Sau một hồi mò đường ở phía bên dưới, Grimm cuối cùng cũng tìm được lối ra thông qua cái nắp cống. Cậu cường hóa bản thân bằng ma thuật, kết hợp với sức mạnh của gió để đẩy thứ đang chặn đường lên. Sau một lúc, ánh trăng quen thuộc lại xuất hiện và cuối cùng Grimm cũng đã thành công lên được lại mặt đất trong bộ đồ đầy máu.
Hên là mấy cái con sinh vật kia dù đông nhưng lại yếu. Chứ không cũng hơi khó mà qua được.
Nghĩ đến cảnh bản thân chật vật chém từng con quái nhân dưới đường cống ngầm khiến Grimm không khỏi không thở dài. Cậu sau đó nhìn xung quanh và phát hiện ra trước mặt mình là một nhà hát. Nó có vẻ ngoài cổ kính, có chút một chút biến dị bởi ánh trăng. Cái kiến trúc gothic của nhà hát lại phù hợp với bầu không khí của chiều không gian này đến không ngờ. Đặc biệt là cái màu đỏ gạch đã nhạt phai ấy, nó trông như hòa làm một với bóng tối của nơi này. Như đang ngầm thông báo cho Grimm biết về sự nguy hiểm bên trong.
Thôi. Chắc mình không vô đâu.
Khi Grimm định quay đầu rời đi thì dòng chữ trên chiếc giấy mà Cercis đưa hồi nãy bỗng dưng phát sáng với một màu đỏ như nham thạch. Tò mò, cậu lấy ra và xem thử, nhưng ngoài việc phát sáng ra thì thứ này chẳng có khả năng gì đặc biệt cả. Dẫu vậy, điều đó cũng đủ khiến cho Grimm phải bắt đầu nhìn ngó xung quanh.
Những dòng chữ này, nó muốn thông báo cho mình rằng nghi thức đang bước vào giai đoạn cuối sao ? Cũng không loại trừ khả năng là nó báo hiệu sự hiện diện của thần hủy diệt ngày càng mạnh tại nơi này.
Cậu bắt đầu dùng ma thuật và nhảy lên chỗ cao để quan sát rõ hơn. Hướng tây, nam là nơi vốn đã được phủ đầy máu bởi ai đó trước khi cậu đến đây, hướng bắc chính là bệnh viện vừa nãy. Vừa hay, cái nhà hát này chính là khu vực phía đông mà Grimm cần tới. Một điều mà chẳng biết là may mắn hay xui xẻo.
Chưa gì đã thấy không ổn.
Grimm nghĩ thầm song tay vẫn đẩy cánh cửa gỗ nặng nề và tiến vào phía bên trong. Chào đón cậu lúc này không phải là bầu không khí lạnh lẽo của bệnh viện ma nữa. Thay vào đó là mùi của máu tươi, pha lẫn với mùi màu vẽ thoang thoảng trong không khí. Điều khiến cho cậu thêm rùng mình là khi nhìn vào quầy bán vé, nó có một thứ gì đó ở bên trong.
Tiến đến gần hơn nó là một con người, đang ngồi điềm tĩnh một cách bất thường bên trong. Khi nhìn thấy Grimm nó liền nở một nụ cười đến mức rách luôn cả hai má. Trong sự ngỡ ngàng của cậu, nó tách ra khỏi cơ thể đang ngồi, lộ nguyên hình là một sinh vật kỳ lạ. Thân hình dài, mảnh và cong, với màu sắc chủ đạo là đen bóng đi kèm với các chi dài với những ngón tay gầy guộc và nhọn, trông giống như móng vuốt. Phần đầu thì nó giống như một người đàn ông trung niên, nhỉ thế bị ký sinh vào vậy.
Nó phá tan cửa kính và bắt đầu tận dụng bóng tối rồi nhảy một phát đến chỗ Grimm. Hướng phần sắc nhọn trong không khác gì một cái kéo sắc nhọn vào phần cổ như thể muốn cắt lìa phần đầu ra. Đến đây, cậu đã nhận ra thứ này định làm gì và cẩn thận né sáng một bên khiến cho đòn tấn công bị trượt.
