Trận chiến mở màn với việc tên hiệp sĩ dòng đền đóng chiếc mũ hiệp sĩ lại. Sau đó nắm chặt thanh đại kiếm bằng cả hai tay và giơ nó ngay trước mặt, trông giống như ông ta đang cầu nguyện với luồng sáng tỏa ra từ nó. Ngay khi những lời cầu nguyện kết thúc, người đàn ông đó ngay lập tức vô thế và vung thanh đại kiếm của bản thân bằng một lực rất mạnh, đủ để làm nát một tảng đá lớn.
Sức mạnh của ánh sáng tím trên thanh kiếm thoát ra khỏi lưỡi, tạo thành một hình lưỡi liềm sắc nhọn và lao đến chỗ Grimm và tên điên kia với một tốc độ rất nhanh. Nhờ phản xạ của mình, cậu nhanh chóng cúi người để tránh đòn. Nhưng tên kia thì lại chọn cách hứng luôn đòn tấn công. Kết quả là người gã đứt làm đôi với thân trên dính thẳng vào cột.
"Thú vị đấy ! Rất thú vị đấy, ngài Arthur ! Ngài thật xứng đáng góp mặt trong tác phẩm vĩ đại của Damien ta đấy !" Hắn hét lớn, mặc cho nguyên phần nội tạng lòi ra hết ở phần dưới.
Nhưng việc tên điên đó nói lắm cũng đã cho Grimm biết được tên của hai kẻ mà bản thân đang phải đối mặt. Nhưng cậu nhanh chóng gạt nó sang một bên vì hiện tại biết được tên của đối phương cũng chả giải quyết được gì.
Thứ mà Grimm đang bận tâm là bộ giáp trụ của hiệp sĩ kia, thứ được thiết kế để kháng được các đòn chém và đâm. Nhưng điểm yếu của nó là cực kỳ nặng nên dễ gây mất sức và tầm nhìn hạn chế cũng như có vài khe hở trên các khớp nối. Cậu khá chắc ngoại trừ đòn tấn công cực kỳ lực ra, Arthur sẽ di chuyển rất chậm vì bộ giáp và thanh đại kiếm.
Grimm đã sai. Cả cơ thể Arthur bỗng dưng phát ra một luồng sáng màu xanh lục kỳ lạ, trong một cái chớp mắt, ông ta phóng đến nơi cậu đứng với một tốc độ không khác gì vận động viên chạy nước rút. Người hiệp sĩ đưa thanh kiếm lên đầu và thực hiện một cú chém xuống. Grimm thấy vậy liền né đòn, cái sàn nơi cậu đã từng đứng giờ đã bị đập nát đến mức gạch vụn bay tứ phía.
Chưa dừng lại ở đó, Arthur sau cú đó liền dùng một chân nhảy xa một phát đến ngay chỗ Grimm đang bỏ chạy. Ông thực hiện một cú chém ngang, hòng chẻ đôi cậu như đã làm với tên điên Damien. Nhờ phản xạ cũng như một chút may mắn, Grimm né được trong gang tấc bằng cách cúi người xuống rồi di chuyển ngược lại với hướng tấn công.
Tưởng chừng sẽ được thở trong chốc lát, nhưng cậu nhận thấy nhiều luồng sáng mạnh đang di chuyển gần đến vị trí của bản thân. Không gì khác ngoài những nguồn năng lượng có hình dạng lưỡi liềm mà hồi nãy đã chẻ đôi Damien. Nó buộc Grimm phải linh hoạt lách qua từng cái một, có cảm giác như nếu chỉ dính vào một chút thôi cũng đủ khiến cho một phần da thịt bị thiêu cháy.
Khốn nạn thật ! Cứ thế này thì chẳng ổn chút nào. Phải phản công. Nhắm vào mấy khe hở của áo giáp.
Grimm yểm phép thuật điện vào lưỡi kiếm của bản thân, sau đó chờ đợi thời cơ thích hợp để đâm vào những khe hở của giáp trụ. Arthur lúc này lao lên một lần nữa, thực hiện những đòn chém chéo kết hợp với đòn đâm ngay sau đó và cuối cùng là một cú quẹt ngang. Khi nhận thấy cơ hội, cậu dùng toàn bộ sức lực thực hiện một cú đâm mạnh vào khe hở vai. Nhưng rồi nó bị chặn lại bằng một cú bắt đến từ vị hiệp sĩ.
Nhận ra một cơ hội khác, Grimm lập tức giật điện ông ta vì lớp giáp trụ bên ngoài đi kèm với lớp giáp xích bên trong hoàn toàn dẫn được điện. Cho dù có mặc thêm áo vải bên trong, nhưng với cường độ chiến đấu gần như là điên cuồng của mình, lớp áo đó chắc chắn đã thấm đẫm mồ hôi. Cậu thầm nghĩ mình đã thắng trong khi dùng toàn bộ sức lực để nướng chín Arthur bằng nguồn điện.
