Tập 01: Khởi đầu của mùa xuân
Chương 31: Dương - Vô Thường (1)
2 Bình luận - Độ dài: 2,434 từ - Cập nhật:
Hai tuần trôi qua kể từ sự cố trên “sân thượng”.
Mọi tin đồn xôn xao đã lắng xuống như chẳng có gì thực sự xảy ra. Những con kền kền sau khi thỏa mãn cái tôi muốn thể hiện quan điểm của mình bắt đầu đi tìm kiếm các mẩu tin giật gân khác để tiếp tục rỉa rói và mổ xẻ với nhau. Chúng sẽ chẳng bao giờ dừng lại quá lâu ở một chỗ.
Thế giới này, có lẽ luôn vận hành theo cái cách đó. Một vòng tròn của sự quên lãng và săn đuổi không hồi kết.
Hiện tại đang là sáng Chủ nhật. Dương vừa kết thúc bài tập thể dục của mình. 50 lần hít đất, 50 lần squat, 10 phút plank và 200 cái nhảy dây. Tất cả gói gọn trong một giờ đồng hồ.
Cậu vẫn tiếp tục kế hoạch “Điều chỉnh cơ thể” một cách đều đặn và nghiêm túc. Các bài tập compound (bài tập sử dụng đa nhóm cơ) tại nhà đã phát huy tiềm năng của nó. Sau hơn một tháng đồng hành với cái đau, cơ thể cậu cuối cùng cũng đã quen dần với khối lượng vận động này.
“Như này coi như là hoàn thành xong giai đoạn một của việc xây dựng nền tảng cơ bản.” Dương nghĩ trong đầu, vừa dùng mép áo thun lau đi đống mồ hôi trên mặt trước khi cởi phăng nó ra cho mát.
Cậu bước về phòng mình. Sau một lúc hít thở sâu để lấy can đảm, cậu mở lại tấm gương lớn dán sau cánh cửa tủ quần áo. Đây là lần thứ hai cậu đứng đó, chăm chú nhìn bản thân qua lớp kính tráng bạc phản chiếu.
Dương nhăn mày, rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ nhờ vào thời điểm tập luyện trong giai đoạn phát triển nhất của con trai, nên mọi thứ diễn ra tốt hơn cậu dự kiến rất nhiều. Các đường nét cơ bắp bắt đầu lộ diện, cậu thậm chí còn lờ mờ cảm nhận được nét của múi bụng rồi. Thực ra nó chỉ đơn giản là lượng mỡ trong người cậu vốn ít, nên sau khi tập xong, mấy đường nét ấy mới hiện lên rõ ràng hơn mà thôi. Khi bước vào giai đoạn tiếp theo của tăng cường khối lượng cơ thể, những đường nét mờ nhạt này có thể sẽ biến mất dưới lớp thịt và cơ dày hơn.
“Tuy biết vậy nhưng nhìn thấy thì vẫn có cảm giác thật phấn khích.”
Dương vừa nghĩ vừa đưa hai tay lên trời, ưỡn ngực, siết bụng lại rồi bắt chước những tư thế khoe cơ mà cậu từng thấy trong ký ức của tương lai. Cũng giống như phần thưởng trong các trò chơi điện tử, việc thấy được thành quả ngay lập tức khi đã bỏ công bỏ sức ra thực sự chẳng thể làm người chơi cưỡng lại được.
Đang lúc đang hăng say tạo dáng thì một tiếng khúc khích nhỏ vang lên làm Dương giật bắn mình, Cậu vơ lấy cái áo che vội đống “múi bụng” của mình đi, rồi quay lại nhìn về phía cầu thang.
“Con nhóc này! Sao lại đến giờ này?!”
Thủ phạm của tiếng cười không ai khác ngoài Hạ Liên, “em gái” yêu quý của cậu, người đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây lúc này. Cậu đã không đóng cửa phòng lại vì nghĩ rằng không có ai ở trong nhà ngoài mình.
“Em xin lỗi, cơ mà…hì hì” Hạ Liên đang lấy hai tay che cả mặt lại, nhưng rõ ràng là mắt nó vẫn đang lấp lánh nhìn cơ thể cậu qua kẽ ngón tay kia. Tai Dương nóng dần.
