Học Cách Yêu
Otagira niji・journey
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Khởi đầu của mùa xuân

Chương 33: Dương - Khói, bụi và tàn tro

6 Bình luận - Độ dài: 4,712 từ - Cập nhật:

Tiếng động cơ xe máy rú lên khi nghe được mệnh lệnh từ Dương, nó lao vút qua những cột đèn đường vừa bật sáng. Ánh đèn vàng bắt đầu nhòe đi tạo thành vệt sáng mờ ảo, phản chiếu lại trên kính chắn gió của mũ bảo hiểm. Cậu tiếp tục bấm số, nhưng điện thoại vẫn chỉ đổ chuông trong im lặng. Không thể kết nối.

Tương lai mà cậu thấy đã bị thay đổi. Nó thay đổi bởi chính những quyết định của cậu.

Sự việc về chị chủ nhiệm tên Nguyễn Ngọc Vân. Nếu không có Dương nhúng tay vào sẽ diễn ra vào một buổi tối thứ ba, hai tuần trước. Dương của tương lai không trực tiếp chứng kiến vụ việc mà chỉ biết qua những bài báo ngắn ngủi và tin tức lan truyền ở trong trường mà thôi. Ngôi nhà của chị Vân bị thiêu rụi trong một trận hỏa hoạn. Nguyên nhân được xác định là rò rỉ xăng từ chiếc xe máy để ở tầng một, ngọn lửa bùng lên nhanh chóng, nuốt chửng toàn bộ căn nhà.

Dương lớn và Hạ Liên có đến thăm chị một lần trong bệnh viện. Hình ảnh chị nằm trên giường bệnh, băng gạc quấn kín một bên mặt, cánh tay và lưng, hiện ra mồn một trong đầu Dương lúc này. Chị bị bỏng độ ba, những vết sẹo sẽ vĩnh viễn hằn sâu trên cơ thể đấy, biến đổi diện mạo và cả cuộc đời chị. Chị phải nghỉ dạy hơn một năm, sau đó chuyển công tác về quê. Kể từ đó, không một tin tức nào về chị đến được với Dương nữa. Mối liên kết giữa cậu và người chị chủ nhiệm này hoàn toàn đứt đoạn.

Chẳng cần phải suy nghĩ nhiều, Dương cũng biết thủ phạm là ai. Mọi mảnh ghép rời rạc đều đã khớp lại với nhau một cách rùng rợn. Nhưng giờ không phải lúc để phân tích nữa.

“Dừng ở đây anh!” Giọng Dương vang lên, cắt ngang tiếng gầm của động cơ. Chiếc xe giảm tốc, dừng lại ngay đầu con ngõ dẫn vào nhà chị Vân.

“Nếu mười phút em không quay lại thì lập tức vào trong!” Dương nhảy xuống xe và đưa mũ bảo hiểm cho anh Tuấn. Từ lúc vào ngõ đến giờ không hề có gì bất thường. Cậu không chắc sự việc kia sẽ xảy ra vào hôm nay, nên không thể rút dây động rừng được.

Anh Tuấn gật đầu và nghiêm túc bấm đồng hồ trên tay mình, dù không biết lí do nhưng chỉ cần nghe thấy giọng nói sắc lạnh kia của Dương thì anh đủ biết đây không phải chuyện đùa, kim giây bắt đầu chạy.

Dương lao nhanh vào trong con ngõ tối. Vừa chạy, cậu vừa quan sát xung quanh. Con ngõ này là một nơi lý tưởng cho bất kỳ hành vi mờ ám xấu xa nào. Không có camera giám sát, không một bóng người qua lại và cũng không đèn đường ở đây, chỉ le lói vài tia sáng mờ ảo từ của cổng của nhà dân hắt ra, điều này khiến Dương càng thêm căng thẳng.

Phải đến khi cậu đứng cạnh cây cột điện cũ, nơi Hạ Liên vô tình va phải người đàn ông kia, Dương mới thở phào nhẹ nhõm. Cánh cửa nhà chị Vân, cách đó vài mét, vẫn đóng kín, không có dấu hiệu bị phá hoại hay cháy nổ gì.

