Main Story (c203-c379)
Chương 370: Câu Chuyện Lẽ Ra Không Nên Tồn Tại (4)
0 Bình luận - Độ dài: 3,248 từ - Cập nhật:
Chương 370: Câu Chuyện Lẽ Ra Không Nên Tồn Tại (4)
Sột soạt— Sột soạt—
Tôi men theo con đường gồ ghề, cỏ dại rậm rạp quét qua đầu gối trong khi những viên đá sắc nhọn bám chặt vào đế giày như nam châm. Mỗi khi gió thổi qua, vô số lá cây rơi xuống, mặt trời thì chói chang, bao trùm cả ngọn núi hoang vu.
Không ai dại gì leo lên núi Yaksi dốc đứng này, tọa lạc tại tỉnh Bắc Hamgyeong. Ngọn núi này là hiện thân của sự hoang sơ và hùng vĩ, vươn cao tới 2.650 mét sau Đại Biến Đổi. Nhờ mật độ Ma Lực dày đặc, vô số dược thảo quý hiếm mọc lên tại .đây
Tôi từng định đến dãy Alps, nhưng lại không có hộ chiếu. Vậy nên tôi tạm thời ghé qua đây trong lúc chờ làm lại giấy tờ. Chỉ cần chủ nhân của ngọn núi này không phát hiện ra tôi là được.
Núi Yaksi thuộc quyền sở hữu của Chae Joochul. Nói cách khác, tôi đã lén lút đột nhập vào đây. Có lẽ, một phần trong tôi cũng muốn bị phát hiện.
Nhưng hôm nay đã là ngày thứ bảy tôi sống trên núi, vậy mà vẫn chưa có ai phát hiện ra. Thậm chí, không có bất kỳ đội tuần tra nào—điều thường thấy ở những khu vực tư nhân. Tôi tò mò tra cứu trên Smartwatch và tìm ra lý do. Hóa ra là do cuộc chiến với Ác Quỷ. Có vẻ như Chae Joochul đã gần như bỏ mặc nơi này.
Nhẹ nhõm hơn hẳn, tôi lang thang khắp núi để tìm kiếm dược liệu. Tôi trèo lên một vách đá dựng đứng chỉ để hái một chiếc lá sư tử bám nơi rìa vực. Tôi băng qua lãnh địa đầy thú hoang để tìm creon. Tôi còn chiến đấu với quái vật chỉ để bảo vệ quả mơ ký ức mà mình khó khăn lắm mới có được. Mọi thứ đều rất kiệt sức về mặt thể chất, nhưng tâm trí tôi thì lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Những giấc mơ cũng không còn nữa.
“Ồ?”
Tôi đang lang thang như mọi ngày thì bất chợt bắt gặp một loại dược thảo phát sáng. Tôi lập tức lao đến và nhìn thấy một bông hoa tuyệt đẹp. Nụ hoa tỏa ra ánh sáng xanh dịu nhẹ, bao quanh bởi những cánh hoa trắng.
Tôi thậm chí còn không biết tên hay công dụng của nó. Nhưng Smartwatch thì biết. Tôi chụp ảnh và tra cứu trên [Bách Khoa Toàn Thư Dược Liệu].
[Tầm Vân] — Một loài hoa bình thường. Hình dáng dễ khiến người ta nhầm lẫn với dược thảo, nhưng chưa có tài liệu nào ghi nhận hiệu quả cụ thể. Khi ăn vào sẽ gây đau bụng.
Dù vậy, tôi vẫn muốn tự mình xác nhận. Tôi biến Aether thành một chiếc xẻng nhỏ, đào cây lên, rồi không chút do dự bỏ vào miệng.
“Ugh, đau bụng thật.”
Cơn đau âm ỉ xuất hiện ngay tức thì. Tôi nhắm mắt, tập trung cảm nhận những tác dụng tiềm ẩn của nó. Sau đó, tôi lấy quyển sổ tay ghi chép tất cả các loại thảo dược mà mình đã tìm thấy trên núi Yaksi.
[Macorong] — Tiến độ ghi nhớ: 100%. Không có tác dụng riêng biệt, nhưng khi kết hợp với các dược liệu khác thì có thể chữa nhiều bệnh.
[Creon] — Tiến độ ghi nhớ: 60%. Một loại dược liệu gây nghiện có thể tăng cường cả năm giác quan, hữu ích khi chiến đấu.
[Huyền Dương Bi] — Tiến độ ghi nhớ: 100%. Chữa lành vết thương ngoài da một cách dễ dàng.