Nhưng người hiệp sĩ vẫn đứng đó, mặc cho làn khói do da đang bị nướng đang bốc ra từ bộ giáp. Arthur lạnh lùng giơ thanh đại kiếm lên cao chỉ với một tay và chuẩn bị chặt Grimm ra làm đôi khiến cậu đã có ý định buông thanh kiếm ra.
"Bọn mày như quên ai đó rồi thì phải !"
Damien, lúc này đã hoàn toàn hồi phục, nhảy xổ lên người Arthur. Hắn dùng con dao găm điên cuồng đâm vào chiếc mũ bảo vệ của vị hiệp sĩ. Nhưng nó không có tác dụng cho lắm và chỉ làm cho phần đầu bị lõm vào một tí. Thế nhưng, nó cũng là quá đủ để gây khó chịu cho Arthur. Ông lập tức buông thanh kiếm của Grimm ra và tóm lấy Damien.
Cảm thấy có chuyện không ổn, kẻ vô danh ngay lập tức lùi ra xa. Và cậu đã đúng khi tiếp đó Arthur vung Damien qua lại trên không trung, nhẹ nhàng như khi vung một miếng giẻ rách. Ông đập tên nghệ sĩ vào tường, vào ghế, đến cả những khán giả xấu số bị trói vào hàng ghế cũng không thoát khỏi số phận tương tự. Cả tòa nhà như đang rung chuyển, bức tranh trên trần kia đang dần rơi xuống qua từng cú vung, từng cú đập qua đi. Người Damien càng nát bấy, trông chả khác gì một ly sinh tố dâu tây cho lắm.
Sau khi xong việc, Arthur dục Damien đi như cái cách mà ông ném một bao rác. Rồi xoay người lại nhìn Grimm, người lúc này đang tranh thủ từng giây để thở. Ánh nhìn từ đôi mắt vô hồn đó khiến cho cậu không khỏi lạnh cả sống lưng. Biết rõ trận đấu sắp sửa bắt đầu lại, Grimm từ từ đứng dậy và cầm ngược thanh kiếm. Muốn tận dụng phần cán ngang hay crossguard của thanh kiếm để gây sát thương đập lên Arthur.
Giá như mình có cho mình một cây chùy hay búa chiến thì tốt biết mấy. À khoan, như mình cũng còn có cái đó nữa. Khốn nạn thật ! Định tiết kiệm chúng nhưng tình huống này phải dùng thôi.
Grimm tặc lưỡi, đồng thời thủ thế sẵn sàng trước đòn tấn công dồn dập sắp tới. Arthur lúc này một lần nữa lao lên, vung thanh đại kiếm về phía cậu. Để phản công, Grimm rút khẩu súng lục ra vã nã phát đạn đã được cường hóa đầu tiên vào phần thân của bộ giáp. Tuy không viên đạn không thể xuyên qua tấm giáp. Nhưng chắc chắn lực chấn động của nó cũng đã ít nhất làm gãy xương sườn và gây tổn thương phổi hoặc tim.
Khi nhận thấy Arthur đứng khựng lại vì choáng váng, cậu không bỏ lỡ cơ hội và nã toàn bộ số viên còn lại trong băng. Nhắm vào các khe hở trong bộ giáp, thậm chí một viên còn xuyên qua khe hở trên mũ và đi thẳng vào trong hốc mắt của Arthur. Nhưng, vị hiệp sĩ vẫn đứng đó như thể bấy nhiêu sát thương chí tử này chỉ làm ông ta choáng váng.
Thấy vậy, Grimm buông khẩu súng và cầm chắc phần lưỡi kiếm. Cậu lao đến và tận dụng phần cán ngang của thanh kiếm như một cái chùy liên tục đập mạnh vào đầu của Arthur. Hy vọng rằng nhiêu đó đủ để giết chết ông ta. Nhưng vị hiệp sĩ đã đập tan cái suy nghĩ đó bằng cách bắt lấy thanh kiếm, một lần nữa lườm Grimm bằng đôi mắt vô hồn của mình.
Cái tên điên kia sao hai lần này hồi phục lâu thế !
Trong khi kẻ vô danh còn đang loay hoay tìm cách đối phó, Damien bỗng dưng hét lớn. Cái giọng điên điên đó sao giờ với Grimm tự nhiên nó lại đẹp đến thế.
"Thằng cha già chết tiệt kia ! Tao chắc chắn sẽ cho mày chiêm ngưỡng sức mạnh của Ngài ấy !"
