• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Người Không Khóc

Chương 6: Trốn Chạy

3 Bình luận - Độ dài: 11,312 từ - Cập nhật:

 Về đến dinh thự của Jim, điều đầu tiên chúng tôi làm đấy là gọi người ra bê chiếc két sắt và cái xác vào. Cả hai đều được đem xuống kho. Cái két sắt thì chắc chắn sẽ có một tên phụ trách việc mở khóa, còn về cái xác thì chỉ có ông trời mới biết nó sẽ đi đâu, và tôi cũng không muốn hỏi ông ấy về việc này đâu. 

 Tiếp đến thì chúng tôi lên phòng Jim, hắn ta bảo mình đang đợi ở đấy. 

 Tôi mở cửa bước vào trong như thường lệ, vẫn không có gì khác. Kéo ra hai chiếc ghế rồi tôi ngồi xuống cùng Jane. 

 “Hai người đây rồi, tôi chờ mãi”. 

 “Và hình như... Cậu giết gã ta rồi nhỉ?”. 

 Cũng không hẳn là do tôi... Mà thật ra thì cũng chẳng khác mấy, đằng nào thì hắn chả chết. 

 “Umm. Hắn ta đang ở dưới kho đấy”. 

 “Nghe này, chuyện lần này không hề dễ dàng đâu”. 

 Thì đó giờ mấy thứ mà anh giao cho tôi có cái gì dễ dàng đâu. 

“Việc hắn ta bị giết chết chắc chắn sẽ nhanh chóng lan đến tai của bọn chúng, mặc dù cậu đã rất cẩn thận xử lí cái xác”. 

 “Nhưng cậu biết đấy, bọn chúng có tai mắt khắp nơi. Không có gì là đảm bảo an toàn cả”. 

 Tôi.... Chẳng hiểu gì cả. Bọn nào cơ? Rồi cái gì tin lại lan đến tai của bọn họ, chẳng phải hắn ta chỉ là một tên ất ơ bị Jim lợi dụng thôi sao?  

 “Sao cậu cứ đơ mặt ra thế, chẳng phải tôi đã nói cho cậu biết rồi sao?”.  

 “Và việc giết chết Danny là lựa chọn của cậu”. 

 Tôi vẫn không hiểu gì mà vẫn cứ thẩn thờ mà đơ mặt ra. 

  Ừ thì đúng là hắn đã chết. 

 Nhưng Jim nói cho tôi cái gì cơ? Sao tôi chẳng hay biết gì về tên Danny kia thế? 

 “Thôi được rồi, tôi nghĩ là tôi biết vấn đề nằm ở đâu rồi.” 

 “Cho tôi mượn điện thoại của cậu”. 

 “Ờ đây”. 

 Dù vẫn không hiểu gì lắm nhưng tôi vẫn rút điện thoại của mình ra đưa cho Jim. 

 “Ơ cậu không cài mật khẩu à?”. 

 “Um không, có dùng mấy đâu với cả cũng chỉ để nghe gọi”.  

 Nói đúng hơn là tôi lười cài mật khẩu, vì là mẫu điện thoại cũ nên nó không có nhận diện khuôn mặt hay vân tay thế nên nếu cài mật khẩu thì mỗi lần mở lên làm gì đó phải nhập một dãy kí tự. 

  Thế nên là tôi lười quá và cứ để đấy dùng luôn. 

  “Tính từ lúc tôi nhắn tin, có ai khác giữ chiếc điện thoại này ngoài cậu không?”. 

 Người khác giữ điện thoại tôi à? Hình như không có ai, chỉ có lúc vào nhà của gã Danny thì tôi mới bắt buộc phải đưa cho Jane. 

 “Jane”. 

 Jim không nói gì thêm mà chỉ trả lại chiếc điện thoại cho tôi rồi nhìn sang Jane. 

 “Cô không định nói gì đó à?”. 

 “Về việc xoá tin nhắn của tôi ấy?”. 

 Sao một hồi im lặng thì cuối cùng Jane cũng lên tiếng. 

 “Là em đã xoá tin nhắn của Jim”. 

 “Xin lỗi Eric... Em không giữ được bình tĩnh”. 

 Ơ thế rốt cuộc nội dung của cái tin nhắn của Jim là gì, không ai định nói cho tôi biết à?  

  “Danny Erinson, tay trong của bên phía “Quạ Trắng” được cài vào với vai trò là người phân phối cho tôi”. 

 “Hơn nữa hắn còn là anh trai của Helen Erinson, anh trai của tên to con đã khiến cho Jane nằm viện và giết chết em gái cậu”.  

 “Và nếu như cậu không biết “Quạ Trắng” là ai thì bọn chúng chính là bọn ở cái nhà nông sản lần trước”. 

 Vậy hoá ra bọn đấy không phải là người của bên Jim, tôi cứ ngỡ sự man rợ của tên này lại lên một tầm cao khác nữa rồi chứ. 

 “Lần đấy chỉ là tôi viện cớ bắt tay với chúng một lần, trừ khử đối thủ cạnh tranh cũng như giúp chúng tuồn thêm hàng ra ngoài để lấy lòng tin mà thôi”.  

 “Tôi vốn định cho cậu thông tin này để cậu tự ý quyết định hành động của mình, vì tôi tin cậu biết tự đánh giá hậu quả của việc này”.  

 “Nhưng người nhận lại không phải là cậu”. 

 Đang đùa thôi phải không? 

 Tên Danny ấy thế mà lại là dân máu mặt? 

 Nếu nói như thế thì khác gì mượn tay tôi giải quyết cái gai trong mắt anh đâu? 

 Và nếu như anh đã biết trước được hậu quả của việc này thế thì tại sao lại còn muốn tôi đi đến và gặp Danny? 

 Tôi ghét anh Jimmy Donshon, đừng lôi tôi vào mấy vụ như này nữa. 

 Xin anh đấy.  

 Cơ mà cũng chả trách được Jane, không phải là tôi đang cố bênh lấy cô hay gì. Chỉ là nếu lúc đó Jane không nhanh tay hơn tôi thì đằng nào hắn ta cũng lủng sọ thôi. 

 “Thế bây giờ nên làm gì?”. Jane hỏi. 

 “Tôi cũng không chắc nữa, bây giờ để an toàn thì hai cô cậu hãy ở lại đây một thời gian đi”. 

 “Nếu có cần đồ đạc gì thì tôi sẽ cho người đi lấy hộ”. 

 Nghe cứ như bây giờ bọn tôi có thể chết bất cứ lúc nào ấy nhỉ. 

 Như kiểu vừa bước ra đường xong bị một tay bắn tỉa bắn chết.  

 “Tốt nhất bây giờ thì chỉ có như này thôi, giữ mạng đi Eric”. 

 “Cậu là trợ thủ đắc lực của tôi đấy, cậu mà chết rồi thì tìm lại tên khác khó lắm”. 

 Cái tên khốn này, nếu như tôi không nợ anh một mạng thì còn lâu tôi mới dính dáng đến anh trừ khi tôi bị ngu. 

 “Đừng lo lắng quá Eric, chuyện này sớm muộn gì cũng đến tay bọn chúng. Và cho đến lúc đấy thì tôi cũng chẳng khác gì cậu đâu”. 

 “Ta đều đứng trước họng súng của bọn chúng cả”.  

 Thế mà hắn ta bảo đừng lo lắng.... 

  “Lần này cũng không hẳn do tên Danny bị giết, mà nó cũng liên quan đến tôi”. 

 “Việc làm ăn của tôi khá thuận lợi, bọn chúng gần như chẳng còn nguồn cung cầu nào vì hầu hết đã nằm trong tay tôi nên việc bị chúng nhắm đến trừ khử chỉ là vấn đề thời gian”. 

 “Và cái chết của Danny chỉ là bước đệm rút ngắn thời gian cho bọn chúng”.  

 Im lặng và không có dấu hiệu của bất kỳ một câu từ nào là điều duy nhất tôi thấy được sau màn luyên thuyên của Jim, mọi thứ bây giờ đang nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi. Việc bị một tổ chức lớn nhắm thẳng đến và muốn diệt trừ tận gốc là điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến. 

 Nói đúng hơn là không dám nghĩ đến.  

 Jim cũng không nói gì về việc này nữa, có vẻ hắn ta chỉ tập trung nghe lại cuộc điện thoại dang dở vừa nãy mà sắp xếp công việc, và tiện thể tìm cho bọn tôi một nơi để ở tạm vì bây giờ đi về nhà chẳng khác gì tự sát. 

 Tôi vừa mới mua một đống đồ ở nhà thế mà...  

 Jane vẫn không nói gì mà chỉ ngồi cạnh tôi nghịch tóc của mình, ánh mắt cô lộ rõ sự buồn bã. Chắc là cô cũng thấy mình nên có một phần trách nhiệm cho việc này, tôi thì chẳng trách gì cô đâu vì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi. Trách cứ thì cũng chẳng thay đổi được quá khứ, quan trọng là bây giờ phải suy tính bước tiếp theo như nào đây. 

 “À còn một thứ nữa, cả cái cánh đồng hơn 800 héc-ta nọ là do chúng cho cháy rụi chỉ để dằn mặt đối thủ của mình thôi đấy”. 

 Cả một cánh đồng to như thế mà chỉ để dằn mặt? Tôi không dám tưởng tượng nếu như bọn chúng làm thật thì sẽ ra sao nữa. 

