Tập 01: Khởi đầu của mùa xuân
Chương 28: Thảo Nguyên - Bữa cơm trưa của hai người “bạn thân”
2 Bình luận - Độ dài: 3,295 từ - Cập nhật:
Bạn đã bao giờ nói dối chưa?
Câu hỏi ấy, thực ra, chẳng có nghĩa lý gì. Bởi ai mà chưa từng nói dối cơ chứ? Thảo Nguyên từng đọc ở đâu đó rằng, một người bình thường có thể thốt ra từ mười đến hai trăm lời nói dối mỗi ngày tùy vào cách họ đang trầm mình làm việc ở những khu phố tấp nập hay lặng lẽ trốn vào trong bóng tối của những căn phòng kín.
Thảo Nguyên cũng vậy, cô chẳng cách nào thoát khỏi sự trưởng thành ấy. Cô cũng không cố tìm cách biện minh cho bản thân. Khi lớn lên, những bí mật trong cô cứ nhiều thêm, giống như rễ tre âm thầm đan chặt dưới đất, lặng lẽ lan xa, càng sâu càng kín đáo, càng nhiều càng khó đào lên. Có rất nhiều thứ cô muốn giấu đi mãi mãi, có rất nhiều thứ đều không thể nói với bất kì ai.
“Nhưng cậu ấy không nhận ra, đúng không nhỉ?”
Cô lặng lẽ nhìn chiếc hộp băng cứu thương trong tay, thầm nhủ. Chỉ một câu nói đơn giản “Mình ăn rồi.” thôi mà tim cô đã đập loạn nhịp đi.
Vì người mà cô nói dối là Dương, người có “công năng đặc dị” trong việc phát hiện nói dối.
Hoặc đúng hơn, trước đây từng là vậy.
Cô vẫn nhớ đó là một buổi chiều mưa nhỏ, khi ngồi trú mưa sau cánh cửa kho đầy bụi, hai đứa đã trao đổi bí mật sâu kín nhất cho nhau nghe.
Cô vẫn nhớ giọng Dương vô cùng bí ẩn khi thì thầm bí mật ấy cho cô và bảo cô tuyệt đối không được nói cho ai biết, nếu bị lộ rất có thể cậu sẽ bị các thế lực “hắc ám” bắt cóc về làm thí nghiệm.
Cô chẳng rõ mình tin điều ấy từ bao giờ, nhưng mỗi lần cô thử nói dối trước mặt cậu, Dương đều nhìn thẳng vào mắt cô, mỉm cười và nói “Cậu nói dối tớ!” cho đến khi cô không bao giờ dám làm thế trước cậu nữa.
Nhưng có vẻ sau cơn bạo bệnh kia, ngay cả năng lực ấy cũng đã tan biến.
Thảo Nguyên khẽ mím môi, rảo bước lên trên tầng hai.
Hành lang tầng hai của khu phòng giáo viên lạnh đến kì lạ. Nhiệt độ nơi đây khác biệt hoàn toàn với những nơi còn lại của trường, chỉ cần đi vào đây khoảng năm bước là có thể cảm nhận cái lạnh đang bám lấy bạn, như một thứ gì đó rờn rợn từ những bức tường tỏa ra. Tầng này lại chẳng có phòng nào có người, chỉ có tiếng bước chân vọng lại trên nền gạch lát, khiến không gian càng thêm phần u tịch. Thảo Nguyên không phải người nhát gan, nhưng cô cũng chẳng muốn chậm rãi ở chỗ này.
Cuối hành lang, rẽ trái ở gần cuối đường là phòng tham vấn tâm lý. Cô khẽ gõ cửa, như một cách thăm dò xem có ai bên trong không. Cô vẫn không hiểu nổi làm cách nào Dương lại xin được chìa khóa để mở căn phòng này. Dù cậu đúng có quan hệ với cô giáo chủ nhiệm thật, nhưng lạm dụng quyền hạn thế này chẳng khác nào chơi đùa với lửa. Nếu bị phát hiện, hậu quả sẽ chẳng nhẹ nhàng với cả hai cô trò.
“Xin mời vào!” Giọng của Dương vang từ bên trong, bình thản như mọi ngày.
Thảo Nguyên đẩy cửa bước vào. Căn phòng chẳng khác gì lần cuối cùng cô và nhóm của Dương dọn dẹp. Một không gian rộng rãi nhưng trống trải, với chiếc bàn gỗ đơn độc nằm giữa, xung quanh là vài chiếc ghế xếp thành vòng. Đơn điệu, lạnh lẽo, trông chẳng khác gì một phòng hỏi cung trong những bộ phim cảnh sát hình sự.
