• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Người Không Khóc

Chương 05: Bình Phục

0 Bình luận - Độ dài: 6,336 từ - Cập nhật:

“Thế giới chúng ta sống cũng có Ma Vương và Anh Hùng của chính nó, nhưng cũng không phải ai cũng có thể làm ma vương và cũng chẳng dễ dàng gì để trở thành anh hùng. Mỗi chúng ta đều có hành động và suy nghĩ của riêng mình, chỉ có chính bản thân mới biết được điều mình đang làm là gì”.  

 “Thế rốt cuộc anh muốn gì”?. Tôi đã chán chừ ra mặt vì phải nghe cái tên này kể chuyện rồi.  

  “Cậu không hứng thú với câu chuyện của tôi à?”.  

 Dĩ nhiên là không, tôi không sống ở một nơi có một gã là Ma Vương và một người Anh Hùng đang trên đường để găm thanh kiếm của mình vào giữa lồng ngực của tên phản diện ấy.  

 “Còn phải hỏi?”.  

 “Vậy thì tôi sẽ vào vấn đề chính luôn vậy”.  

 “Tôi cần cậu đi giải quyết một số thứ”.  

 Hôm nay bầu trời trong xanh, cơn gió mát trong lành đong đưa những tán cây xanh ngát trên đầu. Quả là một ngày đẹp trời nhưng tôi sẽ chẳng còn thưởng thức nó được lâu nữa vì Jim lại có việc cho tôi.  

 Nhưng đó không phải là công việc chính, thứ tôi làm đơn giản ở đây chỉ là quan sát.  

 Đúng vậy, tôi chỉ cần quan sát xem cuộc giao dịch giữa người bên Jim và một tên tên trùm băng đảng nào đó ở bìa rừng mà thôi.  

 Với cả theo như tôi thấy thì mấy tên bên phía Jim đã đến nơi trước và đang đợi ở điểm hẹn sớm hơn cả tôi. Ước gì tên Jim này có được một phần nào đó trách nhiệm với giờ hẹn của mình giống như đám tay sai của hắn thì tốt biết mấy nhỉ. 

 Và quan trọng hơn là chỉ có một cái cabin gỗ nhỏ ở đây.  

 Nãy giờ thì vẫn không có gì đáng chú ý, bọn chúng chỉ ngồi đợi ở đấy kèm theo vài tiếng thở dài mà thôi. Thi thoảng thì có mấy tên rủ nhau đánh bài, hoặc uống chút rượu.  Sau khi đợi thêm một lúc nữa thì đã có thêm một chiếc xe đến, có khoảng bốn người bước ra từ trong chiếc xe và có một tên xách theo cái vali. Tôi không rõ kẻ nào là tên cầm đầu bọn chúng, vì Jim không hề cho tôi biết đặc điểm nhận dạng nào của hắn cả.  

  Tiếp đó tất cả bọn họ cùng tập trung lại chiếc bàn nhỏ trước cái cabin gỗ, đặt hai cái vali lên trên rồi hai bên cùng mở ra để kiểm tra thứ ở bên trong. Mọi thứ trông rất căng thẳng.  

 Sau khoảng vài phút gì đó khi tất cả mọi thứ đều đã được kiểm tra kỹ lưỡng thì bên phía “khách hàng“ đã ra về với món hàng của mình. Và cũng coi như công việc đã hoàn tất nên tôi đã liên lạc với Jim để thông báo tình hình.  

 “Tốt. Bây giờ tôi muốn toàn bộ số hàng đấy quay về”.  

 “Cái gì cơ?!?”.  

 “Cậu không nghe nhầm đâu. Tôi muốn món hàng của mình ”.  

 “Và cũng đừng lo lắng quá vì tôi sẽ gửi thêm người để hỗ trợ”.  

“Để tôi gửi vị trí của tôi qua cậu rồi hãy đến đây. Ta cần gặp mặt bàn chi tiết hơn về việc này”.  

 Hắn ta cúp máy...  

 Đùa đấy à? Cái gì mà cậu chỉ cần quan sát cơ? Giờ hắn ta lại lôi tôi vào vụ này, như này thì có khác gì cướp của không chứ? Tên khốn này.  

 Chửi rủa là vậy nhưng tôi vẫn làm theo lời của hắn, vì còn Jane ở nhà đang chờ tôi trở về. Và tôi chẳng muốn liên lụy đến cô ấy một chút nào cả, nhất là khi bọn tôi vẫn còn ở cái xó này.  

 Chẳng còn cách nào khác ngoài lên xe và đi theo hướng mà định vị đang hiển thị.  

 Tôi nghĩ mình nên nghỉ việc sớm....  

 Lái xe được một đoạn thì tôi cũng đã đến điểm được chỉ định, nhưng lạ thay nơi đây lại là một cánh đồng trống, không có lấy một bóng người. Đây đã từng là một cánh đồng ngô dày đặc nhưng theo như tôi được biết thì đã có ai đó phóng hoả nơi này nhằm trả đũa chủ cánh đồng. Tôi không biết rõ được đầu đuôi câu chuyện thế nào nhưng việc khiến cho cả một cánh đồng hơn 800 héc-ta này cháy rụi thì cũng chẳng đơn giản đâu.  

 Và tôi tìm thấy một chiếc hộp màu đen nhỏ ở dưới đất gần chỗ mình đậu xe, đây chắc là cái định vị.  