“Ít nhất là mình không đến muộn.” Cậu thầm nghĩ, ánh mắt chuyển về cây cột điện bên cạnh. Đây chắc hẳn là nơi người đàn ông kia đã đứng và quan sát trước lúc ra tay.

Cây cột điện này là nơi tập kết rác của khu dân cư xung quanh, mùi ẩm mốc và hôi của rác khiến bất kỳ ai cũng muốn tránh xa chứ đừng nghĩ đứng ở chỗ này chơi làm gì. Ở bên dưới chân cậu ngoài mấy bịch nilon rác là lổm ngổm thuốc lá và một cái vỏ chai rượu. Dương ngồi xổm xuống, nhặt một cái lên nhìn trong ánh đèn từ điện thoại. Chúng đều bị hút sạch chỉ còn lại đầu lọc, vết răng cắn hằn rõ trên tất cả các đầu lọc. Cậu lấy điện thoại chụp ảnh lại các đầu mẩu thuốc, vỏ chai rượu và nhặt thêm vài cái đầu lọc cất vào trong balo của mình.

Xong xuôi, Dương bước vào con hẻm chật hẹp nơi người đàn ông lảo đảo bước vào khi nãy. Hẻm này tối đến mức cậu phải bật đèn pin từ điện thoại để soi đường. Bên dưới là một rãnh thoát nước bốc mùi, hai bên tường bê tông cao vút kẹp chặt, rộng chỉ vừa đủ cho hai người lách qua.

Đầu bên kia của hẻm là một con đường đất đỏ, phủ đá dăm lởm chởm. Xung quanh vẫn tối đen, chỉ có tiếng dế kêu rả rích và vài bụi cỏ dại đung đưa trong gió. Phóng mắt ra xa, Dương chỉ thấy vài ánh đèn lập lòe từ những ngôi nhà dân cấp bốn ở tận cuối đường. Cậu đứng đó quan sát xung quanh một lúc. Nhưng đừng nói là người, đến cả một con vật cũng chẳng thèm chạy qua đây.

“Có thể sẽ không phải hôm nay tên này hành động.” Vừa nghĩ, Dương vừa quay người trở lại.

“Nếu hôm nay không phải ngày hắn ra tay, mình sẽ có lợi thế hơn. Mình biết hắn là ai, biết mục đích của hắn. Chỉ cần đặt vài camera ở con hẻm này và chỗ cột điện, có thể nhờ mẹ theo dõi hành tung của hắn nữa, chỉ cần hắn ra tay là hoàn toàn có thể kết tội và tống vào tù được.” Dương đưa tay lên cằm suy tính, cảm thấy kế hoạch này là tốt nhất trong tình huống hiện tại.

Cậu thử gọi lại cho chị Vân một lần nữa, nhưng điện thoại vẫn chỉ đổ chuông vô vọng. “Chắc chị đang tắm hoặc đi chợ nên để điện thoại ở đâu đó.” Cậu tự nhủ rồi nhìn đồng hồ trên điện thoại, đã trôi qua được chín phút. Dương quyết định quay lại chỗ anh Tuấn trước, sau đó sẽ kiểm tra chị Vân sau.

Vừa bước ra đầu ngõ, cậu đã thấy anh Tuấn đang đứng nói chuyện với một anh chàng mặc đồng phục cảnh sát. Không khí giữa họ có vẻ khá thoải mái, như thể chỉ là cuộc trò chuyện ngẫu nhiên giữa những người quen hơn là bị tuần tra kiểm soát. Thấy Dương, anh Tuấn lập tức ngừng cười, gương mặt trở lại vẻ nghiêm túc. Người cảnh sát cũng quay sang, ánh mắt tò mò nhìn cậu.

“Em chào anh!” Cậu gật đầu chào anh cảnh sát trước, rồi đưa mắt nhìn anh Tuấn.