Đời nào Grimm bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này. Cậu lập tức túm lấy thứ sinh vật đó ngay giữa không trung, dùng ma thuật sét làm tê liệt đó. Không một chút chần chừ, xé thứ này ra làm đôi và quẳng cái cơ thể giờ đây đã chẳng còn sự sống xuống đất. Cho chắc ăn, Grimm sử dụng khả năng của mình tạo ra một ngọn lửa tím và thiêu nó.
Thứ này thân trông khá giống bọ cạp phết. Đáng tiếc là mình không còn giữ cái năng lực kiểm tra thông tin của sinh vật. Thôi tốt nhất cứ đốt phòng hờ nó bằng cách nào đó tự hồi phục.
Cậu thầm nghĩ khi nhìn xác chết của thứ sinh vật ký sinh kia bị bao trùm trong ngọn lửa màu tím kỳ dị của bản thân. Rất may tuy gần như mọi khả năng đều bay hết sạch, nhưng ít nhất năng lực của kẻ mộng mơ vẫn còn hoạt động. Nó giúp Grimm nhanh chóng dùng được ma thuật thông qua "mơ mộng" về việc sử dụng được nó. Tất nhiên, mơ mộng cũng sớm bị dập nát bởi hiện thực. Vậy nên cậu cần nhanh chóng thăng cấp nếu muốn đạt lại trạng thái hồi đỉnh cao của bản thân.
Sau khi đã chắc chắn thứ kia không có dấu hiệu của việc tự phục hồi, Grimm mới yên tâm quay người rời đi. Cậu đẩy cánh cửa gỗ ra và tiến vào khu vực khán giả của nhà hát. Thứ bên trong đập vào mắt đầu tiên không phải là hàng ghế khán giả, mà là các bức tranh được vẽ trên tường, trên trần nhà. Nó được tạo ra bằng máu, nội tạng, da và các bộ phận của nhiều sinh vật khác nhau. Tạo ra một bức tranh hỗn loạn, nhưng cũng ẩn chứa một câu chuyện nào đó mà Grimm hiện tại không tài nào đoán ra được.
Hàng ghế có chứa những khán giả, thậm chí những kẻ đang ngồi đó còn vẫn đang thở một cách chậm rãi, giống như đang giành giật giữa sự sống và cái chết. Tất cả, đều bị rạch bụng và lấy đi hết phần nội tạng bên trong. Miệng thì bị khâu lại. Chân thì như bị hòa làm một với ghế. Nhưng bằng cách nào đó, bọn chúng vẫn còn sống. Bị bắt chứng kiến một điều gì đó sắp diễn ra bằng đôi mắt đã bắt đầu có dấu hiệu mù lòa.
Có vẻ lần này là một tên nghệ sĩ điên.
Grimm rút ra kết luận trong đầu trong khi quan sát bức tranh được vẽ trên trần nhà. Nó có nội dung khá khó hiểu. Nhưng khi cậu chịu khó ghép những mảnh lại với nhau, nó sẽ trông giống như một vị thần trồi lên từ bên trong máu và ban phước lành cho những tín đồ của mình. Nó khá giống với Xal'gurath nhưng theo những gì mà Grimm đã đọc được thì có lẽ không phải.
Theo sách, những kẻ được Xal'gurath để ý thường bị miêu tả là xui xẻo hay bị nguyền rủa. Ngay cả giai đoạn Australo của tất cả những kẻ đó cũng được đặt cho cái tên không chính thức là những kẻ bị nguyền rủa hay kẻ bị giày vò. Cộng thêm việc đối chiếu với biểu cảm của hai thợ săn mà cậu đã gặp cũng như thái độ của nữ pháp sư, thì có lẽ rằng những kẻ theo thần hủy diệt đa phần đều bị bắt ép, một nô lệ không hơn không kém.
