Tập 01: Khởi đầu của mùa xuân
Chương 30 : Hạ Liên - Sự thay đổi của anh trai.
5 Bình luận - Độ dài: 3,571 từ - Cập nhật:
“Liên, bà có nghe thấy tui nói gì không vậy?”
Một cái vỗ nhẹ bên vai cùng giọng nói của ai đó vang lên kéo Hạ Liên khỏi dòng suy nghĩ. Nàng khẽ nghiêng đầu, đôi lông mày mảnh mai nhíu nhẹ nhìn vào cây bút trong tay vẫn đang ấn xuống trang vở, để lại một chấm mực đậm loang trên nền trắng, đánh dấu của phút giây lơ đãng. Âm thanh huyên náo của lớp học ồn ã ào ạt trở lại. Hạ Liên chớp mắt, quay đầu nhìn về phía giọng nói.
“Hôm nay có chuyện gì mà trầm ngâm dữ vậy?” Linh, cô bạn ngồi cạnh, lại cất tiếng, giọng lanh lảnh như tiếng chuông gió treo trước hiên nhà.
“À, Không có gì đâu, chỉ nghĩ linh tinh chút thôi. Có việc gì thế?” Liên mỉm cười đáp lại.
Cô bạn không trả lời mà chỉ huých nhẹ vào tay nàng, hất cằm hướng đầu ra phía cửa lớp. “Miếng thịt bò dai nhách” với vẻ thư sinh kia đang nhìn lại nàng với ánh mắt đắm đuối.
Liên cúi đầu gập lại quyển vở, rồi chậm rãi đứng lên, từng cử động cứng nhắc như một con robot. Nàng chẳng muốn làm tâm điểm của sự chú ý, nhưng đi cạnh Phong càng khiến nàng nổi bật một cách không cần thiết. Hết cuối tuần rồi lại đầu tuần, nếu không nhờ học được sự nhẫn nại từ anh trai, có khi nàng đã viết đơn kiến nghị lên nhà trường để giải tán cái trò “báo cáo tình hình hoạt động lớp” đầy mùi hình thức tốn thời gian này từ lâu rồi.
“Lần sau Phong không cần phải chờ tớ đâu. Đằng nào công việc của hai đứa cũng khác nhau mà.” Liên nhẹ nhàng nhắc, đây đã là lần thứ ba trong tháng.
“Mình cùng lớp đi cùng nhau mới an tâm chứ?” Phong ngập ngừng “Hay, Liên không thích đi với mình?”
“Tại cứ đi cùng nhau hoài như vậy, người khác nhìn vào lại khó xử cho Phong.” Nàng hạ giọng, ánh mắt lơ đãng liếc qua những gương mặt tò mò đang hướng về phía hai người. Phong chẳng làm gì quá phận, nàng biết rõ điều đó. Nhưng nàng cũng không muốn bản thân trở thành đề tài bàn tán chỉ vì sự “tận tâm quá mức” của cậu bạn này.
Phong nở nụ cười ngây thơ gãi đầu, giọng thoáng chút thất vọng “Mình, mình cũng đâu có phiền đâu…”
Hạ Liên nén tiếng thở dài vào bụng, không đáp lời mà bước tiếp, đúng là miếng thịt bò quá lửa. Giống như anh trai vẫn hay nói, không thể đánh thức một người giả vờ ngủ, mọi lí luận trước người đã bịt tai thì như nước đổ lá khoai mà thôi.
Sau khi hoàn tất đống công việc hành là chính của lớp, Hạ Liên lặng lẽ lẻn ra cửa khác, đi lên cầu thang tầng hai để tránh gặp Phong nếu cậu ta vẫn còn đợi. Nhưng khi vừa bước lên cầu thang, nàng bất giác khựng lại.
Một bóng dáng quen thuộc hiện ra trước mắt, chật vật tì người vào lan can, cố gắng bước lên từng bậc cầu thang. Mái tóc dài vuốt ngược từng là niềm tự hào của hắn đã bị cạo húi cua hết, chỉ còn lại những chân tóc lởm chởm vàng như đám rạ khô héo bị bỏ mặc trên cánh đồng sau mùa gặt.