 Vì là cũng chẳng còn gì ở đây ngoài một cánh đồng trống và cái xe của mình nên là tôi quyết định sẽ đi lòng vòng xem có tìm thêm được gì nữa không.  

 Ngay lúc tôi vừa vào trong xe thì bỗng nhiên có một người đàn ông chẳng biết từ đâu đến lại gần và gõ vào xe tôi.  

 “Cậu là Eric đúng không?”.  

 “Còn anh?”.  

 “Jim bảo tôi dẫn đường cho cậu, theo tôi”.  

 Hắn ta chẳng nói chẳng rằng gì nữa mà cứ thế đi về phía Tây.   

 Tôi cũng xuống xe và đi theo hắn.  

 Khoảng đất trống giữa cánh đồng xuất hiện trước mặt chúng tôi cùng với đó là một nhà chứa nông sản cũ đã được chiếm đóng lại như kiểu một cái doanh trại. Có những người khác đang bị giam cầm như những tù nhân ở trong một chiếc lồng gỗ. Từ đây nhìn vào tôi không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra, nhưng hình như là trong lồng đang xảy ra cãi vã.  

 Đứng trước chiếc lồng kia, là hai tên được trang bị vũ khí, chúng không chỉ đang cầm súng mà còn đang đứng nghiêm chỉnh.  

 Và theo đó còn một tên đứng giữa hai tên cầm súng kia, hắn giơ tay lên rồi ra hiệu. Hai tên cầm súng bắn giết hai người đang bị giam ở trong chiếc lồng. Nghe có vẻ rất điên khùng, tôi biết. Nhưng tin tôi đi, chính tôi cũng không muốn tin vào những gì mình đang nhìn thấy lúc này đâu, nó quá điên rồ. Có lẽ tôi không nên biết hoặc tò mò thì hơn, tôi không muốn bị giống như họ đâu.  

 Tôi xuống xe, rồi cẩn thận đi sau người đàn ông ban nãy tiến vào trong. Bất ngờ là bên trong đã có Jim ngồi đợi tôi ở phía trong.  

 “Xin chào, cậu đến rồi đấy à?”.  

 “Chuyện quái gì đây”.  

 “Nói sao nhỉ, cậu biết là tôi muốn lấy lại số ma túy kia rồi đúng chứ?”. Tôi gật đầu.  

 “Nhưng mọi chuyện không chỉ đơn giản là lấy lại, tôi muốn tất cả bọn chúng biến mất”.  

 Biến mất?  

 “Tôi chắc là cậu hiểu “biến mất” ở đây nghĩa là gì rồi chứ?”.  

 “Nhưng cũng đừng quá lo lắng, việc đấy sẽ do người của tôi làm. Cậu chỉ cần đem số ma túy về đây là được”.  

 Ôi trời ơi, lại cái gì nữa đây...  

 “Và cũng đừng ngạc nhiên vì những gì cậu vừa thấy nhé, bọn chúng chỉ là người của “bên kia” thôi”.  

Chính vì nó thế nên tôi mới cảm thấy kinh hãi đấy đồ man rợ...  

 Tôi ước gì bây giờ mình vẫn còn ngồi trong trước màn hình máy tính với căn phòng có đầy đủ máy lạnh, ghế đệm và vẫn đang đau đầu với mớ tài liệu mà gã sếp giao cho tôi.  

 Liệu Jim có biết gì về quán bar đấy không nhỉ?  

 Có lẽ tôi nên lựa lời hỏi cậu ta sau vụ này, coi như tiền công.  

 Tôi phát ra tiếng thở dài kèm theo cái lắc đầu chán nản. Với sức của một mình tôi thì việc này ra xem chừng là vô vọng. Nhưng cũng tốt là tôi không phải gánh vác phần khó khăn nhất, ít nhất là Jim nói thế.  

 Tiếp đó tôi đành đi bộ theo lối mòn mà gã dẫn đường của Jim đã ra hiệu. Dần tiến sâu hơn vào trong cánh rừng, tôi hy vọng việc này sẽ nhanh chóng kết thúc. Và cũng không mất quá nhiều thời gian, tôi đã gặp một đoàn người kỳ lạ đang dừng chân sau khi ra khỏi cánh rừng nọ.   

 Có là do xe gặp vấn đề, tôi khá chắc là do cán phải bẫy đã được đặt trước.  

 Từng người bọn chúng xuống xe rồi quan sát tình hình, bọn chúng bắt đầu tháo gỡ chiếc lốp xe bị thủng và cố gắng để thay vào chiếc lốp mới thật nhanh vào.  

 Theo như tôi thấy thì tất cả bọn chúng đều có vũ khí mang theo bên mình, hơn nữa còn có vài tên rất to con nên trông kèo này chẳng dễ xơi chút nào.  

  Tôi thì vẫn đang ngồi một góc ở bụi cây gần đó mà chờ tín hiệu xông vào để phục kích bọn chúng.   

Nhưng có vẻ đây chưa phải là thời cơ.  

 Và ngay khi chiếc lốp xe được tháo xuống thì liền có tín hiệu tấn công, khá chắc là bên tôi muốn làm như vậy để chắc chắn bọn chúng không thể nào cố bỏ trốn được với chiếc lốp lủng kia vì bây giờ xe đã mất đi một bánh xe.  