“Không phải cười, rồi mấy tháng nữa có anh mày cũng chả cho xem đâu.”
“Không không, em có cười cái đó đâu…” Liên với hai má ửng hồng vội xua tay, cố giải thích, nhưng rồi lại bật ra một tràng cười khúc khích ”Chỉ là mấy cái động tác anh làm trông nó…hì hì hì.” Nó lại ôm mặt, vai run lên không thể ngừng lại.
Dương nheo mắt, hừ một tiếng trong cổ họng. Cậu không thèm chấp nhặt với trẻ con. Những động tác đó đâu phải để mua vui, chúng là biểu tượng của sự rèn luyện, của từng giọt mồ hôi đã đổ xuống. Cậu vẫn còn một con đường xa lắm mới đến lúc có thể trình diễn được nó, vậy nên giờ trông nó hơi nực cười tí thôi.
“Mà sao em lại sang giờ này?” Cậu hỏi, vừa mặc áo vào, vừa đóng cửa gương lại “Đã đến trưa đâu?”
“Mấy hôm nữa là sinh nhật của Khánh Nam với Khánh Ly, em đang tập làm bánh socola cho hai nhóc ấy nên hôm nay đến sớm hơn một chút.”
“Ờ ha, Cứ sau tết là đến sinh nhật tụi nó mà nhỉ. Ngày bao nhiêu ấy nhỉ?” Dương gãi đầu đi tìm cái điện thoại của mình, cái chứng nhanh quên này thực sự lợi hại.
“Là ngày 14 tháng 2 ạ.” Hạ Liên nhắc, rồi nó im lặng nhìn Dương thêm một lúc “Nhưng phải công nhận, một tháng kiên trì của anh đúng là không uổng phí. Anh trông… tuyệt thật.”
“Giờ mới khen thì vô tác dụng rồi.” Dương quay mặt đi trả lời lại với giọng điệu cố gắng tỏ ra bình thản nhưng khóe môi cậu đã hơi nhếch lên tự hào thấy rõ. “Chỉ là mới bắt đầu thôi, còn xa lắm mới đạt được kết quả như mong muốn.”
“Vâng, em chắc chắn anh sẽ đạt được kết quả ấy thôi.” Hạ Liên nháy mắt tinh nghịch “Biết đâu không thể tìm kiếm tình yêu bằng cái này thì vẫn có thể trở thành một người mẫu thể hình thì sao?”
“Nói linh tinh cái gì vậy?” Dương lắc đầu. “Anh đây chỉ tập để khỏe mạnh hơn thôi, chứ không phải để làm mấy thứ hoành tráng như biểu diễn trước người khác như thế đâu.”
“Ừ hứ.” Con bé như thể biết trước cậu sẽ trả lời như thế. Hai tay nó vẫn chống cắm lẩm nhẩm “Vậy ra đây đúng là sức mạnh của tình yêu rồi.”
Click vào đây để xem ảnh động [note70937]
Dương không trả lời. Cậu chỉ nhướn mày, liếc nhìn con bé như thể nó vừa nói ra một điều hoàn toàn vô lý. Nhưng Hạ Liên ngay lập tức nhún vai, vẻ thản nhiên nói tiếp.
“Mà dù anh làm gì, em vẫn sẽ ủng hộ anh thôi. Chỉ cần anh đừng quên giúp em khi em cần đến anh là được.”
“Là sao?”
“À, ví dụ như… hôm nay em định thử công thức làm bánh socola tươi, nhưng mà có thể nó sẽ không ngon, Thế nên….” Hạ Liên đưa hai tay ra trước ngực, chắp nhẹ, ánh mắt long lanh vẻ cầu cứu. “Anh có thể hỗ trợ em việc thử vị được không?”
