Arc 3: Cô gái A - Earl Grey (Harem Route - Tập 1)
Chương 35: Dương - Không đủ, Ôm và Mộng
3 Bình luận - Độ dài: 6,350 từ - Cập nhật:
Những tiếng lào xào vô nghĩa với đủ mọi thanh âm hỗn tạp bắt đầu trồi dậy trong đầu Dương. Âm thanh như chiếc radio cũ của ông Hà, thứ hay bị cậu lôi ra nghịch hồi bé, dù xoay núm điều chỉnh sóng thế nào cũng chẳng bao giờ tìm được đài phát. Nó cứ chập chờn giữa những giọng nói vô nghĩa và tiếng rè rè, hòa quyện thành một loại âm thanh dày đặc, bám riết ở hai bên tai cậu không hồi kết. Mặc cho ngoài kia gió vẫn đang rít gào, động cơ xe máy vẫn đang gầm rú chói tai.
Dương hiện đang gục đầu, đôi mắt cậu nhắm nghiền, mồ hôi túa ra khắp người. Cậu vẫn còn ý thức, nhưng cái ý thức ấy giờ chẳng hơn gì một con cá lòng tong lạc đàn đơn độc giữa đại dương bao la. Trí óc cậu biết nó vẫn hiện hữu, nhưng lại hoàn toàn trống rỗng, không thể suy tính, không thể hành động.
Trạng thái tồn tại vô hồn này không phải lần đầu tiên Dương rơi vào. Cậu chỉ đơn giản lại một lần nữa quay về với chính mình. Sắc xám tro trong đôi mắt cậu, sắc xám tro bao trùm toàn bộ thế giới xung quanh cậu.
“Cậu chủ, chúng ta về đến nhà rồi.”
“Nhà…”
Giọng của anh Tuấn vang lên với một từ khóa tốt nhất, làm ý thức của cậu rục rịch có phản ứng lại với thực tại, dù rằng âm thanh ấy văng vẳng, vang vang và mơ hồ như ai đó đang cố nói qua một chiếc ống nước dài, từ đầu bên này sang đầu bên kia của một tòa nhà cao tầng.
Tiếp theo đó là tiếng phanh xe vang lên chói tai, tiếng lốp xe rít lên trên lớp nhựa đường. Chiếc xe khựng lại. Động cơ tắt. Thế giới lại im bặt.
“Liên!” Ý thứ inh ỏi báo thức đưa Dương trở lại.
Cậu đưa tay lên mặt, khó nhọc sử dụng phương pháp mát xa mặt quen thuộc, lần này chậm hơn hẳn so với bình thường, khi tiếng “tách” nhỏ bật lên ở hai bên tai, Dương mở mắt trở lại, những âm thanh thì thầm vô nghĩa bắt đầu nhỏ dần. Tuy không thích thú gì với phương pháp cực đoan này nhưng quả thực trầm mình trong trạng thái trống rỗng là cách tốt nhất để tâm trí tự bảo vệ bản thân khi cảm xúc trở nên quá tải và năng lượng giao tiếp trong cậu cạn kiệt. Cơn buồn nôn biến mất, cảm giác kiệt sức cũng vơi đi đáng kể
“Cậu chủ, cậu ổn chứ? tôi đã gọi cho ông bà chủ, xe cấp cứu sẽ đến trong mười phút nữa…” Nhân xưng đã thay đổi, có lẽ cái hình tượng này vẫn làm anh Tuấn choáng ngợp mà trở lại với cách xưng hô cung kính trước đây.
Dương gật đầu không đáp, nhìn vào đôi tay vẫn hơi run rẩy của mình rồi nắm chặt lại. Cậu không thể dự tính được sức lực của cơ thể này còn có thể hoạt động trong bao lâu nên phải càng nhanh càng tốt. Điều đầu tiên vẫn phải vào nhà để tìm Liên. Tiếc là bố cậu đã nói đúng, không hề có bóng dáng của Hạ Liên ở trong nhà, dù cậu có gọi to cũng chẳng có hồi âm, chỉ có cặp sách của con bé vẫn nằm trong bếp.
“Vậy là có ai đó đã gọi được con bé ra ngoài. Đe dọa được nó thì chỉ có thể vì nhà bác hai mà thôi.” Dương nghĩ, rồi lên phòng mình lấy vài món đồ, xuống gara để lấy xe đạp ra.
“Cậu chủ… Cậu muốn đi đâu? để tôi chở đi!” Anh tuấn vẫn chờ ngoài cổng, vừa thấy cậu mang xe đi ra cổng, lập tức đứng dậy.
“Với một chân gãy, một chân sưng phù đó à? Chở em về đến nhà được là đã là kì tích lắm rồi! Giờ anh ngồi đó đi đợi cứu thương đi.” Dương nhìn xuống chân của anh Tuấn, cậu biết chân anh có vấn đề từ lúc đi lại trong sở công an rồi.
Quả nhiên, nghe xong lời Dương nói, anh Tuấn cũng không còn cố gắng chống cự nữa mà hơi khụy xuống, nhưng đồng thời người lại cúi gập xuống nói với sự khẩn khoản:
“Thật sự xin lỗi, cậu chủ! Tôi đã không lường được gạch đá ở phía dưới nên khi tiếp đất đã bị lật cổ chân. Tôi thật sự xin lỗi! Nhưng tôi vẫn có thể tiếp tục lái xe được.”