 Người bên tôi ném bom vào phía bọn chúng khiến cho vài ba tên ngã xuống vì bị trúng, mà có khi chết luôn rồi cũng nên. Tiếp đó bọn họ từ trong cánh rừng mà ùa ra giết chết những tên còn lại, với việc áp đảo số lượng cũng như quân địch đã bị mất đi một phần nhân lực nên bọn tôi không mất quá nhiều thời gian để hoàn toàn giành thế thượng phong. Và giữa lúc loạn lạc ấy chính là thời cơ của tôi, chui vào trong xe của bọn chúng và lấy đi số ma túy mà Jim bảo rồi chuồn đi.  

 Tôi đã lấy được ma túy và chạy ngược lại về cánh rừng một đoạn, thế nhưng chuyện không đơn giản như thế.  

 Khi đang cố chạy về điểm tập kết thì đột nhiên tôi bị đánh ngã xuống. Đó là người bên phía giao dịch, tôi không biết hắn đã bỏ chạy ra đến đây từ bao giờ nhưng hiện tại tôi đang gặp nguy hiểm.  

 Hắn ta vẫn giữ chặt khúc gỗ nọ trên tay định vung vào tôi thêm phát nữa nhưng may thay tôi đã kịp rút súng ra và bắn vào vai hắn, cơn đau tức thời làm hắn bị choáng và lùi lại sau đủ lâu để tôi có thể đứng dậy. Nhưng như vậy chẳng xi nhê gì với hắn ta cả, thân thể gã to lớn lao về phía tôi như một thú hoang đang đói.  

 Không kịp phản ứng, tôi liền bị hắn xô ngã xuống nền đất khiến khẩu súng lục rơi ra khỏi tay tôi.   

 Hắn ghì chặt tôi xuống đất rồi cố gắng dùng con dao nhỏ của mình để giết tôi. Cố hết sức bình sinh của mình tôi dùng tay để giữ lại mũi dao chói loá kia ngăn cho nó không đâm vào giữa lồng ngực của mình. Hắn khoẻ và to lớn hơn tôi rất nhiều nên nếu cứ thế này thì chắc chắn tôi sẽ là người chết.  

 Nhưng rất may là ngay cạnh tôi có một viên đá vừa đủ to.  

 Tôi thả tay trái mình ra với lấy viên đá nọ, rồi để nó ngay dưới mũi dao kia và buông cả tay phải của mình. Ngay lập tức con dao ấy đâm thẳng xuống với tốc độ cực nhanh ép xuống viên đá và đè nén lên ngực tôi.  

 Mọi thứ diễn ra chỉ trong vòng không đến mười giây, vậy mà tôi cứ ngỡ mình sắp được gặp thần chết rồi.  

 Quay trở về với hiện thực. Bây giờ thì con dao ấy đã bị gãy và không thể sử dụng được nữa, và lần này thì tôi đã nhanh hơn gã ta. Cầm lấy viên đá và đánh vào đầu hắn khiến hắn ngã ra sau. Cơ hội của mình đã đến, tôi gắng gượng mặc kệ cơn đau từ lồng ngực của mình mà với lấy khẩu súng rồi kết liễu hắn với một phát đạn ngay giữa đôi mắt hắn.  

 Tôi ngồi xuống, toàn thân mệt lả mà dựa lưng mình vào gốc cây cạnh bên để lấy lại sức. Giờ thì người tôi dính đầy bùn đất vì phải vật lộn giữ mạng với cái tên to xác kia, mùi bùn đất chẳng dễ chịu tí nào nếu không muốn nói là tôi ghét nó.  

 Kiểm tra lại số mà túy trong chiếc vali vừa nãy, may mắn là không có bất kỳ túi nào bị rách cả, chỉ có điều là chiếc vali không còn được đẹp mắt cho lắm mà thôi.  

 Nghỉ ngơi một lúc cũng đã xong, tôi đứng dậy kiểm tra số đạn còn lại trong khẩu súng của mình rồi tiếp tục cầm theo chiếc vali mà quay trở về điểm hẹn.  

 Hiện tại thì tôi đã ra khỏi cánh rừng nọ, nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay của mình, tôi đã đi được hơn mười lăm phút kể từ khi nãy và đích đến cũng chẳng còn cách bao xa vì tôi đã có thể trông thấy từ xa rồi.   

 Trạm dừng chân tàu hoả.  

 Đúng vậy, con tàu ấy chạy xuyên qua khu rừng to lớn này mang theo tất cả những nỗi niềm của những con dân ở thành phố này. Và sau đó không lâu, chuyến tàu ấy quay về với biết bao niềm vui và hy vọng.  

 Tôi đùa đấy, thật ra nó chỉ đơn giản là vận chuyển hàng hóa giao thương các thứ thôi, làm gì có nỗi niềm thương nhớ nào ở đây.  

 “A! Cậu đây rồi, đúng lúc lắm”.  

 “Mà trông cậu lắm lem thế, ngã ở đâu đó à”.  

 “Ừ, tí nữa thì ngã xuống địa ngục rồi”.  

 “Haha”.  

 “Thế giờ ta làm gì tiếp”  

 “Chờ tàu đến thôi, rồi tôi sẽ đưa chiếc vali cho họ”.   

 “Anh tính tuồn số ma túy này sang nơi khác à Jim?”.  

