏ bỗng bắn về phía gã khiến cho hắn co giật đùng đùng. Sét nối tiếp sét, chẳng mấy chốc cả cơ thể Hamelin đã không chịu nổi nữa. Gã gào lên trong đau đớn.
"Tao khai, tao khai. Gã thuê tao là một gã có áo choàng vàng, một kẻ thờ thần tự nhiên. Có thân dưới là bạch tuộc. Gã trả đâu đó tận 200 pound cho việc này, bảo tao ngậm mồm lại và làm theo lời hắn bảo."
"Tốt, tốt. Còn gì nữa không ? Nói hết sạch ra." Shera ra lệnh, có vẻ vẫn chưa hài lòng với lượng thông tin mình nhận được.
"Từ từ, từ từ. Hắn muốn lợi dụng bóng tối nhằm hiến tế một lượng lớn số lượng linh hồn cho thứ gì đó tao không biết. Gã không nói rõ. Hết rồi."
Elizabeth nghe vậy thì nheo mắt lại, tiếp tục để cho quả cầu điện tiếp tục chích gã. Hamelin tiếp tục rên la khi những dòng điện chạy qua cơ thể. Nhưng có lẽ dòng điện đã khiến não hắn nhớ ra một điều gì đó, để thoát khỏi cảm giác đau đớn này, Hamelin không ngần ngại phun ra mọi thứ để được sống.
"Còn có một tên nữa. Nhưng tao không biết gã làm gì. Chỉ thấy loáng thoáng các thiết bị mà kẻ đấy sở hữu có vẻ lạ. Hết rồi ! Đừng có chích điện nữa. Đau quá !"
Thấy Hamelin đã khai hết, Elizabeth gật đầu hài lòng rồi kết thúc quá trình hành hạ gã. Cô quay người lại, vô tình chạm mắt với Hans. Chàng thợ săn trẻ lúc này đây đang nhìn đểu nữ pháp sư. Khỏi phải nói, nó làm cho Elizabeth thấy khó xử như thế nào nên ngay lập tức quay mặt đi.
"Vậy mọi thứ giờ đã tạm rõ." Shera đưa ra kết luận. "Có vẻ như những kẻ theo trên con đường tự nhiên muốn lợi dụng sức mạnh của bóng tối. Và còn, một tên nữa. Thiết bị kỳ lạ sao ?"
"Khoan đã, còn bá tước Dumes thì sao ? Ông ấy cũng là chủ nhân của nơi này mà." Hans thắc mắc.
Lúc này đây, cả nhóm mới nhận ra có một điều kỳ lạ. Bá tước Dumes, kẻ mà tưởng rằng là chủ mưu lại không được nhắc đến. Khi mọi người còn đang băn khoăn và định quay sang tra khảo tiếp. Hamelin bỗng dừng vùng dậy, kéo theo đó là mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội. Trồi lên trên mặt đất là bốn con golem khổng lồ. Sự hỗn loạn đã tạo cơ hội cho Hamelin chạy đi mất từ lúc nào.
"Tên khốn lòe loẹt đó !" Shera tức giận hét lớn. "Ba người lo mấy tên Golem đó đi. Tôi sẽ đuổi theo sau. Tranh tủ tìm Joseph luôn."
Dứt lời, nữ thám tử nhanh chóng chạy đi tìm Hamelin, song vẫn không quên sử dụng phép thuật mô phỏng lại những trận sao băng phiên bản nhỏ rồi bắn chúng về phía những con golem. Những ngôi sao đó khi va chạm bắt đầu tạo ra một làn khói xanh, che khuất tầm nhìn của bọn chúng. Nhưng cũng hạn chế luôn khả năng quan sát của ba người.
Trong màn khói xanh, có một kẻ cầm thương lao ra. Klaus liền nhận ra đó chính là gã trên mái nhà đã trợ giúp Hamelin tối hôm qua. Ông mỉm cười sau đó vung một cú rìu cực mạnh vào thẳng phần thân, tiếng kim loại va chạm với nhau vang lên trong chiến trường hỗn loạn. Song Klaus biết, lực mà bản thân tạo ra vốn đã làm gãy xương cũng như làm hỏng toàn bộ nội tạng của hắn rồi. Một món quà, song cũng là một lời nguyền của hủy diệt.
Klaus không hề có ý định dừng lại, ông vung thêm một nhát nữa. Lần này, áo giáp xích đã bị phá hủy hoàn toàn và cây rìu của ông đã chẻ đôi tên cầm thương đó ra làm hai nửa.
"Tránh ra !"
Elizabeth hét lớn rồi đẩy Hans sang một bên, tuy đầu vẫn còn hơi váng nhưng điều đó không thể nào ngăn cản nữ pháp sư tạo ra hàng loạt những chiếc đinh tỏa ra màu xanh quen thuộc. Dưới sự điều khiển của Elizabeth, chúng nhanh chóng bay đến những con golem và khiến cả cơ thể làm bằng đá chảy ra như bùn.
Hans lúc này lao về phía con còn lại, tận dụng sự linh hoạt của bản thân cũng như sự chậm chạp của golem mà vung thanh đại kiếm vào chân nó. Cú đập khiến nó mất thăng bằng, tạo cơ hội cho chàng thợ săn nhảy lên trước mặt và tung một đòn cực mạnh. Cú đánh mạnh đến mức mặt đất trong hang động bắt đầu sập và kéo theo cả Hans lẫn con golem xuống dưới. Nhưng cậu ta chẳng để ý, đâm thẳng vào lõi của con golem khi cả hai lao xuống phía bên dưới vô định.
***
"Ờ thì, cũng không dài cho lắm." Hans nhún vai sau khi đã kể xong những gì đã xảy ra.
Trong khi đó Joseph và Samuel thì há hốc mồm vì kinh ngạc. Khi Hans chuẩn bị nói tiếp thì bức tường phía sau chàng thợ săn bị phá cho tanh bàn, bước ra từ đó không ai khác ngoài Shera với khuôn mặt vô cùng khó chịu. Samuel cũng nhận ra nữ thám tử bằng cách nào đó đã lấy được khi túi xách của mình.
"Bà nội cha cái thằng lòe loẹt đó chạy đâu mất rồi ! Tự nhiên nhảy vô cái đống thợ mỏ phiền phức đó."
Shera sau đó quay sang nhìn cả nhóm, ánh mắt cô sáng lên trong chốc lát khi được gặp lại Joseph. Nhưng nữ thám tử đã mau chóng che giấu nó đi. Lúc này đây, Samuel tiến đến và đưa hai tay ra xin một cách lịch sự.
"Ờ thì, cảm ơn cô vì đã lấy lại được túi xách của tôi. Cô không phiền nếu tôi lấy lại nó chứ ?"
Shera mở to mắt nhìn chằm chằm vào Samuel một hồi, ánh mắt của cô lướt qua từ trên xuống dưới anh chàng như thể vừa nhận ra có điều gì đó đặc biệt. Điều khiến cho Samuel hơi nhăn mặt vì khó chịu, nhưng rất may Shera không làm bất kỳ trò kỳ quặc gì thêm.
"Của anh đây." Cô đơn giản đáp lại rồi quẳng chiếc túi xách cho Samuel bắt. Sau đó di chuyển đến chỗ Joseph như một cơn gió.
"Cảm giác bị chơi đùa tâm trí thế nào hả Joseph ? Nếu trải nghiệm cho tôi được không ? Khi nào về lại New Londor tôi dự định nghiên cứu thêm và tạo ra vài loại phép mới."
Shera hỏi Joseph, tay lấy bút và sổ ghi chép ra sẵn sàng ghi. Điều đó khiến cho chàng bác sĩ chỉ còn biết cách nở một nụ cười gượng gạo. Anh ta thừa hiểu rằng tính cách của người bạn cùng phòng của mình, rằng cô đang ngại và hành động đó là cách khác thay cho câu hỏi bọn chúng có làm gì anh không.
"Thôi, sau vụ này tôi kể sau." Joseph khéo léo đổi chủ đề. "Tôi có nghe sơ qua rồi. Trước hết chúng ta xác định được những kẻ theo tự nhiên đứng sau vụ này đúng chứ ?"
"Trước mắt là như vậy. Dựa theo biểu hiện cực đoan thì có thể là tổ chức với cái tên Nhà tiên tri của thần linh mà chúng ta hay thấy trên các mặt báo. Song đó chỉ là suy đoán." Shera giải thích.
Samuel sau khi đã kiểm tra xong đồ dùng của mình thì trút ra một tiếng thở dài.
"Mấy người không tin được đâu. Chúng tôi bị bắt bởi mấy tên thợ mỏ. Rồi bị quăng vô cái đấu trường mua vui cho bọn chúng. Xong tự nhiên lòi đâu ra con thủy quái. Hên bọn tôi chạy trốn được."
Mọi người nghe xong thì lộ rõ vẻ bất ngờ xen lẫn lo lắng. Riêng Shera thì lộ rõ vẻ tức giận dành cho Joseph, khiến anh sợ tái cả mặt. Elizabeth, người nãy giờ giữ im lặng, quyết định lên tiếng.
"Vậy có phiền không nếu anh dẫn lại chúng tôi đến nơi đó. Đừng lo, tôi có kinh nghiệm chăm sóc đặc biệt với lũ này."
Từ chăm sóc đặc biệt của Elizabeth chắc chắn còn có ý nghĩ khác. Joseph biết rõ điều đó, nhưng cũng không còn cách nào khác ngoài việc gật đầu đồng ý. Thế rồi, vị bác sĩ trẻ bắt đầu dẫn cả nhóm xuống đoạn cầu thang lúc nãy anh và Samuel đã vất vả leo lên. Chẳng mấy chốc, cái đấu trường lúc nãy đã hiện ra. Nhưng kỳ lạ làm sao khi nó giờ đây không còn bóng người. Chỉ còn lại vài giọt máu tươi hồi nãy.
"Đây là chỗ đó sao. Nhìn cũng rộng phết đấy Joseph !" Shera cảm thán khi cùng Elizabeth tiến đến và nghiên cứu cánh cổng.
“Hiện tại thì chúng ta sẽ ở đây và điều tra xem rằng bọn chúng thực sự muốn làm gì thông qua lễ hội này. Có lẽ tàn tích của cánh cổng này sẽ là manh mối.” Elizabeth nói.
Hans và Klaus thì lui ra một góc nghỉ ngơi, vừa bàn thứ gì đó mà Joseph không thể nghe rõ. Giờ đây, chàng bác sĩ đứng bên cạnh Samuel. Chờ đợi cho hai pháp sư của Nous nghiên cứu cái phế tích, cũng như tranh thủ tận hưởng chút yên bình ngắn ngủi này.


0 Bình luận