[Lá Sư Tử] — Tiến độ ghi nhớ: 50%. Tăng testosterone trong 2 giờ. Khi dùng, cảm giác đúng như cái tên gợi ý—giống như trở thành một con sư tử.
[Linh Thảo Tái Sinh] — Tiến độ ghi nhớ: 100%. Có tác dụng cầm máu và hồi phục vết thương rất hiệu quả.
[Mơ Ký Ức] — Tiến độ ghi nhớ: 95%. Hỗ trợ phục hồi trí nhớ và tế bào não. Có tiềm năng lớn trong việc điều trị chứng mất trí.
Tôi thêm [Tầm Vân] vào danh sách.
[Tầm Vân] — Tiến độ ghi nhớ: 30%. Có liên quan đến khả năng thanh tẩy. Cần ăn thêm khoảng 3 cái nữa để chắc chắn.
Sột soạt—
Tôi cảm nhận được có người tiếp cận, liền rút Desert Eagle ra. Không lâu sau, ba người xuất hiện từ những bụi cây dưới sườn núi—hai nam, một nữ. Họ trông như những thanh niên ở độ tuổi đôi mươi. Vừa nhìn thấy khẩu súng của tôi, cả ba lập tức hoảng loạn, giơ tay lên trời.
“Mấy người là ai?”
“Đ-Đừng bắn! Bọn tôi đến từ ngôi làng gần đây! Chúng tôi chỉ lên đây hái thuốc thôi!”
“Hái thuốc?”
Tôi nheo mắt nhìn họ chằm chằm. Trên thắt lưng họ chỉ có một chiếc xẻng và một lưỡi hái cũ kỹ. Quần áo cũng rách rưới, không có vẻ gì là chuẩn bị kỹ càng để leo lên ngọn núi này.
“Chỉ với mấy thứ đó?”
“B-bởi vì bọn tôi đâu có vũ khí như của anh.”
Ba người run rẩy trước nòng súng của tôi. Tôi vẫn không hạ cảnh giác, tiếp tục quan sát kỹ lưỡng.
“Hái thuốc để làm gì?”
“À… mẹ bọn tôi bị nhiễm độc Ma Lực. Bọn tôi là anh em ruột. Bác sĩ bảo không có cách nào chữa được, mà các Anh Hùng thì chẳng bận tâm đến những ngôi làng nhỏ bé như bọn tôi. Nên bọn tôi… bọn tôi muốn thử tự tìm thuốc…”
Tên lớn nhất trong nhóm lắp bắp, rồi im bặt vì quá căng thẳng. Tôi cũng chẳng trách họ được—cây súng này trông đáng sợ thật mà.
“Tsk…”
Tôi bĩu môi, hạ súng xuống. Ngay lập tức, cả ba ngã phịch xuống đất, thở phào nhẹ nhõm. Rõ ràng tôi chưa bóp cò, nhưng bọn họ đã sợ đến mức này rồi.
“Mẹ các cậu bị nhiễm độc Ma Lực à?”
“V-Vâng?”
Lần này, cô gái trong nhóm lên tiếng. Tôi chìm vào suy tư. Trong số các dược thảo mà tôi ghi nhớ, [Tầm Vân] là loài có khả năng thanh tẩy.
“Hừm… Tôi vừa tìm được một loài hoa có thể thanh tẩy độc Ma Lực.”
“Ah! Thật sao?”
Đôi mắt họ mở to đầy hy vọng, nhưng tôi lại cảm thấy hơi áy náy.
“Nhưng tôi đã ăn nó rồi.”
“Ah… ah…”
Sự thất vọng trên gương mặt họ khó mà diễn tả được. Tôi bật cười khẽ, rồi chỉnh lại tư thế, nhìn thẳng vào họ.
“Tôi có một loại thuốc có thể giúp. Mấy người có muốn thử không?”
“Thuốc ư? A-Anh là bác sĩ sao?”
“Ừm… cứ cho là một dược sĩ đi.”
“…”
Cả ba rơi vào im lặng, ánh mắt trao đổi với nhau. Họ có vẻ đang cân nhắc, nhưng tôi nghĩ quyết định này không quá khó.
Trong lúc đó, tôi tập trung điều chỉnh dược tính trong cơ thể. Tôi tách và chiết xuất dược lực để tạo ra một loại thuốc chỉ có tác dụng thanh tẩy ma khí.
Sau đó, tôi giải phóng nó ra bên ngoài. Dược lực tụ lại trong lòng bàn tay tôi, ngưng kết thành một quả thuốc tròn trịa.
