Chứng kiến những con người đã từng quen biết, hay chí ít là đã chào hỏi những câu xã giao trên phố bây giờ quay sang chém giết lẫn nhau là một cảm giác chẳng mấy dễ chịu gì. Đó là những gì đang diễn ra bên trong tâm trí của Arthur khi ông cùng nhóm của mình vừa bước ra phía bên ngoài nhà thờ.
Một số người thì lấy những vật dụng như bàn, ghế tạo thành những rào chắn, số còn lại thì vớ lấy mọi vật dụng có thể gây sát thương để tàn sát. Mọi thứ lúc này đã quá trễ, không còn gì có thể cứu chữa được nữa. Tất cả những hiệp sĩ đều hiểu điều đó. Chính bọn họ hôm nay cũng sẽ bỏ mạng tại cái thành phố này.
Không nói một lời nào, Arthur rút ra một khẩu súng lục ổ xoay. Các hiệp sĩ khác cũng thực hiện điều tương tự. Bọn họ chĩa về những người dân lúc này đã hoàn toàn mất trí, đợi hiệu lệnh của vị đội trưởng. Ngay cái lúc mà ông ấy bóp cò, thì cũng là lúc một loạt tiếng súng đồng loạt vang lên trên con phố. Những viên đạn bay với tốc độ rất nhanh, tàn nhẫn xuyên qua các điểm quan trọng trên cơ thể của người dân. Lạnh lùng cướp đi sinh mạng của bọn họ.
Giờ đây, những kẻ đã từng là con người đang quay sang nhìn bọn họ. Một khoảng lặng ngắn ngủi diễn ra giữa hai bên. Và rồi, một người với trong tay là một con dao chặt thịt lao lên, theo sau đó là nhiều gã khác với các loại vũ khí vốn chỉ là các vật dụng sinh hoạt hằng ngày giờ đã thấm đẫm những dòng máu tươi. Chúng lao lên với không một chút do dự, hay sợ hãi. Như thể trong tâm trí chúng lúc này chỉ có ý định giết chóc bất tận.
Một tên, hai tên, ba tên rồi bốn tên. Những hiệp sĩ nhanh chóng rút vũ khí cận chiến ra và bắt đầu quá trình hành quyết của mình. Trái ngược với những con quái vật mà họ được luyện tập để đối đầu. Lớp da con người quá dễ để bị rách, thịt thì quá dễ để bị chặt ra, xương thì quá yếu trước lực đánh kinh hồn của họ. Không quá khó khăn cho các vị hiệp sĩ để hành quyết người dân cuồng loạn.
Chẳng mấy chốc, rất nhiều cơ thể bị cắt làm đôi do các vết cắt của trường kiếm, bị dập nát do dính phải cú đập đầy uy của chùy và đại kiếm. Đây là một trận chiến một chiều, nó cũng không thể nào gọi đây là một trận chiến. Nó là một buổi hành hình tập thể và đao phủ là các hiệp sĩ. Mỗi bước chân nặng nề của vị hiệp sĩ đi qua, thì máu của những thứ dị giáo loang lổ đến đó.
Thì ra đây là sức mạnh của các hiệp sĩ dòng đền ở thế giới này. Với sức mạnh hiện tại của mình, khó lòng nào mà địch nổi lại họ.
Grimm theo sau nhóm hiệp sĩ, lặng lẽ quan sát những xác chết của người dân. Giờ thì nhà du hành đã hiểu, tại sao lúc nhóm đến thành phố này thì lại gần như chẳng có ai. Hóa ra đó là công lao của các vị hiệp sĩ này đây. Phải công nhận rằng, trái ngược hẳn với cái đám hiệp sĩ ở thế giới cậu thì những người ở đây có thể nói là dùng được.
"Tất cả dừng lại ! Có thứ gì đó đang đến."
Dưới hiệu lệnh của Arthur, tất cả những chiến binh đều đứng lại. Bọn họ cảnh giác quan sát mọi thứ xung quanh, và tay càng cầm chắc vũ khí hơn nữa khi mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội. Có một thứ gì đó rất to đang phóng đến đây và nó đang vô cùng hung hăng.