Hiểu ý, anh vội vàng giơ tay ra giới thiệu: “Đây là anh Sơn, Cầm Thanh Sơn. Bọn anh là bạn thân học cùng cấp hai với nhau hồi xưa ở tít trong xã B cơ. Không ngờ giờ lại có thể gặp nhau ở đây. Còn đây là…”

“Em là Dương, con của trưởng phòng chỗ anh Tuấn làm.” Dương cắt lời ngay lập tức, giơ tay ra bắt tay anh cảnh sát. “Em đang nhờ anh ấy chở đi lấy ít đồ ở chỗ cô giáo dạy kèm em.” Tuy hơi bất lịch sự nhưng hành động cắt ngang là để đảm bảo anh Tuấn không lỡ miệng tiết lộ điều gì không cần thiết.

“À, Phải.” anh Sơn cũng thoải mái bắt tay lại. Không hề giấu diếm cười nói tiếp. “Anh hay thấy nhóc qua lại khu này mỗi cuối tuần. Trong ngõ đó có một cô giáo tóc ngắn ngắn, đúng không? Anh là cảnh sát phường, quản lý khu vực này.”

Rồi anh Sơn vỗ vai anh Tuấn, chỉ về phía trước hào hứng đề nghị: “Hay giờ qua sân bóng bên kia làm tí bia mực đi! Hơn chục năm rồi tao mới gặp lại mày!”

“Để hôm khác đi, tao phải đưa cậu… Ừm, cậu nhóc này về cho bố mẹ nó đã.” Quả nhiên là vẫn hớ.

“Thì đưa xong rồi về đây, tao cũng phải về thay đồng phục đã rồi cũng mới ra được.” Anh Sơn chèo kéo thêm.

“Để xem đã…” anh Tuấn đáp, ánh mắt liếc sang Dương như chờ chỉ thị.

Dương gật đầu, ra vẻ không phải chuyện của mình “Em gọi cô giáo mãi mà chưa thấy bắt máy. Để em quay lại gọi cửa xem. Sau đó cứ đưa em về rồi quay lại đây cũng được ạ.”

“Ừ, Đấy, Đơn giản ấy mà!” anh Sơn hài lòng vỗ vai tiếp “nháy tao số điện thoại của mày đi, anh em mình ở cùng thành phố rồi lâu lâu phải ngồi nói chuyện tí, tao phải đi xa nhà sớm quá, không trở lại quê ngoại được…”

Nhân lúc anh Tuấn và anh Sơn vẫn đang tiếp tục hàn huyên với nhau, Dương lặng lẽ quay người, định về phía con hẻm. Nhưng ngay khi vừa xoay người, một cơn gió lạnh bất ngờ thổi qua, mang theo một mùi khét nồng, đặc trưng đến mức khiến lông tơ trên gáy cậu dựng đứng. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, làm mọi giác quan trong cơ thể Dương căng ra.

Cậu quay đầu lại, ánh mắt nghiêm trọng nhìn hai người đàn ông phía sau. “Các anh có ngửi thấy mùi gì không?” Giọng cậu gần như ra lệnh.

Anh Tuấn nhíu mày, mũi khẽ động. Gương mặt anh lập tức biến sắc. “Mùi xăng! Xăng cháy!”

“Ở phía trước có cháy!” Cậu hô lớn, lập tức chạy vào ngõ. “Có chuyện không ổn rồi!”

Anh Tuấn và anh Sơn không ai bảo ai lập tức bám theo, tiếng giày của họ dồn dập trên mặt đường. Khi đến cây cột điện cũ, nơi chỉ vài phút trước vẫn chìm trong bóng tối thì lần này mọi thứ đang rực sáng. Ánh lửa nhảy múa điên cuồng phía sau cánh cửa nhà chị Vân, hắt ra những tia sáng cam đỏ lên bức tường đối diện.

