Tiểu Nguyệt cũng bị dọa cho hết hồn.
Khoan, khoan đã! Gì thế này, sao tự dưng lại bá đạo dữ vậy!
À mà khoan... hình như cũng đúng thật.
Nữ hoàng còn ngầu hơn tổng tài bá đạo gấp vạn lần, khí chất bá đạo lại càng ngùn ngụt.
Không đúng không đúng, vẫn là không đúng!
Nhưng người bị “bá đạo” là chị mình mà! Không được, không được!
May là Ellieya chỉ diễn sâu một lúc rồi buông tay, khẽ nghiêng đầu hỏi: “Là thế này phải không?”
Tiểu Á và Tiểu Nguyệt chưa kịp nói gì, bà chủ đã nhanh nhảu đáp: “Đúng! Chính là thế! Vị khách này học giống quá!”
“Nhưng mà, con bé kia chẳng có phản ứng gì cả. Không giống như trong sách viết chút nào.”
Ellieya nhìn biểu cảm của Tiểu Á, lắc đầu. Gương mặt kia vẫn điềm tĩnh như mặt hồ không gợn sóng, phảng phất khí chất thoát tục.
Quả nhiên, những thứ viết trong sách này chẳng đáng tin chút nào.
Tiểu Nguyệt nghe vậy, đi hai bước, nhìn biểu cảm của Tiểu Á từ bên cạnh.
Quả nhiên là mặt không cảm xúc, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Nhưng cô biết, chị gái nhà mình chắc chắn là đã đơ máy rồi.
Đối với tình huống này, Tiểu Nguyệt hoàn toàn có thể hiểu được. Nếu là cô ở vị trí đó, tám phần cũng sẽ đứng hình.
Thôi, đợi chị ấy khởi động lại vậy.
Bà chủ nghe vậy nhìn qua, nhíu mày.
Không ngờ nha, cô bé này định lực cũng khá đấy.
Hay là chơi thêm liều mạnh hơn? Mấy đứa nhỏ bây giờ gu mặn lắm, bà tuy lớn tuổi một chút, không theo kịp lắm, nhưng xem nhiều cũng có thể hiểu được.
Thế là, bà sột soạt sờ thêm hai cái, lôi ra một cuốn sách khác.
“Khách xem thử cái này đi. Còn mạnh hơn cái kia nữa, chắc có thể đáp ứng được nhu cầu của quý khách.”
Bà chủ mỉm cười với vẻ mong đợi, trong mong đợi lại xen lẫn chút thỏa mãn vì làm việc thiện.
“Nhưng mà cái này thì đừng thử bây giờ, về nhà rồi từ từ cảm nhận. Nếu có hứng thú sau này cứ ghé quán nhỏ nhiều vào là được.”
“Ồ? Vậy thì phải xem thử.” Ellieya lại nổi hứng thú, nhận lấy cuốn sách.
Nhìn một cái.
Trên bìa sách sặc sỡ là năm chữ lớn: «Chị Gái Dịu Dàng Với Em».
Nhìn thấy tên sách, Tiểu Nguyệt trợn tròn mắt.
Á đù… Khoan đã! Cái hiệu sách quái quỷ gì thế này!
Loại… thứ kích thích này cũng có à!
“Cái đó…” Tiểu Nguyệt lên tiếng định nói gì đó.
“Hửm?” Ellieya nhìn qua.
“Không có gì…”
Em đã cố hết sức rồi, em thật sự không nói được gì nữa.
Ellieya thì lại tập trung vào cuốn sách.
Như lần trước, cô bóc ra, lật nhanh. Lần này dường như còn lật nhanh hơn cuốn trước.
Và rồi… cũng như lần trước, đến khi cô kịp nhận ra mình vừa đọc phải thứ gì, thì tâm trí đã không còn trong sáng nữa rồi.
Cô đột nhiên đóng sập cuốn sách lại, phát ra một tiếng bốp.
Gương mặt thoáng ửng hồng nhưng bị cô nhanh chóng đè xuống, không để ai kịp nhận ra.
Mà tiếng động này, cuối cùng cũng khiến Tiểu Á khởi động lại thành công.
Cô nhìn Ellieya có động tác hơi kỳ quặc, rồi nhìn về phía cuốn sách trên tay chị ấy.
Nhưng Ellieya phản ứng nhanh, lập tức che cuốn sách lại, úp bìa xuống.
“Chị ơi, chị vừa xem sách gì thế?”
“Không… không xem gì cả.” Ánh mắt của Ellieya hiếm thấy xuất hiện tình trạng né tránh.
Bà chủ thấy tình hình này, lại nghe cách xưng hô của họ, trong lòng lập tức hiểu ra.
Ra là vậy, chị em à. Chẳng trách phản ứng lớn như vậy.
Đồng thời trong lòng cũng tự khen ngợi hành động làm việc tốt không để lại tên của mình.
“Em hơi tò mò đó, rốt cuộc chị đã xem sách gì? Giấu kỹ thế.”
“Không có gì, thật sự không có gì.”
Nhìn trái nhìn phải, Ellieya cuối cùng nhìn sang Tiểu Nguyệt, nhét thẳng cuốn sách vào tay cô, rồi nắm lấy tay Tiểu Á.
“Chúng ta xem cái khác đi, em còn phải kể cho chị nghe nữa.”
“Ồ, được thôi.”
Tiểu Nguyệt nhìn chị gái nhà mình đã bắt đầu bị Ellieya chuyển hướng chú ý, lại nhìn cuốn sách bị nhét vào tay.
