Chúa tể của những câu chu...
Vô danh tiểu tốt
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 : Lễ hội bóng tối

Chương 22 : Chỉ có người chết mới chứng kiến được kết thúc của chiến tranh (1)

0 Bình luận - Độ dài: 5,574 từ - Cập nhật:

"Vinny ! Bất ngờ thật đấy ! Không ngờ lại gặp ông tại một nơi như thế này."

Grimm cố tình nói lớn, thu hút sự chú của Vincenzo. Khi hai đôi mắt chạm nhau, nó khiến cho ông ấy mất rất lâu mới nhận ra người trước mặt mình là thật. Điều đó làm cho Grimm có chút an tâm và định thấy lại gần. Nhưng cậu khựng lại khi thấy Vinny móc súng ra và chĩa về phía mình.

"Vinny ? Sao ông lại làm thế ? Tôi bỏ lỡ điều gì sao ?" Grimm tiếp tục cười, đồng thời cố gắng nói với giọng vui tươi nhất có thể để khiến cho ông ta hạ thấp cảnh giác. "Bỏ súng xuống đi, không cần chĩa nó về phía tôi đâu. Chúng ta nên từ từ giải quyết hiểu lầm."

Vincenzo thấy vậy thì tay có chút thả lỏng, song vẫn giữ nguyên nòng súng hướng về phía Grimm. Khuôn mặt ông lúc này có chút lo lắng, nhưng đồng thời cũng là sự nghi ngờ.

"Đống danh tính, đống giấy tờ đó. Cậu thật ra là ai ? Làm sao tôi biết được cậu thật sự không có ý định hại chúng tôi hả Grimm ?"

Nghe Vincenzo nói xong, não của Grimm bắt đầu nhảy số. Cậu lập tức  nhận ra hành lý của bản thân đã bị lục lọi, và đống giấy tờ giả kia dù đã được che giấu rất kỹ song cuối cùng cũng bị tìm ra. Có lẽ Vincenzo không phải là người duy nhất biết về chuyện này, mà còn rất nhiều kẻ trong nhóm đã biết.

Mình có nên vặn cổ Vinny thay vì cố giải thích không nhỉ ?

Một suy nghĩ bạo lực thoáng lướt qua trong tâm trí Grimm, hay nói cách khác, là tác dụng phụ của việc vừa thoát khỏi việc "bị viết đè" lên. Cậu không hiểu vì sao nó lại như vậy. Có thể là cơn phẫn nộ khi biết được sự thật vẫn còn, hay chỉ đơn giản là gã kia đã để lại tác dụng vụ vì thích thế.  Sau cùng thì dưới ngòi bút của ngoại thần kia thì kể cả điều vô lý nhất cũng có thể xảy ra. Đến đây, Grimm hít thở đều đều nhằm trấn tĩnh bản thân đồng thời cố gắng loại bỏ những suy nghĩ đầy bạo lực ra khỏi đầu.

"Được rồi, được rồi." Grimm gượng cười, cố tình trưng ra một vẻ mặt lo lắng khi bị khẩu súng chĩa vào. "Tôi là một tên lừa đảo được chưa ? Sau một phi vụ làm ăn thất bại với mấy tên côn đồ ở Instodia thì phải chạy từ đông Eropia sang phía tây. Rồi vô tình dính vào cái lễ hội này mà thôi."

Vincenzo nghe xong thì bán tín bán nghi. Ông biết Instodia rõ, vì  đó là nơi ông từng hành nghề bằng một công việc không mấy tốt đẹp. Về phía Grimm, cậu đã sử dụng những ký ức của Jack mà tên ngoại thần kia đã bón cho bản thân lúc ngủ để thêu dệt lên một câu chuyện mà chính cậu cũng chả rõ có đúng hoàn toàn hay không.

"Cậu đã dây vào ai ?" Vincenzo hỏi.

"Chà, một gã tự gọi mình là Don Ricci. Hắn già lắm rồi, tôi lén tuồn hàng của gã ra rồi bị phát hiện. Lỡ giết gã rồi cao chạy xa bay ra khỏi đất nước đó luôn." Grimm nhanh chóng đáp lại.

Câu trả lời của cậu làm cho Vincenzo vô cùng sốc. Đôi mắt của ông ấy mở to, như thể không tin vào những gì mà bản thân đã nghe được. Don Ricci, một cái tên khiến cho Vinny mặc dù đã cao chạy đến New Londor với vợ của mình, vẫn dành thời gian ra để theo dõi tin tức trên các mặt báo. Một lão già nguy hiểm kể cả khi quyền lực bị suy yếu do hành động của Vincenzo năm xưa. Vậy mà giờ đây ông ta đã bị giết bởi chàng trai trẻ trước mặt.