Một bên đầu quấn băng trắng, một chân trái bị bó bột cứng ngắc. Người anh họ tên Trường từng là cơn ác mộng của Hạ Liên, giờ trông không khác một con cào cào bị vặt chân đang bò lổm ngổm một cách kì cục.
Hạ Liên có chạm mặt hắn ta vài lần. Một người chống nạng đến trường chẳng thể nào không gây ra sự chú ý. Nhưng mỗi khi nhìn thấy nàng, Trường đều lảng tránh, cúi gằm mặt mà đi ngay, chẳng còn vẻ hống hách nữa. Nghe nói sau lần chạm mặt nàng và anh trai vào dịp Tết, hai bố con hắn gặp tai nạn giao thông. Bác cả gãy cả hai chân, phải nằm liệt giường, còn hắn thì may mắn hơn, chỉ bị bó bột ở bàn chân và rách đầu.
Nhưng nhìn hắn bây giờ, những người bạn thân kia chẳng ai đoái hoài, nàng tự hỏi liệu cái “may mắn” này có thực sự là một ân huệ hay nó là một bản án khác, khắc nghiệt hơn cả những vết thương trên cơ thể.
Liên đứng yên quan sát thêm một lúc. Nàng hoàn toàn có thể quay lưng đi tiếp, coi như không quan tâm. Hắn ta còn đang dồn hết sức để vật lộn lên từng bậc cầu thang, chẳng thể để ý đến nàng hay bất cứ ai.
Nhưng cuối cùng, lại một lần nữa, nàng hít sâu một hơi rồi tiến đến chỗ Trường.
“Bám vào vai tôi.” Nàng nói ngắn gọn như ra lệnh, đồng thời nắm lấy đôi nạng, đỡ hắn đứng thẳng.
“Tránh ra!” Trường giật mình, giọng hoảng hốt. Đây đã là lần thứ ba nàng chủ động giúp hắn, nhưng phản ứng sợ hãi, cảnh giác vẫn y như lần đầu. Anh trai nàng thực sự đã nghiền nát sự ngạo mạn trong hắn rồi.
“Đừng hiểu lầm, tôi cũng chẳng thích đâu.” Liên lạnh nhạt đáp, vẫn xốc hắn lên lần nữa. Hai người từng bước leo lên tầng.
Chưa đi được mấy bậc, bỗng có một nam sinh khác vội vàng chạy đến.
“Để đấy, để đấy để mình giúp cho.”
“Cảm ơn cậu.” Liên gật đầu, nở nụ cười xã giao, không ngần ngại nhường lại tay của Trường cho cậu ta, còn mình cầm theo đôi nạng lên tầng trên trước. Cả ba lần, cứ có cô xuất hiện là sẽ có người giúp đỡ cùng. Cô cũng đang tập sử dụng khả năng gian lận của “con gái” này.
Lên đến tầng học, Trường chẳng nói gì, chỉ giật lại đôi nạng từ tay nàng, chống xuống sàn rồi lặng lẽ đi vào lớp.
“Thái độ gì thế? Hiền nào mà chẳng ma nào giúp.” cậu bạn nam sinh kia lẩm bẩm, rồi quay sang nàng với ý định bắt chuyện tiếp “Chắc chỉ có tớ với cậu là đủ tốt bụng để giúp cậu ta thôi nhỉ?”
Liên khẽ mỉm cười, không bình phẩm gì mà chỉ cảm ơn cậu bạn kia lần nữa rồi đi xuống tầng dưới để về lớp học. Nàng giúp vì muốn giúp, không phải vì mong nhận lại điều gì, cũng chẳng quan tâm đến thái độ của hắn.
Click vào [note] để thấy ảnh động
Chỉ là nhìn hắn ta lúc này, người phải sụt đến cả chục cân, khó nhọc, đơn độc. Nàng cảm giác như đang nhìn chính bản thân mình vài năm trước vậy, và nàng không thể vô cảm mà bỏ mặc được.
Đó là điều mà anh trai nàng chắc chắn sẽ làm.
“Lại nghĩ đến anh rồi, từ sáng đến giờ cứ vẩn vơ mãi thôi…” Nàng nghĩ thầm rồi đưa tay lên áp vào má mình.
Người anh trai của Hạ Liên đang có thứ gì đó thay đổi. Nàng cảm nhận được điều đó, nhưng không hiểu rõ nó có ý nghĩa gì. Có phải những lời nàng nói đã chạm đến anh, như những giọt nước nhỏ giọt rút cục đã đục vỡ được đá. Nàng không dám tin, nhưng sự thật là người anh trai đang có gì đó thay đổi thì đúng.
Sáng chủ nhật anh đã đi đâu? Anh đã làm gì và gặp ai để thất thần một cách kì lạ như vậy. Đã lâu lắm rồi nàng mới thấy anh ở trong tình trạng này, mải miết suy ngẫm về một thứ mà bản thân anh cũng không thể nắm chắc. Mong rằng sự thay đổi này có thể mang lại điều tốt đẹp cho anh, giúp anh nhiều hơn những gì nàng đang làm.
Hạ Liên thở dài, lắc nhẹ đầu để xua tan mớ suy nghĩ hỗn độn, rồi bước vào lớp.
Bốn giờ chiều. Hạ Liên nhận cuộc điện thoại từ mẹ của anh báo rằng chiều nay cả hai người sẽ về ăn tối nên đề nghị nàng nấu ăn thịnh soạn hơn mọi khi. Nàng cũng không nghĩ ngợi nhiều, vì thực phẩm sẽ được chuyển vào nhà vào sáng thứ hai đầu tuần, vậy nên hiện giờ có muốn cũng không thể sắp xếp được thực đơn cho bữa tối.
Năm giờ mười lăm phút, Sau khi hoàn tất việc tắm rửa và thay một bộ quần áo thoải mái hơn. Nàng mới bắt đầu công việc chính.
Ánh sáng trắng từ trong tủ lạnh hắt ra, soi lên gương mặt đầy sự hứng thú từ nàng. Hạ Liên kiểm tra từng ngăn, lặng lẽ lên thực đơn cho buổi tối. Triết lý nấu ăn của nàng cũng đơn giản như cách anh trai sống: Không đòi hỏi, chẳng kén chọn, chỉ cần đủ dinh dưỡng và hài hòa hương vị.
“Món chính sẽ là nem rán và thịt gà nướng mật ong, canh rau ngót nấu tôm, thêm một đĩa rau hấp cách thủy.”
Nàng lẩm nhẩm, tự xác nhận các trình tự công đoạn và ghi nhớ chúng lại với chính mình, như một nghệ sĩ chuẩn bị bước lên sân khấu. Sau đó mới đeo tạp dề lên và bắt đầu công việc. Mọi thứ trong đầu nàng đã tự động sắp xếp, không phải thành một danh sách khô khan, mà như một bài hát dịu dàng với đầy đủ tiết tấu, từng nhịp từng nhịp diễn ra theo trật tự.
Có khúc dạo đầu của mùi rau củ tươi mới gọt lan tỏa, Có đoạn cao trào của nước sôi lục bục quanh miếng thịt, và nhịp điệu đều đặn chính xác của thời gian trôi. Chỉ cần nàng theo đúng giai điệu ấy, đúng nhịp, đúng khoảnh khắc, bữa tối sẽ hoàn thành một cách hoàn hảo, không chậm, không nhanh, dù chỉ một phút.
Tiếng cửa bật mở vang lên trong căn nhà tĩnh lặng. Rồi giọng anh trai cất lên, theo sau là tiếng bước chân đều đặn tiến vào bếp, như nhịp trống dồn quen thuộc trong bản nhạc của nàng, một giai điệu đã diễn đi diễn lại hàng trăm lần. Thông thường, sau câu chào nhau. Anh sẽ hỏi: “Có cần anh giúp gì không?” Nàng sẽ cười, nụ cười ấm áp như ánh nắng đầu ngày, rồi đáp: “Không sao đâu, anh cứ làm việc của mình, đến sáu giờ ba mươi xuống là được.” Anh sẽ gật đầu, rồi bước lên cầu thang, để lại nàng một mình với tiếng dao thớt, tiếng dầu sôi và bản nhạc quen thuộc vẫn tiếp tục vang lên trong căn bếp.
Nhưng, nó không phải là ngày hôm nay.
Ngay khi bóng anh hiện ra ở khung cửa bếp, nhịp điệu bài hát lập tức xáo trộn. Hạ Liên khựng lại, con dao gọt vỏ trong tay rơi xuống thớt, củ cà rốt cũng lộc cộc lăn lóc sang một bên, chạm nhẹ vào góc bàn rồi dừng lại.
Đôi mắt nàng mở to, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Mặt anh hơi sưng, chỗ vết thương đấy vạch ngang bên má, chẳng cần hỏi nàng cũng biết đó là vết rách của một cuộc xô xát.
Nàng lao ngay đến cạnh anh, mắt dán chặt vào vết thương trước mặt.
“Anh bị làm sao vậy? Sao lại thế này?” Giọng nàng vỡ vụn như thủy tinh. Càng lại gần, mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc lên, át đi mùi của gỗ và mưa ẩm đặc trưng nơi anh.
“Không sao.” Anh đáp, giọng trầm và bình tĩnh, như thể đã đoán trước được phản ứng của nàng. “Anh đã được bác sĩ kiểm tra rồi, chỉ là xây xát nhẹ thôi.”
Anh nhắm mắt lại, giơ hai tay lên như đầu hàng trước cơn cuồng phong cảm xúc của nàng, để mặc nàng bám chặt vào người, ngó nghiêng xung quanh vết thương trước mặt và rà soát khắp cơ thể. Sau khi chắc chắn rằng ngoài những vết trầy xước ra anh không có chấn thương nghiêm trọng nào, nàng mới thốt lên câu tiếp theo:
“Nhưng tại sao?”
“Trường hợp khẩn cấp do cứu người.” Anh mở lại mắt nhìn nàng, giải thích ngắn gọn rồi lại nhìn vào bàn bếp và chuyển chủ đề “Mẹ anh tối nay sẽ về ăn cơm chứ?”
“Có, cả hai cô chú đều sẽ về.” Nàng gật đầu, dù biết anh không thích nhưng vẫn lặp lại câu hỏi tại sao trong miệng một lần nữa.
“Chút nữa về mẹ anh sẽ kể, chứ để anh nói thì câu chuyện sẽ chẳng hấp dẫn lắm đâu.” Anh trai gỡ tay nàng ra khỏi người, đặt nàng cách ra một chút để giữ khoảng cách. “Chỉ là một vài vết xước thôi mà, ba ngày nữa là sẽ hết.”
Nàng mím môi lại, chống nạnh tỏ vẻ không hài lòng. Nàng muốn biết ngay lập tức cơ, ngay lúc này cơ, và nàng bật chế độ gian lận của “con gái” để cố tạo ra chút áp lực. Đôi mắt nàng long lanh, ánh lên vẻ cầu xin khẩn khoản, như muốn anh mềm lòng mà kể hết mọi chuyện.
Nhưng người anh của nàng chỉ thoáng chút ngạc nhiên, rồi mỉm cười lắc đầu báo hiệu sẽ không tiết lộ gì thêm nữa, anh xoa đầu nàng an ủi và hỏi:
“Được rồi, có cần anh giúp gì không?”
Nàng chẳng cười nổi. Điểm trừ, điểm trừ to đùng đó anh trai, chẳng ai lại nhẫn tâm đi chống lại vẻ cầu xin khẩn khoản như thế của một cô em gái đáng yêu cả. Đôi vai nàng khẽ trùng xuống thất vọng, tuy khoảnh khắc ngạc nhiên thoáng qua hay mỉm cười ấm áp kia đều đáng giá với nàng, nhưng chưa đủ chút nào.
“Hự… Không sao đâu, anh cứ làm việc của mình, đến sáu giờ ba mươi xuống là được.” Nàng trả lời anh với giọng đều đều rồi quay đi.
Anh trai gật đầu, bước lên trên cầu thang, để lại nàng một mình với nhịp điệu bài hát đã bị gián đoạn.
Việc nấu ăn đã bị kéo dài tận hai mươi phút so với tính toán. Nhưng một phần cũng là do sự cố ý của nàng. Nàng không muốn về nhà ngay lúc này. Ít nhất cũng phải đợi mẹ của anh về, để có được câu trả lời mà anh trai cố tình giấu diếm.
Anh trai xuống bếp vẫn đúng giờ như mọi khi. Anh cũng không yêu cầu đưa cô về mà chỉ lẳng lặng ngồi xuống bàn, chống cằm đọc một quyển sách dạy về cờ vua. Hoàn toàn chìm vào thế giới riêng.
Bảy giờ kém năm phút, tiếng cửa nhà một lần nữa vang lên, bố mẹ của anh đã về. Khi nhìn thấy anh, cả hai đều không tỏ vẻ bình tĩnh. Mẹ anh cũng bước tới kiểm tra vết thương như nàng làm, nhưng thay vì sốt sắng, hỏi han bà lại có chút gì đó hớn hở, như thể đang ngắm nhìn một chiến tích hơn là một vết thương. Điều này càng thổi bùng ngọn lửa tò mò trong lòng Hạ Liên, vốn đang cháy âm ỉ như đốm lửa nhỏ dưới tro tàn.
“Con ăn với cả nhà nhé!” Mẹ anh quay sang rủ nàng, giọng dịu dàng. Nàng gật đầu không chút do dự.
Trong bữa cơm, cuối cùng nàng cũng được nghe câu chuyện về “trường hợp khẩn cấp do cứu người” qua lời kể đầy hứng khởi của mẹ anh. Và quả thật, câu chuyện cuốn hút đến mức khiến nàng quên cả việc tự chấm điểm cho những món ăn mình tỉ mỉ chuẩn bị.
Bố anh và anh chỉ lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ gật đầu xác nhận ngắn gọn hay thêm vài câu cảm thán phụ họa cho mẹ anh.
“... Và cuối cùng, khi đã khuyên nhủ thành công bạn học đó, cậu ta mới ngừng đập đầu xuống nền gạch. Con biết không? Khi vào viện, cậu ấy đã phải khâu tận năm mũi. Đủ để hiểu quyết tâm tự tử của cậu ta lớn đến mức nào. Vậy mà Dương nhà mình có thể lật ngược tình thế trong khoảnh khắc tuyệt vọng ấy. Quá tuyệt vời!”
Mẹ anh vỗ tay tán thưởng khiến nàng cũng vô thức làm theo “Anh của nàng quá đỉnh rồi!”
“Con làm tốt lắm.” Bố của anh cũng nói ngắn gọn.
“Vâng... Nhưng mà, nghe mẹ nói thì con có cảm giác người cứu bạn ấy là mẹ, chứ không phải con nữa rồi.” Anh trai gãi mũi, rõ ràng có chút xấu hổ vì bị tâng bốc quá đà. “Mà sao mẹ biết cậu ta phải khâu năm mũi?”
“Mẹ của cậu ta đã gọi điện cảm ơn mẹ đấy. Nhưng mẹ không đưa số con, vì chắc con cũng chẳng thích bị làm phiền đâu.” Bà nháy mắt với anh, nhấp một ngụm rượu vang đầy thư thái.
“Vâng, thế là tốt nhất.” Anh trai gật đầu. “Mong rằng cậu ấy sẽ không nghĩ quẩn nữa. Chỉ vì chút bất lợi về hình thể mà bị bắt nạt, thật sự không đáng chút nào.”
“Bị bắt nạt do hình thể ạ? Anh ấy có khuyết tật gì sao?” Hạ Liên tò mò hỏi.