Quá trình này tiêu hao không ít thể lực. Chỉ cần tạo hai viên thuốc đã khiến tôi mệt rũ, nếu làm bốn viên, có khi tôi sẽ ngất xỉu mất. Phương pháp này là kết quả sau vô số lần thử nghiệm với thể chất đặc biệt của tôi. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về khả năng duy nhất của mình và tìm cách tận dụng nó hiệu quả nhất.
“Cầm lấy.”
Tôi ném viên thuốc về phía họ. Ba người giật nảy mình, nhưng vẫn kịp chụp lấy trước khi nó chạm đất.
“Nó chỉ là bản thử nghiệm, chưa hoàn thiện. Nhưng chắc chắn vẫn tốt hơn việc leo lên ngọn núi này rồi bị dã thú ăn thịt. Ít nhất… mẹ mấy người sẽ không phải chết một cách vô vọng.”
“Ah, vâng. Cảm ơn anh! Chúng tôi hiểu rồi.”
“Tốt.” Tôi gật đầu, rồi chợt nảy ra một ý. “À, mấy người có dùng mạng xã hội không?”
Cả ba ngẩn người ra một lúc, sau đó vội vàng gật đầu.
“Ah, có chứ. Chúng tôi có Smartwatch, nên cũng dùng mạng xã hội.”
“ID của mấy người là gì?”
“Hả?”
“Tôi hỏi ID.”
“À, à vâng, vâng.”
Tôi ghi lại ID Stargram của người anh cả—có vẻ cậu ta chỉ biết mỗi từ “vâng.”
“Tốt. Tôi sẽ nhớ ID này. Sau khi mẹ mấy người khỏi bệnh, đăng một bài viết lên.”
Tôi bất giác nhớ lại quá khứ. Hồi đó, mạng xã hội là một nguồn cung cấp SP cực kỳ hữu dụng.
“Một bài viết?”
“Ừ, viết thế này này.”
Tôi nhếch mép cười. “Hãy kể rằng có một dược sĩ bí ẩn, cực kỳ đẹp trai đã giúp đỡ mấy người.”
===
Cuộc chuẩn bị cho cuộc cách mạng vẫn đang diễn ra. Chae Nayun tập trung vào công việc anh hùng, đồng thời tiếp nhận bằng chứng từ Jin Seyeon về tham nhũng trong hiệp hội, các vụ ám sát thuê và những hoạt động phi pháp khác.
Cô cẩn thận lưu giữ những bằng chứng này để đem đối chất với Chae Joochul. Tuy nhiên, không lâu sau, bí mật bị bại lộ—mà kẻ phát hiện không ai khác chính là Yoo Yeonha, bạn thân và cũng là cấp trên của cô trong hội.
Chae Nayun không biết Yoo Yeonha đã điều tra ra chuyện này bằng cách nào.
“Đó là lý do tại sao tôi đưa Yeonha tới đây.”
Cô kết thúc lời giải thích của mình trong căn nhà gỗ của Đoàn Kịch Tắc Kè. Tất nhiên, lời giải thích chỉ gói gọn trong một câu: “Tôi cũng không biết sao cô ấy lại biết.”
Jain và Jin Seyeon nhìn Yoo Yeonha bằng ánh mắt ngỡ ngàng. Trong khi đó, Yoo Yeonha bình thản nhấp ngụm cà phê.
“Không cần phải cướp lấy Essential Pharmacy đâu. Tôi cũng đang ở trong tình thế giống mấy người. Nhưng có một vấn đề. Việc tái tạo loại thuốc giải độc cho tác dụng phụ quá khó. Đáng tiếc là chúng tôi đã mất rất nhiều nhà nghiên cứu sau cuộc chiến vừa qua.”
Cuộc chiến lớn gần đây đã khiến Hàn Quốc mất đi 1,5 triệu sinh mạng. Nỗi đau tang tóc vẫn còn bao trùm cả bán đảo.
“Vậy tức là cô không thể chế tạo thuốc giải?” Jin Seyeon hỏi.
“Chúng tôi vẫn chưa chắc chắn. Hiện giờ đang tìm kiếm nhân tài, nhưng sẽ mất một thời gian. Mà dù sao thì, khiến Chae Joochul hối hận về tội lỗi của ông ta cũng cần thời gian. Nên trước hết, tôi đề nghị chúng ta xử lý Kim Sukho trước. Hắn đã biết kế hoạch tấn công của chúng ta rồi.”
Dường như Yoo Yeonha đã xem mình là một phần của Đoàn Kịch Tắc Kè, khiến Jain hơi nghiêng đầu khó hiểu.
“Kế hoạch chúng ta?”
“Đúng vậy. Kim Sukho cũng đang tìm cách loại bỏ tôi cùng mấy người. Hắn cho rằng Nan Chi Bản Chất đang ‘tự tung tự tác’ quá mức. Nhưng may cho chúng ta, tôi đã bí mật ghi lại lời nói của hắn. Dù sao thì, hắn sẽ sớm ra tay thôi.”
Yoo Yeonha nhếch môi cười, cứ như thể nỗ lực của Kim Sukho chỉ là một trò hề.
“Tấn công ư? Khi nào?” Cheok Jungyeong lên tiếng.
“Không chắc lắm, nhưng sẽ sớm thôi. Hắn sẽ tung ra những phần thưởng hấp dẫn để lôi kéo các công hội và thậm chí là cả New Evils.”
Sploosh— Một thứ gì đó khẽ lay động như mặt nước, khiến Yoo Yeonha giật mình quay đầu lại. Cheok Jungyeong nở một nụ cười nguy hiểm, cơ bắp cuồn cuộn của hắn khẽ co giật.
Cảnh tượng này khiến Yoo Yeonha cảm thấy vô cùng… kỳ quặc. Nhưng ngay sau đó, cô nhận ra sự phấn khích của hắn không phải vì lý do kỳ lạ nào, mà đơn thuần là vì tinh thần chiến đấu dâng trào.
“Hãy nhớ, không được giết các anh hùng.” Cô nhấn mạnh. “New Evils thì không sao, nhưng đừng làm gì khiến chúng ta bị coi là phản diện. Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể lật đổ Kim Sukho.”
“Ha, thật là… Sao ai cũng bảo ta đừng giết người vậy?” Cheok Jungyeong lẩm bẩm đầy khó chịu. “Mấy người không biết cảm giác sung sướng nhất khi chiến đấu chính là—”
Jin Seyeon lập tức bịt miệng hắn lại trước khi hắn kịp nói hết câu. Cheok Jungyeong trừng mắt nhìn cô như thể sắp cắn vào tay cô đến nơi.
Jin Seyeon cúi đầu đầy lịch sự. “Chúng tôi cũng nghĩ như vậy. Không có lý do gì để giết những anh hùng vẫn chưa biết sự thật.”
Cheok Jungyeong có vẻ chưa thỏa mãn, nhưng khi Jin Seyeon bảo hắn có thể chiến đấu với New Evils thoải mái, hắn liền gật đầu đồng ý.
===
[Seoul, Hàn Quốc]
Nơi hội tụ những công hội danh tiếng nhất thế giới và nền kỹ thuật ma pháp tiên tiến bậc nhất. Một thành phố dành riêng cho những kẻ giàu có và quyền lực nhất hành tinh. Nhưng hiện tại, Seoul chỉ tập trung vào công cuộc tái thiết.
— Chúng tôi đã hoàn thành sửa chữa khu vực này.— Tiến độ thế nào rồi?— Việc khôi phục diễn ra suôn sẻ, nhưng kiến trúc vẫn còn nhiều hạn chế. Chúng ta cần thêm thời gian để khôi phục các chức năng của kết cấu ma pháp.
Ác Quỷ và quỷ thường đã phá hủy các tòa nhà chọc trời của Seoul, nhưng nhờ có các pháp sư và những người sở hữu Gifts liên quan đến xây dựng, quá trình phục hồi diễn ra với tốc độ đáng kinh ngạc.
“Anh ta đâu rồi?”
Jin Sahyuk lơ lửng giữa không trung, phóng tầm mắt xuống thành phố. Cô chẳng mấy quan tâm đến việc tái thiết mà chỉ chăm chăm tìm kiếm một người.
Dĩ nhiên, cô đang tìm anh ta.
Bẵng đi một thời gian, anh như thể bốc hơi khỏi thế giới này. Dù theo dõi những người từng thân cận với hắn, cô vẫn không tìm thấy dù chỉ một dấu vết. Thậm chí, bọn họ còn tỏ ra như chưa từng quen biết anh. Cứ như thể… anh chưa bao giờ tồn tại ngay từ đầu.
Jin Sahyuk đã thử thuê thám tử tư, tìm kiếm qua Đại Tiệc Violet, nhưng tất cả các dữ liệu liên quan đến anh đều bị xóa sạch một cách bí ẩn. Không còn gì, không một chút manh mối. Ai đó đã xóa anh ta khỏi thế giới này một cách hoàn hảo.
Cô từng không quan tâm đến quá khứ hay xuất thân của anh. Cô chưa từng bận tâm anh ta sống ở đâu hay làm gì.
Và giờ, cô đang phải trả giá vì sự thờ ơ đó.