 Mà có khi cũng sắp rồi đấy... 

........ 

 Cũng đã vài ngày trôi qua, mọi chuyện có lẽ đang diễn ra theo y như những gì Jim nói. Đã có người đến căn hộ của tôi để hỏi thăm tung tích về tôi, và luôn có người đứng ở ngoài toà chung cư ấy quan sát, rình rập bọn tôi gần như cả ngày trừ những lúc thay ca. Jim cũng bảo rằng hiện tại nơi tôi đang ở, chính là cái dinh thự này của gã thì cũng có khi chẳng còn an toàn nữa. Vì chúng đã biết được người mà tôi liên lạc gần nhất sau khi lái xe rời khổ khu nhà của Danny là Jim, chúng đã bắt đầu nghi ngờ Jim rằng hắn đang làm bia đỡ cho bọn tôi. 

 Mọi thứ đang chia thành nhiều hướng bất lợi cho bọn tôi. Việc ở lại đây thì không đảm bảo an toàn vì nếu như chung quyết định xông thẳng truy tìm bọn tôi thì coi như xong. Nhưng bây giờ nếu muốn đi tìm một chỗ trú ẩn khác thì cũng chẳng khá quan hơn là bao vì bọn chúng có tai mắt khắp nơi trong thành phố. Hơn thế nữa chân của Jane chỉ vừa mới khỏi không được bao lâu nên tôi e là phương án này cũng chẳng khả thi hơn là bao. 

 Về việc chống trả lại thì tôi nghĩ bọn tôi có đủ khả năng để làm thế, nhưng suy đi tính lại thì cũng đủ chỉ để cầm chân bọn chúng rồi tìm đường thoát thân mà thôi. Vì bọn tôi chắc chắn sẽ bị áp đảo về số lượng. 

 Jim ngồi đối diện tôi cũng vừa đăm chiêu suy nghĩ, vừa rít lấy điếu thuốc trên tay của hắn rồi phì phèo nhả khói ra. 

 “Tôi có kế này”. 

 “Cậu muốn nghe thử không?”. 

 “Um. Anh cứ nói đi”. 

 “Hãy giao Jane cho bọn chúng”. 

 Cái mẹ gì đấy? Tôi vừa nghe nhầm à? 

 “Đúng vậy, ta sẽ giao Jane cho bọn chúng”. 

 “Không. Không đời nào tôi chấp nhận việc này”. 

  Tôi đập thật mạnh xuống bàn và toan đứng lên để bỏ đi nhưng Jim đã giữ tôi lại. 

 “Nghe tôi nói hết đã”. 

 “Mọi việc sẽ là như này”. 

 “Ta sẽ giao Jane cho bọn chúng, nhưng không phải là người sống”. 

 “Mà là một “Jane” đã chết”. 

  “Tôi sẽ đích thân hẹn gặp mặt bọn chúng ở một điểm nào đó. Sau đó tôi sẽ giao “Jane” đã chết cho bọn chúng. 

 “Nhưng bằng cách nào?”. 

 “Chúng ta cần một cái xác để thế mạng”. 

 “Tôi sẽ giao cho chúng cái xác này, và thứ ta cần làm nữa chính là tạo ra một chiếc mặt nạ da giống y hệt Jane”. 

 “Sau đó tôi sẽ lột da mặt của cái xác ra và may cho nó một “gương mặt mới”. Dĩ nhiên là sẽ phải tìm cách trang điểm để giấu đi không thì sẽ rất dễ bị phát hiện”. 

 “Đấy là ý định của tôi, cậu thấy thế nào?”. 

 “Làm đi....”. 

 “Không cần bàn lại với Jane à”. 

 “Không, cứ làm đi”. 

 “Um. Được rồi, vậy thì tôi sẽ tiến hành luôn nhé. Nhưng tôi không dám khẳng định về độ thành công của kế hoạch này”. 

 Bây giờ thì cũng còn cách nào khác nữa đâu mà thành công hay không, chỉ có liều một phen mà thôi. Xác thì chắc chắn Jim đã có sẵn từ trước nên không cần phải nghĩ ngợi gì nhiều, quan trọng là bây giờ chúng tôi cần tính kế chạy trốn nếu như kế hoạch của Jim thành công trót lọt và lừa được bọn chúng một vố. Nhưng tôi chắc chắn rằng kiểu gì thì chúng cũng sẽ phát hiện rằng cái xác đó chỉ là vật thế thân mà thôi, vì theo thời gian cái xác sẽ phân hủy và cái “gương mặt giả” kia sẽ không còn nữa. Hoặc cũng có thể là không cần đến lúc đấy mới bị lộ, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. 

 Tôi chỉ mong rằng nếu như thành công, nó sẽ câu cho bọn tôi đủ thời gian để bỏ đi biệt tích.  

  Mà Jane đâu rồi nhỉ, nói gì thì nói chứ tôi cũng cần phải cho cô biết một phần nào đó về việc này. 

 Tôi ra khỏi phòng của Jim, rồi đi lòng vòng bên trong cái dinh thự để tìm Jane. Sau một hồi đi qua đi lại giữa mấy căn phòng thì tôi cũng đã tìm thấy cô đang ngồi trong thư phòng. Cửa mở nhưng tôi vẫn cẩn thận gõ vào nó trước rồi mới tiến vào trong với cô. Ngồi xuống cạnh cô trên chiếc sofa, Jane có vẻ đang rất đăm chiêu mà nghĩ về một thứ gì đó, ánh mắt cô hướng ra ngoài cửa sổ nơi bầu trời đang chiếu sáng cho căn phòng, tay thì cầm lấy một bông hoa rồi chỉ xoay nó qua lại.  

 “Đang nghĩ gì à?”. 

 “Um. Nè Eric, anh có dự định gì sau này không?”. 

 “Dự định à... Cũng có vài cái”. 

 “Là gì vậy?” 

 “Như là xây dựng một mái ấm nhỏ cho riêng mình hoặc là mở lấy một quán cà phê nhỏ để rồi sống qua ngày chẳng hạn?” 

 “Nghe tuyệt mà đúng không?”. 

 “Công nhận...”. 

 “Còn Jane thì sao?”. 

 “Chắc là mhmmmm.... Chả biết nữa”. 

 Cô nói rồi quay lại nở một nụ cười với tôi. Nụ cười ấy tỏa nắng, trong trẻo và đầy dịu dàng, những tia nắng từ bên ngoài trời bằng cách nào đó đã đã tìm cách mà len lỏi qua mái tóc của cô, gió thổi vào trong làm cho mái tóc cô bay phấp phới lộ ra những vết sẹo nằm chi chít đã in sâu trên bả vai. Tất cả đã tạo nên một khung cảnh quá đỗi mỹ miều dành cho tôi, nơi mà đôi mắt tôi bị nhòe đi bởi những tia nắng kia chiếu vào nhưng chẳng hiểu sao thứ tôi nhìn rõ nhất lại là Jane cùng với nụ cười trên môi.  

 Đó chính là nụ cười mà tôi muốn bảo vệ. 

 Jane còn rất trẻ, trẻ hơn tôi rất nhiều thế nên tương lai của cô vẫn còn đấy.  

  “À.. ừm quay lại vấn đề chính thôi nhỉ?” 

  Tiếp đó tôi cho Jane biết về kế hoạch sắp tới mà tôi và Jim vừa bàn bạc với nhau vừa nãy xong. 

 “Xem ra chẳng còn cách nào khác nhỉ...” 

 “Xin lỗi nhé Eric, em đã kéo anh vào quá nhiều rắc rối rồi”. Cô cười một cách đầy cay đắng... 

 Tôi chẳng nói gì thêm mà chỉ lẳng lặng xoa đầu cô. 

 Jane ngã lưng xuống mà nằm lên đùi tôi. 

 Lúc này Jane cứ như một đứa trẻ thích làm nũng với bố mẹ của mình, rất dễ thương và chẳng hề đáng sợ như lúc cô đang cố gắng giết ai đó. 

 Chẳng biết nói sao nữa, từ khi gặp Jane cuộc sống của tôi đã bớt yên ổn rất nhiều. Thật lòng thì tôi chẳng biết nên vui hay buồn nữa, nhưng dẫu thế chính tôi vẫn là người đưa ra quyết định cuối cùng. Tôi đã chọn ở lại bên cạnh cô, và cũng chính tôi là người đã ngăn cô tự kết liễu đời mình. Nếu không gặp Jane thì chắc có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ tìm lại được em gái mình mà cho em ấy một nơi để yên nghỉ như bây giờ. 

 Cô chính là cầu nối giúp tôi có thể nhìn mặt em gái mình lần cuối, nếu không có Jane liều mình đi cứu Agnes thì có lẽ bây giờ em ấy vẫn còn mắc kẹt trong cái xó chết tiệt ấy. Bị ép bán thân mỗi ngày, hành hạ thể xác rồi chết đi mà chẳng ai thương xót. 

 Chắc đây là cái mà người ta gọi là số phận nhỉ? 

 Tôi vẫn còn một khúc mắc khác, giả sử nếu như Jim thành công thì bọn tôi sẽ trốn khỏi đây bằng cách nào. Mọi nơi từ ga tàu điện, cửa quan cho đến cả trạm xe buýt cũng đều có tai mắt của bọn Quạ Trắng ấy. 

 Chắc là phải bàn thêm về vấn đề này rồi. 