"Không thể nào, Don Ricci không thể nào chết dễ dàng như vậy được." Ông nói. "Làm thế quái nào mà cậu giết được hắn ?"

"Tôi có trợ giúp. Có một gã tên Thomas, trán cao khiến hắn trông như hói. Chúng tôi có một thỏa thuận ngẫm với nhau, còn lại có lẽ là do mệnh tôi lớn."

Trước những lời nói dối được nói ra mượt hơn cả dầu ăn, kèm theo việc biểu cảm trên khuôn mặt Grimm đang hoảng loạn nên Vincenzo đã bắt đầu tin những lời mà cậu bịa ra. Nhưng cái tên Thomas là thứ khiến Vinny để ý hơn cả. Dần dần, ông hạ súng xuống và hỏi một câu cuối cùng.

"Cái người tên Thomas đó... trông như thế nào ?"

Grimm nghe xong thì phần nào đã đoán được Vincenzo có quan hệ mờ ám với nơi đó, nhưng hiện tại cậu chẳng quan tâm. Thay vào đó, kẻ vô danh cố nhớ lại ngoại hình hoàn chỉnh của người tên Thomas trong giấc mơ.

"Ờm thì, cao trung bình, trán cao, đầu hơi hói. Tuổi có lẽ đâu đó tầm bốn mươi chăng."

Vincenzo nghe vậy thì vô tình để lộ ra nụ cười nhẹ. Tuy rằng bản thân lúc này đang rơi vào tình huống nguy hiểm, nhưng biết được giờ đây vợ con mình đã chính thức an toàn khỏi gia đình Ricci thì cho dù có bỏ mạng ở đây thì ông cũng hài lòng. Nhưng nụ cười đó làm cho Grimm lúc này đang nhìn với vẻ mặt khó hiểu.

"Xin lỗi, xin lỗi. Tôi đang hơi cảm xúc một xíu." Vincenzo hắng giọng. "Dù sao thì ờm, tôi có mang đống giấy tờ cho cậu đây."

Dứt câu, ông liền đưa đống chứng minh thư cho Grimm. Nhưng cậu không nhận ngay, thay vào đó là đặt lại vào trong túi của Vinny. Vừa làm, Grimm vừa giải thích bằng một giọng điềm tĩnh.

"Cái đống giấy tờ này để sau đi. Bây giờ chúng ta có một thứ đáng lo hơn. Ông không phiền cho tôi biết làm thế quái nào mà ông lại xuất hiện ở một nơi giống chiến trường này chứ ?"

Vincenzo nghe xong thì bắt đầu giải thích cho Grimm mọi thứ. Từ việc chạm trán với gã đàn ông xuất hiện trong giấc mơ, cho đến một hành lang đầy xác người rồi cuối cùng là đến được đây thông qua một cánh cửa nhỏ. Nghe xong, cậu có đôi chút cạn lời và gần như không nói được gì vài giây tiếp theo.

"Sao nghe nó... vô lý vậy ? Gã đàn ông trong mơ. Sau đó cả ông lẫn David bị cưỡng chế quăng vào một hành lang là nơi mà những cái xác được xả xuống như rác thải. Rồi nó dẫn đến đây sao ?"

"Ờ, nghe như kiểu mấy lời nói nhảm nhí khi say rượu vậy. Nhưng nó thật sự xảy ra. Thú thật, tôi hiện tại còn chẳng hiểu chuyện quái gì đang xảy ra nữa cơ mà."

Dựa trên biểu cảm của Vincenzo thì Grimm tin rằng ông đang nói sự thật. Cậu cũng đã nắm sơ sơ được tình hình hiện tại nhờ biết được quá khứ của đội trưởng Arthur Marshal rồi. Có thể nói đây là âm mưu ẩn trong âm mưu,  nhiều kế hoạch đan xen vào với nhau. Nhưng giờ đây có một vấn đề mới khiến cho Grimm có chút bối rối.

Tại sao giờ đây lại xuất hiện một chiến trường ? Tại sao lại có một chiến trường ở chỗ này ? Có lẽ đây cũng chẳng phải thế giới thực.

Cậu nhìn xung quanh, cảm thấy ma lực đang tràn ngập khắp nơi rồi hướng ánh mắt trở lại Vincenzo. Grimm nhận ra David đã mất tích, liền lập tức hỏi.