Dương lùi lại một bước, cẩn thận nhìn dáng vẻ đấy một lúc. Con bé dạo này hay sử dụng mấy trò này thật, không biết học ở đâu ra mà ngày càng thành thạo và uy lực cũng ngày càng tăng. Thật đúng là hồng nhan là mầm họa, anh hùng khó thoát thân. Nhưng may thay, Dương không phải anh hùng, nên cậu cũng chẳng cần né tránh gì mầm họa này hết. Sáng nay cậu cũng chỉ định ngồi đọc ít truyện rồi đợi Liên đến mà thôi.
“Thôi được rồi.” Cậu gật đầu đồng ý “Anh đi tắm sơ đã rồi nạp chút calo này cũng được, đi làm nhanh đi để chiều còn đi học đấy.”
Đạt được mục đích, Hạ Liên nở một nụ cười rạng rỡ với cậu rồi chạy nhanh xuống bếp như một cơn gió. Dương nhìn theo bóng lưng, khẽ lắc đầu.
Cậu bước vào phòng tắm, mở vòi nước, Dương đứng yên dưới vòi sen để dòng nước ấm cuốn trôi đi lớp mồ hôi nhớp nháp và cả những suy nghĩ lộn xộn trong đầu.
“Một chút thay đổi, một chút tiến bộ, nhưng vẫn chưa phải điểm đến cuối cùng đâu.” Dương nhìn vào mắt mình trong gương nhỏ treo trong phòng tắm, bẹo hai má mình, kéo nó ra để chỉnh cho cái nụ cười đang nhếch lên kia trở lại trạng thái bình thường.
Sau khi tắm xong, cậu bước xuống bếp. Mùi của ca cao nóng lúc này đã lan tỏa khắp gian phòng. Hạ Liên đang cẩn thận đun nóng hỗn hợp nâu sẫm đang sủi bọt lăn tăn trong chiếc nồi nhỏ, cân đo vài thứ bột nào đó rồi đổ vào và khuấy lên. Đôi tay con bé di chuyển chậm rãi, đều đặn rồi kéo thứ hỗn hợp ấy lên ngắm nghía như một nhà nghiên cứu. Rồi, khi đưa thìa khuấy bằng gỗ lên môi nếm thử, con bé chợt nhận ra Dương đang đứng đó, lặng lẽ quan sát từ bao giờ.
"Anh đến đúng lúc lắm." Liên lên tiếng với giọng phân khích. Con bé chìa chiếc thìa ra phía cậu, một tay hứng nhẹ bên dưới. "Như này thì thế nào ạ?"
Cậu bước tới gần theo mệnh lệnh của Liên, nhưng khi ánh mắt chạm vào chiếc thìa gỗ còn dính cacao lấp lánh kia, một luồng suy nghĩ kỳ lạ vụt lên trong đầu. Cái tình tiết này, trong mấy quyển truyện cậu đang nghiên cứu đều có cả, đây chẳng phải là "nụ hôn gián tiếp" hay sao. Cậu và Hạ Liên hình như chưa bao giờ bị rơi tình huống này.
Dương thoáng liếc sang Hạ Liên. Con bé vẫn đang chìa thìa ra đợi cậu, đầu nghiêng nhẹ, đôi mắt trong veo chẳng mảy may nghi ngờ hay nhận thức về khoảnh khắc kỳ lạ này.
“Hoặc là thứ này đã xảy ra suốt mà mình chẳng thể nhớ nổi.” Dương thầm nghĩ “Nào, não ơi, mày chắc chắn đây là lần đầu đúng chứ? Vậy thì chuẩn bị tinh thần đừng làm tao mất mặt trước con bé đấy.”
Dương hít một hơi, nghiêng người xuống cắn lấy cái thìa trước mặt mình. Vị ngọt đăng đắng của ca cao tan dần trên đầu lưỡi. Cậu nhắm mắt lại đảo lưỡi một cách nghiêm túc. Nếu là nấu ăn thì cậu không dám múa rìu qua mắt thợ thật, nhưng nếu nó thuộc những món đồ để pha chế thì cậu cũng có chút kiến thức của riêng mình.
"Không tệ.”
Dương mở mắt trở lại, giọng vẫn giữ được sự điềm tĩnh. May mắn là việc chuyển sự chú ý của não sang hỗn hợp này đã kéo cậu ra khỏi cái cảm giác bối rối kỳ lạ về "nụ hôn gián tiếp” vừa xảy ra.
“Vị cacao rất đậm, đắng nhẹ nhưng không gắt cũng không chua, em mua loại cacao xuất xứ ở Tây nguyên à?”
Con bé ngạc nhiên gật đầu ngay lập tức, Dương tiếp tục nhận xét.
“Vani cho cũng vừa phải rồi, không lấn át vị của cacao, nhưng tổng thể hỗn hợp vẫn hơi ngọt. Cái này là do em thêm đường hay cho thứ gì khác vào à?”
“Vậy sao? Vì em thấy bảo cacao này đắng hơn bình thường nên đã gấp đôi lượng đường mất rồi.” Con bé tròn mắt, đưa thìa khuấy quay trở lại miệng mình, mút thêm một chút, như thể muốn tự kiểm chứng lại lời của cậu.
Dương vội vàng đảo mắt xuống cái nồi nhỏ để tránh nhìn cảnh tượng ấy. Dạo này não của cậu đang hết sức nhạy cảm, sơ sểnh một cái là nó sẽ tự tưởng tượng đủ thứ lung tung mà cậu không thể kiểm soát nổi.
“A…” Hạ Liên khẽ thốt lên, như vừa phát hiện ra điều gì đó.
Và phải mất một lúc sau mới thấy giọng của con bé vang lên lần nữa, đầy ngập ngừng lẫn vấp váp.
“Đ, đúng thật là hơi, hơi ngọt…thật.”
Dương ngước mắt lên nhìn, cái thìa vẫn nằm trong khuôn miệng nhỏ nhắn đó, đôi môi mọng khẽ mím lại quanh nó và khuôn mặt con bé đỏ bừng đến tận mang tai. Rõ ràng Liên cũng vừa nhận ra tình huống này, giống như cậu. Không khí giữa hai người bỗng chốc đặc quánh lại như hỗn hợp cacao kia, Cả hai im lặng, không biết phải nói gì.
“Thế là mày nhớ đúng thật à não.” Dương thầm rủa trong đầu. “Cảm ơn vì cái thông tin vô nghĩa này nhé. Lần sau chọn cái gì hữu ích hơn để vào ngăn nhớ lâu cho tao có được không?”
Sau cùng, không chịu nổi cái bầu không khí ngột ngạt ấy nữa, Dương nuốt khan, hắng giọng phá tan sự im lặng:
“Nhưng mà bọn trẻ con ăn thì sẽ vừa đấy, dù sao bọn con nít nó cũng thích ngọt hơn là vị đắng gốc của socola, như này làm bánh là được rồi đấy.”
“Đúng, đúng thế nhỉ.” Giọng Liên lí nhí, tay vội vã rút thìa ra khỏi miệng. Động tác nhanh đến mức cậu có thể thấy được cả những giọt nước li ti lấp lánh như ngọc rơi ra. Câu nói của Dương như chiếc phao cứu sinh kéo con bé thoát khỏi cơn lúng túng.
"Vậy để em làm tiếp đã."
Dương gật đầu, quay người rời khỏi căn phòng. Vị cacao dường như vẫn còn đọng lại trên đầu lưỡi, ngọt ngào, đắng nhẹ, và không thể nào quên.
___________________________________________
Otagira đây, Xin cảm ơn các bạn đã đọc xong chương này nhé! thời gian trôi nhanh thực sự, dạo gần đây stress vì công việc quá nên tối chỉ ngồi được một tiếng là đã díp hết cả mắt lại rồi, cứ trì hoãn mãi thôi. Đến khi nhìn lại đã nửa tháng trôi qua rồi!!
Chương này vốn là bắt đầu bước vào giai đoạn cuối mà rút cục mới viết được một nửa chương thôi, đành phải chia ra không thì cứ để đó chắc delay đến vô hạn mất. Nên tiêu đề chương này nó không hợp với cái cảnh chill chill chim chuột phía trên. Sau khi hoàn tất Tập này tui sẽ ghép nó lại cho dễ hiểu.
Xin cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện !


2 Bình luận