Thế nhưng "bức tranh" trên trần nhà lại miêu tả rất khác. Phần thịt bị cháy đen giống như bóng tối, nếu nhìn kỹ vào các bộ phận, cách sử dụng máu và thịt thì có thể hình dung ra những con người đang quỳ lạy đôi bàn tay vươn ra từ bóng tối. Tuy cái thứ được gọi là tranh này không miêu tả kỹ, nhưng Grimm vẫn có thể cảm nhận được sự cung kính mà bọn họ dành cho vị thần của mình. Vậy nên, có thể tạm thời kết luận đây là một vị thần hoàn toàn khác.
Khi Grimm vừa ngờ ngợ vị thần đó là ai, không khí bỗng trở nên lạnh một cách đột ngột. Ngay lập tức, cậu một tay rút kiếm ra khỏi vỏ, tay còn lại sẵn sàng rút súng ra nếu cần thiết. Ánh mắt dõi theo sinh vật đang chuyển động trên trần nhà, những cái chi của nó lờ mờ trong bóng tối trông khá giống một con nhện cỡ bự, nhưng lại sở hữu một mái tóc đen dài của phụ nữ.
Trong khi Grimm còn đang bối rối, nó liền đáp xuống tại một nơi không xa rồi trừng hai con ngươi trông như sắp lòi cả ra ngoài về phía cậu. Lúc này đây, hình dạng thứ đó mới hiện rõ là một sinh vật hình người phụ nữ khổng lồ có làn da tím tái mặc một chiếc váy trắng, không, cái thứ màu trắng đó không phải là váy. Nó là một chất lỏng màu trắng không xác định, có tính nhờn và đang chảy xuống tại nơi mà thứ đó bước đi.
"Trật tự..." Ả ta lẩm bẩm, sau đó đột nhiên hét lớn. "Tại sao mày không chịu trật tự một xíu đi cho tao nhờ !"
Nghe người phụ nữ đó nói vậy, Grimm không khỏi bối rối và nhìn xung quanh. Không hiểu rõ ý của ả ta đang ám chỉ mình, hay chính là những kẻ đang phát ra những âm thanh rên rỉ trên hàng ghế khán giả. Nhưng cũng chẳng mất quá nhiều thời gian để cậu nhận ra khi cái thứ sinh vật đó gào lên một tiếng rồi "xả" một loạt thứ trắng nhầy đó vào hàng ghế trước mặt cũng là nơi bản thân Grimm đang đứng.
Không kịp suy nghĩ, cậu nhanh chóng nhảy sang một bên để né đòn. Tuy đã tránh được kiếp nạn bị ngập trong đám chất nhầy kia, song đôi boot lại không gặp may như thế khi phần đế giày đã bị dính vào cái thứ kia.
Hay lắm con khốn chết tiệt !
Grimm chửi thầm trong đầu trong khi dùng lực để thoát ra khỏi vũng lầy đó. Cậu loạng choạng bước đi nhưng thứ này dính chặt xuống nền đất, khiến việc di chuyển vô cùng khó khăn. Ngay lập tức, chàng trai sử dụng băng thuật hòng đông cứng thứ chất lỏng dưới đế giày lại để nó mau chóng mất đi tính dính. Khi sinh vật đó vẫn đang bận hét và nhồi cái thứ đó vào miệng của các nạn nhân xấu số, cuối cùng Grimm cũng đã thoát được khỏi thứ này.
Được rồi. Đối đầu trực tiếp với thứ này không phải là ý hay. Mình có thể dùng gió để thổi bay chất nhờn đó đi, nhưng vấn đề hiện tại lại nằm ở chỗ nếu muốn thứ đó đủ mạnh ở cấp độ này thì mình cần dồn sức tụ lại ở một chỗ. Cái này phải tận dụng mấy anh bạn này rồi.