“Công việc này vốn không phải nhiệm vụ của anh, vậy nên đừng bận tâm. Em mới phải là người xin lỗi trong trường hợp này.” Dương đáp lại rồi trèo lên viên đạn bạc. Rơi từ độ cao gần bốn mét mà chỉ bị trẹo chân đã là quá kinh khủng rồi, đòi hỏi thêm lúc này chỉ khiến Dương giống như một tên đốc công bóc lột ở mấy khu lừa đảo Campuchia vậy.
Cậu nắm vào tay nắm cao su bên trái của ghi đông xe, kéo nó ra một đoạn tầm hai centimet, trục kim loại chạy dọc theo rãnh rồi dừng lại khi khớp vào lẫy. Sau đó, cậu xoay tay nắm lên phía trước hai vòng, xoay ngược lại một vòng, mỗi chuyển động xoay đều có thể cảm nhận rõ ràng được những tiếng lạch cạch nhỏ rung qua đầu ngón tay. Cuối cùng, cậu đẩy tay nắm trở về vị trí ban đầu.
Màn hình vốn chỉ hiển thị tốc độ trên ghi đông xe bật sáng, nó chuyển sang nền đỏ rực và hiện lên dòng chữ “FyF.X6.05: Active” cùng một loạt các thông số chi chít. Hệ thống ẩn của viên đạn bạc được khởi động.
Viên đạn bạc là món đồ đắt nhất mà Dương có, giá trị của nó có thể gói gọn trong một chữ “độc” theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Món quà sinh nhật tuổi 15 này được người chị thân yêu của cậu không biết kiếm ở đâu ra và không biết làm thế nào vận chuyển trót lọt về cho cậu. Viên đạn bạc là hàng nguyên mẫu (prototype) được chính phủ nước ngoài đặt làm cho sư đoàn đổ bộ đường không của họ. Nói cách khác, bản thân chiếc xe đạp này đã là bí mật quân sự nguy hiểm nếu bị lộ.
Dương cầm điện thoại lên, bắt đầu gọi cho Liên thêm một lần nữa, xác nhận rằng điện thoại vẫn không thể liên lạc được, cậu mới gọi cho bố mình. Rất nhanh, đầu dây bên kia đã trả lời, Dương cũng không chần chờ mà vào hỏi thẳng vấn đề:
“Con đã về đến nhà rồi! Xin hãy nói rõ tình hình lúc này. Là ai đã chết?”
“Không phải là Liên.” Bố cậu cũng đưa thông tin mà cậu cần nhất lên đầu, sau đó dường như là đổi điện thoại sang bên tai kia, trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp “Chuyện này kể chi tiếp thì khá phức tạp, đại khái ông bác cả nhà Liên có trong tay tờ di chúc của ông nội để lại toàn bộ mảnh đất hương hỏa rộng 5.000 mét vuông cho mình và đã làm thủ tục sang tên. Việc này sau khi bị phát hiện đã gây ra mâu thuẫn với những anh em còn lại, họ đã kiện ông bác cả ra tòa và hiện tài sản đã bị đóng băng.”
“Con vẫn chưa hiểu.”
“Ông bác cả đã sang nhượng một nửa mảnh đấy cho người khác và đã có vi bằng đặt cọc tiền rồi. Nếu không sang tên được thì ông ta sẽ phải đền bù gấp ba lần theo luật, có thể lên đến cả tỷ đồng.” Bố Dương ngừng lại như chờ đợi cậu.
“Ông ta định bắt cóc Liên để uy hiếp bố mẹ em ấy!” Dương chợt hiểu vấn đề.
“Chính xác!” Bố cậu đáp, thoáng chút vui vẻ kỳ lạ giữa tình thế căng thẳng “Ông ta đã chỉ đạo năm nhóm đàn em đến từng nhà anh em của mình một để đe dọa, mua chuộc và cưỡng ép ký tên vào giấy đồng thuận bãi nại giấy kiện. Và vì bố mẹ Liên không có ở đây, nên mục tiêu của họ chính là Liên.”
“Nhưng đã tìm thấy Liên chưa ạ?”
“Tạm thời thì chưa, nhưng chúng chỉ có mục đích bắt Liên lại để đe dọa nên sẽ không di chuyển khỏi cái xóm ấy. Toàn bộ bên nhân viên mật của chúng ta đã được huy động và mẹ con cũng đang ở nhà ông ta nên chắc chỉ vài phút nữa là có kết quả thôi.”
“Vài phút?” Dương nhìn đồng hồ ”Đã hai mươi ba phút trôi qua từ lúc con biết tin. Nếu tất cả chỉ là đe dọa vậy thì sao lại có người chết được!”
“Con không cần phải bực bội với chúng ta.” Bố cậu hoàn toàn dửng dưng trước thái độ của con mình “Chẳng phải đây chính là kết quả quyết định của con sao? Chúng ta đi giải quyết việc này cũng là vì ta phải thực hiện cam kết theo hợp đồng với con. Huy động tất cả nguồn lực hiện có để đi tìm Liên, con có hiểu chúng ta đã rất ưu tiên con rồi không? Cho chúng ta thêm vài phút nữa.”