Damien xuất hiện với một chiếc hộp gỗ. Nó có tay cầm da, ống kính lớn ở mặt trước, và một số lỗ nhỏ cùng các bộ phận cơ khí. Grimm nhận ra đây là một loại máy ảnh thuộc thời kỳ này. Tên nghệ sĩ điên sau đó ấn nút chụp, một nguồn năng lượng kỳ lạ nhưng cũng vừa quen bao trùm lấy cả cậu lẫn Arthur.
Trong một cái chớp mắt, Grimm thấy bản thân đang đứng ở một chiều không gian tối. Cây kiếm giờ đây đã chẳng còn trên tay nữa. Có một nàng tiên mang trên mình một hào quang màu xanh dương tiếp cận cậu, thì thầm những lời mà cậu đã lâu rồi không được nghe.
"Ôi Grimm, tình yêu của em. Sau tất cả mọi chuyện. Anh vẫn muốn cứu tất cả mọi người sao ? Ôi Grimm của em, anh vẫn thật ngây thơ làm sao. Tất cả những người bạn đều đã chết. Đó là số phận của anh. Số phận của..."
Cái thứ của nợ đó còn chưa kịp nói câu thì nhận ngay một cú đấm móc hàm đến từ Grimm. Nó văng ra xa và chết ngay lập tức. Để cho chắc ăn, cậu cũng đã tiến đến và đá cho nó một vài cái. Khi đã xác nhận rằng thứ đó không còn cử động thì mới yên tâm trút ra tiếng thở phào đầy nhẹ nhõm.
Khi nghe cái giọng chết tiệt đến từ thứ đó, Grimm liền ngay lập tức nhận ra công năng của cái máy ảnh đó. Về cơ bản, nó sẽ giam người bị chụp vào một chiều không gian nơi bọn họ bị giày vò bởi những ám ảnh của bản thân. Với cậu, thì cái thứ giống tiên đó, à không, câu nói của nó luôn luôn ám ảnh kể từ rất lâu rồi. Tất nhiên, chủ nhân gốc của câu nói đó đã bị Grimm đánh chết vào một quãng thời gian cho nên nhà du hành thừa biết đây chỉ là một trò bịp.
Nhưng từ đó, Grimm cũng phần nào đoán ra khả năng của vị thần mà tên Damien đang thờ phụng. Có vẻ như tên này thiên về những nỗi đau, khá giống với vị cổ thần đại diện cho sự hủy diệt như Xal'gurath. Tuy vậy, cậu cũng cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm ở đây. Như kiểu ẩn đằng sau sự dày vò biến thái đó là một trật tự.
Nhưng đó chưa phải là vấn đề của hiện tại, Grimm vẫn cần sống sót ra khỏi đây, lấy lại sức mạnh để chạy trốn khỏi các ngoại thần. Cậu nhắm mắt lại và thở đều, muốn tận dụng chút quãng thời gian quý báu này để lấy lại chút năng lượng.
Nhưng khi Grimm mở mắt ra và quay đầu thì khung cảnh lại một lần nữa thay đổi, nó không còn là một chiều không gian tối của cậu nữa mà là một phòng làm việc với đủ các loại giấy tờ xung quanh. Dựa vào các tài liệu trên chiếc bàn gỗ cũng như các biểu tượng tôn giáo xung quanh, có lẽ nơi này thuộc về một vị linh mục hay chí ít là một người có ảnh hưởng sâu sắc với nhà thờ.
"Cậu nói sao cơ James ? Tần suất người dân đến nhà thờ chúng ta giảm mạnh á ?"
Một giọng nói vang lên và chiếc ghế gỗ trống lúc nãy xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông. Không ai khác đó chính là Arthur, lúc này vẫn còn có vẻ là một người bình thường. Với không mặc giáp mà chỉ khoác lên mình chiếc áo gile xám ở lớp ngoài, chiếc áo trắng ở lớp trong kết hợp với quần ống suông màu đen. Khiến ông hiện lên với dáng vẻ vô cùng cao quý và thanh lịch.
Cộng thêm việc mái tóc và đôi mắt đều có cùng màu vàng kim, cộng thêm việc sở hữu khuôn mặt phúc hậu. Có lẽ Grimm sẽ nhầm lẫn ông ấy với một bậc thánh nhân nào đấy đang quản lý đất nước nếu Arthur hiện tại không vác nguyên thanh đại kiếm đòi xiên chết cậu.
"Vâng, theo những gì tôi được biết thì hiện tại dân địa phương đều trong trạng thái bất an và không thường xuyên ra ngoài nhiều. Ngay cả bản thân tôi cũng cảm nhận có thứ gì đó đang hiện diện tại hòn đảo này."