 Thấm mệt bởi những suy nghĩ trong đầu của mình và cảm giác thiếu ngủ mất ngày nay. Tôi dựa lưng mình vào chiếc ghế sô pha êm ái, tay vẫn vuốt ve mái tóc của Jane mà chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.... 

 Thế là bọn tôi ngủ mãi cho đến tối.  

 Đến khi Jim vào gọi dậy thì lúc đấy bọn tôi mới tỉnh giấc. 

 “Hai cô cậu trông có vẻ hạnh phúc quá nhỉ?”.  

 “Dậy đi, ta có chuyện cần làm đấy”. 

 Có lẽ là phải đợi một lúc đấy Jim ạ, chân tôi tê hết cả rồi. 

 Khoàng mười phút sau thì chân tôi đã có thể đi lại như thường, tôi cùng Jane đến phòng của Jim để cùng bàn kế. 

 “Chắc là Eric đã kể cho cô ta sẽ làm gì tiếp rồi chứ”.  

 “Um. Thế bây giờ anh tính làm gì tiếp”. 

 “Như tôi đã nói thì ta cần một chiếc mặt nạ mang khuôn mặt của cô đúng chứ?”. 

 Đúng là Jim có nói thế, nhưng tạo ra một “bản sao” khuôn mặt của Jane ư? Nghe sao mà khó tin quá. 

 “Chuyện đó hoàn toàn khả thi, tôi đã mời đến một gã làm mặt nạ có tay nghề cao và giỏi nhất mà tôi biết”. 

 “Tạm thời gác qua chuyện đó đã, vẫn phải tính đường thoát thân trước”. 

 “Hai ngày nữa sẽ có một chuyến tàu nhỏ trung truyển hàng hóa ra khỏi thành phố, ta sẽ cướp con tàu ấy, giết hết người trên đó nếu cần thiết rồi cải trang thành bọn chúng mà đi qua cửa quan”. 

 “Nhưng cần phải khiến cho con tàu dừng lại thì mới có thể leo lên được”. 

 “Thế nên đây chính là công việc dành cho cô cậu, hãy làm cho con tàu dừng lại để ta có thể chiếm nó”. 

 “Tạm thời kế hoạch là thế. Còn bây giờ thì hãy đi theo tôi ,Jane. 

  “Cần phải đo đạt chính xác để tạo ra “khuôn mặt” thứ hai của cô”. 

 Jim dứt lời, cầm lấy chùm chìa khóa đứng dậy vẫy tay ra hiệu cho Jane đi theo hắn xuống nhà kho. 

 Tôi thấy tò mò nên cũng đi theo. 

 Xuống đến nơi thì đã có sẵn một cái xác nữ đã được đặt trên chiếc bàn mổ quen thuộc, có vẻ là đã được bảo quản khá kĩ nên cái xác gần như không có dấu hiệu của sự phân hủy. Tiếp đó hắn ra lệnh cho tên thợ làm mặt nạ tiến hành đo kích thước trên mặt của Jane và của cả cái xác nọ để tiến hành làm ra một chiếc mặt nạ da người ấy. Rồi Jim rời khỏi đây, gọi tôi theo để lại Jane và tên thợ kia ở lại đây. 

 “Tôi có điều này muốn nói với cậu trước khi thực hiện vụ này”. 

 “Tôi định sẽ đặt thuốc nổ khắp cái dinh thự này nhằm xóa sổ mọi dấu vết về tôi, và dĩ nhiên là tôi cũng sẽ chạy trốn cùng với cậu”. 

 “Ở lại đây sau khi chơi bọn Quạ Trắng một vố thì chẳng khác gì tự lấy thòng lọng treo cổ cả”. 

 “Thế còn người của anh thì sao?” 

 “Dĩ nhiên là họ cũng sẽ theo tôi, cậu nghĩ tôi sẽ bỏ lại họ chắc?”. 

 Tôi không ngờ gã này xem vậy mà lại sống tình nghĩa phết. 

 “Còn giờ thì cậu có thể đi nghỉ, cũng trễ rồi, tôi sẽ đi dặn dò thêm một chút rồi cũng đi ngủ”. 

 “Um”. 

 Thế là Jim quay lưng đi mất, sau đó thì tôi cũng chẳng làm gì thêm ngoài việc chờ Jane quay trở ra rồi về phòng đi ngủ. 

.................................... 

 Ngày hôm sau khi tôi xuống kho tìm Jim thì hắn ta đang tiến hành lột da mặt của cái xác nọ, rồi bắt đầu tỉa đi bớt những phần thịt bị thừa không đúng với kích thước. Mà thật sự thì như thế có cần thiết không nhỉ? Ý tôi là hắn chỉ cần chồng “khuôn mặt” mới lên và may nó lại là được mà nhỉ? Chịu thôi, thôi thì cứ để hắn làm vậy, gì cũng được nhưng cái này thì tôi xin kiếu. 

 “Đợi tôi tí nhé, đang giữa chừng rồi”. 

 “Cứ tự nhiên”. 

 Tôi sẽ ra ngoài đứng đợi vậy, ở trong đây chắc tôi hãi mà chết. 

Hôm này tiết trời trong xanh, rất thích hợp cho một buổi đi dạo ngoài phố vào sáng sớm nhưng tiếc là tôi chẳng có cơ hội nào để làm việc đó cả. Giờ mà rời khỏi cái dinh thự này thì có khi mộ tôi xanh cỏ cũng nên. Ngoài sân thì lình gác của Jim luôn túc trực 24/7 nên cũng khá là an toàn cho bọn tôi đến thời điểm hiện tại, nhưng theo tình báo của Jim thì bên Quạ Trắng có vẻ động thái chuẩn bị làm gì đó nên về sự an toàn của nơi này bây giờ thì cũng chẳng còn là một trăm phần trăm nữa. Tốt nhốt vẫn là nhanh chóng chuồn khỏi đây và đi biệt tăm. 

 Jane thì vẫn trong thư phòng như mọi khi với cái nhìn đăm chiêu ra ngoài cửa sổ ấy. Tôi đã nói với cô rằng Jim đang gọi mình nên chắc là tí nữa cô sẽ đến thôi. 

 Sau một lúc đứng đợi thì cuối cùng Jane và Jim cũng đã có mặt, và cùng với cả toàn bộ lính gác ở đây.  

 Từ trong bàn, Jim lôi ra tấm bản đồ của thành phố này. 

 “Mọi người chú ý nghe đây”. 

 Tóm lại là như này, vào ngày mai Jim sẽ đích thân hẹn gặp Quạ Trắng để giao “Jane” cho bọn chúng. Còn tôi và Jane sẽ dẫn theo một nhóm người sẽ dùng chiếc xe cẩu để nhấc những tảng đá to tướng hoặc là vài cái thân cây lên giữa đường ray buộc đoàn tàu nọ phải dừng lại nếu không muốn bị va chạm. Sau đó sẽ tiến hành leo lên tàu và chiếm lấy quyền kiểm soát con tàu, Jane có đề xuất rằng muốn giảm thương vong đến mức thấp nhất có thể vì trên con tàu ấy không có ai đáng chết cả. Chỉ có người lái tàu cùng với những người nông dân đang cố gắng bán đi số nông sản mà họ đã cực khổ trồng được. 

 Nếu kế hoạch thành công thì chúng tôi có thể đi sang thành phố bên cạnh, nơi mà Jim đã có sẵn thân cận của mình ở đấy từ lần trước hắn đi sang. 

 Nếu như gọi được người về thì có khi cũng chả cần phải tính toán đến mức này, nhưng biết sao được. Tất cả lối ra vào ở đây đều nằm dưới tay của Quạ Trắng nên việc di chuyển là cực kỳ khó khăn, nhất là trong tình cảnh bây giờ khi bọn tôi đang là mục tiêu số một của bọn chúng. 

 Mọi chuyện đã được thống nhất kỹ càng, chỉ có điều là vụ giao xác phải thành công thì mới lừa được bọn chúng mà nới lỏng cảnh giác. 

 Vậy là đã bàn bạc xong, ngày hôm nay sẽ tiến hành chuẩn bị mọi thứ để sẵn sàng cho ngày mai. Vì lần này sẽ là một đi không trở về, nếu thất bại thì cũng đồng nghĩa với việc khả năng rất cao là tất cả bọn tôi đều sẽ bỏ mạng. 

 Việc đầu tiên bây giờ cần làm đó chính là khảo sát địa hình, tôi sẽ cần một vài người ra đến điểm đã đánh dấu trên bản đồ để xem xét xung quanh cho đến tối và dĩ nhiên thì việc này cũng cần phải cẩn thận hết mức thế nên di chuyển ra phía sau dinh thự của Jim và lần theo lối mòn trong rừng là lựa chọn hợp lý và khả thi nhất bây giờ. Có tổng cộng ba trạm gác từ ga tàu ra đến cổng quan, thế nên cần ít nhất sáu người cho việc này. 

 Jim đã chọn ra giúp tôi sáu người mà hắn gọi là giỏi nhất trong việc này. 

 Tiếp đó thì phải chuẩn bị trang vật tư, nếu như suôn sẻ trốn trên con tàu và đi qua cổng thì không sao nhưng nếu bị phát hiện thì ít nhất chúng tôi vẫn có thể bắn trả lại phần nào. Việc này thì được giao cho Jane cùng với một vài người nữa ở kho. Jim thì vẫn sẽ tiếp tục mổ xẻ cái xác, còn tôi thì sẽ đi đặt thuốc nổ khắp cái dinh thự này. 