"Những ai cầm khiên với có phép phòng thủ mau lên hàng đầu, những ai có súng hay có phép tầm xa nhanh chóng lui về sau !" Arthur nói lớn.
Các hiệp sĩ nghe vậy liền nhanh chóng sắp xếp theo đội hình mà ông đã bảo. Lúc này đây, thứ nghênh đón bọn họ đã xuất hiện. Nó là một con quái vật cao đâu đó ít nhất bốn mét ba, với cái đầu của một con bò tót nhưng phần thân dưới thì lại đứng thẳng y hệt con người, còn đống cơ bắp thì nhìn trông chả khác gì một con khỉ đột. Thứ đó vác trên mình một cây rìu chiến hai đầu, nó nhe răng và nước dãi nó chảy ra trông chả khác gì bị dại khi thấy nhóm hiệp sĩ.
"Củng cố hàng phòng thủ. Sẵn sàng hứng chịu đòn tấn công !"
Ngay sau tiếng thét của Arthur, thứ sinh vật hình người dị hợm kia ngay lập tức lao đến và vung chiếc rìu chiến về phía những hiệp sĩ cầm khiên. Sức công phá của thứ vũ khí đó mạnh đến mức nó ngay lập tức phá tan lớp lá chắn ma thuật đầu tiên, sau đó đến cái thứ hai, thứ ba rồi cuối cùng mới bị chặn đứng bởi tấm khiên vững chãi của các hiệp sĩ.
"Hàng phía sau khai hỏa !"
Nghe theo hiệu lệnh của ông, những người ở hàng sau nhanh chóng thi triển ma thuật và bắn hàng loạt tia năng lượng nhiệt độ cao về phía thứ lai tạp kia. Gần như ngay lập tức, làn da của con bò đó bị nướng cháy đen và ý thức của nó dường như cũng bị nung chảy dưới sức nóng kinh khủng của của tia năng lượng.
Chỉ chờ có thế Arthur lao lên. Ông vung thanh đại kiếm về phía chân, đánh gãy chân đồng thời khiến nó gần như đứt lìa. Chưa dừng lại ở đó, vị đội trưởng tận dụng lúc nó la lên trong đau đớn ngã xuống đất thì ngay lập tức nhảy lên và dùng thanh kiếm khổng lồ của mình đập nát đầu của thứ sinh vật báng bổ đó.
"Không tệ, không tệ."
Một giọng nói có phần lạnh lẽo bỗng vang lên trong lớp sương mù dày đặc. Nó khiến cho các hiệp sĩ bỗng thấy rợn sống lưng và lập tức chĩa vũ khí về phía nơi phát ra tiếng. Lúc này đây, có một người bước từng bước về phía họ. Đó là một người đàn ông có chiều cao trung bình, thân hình gầy guộc và sở hữu một nước da xanh xao không khác gì xác chết. Dẫu cho xung quanh đang được bao phủ bởi lớp sương mù, Arthur vẫn có thể nhận ra được danh tính của kẻ trước mặt.
"Đáng lẽ ra tôi nên nhận ra sớm hơn." Ông nghiến răng. "Kẻ đứng đằng sau vụ này là ông, Matthew. Tôi tưởng tháp chủ luôn luôn trung thành với Nous chứ."
Matthew nghe xong thì không kìm được tiếng cười nhào, rồi trước sự bất ngờ của Arthur ông vung tay một cái. Sau cú vung đó, một luồng năng lượng mạnh mẽ nhanh chóng xâm nhập tâm trí của các vị hiệp sĩ. Khiến cho bọn họ ôm đầu đầy đau đớn và quỳ sụp xuống đất. Chẳng mấy chốc, một vài người đã bắt đầu biến đổi cơ thể thành những cái cây nhỏ và cắm rễ xuống dưới đất. Quá trình diễn ra rất nhanh, đến mức họ chưa kịp hét thì đã hòa làm một với thiên nhiên rồi.
"Ngươi !" Arthur tức giận hét lớn.