Người vừa nói câu đấy là James, một vị linh mục trẻ với vẻ ngoài gần như là mọt sách với cặp kính dày và khuôn mặt hơi đần ra do suốt ngày cắm đầu vào sách. Cậu ta trông có vẻ lo lắng về một điều gì đó, thông qua việc liên tục gãi đầu. Kết quả là khi gãi xong thì trên sàn nhà bắt đầu xuất hiện những sợi tóc nâu rơi xuống.
"Cậu nói ta mới để ý. Đúng là có chuyện gì kỳ lạ thật. Nhưng cũng khá khó nói, hòn đảo này tuy nhiều khoáng sản quý nhưng cũng phải nói là biệt lập với Đế Quốc Avalion. Hãy tiếp tục theo dõi."
Arthur gật đầu và ra hiệu cho James rời đi, ánh mắt lúc này dán vào những tài liệu về các vị cổ thần trên bàn. Nhưng khi ông nhận ra vị linh mục trẻ vẫn còn đang muốn nói gì đó, liền ra hiệu tiếp tục bằng một cái vẫy tay nhẹ.
"Có vấn đề gì sao ?" Arthur hỏi.
"À, dạo là gần đây trong buổi nói chuyện với người dân. Họ có nói về một người nghệ sĩ mới chuyển đến." James nhún vai. "Nói giảm nói tránh thì họ bảo anh ta hơi kỳ lạ. Họ bảo rằng anh ta có xung đột với chính mẹ đẻ của mình. Một số người nhạy cảm với thần linh còn cảm nhận rằng anh ta đang thờ một vị thần bí ẩn, chưa từng được ghi chép trong lịch sử."
Arthur nghe vậy thì không khỏi nhăn mặt. Grimm không đoán được ông ấy đang nghĩ gì trong đầu. Nhưng đoán rằng thế giới này vẫn có một số vị thần không được công nhận, một ngụy thần hay một vị thần bị lãng quên. Hay một thứ gì đó tệ hơn tất thảy. Dẫu sao thì, khuôn mặt của Arthur lúc này bắt đầu xuống sắc. Ông không nói gì mà chỉ ra hiệu cho James rời khỏi căn phòng.
"Lần trước là bá tước Dumes, giờ là vụ này. Chuyện này ngày càng mất kiểm soát. Có lẽ sớm muộn thì nhà thờ cũng sẽ sớm bị nhấn chìm thôi."
Sau khi kết thúc những lời lẩm bẩm với chính bản thân, Arthur đứng dậy và bước đến cửa sổ và ngắm nhìn thành phố. Grimm lúc này có lướt sơ qua các tài liệu. Đôi mắt cậu nheo lại khi nhìn thấy nội dung trên các tờ giấy. Nó tổng hợp các hiện tượng đầy bất ổn trên các hòn đảo. Bắt đầu với việc một cái cây chảy ra dòng máu tươi, cho đến các sản phẩm xuất phát từ vùng biển bắt đầu thối rữa ngay khi vừa đánh bắt xong, những lời thì thầm trên biển và nghiệm trọng nhất là vụ người dân tự sát tập thể trong một căn hộ.
Những hiện tượng này thật quá bất thường dẫu cho có ở thế giới nào đi chăng nữa.
Grimm thầm nghĩ khi lướt qua một loạt các tài liệu. Các hiện tượng quá sức bất thường, thậm chí cậu còn thấy những bức thư tay và nội dung của nó cho thấy Arthur đã nhiều lần báo cáo bất thường cho thành phố Solastria, nhưng có vẻ đều không nhận được lời hồi đáp thỏa mãn. Dựa trên nét chữ ngày càng ẩu ở các dòng sau, có lẽ ông ấy ngày càng mất kiên nhẫn.
Có vẻ như giáo hội đã phớt lờ cảnh báo của ông ấy. Họ đánh giá thấp tình hình chăng ? Nhưng mình nghiêng về khả năng có mấy thành phần biến chất hơn.
Arthur lúc này lấy ra một thiết bị trông rất giống một chiếc đồng hồ quả quýt có màu bạc có dấu hiệu mài mòn bởi thời gian. Tiếp đó, bắt đầu lẩm bẩm những lời cầu nguyện. Một luồng sáng hiện ra, báo hiệu rằng thần chú hay thứ gì đó tương tự đã thành công. Theo sau đó là những lời của vị hiệp sĩ gửi cho một ai đó.