 “Tìm kiếm nguồn khách hàng mới và mở rộng thị trường là điều cần thiết, tôi tin là cậu hiểu được”.  

 “Thôi được rồi, tôi sẽ để chiếc vali lại cho anh”.  

 “Giờ thì tôi về nhà đây”.   

 Nhưng mà khoan, tôi về kiểu gì bây giờ nhỉ. Xe thì ở tận tít ngoài cái cánh đồng trống kia, bây giờ mà đi bộ ra đấy thì chỉ có đến mai.  

 Xem ra chẳng còn cách nào khác.  

 “Jim, anh cho đi nhờ một đoạn được không”.  

 “Được mà. Cậu đợi thêm tí nữa đi, xong việc rồi tôi sẽ cho cậu đi nhờ.”  

 Tôi ngồi xuống gần đó, Jim tiến lại và đưa cho tôi một chai nước. Khát khô hết cả họng tôi uống hết cạn chai nước chỉ trong tích tắc. Lắng nghe những âm thanh xung quanh mình, gió thổi mạnh vào những cành cây khiến đung đưa qua lại tạo ra âm thanh rào rạt đồng thời cũng đuổi bọn chim bay đi. Chúng cùng nhau tạo nên một bức tranh thiên nhiên đầy sinh động giữa tâm trí tôi.  

 Hơn thế nữa đó là tiếng đoàn tàu đang đến gần, tiếng xình xịch đang lăn bánh trên đường ray cùng với động cơ hơi nước, than bị đốt cháy khiến cho khói đen bay lên tô đậm cả một vùng trên toa đầu của con tàu.  

 Âm thanh của con tàu ngày một lớn hơn, nó tiến lại gần chúng tôi. Không dữ dội và vội vàng, nó từ tốn chậm rãi mà đi qua chúng tôi. Cho đến toa cuối con tàu, Jim ném chiếc vali đi và đã có một người đàn ông chụp lại được, ông ta chào Jim rồi lại vào trong toa tàu.  

 “Xong rồi, về thôi”.  

 ...........  

 Hiện tại thì tôi đã về đến căn hộ của mình, và ơn trời cuối cùng thì ngày hôm nay cũng đã đi đến hồi kết.  

 Tôi mong là thế.  

 Bây giờ thì lưng tôi đang đau kinh khủng, tôi vừa phải ghé tiệm thuốc để ít thuốc men về để bôi vào. Cũng chẳng có gì to tát lắm đâu, là lưng tôi bị bầm lúc vật nhau với cái tên to xác kia thôi, khá chắc là lúc bị hắn vật ngã xuống tôi đã đè lên một viên đá hay cái cành cây nào đó.   

 Giờ thì mỗi khi tôi dựa lưng hay nằm xuống thì nó lại đau lên, chẳng dễ ưa tí nào.  

 Có vẻ đêm nay khó ngủ rồi.  

 Cơ mà đói quá, không biết tủ lạnh còn gì ăn được không nhỉ.  

 Tôi tiến đến để mở chiếc tủ lạnh cũ ấy ra.  

 Nó trống không....  

 Thôi tạm thời cứ để đó đi, tí nữa rồi đi mua đồ ăn sau.  

 Bây giờ thì phải lo cho cái lưng của tôi trước đã.  

 Đứng trước gương, tôi cởi áo mình ra ngắm nghía cơ thể của mình.  

 Không những bị bầm ở lưng mà tay và mặt tôi cũng bị xước vài chỗ do dao khứa vào. Vết thương cũng không sâu lắm, chỉ là ngoài da thôi nên chả cần lo lắng gì.  

 Nhưng tay phải thì có đấy, do đỡ con dao cho nó không đâm vào mặt của mình nên tôi đã bị nó cứa vào lòng bàn tay.   

 Sau khi dòm ngó cơ thể mình xong, tôi mở hộp y tế ỏ nhà ra cùng với một số thuốc mà tôi đã mua. Tiến hành khử trùng vết thương ở tay rồi băng bó lại thật cẩn thận. Và sau đó là đến lưng, tôi mở chai thuốc ra rồi để một ít lên tay mình vừa soi gương vừa thoa lên chỗ bị bầm.  

 Chẳng được bao lâu thì tôi nghe tiếng mở cửa, là Jane.   

 Có vẻ cô ấy đã đi đâu đó.  

 “Ô! Anh về từ bao giờ vậy”.   

 “Mới đây thôi, mà cô đi đâu đấy?”.  

 “Em vừa đi lấy ít đồ ăn ấy mà, chẳng phải trong tủ lạnh chả còn gì sao”.  

 “Nhưng mà cô đi mua kiểu gì đấy, chẳng phải chân đang bị thương sao?”.  

 “À em nhờ đi mua dùm”.  

 “Ban nãy cô chủ nhà có ghé qua tìm anh đấy, nhưng chẳng thấy đâu. Với cả vì em mới chuyển đến đây nên cô không biết em là ai, thế nên là em với cô đã làm quen với nhau”.  

 “Cô nói như này thì đi lại chắc bất tiện lắm, mà còn lại ở tít lầu ba nữa nên cô hỏi có cần giúp gì không”.  

  Nên là bây giờ thành ra thế này.  

 Jane cầm trên tay lủ khủ mấy chiếc túi đồ ăn vừa được mua về, nào là cá, thịt, rồi là rau củ.  