"David đâu rồi ? Ông ấy đâu rồi ?"

"À, David ý hả. Ông ấy ở phía sau không xa lắm." Vincenzo trưng ra một nụ cười gượng. "Đang làm chuyện mà một người nghiện hay làm."

Lúc này đây, David đã trở lại từ phía sau. Bộ quân phục của ông giờ đây đã lấm lem bùn đất, khuôn mặt người cựu binh giờ là một sự pha trộn khó hiểu giữa lo lắng cùng với một chút thư giãn do sử dụng thuốc. Khi nhìn thấy Grimm, mắt của David có hơi nheo lại, tay thì nắm chặt khẩu súng và không chần chừ chĩa thẳng nó về phía cậu.

"Bình tĩnh nào ông bạn." Vincenzo khi nhận ra ngay lập tức và liền đứng chắn giữa cả hai. "Cậu ta chỉ là một tên lừa đảo thôi. Không cần phải động tay động chân như vậy đâu."

"Chỉ là… chỉ là một tên lừa đảo thôi ?" 

David nhìn Vinny với vẻ mặt khó hiểu. Như thể đó là những lời mà Vincenzo nói sau khi ông ấy vừa rớt từ trên trời xuống và đập đầu vào đá vậy. Nhưng cuối cùng, người cựu binh vẫn từ từ hạ súng xuống. 

"Thôi được rồi, chỉ cần cậu ta không đâm sau lưng chúng ta là được. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ thả lỏng đâu đấy, Grimm, hay bất kể cậu dùng cái tên nào đi chăng nữa."

Grimm nghe vậy thì chỉ biết đáp lại bằng một nụ cười gượng. Có lẽ cậu chẳng ngờ rằng việc bản thân biến mất không lâu đã khiến bọn họ đổi từ trạng thái trung lập sang thù địch nhanh đến như vậy. 

"Dù sao thì Vinny lúc nãy đã bảo với tôi là ông biết cái trận này. Tôi nói có đúng không ?" 

David nghe câu hỏi của Grimm thì ánh mắt tối sầm lại, như thể đang có một cơn bão ký ức đang tàn phá bên trong tâm trí ông. Thế nhưng, người cựu binh vẫn gật đầu xác nhận.

"Vậy... vậy là chúng ta bị dịch chuyển về quá khứ rồi sao ?" Vincenzo không kìm được mà thốt lên. "Tôi lâu lâu có đọc cùng với con trai mấy bài báo nói về nghiên cứu nói về du hành thời gian."

"Không." Grimm ngắt lời. "Đây không phải du hành thời gian. Nếu chúng ta thực sự du hành thời gian. Thì tương lai vốn dĩ đã thay đổi kể từ khi chúng ta đặt chân đến nơi này rồi. Đồng nghĩa với cái tương lai mà chúng ta bị ném về đây đã không còn. Tôi không biết các anh đã biết về cái gọi là về nghịch lý ông nội chưa ? Nó tựa tựa vậy đó."

David và Vincenzo nghe lời giải thích của cậu thì bắt đầu gãi gãi đầu. Một sự khó hiểu hiện hữu rõ ràng trên khuôn mặt của cả hai bọn họ. Grimm biết rõ về thời gian, nó phức tạp hơn rất nhiều so với những gì mà hai bọn họ hiểu được. Vậy nên thay vì đi sâu và chứng minh rằng cả ba không du hành thời gian bằng những lý thuyết, cậu quyết định cho họ thấy những điều bất thường của môi trường xung quanh.

"Hãy nhìn xung quanh đi. Mọi thứ nhìn trông rất giống thế giới thật. Nhưng nếu nhìn kỹ vào thì sao ? Ví dụ như cục đá này đi." 

Grimm chỉ vào cục đá nằm ở trong góc, thứ mà nếu nhìn kỹ thì trông có vẻ mờ hơn với các cục pixel lộ rõ. Khi cậu cầm lên thì nó liền trở lại bình thường với các chi tiết sắc nét như thật.

"Tôi có nhìn lầm không vậy ?" Vincenzo vừa nói vừa lấy tay dụi mắt. "Có phải cái thứ ấy đang mờ mờ sau đó đột nhiên trở lại bình thường không vậy ?"

"Cái quái gì thế ?" David thì phản ứng bớt lố hơn. Khuôn mặt chỉ đơn giản là nhăn lại khi thấy cảnh tượng trước mặt.