"Xin chào, người bạn già. Do ông không trả lời trực tiếp được nên tôi gửi tin nhắn thoại vậy. Dẫu sao thì tôi biết đã lâu rồi chúng ta chưa nói chuyện. Sau một vài chuyện, tôi hơi ngại liên lạc với người quen. Ờ thì tôi hiện tại đang ở Sorwich, thuộc một quần đảo phía nam đế quốc Avalion. Có rất nhiều thứ kỳ lạ đang diễn ra ở đây, nhưng có vẻ như tình hình vẫn đang trong tầm kiểm soát. Hy vọng thế."
Arthur dừng lại, trút ra một tiếng thở dài đầy mệt mỏi. Ông nhìn xa xăm, nhưng tâm trí lại tập trung về một thứ khác. Cứ như thể vị hiệp sĩ đang hồi tưởng về những ngày đã qua vậy. Sau một lúc im lặng, Arthur tiếp tục nói.
"Dù sao thì, nếu được thì tôi muốn ông đến đây sớm nhất có thể. Tôi sẽ gửi tọa độ ngay sau tin nhắn thoại này. Giáo hội Solrathis đã phớt lờ những báo cáo của tôi. Có lẽ ông là người duy nhất tôi có thể tin tưởng được. À, tôi nghe nói ông có được một cậu học trò rất khá. Nếu được thì có thể mang cậu ta theo, Klaus à."
Đến đây, Grimm mới nhận ra người mà Arthur đang muốn nói chuyện chính là Klaus. Điều đó giải thích vì sao hai thợ săn lại đặt chân đến thành phố này. Lại một câu chuyện nữa được vén màn, song cậu có chút buồn vì cái "tình hình" mà Arthur đã đánh giá sai sắp trở thành một bản án tạo nên một con quái vật vác trên mình bộ giáp hiệp sĩ hiện tại.
"Tuy ông đã bị ràng buộc với một con đường khác. Nhưng tôi vẫn sẽ nói điều này. Cầu cho ánh sáng luôn che chở và bảo vệ ông."
Sau khi nói xong lời chúc, Arthur quay lại chiếc bàn và lấy ra một tờ giấy có ghi rõ tọa độ của thành phố này. Ông lập tức tạo ra một hình ảnh chứa nội dung trên giấy nhờ sức mạnh của ánh sáng sau đó truyền chúng vào thiết bị kia. Ngay khi Arthur gửi chúng xong, bỗng dưng căn phòng rung lên một cách dữ dội. Như thể đang trong một cơn động đất sáu richter. Mọi vật xung quanh đều rơi xuống và đổ vỡ, các bức tường như sắp vỡ toạt ra vì không chịu nổi. Nó diễn ra rất nhanh, chỉ đâu đó vài chục giây ngắn ngủi nhưng thiệt hại về vật chất đã rất nhiều.
"Cái gì thế này ?"
Arthur lập tức nhận ra độ nghiêm trọng của vấn đề, ông ngay lập tức bật lại thiết bị liên lạc nhưng có vẻ nó đã bị một thứ gì đó chặn lại nên không tài nào liên lạc được. Khi nghe thấy những tiếng la hét bên ngoài, sự lo lắng lúc này hiện rõ trên khuôn mặt của vị hiệp sĩ. Buộc ông nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ và nhìn ra bên ngoài. Grimm cũng ngó từ phía sau.
Bên ngoài, mọi thứ đang vô cùng hỗn loạn. Nhưng người dân như thể bị một thế lực vô hình nào đó làm cho điên loạn bắt đầu tàn sát lẫn nhau, ngay cả cảnh sát cũng chịu chung số phận và tham gia vào cuộc thảm sát kinh hoàng. Máu đã chảy ra khắp nhưng con đường, trông chả khác một con suối nhỏ là bao.
"Solrathis phù hộ chúng con."
Nhận ra tình hình bắt đầu vượt ngoài tầm kiểm soát, Arthur ngay lập tức cầm lấy thanh đại kiếm và phóng ra ngoài. Ông chạy đến nơi cầu nguyện của nhà thờ, nơi lúc này đã có một vài hiệp sĩ đang ở đó. Nhưng có một người đang bị thương rất nặng, đó là một vị linh mục trẻ. Ánh mắt của vị hiệp sĩ mở to khi nhận ra James đã bị đâm nhiều nhát và thân và bị cú chặt bằng rìu ngay vào vai. Cậu ta lúc này đang nằm thoi thóp chờ chết, miệng vẫn liên tục lẩm bẩm những lời cầu nguyện.
"James ! Lạy Solrathis ! Tên nào đã làm vậy với cậu hả ?" Arthur hét lớn, vội vàng chạy đến và đặt thanh đại kiếm ra chỗ khác và linh mục James vào lòng. Một cơn phẫn nộ đang dâng trào bên trong tâm trí của vị hiệp sĩ.