Cậu nhanh chóng di chuyển qua những hàng ghế, cố tình gây tiếng động để cho thứ đó bắn thứ chất lỏng đó vào các nạn nhân bị trói trên ghế. Vì theo như những gì Grimm quan sát được, càng bắn thì cái thứ chất lỏng càng ít dần đi. Chứng tỏ ả ta cần thời gian để "sạc" lại mấy cái thứ đó. Đằng nào những người này cũng chả cứu được, nên Grimm cũng chả ngại dùng mấy cái khiên thực vật này.
Lẩn khuất giữa các hàng ghế, chờ đợi thời cơ chín muồi. Grimm lúc này với thanh trường kiếm đã được làm lạnh ở phần lưỡi, lao lên từ phía sau. Cậu cũng nhanh chóng tạo ra luồng gió mạnh ở phần thân, vì đây là phần dễ bị tấn công vào nhất. Như dự đoán, ả ta lập tức phản ứng và bắn thứ đó vào ngay ngực Grimm, nhưng nó nhanh chóng bị thổi bay đi bởi những cơn gió mạnh.
Không một chút chần chừ, cậu thực hiện kỹ thuật Zornhau, tung một nhát chém chéo mạnh mẽ từ trên xuống, nhắm vào vai của cái thứ xúc sinh trước mặt. Vết cắt ghim sâu trong da thịt, có lẽ nó đã làm tổn thương cơ bắp, gân, hoặc thậm chí gãy xương của ả ta rồi. Nhưng dẫu chịu thương tích nặng nề như vậy, mụ vẫn cứng đầu vươn cánh tay ra hòng tóm lấy Grimm.
Ngay lập tức, cậu lùi lại đồng thời chặn cánh tay đó bằng một cú chém sau đó chuyển hóa thành đòn đâm thẳng vào cổ họng rồi rút ra khiến cho máu bắt đầu chảy và nhuộm đổ "bộ đồ trắng" đó. Tuy đã hứng chịu những đòn chí mạng, nhưng bằng một thứ sức mạnh bí ẩn nào đó hay chỉ đơn giản là ý chí điên đến từ một thực thể ma mị. Nó vẫn tiếp tục lao lên như chưa từng có cuộc chia ly.
Thứ này dai như đỉa vậy !
Grimm thầm nghĩ khi nhanh chóng tránh đòn lao của con thú mang hình hài người phụ nữ kia trong khi vẫn kịp thực hiện một đòn chém ngay mắt thứ đó. Cậu biết bây giờ thứ đó đã điên lên, tuy các đòn tấn công mất ổn định sẽ khiến cho mụ dễ lộ sơ hở nhưng điều đó đồng nghĩa với việc khó có thể nào dự đoán mà đỡ hay phản công. Có nghĩa Grimm sẽ buộc phải hứng chịu nhiều vết thương hơn kể cả khi có thắng, nghĩ đến đây khiến chàng trai không khỏi tặc lưỡi.
Khả năng của kẻ mộng mơ đã được Grimm kích hoạt, đánh lừa tâm trí khỏi thực tại tàn khốc sau đó lao lên. Cậu tập trung dồn toàn lực và các chuyển động của sinh vật đó. Nó vung tay, Grimm sẽ đỡ đòn bằng cách chém hoặc lùi lại song đồng thời kết hợp phản công bằng những đòn đâm vào chỗ hiểm như mặt hay vào tim. Cứ thế, các vết thương bắt đầu xuất hiện chi chít trên người đàn bà khổng lồ đó. Các chuyển động của chậm dần đi.
Khi nhận thấy cơ hội đã đến, Grimm tung một cú chém ngang đầy uy lực. Cắt đôi đầu của sinh vật kia. Tuy cơ thể của ả đã không còn cử động. Nhưng cậu vẫn theo luật cũ mà làm, bắt đầu cắt từng cái ra và đốt chúng phòng hờ khả năng tự phục hồ. Khi mùi khét của thịt bắt đầu lan ra trong không khí, Grimm ngồi bệt xuống sàn và bắt đầu trút ra những hơi thở nặng nề.