 Thật lòng thì tôi vẫn muốn quay lại căn hộ chật chội của mình ở tòa chung cư nọ để mà nói lời tạm biệt lần cuối, hơn nữa ở đấy còn rất nhiều thứ gắn liền với cả cuộc đời tôi nên bây giờ cứ thế mà bỏ đi thì tôi cảm thấy khá là tiếc. Vẫn còn bức ảnh gia đình tôi ở đấy, vẫn còn kỷ vật mà mẹ tôi để lại, nhưng biết làm sao bây giờ, chẳng còn cách nào khác ngoài bỏ lại chúng.  

 Gạt chuyện đấy sang một bên, tôi xuống kho lấy lên vài chục bánh thuốc nổ cùng với vài quả C4 rồi đặt nó ở mọi ngóc ngách. Và nếu đúng như Jim nói thì sau khi phát hiện cái xác là giả thì chắc chắn bọn Quạ Trắng sẽ xông thẳng vào đây để tìm Jim, khi đó thì chỉ cần kích nổ từ xa là sẽ có thể tiêu diệt được một phần quân số của bọn chúng cùng như tiện thể tiêu hủy cả nơi này. 

 Sau khoảng vài tiếng hì hục chạy lên chạy xuống mấy tầng lầu thì cuối cùng tôi cũng đã đặt xong số thuốc nổ cũng như bom cần thiết để cho sập nơi này. Tôi lại đi xuống kho để xem xem công đoạn chuẩn bị đã đến bước nào rồi. Đến nơi thì mọi thứ gần như đã hoàn thành chẳng còn gì, Jim thì đã “ghép mặt” xong cho cái xác và đang trang điểm giấu đi những vết may để không bị lộ. Tư trang thì cũng đã chuẩn bị gần như xong hết, nào là súng rồi đến giáp, tất cả đều được kiểm tra lại kỹ càng và sẵn sàng để sử dụng. Và cuối cùng bên còn lại thì đang kiểm tra cần trục của chiếc xe cẩu ở gara để chắc chắn rằng nó hoạt động một cách trơn tru. 

 Mãi cho đến tối thì công tác chuẩn bị cũng đã xong và Jim đã quyết định tổ chức một bữa tiệc chia tay nhỏ dành cho mọi người vì là lần cuối còn ở đây. 

 Sau khi có uống một ít và tiệc đã tàn thì mọi người cũng đã tản ra để nghỉ ngơi để lấy sức cho ngày mai.  

 Tôi cũng thế, phải tranh thủ nghỉ ngơi và củng cố tinh thần lại. 

 Nói thật thì thôi cũng thấy khá là lo lắng và bất an.  

 Jane thì không biết sao nhưng tôi để ý thấy vừa nãy thì vừa nãy cố cũng có uống khá nhiều nên bây giờ có khi say mèm rồi. 

  Khi về phòng thì Jane đã ngồi sẵn trên giường, hai tay khoanh trước đầu gối. 

 “Nè Eric, liệu chúng ta sẽ thành công chứ?”. 

 “Chắc chắn sẽ thành công”. 

 “Mấy chuyện như này Jim giao cho suốt ý mà”.  

 “Um. Xin lỗi Eric..... Nếu như em không tự ý hành động thì bây giờ sẽ không phải lâm vào tình cảnh như thế này rồi haha...”.  

 Có lẽ như đến bây giờ Jane vẫn cảm thấy có lỗi vì đã tự tiện hành động theo chủ ý của mình mà không nói một lời nào với tôi. Nhưng tôi cũng chưa bao giờ nói rằng tất cả mọi chuyện xảy ra như này là do một tay cô cả, và tôi cũng không muốn đổ lỗi cho bất kỳ ai về việc đã xảy ra vì chẳng ai muốn như thế cả.  

 “Thôi, không sao đâu mà”. 

 “Khi nãy có uống không?” 

 “Có một ít....”. 

 “Thế là tốt rồi, đừng bận tâm về việc này nữa nhé”. 

 “Gạt nó sang một bên rồi nghỉ ngơi cho thư thái đầu óc đi”. 

 “Nhưng dù anh nói thế..... Thì.....cả cuộc đời em chỉ toàn là những quyết định sai lầm, nếu như từ đầu không cãi lời bố mẹ thì bây giờ đã chẳng ra nông nổi này”. 

 “Agnes sẽ chẳng phải gặp em, sẽ chẳng phải chết vì em”.   

 Tôi cố trấn an Jane nhưng có vẻ lại chả có tác dụng gì, tôi không nghĩ là cô đã uống “một ít” đâu. 

“Một tay tự hủy hoại cả tuổi xuân của mình...... Ngay cả cơ này cũng đã dính đầy những vết dơ không thể xóa nhòa”. 

 Với đôi mi ướt đẫm, cô cười một cách đầy đau khổ. “Có lẽ sẽ tốt hơn nếu như em biến mất khỏi thế gian n- 

 Tôi bất ngờ ôm Jane vào lòng mình rồi giữ cô thật chặt ngăn cho cô không nói nữa. 

 “Biến mất gì chứ, tính bỏ chạy à”. 

 “Không sao đâu mà,  lần này Jane đâu có một mình”. 

Jane không nhúc nhích. Thế rồi, sau vài phút, cô nàng bỗng từ tốn ngẩng gương mặt đỏ hoe lên nhìn tôi và tiếng của cô nhẹ bẫng như tiếng gió. “Hôn em đi”. 

 Tôi ngập ngừng không biết nên làm gì cho đúng, thế nhưng tâm trí tôi vẫn chọn khóa môi cô lại. Tôi trao cho cô nụ hôn đầu tiên của đời mình, nụ hôn kéo dài tưởng chừng như vô tận mang theo hương rượu nồng nàn vẫn còn vấn vương trên người bọn tôi. Sau khi nụ hôn kết thúc, cô nàng dường như chẳng còn chút sinh lực gì, tâm trí tôi bỗng dâng lên nỗi xúc động cuộn trào. Bởi lẽ đó, tôi bèn từ tốn đè cô nằm xuống. 

 Cô hướng cặp mắt long lanh của mình nhìn thẳng vào tôi, chúng như nhìn thẳng vào thâm tâm tôi, vào những ham muốn trần tục của một con người và nói. “Em nghe người ta nói tình đầu là đẹp nhất và em cũng chưa yêu ai bao giờ”. 

 “Eric.... Liệu anh có muốn yêu lấy con người này không?” 

  “Yêu” ư? Chính tôi cũng không biết “yêu” có nghĩa chính xác là như nào. 

 Yêu là sự rung cảm mãnh liệt trong trái tim, một sự liên kết vô hình của hai cá thể đơn độc, hay chỉ đơn giản là một cái nắm tay lúc ta yếu đuối nhất? 

Chẳng ai rõ được, từ bao giờ tôi mang trong mình một thứ cảm xúc kì lạ, dành cho một người kì lạ. Tôi đã bắt đầu đắm say vào mái tóc đó, rơi vào đôi mắt lấp lánh như nghìn sao, và chìm vào mê hoặc bởi mỗi cử chỉ của em 

Lạ thật, ngoài kia có đến cả tỷ người. Nếu nói em tốt bụng thì chẳng lẽ ngoài kia toàn là những kẻ xấu xa. Thế nhưng em mới là người đến với tôi, Jane. Người con gái mang trên mình đầy vết sẹo, vết sẹo trong tâm trí và cả những vết sẹo in hằng theo thời gian trên cơ thể em. Tôi yêu em bởi chính cái cách em cố tỏ ra mạnh mẽ giữa dòng đời này, nhưng sâu bên trong thực chất lại chỉ là một đứa trẻ đã bị tổn thương. 

 Và đứa trẻ ấy muốn được yêu như bao người khác, nó muốn được hạnh phúc như bao con người ngoài kia. Đứa trẻ đó cũng đã từng một kẻ yếu đuối, nhưng khi lớn lên đứa trẻ ấy phải chọn đối mặt với cuộc sống này mỗi ngày. Những gì đang xảy ra, những gì nó chứng kiến sẽ ngày một ăn mòn vào tâm hồn. Rồi đứa trẻ ấy sẽ chẳng còn ngây thơ nữa, nó đã bị tổn thương bởi cuộc đời khác nghiệt này và nó chọn cách nhốt mình bên trong một bộ giáp, giết chết cảm xúc của chính mình để tạo ra một “tôi” cứng cỏi, mặc kệ những tổn thương về tinh thần và thể xác ấy mà tìm cách mà chống chọi để sống tiếp. 

Tim tôi lại đập một lần nữa, nhờ vào hơi ấm từ trái tim, những cảm xúc lẫn lộn đang cuộn trào trong lòng tôi. Buồn khi thấy cô nhỏ những giọt lệ vì mình nhưng vui khi được cô trao cho thứ tình cảm tôi chẳng dám mơ tới 

Tôi khẽ gật đầu, vòng tay ôm lấy Jane, đôi mắt cô rơi từng dòng lệ vì hạnh phúc, tay tôi xoa đầu như dỗ dành, mái tóc kia vẫn còn đấy, đây vẫn một nụ cười dịu dàng, chỉ có những giọt lệ làm mắt em lấp lánh như sao trời.  

Jane nấc lên từng tiếng, giọng run run mà nói hết lòng mình, hai tay ôm lấy eo tôi thật chặt, dụi mặt vào lòng tôi rồi khóc.  

Cô khóc như một đứa trẻ, nói rằng sợ sẽ đánh mất mọi thứ thêm một lần nữa, sợ rằng hai đứa chúng tôi sẽ xa nhau vào một ngày nào đó, ghét tôi rất nhiều vì đã cứu cô và để cho cô biết rằng mùi vị của tình yêu tuyệt vời đến nhường nào, nhưng cũng yêu tôi rất nhiều. Với những dòng cảm xúc ấy, giờ đây trên gương mặt cô bây giờ là một sự hạnh phúc không thể xóa nhòa. “Đánh dấu em là của riêng anh.... nhé?”. 

 Tôi chẳng biết diễn giải tiếp sao cho phải nữa. Tự dưng, tất cả cứ y như bị tắc nghẽn, từng câu từng từ dồn nén trong cuống họng mãi không sao thoát ra được mà chỉ có hành động diễn ra. Tôi dịu dàng hôn lên má, lau đi đôi mi đang ướt đẫm, hôn lên mái tóc dài, hôn lên làn da trắng ngần. Cắn vào cổ của cô, “đánh dấu” đã hoàn thành. 

 Với hơi men vẫn còn trong người, chẳng biết từ bao giờ mà tôi đã cởi phăng chiếc áo trên người cô ra mà nắn bóp bộ ngực ấy. 

 “Ah... đừng...”. Không thể kìm lại trước khoái cảm mà bất giác rên thành tiếng, một tay cô níu chặt vào gối, một tay che đi khuôn mặt của mình. 

 Tôi choàng tay ra sau lưng cô. Nhấc người một cái, chỉnh cho cô nghiêng người trong khi tay vẫn đang dang rộng đôi chân của cô nàng ra rồi đưa tay men theo chiếc eo thon gọn và xuống đến cặp đùi của cô, nhẹ nhàng dang rộng đôi chân để lộ ra cánh hoa đã ướt vì được vuốt ve. 

 Tôi nhẹ nhàng đưa lưỡi liếm lấy cánh hoa ẩm ướt, uốn lưỡi nhẹ nhàng rồi đưa vào mọi ngóc ngách bên trong, cô nàng thở ra từng hơi nặng nhọc vì khoái cảm, đôi môi mím chặt kìm lại âm thanh sung sướng rồi cuối cùng cũng phải chịu thua. 

 Mặt cô đỏ bừng, thở ra từng hơi đầy nặng nề vì mệt thế nhưng tôi vẫn chưa dừng lại. 

 Vì bây giờ mới đến lượt tôi, tôi cởi thắt lưng của mình ra và cởi bỏ chiếc quần của mình, nắm chặt lấy bàn tay gầy gò của Jane, đặt nụ hôn nồng thắm lên đôi môi kia thêm một lần nữa và cuối cùng là kéo cô lại gần rồi đắm chìm trong khoái cảm. Tôi bắt đầu di chuyển nhịp nhàng, cả hai cơ thể cọ xát không thể ngừng thốt ra những âm thanh gợi dục. Càng ngày những nhịp đẩy người lại càng nhanh hơn, hơi thở ngày càng một nặng nhọc hơn cho đến khi bọn tôi kiệt sức vì cơn tình rồi chìm vào giấc ngủ thì đêm dài mới kết thúc. 

......................  

 Sáng sớm, tôi thức dậy như bao ngày khác nhưng lần này lại khác ở chỗ là lưng tôi đang rất đau. Chui ra khỏi chiếc chăn ấm của mình, nơi Jane vẫn còn đang nằm say giấc trong đấy tôi liếc nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường. Xem ra đêm qua tôi cũng chẳng ngủ được bao nhiêu đêm qua cả nhưng bây giờ than thở cũng chẳng làm được gì nên điều đầu tiên tôi cần làm bây giờ là gọi Jane dậy rồi đi gặp Jim để cập nhật tình hình. 

 “Dậy thôi, Jane”. 

 “Ummm, năm phút nữa đi.... Chẳng còn tí sức lực nào cả...”. 

 Tôi không nói gì thêm mà mỉm cười với cô. 

 Sau một lúc thì bọn tôi cũng đã sửa soạn lại xong nên bèn đi xuống kho để tìm Jim, và theo như tôi thấy thì sáu người đêm qua được cử đi để do thám đã trở về sau khi được thay ca. Theo như họ kể thì mỗi trạm gác sẽ có từ hai đến bốn tên lính gác canh giữ ở đấy, bọn chúng sẽ thay ca mỗi sáu tiếng và lần thay ca gần nhất là vào lúc bốn giờ sáng nay, thế tức có nghĩa là 22 giờ đêm nãy bọn chúng sẽ thay ca một lần. Quan trọng hơn hết là mục tiêu của bọn tôi, đoàn tàu nhỏ mang số hiệu A18 sẽ xuất phát vào khoảng 22 giờ 30 phút và lần lượt đi qua những trạm gác và sau khi đi qua hết tổng cộng ba trạm thì nó mới tiến đến chốt chặn cuối cùng là cửa biên của thành phố. 

 Kế hoạch là như này, Jim sẽ hẹn chúng vào trưa nay và giao xác cho bọn khiến cho chúng tin rằng Jane đã chết mà gọi bớt lính gác về. Với số lượng lính gác đã ít đi phần nào và lợi dùng địa thế ban đêm thì chúng tôi sẽ cần chiếm lấy ba tháp canh ấy rồi để tiếp tục phát đi tín hiệu giả. Vẫn cần cỡ sáu người cho việc này, sẽ chia ra làm ba nhóm để tấn công và chiếm lấy. 

 Tiếp đó sau khi đã chiếm được toàn bộ tháp canh, đội thứ hai sẽ tiến hành cướp đoàn tàu. Với tín hiệu giả được phát ra từ ba tòa tháp, bọn chúng sẽ không nghi ngờ gì mà vẫn nghĩ mọi chuyển vẫn ổn, nhờ thế mà bọn tôi có thể chặn đứng được đoàn tàu và chiếm quyền kiểm soát và cuối cùng là đón từng người của đoàn bọn tôi rồi chuồn khỏi đây. 

 Sơ lược là thế, còn về chi tiết tiến hành như thế nào thì tôi sẽ nói sau. 

 Sau khi nắm rõ được toàn bộ thông tin cũng như phân chia vai trò theo nhóm thì Jim gọi tất cả mọi người lại ở kho để lấy toàn bộ hành trang và chuẩn bị xuất phát. 

 Tôi cùng Jane ngồi xuống bàn, lấy từng băng đạn đã đầy ấp đạn trong đó mà nhét vào túi rồi khoác nó lên người. Không quên chọn lấy cho mình một khẩu súng trường mà tôi ưa nhất, đó là một khẩu AKSU nhỏ gọn để có thể dễ dàng di chuyển qua lại. Jane cũng chọn lấy chọn mình một khẩu, nhưng nhìn nó lạ quá nên tôi chẳng nhớ nó tên gì. Về phần súng thì tôi có biết sử dụng, nhưng cũng không quá thành thạo, đấy là kinh nghiệm mà tôi đúc kết được từ lúc trẻ khi vẫn còn sát cánh với Jim nên tôi nghĩ là sẽ oỏn thôi. 

 Và dĩ nhiên là tôi làm sao có thể quên được khẩu lục bạc đã gắn bó cùng tôi với Jane suốt từ đầu đến giờ. 

 “Được rồi các chàng trai, bọn chúng sẽ đến điểm hẹn sau hơn 2 giờ nữa, ta di chuyển thôi”. 

 Với hiệu lệnh của Jim, tất cả mọi người đều nhanh chóng di chuyển. Một nhóm sáu người như tôi đã nói thì sẽ đi vòng vào bên trong rừng và chờ đến đêm rồi mới hành động, tiếp đó là nhóm của Jim gồm hắn và thêm 2 người nữa đi theo hộ tống hắn để gặp Quạ Trắng. Và cuối cùng là nhóm của tôi và Jane gồm bọn tôi và thêm 3 người nữa, chúng tôi sẽ là nhóm cướp đoàn tàu sau khi đã có tín hiệu an toàn. 

 Thêm một lần cuối, tất cả bọn tôi cùng nhau nâng ly và hô to. 

 “CẦU CHO MAY MẮN LUÔN Ở BÊN TA!!!!” 

......................... 

“Jim đây, các cậu nghe rõ chứ?”. 

 “Rõ thưa cậu”. 

 “Tốt, bọn chúng sẽ đến đây trong vòng vài phút nữa nên hãy vào vị trí chuẩn bị đi”. 

 “Rõ”. 

 Ở trong xe, tôi hồi hộp đếm từng giây từng phút trôi qua một.  

 Và rồi cuối cùng cũng đã có một chiếc xe van tiến vào, từng người bọn chúng lần lượt bước xuống và tiến lại gần xe của tôi. 

 “Mục tiêu đã đến, nếu như tôi có mệnh hệ gì thì các cậu hãy cố mà giết chúng bằng mọi cách”. 

 “Rõ”. 

 Một tiếng bíp vang lên từ bộ đàm, tôi vội vã tắt nó rồi cất đi. 

 Bước xuống xe, những vị khách mà tôi “mời” tới coi bộ đã có mặt đầy đủ cả. 