"Là..." Một hiệp sĩ cố gắng giải thích, nhưng phải mất một lúc lâu mới dám nói ra. Như thể chính bản thân anh ta cũng không tin những gì mình đã chứng kiến. "Người dân của thành phố này. Có thứ gì đó đang ở đây. Nó ăn mòn tâm trí và thay đổi những con người ở thành phố này."
Vừa dứt câu, cánh cửa gỗ dẫn vào nhà thờ bỗng bị sút văng ra. Bước vào bên trong là một nhóm hiệp sĩ, nhưng có gì đó sai sai. Họ không mang trên mình sự bảo hộ của Solrathis, thay vào đó là một thứ gì đó khác. Arthur cảm nhận đó chính là sức mạnh của tự nhiên nhưng thần tính của chúng lại mang trên mình thiên hướng hủy diệt của vị thần đó hơn.
"Cái quái gì thế này ?" Vị hiệp sĩ lẩm bẩm rồi nói lớn. "Chuyện gì xảy ra với các anh vậy ? Sao tôi không cảm thấy hào quang của thần ánh sáng."
Nhóm hiệp sĩ không nói gì, chỉ lẳng lặng rút trường kiếm ra khỏi bao thay cho một lời tuyên chiến. Lúc này đây, những người còn sót lại của nhà thờ lập tức phản ứng lại bằng cách rút vũ khí ra. Arthur lúc này nhận ra đã là quá muộn, cho tất cả, cho chính ông. Ông từ từ đứng dậy, bàn tay siết chặt vào cán cầm của thanh đại kiếm và hướng ánh mắt chứa đầy sự căm phẫn cũng như có chút hối hận về phía bọn họ.
"Tôi hiểu rồi. Thì ra là vậy. Vậy thì chúng ta kết thúc nhanh nào, tôi còn rất nhiều việc bận cần giải quyết. Nào, đến đây đi những tên dị giáo khốn khiếp !"
Vừa dứt câu, những hiệp sĩ khác lao lên cùng một lúc. Họ vung thanh trường kiếm về phía Arthur nhưng chỉ bằng một cú quẹt ngang của thanh đại kiếm đã khiến tất cả đòn tấn công vô hiệu ngay tức khắc. Tất cả những người đã từng là hiệp sĩ đó đều lộ rõ vẻ bất ngờ, có lẽ họ chẳng thể nào ngờ rằng ông lại mạnh như vậy.
"Đừng bất ngờ như vậy chứ. Chẳng phải ngẫu nhiên tôi được làm đội trưởng đâu."
Arthur bỗng dưng lao đến và vung thanh đại kiếm mượt mà không khác gì vung một một con dao. Một kẻ trong nhóm phản bối theo phản xạ giơ kiếm ra đỡ. Nhưng với sức lực tự nhiên khủng khiếp kèm theo ma thuật của ánh sáng, thanh đại kiếm không "cắt" thay vào đó, lực của cú đánh xuyên qua đòn đỡ của trường kiếm, xuyên luôn qua cả giáp trụ và nghiền nát hắn ngay lập tức.
Không để cho những người khác kịp phản ứng, Arthur lao nhanh đến một kẻ trong nhóm và tung một quyền vào thẳng vào chiếc mũ bảo vệ. Dưới sức mạnh kinh khủng đến từ cú đấm, chiếc mũ của hiệp sĩ nhanh chóng méo và toàn bộ xương sọ của hắn hoàn toàn tan nát, con ngươi thì văng cả ra ngoài, còn nguyên cái thân thì bay đến và dán luôn trên bức tường.
Một tên thấy vậy thì ngay lập tức biến hình, nhưng khi những cái càng khổng lồ giống như bọ ngựa chỉ mới bắt đầu mọc ra từ eo thì Arthur trong một cái chớp mắt đã ở trước mặt hắn. Chỉ với một cú chặt của thanh đại kiếm, thứ mà chả khác gì một khối sắt thô với cán cầm, toàn bộ thân của gã đó cũng chịu chung số phận với đồng bọn.
Ông ta mạnh quá. Thật điên rồ.
Grimm không khỏi nể phục khi chứng kiến màn trình diễn sức mạnh thuần túy của Arthur, nhưng nó cũng khiến cho cậu càng thêm lo ngại. Vì vị hiệp sĩ hiện tại tuy sức mạnh vấn áp đảo nhưng lại không bằng một góc của Arthur hiện tại. Chứng tỏ sau một quãng thời gian chiến đấu, ông ấy hiện tại đang trong trạng thái yếu nhất. Nhưng vẫn đủ sức cho Grimm lẫn tên Damien một trận ná thở.
Trận chiến với mấy người còn lại thật sự là một chiều, Arthur với sức mạnh khủng bố đã nhanh chóng kết liễu những gã còn lại khi mà chúng còn chẳng kịp biến hình. Sau khi ông giải quyết xong công chuyện của mình thì nhà thờ này, nơi đã từng được cho là nơi an toàn nhất giờ đây đã được bao phủ bởi máu tươi cũng như vài bộ phận của các hiệp sĩ phản bội.
Đứng trước những cái xác của những người vốn đã từng là cấp dưới của mình, Arthur có chút mệt mỏi trước những sự kiện sắp tới. Cái chết đang đến rất gần với ông và những người ở đây. Khiến cho vị hiệp sĩ không khỏi hồi tưởng về cuộc đời. Nhưng với vai trò của một đội trưởng, Arthur hiểu rằng bản thân sẽ lớp phòng tuyến cuối cùng của Sorwich cũng như trở thành một đao phủ giải thoát cho người dân nơi này.
Nếu mình đầu hàng trước bọn chúng, thì có lẽ những người ở đây sẽ được tha thứ.
Nhưng những suy nghĩ về việc quy hàng đang liên tục xuất hiện trong tâm trí của vị hiệp sĩ. Trong bất giác, ông nhìn về cánh cửa gỗ dẫn ra bên ngoài. Có lẽ mọi người sẽ sống nếu buông bỏ, cho dù có bị biến đổi cả về mặt tâm trí lẫn thể xác thì ít nhất vẫn được sống.
"Không ! Mình đang nghĩ cái quái gì thế này ?"
Arthur chợt bừng tỉnh, trong thoáng chốc tự thấy ghê tởm chính bản thân vì những suy nghĩ đó. Ánh mắt của vị đội trưởng lúc này chuyển đến những vị hiệp sĩ còn sót lại, tất cả đều đang bối rối, thậm chí là sợ hãi không biết phải làm sao. Nhưng có một điểm chung, bọn họ đang cần một nhà lãnh đạo chỉ dẫn những điều nên làm.
Đôi mắt vàng của Arthur lúc này hướng đến cây thánh giá ánh nhật được đặt treo trên bức tường của nhà thờ, một thứ gì đó đã lóe sáng lên trong tâm hồn của vị hiệp sĩ. Ông từ từ đứng dậy và tiến đến trước mặt những vị hiệp sĩ, rồi hạ người xuống và đóng ánh mắt đang mở to của mục sư James, người giờ đây đã qua đời vì mất máu.
Tiếp đó, Arthur đứng thẳng và nhìn mười một người hiệp sĩ còn lại bằng một ánh mắt ẩn chứa bên trong là một ngọn lửa quyết tâm. Ông dùng lực đâm thanh kiếm khổng lồ của mình xuống đất, tạo ra một uy lực thu hút mọi ánh nhìn xung quanh. Khi mọi người đã chăm chú quan sát bản thân mình thì liền gật đầu hài lòng.
Arthur biết thứ số phận mà tất cả những người ở đây bao gồm cả chính bản thân ông phải đối mặt sẽ chỉ là cái chết. Nhưng vị hiệp sĩ, tuy đã có những suy nghĩ yếu đuối trong thoáng chốc, vẫn đủ tỉnh táo để nhận rằng việc đầu hàng trước bóng tối và sự điên loạn nó vô nghĩa như thế nào. Arthur và những người khác phải trở thành tuyến phòng thủ cuối cùng không cho bóng tối thoát ra khỏi Sorwich. Đây là một nhiệm vụ cảm tử và mọi người biết điều đó, nhưng ông phải phát biểu làm sao để mọi người sẵn lòng nghe theo. Với trái tim đang đập ngày càng mạnh, vị đội trưởng bắt đầu phát biểu.
"Hỡi những chiến binh của ánh sáng ! Đấng đã ban tặng ánh sáng cho các bạn. Ngài không đòi hỏi lại gì, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc chúng ta vô ơn với các phép màu mà ánh sáng mang lại. Và hôm nay chính là ngày các bạn phải đáp lại bằng chính mạng sống của mình. Thành phố này ! Nó đã từng tràn ngập phép màu đến từ ánh sáng. Nơi vốn có những tiếng cười đùa của trẻ con, tiếng buôn bán tấp nập ở chợ hay chỉ đơn giản là những tiếng cầu nguyện thì thầm trong nhà thờ."
Đến lúc này, giọng Arthur bắt đầu thay đổi. Sự phẫn nộ bắt đầu hiện rõ hơn trong từng câu được thốt lên.
"Nhưng rồi bọn chúng xuất hiện. Những thứ dị giáo đó biến đổi tâm trí của người dân, những giáo dân và thậm chí kể cả hiệp sĩ đã từng thề sẽ bảo vệ bằng lưỡi gươm ánh sáng của mình. Sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp nào nếu chúng ta quy hàng trước lũ dị giáo đó cả, nhẹ thì biến đổi về thể xác còn nặng thì thân tàn ma dại. Hãy nhìn những cái xác của những ta từng gọi là bằng hữu kia đi."
Arthur tiếp tục.
"Ta không thể biết thứ nó là gì, cũng chẳng biết mục đích ẩn đằng sau những hành động đó. Nhưng cho dù có không biết thì chúng ta, những hiệp sĩ của Solrathis, chỉ cần hiểu rằng thứ đó đang gây tổn hại cho mọi thứ cản đường nó, không một chút nhân nhượng hay hối tiếc. Nhưng nếu ngay cả hiệp sĩ đền thánh, những đứa con ưu tú của Solrathis, cũng bỏ chạy thì ai sẽ cản bọn chúng lại, ai sẽ bảo vệ mọi người."
Mọi người trong nhà thờ đều đang im lặng, lắng nghe chăm chú bài phát biểu của Arthur. Ông đã cho họ thấy mối nguy hiểm, cũng như nhắc cho họ về nghĩa vụ của một hiệp sĩ phục vụ cho Solrathis. Giờ đây, khi không khí đang sục sôi vì được tiếp những nhiên liệu mang tên niềm tin và phẫn nộ. Đã đến lúc để cho những hiệp sĩ lao vào nhiệm vụ cảm tử.
"Giờ thì đứng lên đi, hỡi các chiến binh tận tụy của Solrathis ! Dù ngày hôm nay có thể là ngày cuối cùng của chúng ta, hãy để nó trở thành ngày mà thế giới biết rằng ánh sáng không bao giờ khuất phục trước bóng tối. Tên tuổi của chúng ta sẽ được ghi nhớ như những chiến binh đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, di sản của chúng ta sẽ được gìn giữ đến thế hệ sau, hành động của chúng ta sẽ được học tập dù có trôi qua hàng thế kỷ !"
Arthur lập tức rút thanh đại kiếm đang cắm ra khỏi mặt đất, sau đó giơ nó lên cao. Vầng hào quang của thanh kiếm tỏa ra một màu vàng kim đẹp mắt. Trông chả khác gì đấng cứu thế đang dùng thanh kiếm của mình để xé tan đi bầu trời đêm. Những hiệp sĩ khác cũng rút vũ khí ra, tinh thần chiến đấu của họ lúc này đã dâng cao ngút trời.
"Các cận vệ của ánh sáng ! Nghĩa vụ của các bạn là gì ?" Arthur hét lớn nhằm nâng cao sĩ khí.
"Phục vụ cho Đấng và con dân của Ngài !" Các hiệp sĩ đồng thanh đáp lại.
"Ngài mong muốn gì từ chúng ta ?" Arthur gầm lên.
"Thanh tẩy dị giáo, diệt trừ hậu họa !" Các hiệp sĩ lập tức đồng thanh đáp lại.
"Ngài muốn gì từ chúng ta !" Vị đội trưởng lại một lần nữa gầm lên.
"Thanh tẩy dị giáo, diệt trừ hậu họa !"
Tiếng hét xung trận vang lên khắp nhà thờ, báo hiệu cho một trận chiến kinh khủng sắp đến. Arthur lúc này, với sự trợ giúp của một vài vị hiệp sĩ, bắt đầu khoác lên mình bộ giáp trụ vững chãi như một cỗ xe tăng trung cổ. Mặc xong, ông lại một lần nữa vung kiếm chĩa lên cao.
"Tiến lên nào, những đứa con của Solrathis ! Hãy để máu của những kẻ dị giáo được thanh tẩy trên lưỡi kiếm rực cháy ngọn lửa phẫn nộ của Ngài. Tấn công !"
Arthur sau đó dẫn đầu toàn bộ nhóm mười hai người tiến ra cánh cổng. Lý do thì khá đơn giản, để nâng cao sĩ khí của một nhiệm vụ cảm tử thì chính người chỉ huy việc đó phải dẫn đầu. Nếu được thì phải hy sinh đầu tiên.
Bất ngờ thật đấy...
Grimm thầm nghĩ trong khi đi theo phía sau nhóm. Cậu không thể không cảm phục khả năng dẫn dắt của Arthur. Song trong lòng cũng có một chút tiếc nuối, thậm chí là cả thương hại nữa.
Tín ngưỡng vốn là chuyện của nhân loại. Không phải của thần. Thôi thì ít nhất họ chết với những gì họ tin cả đời cũng không quá tệ.


3 Bình luận
tôi hiểu đây là một dạng vũ trụ song song với các chi tiết khác nhau đôi chút r ko cần nhắc lại đâu