 Bà lão đấy coi vậy mà cũng tốt tính thế nhỉ.  

 “Thế bà ấy mua dùm luôn à”.  

 “Không, bà ý nhờ chị ở cuối dãy ấy. Khi nãy chị ấy có ra ngoài mua ít đồ nên sẵn hỏi mua dùm”.  

 Tưởng bà già như nào, mà thôi như vậy cũng tốt rồi.  

 Để tí tôi ghé sang cảm ơn chị ở cuối dãy một tiếng vì đã giúp Jane.  

 “Mà anh đang làm gì đấy Eric?”.  

 “Đang bôi thuốc, bị bầm tí thôi”.  

 “Ngồi xuống giường đi để em giúp cho”.  

 Jane đặt mấy cái lên bàn rồi lăn bánh chiếc xe lăn đến lại gần tôi.  

 “Thôi không cần đâu, tôi tự làm được mà”.  

 “Được cái gì mà được, bôi hết cả ra ngoài rồi kìa”.  

 Đúng thật.... Thôi chẳng còn cách nào khác, chống cự cũng không phải là ý hay.  

 Tôi ngồi xuống giường đưa tuýp thuốc cho Jane rồi quay lưng về phía cô.  

 “Cả một vết to như này mà bảo tí thôi”.  

 Với giọng điệu của cô, tôi khá chắc là bây giờ vẻ mặt ấy chẳng hề dễ chịu tí nào.  

 May là tôi đang quay lưng về cô, nếu không thì tôi sẽ chết vì ngượng mất.  

 Tôi có thể cảm nhận rõ mồn một từng ngón tay thon thả mềm mại ấy vì sợ tôi đau mà đang nhẹ nhàng chạm vào tấm lưng của tôi. Chỉ bấy nhiêu thôi đã khiến cả người tôi khẽ run lên biết bao nhiêu lần.  

 Hai chúng tôi chẳng nói gì thêm trong suốt quá trình Jane bôi thuốc cho tôi.   

 Một phần vì ngượng, một phần vì không cần nói thì chắc Jane cũng biết vì sao tôi lại có vết bầm này.  

 “Xong rồi đấy”.  

 “Cảm ơn nhé”.  

 “V-với cả đừng lại áo vội”.  

 “Biết mà, để thuốc ngấm đã chứ”.  

 Do tôi hoa mắt hay là mặt Jane đang đỏ lên vì ngượng vậy?  

 Thôi cứ để cô ấy ở đấy đi, để tôi đi dẹp mớ đồ mà Jane vừa đem về vào bếp đã.  

 “Jane này, cô có tính nấu gì không thế? Để tôi phụ một tay cho nhanh, chứ đói lắm rồi”.  

 “Có chứ, tới liền đây”.  

 Vậy là chúng tôi cùng nhau nấu bữa tối, rồi cùng nhau ăn, xem một vài chương trình trên tivi rồi đi ngủ.  

 .............  

 Chẳng mấy chốc mà đã gần ba tháng trời đã trôi qua, Jim thì vẫn còn đang chu du ngoài kia mà vẫn chưa trở về chiếc ghế của hắn.  

 Vài tháng qua cũng không có gì đáng nói, thi thoảng thì tôi vẫn được hắn ta gọi điện và bảo đi giao một số thứ nhưng nhìn chung thì chả có gì to tát cả.  

 Nhưng những thứ đó không quan trọng vì hôm nay là ngày tôi chở Jane đi khám. Thật ra thì cô đã được tháo bột có thể tự đi lại cũng được một khoảng thời gian rồi, nhưng tôi không muốn cô quá sức nên vẫn muốn cô dùng chiếc xe lăn cho khoẻ.  

 Nhưng Jane nói tự thân vận động vẫn hơn ngồi ì một chỗ.  

 Mà bỏ qua vụ đấy đi, hôm nay là tròn tám tuần từ ngày Jane được tháo bột.  

Và theo đúng hẹn thì bây giờ chúng tôi đang đi gặp bác sĩ để tái khám.  

 May mắn là cô bị gãy xương kín, không di lệch nên hồi phục rất nhanh. Cộng thêm việc kiên trì tập vật lý trị liệu mỗi ngày thì bác sĩ bảo rằng từ nay Jane đã có thể tự đi lại bình thường rồi, nhưng vẫn cần chú ý không nên vận động quá mạnh vì xương vừa lành có nguy cơ bị gãy lại rất cao nếu vận động quá mạnh.  

Bây giờ theo lời bác sĩ Jane vẫn phải tiếp tục kiên trì tập vật lý trị liệu,  vì dù đi được bình thường, mật độ xương ở vùng gãy vẫn còn yếu trong 3–6 tháng đầu. Khớp và cơ quanh vùng chấn thương vẫn yếu rồi cái gì gì nữa mà tôi quên mất. Nhưng không sao, vì đã sợ quên nên tôi đã xin ghi chú của bác sĩ về cho Jane. Trong đấy có đầy đủ hướng dẫn nên ăn gì và cái gì không nên ăn, tập luyện như nào để hỗ trợ hồi phục xương một cách tốt nhất.  

 “Có rõ chưa đấy?”.  

 “Biết mà, anh nói nãy giờ chắc cũng trên dưới trăm lần rồi”.  

 Jane cướp lấy cuốn sổ ghi chú khỏi tay tôi.  