Grimm, người lúc này núp sau một bờ tường ở xa, đang quan sát cảnh tượng trước mặt với một vẻ tò mò. Cảnh tượng trước mặt không quá kinh dị, ít nhất là đối với cậu. Nhưng với kiến thức đã đọc về cuốn sách nói về các vị cổ thần thuộc thế giới này, có lẽ khả năng này đến từ vị cổ thần đại diện cho khái niệm tự nhiên của nơi này.
Vậy là kẻ đứng sau chuyện này là nhóm theo thần của tự nhiên sao ? Và gã Matthew kia có vẻ là gián điệp đã trà trộn của phe Nous.
Dù bản thân đã đoán rằng Nous đại diện cho khát vọng cũng như quá trình học hỏi của các giống loài với thế giới, mô hình chung khiến cho các phe phái khác dễ dàng trà trộn vì bản chất chung chung của mình. Grimm vẫn chả hiểu sao nhân loại vẫn chọn cách chém giết lẫn nhau dù có thể cùng nhau phát triển. Vì với cậu, ngoại thần là thứ còn kinh khủng hơn những thực thể khái niệm kia.
Trở lại với cuộc chiến, Arthur tuy bị ảnh hưởng nhẹ song với ý chí sắt đá của bản thân, ông nhanh chóng vùng thoát bằng cách chém ra một nguồn năng lượng hình trăng khuyết màu vàng kim về phía Matthew. Tất nhiên, cựu tháp chủ dễ dàng né tránh không quên mỉa mai.
"Ngươi đã thua, hiệp sĩ của Solrathis. Rồi một ngày nào đó, vị thần của chúng ta sẽ tỉnh giấc một lần nữa. Ngài sẽ giáng xuống nhân loại một trận đại hồng thủy. Khi đó, loài người sẽ được tái sinh và trở về với chính Ngài."
Arthur nghe xong thì không tìm được tiếng cười khinh bỉ, thế rồi vị đội trưởng đứng thẳng và đáp lại.
"Ồ, cái giáo lí này. Ta đã đoán ra ngươi thuộc nhóm nào rồi. Các ngươi là những tên dị giáo tin rằng việc đồ sát toàn bộ loài người là một sự cứu rỗi đến từ tự nhiên. Cái niềm tin đó khiến cho một kẻ như ta cũng thấy mắc cười đấy."
Ông nói tiếp.
"Để ta đoán nhé, các ngươi hiến tế những kẻ này thông qua một cái lễ hội. Nhìn cái cách mà bọn họ như này, giống y hệt miêu tả về thần bóng tối trong quyển nỗi kinh hoàng đến từ màn đêm. Các ngươi cóp nguyên xi từ cuốn sách. Thiếu sáng tạo đến vậy sao ?"
Matthew nghe xong thì không những chẳng tức giận mà còn thích thú trước những lời xỉ vả của Arthur. Hắn vẩy tay một lần nữa, bỗng từ trên trời xuất hiện những sinh vật giống cá đuối nhưng to gấp ba lần. Chúng bơi xung quanh bầu trời, như đang thông báo một việc chẳng lành. Rồi chẳng hiểu từ đâu ra một dòng nước lớn tràn tới, ngập luôn cả những tuyến đường. Khiến cho ông và các hiệp sĩ còn lại di chuyển rất khó khăn.
"Thiếu sáng tạo hay không, chả quan trọng. Ngươi nghĩ rằng với nhiêu đó người sẽ thẳng được ta sao ?"
Matthew lạnh lùng nói trong khi khiến những con người giờ đây đã bị biến đổi thành những quái nhân với hình dáng chả khác gì một khối thịt bầy nhầy lao lên tấn công nhóm hiệp sĩ. Còn hắn bỗng dưng co giật liên tục, như thể có một thứ gì đó đang cố gắng thoát ra khỏi cái xác đó.