Chứng kiến phản ứng đến từ hai người bọn họ, Grimm cười thầm trong lòng vì cách này đã thành công. Nhưng để cho chắc ăn, cậu bắt đầu chỉ tay về một số người lính đang chạy trong chiến hào. Có những người có khuôn mặt bình thường, nhưng ẩn trong số những người lính ấy lại có một khuôn mặt luôn luôn xuất hiện. 

Đó là một khuôn mặt của một người da trắng rất đơn giản. Có lẽ chỉ có đôi mắt màu nâu là nổi bật nhất trong tất cả. Thêm cả cái chiều cao trung bình càng khiến đám này nổi bật một cách không nổi bật. Ngoài ra, bọn chúng gần như chẳng giúp ích gì như những người lính khác. Một số thậm chí còn đứng yên như một con ma nơ canh khi đồng đội đào gào thét bên cạnh.

"Trận của ông có mấy tên này à ? Nó mà có thật ý,  chắc quân của ông bị quét sạch trong ngày đầu rồi." Grimm mỉa mai.

"Không. Chắc chắn là không. Mấy tên này từ đâu ra vậy ?" David với vẻ khó chịu ra mặt đáp lại.

Lúc này đây, một cơn đau đầu ập đến Vincenzo lẫn David. Nó khiến cho hai người bọn họ ôm đầu quỳ xuống trong đau đớn. Cơn đau diễn ra chỉ trong mười giây, nhưng biểu cảm của cả hai đã xuống sắc rất nhanh. Theo sau đó là một sự mệt mỏi như thể sinh lực bị rút khỏi cơ thể vậy.

"Hai người ổn chứ ? Chuyện gì vậy ?"

Grimm thấy vậy thì có đôi chút bối rối, cậu lập tức khụy người xuống và kiểm tra tình hình cho cả hai. Hồi nãy, nhà du hành đã cảm nhận một luồng sức mạnh kỳ lạ quấn lấy Vincenzo lẫn David. Nhưng có vẻ hai người đó đều không cảm nhận điều đó do không hề sở hữu ma thuật.

Thứ quyền năng đó, nó khác biệt hẳn so với các cổ thần. Mà là một thứ gì đó giống với tự nhiên, nhưng  lại đang chạy đua và muốn vượt lên trên cả nó. Nhưng cũng nhờ đó, Grimm dần dần nhận ra bản chất của cái chiều không gian này. Nó là một thế giới ảo, một giả lập tinh vi được tạo ra hoàn toàn bởi ma thuật.

Nơi này... nó là một giả lập. Nhưng là ai lại có thể có khả năng lẫn kiến thức này cơ chứ ?

Thế giới này ngày càng làm cho Grimm bất ngờ hơn. Thứ công nghệ ma thuật này, nếu so sánh với các thế giới khác thậm chí có khi đến thế kỷ sau cũng chưa chắc có thể hoàn thiện. Cậu tự hỏi rằng vũ trụ này tàn khốc đến mức nào mới khiến cho nhân loại  buộc phải phát triển đến mức này.

"Sức mạnh kỳ lạ này... có cảm giác nó đang khiến cho tâm trí tôi phát điên." Vincenzo lẩm bẩm, đến mức ông phải lấy tấm ảnh gia đình của mình ra rồi ôm nó vào người. Đó có lẽ là bức tường duy nhất không khiến cho người đàn ông ấy phát điên.

David thì nhờ tác dụng của cái thứ vừa được tiêm không lâu nên vẫn giữ được bình tĩnh. Nhưng cũng nhờ thế mà người cựu binh mới nhận ra Grimm dường như không bị ảnh hưởng bởi sự điên loạn tồn tại nơi chiến trường này. Điều đó làm dấy lên sự nghi ngờ trong tâm trí ông.

"Grimm... tâm trí cậu không phát điên khi ở đây quá lâu sao ?"

Câu hỏi của David khiến Grimm nhất thời không trả lời được. Không phải vì cậu không biết vì sao bản thân lại miễn nhiễm với hiệu ứng điên loạn, mà là vì không biết trả lời làm sao để không khiến cho tâm trí của cả hai thêm tồi tệ hơn nữa. 

Lý do vì sao thì có lẽ là do Grimm vốn đã chiến đấu với các ngoại thần rất lâu về trước, những sinh vật mà có thể khiến cho mọi sinh vật thấp hơn chúng phát điên khi nhìn vào. Nhưng đống ký ức đó cũng có thể là giả do tên ngoại thần bí ẩn đó viết lên. Nên chỉ có thể giải thích rằng Grimm có khả năng kháng hoàn toàn điên loạn. Hay nói ngắn gọn thì cậu vốn đã là một tên điên rồi. Bạn sẽ không thể nào bị nhiễm sự điên loạn nếu như bạn vốn đã điên.