"Và đó chính là tác phẩm." Một giọng nói nam vang lên, nó mang cảm giác pha trộn giữa sự mỉa mai và điên rồ bên trong. "Sao mẹ không chịu im lặng cho nhờ ! Được sáng tác ra bởi tôi. Cảm ơn các bạn đã dành thời gian để chiêm ngưỡng nó !"
Hả ?
Đó là từ duy nhất hiện lên trong đầu Grimm khi nghi nghe ai đó đang phát biểu. Thế rồi, một luồng sáng mạnh không rõ nguồn gốc từ đâu ra chiếu lên sân khấu. Có một gã da trắng đang đứng đó, khoác cho bản thân một bộ Tuxedo khá lịch lãm nhưng lại để mái tóc nâu theo kiểu "bát úp", khiến cho sự kết hợp này thành ra khá buồn cười. Hắn có một đôi mắt đỏ kỳ lạ, đồng tử nhìn như hàng ngàn miếng thủy tinh bị vỡ ra.
Gã sau đó lướt qua hàng loạt những khán giả thực vật đang ngồi lên hàng ghế và khi đôi mắt kỳ dị đó thấy Grimm đang nhìn. Tên nghệ sĩ đó không kìm được mà nở một nụ cười đến tận mang tai, trông chả khác nào một tên tâm thần biến thái nhìn thấy nạn nhân của mình cả. Ngay khi cậu định cho gã ăn một viên kẹo đồng đến từ khẩu súng bên hông thì hắn nhanh chóng ẩn mình trong bóng tối.
Căng rồi đây. Dựa vào mấy cái hành động của gã thì chắc chắn sẽ chào đón mình bằng mấy cái "tác phẩm" rẻ tiền rồi.
Trong khi Grimm còn đang quan sát tứ phía, ánh đèn bỗng dưng bật sáng, chiếu xuống sân khấu phía dưới. Có rất nhiều nhân vật mặc nhiều loại trang phục bước từng bước ra từ phía trong bóng tối. Tuy vậy khuôn mặt của bọn chúng lại không có, nó chỉ đơn giản trắng trơn và không có bất kỳ bộ phận như mắt mũi miệng gì trên đó cả.
Trong một cái chớp mắt, một vở kịch đã được bắt đầu. Nó mở đầu bằng hai người, dựa vào biểu hiện thì Grimm đoán họ là một cặp đôi trẻ, nền phía sau cũng được trang trí bằng một bầu trời xanh cùng với đồng cỏ xanh mướt. Nhân vật chàng trai khoác lên một bộ Tuxedo, còn nhân vật nữ kia thì là một chiếc váy trắng đơn giản.
Hai người đó, tay trong tay, đang khiêu vũ trên sân khấu. Tuy vậy nhân vật không có mặt, nên Grimm khó lòng nào mà đoán được biểu cảm trên khuôn mặt họ như thế nào. Đèn một lần nữa lại tắt, một pha chuyển cảnh chuyển cảnh lại diễn ra khi lần này xuất hiện trên sân khấu lại thêm một nhân vật người con gái. Cả ba người bọn họ đang dắt tay nhau đi dạo, phong cách từ cách đi cùng với việc hát khá giống mấy nhân vật trong phim hoạt hình giữa thế kỷ hai mươi.
Đột nhiên, đèn một lần nữa lại tắt. Khi nó được bật sáng trở lại một lần nữa, cảnh vật xung quanh sân khấu đã bắt đầu có dấu hiệu cũ nát đến kỳ lạ, như thể đây mới là hiện thực của mọi vật nơi này. Nhân vật nữ, giờ có lẽ đã là người vợ đang nằm trên giường bệnh còn nhân vật nam thì ngồi kế bên.
"Sao mọi chuyện lại thành ra thế này hả Alice ? Em vốn đang rất khỏe mạnh mà."
Lần đầu tiên trong toàn bộ cái vở kịch rẻ tiền này, Grimm bắt đầu nhận thấy có một cái gì đó không ổn. Cậu tới giờ mới để ý tới mái tóc của hai nhân vật, nam là màu đen còn nữ là màu vàng óng ả. Tuy chỉ là cảm giác, nhưng có lẽ cái linh cảm của nhà dù hành này đã đoán ra được nhân vật trong vở kịch này đang ám chỉ đến ai. Nhưng với việc coi linh cảm không gì khác ngoài một đòn bẩy ngắn hạn, Grimm tạm thời không rút ra kết luận gì mà chọn xem tiếp.
"Anh đã mời các bác sĩ giỏi nhất. Nhưng mấy tên vô dụng đó đều bó tay ! Khốn nạn thật !" Người chồng hét lớn, như muốn trút bỏ cảm giác nặng nề ra khỏi tâm trí.
Đúng lúc này, người vợ từ từ đưa cánh tay run rẩy đã đầy lở loét và cầm lấy cổ tay áo của người chồng. Giọng cô thều thào, như thể sự sống sắp rời khỏi cơ thể, nhưng nội dung của câu nói khiến Grimm để ý.
"Không sao đâu, mình ơi. Đối với em, cơn đau đớn này chính là một phước lành." Ngay sau câu nói ấy, giọng của nhân vật bắt đầu dần trở nên méo mó, nội dung vẫn như vậy, nhưng giọng nói dần trở nên dị dạng hơn bao giờ hết. "Đau đớn chính là một phước lành. Đau đớn chính là một phước lành. Đau đớn chính là một phước lành. Đau đớn chính là một phước lành. Đau đớn chính là một phước lành. Đau đớn chính là một..."
Trong một cái chớp mắt, nhân vật người phụ nữ bỗng dưng hóa thành một khối thịt bầy nhầy khổng lồ và hấp thụ luôn nhân vật người chồng. Theo sau đó, những tiếng vỗ tay không rõ từ đâu bỗng vang lên trong rạp hát. Khiến cho Grimm không khỏi bối rối trước những thứ đang diễn ra trước mặt. Cậu nhìn quanh một lần nữa hòng tìm ra nguồn gốc của tiếng vỗ tay, nhưng thứ được nhìn thấy cũng chỉ dừng lại ở những khán giả đang thoi thóp trên hàng ghế.
Tên nghệ sĩ điên lúc này bước lên sân khấu từ phía cánh gà, hắn mỉm cười đầy tự hào và nhìn những khán giả bất đắc dĩ của mình rồi cúi chào y như thể buổi biểu diễn đã thành công. Điều đó khiến cho Grimm không khỏi ném cho hắn một cái nhìn đầy mỉa mai. Như thể nhận ra có người không hài lòng, gã liền hỏi.
"Ồ, có vẻ như có một khán giả đang không hài lòng với buổi biểu diễn. Nó tệ lắm sao ?"
Cái giọng đều đều, lịch thiệp nửa mùa của hắn thật khiến người ta tởm lợm. Grimm không phản đối việc mỗi con người buộc phải đeo lên mình một chiếc mặt nạ khi tham gia các "hoạt động xã hội", nhưng vấn đề là gã này làm rất tệ. Từ vở kịch, cách ăn nói cho đến những bức tranh trên trần nhà. Mọi thứ đều cực kỳ nửa mùa. Nhập vai một quý ông cũng chưa tới, làm một nghệ sĩ cũng chả xong nốt. Một sự thất bại toàn tập, một nỗi ô nhục, một tạo vật thất bại.
"Ừ."
Grimm rút ra một khẩu súng và chĩa thẳng về phía gã. Vì không rõ rằng khả năng của tên này là gì. Nên việc đánh phủ đầu trước là việc bắt buộc phải làm. Với suy nghĩ đó, cậu bóp cò. Tiếng súng nổ vang lên trong rạp hát và chỉ trong nháy mắt nó đã xuyên qua con ngươi trái của tên nghệ sĩ điên, cuối cùng là kẹt lại bên trong hộp sọ của hắn. Gã nằm im trên sàn sân khấu, không di chuyển.
"Nó tệ đến mức tuy tao chỉ đang xem chùa thôi. Nhưng chưa gì đã muốn mày hoàn tiền lại cho tao rồi đó."