Nghĩ một lúc, cô quyết định xem một cái.
Chỉ xem một cái thôi.
Theo dấu lật sách, Tiểu Nguyệt tìm được vị trí Ellieya đã xem. Thực ra Ellieya cũng chỉ mới xem một chút, mới vài chục trang.
Tiểu Nguyệt trước tiên lướt qua nội dung mấy trang cuối.
Sau một cái liếc mắt, cô lập tức đóng sách lại, nhìn về phía Ellieya và Tiểu Á, đồng thời nghiền ngẫm lại những dòng chữ vừa xem.
Nghiền ngẫm lại…
Khoan đã! Lạ quá!
Lạ thế này, phải xem lại lần nữa.
Lại xem lần nữa.
Lần cuối cùng!
Giây tiếp theo, cô đóng sập cuốn sách lại, ôm chặt vào lòng, trên mặt cũng thoáng hiện một chút đỏ ửng.
Sao chị gái đột nhiên lại bế em gái lên, ngửi mùi hương tóc của em ấy, rồi… làm thế kia.
Dù ngôn từ không hề trần trụi, ngược lại rất mỹ lệ, nhưng cái không khí này… khiến người ta máu nóng sôi trào.
Động tĩnh như vậy lập tức bị hai vị cường giả kia bắt được.
Họ quay đầu lại, thấy sắc đỏ không thể che giấu trên mặt Tiểu Nguyệt.
Đành chịu thôi, khả năng kiểm soát biểu cảm của Tiểu Nguyệt không mạnh như vậy.
Mi mắt Ellieya khẽ nheo lại, cong lên một đường cong nhỏ.
Quả nhiên, cô và mình có những điểm rất hợp nhau. Trước đây lúc mình đăng cơ, lần đầu gặp cô ấy ở Đế quốc Thanh Ngọc đã như vậy rồi.
“Tiểu Nguyệt, em đây là… lén đọc sách à? Động tác này y hệt chị lúc nãy!”
Tiểu Á chỉ vào cô, má phồng lên, bất mãn nói: “Không được! Em cũng muốn xem!”
Ellieya lập tức kéo cô lại: “Không được, Tiểu Á không được xem!”
Tiểu Nguyệt cũng ôm chặt sách lùi lại một bước: “Đúng! Tiểu Á tuyệt đối không được xem!”
“Tại sao chứ! Bất công!”
Ellieya: “Em còn nhỏ, không được.”
Tiểu Nguyệt: “Cái này trẻ con không được xem!”
Bị nói là trẻ con, Tiểu Á rất không vui.
Cô rõ ràng là một người lớn trưởng thành!
“Hừ! Hai người xấu quá!”
“Được rồi được rồi, chúng ta nói chuyện khác.” Ellieya nháy mắt với Tiểu Nguyệt, tiếp tục kéo cô chuyển chủ đề. “Trong cuốn sách chị vừa xem, tổng tài bá đạo ôm cô gái mình yêu, ra lệnh một tiếng ở quảng trường, khiến vô số danh y tụ tập đến. Chuyện này ngay cả chị cũng không làm được, hình như chỉ có Tiểu Á mới làm được. Tổng tài này mạnh đến thế sao?”
“Chị ơi, chị đừng tin mấy cái tình tiết không não này, ở đây làm gì có người lợi hại như vậy. Bình thường lợi hại nhất, chắc… cấp Đồng. Luyện đến mức cao nhất cũng không vượt quá trung giai cấp Đồng.”
Ellieya kéo Tiểu Á nói chuyện, còn bên kia Tiểu Nguyệt đã trực tiếp kéo bà chủ đi.
Ánh mắt của Ellieya cô đã hiểu, muốn bao hết sách ở đây để đảm bảo Tiểu Á không xem được, quả thực có khí chất của tổng tài bá đạo.
Nhưng Tiểu Nguyệt chắc chắn sẽ không làm vậy.
“Bà chủ, quán của bà không đứng đắn đâu nhé. Thế này không hợp lý đâu.”
“Ây~, em gái, tôi đây cùng lắm là lách luật một chút thôi, không sao đâu. Giới trẻ bây giờ đều thích loại này. Em chắc chắn cũng thích.”
“Tôi…”
Đúng là thích thật.
Khụ khụ!
“Bà chủ, tôi khuyên bà nên sớm dừng tay đi, cất hết mấy loại đó đi. Bà cũng thấy rồi đó, chúng tôi ở đây còn có cả trẻ con nữa.”
“Ồ, vậy à… vậy lát nữa tôi cất đi. Vậy cuốn trên tay cô cũng đưa tôi đi.” Bà chủ làm ra vẻ như muốn giật sách.
“Khoan đã! Bà lát nữa mới cất, bây giờ vẫn còn đang bán mà phải không? Trước tiên lấy cho tôi cả bộ này… hai, bốn bộ!”
“Được thôi, quý khách chờ một chút!” Bà chủ tươi cười đi gói hàng.
Tiểu Nguyệt thì lại nghiêm mặt.
Chậc, dù sao thì đây cũng là một tác phẩm nghệ thuật văn học. Giờ mà bị cất đi thì sau này có lẽ tuyệt bản luôn.
Mua vài bộ về sưu tầm cũng là chuyện hợp tình hợp lý, phải không?
Cô và Ellieya mỗi người hai bộ
2 Bình luận
🐧🐧🥀🐧🥀🐧🥀🐧🐧🐧💧🥀💦💦💦💦