“Có cháy!! Cháy nhà rồi!” Dương gào lên ngay lập tức, giọng cậu vang vọng khắp con ngõ. Tiếng gào của cậu như đánh thức cả khu dân cư. Những cánh cửa xung quanh bắt đầu mở ra, bóng dáng người dân lục tục kéo đến. Anh Sơn ngay lập tức rút điện thoại ra gọi.

Cậu đảo mắt nhìn về phía con hẻm chật hẹp bên cạnh. Trong tích tắc, một cái bóng đen khi nhìn thấy ánh mắt của cậu lập tức lướt qua, nhanh như một con thú hoang đang chạy trốn. Dương không nhìn ra đó là thứ gì, nhưng trực giác mách bảo cậu: đó chính là hắn. Hắn đã ra tay. Không chút chần chừ, cậu quay sang anh Sơn, chỉ tay vào con hẻm.

“Có người phóng hỏa! Hắn chạy qua hẻm kia rồi rẽ phải rồi! Là nam, trung niên, cao khoảng 1 mét 7. Anh mau đuổi theo hắn đi!”

Anh Sơn nhìn cậu, ánh mắt thoáng chút nghi ngờ, nhưng trong tình huống khẩn cấp này không cho phép anh chần chừ. Anh gật đầu dứt khoát, rút chiếc đèn pin từ thắt lưng, bật sáng và lao vào con hẻm. Bóng dáng anh nhanh chóng khuất sau bức tường, chỉ còn ánh sáng từ đèn pin loang loáng trong bóng tối.

Sau khi chỉ tay về phía con hẻm, Dương cũng không hề dừng lại. Cậu lao thẳng về phía cánh cửa sắt dẫn vào nhà chị Vân, nơi ánh lửa cam đỏ hắt ra qua khe cửa. Xung quanh, tiếng la hét hoảng loạn của người dân vang lên, hòa lẫn với tiếng bước chân dồn dập và những câu hỏi hốt hoảng. Nhưng Dương không hề để tâm. Mọi âm thanh, mọi sự hỗn loạn đều bị gạt sang một bên, nhường chỗ cho sự tập trung quan sát sắc lạnh trước mặt.

Dù đám cháy mới chỉ bắt đầu, ngọn lửa chưa kịp lan ra ngoài, nhưng khói đen đã cuộn trào qua các khe hở, mang theo cái nóng hầm hập phả ra, mùi xăng cháy nồng nặc và ngột ngạt trong không khí. Cánh cửa này là loại cửa trượt, nhìn thì nặng nề cứng cáp vậy nhưng thực tế chỉ là một cánh cửa gắn trên ray trượt mà thôi.

“Ai có xà beng, que sắt hay búa không? Nhanh lên!” Giọng cậu vang lên đầy uy quyền, át đi những tiếng xì xào hoảng loạn kia.

Đúng lúc đó, một người đàn ông lớn tuổi, có lẽ là hàng xóm, hớt hải chạy đến, trên tay cầm một thanh sắt dài, “Dùng cái này đi!” Ông thở hổn hển, giơ thanh sắt ra.

Anh Tuấn lập tức chụp lấy thanh sắt, lao đến cánh cửa cùng cậu. Hai người cắm đầu thanh sắt vào khe giữa cửa và khung, dùng hết sức bình sinh để nạy. Cơ bắp của cả hai căng cứng, tiếng kim loại nghiến vào nhau ken két. Họ dồn toàn lực, nhưng cánh cửa sắt vẫn trơ trơ.

“Một lần nữa!” Dương gầm lên, không chút nao núng. Cả hai lại dồn sức, thanh sắt lại rung lên dưới áp lực. Tiếng rít kim loại vang lên, và rồi cánh cửa sắt cứng đầu ấy cũng trượt bung khỏi ray, đổ ầm xuống đất. Một luồng khói đen kịt lập tức trào ra bốc lên trên, như một thực thể ác linh được giải phóng khỏi lồng giam, Cái nóng bỏng rát cũng bung ra khiến Dương và anh Tuấn phải lùi lại một bước.

Bên trong, ngọn lửa do xăng cháy đã lan rộng, lửa cháy thành từng mảng lớn trên sàn nhà. Ngôi nhà quá chật hẹp, với chiếc xe máy dựng ngay sát cầu thang dẫn lên tầng trên, khiến lối lên bị chặn hoàn toàn. Tuy xe chưa phát nổ, nhưng nó trông chẳng khác gì một quả lựu đạn đang được nướng trên than đỏ, sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.

Muốn lên tầng hai, họ cần một con đường khác.

Dương lập tức nhìn lên phía trên, đảo mắt ước lượng khoảng cách các tòa nhà.

“Cửa sổ tầng hai hướng sáng nên không tiếp giáp nhà nào, nhưng tầng ba thì có. Nếu sang nhà đối diện, mình có thể tiếp cận từ đó.“ Dương nghĩ và quyết định được đưa ra trong tích tắc. Cậu quay sang đám đông nhìn, nơi anh Tuấn đang xua tay ngăn một thanh niên hùng hổ xách một xô nước lao đến.

“Cháy xăng! không được dùng nước! Đi kiếm cho bình chữa cháy hoặc chăn ướt đến đây mau!”

Dương túm ngay lấy ông chú hàng xóm vừa đưa thanh sắt, chỉ tay vào ngôi nhà đối diện.

“Ngôi nhà này là của ai? Chúng cháu cần mở cửa để lên tầng ba! Có thể cứu người từ trên đó!”

“Được, được! Các cháu cứ vào đi!” Người đàn ông gật đầu lia lịa, lật đật chạy đến mở cửa ngôi nhà bên cạnh ra cho Dương.

“Anh Tuấn, cầm thanh sắt lên đây luôn!” Dương ra lệnh và Anh Tuấn gật đầu, nắm chặt thanh sắt, theo sau cậu. Ông chú hàng xóm cũng chạy theo, dẫn đường lên trên.

May mắn thay, tầng ba của ngôi nhà này là khu vực phơi quần áo, trống trải và thoáng đãng. Cửa sổ là loại cánh cửa kính trượt nên mở ra là có thể ngó đầu ra thấy được cửa sổ tầng ba của nhà chị Vân ở ngay phía bên dưới luôn.

Chỉ có điều cửa sổ của nhà chị lại là loại khung sắt hàn chắc chắn. Có cầm thanh sắt lên cũng không đủ rộng để đập hay nạy cửa. Dương không biết cách nào để có thể phá nó từ đây. Anh Tuấn cũng ngó đầu nhìn sang bên cửa cùng cậu, sau đó nhìn quanh một lượt rồi vội hô lên một tiếng.

“Cậu chủ, tránh ra đi!”

Nói rồi anh Tuấn vơ lấy một chiếc búa tạ nhỏ được dựa vào cạnh cái xô đựng đầy dụng cụ sửa chữa đặt trong góc nhà. Không chút chần chừ, anh Tuấn trèo ra ngoài cửa sổ, lợi dụng khoảng cách hẹp giữa hai bức tường để tì lưng vào một bên và chống chân vào bên kia. Anh nhích từng chút xuống, cơ thể lơ lửng giữa không trung, nơi này cách mặt đất hơn mười mét. Đến trước cửa sổ nhà chị Vân, anh nắm chặt cán búa, lấy đà và đập mạnh vào thanh chắn sắt.

Cang!

Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên chói tai, nhưng thanh chắn chỉ hơi rung lên. Không nản, anh tiếp tục đập, từng nhát búa đều dồn toàn lực, cộng thêm cái nóng phía dưới khiến mồ hôi chưa gì đã chảy ròng ròng trên trán.

Dương đứng ngó qua cửa, nắm chặt thành cửa, ánh mắt không rời khỏi anh Tuấn. Cái cảm giác chờ đợi như này quả thực không hề dễ chịu. Thanh chắn bắt đầu lỏng ra, một vài thanh nhỏ đã gãy rời xuống, nhưng khoảng trống vẫn quá nhỏ để chui vào. Dương cắn môi, tính toán thời gian. Đã năm phút trôi qua. Không biết đám cháy bên dưới thế nào, nhưng khói đen vẫn dày đặc bốc lên.

Đúng lúc này, một tiếng nổ vang lên, làm cả khu nhà rung lên. Sức chấn động khiến anh Tuấn đang trong tư thế lấy đà đập búa bị mất thăng bằng. Chân anh trượt khỏi bức tường, chiếc búa rơi khỏi tay, lượn một vòng trong không trung trước khi cắm xuống dưới. Trong tích tắc sinh tử, anh đưa tay bám vào thanh chắn cửa sổ, nhưng khung cửa vốn đã lỏng lẻo sau những nhát búa, không chịu nổi sức giật mạnh này. Toàn bộ khung cửa bật ra khỏi tường, kéo theo anh Tuấn đổ nhào xuống dưới.

“Không!!” Dương hét lên hoảng loạn, Cậu gần như phóng mình ra ngoài cửa sổ, tay giơ ra một cách vô vọng.

Tim cậu như ngừng đập.

Không biết là do may mắn hay kĩ năng của anh Tuấn, nhưng khung cửa sắt đã không rơi thẳng mà lại văng xuống theo chiều ngang, hai bên khung cửa cào mạnh vào giữa hai bên tường rồi bị kẹt lại, tạo thành một thanh chắn tạm bợ giữa không trung. Khói bụi làm cậu không thấy rõ người nhưng có thể thấy hai cánh tay của anh Tuấn vẫn đang bám chặt vào thanh chắn. Chỗ đó cách mặt đất tầm bốn mét, đây vẫn là khoảng cách nguy hiểm nếu rơi xuống.

“Không sao, cậu chủ! Đợi đấy, tôi sẽ lên ngay!” Tiếng hét của anh Tuấn vọng lên, đầy kiên cường. Rồi Dương thấy hai tay anh biến mất. Mọi thứ phía dưới quá ồn ào và đầy khói bụi để Dương có thể nhận biết anh Tuấn tiếp đất an toàn không, nhưng với những người đã được huấn luyện đặc biệt như anh, có lẽ sẽ không vấn đề gì. Nhưng thời gian không chờ đợi ai. Mỗi giây phút trôi qua đều quý giá, cậu quyết định sẽ hành động luôn chứ không đợi anh Tuấn nữa.

Dương quay sang ông chú hàng xóm, gấp gáp nói. “Chú xuống gọi thêm người lên đây đi! Cháu sẽ sang bên kia cứu người trước. Càng nhanh càng tốt!”

Ông chú lại gật đầu, lau mồ hôi lật đật chạy xuống cầu thang. Dương quay lại nhìn chỗ cửa sổ giờ đã bong tróc hoàn toàn, để lộ một khoảng trống lớn để chui qua. Cậu ước lượng khoảng cách, mô phỏng lại chuyển động, hít một hơi thật sâu, rồi trèo ra ngoài. Dựa vào bức tường hẹp, cậu trượt xuống, bám vào thành cửa sổ và nhảy vào tầng ba nhà chị Vân một cách trơn tru. Cơ thể cậu nhờ những bài tập rèn luyện kia nên di chuyển linh hoạt và dễ hơn cậu hình dung ra rất nhiều.

Bên trong tầng ba, khói vẫn còn ít, nhưng cái nóng từ tầng dưới bốc lên khiến không khí cũng chẳng dễ chịu. Dương lao vào phòng tắm gần đó, giật lấy một chiếc khăn mặt, nhúng nước và quấn quanh mũi miệng để tránh hít phải khói. Cậu cúi thấp người, gần như bò, lao xuống cầu thang dẫn đến tầng hai. Với một nơi bé và cậu đã quá quen thuộc địa hình nên không mất đến hai mươi giây cậu đã xuống tầng hai.

Và rồi, cậu thấy chị Vân. Chị nằm gục trên cái bàn lùn cạnh giường, bất động, đầu nghiêng sang một bên như đang ngủ. Bên cạnh là vài chai rượu, một chai đã mở nắp, và một chén rượu vẫn đặt cạnh cánh tay chị, như thể chị vừa uống xong trước khi ngất. Dương lao đến, lay mạnh vai chị.

“Chị Vân! Chị Vân, tỉnh dậy!” Cậu không dám hét to, vừa để tiết kiệm oxy, vừa để tránh hít phải khói độc từ xăng. Nhưng chị không phản ứng. Cậu tát vào má chị, rồi mạnh hơn, mạnh hơn nữa nhưng chị cũng không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

Dương run rẩy đưa tay lên mũi chị kiểm tra hơi thở. Không khí xung quanh nóng như lò thiêu, nhưng cả sống lưng cậu lại lạnh toát.

Vẫn còn thở”. Cậu thở hắt ra khi cảm nhận được hơi thở yếu, nhưng đều đặn của chị trên ngón tay mình. Cảm giác nhẹ nhõm này chỉ kéo dài một giây trước khi hành động tiếp. Dương ném vội chiếc khăn mặt sang một bên, hai tay luồn xuống dưới người chị Vân xốc lên. Cậu đánh giá chị không hẳn là nặng, nhưng trong tình trạng cơ thể đang bất tỉnh thế này, sức nặng là tuyệt đối, đây đúng là thử thách không hề dễ dàng với một thiếu niên.

Thật tốt khi người thiếu niên đó lại là Dương.

Trong tình huống ngặt nghèo này, cái cơ thể mới được nâng cấp tí chút lẫn ý chí đáng sợ của cậu kết hợp lại có thể tạo ra sức mạnh một cách không tưởng. Với một động tác dựa trên kĩ thuật nâng tạ của tương lai, Dương nâng chị Vân lên theo kiểu bế công chúa, một tay đỡ lưng, tay kia đỡ dưới đầu gối. Cậu khẽ rùng mình khi cảm nhận hơi thở yếu ớt của chị Vân phả vào cổ mình. Từng bước, từng bước vững chãi, cậu bước lên tầng ba.

Vừa lên đến nơi, tiếng gọi của anh Tuấn vang lên từ phía nhà đối diện. Một anh thanh niên mặc đồ cứu hỏa cũng đã trèo sang để hỗ trợ Dương. Cả hai phối hợp, cẩn thận đưa chị Vân qua cửa sổ. Ở phía bên kia, ông chú và anh Tuấn cũng tiếp sức kéo chị lên an toàn. Dương cũng định rời khỏi đây luôn nhưng chợt nhớ ra một chuyện. Cậu nhíu mày rồi quay trở lại tầng hai, lao đến chiếc bàn, chụp lại ảnh và lấy chai rượu đang mở nắp kia rồi mới trèo khỏi nơi này.

Khi cậu ra xuống khỏi căn nhà đối diện, đội cứu hỏa cũng đang có mặt dập lửa. Những tia bọt trắng xóa phun ra từ vòi chữa cháy, đang dập tắt dần ngọn lửa ở tầng một. Dương cứ tưởng tiếng nổ ban nãy là từ chiếc xe máy, nhưng hóa ra đó là bình ga mini ở cạnh bếp phát nổ mà thôi. Thật không dám tưởng tượng nếu xe máy nổ thì điều gì có thể xảy ra.

Dương thở dốc, đảo mắt nhìn quanh một lượt, ánh sáng lập lòe từ những chiếc đèn pin của đội cứu hỏa và tiếng xì xào của đám đông vẫn văng vẳng trong không khí đầy khói. Chỉ khi chắc chắn không còn điều gì bất thường nữa, cậu mới ngồi bệt xuống nền đất lạnh lẽo. Cả cơ thể cậu chỉ vài phút trước còn bùng nổ sức mạnh vượt xa giới hạn của một thiếu niên mà giờ đây như hoàn toàn cạn năng lượng. Đôi tay run rẩy đưa lên vuốt mái tóc bù xù, rồi xoa cái mặt đang dính đầy khói bụi và mồ hôi.

Bên cạnh, anh Tuấn trông cũng không khá hơn. Anh dựa lưng vào tường phía sau, đôi chân và tay đều khẽ run, cố gắng bật chiếc bật lửa để châm điếu thuốc. Tiếng tách tách vang lên liên tục, ba, bốn lần, nhưng ngọn lửa không chịu xuất hiện.

Đúng lúc này, một cánh tay vươn ra, cầm lấy chiếc bật lửa từ tay anh Tuấn. Cánh tay lật qua lật lại chiếc bật lửa một cách thành thạo, rồi chỉ với một lần bật, ngọn lửa nhỏ bùng lên, châm cho điếu thuốc đang ngậm trên miệng anh Tuấn. Anh Sơn với bộ đồng phục cảnh sát của mình cũng lấm lem bụi đất, trông chật vật chẳng kém gì hai người bọn họ.

Dương ngước lên nhìn anh Sơn, hỏi thẳng vào trọng tâm.

“Anh có bắt được người đó không?”

Anh Sơn ngồi xuống bên cạnh, thở dài, tháo mũ của mình ra vuốt tóc lên.

“Đã bắt được rồi.” Anh trả lời, nhưng giọng điệu nặng nề, không mang chút hài lòng nào cả. “Anh đuổi theo qua con hẻm, đúng là có một gã đang chạy và khớp hoàn toàn với miêu tả của em. Nhưng anh chỉ bắt dựa vào cảm giác và tình huống lúc đó. Gã tuy bị còng tay và đưa về đồn nhưng cãi cự ghê lắm.”

Anh Sơn ngừng lại, nhìn Dương với ánh mắt dò xét. “Anh quay lại đây để nhờ em làm nhân chứng, xác nhận xem có đúng người không. Nhưng khi đến nơi, mọi người bảo hai người đang liều mình cứu người ở trên kia nên anh cũng ở lại hỗ trợ đội cứu hỏa.”

Dương không đáp ngay, ánh mắt cậu lúc này đang lướt về phía chiếc cáng nơi chị Vân vừa được đưa đi. Các nhân viên y tế đang hoàn tất việc sơ cứu, mặt nạ oxy che kín gương mặt của chị. Chị còn sống và không có dấu hiệu của việc bỏng nặng, đó là điều quan trọng nhất lúc này.

Cho đến khi chiếc cán được khênh đi khuất tầm mắt mình. Cậu mới đứng dậy, dù đôi chân vẫn còn run rẩy, quay sang anh Sơn gật đầu và nói “Anh đưa em đến đồn ngay bây giờ được không? Em cần nhìn mặt gã đó. Nếu đúng là hắn, em sẽ nhận ra.”

“Được. Đi thôi. Nhưng em ổn chứ? Có cần nghỉ ngơi thêm không?”

Dương không nói gì mà chỉ lắc đầu xác nhận lại. Anh Sơn đứng dậy, phủi bụi trên bộ đồng phục lấm lem, đội mũ vào rồi dẫn đầu nhóm người. Dương bước theo sau. Anh Tuấn, vừa hút xong điếu thuốc, ném tàn thuốc xuống đất, dậm mạnh một cái rồi lặng lẽ theo sau, không nói một lời. Phía sau họ, hiện trường vẫn nghi ngút khói, đám đông vẫn tụ tập bàn tán xôn xao, nhưng tất cả giờ chỉ là phông nền mờ nhạt trong tâm trí Dương.

“Lần này, ta phải giải quyết nó một cách triệt để.“ Dương thầm nhủ khi sắp xếp lại toàn bộ các chứng cứ mà cậu có trong balo mình. Hắn có thể nghĩ mình đủ giỏi để thoát chuyện này, nhưng Dương sẽ không bao giờ để hắn toại nguyện. Trò chơi này, cậu sẽ chơi đến phút cuối.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Hum nó ko dramatic như t tưởng tượng :^
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Kiểu là sao bác? cảm giác chưa đủ nguy hiểm á? 🤔
Xem thêm
Xem thêm 4 trả lời