Trước những lời phê bình của Grimm, cái xác của gã nghệ sĩ vẫn bất động. Khiến cậu tưởng rằng mọi chuyện đến đây là kết thúc, khi đang định nhảy xuống và thực hiện hành động quen thuộc. Hắn đột nhiên đứng bật dậy, con mắt giờ đã hồi phục với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Đôi mắt đỏ của tên nghệ sĩ điên lườm Grimm, khuôn mặt thì đang vô cùng thỏa mãn như thể vừa mới được lên đỉnh vậy.
Hắn vẫy tay một cái, những sinh vật đến từ các bức tranh xung quanh rạp hát trừ cái trên trần nhà bắt đầu chui ra. Chúng có đủ thứ hình dạng, nhưng đa phần đều cho Grimm một cảm giác rằng nó đã từng là con người trước khi bị tên kia táy máy "sáng tạo" những thứ mới cho cơ thể. Nhưng cậu không còn thời gian cho những suy đoán như vậy.
Nhà du hành hít một hơi thật sâu, yểm lên lưỡi kiếm của mình ma pháp điện sau đó tăng cường thể chất. Trong thoáng chốc, Grimm lao đến và bắt đầu màn thanh trừng của mình bằng cách chặt đầu những sinh vật nhỏ như mấy con bướm có hình mặt người. Tiếp đó, phóng đến gần những con sâu cỡ bự có lớp da bên ngoài khá giống con người. Grimm đâm một nhát sâu vào bên trong, làm cho chúng hét lớn lên những tiếng la ai oán, sau đó cắt một đường khiến cho lục phủ ngũ tạng lòi hết ra. Chuyện này thật quá dễ dàng.
Chắc chắn đống này từng là người. Không nhầm được. Tên ngu ngốc này thật sự nghĩ chỉ cần hóa quái là mấy thứ này lập tức biết chiến đấu với cơ thể mới à. Nghiệp dư thật đấy.
Bao nhiêu xác chết trên đường đi, thì Grimm ngày càng khinh bỉ đống tạo vật được tạo ra bởi tên nghiệp dư này bấy nhiêu. Gã đã quên mất rằng, tuy đã không còn là chính mình, ý thức của con người khi thấy bản thân như thế này sẽ hoảng sợ và bỏ trốn, hay thậm chí là tấn công ngược lại kẻ đã gây ra chuyện này. Chứ chưa nói đến tuân theo mệnh lệnh của hắn. Ý thức phải là thứ đầu tiên bị làm cho tha hóa, điên loạn hay bị tước đoạt đi. Thứ mà tên này còn chả thèm làm do quá coi thường nhân loại.
Có vẻ như cảm thấy khán giả mới của mình đang nhàn rỗi xử trảm những con quái do bản thân cất công tạo ra, tên nghệ sĩ tức giận và lao đến đè Grimm xuống. Cậu cũng chả phải dạng vừa khi đã lợi dụng cái khoảnh khắc trên không của gã mà xiên luôn thanh kiếm qua bụng.
Thế nhưng thay vì tỏ ra đau đớn, thì cái khuôn mặt như lên đỉnh của hắn lại xuất hiện. Để khiến cho tình huống thêm gay go hơn, tên nghệ sĩ bất chất việc thanh kiếm ngày càng cắm sâu vào bản thân liền cúi người sát lại và liếm tai Grimm một cái. Khiến cho cậu nổi cả da gà.
Đất mẹ cái thằng gay này !
Grimm tức giận lấy hai ngón tay phải chọc thẳng vào mắt khiến cho hắn mù tạm thời, sau đó dùng lòng bàn tay đánh mạnh vào cằm khiến cho gã choáng váng. Không quên bồi thêm tí điện. Nhưng cái khuôn mặt sung sướng vì bị ăn đống đòn hiểm vẫn còn đó. Cứ như thể càng đau thì gã càng thích vậy.
À... thì ra là sức mạnh chuyển hóa nỗi đau thành sự sung sướng cơ à.