"Chuyện dài lắm. Tốt nhất ông không nên nghe thì hơn."

Grimm đã quyết định đánh trống lảng vì không thể đưa ra một câu trả lời thích hợp. Thay vào đó, cậu nhẹ nhàng đặt tay lên đầu của cả hai. Theo sau đó là một luồng sáng nhẹ nhàng làm dịu tâm trí.  

Grimm đã cho bọn họ một giấc mơ đẹp. Gác lại nỗi lo muộn phiền của hiện tại và đắm chìm trong những ý nghĩ tươi đẹp của bản thân. Chính vì thế nên cả Vincenzo và David tạm thời sẽ không bị sự điên loạn nuốt chửng. Hiện tại là như thế. Vì sau cùng thì mọi người sẽ đều tỉnh dậy.

"Grimm... cậu là pháp sư sao ? Hay là linh mục vậy ?" 

Vincenzo hỏi, mặt ông có hơi ngơ ngác như một chú chim cánh cụt bị lạc đàn vậy.

"Đừng. Đừng bao giờ gọi tôi là linh mục hay bất kỳ mấy cái chức vụ chết tiệt nào trong mấy cái tôn giáo đấy." 

Đó là câu trả lời của Grimm đạn cho Vinny, cậu đã đáp lại bằng một cái mặt lạnh tanh cùng với cái giọng đầy cay nghiệt. Mối quan hệ của Grimm với các vị thần không hề tốt, nhất là sau mấy cái sự kiện vừa nãy. Nếu cậu ta gặp một tên cuồng giáo suốt ngày thuyết giảng về một nơi tốt đẹp hơn ở nơi các vị thần ngự trị hay tệ hơn là lợi dụng tôn giáo để thao túng. Có lẽ sẽ không kìm được mà thiêu gã thành tro rồi biến cái nơi thờ phụng thành bình địa mất.

"Ờm, được thôi." Vincenzo bối rối nói tiếp. "Vậy là cậu có ma thuật. Đi theo con đường nào vậy ? Nhìn cậu đẹp trai vậy, có lẽ nào là con đường thuộc về vị thần tình yêu và sinh sản chăng ? Tôi thấy gã nào thờ phụng vị thần đó cũng đều sở hữu một vẻ đẹp vạn người mê đó nha."

"Này, này Vinny. Ông nói cái quái gì thế ?" Grimm đáp lại, cố tình làm giọng khó chịu. "Ông nghĩ tôi là loại người dùng sắc đẹp rồi biến thành một cái máy ép sinh sản như mấy người trên con đường đó hả. Kinh thấy bà đi được."

"Ai biết được ? Dù sao thì vẻ đẹp của cậu cũng có hơi phi giới tính mà ?" Vincenzo nói, nửa đùa nửa thật.

"Chúng ta... có hơi lạc đề rồi." Grimm nhanh chóng chuyển hướng chủ đề, vì nó gợi cho cậu mấy ký ức không hề tốt đẹp tí nào hồi còn ở khu vườn. "Trước hết, tìm cách chuồn khỏi đây đã. Rồi hỏi gì thì hỏi."

Cả hai người nghe vậy thì bắt đầu đứng dậy, bắt đầu theo Grimm chạy khắp các chiến hào. Tuy nhiên, nơi này không khác gì một cái mê cung, gần như chẳng có lối ra nào cho ba người cả. Chỉ còn cách trèo ra khỏi chiến hào nhưng làm vậy rất nguy hiểm. Tình huống này có chút khiến cho Vincenzo có chút nản trong lòng. 

Nhưng Grimm thì khác, thay vì tiếp tục chạy thì cuối cùng cậu chọn lắng nghe các cuộc hội thoại đến từ những người lính. Có vẻ như một "kịch bản" đã được định sẵn, vậy nên lời thoại của bọn họ cứ quanh đi quẩn lại các nội dung về quân tiếp viện, lính mới, như yếu phẩm và một vị chỉ huy được bổ nhiệm. 

"Có vẻ như quân tiếp viện sắp đến đây. Nếu tôi đoán không sai, nơi này đang làm theo một kịch bản cố định và các binh lính này đang phải tuân theo nó. Có lẽ nếu chúng ta thử đi theo, thì tại điểm kết của kịch bản có lẽ sẽ có một lối thoát."

Nghe giả thuyết của Grimm về một cơ hội trốn thoát, sắc mặt của David chẳng hiểu vì sao ngày càng tệ đi mặc cho tác dụng của thuốc. Điều đó khiến cho Vincenzo không khỏi lo lắng liền vỗ vai trấn an. Còn phía nhân vật chính, có lẽ cậu đã đoán được lí do vì sao người cựu binh lại phản ứng như vậy.

Từ xa xa, một đoàn xe tải lấm lem bùn đất chở các tân binh của đế chế Avalion ra chiến trường. Những người lính trên đó tuy đã trải qua khóa huấn luyện bài bản nhưng nhìn chung vẫn giữ được sức sống trên khuôn mặt. Họ có lẽ vẫn còn mang trong mình cái lý tưởng đưa đế quốc trở thành đất nước hùng mạnh nhất và trở thành anh hùng. Thứ mà các đàn anh đi trước, những kẻ đang trong chiến hào này có lẽ đã mất hết rồi.

David nhìn những tân binh còn non nớt đặt chân xuống con hào, trong đầu ông thì cứ âm ỷ một cơn đau mãi không ngớt. Vì trong những đoàn người đó xuất hiện một người lính trẻ, không ai khác chính là bản thân David trong quá khứ. Hay có thể nói thì đây chính là trận đầu tiên mà ông ra quân.

"Đó là..." David lẩm bẩm. "Đó là tôi. Nhưng làm thế quái nào mà ? Làm sao chuyện này có thể xảy ra được."

Nhìn vào hình ảnh của bản thân trong quá khứ. Không phải thông qua ảnh, hay tranh vẽ. Thật là một cảm giác kỳ lạ với David. Vì trái ngược với cái khuôn mặt tiều tụy và thân hình gầy như que củi.  David này trẻ, khuôn mặt thì đầy đặn, nước da khỏe mạnh và đôi mắt có hồn hơn. Thật mỉa mai khi mắt người cựu binh trông như thể ông ấy đã nhìn trực tiếp vào cõi hỗn mang vậy.

"Tôi không rõ. Có thể nơi này đã xâm nhập được và trích xuất ký ức của ông ra rồi nhét vào nơi này. Cũng có thể đúng, cũng có thể sai. Ai mà biết được." Grimm đáp lại.

Chàng lính trẻ David cùng những người lính khác, tay cầm chắt khẩu súng trường. Với năng lượng của những người trẻ, cộng thêm việc muốn lập công cho tổ quốc. Ai ai cũng mang một vẻ phấn khởi. Hoàn toàn lờ đi hiện thực xung quanh. Coi nó như một trong những thử thách của đấng nam nhi. Là một cơ hội chứng tỏ bản thân, để phục vụ cho đế quốc vĩ đại.

"Khẩu súng đó... Gewehr 98 sao ?" Grimm lẩm bẩm khi quan sát khẩu súng trường. Nếu kiến thức của cậu chính xác, nó sẽ là một vũ khí ổn và được tăng cường độ bền so với đàn anh. Trong đầu của nhân vật chính bỗng nảy ra một ý định không trong sáng.

"Chúng ta nên né xa chỗ này ra." David bỗng dưng lên tiếng khi cảm nhận được sự rung chuyển nhẹ trên nền đất. Ngay lập tức kéo hai người chạy ra xa khỏi chỗ đang đứng nhất có thể.

"Có chuyện gì thế anh David ?" Vinny tò mò hỏi trong khi đang bị kéo đi bởi một người nhỏ con như David.

Người cựu binh không vội trả lời, thay vào đó lập tức chạy quanh  và gắng tìm một góc của chiến hào. Sẵn sàng cho chuyện không hay sắp sửa xảy đến. Khi đã chắc chắn nơi bản thân nấp có đường tiến và đường lui. Ông ấy mới thở dài và giải thích.

"Sắp có một cuộc tấn công của người dân bản địa. Tuy rằng công nghệ họ thua chúng tôi, nhưng họ rất đông. Do gần gũi với tự nhiên hơn, họ sở hữu khả năng giao tiếp và gần như là chia sẻ suy nghĩ với các động vật xung quanh. Cũng khỏe hơn nữa."

David kiểm tra khẩu súng của mình lần cuối, rồi căng mắt ra quan sát về cái nơi bị những cơn mưa nặng hạt che khuất.

"Tôi không biết ở đây thế nào. Nhưng nếu cái nơi này được làm giống y như đúc thì các anh tuyệt đối không được để bọn chúng cào trúng. Tuyệt đối đấy !"

Vừa dứt câu, một tiếng kèn tù và vang lên. Mặt đất lúc này rung chuyển do những bước chạy đến từ những thứ ở sau lớp màn được tạo ra bởi cơn mưa. Dần dần, một đội quân da màu tuy không hiện đại nhưng thiện chiến với sự trợ giúp của các con thú to lớn bắt đầu xông đến.

"Dân bản địa tấn công ! Tất cả chuẩn bị !" Tiếng hét của những binh sĩ vang lên trong chiến hào. Buộc các mọi người dù đang rất mệt mỏi cũng phải ráng cầm súng lên và bắt đầu nã.

Chàng lính trẻ David thấy vậy cũng bày đặt hớn hở lên đầu. Cậu ta vừa trèo tay lên đạn cho khẩu súng trường sau đó bóp cò. Tiếng súng nổ lớn đến mức ù tai. Những viên đạn lao đến những con thú, xuyên qua lớp da của chúng. Nhưng nhiêu đấy là chưa đủ, đội quân vẫn tiếp tục tiến công.

Một người lính bắt đầu nã chúng bằng súng máy, kết hợp với hỏa lực từ những người lính khác trong chiến hào dần dần càn quét hết đội hình của đối phương. Nhưng, vẫn có một vài con kịp thời nhảy vô vào đội hình. Chúng bắt đầu cắn xe những người lính như một con thú hoang.

Chàng lính trẻ David thấy vậy thì bắt đầu có chút hoảng. Bỗng dưng có một tia sét đánh ngay gần chiến hào khiến cậu hoảng không kịp phản ứng mà ngã xuống đất. Tai bị ù, kèm theo một cảm giác chóng mặt khó tả. 

"Cứu tôi ! Cứu !" 

Tiếng hét của các binh lính vang lên khắp các ngõ ngách khi cắn xé bởi các con thú, trong khi đang vật lộn khi cái thứ sinh vật giống chó sói. Dù bị vật ngã,  bị cắn dồn dập nhưng họ vẫn cố vung ra những cú đấm như một sự chống trả cuối cùng trước khi bị lũ thú đó gặm vào cổ.

Sự hỗn loạn trong chiến hào kết hợp với cơn mưa nặng hạt tạo cơ hội cho dân bản địa tràn vào bên trong. Bọn họ là bộ tộc man rợ không phụ thuộc hay liên quan đến lãnh đạo của quốc gia này. Và nơi này có rất, rất nhiều nhóm người như vậy. Cầm trên tay thanh kiếm lưỡi cong đã được yểm ma thuật. Họ bắt đầu chém, không quan tâm đó là ai, chỉ cần gây rối đội hình và giết nhiều nhất có thể là được.

Chàng lính trẻ David thấy sự hỗn loạn trong chiến hào thì gần như đông cứng về sợ hãi. Nơi này khác hẳn với mọi thứ mà cậu biết. Nó không giống mấy trò đánh trận giả mà David đã từng chơi với đám bạn. nó càng không vinh quang như cách mà cái đám chỉ huy chỉ biết núp ở hậu phương rót vào tai của cậu. David lúc này đã học được bài học đầu đời, chiến trường là nơi chiến đấu để sống sót chứ chẳng phải nơi để đạt được vinh quang.

Biết là thế, nhưng cậu giờ có thể làm gì đây. Toàn thân thì đông cứng như pho tượng, thậm chí David cũng đã dấm đài hết cả ra quần rồi. Vừa nhục nhã vừa chả nghĩ được gì, chàng lính trẻ chưa bao giờ cảm nhận được sự bất lực như vậy. Thậm chí ngay cả khi một tên thổ dân đứng ngay trước mặt và giơ vũ khí lên cao chuẩn bị chém. David cũng chả biết bản thân nên làm gì.

"Này ! Ngồi đực ra đấy thì làm gì vậy !"

Một tiếng hét vang lên ngay sau David, rồi bỗng một người lính lao lên rồi dùng lưỡi lê đâm thẳng vào tên thổ dân đó. Nhưng ngay cả một nhát vào tim cũng chưa đủ để giết chết gã,  anh bạn đó thấy vậy liền nhanh chóng rút khẩu súng lục ra và nã hai viên đầu của tên thổ dân. Nhiêu đấy mới đủ để tiễn hắn ra đi.

"Này nhóc !" Người lính đó hạ người xuống, dùng tay lau khuôn mặt lấm lem bùn đất của David. "Muốn sống thì đừng có ngồi bẹt như này. Đi chắc luôn đấy."

Chàng lính trẻ với đôi mắt ngấn lệ vì sợ, hướng tầm nhìn lúc này cứ mờ mờ ảo ảo về người lính đã cứu mình. Đó là một vị tiền bối với ngoại hình bình thường. Chỉ bình thường mà thôi. Một người da trắng tầm cỡ ba mươi hơn, mắt xanh và mái tóc vàng. Chiều cao không mấy nổi bật. Thẻ tên của anh ta lọt vào tầm mắt của David. William Smith, đó là tên của người đã cứu cậu.

"Này lính mới ! Còn tỉnh không đấy ? Trả lời nhanh !" Will nói lớn, gần như quát vào mặt cậu.

"Ờ, ờm, tôi..." David lắp bắp. "Vâng."

"Lạy Solrathis ! Được rồi. Muốn sống thì theo lão tiền bối này, đừng lo về bọn họ. Mấy vụ tấn công này xảy ra thường xuyên ý mà.  Mọi người cũng quen với việc có vài cái xác chết xung quanh rồi, nhóc sẽ sớm quen thôi."

Anh ta vừa nói, tay vừa kéo David tạm rời khỏi chiến hào ở tuyến đầu. Bước qua những người lính khác đang đi hướng ngược lại. Lúc này đây, ở xa xa Grimm trên tay cầm khẩu súng trường mà bản thân đã vô tình "lượm" được tiếp cận Vincenzo và David, bản gốc.

"Trận đánh đó nhanh phết đấy. Nhưng mà để mà nói trắng ra thì, nó chả có chiến thuật nào cả. Các anh vật vã với lũ này thật à."

Thấy Grimm thắc mắc, David tuy đôi mắt vẫn hướng về màn sương mù bao phủ ở xa xa song vẫn cố gắng giải thích  mọi chuyện đã xảy ra theo một cách ngắn gọn nhất có thể.

"Đây là một bộ tộc man rợ không thuộc sự quản lý của lãnh đạo quốc gia này." Ông thở dài. "Những người đó đã trốn trong rừng sâu và thực hiện chiến tranh du kích rồi. Còn bọn này do sống trong khu rừng tự nhiên quá lâu, nên thành ra vẫn duy trì tư duy nếp sống bộ lạc. Ngoài  ma thuật với cái khỏe ra thì mấy cái còn lại không bằng một góc của lục địa Eropia."

David quay đầu lại nhìn Grimm. Hoàn toàn không nhận ra sự ngỡ ngàng của cậu khi nhìn thấy khuôn mặt bản thân và tiếp tục nói.

"Thứ chủ yếu giết chết những người lính của Avalion là những vết cắn, cào, chém đến từ các loài sinh vật đến từ lục địa phía nam này. Tôi không rành về ma thuật nhưng có lẽ do sự hiện diện của tự nhiên ở đây quá mạnh mẽ chăng. Có lẽ cậu hiểu rõ chúng hơn tôi, Grimm. Dẫu sao thì cậu cũng là pháp sư mà."

"David..." Grimm lên tiếng, giọng có chút lo lắng. "Ông trẻ lại rồi kìa."

David nghe thấy vậy thì không khỏi cảm thấy khó hiểu. Ông quay sang nhìn Vincenzo thì cũng nhận lấy một biểu cảm tương tự. Nhận thấy có điều gì đó chẳng lành, người cựu binh liền đưa tay lên cảm nhận khuôn mặt mình và cảm thấy có gì đó sai sai ở đây.

Lúc này đây, Grimm lấy ra một mảnh kính bị vỡ. Một thứ mà cậu cũng đã "vô tình" lượm được nhân lúc sự hỗn loạn trong chiến hào diễn ra. David nhìn vào nó, quả thực ông đã trẻ ra. Có lẽ đâu đó tầm ba mươi chăng. Nhưng biết được điều đó thì làm được gì cơ chứ. Nó chỉ càng khiến cho nơi này ngày càng khó lường hơn trong mắt cả ba.

"David." Grimm bỗng lên tiếng. "Tôi nghĩ nếu chúng ta không rời khỏi đây sớm. Có lẽ ông sẽ trở thành một phần của nơi này đấy."

Kết luận của cậu ta khiến cho cả Vincenzo và David chết lặng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận