Học Cách Yêu
Otagira niji・journey
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Khởi đầu của mùa xuân

Chương 32: Dương - Vô Thường (2)

2 Bình luận - Độ dài: 3,639 từ - Cập nhật:

Tuy là một kẻ giỏi ứng biến, nhưng Dương thực sự thích lặp đi lặp lại mọi thứ một cách quen thuộc. Như buổi chiều Chủ nhật này vậy: ăn trưa, dọn dẹp, đi xe buýt, làm bài tập, rồi lặng lẽ chuồn xuống tầng một nhà chị chủ nhiệm để chơi game.

Sau khi làm đủ bài tập theo quy định của lớp học, cậu sẽ nhường lại thời gian ôn học đấy để cho chị chủ nhiệm kèm cặp thêm cho Hạ Liên. Việc thi vào cấp 3 là một cột mốc quan trọng với con bé, cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng cho việc này.

Việc dọn dẹp để đổi lấy một buổi ôn học như này khá là phiền toái với Dương. Thậm chí có thể nói là buồn cười khi ở vị trí như cậu. Nhưng đó là một sự phiền toái cần thiết, một cách để đảm bảo Hạ Liên không cảm thấy áp lực của địa vị phù phiếm cũng như dạy con bé cách tư duy về giá trị lao động và trao đổi ngang giá.

Trong thế giới này, tiền bạc rất quan trọng, nhưng xét cho cùng nó cũng chỉ là một công cụ trung gian. Ngay cả khi bản thân không có tiền, ta vẫn có thể sử dụng phương thức cổ xưa nhất của con người đó là: trao đổi trực tiếp lợi ích. Chỉ cần nắm bắt chính xác nhu cầu của đối phương, ta hoàn toàn có thể tối đa hóa giá trị của thứ mình đang sở hữu để thực hiện cuộc trao đổi ấy.

Ví dụ đơn giản nhất chính là việc này. Thời gian để dọn dẹp căn nhà của chị chủ nhiệm dao động trong khoảng hơn một tiếng đồng hồ. Nếu quy ra tiền ở một công ty dịch vụ dọn dẹp, hai đứa học sinh cấp ba như cậu và Liên cùng lắm cũng chỉ được trả chừng 50 ngàn mỗi đứa. Trong khi một buổi học phụ đạo riêng như này ít nhất cũng phải 150 ngàn mỗi đứa. Vậy là Dương đã tự nhân giá trị lao động của mình lên ít nhất gấp ba lần một cách hoàn hảo.

Việc đánh giá và trao đổi hàng hóa để tối ưu hóa lợi nhuận cũng là công việc mà Dương hiện đang cắm cúi với cái laptop của mình để từ từ rút chân ra khỏi Elga online.

Trong con mắt của phần đông người chơi trong máy chủ (server game), Dương là một tay ăn chơi đốt tiền thật vào Elga online này rất rất nhiều. Đơn giản vì cậu là một người chơi đơn độc, không có bang hội chống lưng, không có đồng đội hỗ trợ. Một người chơi như vậy ngoài cách bỏ tiền túi ra đổi thành vàng thì làm gì còn con đường nào khác để trở thành người đứng thứ hai trong bảng xếp hạng được.

Giống như người đứng đầu bảng xếp hạng hiện tại là bang chủ của một bang hội lớn. Số vàng mà anh ta sở hữu một phần lớn lại là do các thành viên gom góp lại mỗi cuối tháng, một kiểu “lách luật hệ thống”. Nhưng tương lai, khoảng năm tháng nữa thôi, cái bang hội ấy sẽ sụp đổ vì chuyện tình cảm rắc rối tay ba giữa bang chủ và một nữ cung thủ trong bang, toàn bộ số vàng của bang bị vợ bang chủ tẩu tán sạch và không thể trả lại cho các thành viên. Vụ drama bung bét trở thành đề tài cũng như trò cười nóng nhất nhì của Elga trước lúc trò chơi đóng cửa.

Người đứng thứ ba là một cặp vợ chồng ngoài đời. Hai người cùng chơi, cùng bán, cùng kiếm lời. Thứ tư, thứ năm cũng đều là các bang chủ lâu năm, mỗi người nắm một cộng đồng người chơi trung thành như thần dân của mình. Nói vậy để thấy có nói ra cũng chẳng ai tin Dương chưa từng bỏ ra một đồng trong túi nào để nạp vào trò chơi Elga online này.

Khi mới chơi, cậu cũng xác định mình chỉ chơi cho vui thôi, thậm chí còn không dám lên cấp cao hơn, để nhân vật của mình tránh chạm trán với những người chơi nạp tiền lên vip trong game. Nhưng mọi thứ dần thay đổi khi Dương nhận việc làm điều hành viên (Mod hay Moderator) bộ phận xử lý lỗi game cho diễn đàn của Elga online. Việc không lớn: hỗ trợ người chơi sửa chữa những lỗi nhỏ, trả lời khiếu nại, xóa spam. Lương là mấy trăm xu trong game mỗi tháng.

Càng tham gia sâu hơn vào hệ thống, làm quen trực tiếp với những người quản lý và điều hành trò chơi (GM). Cậu nhận ra họ cũng chỉ là những con người bình thường, bù đầu, gù lưng ngồi trong văn phòng làm công ăn lương chứ chẳng phải thần thánh gì cả. Vào lúc đó, cậu mới hiểu ra: ngay cả thế giới ảo cũng có những quy tắc kinh tế ngầm của riêng nó.

Dương bắt đầu thử nghiệm với những giao dịch nhỏ làm trung gian mua bán vật phẩm, trao đổi vàng và tài khoản. Cậu đặt ra quy trình giao dịch rõ ràng, luôn giữ chữ tín làm đầu dù có thể thiệt phí hơn một chút, thậm chí còn trích hoa hồng cho những người quản lý trò chơi kia dù họ chẳng phải làm gì. Chẳng mấy chốc, hệ thống giao dịch ngầm của cậu ngày càng phát triển lan rộng.

Sự minh bạch, luôn tuân thủ đúng quy trình khiến các giao dịch thành công với tỉ lệ tuyệt đối càng làm mọi người càng tin tưởng hơn. Cậu bỏ tiền mua thêm cả thông tin về những sự kiện sắp diễn ra hay những thay đổi trong các bản cập nhật kế tiếp để có thể đón đầu định giá vật phẩm khi nào sẽ lên, khi nào sẽ giảm.

Cứ như vậy, cậu đổi tiền sang xu và vàng như một dạng chiến lợi phẩm trong trò chơi này và tích lũy dần đến mức trở thành một thương nhân nổi tiếng nhất trong Elga online.

Ngoài đời, Dương vẫn chỉ là một học sinh cấp ba bình thường. Chủ nhật vẫn xách cây chổi dọn dẹp căn nhà nhỏ này để đổi lấy một buổi học cho em gái. Thậm chí không một ai có thể tưởng tượng được số tiền mà cậu đang quy đổi được từ trò chơi này hiện đã chạm đến ngưỡng 9 con số và chưa dừng lại. Tất cả được nằm gọn trong tài khoản đứng tên chị của cậu, người thỉnh thoảng cũng sẽ chuyển một ít tiền từ nước ngoài về tài khoản ấy để “giúp cậu tự lập” theo như cách chị ấy bảo.

Ngay khi tiếng báo tiền về trong tài khoản của mình, Dương mới thở ra một hơi, ngón tay gõ nhẹ xác nhận lên bàn phím lần cuối trước khi đóng chiếc laptop lại. Cậu tháo cặp kính của mình ra, rồi đặt nó vào trong hộp, một nghi thức khép lại một ngày làm việc của mình.

“Chủ nhật có khác, lắm giao dịch hơn hẳn, cũng may giờ mình chỉ làm giao dịch bằng tiền mặt nên ít đơn hàng hơn hồi xưa.” Dương nghĩ trong đầu rồi vươn vai, làm động tác giãn cơ vặn người sang hai bên đến khi nghe thấy tiếng xương khớp kêu rôm rốp quanh cột sống mới thôi.

Ngay lúc ấy, tiếng chân của Hạ Liên lịch bịch vang lên từ cầu thang tầng trên. Con bé gọi vọng xuống, báo chuẩn bị đến giờ về. Thời điểm cũng thật hoàn hảo, cảm giác như nhịp sinh học của cậu đã tự cảm nhận để sắp đặt để mọi thứ đồng bộ với nhau, giống như cách những bánh răng cổ điển trong một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ khớp khít từng vòng quay. Tạo nên sự vận hành trơn tru không sai lệch.

Đôi lúc Dương chỉ muốn cuộc đời rơi vào vòng lặp mãi như này cũng tốt. Nhẹ nhàng. Đều đặn. Không lớn lên, không thay đổi, không phải đối mặt với những rắc rối phức tạp của người trưởng thành. Một vòng tròn vô lo vô nghĩ, nơi thời gian sẽ ngừng trôi, hoặc ít nhất là giả vờ ngừng trôi để cậu có thể thoải mái mà hít thở.

“Vậy, cảm ơn chị vì hôm nay đã giúp đỡ.”

Dương nói và em gái cúi đầu chào chị chủ nhiệm trước lúc rời khỏi căn nhà này. Dù rằng mối quan hệ công việc là sòng phẳng, nhưng lịch sự luôn là thứ trang sức quý giá nhất của một một người làm dịch vụ chuyên nghiệp.

“Chỉ còn mười phút nữa là xe buýt đến rồi, phải đi nhanh lên anh!” Hạ Liên nhìn đồng hồ ở điện thoại rồi kéo tay cậu nói với giọng gấp gáp.

“Cái xe ấy có bao giờ đến đúng giờ đâu. Ra sớm rồi cũng đứng đợi mốc mồm thôi.” Dương làu bàu phản đối, nhưng vẫn rảo chân bước nhanh hơn. Con bé vẫn luôn có ám ảnh với giờ giấc, cứ như thể chỉ chậm trễ một phút thôi là sẽ có chuyện lớn xảy ra vậy.

“Sớm còn hơn muộn ạ, đây là chuyến cuối cùng đấy.” Liên vừa nói vừa ngoái đầu lại, tay vẫn nắm chặt cổ tay áo cậu.

“Này, Coi chừng!”

Lời cảnh báo của cậu vừa thốt ra thì từ sau một cây cột điện bên đường, một cái bóng vụt lao ra, chắn ngay trước mặt Hạ Liên. Cái bóng giật mình khựng lại, Dương nhanh tay kéo em gái lùi lại nhưng vẫn không kịp, đầu Hạ Liên đập nhẹ vào người đối diện khiến ông ta mất đà ngã ngửa xuống đất.

“Úi da!” Con bé khẽ kêu lên, tay ôm trán.

Dương vội nhìn qua em gái, may mắn chỉ là va chạm nhẹ, con bé vẫn đứng vững. Cậu cúi xuống, đưa tay dìu người đàn ông đứng dậy, đồng thời nhặt chiếc mũ lưỡi trai rơi trên đất, phủi nhẹ bụi trước khi đưa lại.

“Xin lỗi chú, em cháu vô ý quá! Chú có sao không?”

“À, không, không sao…hết.” Người đàn ông đội vội cái mũ lên rồi xua tay, cười gượng rồi bước đi với dáng vẻ hơi lảo đảo, khuất dần vào con hẻm bên cạnh.

“Cả hai mắt đều đỏ, trạng thái nhìn mơ hồ, trán lấm tấm mồ hồi, gò má và mũi đỏ tấy. Tầm giờ này mà đã say rượu rồi cơ à?” Dương nghĩ thầm khi liếc nhìn theo người đàn ông.

Quay lại, cậu nghiêm giọng với Hạ Liên: “Làm gì cũng phải bình tĩnh quan sát chứ. Có sao không?”

“Dạ, vầng…” con bé nhăn mặt, xoa mũi một chút. May mắn là không sao thật.

Sự cố nhỏ này làm mất thêm vài phút, nhưng khi hai anh em đến điểm chờ, họ vẫn phải đứng đợi thêm hơn năm phút nữa mới thấy bóng dáng chiếc xe buýt lờ mờ xuất hiện từ xa. Như thường lệ, luôn chậm, luôn cũ, nhưng ít nhất là vẫn đến. Dương nhìn Hạ Liên đang kiểm tra lại đồng hồ trên điện thoại rồi chỉ biết tặc lưỡi lắc đầu.

Xe buýt dừng lại trong tiếng rít nhẹ của phanh và mùi khen khét của động cơ cũ. Cả hai lên xe, rồi chọn một hàng ghế gần cuối cho yên tĩnh. Hạ Liên sẽ ngồi sát cửa sổ còn Dương sẽ ngồi ra phía ngoài. Chủ nhật và cũng là chuyến cuối nên không có nhiều người trên xe cho lắm. Ngay khi ngồi xuống thì xe bắt đầu di chuyển, gió từ ô cửa kính khép hờ phả vào mặt mang theo mùi của bụi, của khói và lành lạnh của không khí buổi chiều tà.

Hạ Liên tựa đầu lên cửa kính, ánh mắt dõi theo những hàng cây và biển hiệu chạy ngang qua. Dương chẳng biết con bé có thể thấy khung cảnh nhạt nhòa trong ánh sáng đang tan dần ngoài kia hấp dẫn đến mức nào. Nhưng phản chiếu trên ô cửa kính, dưới ánh hoàng hôn nhuộm vàng sậm, khuôn mặt nghiêng nghiêng cùng đôi mắt của Hạ Liên mở to, lấp lánh đắm chìm trong thế giới riêng, nơi cậu cảm giác mọi thứ đều trở nên sống động và kỳ diệu.

Còn với Dương thì không, cậu sau khi nhìn em gái một chút sẽ khoanh tay lại tựa đầu vào thành ghế, mắt khẽ nhắm. Chuyến đi này mất tầm 30 phút, vừa đủ để cậu tranh thủ làm một giấc ngủ ngắn.

“Anh này…” Giọng Hạ Liên bất chợt vang lên bên tai cậu, nhỏ như thể cậu nhầm nó với tiếng gió thổi bên ngoài.

“Hửm?” Dương trả lời với đôi mắt vẫn nhắm. Dù nghe nhầm hay không thì cậu vẫn sẽ đáp lại.

“Anh còn giữ ảnh của ông Quốc An không?” giọng nói lại vang lên, đúng là của em gái cậu.

“Của ai cơ?” Dương ngáp, đưa tay lên vuốt mắt, Cái tên này cũng thật quen quen.

“Ông mà hôm bữa cô Vân xảy ra vụ xô xát ấy mà anh đã lập hồ sơ ấy. Bữa đó em cũng có nhìn thấy ảnh của ông ta.” Hạ liên nói với giọng ngập ngừng “Hình như người vừa nãy em đụng phải…là ông ta.” [note71450]

Khi nghe xong câu nói, Dương cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Cậu chau mày lại rồi rút điện thoại của mình ra, lục trong thư mục công việc, kéo tới một tập tin đã bị lãng quên từ vài tuần trước. Cậu mở ảnh ra, đưa cho Hạ Liên.

Con bé cầm điện thoại nhìn vào ảnh một lúc. Rồi nhắm mắt. Mười giây trôi qua. Khi mở mắt lại, vẻ mặt con bé nghiêm trọng, gần như đồng điệu với sự căng thẳng đang dâng lên trong cậu.

“Nốt ruồi ở phía má phải. Lúc nãy mặt ông ta hơi đỏ nên khó để ý, nhưng nếu cẩn thận nghĩ kỹ lại thì…” Hạ Liên lại ngừng lại “Rất có thể.”

“Em chắc chắn bao nhiêu?”

“Khoảng tám phần” Hạ Liên đáp, ánh mắt vẫn không rời khỏi bức ảnh.

Dương cũng nhìn lại bức ảnh trong điện thoại mình, cố nhớ lại khoảnh khắc cậu liếc qua người đàn ông kia. Đúng là cậu có quan sát, nhưng thứ cậu nhìn vào là biểu hiện khuôn mặt chứ không phải chi tiết. Còn trí nhớ của Hạ Liên thì chưa từng khiến cậu nghi ngờ.

Lần đó, Cậu cũng từng có cảm giác không an tâm lắm về người đàn ông này nên mới phải nhờ đến cả anh Tuấn hỗ trợ giúp. Dương nhấn số gọi cho chị chủ nhiệm. Chuông đổ, nhưng không ai bắt máy. Vẫn còn sớm, chỉ mới hơn hai mươi phút từ lúc hai người rời khỏi nhà chị. Cảm giác bất ổn ngày càng rõ rệt.

“Em về nhà trước đi.” Dương ra quyết định “Anh sẽ quay lại đấy xem xét tình hình một chút.”

“Không, em muốn đi cùng cơ!” Hạ Liên lắc đầu ngay lập tức, nắm lấy tay cậu khẩn khoản cầu xin. Nhưng cậu cũng kiên quyết lắc đầu từ chối yêu cầu này.

“Em còn phải nấu bữa tối nữa, chuyện này chưa chắc đã nghiêm trọng, mà khi đã nghiêm trọng thì em lại càng không nên ở đấy, anh sẽ gọi điện nhờ cả người bên bố mẹ anh đi cùng mình nữa. Nên đừng lo...”

Hạ Liên cắn chặt môi, đôi mắt chớp long lanh nhìn Dương đầy sự giằng co. Rồi lại cúi đầu, ngón tay chạm vào màn hình điện thoại chỉ để nhìn đồng hồ thêm lần nữa nín lặng. Con bé biết Dương nói không sai, chỉ là sự bất an sẽ tiếp tục tăng nếu cậu cứ thế mà đứng lên bỏ mặc con bé. Dương hiểu rõ cảm giác này vì bản thân cậu cũng đã từng trải qua nó.

Người do dự muốn níu kéo nhưng biết chẳng thể cản được người kia.

Đây là thứ mà chỉ những người thân thiết nhất mới có thể cảm nhận thấy.

Dương đặt tay lên đầu Hạ Liên, xoa nhẹ mái tóc mềm của em gái.

“Chỉ là vận động chút trước bữa cơm thôi.” Cậu nói, giọng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. “Nơi này chẳng ai làm gì được anh đâu.”

Hạ Liên không nhìn cậu mà chỉ gật đầu nhẹ, hai bàn tay nhỏ nắm chặt lấy chiếc balo trên đùi.

"Anh về nhanh nhé!" Cô em gái cất lời.

“Không thành vấn đề." Cậu vỗ nhẹ vào vai em một cái rồi mới đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

Cánh cửa xe chậm chạp mở ra. Dương bước xuống đường, đôi chân chạm đất cũng là lúc bóng tối bắt đầu nuốt dần những mảng màu vàng sậm của hoàng hôn vào màn đêm sâu thẳm. Mặt trời đã gần khuất hẳn, chỉ còn một dải sáng lờ mờ chạy dọc theo mép phố.

Cậu nhấn lại số chị chủ nhiệm lần thứ hai, những tiếng chuông dài vô vọng tiếp tục vang lên cho đến khi ngừng. Dương đành phải gọi cho mẹ để nhờ anh Tuấn đưa mình trở lại chỗ chị. Nhiệm vụ nhanh chóng được chấp nhận. Sau đó cậu gọi tiếp cho anh Tuấn, yêu cầu xử dụng xe máy thay cho ô tô để tránh vướng víu.

Trong khoảng thời gian chờ, Dương bật lại hồ sơ của Trương Quốc An nhìn lại. Cá nhân cậu cảm thấy lúc đó mình đã xử lý ổn thỏa rồi. Nhưng nếu hắn ta đã trở lại, vậy tức là lời nói dối của cậu dựng lên lúc đó đã bị lộ. Thậm chí còn tệ hơn lúc trước, địa chỉ nhà chị chủ nhiệm cũng đã không còn an toàn.

“Rút cục là mình bỏ xót chỗ nào? Đây là sự trùng hợp hay thực sự có âm mưu.” Dương xoa trán, những ngón tay lạnh ngắt lùa qua lớp tóc rối, cố gắng nối các mảnh ghép rời rạc lại với nhau. Nhưng mọi thứ lúc này chỉ là những phỏng đoán mơ hồ, càng cố nắm bắt thì càng sai hơn mà thôi.

Dương ôm đầu, nhắm mắt lại, hít thở sâu. Cậu vẫn còn một con bài ẩn nữa. Nếu dùng được nó ngay lúc này, có lẽ cậu sẽ tìm ra câu trả lời. Nhưng vấn đề là cậu chẳng biết làm thế nào để kích hoạt nó một cách chủ động.

“Lúc đó, làm thế nào để mình lấy được ký ức từ tương lai nhỉ?” Dương rà lại một lượt các hành động của mình với cậu bạn tên Hưng gặp ở khu để xe hôm đó.

“Tại sao với tri thức từ tương lai thì lại trơn tru như vậy, cảm giác như thể chỉ cần nhớ đến một cái là nó sẽ cập nhật được luôn cả loạt, vậy mà với ký ức cụ thể thì lại khác?”

“Là do khác loại sao? Một bên là dòng thông tin vô hình, một bên là hình ảnh sống động, nên cách chúng vận hành cũng khác nhau?”

Nghĩ đến đây, Dương chợt nhận ra một điều khác nữa, các tri thức tương lai thì không hề gây đau đầu khi nhớ lại, nhưng các hình ảnh thì có, chúng đều nhói lên rất nhiều và không thể khống chế được.

“Vậy là tái hiện lại ký ức dường như sẽ tiêu tốn nhiều tài nguyên hơn, khiến cho chúng khó để gợi lại hơn.”

Hôm ấy, để kích hoạt được ký ức, cậu đã nghĩ đến tên cậu Hưng kia và đoán cậu ta sẽ nhảy lầu[note71451]. Sự kiện cậu nghĩ tới kia trùng lặp với tương lai nên đã kích hoạt được ký ức. Vậy thì có lẽ nó liên quan đến các “từ khóa”. Dương hít một hơi thật sâu, đọc ra đủ mọi tội trạng có thể với cái tên của người đàn ông kia.

“Trương Quốc An… Ăn cắp!”

“Trương Quốc An… Giết người!”

“Trương Quốc An… Cướp của!”

“Trương Quốc An… Cấu kết với Gian Dương Đại Đạo!”

“Trương Quốc An… Cưỡng hiếp con heo!”

“Trương Quốc An… Đẩy bà già xuống biển!”

Dương thử liên tục các từ khóa có thể nghĩ ra, mỗi một suy nghĩ như những viên đá ném xuống vực sâu và chờ đợi tiếng vọng lại vậy. Cứ như vậy cho đến khi anh Tuấn lái xe đến, tất cả đều thất bại. Cậu đành leo lên xe, đội mũ bảo hiểm vào rồi nghĩ cách khác.

“Có vẻ không đúng. Tương lai của mình chưa chắc đã biết Trương Quốc An là ai.”

“Vậy thì….”

“Nguyễn Ngọc Vân … Bị thương”

“Nguyễn Ngọc Vân …. Bị giết”

“Nguyễn Ngọc Vân …. Bị cháy…”

Rẹt…

Rẹt…Rẹt…

Tiếng loẹt xoẹt của kim loại vặn xoắn va quện vào nhau, cơn đau đầu ập đến khiến Dương phải nhăn mày lại.

Rẹt…Rẹt…Rẹt…

Các hình ảnh chồng chéo đột ngột hiện ra trong đầu, loang loáng của những thước phim cũ bị tua nhanh. Dương của tương lai đã đọc một tờ báo về sự kiện này.

“Anh Tuấn, nhanh lên!” Dương mở mắt trở lại, giọng nói đột ngột trở lên gấp gáp.

Ghi chú

[Lên trên]
Chương Từ 19-22
Chương Từ 19-22
[Lên trên]
Chương 23
Chương 23
Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Quick time event !! :))
Mà ảnh theo phong cách gì thế ông nhìn đẹp v~
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Bức này thấy hợp với tâm trạng nên là chọn đại đại thôi o(* ̄▽ ̄*)ブ chứ bảo đẹp thì cũng cũng....
Phong cách nghệ thuật thì nó là kết hợp của vẽ đen trắng (monochrome) và Hiệu ứng vỡ vụn (fragmentation effect)
Liên quan gồm: abstract style, vector illustration, flat design, dark gray tones, broken glass effect, high-contrast lighting, black ink brush strokes, geometric shapes
Xem thêm