“Con hiểu.”
Dương im lặng tắt máy và nhấn mũi giầy vào pê-đan, lập tức chiếc xe nhận được tín hiệu phóng vụt đi. Con đường thân quen mà hai đứa đi đi lại lại cả trăm lần, mỗi lần hơn chục phút đi bộ giờ kéo xuống chỉ còn hai phút với động cơ của viên đạn bạc.
Các thông tin từ cuộc điện thoại càng khiến Dương thêm mệt mỏi. Trong thế giới của người lớn, mọi thứ dường như đều có thể được cân đo, đong đếm, và quy đổi thành lợi ích. Người lớn, rút cục họ lấy quyền nào ra để quyết định vận mệnh của một đứa trẻ?
Cổng nhà bác hai đã ở phía trước, vẫn là cửa gỗ cũ kĩ và tường gạch bao quanh, hôm nay là ngày nghỉ nên tụi trẻ con trong xóm vẫn đang ngồi chơi hóng mát ở đó. Dương vội vã phanh xe lại, gọi tên hai đứa nhóc sinh đôi:
“Nam, Ly, hai đứa đâu rồi? Chuyện khẩn cấp!”
Thằng nhóc con đang vắt vẻo từ trên tường nhảy xuống.
“Anh làm gì mà trông vội vàng thế? Chị Liên đâu?”
“Bà đâu? Bố mẹ hai đứa đâu?”
“Em không biết, lúc chiều bà sang nhà của “bọ to” có việc, rồi chiều tối cả bố mẹ em cũng sang đó cả rồi.”
“Tập hợp toàn bộ bọn trẻ con lại. Chúng ta phải tìm chị Liên”
“Có chuyện gì vậy ạ? Chị Liên làm sao?” Con bé con từ trong ngõ nhỏ chạy ào ra.
“Bố của bọ to gây chuyện lớn rồi, có thể chị Liên đã bị bọn chúng bắt cóc. Anh cần sự trợ giúp của tất cả các em.”
Dương tháo cặp mình xuống, lôi ra một tá máy bộ đàm hiệu Motorola, đây là loại bộ đàm dùng sóng UHF, ở điều kiện xóm làng này có thể liên lạc với nhau trong bán kính 5-7 km. Cậu lấy đống này từ kho thiết bị cũ ở chỗ công ty của bố mẹ cậu, nơi chúng đã bị thay thể bởi loại bộ đàm kết nối mạng di động hiện đại hơn nhiều.
“Mỗi hai, ba đứa làm một nhóm, hãy gọi tất cả bố mẹ, anh chị các em hỗ trợ cũng được. Bọn chúng chắc chắn chỉ ở trong xóm này thôi. Ở bộ đàm này có cả đèn pin để soi và chỉ cần bấm vào cái nút xanh bên hông của nó là có thể nói chuyện ngay được với anh. Ai tìm được Chị Liên, anh sẽ thưởng cho năm túi bi phát sáng. Mau lên, đi đi!”
“Nghe thấy rồi chứ! Các Vệ binh, tập hợp!” Con bé con quay lại nói với đám trẻ đang trố mắt nhìn vào mấy túi bi trong tay Cậu. Chúng nghe xong khẩu lệnh cũng nhanh chóng túm tụm lại trước mặt Dương.
Gần như ngay lập tức sau câu nói, thằng nhóc con chộp lấy một cái bộ đàm rồi chạy vào hẻm tối, những đứa nhóc lớn khác cũng ùa vào nhanh chóng cầm lấy bộ đàm rồi tản ra, mỗi nhóm theo một hướng, ánh đèn pin lập lòe soi sáng từng góc khuất. Những đứa nhỏ hơn không kịp giành được bộ đàm thì nước mắt ngắn, nước mắt dài khóc ỏm tỏi, chạy về nhà mách bố mẹ, hy vọng sẽ được phụ huynh giúp sức.
Đây mới chính là mục đích của Dương, cậu không quen ai ở trong cái xóm này, việc tìm người tốt nhất chính là huy động số đông. Càng nhiều người biết thì càng nhiều người tìm, và để làm được điều đó thì chỉ có lũ trẻ con là nhanh nhất. Với sự hồn nhiên của chúng, người lớn sẽ càng có trách nhiệm trong việc đi tìm hơn.
Dương ngồi bệt bên tường gạch nhà bác hai, hơi thở nặng nhọc. Con bé Ly là đứa cuối cùng đứng lại sau khi đám châu chấu nhỏ kia đã nhảy đi khắp nơi, nhìn cậu có chút lo lắng.
“Anh ổn chứ?”
“Trông anh mày tệ lắm à?” Dương hỏi lại, vuốt tóc và khuôn mặt đầy mồ hôi của mình. Cậu chẳng biết biểu cảm của mình lúc này như thế nào nữa.
“Vâng, trông cứ như một con mèo nhúng nước ấy.” Con bé con đáp, tròn xoe mắt nhìn chằm chằm vào cậu.
“Anh nghỉ ngơi một chút là ổn thôi, giúp anh tìm Liên với nhé.”
“Đó chẳng phải là tôn chỉ của nhóm ta sao?” Ly nói, rồi quay người chạy biến vào ngõ tối.
Mười phút tiếp theo trôi qua, tiếng nói chuyện, ánh sáng đèn pin soi chiếu khắp nơi càng ngày càng nhiều. Nhưng bất chấp sự hối hả ấy, Dương vẫn không yên tâm hơn chút nào, cậu rất muốn lao đi tìm kiếm cùng mọi người, nhưng là người giữ bộ đàm tổng, cậu không được chạy lộn xộn để ảnh hưởng đến việc truyền phát tín hiệu. Nếu cậu rời đi, rất có thể sẽ bỏ lỡ thông tin về Liên.
Và quan trọng nhất, đúng như con bé con nhận định. Cậu vẫn ở trong tình trạng vô cùng tồi tệ. Dù tiếng ồn hỗn độn trong đầu đã dịu bớt, nhưng nó chưa hoàn toàn biến mất. Nếu cố sức thêm, có lẽ cậu sẽ gục ngay tại chỗ trước khi tìm thấy Liên.
Dương co hai chân lại, bó gối sát vào thân người. Toàn bộ cơ thể đã co cụm lại thành một khối. Cậu cố gắng sử dụng phương pháp hít thở sâu để giảm căng thẳng cũng như giữ được sự tỉnh táo.
“Mình đã dùng hết tất cả mọi lá bài mà mình có rồi.”
“Mình đã phải dùng cả những đứa trẻ nữa.”
"Mình còn phải làm gì nữa đây?”
Dương khoanh tay lại, gục đầu về phía trước.
“Mình cũng không có ký ức của tương lai về việc này.”
Cậu đã thử hàng chục lần, nhưng đều không có kết quả. Có lẽ việc truy cập hình ảnh của tương lai bị giới hạn trong một ngày. Hoặc có lẽ cậu hiểu chưa đủ về điều kiện kích hoạt. Hoặc hợp lý nhất chính là Dương lớn đã ở bên Liên lúc đó, nên chuyện bắt cóc này không thể xảy ra trong tương lai.
Càng nghĩ, tim cậu càng thắt lại.
"Mình chỉ chú trọng vào thằng Trường, mà quên mất rằng ông Chờ kia mới là người có vấn đề."
“Mình đã bỏ ngoài tai lời khuyên của bố lúc đó.”
"Tất cả là tại mình. Mình đáng lẽ có thể làm tốt hơn."
Dẫu biết lúc này không phải lúc để suy nghĩ tiêu cực, dẫu biết người tính cũng không thể bằng trời tính. Nhưng càng cố đẩy đi, những ý nghĩ ấy càng dồn dập ập trở lại, như sóng xô không ngừng vào bờ tâm trí. Cảm giác bất lực tràn ngập, không phải vì không hành động, mà chính vì dù đã làm hết sức rồi, vẫn chưa đủ.
Vẫn là chưa đủ.
…
Tiếng chuông điện thoại réo lên khiến cậu giật nảy mình, hiển nhiên là cậu vừa suýt ngất đi. Trong vô thức, Dương bấm trả lời nhanh đến mức chưa kịp nhìn xem ai gọi.
“Alô!”
“Đã tìm thấy Liên, con bé không sao cả” Đó là giọng của bố cậu. ”Trong vòng năm phút nữa sẽ hạ gục toàn bộ nhóm người bắt cóc. Vì tất cả phải làm theo đúng pháp luật nên sẽ hơi mất thời gian một chút.”
Dương thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng linh cảm của cậu cũng sai. Mắt cậu nhắm chặt lại, môi mấp máy tạ ơn một thực thể mà cậu chẳng tin bao giờ, rồi hỏi tiếp:
“Em… em ấy hiện đang ở đâu?”
“Trước lúc ta nói địa điểm, ta muốn con suy nghĩ về một nguyện vọng của ta.”
“Nguyện vọng?” Dương chau mày, đầu óc vẫn còn mụ mẫm sau cơn kiệt sức. Nhưng trực giác mách bảo rằng đây không còn là cuộc gọi thông báo đơn thuần nữa.
“Ừ, nguyện vọng của ta.”
“Con thấy đấy. Dù có lập kế hoạch kỹ lưỡng đến đâu, có tính toán thế nào, thì sức người vẫn có hạn, một mình con không bao giờ có thể chống lại tất cả mọi thứ được.”
“Con sẽ không nhận quyền thừa kế đâu.” Dương ngắt lời, cố tỏ ra cứng rắn, dù giờ mọi suy tính đều chậm chạp nhưng ý đồ của bố thì quá rõ.
“Không phải thế.” Bố cậu từ tốn đáp. “Ta chỉ mong con sẽ học tiếp lên đại học thôi. Bất kể ngành nào con thích cũng được. Trong khoảng thời gian đấy, Liên sẽ nhận được sự bảo trợ của chúng ta, chúng ta sẽ coi con bé như con của mình.”
“Vậy trước giờ người coi con bé là gì? Vật nuôi à?”
Dương nghĩ nhưng không thốt ra nổi, móng tay cậu cào mạnh vào da thịt mình. Cậu có thể tưởng tượng ra hình ảnh bố mình đang lơ đễnh nhìn vào màn hình máy tính trong căn phòng làm việc, nở một nụ cười khó hiểu và chờ đợi cậu từ từ mở miệng ra đồng ý với giao kèo này.
Đây chính là thứ mà Dương được học về thương trường từ gia đình mình. Nơi con người sẽ không ngần ngại khai thác triệt để điểm yếu của kẻ khác. Và điểm yếu của Dương chính là Hạ Liên.
Nếu là lúc trước, cậu sẽ cự tuyệt không do dự, sẽ không chấp nhận bất kỳ thỏa hiệp nào. Nhưng giờ, khi cậu cảm nhận rõ cách hành động tàn nhẫn của người lớn. Để bảo vệ Liên, cậu cần sức mạnh của người lớn như bố mẹ mình để đối chọi lại.
Tựa như một vở kịch kinh điển, Quỷ dữ sẽ xuất hiện với một bản hợp đồng không thể từ chối vào thời điểm hoàn hảo nhất. Đó là lúc nhân vật vừa trải qua những chấn thương tinh thần nặng nề, toàn bộ ý chí đã vỡ vụn, cơ thể thì kiệt quệ đến mức chỉ còn biết run rẩy và tuyệt vọng, bám víu vào bất kỳ sợi dây nào được ném tới. Nhưng sợi dây của quỹ dữ nào phải để kéo nhân vật lên, đó là một cái thòng lọng chòng qua cổ. Nó sẽ từ từ xiết chặt lại qua từng giao kèo, từng lời hứa ngọt ngào giả tạo cho đến khi nhân vật trở thành con chó trung thành cho quỷ dữ.
“Con vẫn còn đó chứ?” Giọng bố cậu lại vang lên hỏi, đầy sự lạnh lẽo.
“Con…” Dương nuốt nước bọt, ngập ngừng đáp lại.
Những tiếng lào xào trong đầu cậu bắt đầu to dần hơn. Lần này, cậu đã có thể nhận ra một vài giọng nói mang ý thức trong mớ hỗn độn ấy, và chúng chẳng hề tốt đẹp gì, có giọng ai đó đang thì thầm “Mày sẽ thất bại!” và “Mày sẽ lại thất bại thôi.”
Dương nhắm chặt mắt, cả người chao đảo dù vẫn đang ngồi. Cậu không muốn chịu cái cảm giác này thêm một chút nào nữa. Chỉ cần cậu đồng ý, tất cả sẽ có người làm thay mình hết. Không còn phải lo lắng, không còn phải đau đáu, không còn phải gồng mình lên để chống đỡ thế giới này. Chỉ chỉ cần đánh đổi một phần tâm hồn mình mà thôi.
Dương há miệng hớp một ngụm không khí, khó nhọc nói lời chấp nhận:
“Con hiểu rồi… Con sẽ…”
“Rẹt! rẹt rẹt rẹt…”
Tiếng nhiễu điện cắt ngang lời nói của Dương là từ bộ đàm tổng. Có ai đó đã mở kết nối.
“Rẹt… Anh Dương!”
Giọng nói quen thuộc dù bị rè đi bởi tín hiệu không tốt, nhưng đủ khiến Dương lập tức mở mắt trở lại. Trái tim cậu hẫng một nhịp rồi lập tức dồn dập đập trở lại. Ngay cả những tiếng lào xào đáng sợ trong đầu cũng im bặt đi trước câu nói ấy.
“Rẹt… Anh Dương, Em đây, em không làm sao hết! Anh ơi! Anh nghe thấy em nói không?” Giọng nói ấy lại vang lên một lần nữa khiến Dương đứng bật dậy ngay lập tức.
“Xác nhận! Em đang ở đâu?”
“Rẹt… Em đang ở chỗ công viên. Ở đây đang có nhiều người tới rồi, anh đừng lo.”
“Đứng yên ở đó, anh sẽ đến ngay.”
Dương nhả nút đàm thoại ở bộ đàm ra, nhìn về tay còn lại đang cầm điện thoại, bố cậu vẫn đang mở máy chờ đợi. Nếu điểm yếu của Dương là Hạ Liên, vậy điểm mạnh của cậu là gì? Đó vẫn là Hạ Liên.
“Con xin lỗi, con sẽ suy nghĩ nghiêm túc về nguyện vọng của bố và đưa ra câu trả lời sau.” Dương nói qua điện thoại. Đầu dây bên kia im lặng một thoáng rồi đáp lại.
“Được rồi, con đi đi.”
Dương tắt điện thoại, không chần chừ thêm một giây nào nữa mà nhảy lên viên đạn bạc lao thẳng về phía công viên. Dọc đường, người dân trong xóm đổ ra ngày càng đông, có người đứng trên xe máy nhìn, có người trèo lên tường rào, ánh mắt và tiếng xì xào bàn luận đều hướng về phía trước. Không khí lúc này chẳng khác nào đi xem hội diễn văn nghệ, chắc chỉ thiếu mỗi âm nhạc xập xình nữa thôi. Càng gần, ánh đèn flash của điện thoại, đèn pin và của những chiếc xe cảnh sát, cứu thương cứ lập lòe màu xanh đỏ chớp liên hồi trong đêm tối.
Cậu không thể vào được bên trong, Dương bị chặn lại bởi một chú công an đang căng dây làm hàng rào ngăn người dân hiếu kỳ. Cậu chưa kịp nghĩ cách vượt qua thì bất ngờ cảm nhận được một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vào vai mình.
“Anh Đức. Sao anh lại ở đây?” Dương ngạc nhiên khi thấy vị bác sĩ hay khám cho mình lại đứng ở đây lúc này, nhưng ngay khi thấy cả chị Hà đang mỉm cười dịu dàng nhìn cậu ở đó không xa, cậu đã biết câu trả lời.
“Vốn là bọn anh sẽ rời khỏi đây sau khi xong việc, nhưng Hà bảo em đang trên đường tới nên anh nán lại để kiểm tra luôn.” Người bác sĩ không hề giấu diếm thân phận đáp lại. Anh ta cúi hẳn người xuống, như thường lệ lại nhìn cậu chằm chằm qua cặp kính gọng kim loại mỏng.
“Em không sao…” Dương đáp vội, mắt vẫn dáo dác nhìn vào đám đông bên trong hàng rào, tìm kiếm một bóng hình quen thuộc. “Em đang bận lắm. Có gì mai kiểm tra cũng được.”
Anh Đức không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu, quan sát thêm một chút rồi lục trong túi áo lấy ra một viên hoàn được bọc trong vỏ nhựa sáp tròn màu vàng. Dù đã được bọc lại kĩ càng nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi dìu dịu của thảo mộc bốc ra.
“Tình trạng suy nhược như này đáng lẽ phải nằm viện rồi đấy.” anh Đức nói, đưa viên thuốc cho Dương. “Thứ này sẽ giúp em an thần và giảm bớt đói. Bất kể có xong việc hay không cũng phải ngủ trước 11 giờ đêm nay.”
Dương cầm lấy viên thuốc, định mở miệng cảm ơn. Nhưng ngay khi ngẩng đầu lên nhìn thì anh Đức đã lặng lẽ biến mất. Chị Hà cũng không còn ở đó nữa. Cả hai như tan vào không khí.
“Em là Dương đúng không? Em vào đi, người nhà đang ở bên trong!”
Tiếng gọi của chú công an vang lên khiến cậu lập tức quay lại thực tại. Chú cảnh sát lúc nãy vừa ngăn cậu vào giờ đang kéo dây rào ra, mở đường cho cậu. Bên cạnh chú là một vệ sĩ mặc vest tối màu nghiêm nghị khẽ cúi chào Dương. Chắc hẳn mẹ đã biết cậu ở đây. Dương gật đầu đáp lại, lặng lẽ đưa viên đạn bạc cho vệ sĩ rồi chạy vào trong công viên.
Không khí bên trong trầm lắng khác xa với sự hỗn loạn bên ngoài. Nhiều cảnh sát và cơ động đứng rải rác quanh công viên, nhưng họ chỉ đứng đó và nhìn các nhân viên y tế đang tất bật chạy đi chạy lại. Một vài bóng đèn chiếu sáng di động dựng tạm để soi rõ hiện trường, ánh sáng trắng lạnh làm nổi bật khung cảnh kỳ lạ phía trước.
Dương dừng bước, sống lưng bỗng chốc lạnh toát khi nhìn về phía ánh đèn.
Tất cả những kẻ bị bắt đang đi thành hàng. Có tầm hơn mười người, già trẻ đủ cả, họ bị thương ở những vị trí khác nhau, nhưng tất cả lại đều chung một tư thế quái dị khi đi. Hai khớp bả vai bị bẻ ngược về phía trước ngực, khiến hai cánh tay tự động khép lại với nhau mà không cần đến còng số 8, tất cả họ đã hoàn toàn bị khống chế. Những gương mặt nhăn nhó vì đau đớn, có người vẫn rên rỉ, có người thì như sắp ngất nhưng đoàn người không hề dừng lại, họ bước đi đều như những con kiến để lên xe chở phạm nhân.
Đây là lần đầu tiên Dương thực sự được chứng kiến năng lực của những mật vụ nhà mình. Thứ quyền lực đen mà cậu sẽ phải nắm giữ nếu nhận quyền thừa kế. Dương rùng mình nuốt nước bọt, vội vã tiếp tục bước đi nhìn xung quanh.
Cuối cùng, cậu đã nhìn thấy thứ cậu muốn thấy. Hạ Liên đang được khoác một tấm chăn mỏng màu xanh lá, lạc lõng và nhỏ bé, đứng cạnh mẹ của cậu và vài viên cảnh sát khác. Khi ánh mắt Liên chạm vào Dương, con bé lập tức nhấp nhổm, đôi môi run rẩy mừng rỡ. Dương có thể thấy rõ nước mắt đang ầng ậng chực trào trong đôi mắt Liên, nhưng con bé vẫn cố gắng nén lại. Chỉ khi Dương chạy lại gần, nó mới thực sự lăn xuống.
Dương vô thức lao đến ôm chặt lấy con bé, rất chặt, cảm giác như không kẻ nào có thể khiến cậu bỏ con bé ra khỏi lồng ngực được. Liên không gào thét, con bé chỉ im lặng gục đầu vào Dương, nước mắt cứ thế tuôn không ngừng. Cậu xoa đầu con bé, mắt vẫn quan sát xung quanh.
“Xin lỗi, anh đã đến muộn.” Cậu thì thầm “Anh xin lỗi.”
“Không, là lỗi của em, em lại làm hỏng chuyện mất rồi.” Con bé mếu máo nói.
Trái tim cậu nhói lên khi nghe câu trả lời. Lại một lần nữa, Liên tự đổ lỗi cho mình. Như lần ở trường, hay như bao lần trước đó, rút cục con bé này vẫn không hiểu được nó chẳng phải là nguyên nhân của cái gì hết, rằng mọi sự mà nó đang gánh chịu không phải là lỗi của nó. Mà là của những kẻ mạnh hơn, những kẻ tin rằng họ có quyền chà đạp lên cuộc sống của con bé.
Và rồi Dương thấy một kẻ trong số đó, nó không dám di chuyển, chỉ đang cố nép mình giữa những viên cảnh sát để trốn càng xa càng tốt khỏi tầm mắt Dương. Dạo này nó gầy đi trông thấy nên suýt Dương không chú ý đến.
“Tại sao thằng Trường lại đứng ở đây?” Dương hỏi với giọng đầy sự hăm dọa, cơn phẫn uất đang không có người trút vào bỗng tìm được mục tiêu.
Nhưng mẹ cậu ngay lập tức giơ tay ra chặn lại.
“Nó vô tội trong chuyện này. Thực tế, nó là đứa đã giúp Liên chạy thoát khỏi lũ du côn kia và kéo dài thời gian cho đến khi chúng ta tìm được chúng.”
Dương nhíu mày, tất nhiên là cậu chẳng tin câu chuyện này, mọi hành động đều phải có lí do chứ không thể tự nhiên mà tốt bụng với nhau được. Dương cúi xuống, khẽ thì thầm hỏi Liên để chờ đợi xác nhận từ con bé.
“Đúng là vậy ạ” Con bé gật đầu khe khẽ trả lời “Anh ta đã giúp em”
“Anh ta?” Câu nói khiến Dương nghiến răng lườm Trường làm nó càng run lẩy bẩy. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Nếu Liên đã nói thế, thì dù ghét cỡ nào, cậu cũng sẽ buộc mình chấp nhận. Dương hít một hơi sâu, đè nén cảm giác khó chịu trong lòng xuống. Rồi cậu quay sang mẹ hỏi:
“Chúng ta về được chưa ạ? Con mệt rồi.”
Mẹ cậu gật đầu tủm tỉm cười, như hiểu rõ thái độ khác lạ của con trai. Bà quay sang viên cảnh sát phụ trách hiện trường nói chuyện.
“Chị cứ cho các cháu về trước đi.” Viên cảnh sát đáp lại ngay “Lời khai cũng đã lấy đủ rồi. Nếu còn cần thêm thông tin, chúng tôi sẽ liên lạc sau.”
Dương nhẹ nhàng gỡ con bé ra khỏi người mình. Lúc đầu, chính cậu là người ôm con bé chặt thật đấy. Nhưng sau đó, cô bé mới là người bám chặt lại cậu, đôi tay nhỏ siết chặt qua eo mãi không chịu buông. Dương cầm lấy bộ đàm từ tay Liên, lật lại mặt sau. Số “1” viết trên đó khiến cậu ngẩn ra. Vậy ra người đầu tiên tìm được Liên lại là thằng nhóc Khánh Nam.
“Khánh Nam là người đưa em bộ đàm này à? Nó đâu rồi?” Dương ngó quanh để tìm nhưng ở đây không có đứa nhóc nào cả.
“Lúc tìm được em thì các chú công an đang vào làm nhiệm vụ nên nó bị mấy chú ấy đuổi ra rồi ạ. Nó đưa em bảo cái này có thể liên lạc được với anh.”
“Được rồi.” Dương gật nhẹ “Em lên xe về với mẹ anh trước đi. Anh lấy viên đạn bạc rồi về ngay.”
Liên đã an toàn. Ưu tiên tiếp theo đó là tình trạng của cậu. Cậu bóp nắp viên hoàn, lấy cục thuốc tròn đen nhẻm ra, đưa cho mẹ mình để hỏi thêm chi tiết. Chỉ khi mẹ cậu xác nhận đó là thuốc do anh Đức tự bào chế, cậu mới yên tâm nhét viên thuốc vào miệng mà nhai. Hỗn hợp mùi vị lộn xộn trộn với nhau. Vị ngọt thanh của cam thảo là thứ duy nhất cậu nhận ra, còn lại là một mớ đắng, chát, lẫn chút hăng hắc khó tả. May mà nó không tệ bằng món ăn mẹ cậu nấu, nên chỉ sau vài lần nhai, cậu nuốt trôi được.
Khi bước ra bên ngoài, không khí vẫn náo nhiệt vẫn chưa hề lắng xuống. Người dân tụ tập bên ngoài công viên vẫn đang bàn tán rôm rả về sự kiện gây chấn động cả khu xóm. Nào là chuyện ông bác cả nhà họ Phạm sai người hành hung anh em ruột, nào là chuyện bắt cóc cô cháu gái. Rồi chuyện người chết kia ra sao, bị chém thế nào.
Giữa dòng người tò mò và xì xào, Dương nhận lại xe từ tay người vệ sĩ, đang định rời đi thì bất ngờ thấy hai anh em sinh đôi đang đứng gần cổng. Vừa nhìn thấy cậu, chúng lập tức chạy lại.
“Chị Liên sao rồi ạ? Anh có gặp được chị ấy không?” Con bé Khánh Ly sốt sắng hỏi.
“Đã bảo là không sao rồi mà, chị không tin em à?” Còn thằng nhóc Khánh Nam thì vẫn nhấm nhẳng trả treo.
“Cảm ơn hai đứa, chị Liên của hai đứa không làm sao hết. Chút chị ấy sẽ về thôi. Đây là phần thưởng cho người tìm được chị ấy như đã hứa. Đúng là đại ca xóm, em làm tốt lắm!” Dương mỉm cười, lôi trong ba lô của mình ra năm túi bi và đưa cho thằng nhóc. Rồi cậu đưa thêm cho con bé con hai túi bi và cái bộ đàm tổng nữa rồi dặn:
“Cái bộ đàm tổng này có thể kết nối được hết với mấy cái bộ đàm còn lại, nhóc cầm lấy rồi thu hết số bộ đàm kia cho anh nhé, ai trả sẽ được tặng lại một viên bi, còn ai không trả mà bị phát hiện thì người phát hiện sẽ được tặng bi. Còn mười một chiếc nữa được đánh số ở đằng sau lưng. Số bi còn lại hãy tận dụng cho tốt nhé.”
*
* *
Dù thuốc này mới đầu có tác dụng tỉnh táo hơn thật nhưng càng về sau nó hoàn toàn không giúp gì Dương trong việc hồi phục năng lượng hay xóa bỏ mệt mỏi, có lẽ đây chỉ đơn thuần là duy trì trạng thái tỉnh táo một cách cưỡng ép. Khi bước vào nhà, Dương đã lờ đờ như một thây ma biết đi, cậu chào mọi người rồi lên thẳng trên phòng mình, tắm qua bằng nước ấm rồi đắp chăn đi ngủ.
Giấc ngủ ấy sâu đến không tưởng. Không mộng mị, không suy tính. Chỉ là một màn đen tĩnh lặng và mênh mông vô tận.
Phải rất lâu sau đó, Dương mới chợt thấy cảm giác.
Ban đầu là từng thớ cơ trên người giãn ra, như thể toàn thân cậu đang chìm sâu xuống một tấm nệm thạch êm ái. Mọi áp lực, đau nhức tích tụ đều được giải tỏa, nhường chỗ cho cảm giác nhẹ nhõm đến tận cùng.
Sau đó là mát lạnh, có thứ gì đó như một tấm lụa mỏng mềm mại lướt qua da thịt cậu, rồi nó nhanh chóng tăng nhiệt, trở nên ấm áp vô cùng, cứ như có một nguồn nhiệt nào đó đang phả vào lồng ngực cậu. Có mùi gì đó rất quen thuộc phảng phất qua mũi, không gắt gao mà dịu nhẹ lan tỏa.
Nguồn nhiệt nhích dần lên phía trên, trườn lên phía cổ, rồi chạm đến má, mang theo chút hơi ẩm mỏng manh nhưng rõ ràng. Dương không chắc chắn nữa, rõ ràng cậu đang rất thả lỏng và thoải mái, nhưng tiếng tim của cậu hình như đang rộn ràng và lệch đi một cách kì lạ.
Rồi bất ngờ, môi cậu cũng có cảm giác, nguồn nhiệt mềm mại và ẩm ướt chạm khẽ vào môi. Hương thơm dịu nhẹ lúc ban nãy lại trở lại, đậm hơn. Môi Dương lại bị chạm thêm lần nữa, lần này sâu hơn, chút ẩm ướt kia mang theo cả vị ngòn ngọt len lỏi trong vòm miệng, lưỡi của cậu vô thức tự di chuyển về phía hương vị ngất ngây ấy.
Nhưng ngay khoảnh khắc lưỡi chạm được vào thanh kẹo đó, vị ngòn ngọt vụt biến mất. Dương nuối tiếc nó một cách mơ hồ. May mắn là mùi thơm dễ chịu vẫn còn quanh quẩn bên mũi, cậu đã nhận ra mùi thân quen đó, nó là của bồ kết và lá bưởi.
-----
P/S: Otagira đây, Nếu bạn đọc được đến dòng cuối này thì mình rất lấy làm biết ơn vì đã theo được sự dài dòng lê thê của truyện :(( . Chương 32, 33, 34 và 35 thực sự là ác mộng khi mình viết nó ra, nên chất lượng của bốn chương này phải sửa đi sửa lại rất rất nhiều mà vẫn không hài lòng nổi. Sau chương này sẽ kết thúc tập 1 và bắt đầu chuyển sang drama học đường. Thực sự hi vọng là mình sẽ có đủ động lực để viết được thêm nhiều tình tiết romcom hơn. Chứ bộ này đang đi quá xa so với những gì mình nghĩ lúc đầu rồi.....Mong các bạn kiên nhẫn..hix hix


3 Bình luận