 “Hân hạnh được gặp anh, W”. 

 “Không cần trịnh trọng thế đâu Jim, anh biết tôi muốn gì mà”. 

 “Dĩ nhiên”.  

 Vừa dứt lời, hắn ta đã cho người mở cốp xe tôi và lấy ra chiếc túi đen ở bên trong, đó chính là “Jane” mà hắn muốn. Bọn chúng tiến hành mở chiếc túi ra rồi bắt đầu kiểm tra cái xác, mọi chuyện vẫn đang trông rất suôn sẻ. Cái xác đã được tôi hô biến thành “Jane” bằng cách lột bỏ đi lớp da mặt cũ và may vào lớp da mới đã được tạo ra với độ chính xác cực cao cùng với lớp ngụy trang thì cũng khó lòng mà phát hiện ngay được. Và dĩ nhiên là “khuôn mặt” mới này được làm bằng da người thật nên trông rất thật. 

 Ngay cả những vết sẹo trên người Jane, những điểm nhấn riêng của cô cũng đều được tôi tái tạo lại trên cái xác bây giờ nó trông chẳng khác gì một Jane “thật” cả. 

 Bọn chúng thậm chí còn gọi cho gã Helen để hắn xác nhận rằng đây chính là con ả đã giết chết em trai hắn. 

 Sau một hồi khám xét thì bọn chúng cũng đã xong, tên Eward tiến lại và bắt chuyện với tôi. 

 “Tốt lắm Jim, tôi mong rằng mối quan hệ của chúng ta vẫn sẽ tiếp tục như trước”. 

 “Xem ra tôi đã hiểu lầm cậu rồi”. 

 “Haha, không có gì đâu. Chỉ mong là anh có thể nới lỏng an ninh của mình một chút, như này thì khó kiếm ăn quá”. 

 “Được rồi, tôi sẽ về báo lại sau”. 

 Nói rồi, hắn ta quay lưng bỏ đi, ra lệnh cho đàn xem của mình mang cái xác mang về cho Helen. 

 Thế là bước đầu đã thành công. 

  “Tôi đã xong phần của mình, bây giờ thì hãy chờ đến tối rồi ta sẽ hành động tiếp”. 

 “Rõ”. 

 “Rõ”. 

 “Rõ”. 

...................................................... 

 Cuối cùng thì màn đêm cũng buông xuống, thời khắc quyết định đang ngày một gần kề với bọn tôi, bọn tôi không được phép phạm bất kỳ sai lầm nào nếu không mọi thứ sẽ đổ bể hết. 

 “Eric đây, đã vào vị trí và sẵn sàng chờ tín hiệu hành động”. 

 “Đội 1A đã ở vị trí thứ nhất, xin hết”. 

 “Đội 1B đã ở vị trí thứ hai, hết”.  

 “Jim đây, đội 1C đã vào vị trí cuối”. 

 Bây giờ đang là 22 giờ kém 14 phút, tôi và Jane cùng người ở đội 2 đã vào vị trí và chờ tín hiệu hành động sau khi đội 1 đã thành công chiếm lấy 3 ngọn tháp canh.  

....................................................... 

 Đồng hồ cuối cùng cũng đã điểm đến 22 giờ đêm, bọn lính canh trên tháp đã bắt đầu trèo xuống để thay ca cho người mới. 

 Theo hiệu lệnh, bọn tôi vẫn nằm ẩn mình trong đất và chờ thời cơ. Sau khi hai tên lính trên tháp đi xuống thì bọn tôi vương tay làm chúng vấp ngã rồi giết chúng ngay và dùng một tấm vải tối màu che cái xác lại. Tiếp đó bọn tôi tiếp tục nằm chờ hai tên lính khác đi vào, bọn chúng tiến lại gần tháp thì đều bị bắn chết. Và dĩ nhiên là súng đã gắn giảm thanh và đang ở rất xa nên chẳng có ai có thể nghe thấy cả. 

 “Đã chiếm thành công tháp số ba, hết”. 

 Bọn tôi đã thành công chiếm được ngọn tháp canh, tiếp đó tôi mò sang bộ điều khiển của tháp để tiếp tục phát tín hiệu về tổng bộ của bọn chúng như chẳng có chuyện gì xảy ra. 

 “Tháp số một đã an toàn, xin hết”. 

 “Đã xử lí xong tháp số hai, hết”. 

............... 

 Có vẻ như toàn bộ tháp canh đều đã về phe ta, bây giờ chỉ cần chờ lệnh là có thể tiến hành bước tiếp theo. 

 “Toàn bộ tháp đã phát tín hiệu”. 

 “Hãy mau chóng thực hiện bước tiếp theo!”. 

 Đã có tín hiệu hành động, bọn tôi không chần chừng bất cứ giây nào mà quyết định cho đổ một vài cái cây ở đây xuống phần đường ray, không thể dùng đá được vì như thế lúc loại bỏ chúng sẽ tốn rất nhiều công sức và thời gian. Và vì thời gian cũng có hạn nên có lẽ đây là giải pháp khả thi nhất hiện tại, lúc đi thì chỉ cần tăng tốc hết cỡ và tông thẳng qua đám cây là được. Hơn hết là sau khi tính toán lại thì với địa hình rừng núi như này thì dùng hẳn một chiếc xe cẩu sẽ là bất cả thi, còn chưa tính đến chuyện nó sẽ làm chúng tôi dễ bị phát hiện hơn. 

 Tuyến đường của đoàn tàu A18 sẽ là như này, vào khoảng 22 giờ 30 phút nó sẽ xuất phát khỏi ga tàu và đi đến tháp canh thứ nhất cách đó khoảng 1 dặm vào mười phút sau, và cứ thể sau khoảng hai mươi lăm đến ba mươi phút thì sẽ ra đến cửa biên. Thế nên bây giờ chúng tôi đang ở gần tháp canh số một không quá hai trăm mét. Bọn tôi sẽ cần cướp con tàu và giảm tốc độ lại ở ba tháp canh để có thể đón toàn bộ phi hành đoàn. 

 Sau một lúc loay xoay thì bọn tôi cũng đã cưa đổ được vài cái cây và đẩy nó xuống đường ray, việc cần làm bây giờ là trở về vị trí phục kích chờ đoàn tàu đi đến thôi. 

 Khoảng hơn mười lăm phút chờ đợi thì cuối cùng tôi cũng đã thấy đoàn tàu nọ đăng lăn bánh về phía này, thông báo cho tất cả mọi người hãy nấp đi, chờ lúc thích hợp rồi sẽ xông ra cướp lấy cả con tàu. 

 Và đúng như kế hoạch được vạch sẵn, con tàu đã từ từ giảm tốc và dừng lại để tránh va chạm với chướng ngại trên đường. Nhân thời cơ lúc con tàu đang bất động, theo hiệu lệnh của tôi, tất cả đều trong rừng ồ ạt lao ra và leo lên con tàu. 

 “Tất cả đứng yên”. 

 “Bọn ta chỉ muốn con tàu này nên sẽ không làm hại các ngươi, mong hãy hợp tác cho”. 

 Trên tàu có thêm vài người nữa, bọn họ chỉ là những người bình thường, không có tí gì gọi là khả năng phản kháng trước súng đạn của bọn tôi. Tất cả bọn họ đều run sợ mà ngồi nép vào một góc run rẩy, miệng liên tục lẩm bẩm cầu nguyện. Nhưng có một người trong số họ đã liều mình với lấy bộ liên lạc để báo tin về nhưng không thành công vì đã bị Jane phát hiện và phá hỏng bộ liên lạc đồng thời cũng đánh ngất người đó. 

 Chúng tôi để lại ba người ở đây để canh chừng những người này, còn tôi và Jane thì đi đến toa đầu của tàu nơi người lái tàu đang hết mình điều khiển cả con tàu. 

 “Nghe đây, bọn tôi chỉ muốn đi nhờ và cũng không muốn làm hại bất kỳ ai”. 

 “Mong anh hãy hợp tác cho”. 

 “V....Vâng”. 

 Gã lái tàu ngập ngừng trước lời đe dọa của tôi nhưng rồi cũng phải miễn cưỡng đồng ý. 

 “Anh có thể điều khiển con tàu nó cho lùi về một chút không”. 

 “Hơi khó nhưng tôi nghĩ là vẫn được ạ”. 

 “Tốt, thế thì lùi lại rồi tăng tốc mà đâm thằng qua đi”. 

 Sau một lúc rung lắc thì con tàu cũng đã lùi lại được một khoảng vừa đủ thì dừng lại, gã lái tàu lại bẻ cần gạt khiến nó tiến về trước như cũng rồi tăng tốc dần và đâm thẳng qua nhưng cái cây nằm ngổn ngang phía trước con đường. Tôi quay lại ra toa tàu phía sau, ra lệnh cho người ném bớt nông sản ra khỏi con tàu để giảm bớt trọng lượng. 

“Đã thành công cướp được con tàu, tháp 1A sẵn sàng đi chuyển”. 

 “Rõ”. 

 Đến gần tháp canh thứ nhất, tôi ra lệnh cho đoàn tàu giảm tốc lại và từ từ đi qua cho đến khi toa tàu cuối cùng ở ngay ngọn tháp thì hai người ở bên tháp đã nhảy lên và nhập đoàn thành công. Quay trở lại phía trong, tôi lệnh cho người đuổi hết những người nông dân này xuống khỏi tàu. Đơn giản chỉ vì tôi không muốn giữ họ lại trong sự sợ hãi và làm liên lục đến họ, và hơn nữa là bây giờ tốc độ của con tàu vẫn đang khá chậm nên việc nhảy xuống dễ gây ra ít tổn thương nhất có thể. 

 Thế nhưng bọn họ lại quá sợ mà chẳng ai dám nhảy xuống, thế là bọn tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc lôi từng người và ném thẳng ra ngoài. 

 Tiếp đó là đến tháp canh thứ hai và thứ ba, bọn tôi đều thành công đón được người của mình và nhập đoàn thành công. 

 Thế nhưng bây giờ vấn đề chính mới xuất hiện, bọn tôi đã sắp đến cửa biên và cả đoàn tàu bắt buộc phải dừng lại để kiểm tra giấy tờ cũng như hàng hóa bên trên. Và chẳng có chỗ nào để trốn trên con tàu này cả. 

 Nhưng may thay, rất may là đằng khác, số nông sản mà tôi kêu người vứt bớt đi vừa nãy vẫn còn một ít và số lượng vứt đi là vừa đủ để chúng tôi có thể chui vào kho chứa để mà trốn. Điều cần làm bây giờ nữa là phải khiến cho gã lái tàu chắc chắn rằng hắn sẽ không khai hết toàn bộ cho bọn lính canh. 

 Và đấy chính là lúc mà Jim ra mặt. 

 “Xin chào ông bạn”. 

 “Không biết liệu anh còn nhớ tôi không nhỉ?”. 

 “L-Làm sao mà tôi quên được?”. 

 “Thế thì chắc anh bạn vẫn còn nhớ tôi đã cứu cả gia đình ông một mạng nhỉ?” 

 “V....Vâng”. 

 “Thế thì hay quá, vì bây giờ tôi sẽ cần anh cứu tôi và người của tôi lại một mạng đấy”. 

 Lão lái tàu ra vẻ đầy lúng túng trước lời lẽ của Jim, lão chẳng còn cách nào khác ngoài phải trải nợ cho Jim. 

 “Được rồi nghe này, một lát nữa khi dừng lại để kiểm tra thì tất cả bọn tôi đều sẽ trốn trong kho chứa và anh hãy nói rằng anh đến đây một mình”. 

 “Thế thôi, trông cậy vào anh cả đấy”. 

 “À giữ lấy cái này nhé”. Jim đưa cho lão lái tàu bộ đàm dự phòng. 

 Thời gian là có hạn, tất cả bọn tôi đều tức tốc chạy xuống kho chứa của con tàu vứt bớt đi số nông sản vẫn còn thừa nhưng vẫn chừa lại một lượng vừa đủ để ngụy trang. Sau khi đã hoàn thành tất cả chúng tôi đều chui vào trong và núp rồi lấy nông sản che lắp lại và chỉ biết hy vọng rằng sẽ không bị chúng phát hiện. Ngay khi bọn tất cả tôi vừa trốn xong thì cũng là lúc mà con tàu bắt đầu giảm tốc tốc từ từ rồi dừng lại ở cửa biên. 

 Có tiếng của một vài người ở ngoài đang nói gì đó. 

 “Có gì đáng ngờ không?” 

 “Bên đây không thấy gì”. 

 “Để tao mở kho chứa xem có gì không”. 

 Cánh cửa toa tàu mở ra, ánh sáng yếu ớt của màn đêm chiếu rọi vào. Tên lính gác bật đèn pin của mình lên đi khắp toa tàu soi rọi mọi ngóc ngách nhưng rốt cục chẳng tìm thấy gì bởi vì tôi đang trốn bên trong một đống rơm to đùng.  

 Thế nhưng mọi chuyện không phải lúc nào cũng suôn sẻ, có một người trong số bọn tôi trốn phía sau những bao thóc đã không may bị phát hiện. Tên lính gác hét toáng lên làm lộ hết cả bọn tôi, tuy là hắn đã bị giết nhưng cũng đã quá trễ và bọn tôi cũng đã bị phát hiện.  

 Xem ra bây giờ chẳng còn trốn được nữa. 

 Tôi chui ra khỏi bụi rơm của mình rồi nhanh chóng lao đến dùng dao cắt cổ tên lính gác vừa nãy đang đứng trước mặt tôi. Có vẻ như bọn chúng đã bắt đầu nắm bắt được tình hình mà không con bình thản đi kiểm tra như trước nữa mà lần này bọn chúng đã giương súng lên và sẵn sàng bắn nếu nhìn thấy bọn tôi. 

 Giờ chẳng còn cách nào khác ngoài đánh trả bọn chúng cả. 

 “Jim đây, tất cả nghe rõ chứ”. 

 “Cho tàu chạy đi”. 

 “Chúng ta bị phát hiện rồi, có khoảng hơn chục tên đang bao vây xung quanh ta”. 

 “Nhanh chóng giết chúng rồi mở cổng đi trước khi viện trợ đến”. 

 Dưới lời của Jim, Jane và tôi cùng nhau xông ra bắn chết hai tên vẫn còn đang lạc lối giữa toa tàu đen mịt. Sau đó là tiếng súng vang lên liên hồi, từng tên lính gác cứ thế mà ngã xuống. Và cũng chẳng mấy bao lâu để có thể hạ hết được bọn chúng, tiếp đó tôi nhảy xuống tàu chạy gần cánh cổng mà ấn nút mở cửa. Cùng lúc đó thì con tàu cũng đã đến gần, tôi lấy đà rồi nhảy lên. 

 “Không sao chứ?”. 

 “Vẫn khỏe”. 

 Thế là con tàu của bọn tôi cứ thế vút đi mãi trên tuyến đường ray mà ra khỏi cái thành phố chết tiệt ấy, điều mà đáng lẽ tôi phải làm từ lâu nhưng mãi cho đến bây giờ thì nó mới thành hiện thực. 

Tôi nhìn sang Jim, hắn ta ấn vào cái điều khiển nhỏ rồi ném nó ra ngoài, và cùng lúc đó cũng có một tiếng nổ vang lên từ rất xa nhưng vẫn đủ để bọn tôi nghe thấy. Giờ thì chắc chắn là bọn tôi không thể quay về được nữa rồi. 

 “Làm tốt lắm các cậu, tôi nghĩ là chúng ta thoát rồi đấy”. 

 “HOAN HÔ!!!”. Mọi người trên tàu hô to ăn mừng vì đã thành công. 

 Tôi đặt khẩu súng trên tay mình xuống, cởi bỏ lớp áo chống đạn rồi ngồi bệt xuống ngắm nhìn trời đêm. Cơn gió đêm lành lạnh cứ thế mà thổi vào bên trong con tàu, tạo ra một cảm giác mang máng dễ chịu, Jane thấy thế nên cũng bèn ngồi xuống cạnh tôi. Mặt cô dính đầy máu nhưng tôi biết chắc rằng đó không phải là máu của Jane. Được đà mà lấn tới, tôi từ tốn đan những ngón tay của mình vào tay cô, chắc là như này sẽ đỡ lạnh hơn phần nào. 

 “Bây giờ ta sẽ đi đến đâu nhỉ Eric?”. 

 “Chịu thôi, bây giờ khó quyết định lắm”. 

 “Ta sẽ tính đến chuyện đó khi xuống khỏi con tàu này nhé”. 

 “Um”. 

 Ngay lúc tôi định chợp mắt nghỉ ngơi một lúc vì tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc thì không. Nó sẽ chẳng bao giờ kết thúc dễ dàng như vậy cả. Một tiếng nổ rất to phát ra từ phía sau con tàu, chấn động từ vụ nổ là rất lớn thậm chí còn khiến cả con tàu chao đảo liên hồi như sắp lật ngang. 

 “TA TRÚNG ĐẠN RỒI!”  “CÓ ĐỊCH BÊN TAY PHẢI”. 

 Có lẽ đây chính là quân viện trợ mà lúc nãy Jim đã nói, không ngờ là chúng lại đến nhanh thế. Tôi nhanh chóng mặc lại chiếc áo chống đạn và cầm lấy khẩu súng rồi đứng lên xem xét tình hình, thế nhưng có vẻ mọi chuyện lần này lại không đơn giản tôi nghĩ khi mà đối thủ của bọn tôi lại là một đoàn tàu khác. Con tàu ấy dài và to gấp hai lần của bọn tôi, hơn nữa nó còn được lắp thêm những ụ pháo rồi những ụ súng máy to lớn và tôi chắc chắn rằng chẳng mấy chốc mà chúng sẽ nhấn chìm bọn tôi trong  mưa đạn. 

 Bọn chúng đang xả đạn rất rát vào thân tàu chúng tôi, bọn tôi chẳng thể làm gì hơn ngoài việc chỉ biết cúi người xuống thật thấp và nấp vào góc để tránh đạn, đã có người bên tôi bị trúng đạn và anh ta đang chảy máu không ngừng. Nếu mọi thứ cứ tiếp tục như này thì con tàu này sẽ nổ tung sớm thôi. 

 “Yêu cầu đoàn tàu số hiệu A18 hãm phanh dừng lại và đầu hàng ngay lập tức nếu không sẽ bị bắn hạ!”. 

 Tiếng loa của đoàn tàu đang chạy song song với bọn tôi vang lên yêu cầu bọn tôi đầu hàng và tự giao mình ra. 

 “Ta làm gì bây giờ đây Jim?!??!”. 

 “Hãm phanh lại đi, không đời nào ta có thể đọ lại chúng đâu”. 

 “Nhưng chắc gì chúng sẽ không giết ta đù đã đầu hàng??”. 

 “Cậu nói đúng.....”. 

 “Tôi có ý này”. Jane nói. 

 “Ta còn quả bom nào không?”. 

 “Còn một”.  

 “Tốt, cứ tiếp tục giảm tốc lại đi, tôi sẽ nhảy sang đấy và cài bom vào buồng đốt nhiên liệu”. 

 “Ý hay đấy”. 

 “Được, vậy tiến hành thôi”. 

 “Chúng tôi đầu hàng, nhưng thứ này phanh không được tốt đâu đấy nhé nên là đừng bắn nữa!”. 

 Tôi giữ lấy tay Jane ngỏ ý muốn đi cùng cô và được cô đồng ý, bọn tôi ra toa cuối tàu. Ngay khi tốc độ giảm vừa đủ, tôi và Jane cùng lúc nhảy sang con tàu bên kia. Bọn tôi cẩn thận bám sát vào mà men theo bên hông sườn con tàu mà di chuyển vì chỉ cần bất cẩn một tí thôi là sẽ ngã xuống và sẽ bị cán chết, đu bám được một lúc thì cũng đến được tầm toa giữa. Bọn tôi cùng leo vào, rón rén trong từng bước đi một nhưng rồi cũng chẳng được bao lâu mà đã bị phát hiện. 

 “CÓ ĐỊCH TRÊN TÀU!”. 

 “TẤT CẢ CHÚ Ý, CÓ ĐỊCH!”. 

 “Ôi trời, xem ra chẳng còn cách nào khác ngoài giết chết bọn chúng nhỉ”. 

 Jane cười khoái chí, tiếp đó tôi cùng cô xông lên. Tôi núp vào sau một cái thùng chứa đạn của bọn chúng ở bên phải, còn cô thì ở bên trái. Phải cẩn thận nếu không thì cả toa tàu này sẽ phát nổ, vì đây là cả một kho đạn dược của bọn chúng, khắp nơi đều có mùi thuốc súng toả ra. Từ nòng súng của tôi, của Jane, của bọn chúng và cả hàng tá đạn dược đang được chất đống ở đây. Nhưng vì có điểm tựa và chỗ núp nên hai người bọn tôi có thể giết sạch người trong toa tàu này, cũng không phải là dễ dàng khi phải di chuyển liên tục để tránh chúng xả đạn vào một điểm duy nhất, bởi tôi không biết chắc rằng có những gì bên trong những cái thùng đạn ấy, nếu chẳng may chúng phát nổ thì coi như xong đời. 

 Sang đến toa tiếp, ngay khi cánh cửa ngăn cách giữa tôi và bọn chúng được mở ra thì có cả một cơn mưa đạn bay về phía này buộc chúng tôi phải nép vào mà nấp đi.  

 Tôi rút lấy một quả lựu đạn trên thắt lưng của mình ra rồi ném vào trong giải quyết được một vài tên, vấn đề là vẫn còn một tên trên tay vẫn đang cầm khẩu súng máy và điên cuồng xả đạn về phía bọn tôi. Thế nhưng sau một lúc thì hắn ta đã cạn sạch đạn, bọn tôi nhanh chóng xông vào và giải quyết nốt toa tàu này một cách nhanh gọn như cái vừa rồi. Toa tàu này là kho chứa lương thực của bọn chúng, việc quả lựu đạn của tôi phát nổ đã làm bấy nhầy hết cả toa tàu này. Khắp nơi đều là đồ ăn vươn vải bám khắp nơi lên thành tàu và cả những cái xác đã nằm xuống. 

 “Cô cậu nên nhanh lên thì hơn đấy, bên này bọn tôi sắp chết rồi!”. 

 Xem ra bọn tôi phải nhanh hơn nữa, nếu không thì sẽ không kịp mất. 

 Bọn tôi tiếp tục đi sang toa tàu kế tiếp, mở cánh cửa ra tôi lại tiếp tục ném vào một quả lựu đạn và giết được vài tên. Trong lúc chúng hoảng loạn, bọn tôi nhanh chóng tiến vào trong nhưng và tôi lại rút thêm một quả lựu nữa định ném đi nhưng bất thành.  

 Ngay khi tôi vươn tay lên để ném đi thì bằng một cách nào đó thì phần vai ngoài tôi đã bị trúng đạn, cơn đau đập bất ngờ ập đến khiến tôi không kiểm soát được tay mình mà làm rơi quả lựu đạn. Tình huống bây giờ rất nguy cấp vì tôi cần rời khỏi đây ngay lập tức nếu không sẽ bị nổ chết, tôi gượng dậy bắn trả chết được một tên rồi toan đứng lên chạy đi nhưng lại không được vì bọn chúng liên tục xả đạn vào tôi. Tôi cứ tưởng là mình xong rồi nhưng không, Jane vẫn còn đấy, cô xông thẳng lên với khẩu lục trên tay mình, cô nhanh đến mức mắt tôi chẳng thể theo kịp cô, ngón tay cô cứ thế mà liên tục bóp cò nã đạn vào đầu từng tên một rồi nhặt lại quả lựu đạn mà ném về phía bọn chúng. Rất may là nó phát nổ ngay khi vừa đến gần hai tên kia khiến chúng chết tươi ngay khi vừa thấy mặt cô. Và tôi cũng không quên hủy luôn ụ súng máy mà hai tên đó đang điều khiển để xả đạn vào con tàu nhỏ của chúng tôi, mà dù sao thì giờ cũng chẳng còn ai sống để mà điều khiển nó nữa. 

 “Ổn chứ Eric?”. 

 “Vẫn đi được”. 

 “Jane thì sao?”. 

 “Có trúng vài viên nhưng đã có áo chống đạn rồi nên chẳng sao”. 

 “Tiếp tục thôi, nhanh nào”. 

 “Um”. 

 Sau khi suýt chết thì cuối cùng bọn tôi cũng được tao đầu của con tàu, nơi buồng đốt nhiên liệu của nó nằm ngay bên dưới. Lấy súng bắn tung cánh cửa đang bị khóa, tôi cầm lấy quả bom phi thẳng vào trong rồi cài nó lên lò nhiên liệu đang cháy nghi ngút, cùng lúc đó thì Jane đã kéo phanh hãm tốc lại chờ cho con tàu chậm lại một chút và cũng để cho tàu của tôi có thể đuổi kịp nó. 

 Ngay khi hai con tàu chạm mặt nhau, Jane đã nhảy về một cách an toàn, nhưng đến lượt tôi thì lại suýt rơi xuống đường ray, may mà đã có cô kịp thời giữ lại nếu không thì tôi đã rơi xuống. 

 Trở về con tàu của mình, tôi nhấn nút khiến quả bom phát nổ làm cho cả con tàu kia trông chẳng khác gì một đống sắt vụn đang cháy rồi bất động nằm  

 Mọi thứ đều đi theo đúng kế hoạch mà chúng tôi đặt ra, tuy là có hơi khác tí nhưng chung quy lại là vẫn thành công. 

 “Làm tốt lắm!”. 

 Tôi mệt lả mà ngồi bệt xuống, bây giờ chỉ mong rằng chúng tôi sẽ có thể bình an thoát khỏi đây mà sẽ không phải gặp bất kỳ một vấn đề nào nữa.  

 Nhưng có vẻ điềm gỡ mới là thứ theo đuổi tôi, ngay khi vừa xử lí dứt điểm đoàn tàu kia xong thì lại có một chiếc trực thăng xuất hiện trước mặt. Nhưng lần này lại chẳng có cái gì gọi là yêu cầu đầu hàng hay cảnh báo cả, chiếc trực thăng ấy cứ thế mà liên tục phóng những chùm tên lửa về phía bọn tôi. Cả con tàu rung lắc dữ dội dưới sóng xung kích của những vụ nổ từ mấy chiếc tên lửa. Dưới sức nóng của ngọn lửa đang bốc cháy, và cả sự rung lắc cả tàu, chúng tôi không thể làm gì hơn. Dù đã cố bắn trả nhưng sự chênh lệch hoả lực là rất lớn. 

 Rồi cũng đến lúc, khi mà chiếc tên lửa ấy được phóng thẳng vào thân tàu, nơi đã không còn chắc chắn nữa bởi những loạt đạn xả vào từ trước. Nó xuyên qua mà trúng vào buồng đốt của bọn tôi. 

 Buồng đốt phát nổ sâu bên trong, A18 không chịu nổi nữa mà cũng đã đành phải chịu chung số phận với con tàu to lớn vừa nãy. Nó lật bánh, rồi cứ thế mà theo đà mà lăn xuống đồi. 

 Trong cơn hoảng loạn, nơi mà có lẽ cái chết không còn cách bọn tôi bao xa, tôi lao đến hét lên gọi tên Jane trong vô vọng. 

 “JANEEEE!!!”. 

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Chap mới. Căng thẳng quá. TFNC
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Cảm ơn bạn vì đã dành thời gian ra để đọc, và cho mình hỏi TFNC là gì ạ
Xem thêm
@Cygnus: thanks for new chap ấy Ad. Dùng bên truyện khác nhiều nên quen tay :))))
Xem thêm