Grimm đã nhìn ra được năng lực của tên này, cậu nhanh chóng đấm thẳng vào họng khiến cho tên nghệ sĩ khó thở và tận dụng điều đó để đẩy hắn ra. Khi đã đứng dậy được, Grimm rút luôn thanh kiếm ra khỏi người gã khiến cho một phần ruột và máu bắt đầu chảy ra ngoài. Nhưng chẳng mấy chốc nó lại bắt đầu hồi phục với tốc độ thậm chí còn nhanh hơn cả lúc nãy.
Được rồi. Khả năng hồi phục, biến đổi cơ thể và chuyển hóa đau đớn thành cảm giác sung sướng. Hắn rất đáng gờm, hay nói đúng hơn là vị thần của hắn rất đáng gờm. Nhưng nếu thần của tên điên này quyền năng đến thế, thì chắc chắn hắn đã sớm thâu tóm cả thế giới này với khả năng đó rồi. Nhưng quyển sách cũng như mấy người mình gặp lại chả nói gì về nó cả.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Grimm cong lên tạo thành một nụ cười đầy nham hiểm trong vô thức.
Trừ khi, hắn có một điểm yếu chí mạng nào đấy mà đang cố che giấu. Nó ở đâu đó gần đây vì nếu không, tên khốn này đã chạy khắp nơi này rồi sáng tác mấy cái thứ vớ va vớ vẩn của hắn rồi. Sẽ dễ thôi, mình chỉ cần gõ nát đầu hắn rồi chạy vòng quanh tìm kiếm "thứ đó" là được.
Khi Grimm định lao lên và dã nát người tên nghệ sĩ thì một tiếng động khiến cho cậu khựng người lại. Nó xuất phát từ phía bên trên trần nhà của rạp hát. Có một thứ gì đó đang chạy, những bước chân của nó khiến cho trần nhà như muốn sập xuống. Rồi, từ trung tâm của bức tranh bỗng bị phá nát bởi một cú đạp. Theo sau đó là một kẻ lao mình xuống và đáp xuống trước mặt Grimm. Không ai khác chính là gã hiệp sĩ dòng đền mà cậu đã bỏ chạy hồi còn ở bệnh viện.
Hắn lúc này đảo đôi mắt vô hồn của mình qua lại giữa Grimm và gã nghệ sĩ giờ đây đã hoàn toàn hồi phục từ đòn đánh lúc nãy. Sau đó, tên hiệp sĩ gầm lên một tiếng hét xung trận rồi rút thanh đại kiếm của bản thân ra. Một luồng sáng tím bí ẩn bao quanh lưỡi kiếm đó, khiến cho cậu không khỏi rùng mình.
"Mẹ kiếp ! Lại một tên phá hoại tác phẩm của ta. Chả khác quái gì mẹ tao hồi đó."
Tên nghệ sĩ lúc này đã đứng thẳng dậy, không còn cố gắng diễn vai quý ông lịch lãm vụng về nữa, mà giờ đây đã hoàn toàn thoát vai và trở lại làm một tên tâm thần. Hắn rút ra từ thắt lưng mình một con dao găm và vung vẩy qua lại giữa cả hai.
"Tao sẽ biến tụi mày thành tác phẩm mới nhất của tao. Để không ai có thể chê hay phá hoại nó nữa. Hỡi thần linh ! Hãy chuẩn bị đón nhận tác phẩm của con dành cho Người !"
Thế là gã nghệ sĩ chính thức nhập cuộc. Trận chiến đầy hỗn loạn giữa cả ba sắp sửa diễn ra. Một tên nghệ sĩ điên, một vị hiệp sĩ đã bị tha hóa và một kẻ vô danh. Tạo thành một tình huống éo le khiến Grimm thật sự chỉ muốn đào hố và nhảy xuống đó rồi ngủ luôn bên trong. Cậu nén tiếng thở dài của mình lại, đầu không ngừng vang lên những tiếng chửi rủa.
Thở tí mà cũng chẳng cho. Đúng đời !


0 Bình luận