Jin Sahyuk không biết cách lịch sự nhờ ai đó giúp vẽ chân dung, cũng chẳng thể để một kẻ có Tâm Ứng nhìn vào ký ức của mình.
“Đồ khốn… Ngươi nghĩ ta sẽ bắt cóc ngươi rồi kéo về sao? Hèn nhát thật.”
“Cô đang tìm ai mà sốt sắng vậy?”
Bất chợt, một giọng nói vang lên bên cạnh. Một pháp sư tóc đỏ xuất hiện, lơ lửng trong không khí. Shimurin, bậc thầy ma pháp không gian, người từng có cơ hội trở về thế giới của mình nhưng lại chọn ở lại đây.
Theo lời Shimurin, cô ấy đi khắp nơi chỉ vì tò mò. Jin Sahyuk không tin vào lý do đó nhưng vẫn thuê Shimurin hỗ trợ. Dù gì, ma pháp không gian của cô ấy cũng sẽ rất hữu ích cho Akatrina.
“Một gã.”
Jin Sahyuk liếc nhìn Shimurin.
“Cô nhất định phải gặp hắn sao?”
“Không nhất định, nhưng ta muốn gặp trước khi rời đi.”
Anh đã dạy cho cô một bài học mà cả đời này cô không thể quên.
Anh đã nghiền nát cô, khiến cô nếm trải thất bại toàn diện. Nhưng cũng chính nhờ đó, cô đã phá vỡ một bức tường trong lòng mình. Nếu không có anh, cô đã chẳng bao giờ nhận ra điều quan trọng nhất.
Chính vì thế, cô muốn gặp anh một lần cuối.
Không phải vì hận thù, không vì bất kỳ mục đích nào khác. Chỉ đơn thuần là một cuộc gặp gỡ.
Cô cũng muốn biết về Kindspring—cái tên bí ẩn luôn ẩn sâu trong ký ức của anh. Nếu thực sự Kindspring tồn tại bên trong Kim Hajin, giống như Puharen từng sống trong Morax, cô muốn tìm ra sự thật.
Cô thậm chí còn nghĩ đến việc đưa Kindspring đi cùng mình, sống nốt phần đời còn lại ở Akatrina.
“Một kẻ đã dạy bài học cho một bạo chúa à… Nghe thú vị đấy. Vậy cô sẽ đợi đến khi tìm ra hắn sao?”
“Không, ta sẽ không trì hoãn kế hoạch chỉ vì hắn.”
Thời điểm quay về thế giới cũ đang đến gần. Puharen không ngừng giày vò cô từ trong tâm trí, và viên Đá Không Gian lấy từ Baal cũng sắp hết hạn. Khi khoảnh khắc đó đến, Jin Sahyuk sẽ trở về Akatrina cùng tất cả lương thực và vũ khí mà cô đã tích trữ. Cô sẽ không chần chừ hay ngoảnh đầu nhìn lại.
“Mà này, Shimurin. Cô cũng biết hắn đúng không? Không muốn gặp hắn sao?”
Jin Sahyuk đột nhiên nhớ lại.
Cô từng nghe nói Kim Hajin đóng vai trò quan trọng trong việc hoàn thiện ma pháp không gian của Shimurin.
“Hả?”
Thế nhưng, Shimurin chỉ lặng lẽ vuốt tóc, tỏ vẻ như không hiểu.
“Cô đang nói về ai?”
“Kim Hajin.”
Jin Sahyuk chậm rãi thốt lên cái tên ấy, nhưng phản ứng của Shimurin hoàn toàn ngoài dự đoán.
“Kim Hajin? Ta từng gặp ai tên như vậy à?”
“…Cô đang nói cái quái gì vậy?”
Jin Sahyuk cau mày.
“Kim Hajin chính là người đã hoàn thành ma pháp không gian của cô—”
Bỗng dưng, cô cứng đờ.
Một tia chớp lóe lên trong đầu cô.
Jin Sahyuk nhìn chằm chằm vào Shimurin. Rồi cô lại nhìn xuống Seoul.
Lúc này, cô đã chắc chắn.
Cái ý nghĩ mơ hồ trước đó giờ đã trở thành một sự thật không thể chối cãi.
Kim Hajin không hề trốn tránh cô.
Bạn bè anh cũng không cố tình giả vờ không biết anh ta.
Thế giới này… đã hoàn toàn lãng quên sự tồn tại của anh ta.
Chỉ có một người không bị ảnh hưởng.
Chỉ có cô.
Bởi vì Jin Sahyuk là người duy nhất biết đến cả Kindspring và Kim Hajin.
Và bởi vì cô nắm giữ bí mật về sự đồng bộ hóa.


0 Bình luận