“Ưm…” Anh trai nhét một miếng thịt gà to vào miệng, nhai ngấu nghiến, nên không trả lời ngay được. Thấy vậy, mẹ anh cười khẽ, tiếp lời thay:
“Có khuyết tật gì đâu, chỉ là hơi gầy với cao thôi. Có lẽ là do tâm lý. Với lại, lũ bắt nạt thì cần gì lý do. Chúng thấy dễ thì chúng bắt nạt thôi.”
Trong thoáng chốc, Hạ Liên có thể thấy được sự sững sờ trong mắt anh. Anh khẽ nhíu mày, rồi nhanh chóng quay mặt đi, như để che giấu phản ứng. Anh vươn cổ, giả vờ cố nuốt miếng thịt lớn trong miệng, rồi vội vàng với tay lấy cốc nước.
“Ăn từ từ thôi chứ.” Mẹ anh bật cười nhắc nhở khi thấy anh uống cạn sạch cốc nước. Dường như chỉ có nàng mới nhận ra được anh vừa đang diễn.
“Vâng.” Anh đáp, mặt đã trở về trạng thái bình thường.
Mọi chuyện sau đó diễn ra như mọi bữa tối khác. Nàng hoàn toàn thỏa mãn với câu chuyện mẹ anh kể lại. Vết thương trên mặt anh giờ đây chẳng khác nào dấu ấn của một vị anh hùng nghĩa hiệp. Càng nhìn, nàng càng thấy xứng đáng.
“Anh trai đã biết để ý đến xung quanh nhiều hơn.”
“Quả thật, sự thay đổi này không tệ chút nào.”
“Thực sự muốn hôn anh quá...”
Bất giác, nàng ôm mặt khi nhận ra suy nghĩ của mình bắt đầu đi quá xa rồi.
Tám giờ hai mươi hai phút. Hai người tản bộ về nhà nàng dưới ánh đèn đường vàng dịu. Suốt dọc đường, nàng líu lo kể chuyện ở lớp: Từ việc được điểm cao kiểm tra miệng đến cô bạn Linh chép nhầm bài. Tất nhiên là trừ chuyện giúp đỡ Trường. Anh trai lắng nghe rất phối hợp, thỉnh thoảng cũng khen nàng vài câu.
“À đúng rồi!”
Trước khi đến cổng nhà bác hai, Hạ Liên chợt nhớ ra. Nàng vội vàng lục tìm trong cặp mình, rồi lấy ra một miếng băng keo cá nhân màu vàng chanh, trông chẳng hợp với mặt anh chút nào, nhưng đó là loại duy nhất mà nàng có.
Anh nhìn nàng, rồi nhíu mày nhìn miếng băng keo. Sau một thoáng suy nghĩ, anh đưa tay vò đầu, vuốt tóc lên.
“Thôi được rồi.” Anh thở dài, nhắm mắt lại và chờ đợi.
Hạ Liên mở to mắt, ngạc nhiên đến mức tim nàng ngừng đập một nhịp khi thấy. Nếu là ngày thường, anh sẽ tự cầm lấy và dán lên mặt, nhưng hôm nay anh đứng đó, để đợi nàng làm thay. Thật sự thay đổi một chút rồi này.
Nàng mỉm cười, bóc lớp bọc của băng keo.
Trong không gian tĩnh lặng không có ai. Trong một khoảnh khắc táo bạo, nàng khẽ hôn lên miếng băng keo cá nhân trước khi dán lên má anh.
“Em về đây. Anh cũng về đi nhé.”
Khi anh trai mở mắt ra, nàng đã nhanh chân đứng sau cánh cổng, vẫy tay tạm biệt.
Nếu để anh ấy thấy khuôn mặt đỏ như gấc của nàng, thì thật xấu hổ lắm.
____________________________________________________________________________
Xin chào, Otagira đây! Chương này có sự thay đổi nhỏ nhân xưng "cô" thường dùng để sang "nàng". Tui viết thì cảm thấy khá ưng và có lẽ sẽ sửa lại ở các chương của Hạ Liên, Còn các bạn thì sao? xin hãy để lại vài lời nhận xét nhé ~


5 Bình luận
Và em t vẫn đỉnh v