“May quá, tớ còn tưởng có học sinh nào đột nhiên muốn khai trương cái phòng này chứ.” Dương nửa đùa nửa thật nói khi thấy cô. Cậu đưa tay chỉ vào chiếc ghế đối diện mình “Cậu ngồi đây đi.”
Ngay khi Thảo Nguyên đặt mình xuống chiếc ghế, một khay cơm được đẩy về phía cô, lặng lẽ trượt đến và dừng lại một cách hoàn hảo trước mặt. Hơi nóng từ khay cơm bốc lên qua nắp hộp, khác hẳn cái lạnh ngắt của khay cô từng cầm lúc trước.
Cô ngẩng lên, đôi mắt lục bảo tròn xoe ánh chút ngạc nhiên nhìn về phía Dương. Cậu chẳng nói gì ngay, chỉ đặt thêm một khay cơm khác lên bàn, rồi đưa cho cô một bộ đũa thìa dùng một lần. Động tác trơn tru như thể đang làm một chuyện bình thường vậy.
Không đợi cô lắp bắp mở miệng hỏi những thứ này từ đâu ra. Dương vừa mở nắp khay cơm vừa nói:
“Cậu đừng nhìn tớ kiểu như tớ vừa làm ảo thuật nữa.”
Cô vẫn nhìn Dương, chờ đợi một lời giải thích hợp lý. Nhưng cậu chỉ nhún vai, giọng điệu thản nhiên, như thể đang kể về chuyện thời tiết hôm nay.
“Cái khay cơm cậu đưa tớ đã nguội mất rồi lại không có đũa thìa gì. Nên tớ mới trở lại căng tin để yêu cầu mấy cô ấy làm nóng lại đồ. Đúng lúc ấy, mấy cô ở đó lại nhận được tin từ thầy hiệu trưởng nhờ trường hợp ăn của tớ nên là lại dúi cho tớ thêm một khay nữa.”
Cậu gõ nhẹ đầu đũa lên thành hộp cơm, khóe môi hơi cong lên.
“Thành ra giờ chúng ta có một bữa liên hoan nhỏ đây.”
“Cậu…quen với cả Hiệu trưởng sao?” Cô ngập ngừng hỏi.
Một học sinh lại có thể khiến thầy hiệu trưởng quan tâm đến cả suất ăn trưa? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Dương thong thả gắp một miếng rau bỏ vào miệng “Cậu cần phải ăn trước rồi tớ sẽ kể cho. Khay của cậu còn được khuyến mại thêm một quả trứng gà kho thịt đấy.
Thảo Nguyên cúi nhìn khay cơm, đúng là có một quả trứng nâu bóng được đặt ngay ngắn bên cạnh đống rau xào.
“Ăn đi đã, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu.” Tiếng cậu vang lên thúc dục lần nữa.
Cô mở nắp hộp. Hơi nóng phả ra, mùi thức ăn ấm áp len lỏi vào không khí của căn phòng. Bụng cô khẽ réo lên, âm thanh nhỏ đến mức chỉ mình cô nghe thấy, nhưng đủ để kéo cô ra khỏi những thắc mắc đầy đầu.
“Cảm ơn cậu.” Cô nhẹ giọng, nhỏ và mỏng như hơi nóng từ khay cơm bốc lên rồi tan biến vào không khí.
Dương không đáp lại, chỉ thoáng gật đầu rồi tiếp tục ăn.
Thảo Nguyên cầm thìa lên, bắt đầu ăn, từng miếng nhỏ, từng chút một. Tâm trạng cô cũng dần ổn định trở lại, như ánh nắng chiều lặng lẽ len qua khe rèm, chậm rãi làm ấm lại căn phòng trống trải này. Hai đứa ăn trong yên lặng, chỉ có tiếng thìa chạm vào khay cơm vang lên đều đặn.
Cô muốn khoảnh khắc này kéo dài thêm một chút nữa, sự yên bình giản dị như những ngày xưa cũ. Nhưng như lời Dương đã cảnh báo. Giờ nghỉ trưa không còn nhiều nữa, khi cả hai ăn xong xuôi cũng chỉ còn lại chưa tới hai mươi phút để nói chuyện.
“Vậy, Cậu muốn hỏi chuyện gì à?” Dương đành mở lời sau khi bị Thảo Nguyên chằm chằm nhìn vào.
“Sáng nay, rút cục cậu đã làm chuyện gì? Tại sao cậu lại bị thương? Tại sao cậu lại phải lên phòng hiệu trưởng?” Cuối cùng thì Thảo Nguyên cũng được phép hỏi. Cô không kìm được nữa. Một loạt câu hỏi tuôn ra như nước vỡ bờ, tay cô nắm chặt, đặt lên mặt bàn gỗ, cơ thể hơi nghiêng về phía Dương, ánh mắt chờ đợi.
“À, là chuyện đó à…” Dương hơi ngửa ra sau, đưa tay gãi đầu, vẻ mặt thoáng chút khó xử “Ừm, nói với cậu cũng được thôi nhưng đây là bí mật của nhà trường, đừng kể cho ai khác nhé.”
“Rõ.” Thảo Nguyên gật đầu.
Dương chống cằm, gõ tay lên mặt bàn một lúc rồi mới bắt đầu kể. Giọng cậu ấy nhẹ nhàng pha chút đùa cợt. Qua lời cậu, sự kiện mà sáng nay gần như toàn trường bàn luận sôi nổi, vẽ ra đủ các thuyết âm mưu lại diễn ra đơn giản đến mức kỳ lạ.
Dương theo dõi một cậu học sinh cùng khối dáng người nhỏ bé nhưng béo mập lên tầng thượng khối 12, hoàn toàn chỉ vì tò mò. Cậu gọi cả giáo viên lên hỗ trợ việc này. Rồi trong lúc đợi, cậu và cậu bạn nhỏ đó đấu vật với nhau để xem ai thắng thì được quyền nhảy xuống dưới kia. Thầy giáo thể dục xuất hiện trước, giúp cậu giành chiến thắng. Cô giáo chủ nhiệm chạy lên ngay sau đó, vừa đọc diễn văn vừa kéo kẻ thua cuộc xuống để đi khám bệnh. Dương phải lên ban giám hiệu tường trình nên vào lớp muộn. Và cuối cùng, cậu vừa được thầy hiệu trưởng tuyên dương và tuyển thẳng vào làm việc ở phòng tham vấn tâm lý của trường.
Thảo Nguyên nhìn Dương với sự bối rối. Còn cậu kể xong vẫn đang thong thả đậy nắp hộp cơm lại, vặn nắp chai nước và uống một ngụm dài, như thể toàn bộ câu chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.
Nhưng cô biết, dù Dương nói về việc “vật lộn” ấy như một trò đùa, nhưng cả cơ thể cậu đều xước xát như vậy. Rõ ràng là chuyện nghiêm trọng. Một vụ bạo lực học đường dẫn đến học sinh muốn nhảy lầu tự tử? Thứ này còn hấp dẫn hơn cả mấy tin đồn đánh nhau của Dương ở trong trường.
Không phải tưởng tượng, cũng không phải một câu chuyện bâng quơ nào đó cậu tiện miệng kể ra.
Nghĩ đến đây, Thảo Nguyên chợt nhớ ra việc quan trọng.
Cô đứng bật dậy, bước vội qua chiếc bàn gỗ để đứng ra sau lưng Dương.
Chỉ còn hơn mười phút trước lúc bọn họ phải vào lớp.
“Cậu cởi áo ra đi!” Thảo Nguyên ra lệnh với vẻ gấp gáp, tay khẽ chạm vào vai cậu.
“Khục!” Dương giật nẩy mình trước cú chạm đấy, nước trong miệng suýt phun ra ngoài. Cậu gập người xuống, ho sặc sụa.
Cô hoảng hốt vỗ vỗ lưng của cậu.
“Ấy, Đừng vỗ… Khụ, khục!” Dương vừa ho vừa giãy giụa, uốn éo người như một con mèo bị sờ vào chỗ nhạy cảm. Mất một lúc để cậu ấy lấy lại nhịp thở, Dương ngước lên, nhìn cô đầy hoảng hốt.
“Cậu, cậu định làm gì tớ?”
“Cậu cởi áo ra đi…”
Cô lặp lại, nhưng câu nói vừa thốt ra đã khiến không khí trong căn phòng bỗng trở nên nóng hơn hẳn vài độ. Cả hai không hẹn mà im lặng nhìn vào nhau.
Cô nhận ra cách nói của mình không đúng.
“Mình… Ý mình là muốn kiểm tra vết thương của cậu thôi!”
Cô vội bào chữa, giơ hộp băng cá nhân nhỏ lên che mặt.
Tai của Dương thoáng đỏ, và cô cũng cảm thấy vành tai mình nóng ran. Cả hai lại rơi vào im lặng, lần này dài hơn. Một cơn gió nhẹ len qua ô cửa, kéo theo mùi nắng dịu.
Cuối cùng, Dương ngồi thẳng lại, chỉnh lại cà vạt một cách vụng về, cậu hắng giọng cố lấy lại vẻ bình thản thường ngày.
“Không cần lo quá. Tiết bốn tớ đã xuống phòng y tế lau sơ người hết rồi. Cũng… không có gì nghiêm trọng đâu.”
"Ưm… Ừm…" Thảo Nguyên lúng búng đáp lại. Cô không chắc Dương nói thật hay không, nhưng cô chẳng dám yêu cầu cậu cởi áo lần thứ ba đâu.
"Vậy, ít nhất hãy dán cái này ở vết trên mặt cậu đi đã." Thảo Nguyên chỉ về phía vệt xước đỏ ở gò má phải của cậu, chính vết thương đó đã thôi thúc cô từ tiết ba cho đến tận bây giờ.
Dương cầm miếng băng cá nhân cô đưa, bóc ra và dán lên một cách qua quýt. Nhưng rõ ràng là nó đã bị lệch, Thảo Nguyên nhíu mày, không hài lòng khi nhìn vào. Cô tiến lại gần, đứng trước mặt cậu và yêu cầu.
“Để mình dán lại cho.”
Dương thoáng giật mình, theo phản xạ lùi ghế lại như muốn chạy trốn, nhưng Thảo Nguyên đã nhanh hơn, đưa hai tay giữ lấy đầu cậu. Cô cúi xuống, lắc đầu mình kèm một câu ra lệnh nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết: “Ngồi yên!”
Dương nuốt nước bọt khan, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa cô và khoảng không, cuối cùng đành nhắm mắt lại như chấp nhận số phận. Thảo nguyên khẽ mỉm cười nhìn phản ứng của cậu. Cô cẩn thẩn gỡ miếng băng lệch ra khỏi gò má, ngón tay khẽ lướt qua làn da ấm.
“Nhìn gần như vậy mới nhận ra, lông mi của cậu ấy dầy thật.” Thảo nguyên nghĩ thầm, ánh mắt vô tình dừng lại trên khuôn mặt cậu lâu hơn dự tính.
Cô nhẹ nhàng dán lại miếng băng, vuốt để nó dính chắc, rồi từ từ rút tay về. Dương nhấp nháy mắt, chậm rãi mở trở lại. Nhưng ngay khi bắt gặp khuôn mặt Thảo Nguyên gần sát, cậu vội quay đi, tay đưa lên miệng hắng giọng nói cảm ơn.
“Tạm tha cho cậu đấy.” Thảo Nguyên mỉm cười hài lòng, tựa vào cạnh bàn gỗ ngay sát bên Dương.
Một niềm vui nho nhỏ len lỏi trong lòng cô, không chỉ vì đã chỉnh lại miếng băng cá nhân vào đúng vị trí, mà còn vì Dương của hiện tại, cũng giống Dương của ngày xưa, vẫn chẳng thể nhìn thẳng vào mắt cô quá mười giây.
“À mà… Cảm ơn cậu vì chuyện lúc ở cầu thang nhé.”
“Chuyện nên làm thôi.” Dương im lặng một lúc, xoa cằm như đang cân nhắc điều gì đó trong đầu, rồi tiếp tục. “Nhưng lần sau, nếu muốn phá luật hay làm gì đó cảm thấy sai sai, cứ nói trước với tớ nhé.”
“Không, không có lần sau nữa đâu!” Cô lắc mạnh đầu, bắt chéo hai tay thành hình chữ X trước ngực để khẳng định. Cả đời cô luôn tuân theo các nguyên tắc và quy định. Như những quân cờ vua luôn cố định trong cách di chuyển của mình. Hôm nay là lần đầu tiên cô cố ý phá vỡ khuôn khổ mà cô đã tự ép mình vào suốt bao nhiêu năm qua.
Và cũng chính vì là lần đầu, cô vụng về đến mức chẳng biết phải làm gì khi bị bắt quả tang.
"Không cần phải chắc chắn như thế đâu." Dương nheo mắt, mỉm cười “Quy định được tạo ra để phục vụ con người, chứ không phải để kiểm soát con người một cách máy móc. Như hôm nay đấy, cả hai chúng ta đều biết cậu không cố ý phạm luật. Vậy nên cứ nói trước với tớ, nhắn tin qua điện thoại cũng được. Không nhất thiết phải đợi chờ tớ thế này đâu.”
“Mình chỉ được dùng nó vào giờ nghỉ trưa với lúc về thôi, đó là quy định mà…” Thảo Nguyên cúi mặt, nói với giọng nhỏ dần. Đúng là cô chưa từng nghĩ đến cách đấy thật, cũng tại cô không có một người bạn nào sau Dương, nên việc nhắn tin cho bạn là thứ gì đó lạ lùng với cô.
“Tớ tưởng tớ đã là người lạ lùng nhất lớp rồi, ai ngờ cũng có người lạ chẳng kém gì.” Nhìn phản ứng bối rối của Thảo Nguyên, Dương bật cười thành tiếng.
Thảo Nguyên ngượng ngùng cười theo, má cô cũng ửng hồng. Rồi cô lập tức đổi chủ đề, kể lại những lời bàn tán sai sự thật đang rầm rộ ngoài kia về cậu để cảnh báo. Nghe cô thuật lại mấy thuyết âm mưu ấy, Dương ôm mặt cười lớn hơn, như thể vừa tìm thấy một niềm vui bất ngờ giữa ngày dài uể oải.
“Thật ra tớ nghe Thạch với Nam kể rồi, nhưng không ngờ chỉ thêm vài tiếng thôi mà nó đã leo thang thành xã hội đen thanh toán lẫn nhau thế này.” cậu nói, vẫn còn dư âm của tiếng cười.
“Không buồn cười đâu.” Cô nghiêm mặt lại “Ít nhất chúng ta phải giải thích rõ ràng rằng chẳng có trận đánh nhau nào cả, và cậu cũng không phải là một kẻ du côn.”
“Thảo à, cậu lo lắng cho danh tiếng vốn không hề có của tớ quá đấy.” Dương khoanh tay, thoải mái dựa lưng ra ghế, giọng điệu có chút tự giễu.
“Đã bảo là không buồn cười rồi mà.” Cô cũng khoanh tay lại, ánh mắt kiên định nhìn cậu.
“Tớ nói thật đấy. Chuyện đính chính sẽ có thầy hiệu trưởng lo, những việc thông báo chính thống cứ để giáo viên giải quyết. Còn về mọi người có tin hay không, chúng ta chẳng thể kiểm soát được. Tớ sống đủ lâu với những lời đồn để hiểu rõ về chúng rồi. Cái họ muốn không phải là sự thật, mà là một câu chuyện thú vị. Dù ta có nói sự thật với họ, họ vẫn sẽ tìm cách xoay nó theo câu chuyện họ thích thôi. Vậy nên đừng phí sức làm gì.”
"Nhưng, như thế thì bất công với cậu quá."
Thảo Nguyên thở dài. Cô cũng hiểu cảm giác giải thích mà chẳng ai tin. Bản thân cô cũng bị người ta gán cho cô cái danh “Nữ hoàng băng” Một cô gái giỏi giang, xinh đẹp, lạnh lùng, ít nói.
Nhưng sự thật thì sao? Cô cũng chỉ là một người con gái không muốn kết bạn nhiều, luôn máy móc làm theo quy định, như một con búp bê gỗ trong hộp nhạc, hàng ngày chỉ quay đều theo điệu nhạc đã định sẵn.
Dương đứng dậy, cầm khay thức ăn của cả hai lên. Rồi như chợt nhớ ra, cậu ấy nghiêng đầu về phía Thảo Nguyên, giọng nói trầm đầy cảm xúc.
“Bất công hay không tớ không biết. Với tớ, khi ai đó đủ quan tâm để hỏi, hẳn trong lòng họ ít nhiều đã có câu trả lời cho riêng mình. Tớ chỉ mong câu trả lời của tớ đã thỏa mãn được họ.”
Dương nói xong, khẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Thảo Nguyên cũng theo phản xạ mà nhìn theo.
Bên ngoài, ánh nắng buổi trưa len qua cửa sổ, trải dài thành một vệt sáng trên tường và mặt đất, chia không gian nơi này thành hai miền sáng tối rõ rệt. Trong khoảnh khắc ấy, cô có cảm giác như cả hai đang cùng đứng về một phía, phần trong bóng tối, lặng lẽ nhìn ra thế giới ngoài kia. Không cần lời nói, không cần giải thích, chỉ đơn giản là chia sẻ sự tĩnh lặng, cùng nhau.
“Ta về lớp thôi.” Dương nói.
“Ưm.” Và Thảo Nguyên đáp lời.


2 Bình luận