Cựu tháp chủ khụy người xuống dòng nước, gã cảm thấy trong cổ họng mình có gì đó nhờn nhợn như có cái gì đó chuyển động. Rồi những chiếc răng bắt đầu rụng hết, khiến miệng của Matthew giờ đây ngập trong máu buộc hắn phải nhổ hết tất cả chúng ra. Tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng mái tóc đen trên đầu bắt đầu tự rụng hết. Ngay cả lớp da cũng đang dần đen lại.
Đồng tử của Matthew cũng bắt đầu biến đổi, chúng đã được bằng một con mắt vàng sáng. Lúc này đây, những thứ đọng trong cổ họng của cựu tháp chủ bất ngờ trào ra ngoài, để lộ ra những cái xúc tu đen giống bạch tuộc. Lực của cú trào mạnh đến mức, nó phá nát hàm của gã. Giờ đây, hắn đã tái sinh thành một sinh vật mới. Gần gũi với tự nhiên hơn, không cố gắng làm chủ hay rời xa tự nhiên như nhân loại.
Matthew từ từ đứng dậy và bay lên cao. Một luồng gió mạnh bao trùm lấy xung quanh gã, tạo thành một cơn lốc nhỏ. Trong lúc đấy, mấy con cá đuối bỗng lao nhanh về phía Arthur và nhóm hiệp sĩ. Buộc ông phải vung kiếm chống trả. Nhưng khi thanh kiếm vừa chạm vào thân của nó, chúng lập tức phát nổ và xém chút nữa thổi bay vị đội trưởng ra xa.
"Ta đã thoát khỏi thân xác của giống loài kiêu ngạo. Giờ thì hãy đón nhận cơn thịnh nộ của thiên nhiên đi !"
Arthur lúc này đây buộc phải cắm thanh đại kiếm xuống đất để đứng vững, ông cảm thấy bản thân có chút khó thở. Như thể oxy đang dần bị rút ra khỏi khu vực nơi mà mọi người đang đứng. Nhưng nó không làm cho vị đội trưởng nản chí, thay vào đó Arthur ngày càng phẫn nộ hơn bao giờ hết.
Ông đứng thẳng, mắt hướng về phía Matthew. Rồi trong một cái chớp mắt, một đôi cánh tựa như thiên thần bỗng mọc ra từ lưng của vị đội trưởng. Trong vầng hào quang màu vàng kim ấy, Arthur bay lên và vung thanh đại kiếm về phía cựu tháp chủ.
"Đất mẹ nhà ngươi !"
Ông gầm lên, chém liên tục về phía Matthew, người không thèm tránh mà đón nhận toàn bộ những đòn đánh với nụ cười khinh bỉ. Vì tốc độ hồi phục tự nhiên của gã quá mạnh, các vết thương do xương gãy đều hồi phục gần như ngay lập tức. Tuy vậy, Arthur chả để tâm. Nếu đối thủ có thể hồi phục thì chỉ cần đơn giản là đập cho đến khi chẳng thể nào hồi phục nữa thì thôi.
Thế là, tốc độ ra đòn kèm với lực đến từ các chiêu thức tấn công ngày tăng qua từng giây. Arthur đang tung đòn với tốc độ cận âm thanh, dẫn đến nhiều vụ nổ siêu thanh bắt đầu làm sụp đổ các tòa nhà. Tay của ông ấy cũng có chút mỏi, song nhiêu đó chưa nhằm nhò gì cả. Còn vung kiếm được, là còn đập tên khốn trước mặt đến mức bố mẹ hắn nhận còn không ra.
Nhưng Matthew thì khác, cơ thể của gã cứ nát vụn rồi lại phục hồi như cũ. Tuy nhiên, khả năng hồi phục này lấy chính chất dinh dưỡng cũng như năng lượng ma thuật từ chính hắn. Nên nếu cứ tiếp tục thì chẳng mấy chốc, toàn bộ mọi thứ sẽ bị rút cạn. Đồng nghĩa với cái chết sẽ đến. Tên cựu tháp chủ định trốn thoát, nhưng ngay khi quay người lại thì Arthur đã ở ngay trước mặt và tiếp tục tung ra những cú chém đầy uy lực.
Lúc này đây, Matthew bắt đầu hoảng và cắm đầu xuống dòng nước nhưng trước khi kịp ẩn mình thì vị đội trưởng đã lao xuống và vung thanh đại kiếm đập thẳng vào mặt nước. Cú đó mạnh đến mức tạo ra một cơn sóng lớn và thổi bay toàn bộ nước trên những con phố.
Thôi bỏ mẹ con rồi !
Đó có thể là những gì mà Matthew nghĩ trước bị Arthur đập cho tan xác một lần nữa. Cả cơ thể hắn văng tứ phía, nhưng cựu tháp chủ đã nhận ra một cơ hội để trốn thoát. Nếu gã dồn toàn bộ năng lượng còn sót lại và tạo ra một "cơ thể" khác để làm phân tâm vị đội trưởng, có lẽ một lối thoát sẽ được mở ra.
Nghĩ là làm, cả cơ thể của tên cựu tháp chủ bắt đầu biến đổi. Bằng tất cả năng lượng còn sót lại, hắn tạo ra một tảng thịt lớn méo mó trông khá giống một miếng thịt được xay nhiễn ra ra. Rồi trong một khoảng khắc ngắn ngủi, gã phóng bản thân ra khỏi khối thịt như một viên pháo được bắn ra từ khẩu đại bác. Cuối cùng là tiếp xuống mặt nước với cơ thể tàn tạ.
"Khốn nạn thật đó ! Tên chó đẻ của Solrathis ! Tao chắc chắn sẽ giết chết mày vào lần sau."
Matthew gầm gừ trong khi cơ thể của bản thân ướt nhẹp, cố gắng tận dụng dòng chảy của nước mà lết khỏi chiến trường mà bản thân đã tạo ra. Grimm đứng đó, quan sát cái dáng vẻ thảm hại của cựu tháp chủ. Cậu thở dài, vì biết rằng số phận của hắn sẽ kết thúc ngay tại đây.
Năng lực của cái máy ảnh là khiến cho người bị chụp rơi vào vùng ký ức, cái lúc mà khiến bản thân ám ảnh nhất. Toàn bộ nơi này đều xuất phát từ bên trong tâm trí của Arthur. Vậy tại sao ông ấy lại có cho mình những hình ảnh này ? Câu trả lời rất đơn giản. Đó là vì vị đội trưởng lúc này đây đã ở ngay phía sau Matthew rồi.
Không một lời nào, một chút do dự cũng không. Arthur vung thanh kiếm và giết chết tên cựu tháp chủ bằng một cú đập cực mạnh. Kết thúc cuộc đời báng bổ của tên dị giáo. Sau khi đã đặt dấu chấm hết cho gã. Lúc này đây, vị đội trưởng mới có thể trút ra tiếng thở dài. Kèm theo đó là những giọt nước mắt. Vì ông đã đánh mất tất cả, cấp dưới lẫn người thân, tất cả đã chẳng còn nữa rồi. Tất cả chỉ vì một sai lầm, một sai lầm mà thôi.
Nhưng rồi một kẻ bỗng xuất hiện, gã mặc áo choàng vàng và có xúc tu ở thân dưới. Theo sau là hàng loạt những con quái vật có xúc tu nhớp nháp. Sự hiện diện của kẻ đó khiến Arthur dù đang thấm mệt cũng buộc phải nhấc thanh đại kiếm lên một lần nữa. Ông hướng ánh mắt đã đỏ hoe về phía sinh vật bí ẩn.
Đó là người đàn ông trong giấc mơ của mọi người ư ?
Tuy bất ngờ, nhưng Grimm vẫn giữ cho mình một vẻ mặt bình tĩnh. Cậu muốn quan sát thêm về một trong những kẻ đứng sau những sự kiện này. Có lẽ, trận chiến sắp tới sẽ cho thêm thông tin về kẻ mà cả bọn sắp phải đối đầu.
"Ta đoán ngươi là một trong những kẻ đứng sau mấy vụ này nhỉ ?" Arthur bình tĩnh nói trong khi bắt đầu giơ thanh đại kiếm trước mặt, như cái cách mà ông đã làm với Grimm khi chiến đấu ở nhà hát. Một vầng hào quang vàng kim phát ra.
"Nếu ta đúng là kẻ mà ngươi đang nghĩ. Thì điều đó có thay đổi kết cục của trận chiến này không ?" Zack đáp lại.
"Phải thử mới biết được chứ."
Dứt câu, Arthur lao lên sẵn sàng cho một trận tử chiến. Những tưởng sẽ được xem tiếp thì hình ảnh giờ đây bỗng bị đứt đoạn, không khí đột nhiên bị đấm thủng qua và trồi ra từ đó chính là Arthur phiên bản đã bị hóa quái. Trông ông có vẻ điên hơn cả cái lúc bị Grimm bắn và gõ liên tục vào đầu.
Đối diện với một hiệp sĩ đang trong trạng thái điên cuồng, Grimm lúc này chỉ biết nở một nụ cười với phát ra vài tiếng hì hì rồi ngay lập tức quay đầu bỏ chạy. Cậu dồn hết sức vào chân, cố gắng cắt đuôi vị hiệp sĩ. Nhưng không đáng kể cho lắm khi ông ta đang ở ngay phía sau và ngày càng gần hơn bao giờ hết. Khiến cho Grimm toát hết cả mồ hôi vì lo lắng.
Cứ thế này thì không ổn rồi ! Phải dùng tới nó thôi.
Trong một khoảnh khắc, cậu triệu hồi cuốn sách và khiến cho thời gian xung quanh như dừng lại. Sau đó điên cuồng viết ra một cánh cửa hòng trốn thoát. Rất nhanh chóng, cánh cửa hiện ra và Grimm không một chút chần chừ mà dùng nó để thoát ra lại thế giới thực.
Nhưng cái lúc mà cánh cửa đóng lại, cậu bỗng cảm thấy cơ thể mình có những triệu chứng bất thường. Grimm cảm thấy nhờn nhợn ở cổ rồi bắt đầu ói ra mọi thứ mà bản thân đã ăn vào lúc sáng, đến mức sau khi chẳng còn gì để mà nôn thì bắt đầu có những cơn ho dữ dội. Nó tệ đến cái mức cậu đã thổ huyết và chảy máu mắt. Sức lực gần như bị rút cạn.
"Ồ, làm thế nào mà tên như ngươi có thể thoát ra khỏi cái máy ảnh của ta vậy ? Để ta nhốt ngươi vào lại nhá."
Damien lúc này xuất hiện ngay sau với khuôn mặt có chút bất ngờ, nhưng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh. Nhưng trước khi hắn kịp bấm nút chụp ảnh, Grimm đã nhanh chóng dùng bãi nôn của chính mình và quăng thẳng vào miệng hắn ta. Khiến cho gã nếm chính cái thứ mà bản thân cậu vừa tống ra. Tuy hơi ghê nhưng còn lâu Grimm mới chịu chui lại vào đó. Nhất là khi đang có một tên điên đang điên cuồng truy sát.
Tận dụng cơ hội lúc não của Damien đơ ra, Grimm nhanh chóng đứng dậy. Tận dụng cái cơ thể cao lớn đi cùng với chút sức tàn của mình đẩy tên nghệ sĩ điên ngã xuống. Rồi vớ lấy con dao găm đâm cho gã vài nhát chí tử. Tất nhiên, với cái khả năng tởm lợm của bản thân thì hắn sẽ sớm hồi phục. Nhưng dựa vào cái quá trình hồi phục ngày càng lâu thì có lẽ Grimm đã biết chỗ đó ở đâu rồi. Cậu nhìn lên trần nhà, nơi mà bức tranh chỉ còn một mảnh.
Hóa ra điểm yếu của hắn nằm ngay trên đầu mình. Tên khốn này thật sự nghĩ rằng nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất là một ý hay.
Trong khi Damien đang hồi phục, Grimm nhanh chóng với lấy những mảnh vỡ xung quanh và bắt đầu ném. Do cơ thể lúc này đã yếu đi rất nhiều, rất nhiều cú ném đã trượt. Ngốn của cậu tận năm phút chỉ để có thể phá vỡ hoàn toàn bức tranh.
Lúc này đây, Damien đã hồi phục được một phần. Nhưng nhiêu đó là chưa đủ, thế là Grimm tiến lại gần với con dao găm sẵn ở trong tay. Tuy biết được cái chết đang đến rất gần, gã vẫn không kìm được nụ cười đầy thích thú. Như thể sau cái chết có cái gì đó rất đáng mong chờ vậy.
"Mày có biết vì sao tao vẫn không sợ mày không ?" Damien hỏi.
"Không. Tao cũng không cần biết." Grimm trả lời với giọng bình thản, không quá để tâm đến tâm trạng háo hức của gã.
"Đó là bởi vì sau cái chết bọn tao sẽ được gửi đến nơi của Ngài ấy. Ôi ! Cảm tưởng ngày trừng phạt bọn tao bằng việc đổ mớ dung nham nóng chảy đó vào cổ họng và để nó xé toạc mọi thứ bên trong. Nghĩ đến đây thôi cũng khiến tao muốn lên đỉnh rồi." Hắn nói những điều đấy bằng một cái giọng tỉnh bơ. Thú thật, thứ ma thuật gì khiến gã không lăn qua lăn lại trong sự khúm núm sau khi thốt ra những lời đó chứ.
"Và đừng nói tao bệnh hoạn, anh bạn à. Tao đã nhìn thấy những gì mày làm ở chỗ dinh thự. Mày cũng như tao mà thôi, thậm chí còn tệ hơn. Cố gắng giống người nhất có thể ư ? Đừng có mà xạo với tao."
Gã tiếp tục nói, ngôn từ có vẻ bắt đầu mất kiểm soát. Đến mức cậu cũng chả hiểu hắn đang cố truyền đạt điều gì nữa.
"Không một tên bình thường nào lại sẵn sàng ôm cái thứ tởm lợn đó cả. Không một ai bình thường mà lại bình tĩnh xẻ thịt cái từng khúc một của ả nô lệ như chặt miếng thịt ngoài chợ cả. Không ai cả ! Mày nghe chưa hả ? Mày có thể là một tên khốn có ngoại hình nhưng trong thâm tâm, mày còn chả giống người bằng tao !"
Trước những lời chửi rủa của Damien, Grimm chẳng nói gì mà chỉ lạnh lùng nhìn hắn rồi đưa con dao vào cổ hắn. Khi rút con dao găm ra, máu từ động mạnh bắt đầu bắn tung tóe. Nhiều đến mức cậu cũng chả hiểu tên này lấy máu đâu ra mà lắm thế.
Tên nghệ sĩ điên thảm hại đã chết. Hắn nằm im đó, bất động với các vết thương vẫn còn đó. Rồi bỗng chốc, vũng máu xung quanh thi thể Damien tạo thành một cánh cổng và kéo gã xuống dưới. Toàn bộ quá trình diễn ra trước mắt Grimm, nhưng cậu lựa chọn không làm gì cả. Thay vào đó, nhà du hành tạo ra một ngọn lửa và phóng hỏa mọi thứ xung quanh rồi từ từ đi ra khỏi tòa nhà.
Hy vọng đống mùi đến từ mấy cái xác với mấy vật liệu này câu đủ thời gian cho mình nghỉ ngơi.
Grimm thầm nghĩ khi nhìn thấy chiếc máy ảnh đang rung lắc dữ dội và xuất hiện các vết nứt, như thể có một thứ gì đó đang đập phá bên trong nhằm thoát ra. Cậu không nghĩ nhiều nữa mà bắt đầu châm lửa mọi thứ trên đường đi, rồi chạy ra ngoài khi cả tòa nhà đang bốc khói. Grimm còn cẩn thận đốt một vài cỗ xe ngựa gần đó nhằm câu thêm chút thời gian.
"Được rồi. Hy vọng đống ánh sáng đó cũng cóp luôn cả những vật dụng y tế ở thế giới thực."
Grimm vừa lẩm bẩm một mình, vừa cởi bộ đồ dính máu trong khi bắt đầu bước từng bước một ra xa khỏi nhà hát. Cậu biết sẽ rất tệ nếu chạm mặt với sinh vật nào sống ở đây, nhưng với đống quần áo dính máu này thì sẽ càng thu hút bất kỳ thứ gì nhạy cảm với huyết nên giờ nhà du hành buộc phải cởi sạch gần như mọi thứ trừ bộ đồ lót.
Rất may, trên đường đi không gặp bất kỳ thứ gì nhảy bổ ra. Thậm chí Grimm còn vô tình tìm thấy một cửa hàng bán nhiều loại đồ ma thuật. Không chần chừ dù chỉ một giây, cậu phá cửa xông vào bên trong và bắt đầu lục lọi mọi thứ.
"Đồ sát trùng, đồ sát trùng với băng gạt. Mày ở đâu nào ? Đây rồi."
Grimm lấy các vật dụng cần thiết, sau đó rửa vết thương rồi băng bó lại. Cuối cùng là lấy đại một bộ đồ ở mấy căn nhà gần đó để mặc vào, tất nhiên là thông qua hình thức phá cửa đột nhập. Giờ đây, các vết thương đã được xử lý và cậu cũng có cho mình một bộ đồ mới.
Nó chỉ đơn giản là một chiếc áo khoác dài màu xám, được thiết kế với cổ cao với bên trong là áo vest sọc nâu phối cùng áo sơ mi trắng và quần dài cùng tông với áo khoác. Thú thật, Grimm trông khá giống một thợ săn trong bộ đồ đấy.
Trong lúc rảnh rỗi, cậu bắt đầu lục lọi các vật dụng linh tinh bên trong cửa hàng và cuối cùng tìm thấy một vài vật dụng hữu ích khác. Nhưng có lẽ nổi bật nhất là cuộn giấy được khắc một vòng tròn ma thuật, dựa vào khả năng cảm nhận ban đầu của bản thân thì nó là ẩn chứa sức mạnh của cổ thần tự nhiên. Nhưng khi đào sâu hơn, thì nó lại có sự nhúng tay của một vị thần khác.
"Thần trí tuệ Nous..." Grimm lẩm bẩm cái tên đó. Sau đó làm theo hướng dẫn bao gồm việc truyền ma lực vào và sau cùng là xé cuộn giấy ra. Kích hoạt một luồng khí xanh lá cây bao quanh cậu.
"Ồ, nó tăng cường khả năng hồi phục tự nhiên của cơ thể à. Giống như khả năng của tên cựu tháp chủ, nhưng yếu hơn." Grimm mỉm cười thích thú, nhưng một cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến buộc cậu phải mau chặn cửa lại bằng bất kỳ thứ gì có thể với được. Vì sẽ thật tệ nếu Grimm tỉnh dậy và thấy Arthur đã gặm được hơn một nửa cái chân của mình.
Lúc này đây, tờ giấy chưa ký hiệu của Xal'gurath, vị cổ thần đại diện cho sự hủy diệt sáng bỗng dưng sáng lên một cách dữ dội. Như thể có một ngọn lửa địa ngục sắp trào ra từ tờ giấy vậy, nhưng giống y hệt khi nãy thì đó là tất cả những gì nó có thể làm được nên Grimm không quá để tâm đến điều đó.
Cậu sau đó tìm được một chỗ thoải mái và nằm trên sàn nhà, ánh mắt của kẻ vô danh nhìn thấy tháp đồng hồ từ xa xa, đại diện cho trung tâm của thành phố này và cũng là tạo vật duy nhất không có ở thế giới thực.
Mình sẽ đi đến đó sau khi dậy vậy.
Với suy nghĩ đó, Grimm nhắm mắt lại và ngủ một giấc. Cậu sẽ chẳng có một giấc mơ nào cả, như mọi khi. Nhưng thú thật, không mơ còn đỡ hơn gặp ác mộng.


0 Bình luận