 “Như này thì khỏi lo nữa nhé”.  

 “Rồi rồi, chịu thua”.  

Nhưng mà tôi thấy cô đi lại bình thường rồi mà nhỉ, có thật sự cần phải tiếp tục duy trì tập vật lý trị liệu không nhỉ?  

 Hai chúng tôi ra khỏi bệnh viện và trở về xe.  

 “Nè đói quá Eric, dạo một vòng xem có gì ăn không đi”.  

 Trời cũng còn khá sớm, bọn tôi chủ động thức từ sớm đến bệnh viện để tránh khỏi cái cảnh xếp hàng dày đặc nên bây giờ thì cũng khá là đói.  

 Với lại trời hôm nay cũng rất đẹp. Đông đã qua, năm mới cũng đã đến và theo sau đó là mùa xuân vô cùng ấm áp. Mọi thứ cảm giác như thật mới mẻ trong khi chúng vẫn là khung cảnh ấy, vẫn là chiếc xe ấy, vẫn là chiếc xích đu nọ rỉ sét mà kêu cót két ngoài công viên.   

 Điều đấy cũng đồng nghĩa với việc không còn đóng tuyết ngớ ngẩn ngoài đường nữa nên lái xe cũng dễ hơn nhiều vì không còn trơn trượt.  

 Sao một lúc dạo quanh thành phố thì hai người chúng tôi quyết định chọn cho mình hai cái bánh khá là từ một xe bánh ở trên đường. Phần vỏ được làm từ vỏ bánh bao nướng rồi kẹp cùng với thịt gà cùng sốt và ít rau xanh, ăn cũng ngon phết.  

 Bỗng điện thoại tôi rung lên một nhịp, tôi mò tay vào túi lấy nó ra xem kiểm tra xem có gì mới.  

 “Hãy đến chỗ tôi, dẫn theo Jane nếu được”.  

 Chỉ vỏn vẹn một dòng tin nhắn thôi mà cũng đủ khiến tâm trạng của tôi tệ hơn bội phần, và hắn còn muốn tôi dẫn Jane theo...  

 Không cần mất quá nhiều thời gian để đến nơi, nhưng điều quan trọng là Jim lại không có ở đây. Tôi hỏi thì được biết rằng hắn ta sắp về trong vòng khoảng 2 giờ nữa. Chẳng lẽ liên lạc cho tôi, rồi bảo tôi dẫn theo Jane chỉ để ngồi chờ thời thôi sao?  

 Tôi không nghĩ thế.  

 Vừa dứt đoạn thì điện thoại tôi lên run lên một lần nữa.  

 “Việc lần này cũng đơn giản như mọi khi thôi”.  

 “Đến địa chỉ này và lấy tiền về cho tôi”.  

 “À mà nhớ ghé kho để lấy thêm “đồ chơi” nếu cần nhé”.  

 Lần này thì lại là cái gì đây, nhìn qua thì chắc chỉ là đi đòi nợ dùm hắn ta.   

 Ít nhất thì file đính kèm địa chỉ mà hắn gửi tôi có ghi như thế.  

 Tôi vẫn còn đạn trong người nên chắc là không cần lấy thêm đâu, nhưng tôi Jane thì lại nói muốn xuống kho để lấy thêm nên tôi cũng không có ý kiến gì mà chỉ đứng đợi cô trở ra rồi cùng xuất phát.  

 Tôi lái xe đến trước một con hẻm nhỏ theo như địa chỉ của Jim gửi. Trông nó chẳng khác gì bình thường, chỉ là một con hẻm nhỏ đủ rộng để hai người đi cùng lúc. Theo như tôi được biết thì là căn hộ số 027/4, mà bây giờ bọn tôi chỉ mới đến căn số sáu thôi, có vẻ là cũng phải đến cuối đường đấy. Nói thật thì tôi chả thích chỗ này tí nào, nó ngột ngạt ảm đạm đến khó chịu.  

 Cơ mà chỗ của tôi cũng khác đâu nhỉ... Chỉ được thêm tiếng cãi nhau của hàng xóm thôi.  

 Có vẻ như Jane đã tìm thấy căn hộ nọ, nó nằm trong góc bên phải của con hẻm và biển số nhà thì lại bị che đi bởi một cái sạp phơi quần áo của ai đó nên khi nãy có thể tôi đã bỏ qua mà không hề biết.  

 May là có Jane vòng lại để kiểm tra một lần nữa.  

 Bọn tôi đứng ở trước cửa nhấn chuông nhưng hình như là chuông nhà bị hỏng rồi, chẳng thấy phản hồi gì cả nên là tôi chuyển sang gõ cửa. Nhưng gõ mạnh vào cửa một hồi cũng vẫn không có động tĩnh gì khá khẩm hơn ban đầu.  

 “Phá cửa mà vào thôi”. Jane nói rồi lôi ra cây xà beng từ trong chiếc túi mà tôi mang theo.  

 “Phụ một tay nào Eric”.  

 Cửa đã bị khoá từ bên trong nên chẳng có cách nào để mở ở ngoài đây cả, chỉ còn cách phá chốt rồi vào trong thôi.   

  “Khoan đã, hình như có tiếng gì đó?”.  

 Tôi thoáng nghe thấy tiếng cót két từ phía trong nhà ngay vừa lúc bọn tôi định cho cánh cửa này bung bét ra hết.  

 May mà tôi chọn dừng lại và gõ cửa thêm một lần nữa.  

 “Biết rồi, chờ tí chết à?!?”.  

 Có tiếng của một người đàn ông đáp lại bọn tôi, nghe giọng thì đang khá bực bội.  

 Sau một lúc đứng đợi thì tên kia rốt cục cũng đã mở xong cửa.  

 Hắn ta bước ra chau mày rặn hỏi bọn tôi.  

 “Chúng mày là quân ác ma nào mà đến đập cửa nhà tao?”.  

 “Bọn tôi là ai không quan trọng, quan trọng là anh biết Jimmy Donshon chứ?”.   

 Hắn ta im bặt, miệng lẩm bẩm gì đó liếc nhìn bọn tôi. Điệt là Jane, hắn nhìn cô cũng phải được một lúc rồi bảo tôi vào trong cùng hắn nhưng Jane thì lại phải ở ngoài. Tôi muốn Jane đi cùng nhưng hắn ta lại không chịu, nói rằng một là tôi vào nhà cùng hắn để hoặc là biến khỏi chỗ này. 

 Xem ra chẳng còn lựa chọn nào.   

 “Bỏ luôn điện thoại và súng của mày ra luôn đi”.  

 Tôi lấy điện thoại của mình ra và đưa cho Jane cầm rồi đi theo hắn ta vào nhà, hắn cẩn thận đóng cửa và khóa lại để người bên ngoài không vào được.   

 Tôi tìm thấy một chiếc ghế gần mình nên tiện đó mà ngồi xuống luôn. Đảo mắt xung quanh, căn nhà trông thật tồi tàn đến nổi có thể thấy rõ những vệt đen trên tường do nấm mốc gây ra, nước thì liên tục nhỏ giọt từ trên trần nhà xuống một chiếc xô được đặt ngay đúng vị trí giọt nước rơi xuống, và cái xô đã đầy hơn nửa.  

 “Nói chuyện nào”. Tôi mở lời với gã.   

 “Theo như tôi được biết thì anh đã sử dụng ma túy của Jimmy một thời gian dưới danh phận là người phân phối, nhưng có vẻ như là “hợp đồng” đã chấm dứt từ lâu và anh vẫn tiếp tục sử dụng ma túy một cách miễn phí”.   

“Pffff.Tưởng gì, đúng thế thì sao?”.  

“Thế thì đã đến lúc thanh toán hoặc là trả lại số ma túy rồi đấy ông bạn”.    

Hắn lại sát gần, rút dao ra và kề vào người tôi.  

“Tao tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu như tao nói không nhỉ?”.  

Tôi bình tĩnh gạt tay hắn ra rồi nói:  

“Thì cứ thử xem”.  

“Hahaha, mày biết gì không. Tao cũng chán cái cuộc sống này lắm rồi nên là bây giờ tao cùng chơi một trò chơi đi”.  

“Nếu như tao thắng thì mày cút khỏi đây, được chứ?”  

“Còn nếu như tôi thắng”.  

“Pffff. Mày chả thắng được đâu”.  

“Ngồi đây đợi tí nhé”.   

Hắn ta đứng dậy và bỏ đi vào sau nhà, có vẻ như là đang lục lọi tìm thứ gì đó.  

Một lúc sau thì cuối cùng hắn ta cũng chịu quay lại với thứ gì đó trên tay, hắn ta ngồi xuống rồi đặt nó lên bàn.  

Đó là..... MỘT KHẨU SÚNG Ổ QUAY!?!?!  

Thôi nào ông bạn, đùa kiểu này thì làm sao mà tôi cười được hả.  

 “Bây giờ chơi Cò quay Nga nhé”.  

“Trò chơi rất đơn giản. Một khẩu súng, một viên đạn, hai người đàn ông”.  

Hắn mỉm cười, vừa đủ để nhếch mép và chế giễu sự bối rối của tôi khiến tôi nuốt nước bọt vì sợ không thôi.  

Một tiếng cạch vang lên. Súng đã lên nòng, một viên đạn, hắn ta cầm lấy khẩu súng chĩa vào thái dương của mình rồi bóp cò.  

Chẳng có gì xảy ra ngoài tiếng ‘cách’ lạnh lẽo.  

“Đến lượt mày đấy, và đừng nghĩ đến chuyện trốn tránh”.  

“Tao có thể giết mày ngay bây giờ nếu muốn”. Gã ta mở hộc bàn bên phía mình cho tôi xem, và quả thật trong đấy vẫn còn một khẩu súng khác.  

Tôi nhắm mắt, nghiến răng, tay run run mà cầm lấy khẩu súng rồi bóp cò.  

Vẫn chẳng có gì xảy ra....  

Thế là đã hết hai lượt, xác suất còn lại cho 4 lượt là 25 phần trăm.  

Tiếp tục đến lượt hắn ta. Hắn cầm súng lên rồi bóp cò, vẫn chẳng có gì xảy ra, mọi chuyện chỉ diễn ra trong thoáng chốc nên bây giờ lại là lượt tôi.  

Chỉ còn lại 3 lượt mà thôi, và xác suất bây giờ là rất cao.   

Tôi chẳng thể làm được gì hơn, chỉ biết nhắm mắt rồi bóp cò.  

Một tiếng ‘cách’ vang lên.    

Đầu tôi vẫn chưa văng óc ra ngoài.  

Vậy là chỉ còn 2 lượt, tỉ lệ là năm mươi phần trăm.   

Tôi hoặc hắn ta.  

Khác với tôi, kẻ đang đầy lo sợ thì trông hắn ta đang rất nhởn nhơ mà cười phì vào mặt tôi rồi đưa súng lên thái dương của mình mà chầm chậm bóp cò.  

Tôi ngồi đối diện hồi hộp mà dõi theo, đếm từng giây trôi qua.   

Một. Hai. Ba..... Và bốn.  

Chẳng có gì xảy ra......   

Thế là lại đến lượt tôi, ai mà ngờ được tôi sẽ chết ở cái nơi chết tiệt này chứ. 

 Không thể như vậy được. Đúng thế, tôi không thể chết ở đây được. 

Cầm lấy khẩu súng lên, tôi chĩa vào hắn và bóp cò. 

“ĐOÀNG”. Tiếng súng chát chúa vang lên. 

Máu phun ra rồi bám vào bức tường bên cạnh.  

Nhưng đấy không phải là do khẩu lục ổ quay. 

Vì tôi vẫn chưa kịp bóp cò...  

“Anh làm gì lâu thế? Cứ cầm súng và bắn hết vào hắn là được mà”.  

“Thì đang định làm đây”.  

 Jane đã bắn chết hắn ta trước mắt tôi, ngay trước cả khi tôi có thể tự mình làm điều đó.  

 “Tiền và ma túy có vẻ bên trong cái két sắt trong phòng đấy, chả mở được đâu nên vào phụ em bê ra đêm về đi”.  

Tôi không hiểu cô làm cách nào mà cô lại vào được trong nhà, chẳng phải hắn đã khóa cửa rồi sao?  

“Được rồi, bê ra xe nào”.  

“À mà đi cửa sau ấy, cửa trước bị khóa rồi và chìa khóa cũng đã bị hắn bẻ gãy”.  

“Bẻ khóa có hơi lâu hơn dự tính”. 

Ra là có cửa sau.  

Mà từ từ đã, tôi đặt cái két sắt xuống rồi bảo Jane đi đứng đợi. Trong lúc đó thì tôi chạy ra ngoài xe và lấy hai bộ đồ nhân viên của dịch vụ chuyển nhà trong cốp rồi quay lại. Tôi luôn thủ sẵn thứ này trong xe cho những trường hợp như này, vì “công việc” của tôi nên là làm như này để tránh bị nghi ngờ.  

Xong một lúc loay hoay thì bọn tôi cũng đã đem được cái két sắt về xe, và cả cái xác.  

Khá chắc là như này thì không đạt tiêu chuẩn của Jim đâu nhưng mà thôi cứ đem về, kiểu gì hắn ta chả có cách xử lý.  

“À mà trả lại điện thoại này, súng nữa”.   

Tôi nhận lại chúng từ tay Jane. 

“Còn sót lại thứ gì không?”. 

“Không, lục tung cả lên chỉ thấy mỗi cái két sắt này thôi”.   

Sau khi xác nhận lại mọi thứ, tôi mở điện thoại lên và báo tin cho Jim rằng mọi việc đã xong, tuy là có hơi không đúng dự tính cho lắm nhưng chí ít thì tôi vẫn còn sống.  

“ Tôi mong là cậu đã đưa ra quyết định đúng đắn với thông tin mà tôi cung cấp”. 

“Bây giờ thì về đi”.  

“Tôi về rồi và đang đợi cậu đây”.  

Quyết định gì nhỉ? Tên này hắn ta nói cái gì thế? Từ nãy đến giờ chỉ có hắn gửi cho tôi địa chỉ và bây giờ là tôi đang nhắn tin cho hắn, tôi có thấy cái thông tin quái nào đâu?  

Tôi quay sang hỏi Jane thì cô bảo nãy giờ không thấy hắn gửi gì thêm với cả do cô cũng mãi tìm đường vào trong nên cũng không để ý mấy.  

Mà kệ đi. Tôi nổ máy rồi lái xe đi khỏi cái chỗ chết tiệt này.  

Ngồi trên xe, Jane kiểm lại khẩu súng ổ quay cũ kia. Hoá ra viên đạn trong súng chỉ là đạn giả, thế mà tôi lại không biết, vậy là lại có thêm một người nữa phải bỏ mạng. 

Trên khẩu súng còn khắc cả tên của ai đó, chắc là của hắn ta rồi. 

“Helen”. 

Mà chắc không phải đâu, vì tên hắn là Danny. 

Nhưng tôi thắc mắc, nếu như đã là đạn giả thì mục đích từ đầu của hắn là gì?  

Cô lập tôi với Jane? 

Hay là câu giờ? 

Nhưng mà nếu câu giờ thì là câu giờ cho ai? Vì chẳng có ai xuất hiện ngoài bọn tôi và hắn ta cả. Và nếu để cô lập bọn tôi thì cũng chẳng giải thích được gì, vì ngay từ đầu hắn đã không định giết tôi, hoặc có thể do hắn nhắm vào Jane nên mới muốn cầm chân tôi. Nhưng rốt cuộc vẫn chẳng có gì xảy ra. 

Tôi chịu thôi, chẳng hiểu cái mô tê gì. 

Với cả.... Mùi máu tanh quá.  

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận