Chương 301 - 400

Chương 318: Đang Giỡn Chơi Với Ma Vật Thôi Mà

Chương 318: Đang Giỡn Chơi Với Ma Vật Thôi Mà

Sau khi quét sạch đám ma vật lặt vặt chặn ở lối vào và tiến sâu vào bên trong, quân đội mới choáng ngợp trước quy mô của tàn tích. Cả một tòa thành dang dở giờ đã hoàn toàn biến thành sào huyệt của ma vật. Đâu đâu cũng là quái, ước tính sơ bộ cũng phải lên tới hàng vạn. Mà đây mới chỉ là một góc của khu tàn tích. Dù chưa bao giờ nghi ngờ phán đoán của Công chúa, nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh này, các binh sĩ vẫn không khỏi thầm thán phục sự anh minh của cô.

“Tất cả các đội, hành động theo kế hoạch!”

Mở đầu, họ tung một lượng lớn khói đặc chế vào bên trong. Loại khói này chỉ có tác dụng với ma vật, mang hiệu quả an thần và gây mê. Động tĩnh khi mở lối vào ban nãy đã khiến không ít ma vật trở nên náo loạn, nên bước đầu tiên chính là trấn an chúng, tránh ảnh hưởng đến kế hoạch tác chiến. Đợi đến khi khói phát huy tác dụng, quân đội mới chia thành từng tốp nhỏ, lặng lẽ di chuyển đến các vị trí đã định, ém quân chờ lệnh mà không kinh động đến bầy quái.

Yulia cũng đích thân xuống trận cùng quân đội, trong khi các mạo hiểm giả vẫn mai phục ở trên. Sau khi tất cả đã vào vị trí, cô phóng một quả cầu lửa vào trung tâm, tiếng nổ vang lên như một hiệu lệnh, chính thức khai hỏa.

Họ bao vây một khu vực, bắt đầu càn quét từ ngoài vào trong.

Trận chiến vừa nổ ra, ma vật ở các khu vực lân cận lập tức bị kinh động và bắt đầu kéo đến. Lũ quái này tuy não bé, nhưng khi phát hiện có kẻ đột nhập sào huyệt, chúng sẽ lập tức tấn công theo bản năng.

Dĩ nhiên, Yulia đã lường trước việc này. Cô chỉ tung hai phần ba quân số vào trận càn quét, một phần ba còn lại lập tức dựng phòng tuyến chặn viện binh, đảm bảo mũi chủ công không bị quấy rầy.

Phòng thủ bao giờ cũng dễ hơn tấn công. Vì vậy, dù chỉ có một phần ba quân số và phải đối mặt với lượng ma vật đông hơn, phòng tuyến vẫn có thể cầm cự được trong một thời gian ngắn. Chỉ cần mũi chủ công càn quét nhanh gọn, kết thúc sớm, thì bên phòng thủ sẽ hoàn toàn an toàn.

Mọi việc diễn ra đúng như Yulia đã tính toán. Lũ ma vật trí tuệ có hạn, hành động hoàn toàn theo bản năng nên cực kỳ dễ đoán. Chỉ cần bố trí hợp lý, hoàn toàn có thể xoay chúng như chong chóng. Điểm mạnh duy nhất của chúng là số lượng, và chiến thuật này chính là để khắc chế điều đó.

Vì vậy, ngay khi mũi chủ công hoàn thành nhiệm vụ, hai bên hợp quân, Yulia lập tức ra lệnh: Rút!

Đúng vậy, đánh xong một mẻ là rút ngay, mai lại đến.

Ý đồ chiến thuật của Yulia rất rõ ràng: tiêu diệt ma vật, chứ không phải chiếm đất. Sau khi chiếm được một cứ điểm, không cần thiết phải cố thủ làm gì. Cứ để chúng chiếm lại, mai ta lại ghé thăm. Lần này đã diệt được khoảng một phần sáu, năm phần còn lại sẽ tự động dàn trải ra khắp tàn tích. Cứ đánh du kích như vậy thêm vài lần, đến khi số lượng ma vật giảm đi quá nửa, thì không cần lằng nhằng nữa, cứ dàn quân tổng càn quét là xong.

Về phần các mạo hiểm giả, họ được lệnh vào sân sau khi trận càn quét đã đi được một phần ba. Nhiệm vụ của họ là theo sau dọn dẹp chiến trường: hốt loot và xử lý nốt vài con cá lọt lưới, sau đó rút lui trước cả quân đội.

Với điều kiện không cản trở quân đội, họ được phép thu thập tất cả vật liệu do ma vật đánh rơi. Ai nấy đều hớn hở ra mặt. Công việc này còn nhàn hơn cả đi farm, chẳng khác gì đi nhặt tiền, mà phần thưởng cũng không tệ chút nào. Kết tinh tuy bị giảm giá trị, nhưng ma vật đâu chỉ rớt mỗi thứ đó, các loại vật liệu khác rơi đầy đất, nhặt mỏi cả tay.

Hoàng Kim Thành không quá cần những vật liệu đó, nên cứ để người chơi tự chia nhau. Dù sao họ cũng đã bỏ công sức trong giai đoạn đầu, cho họ chút lộc là chuyện nên làm.

Hơn nữa, Yulia gọi người chơi theo còn có một lý do cực kỳ quan trọng khác.

Đám người chơi có ba lô, dùng để khuân vác thì còn gì tiện bằng.

Trận chiến ngày đầu tiên kết thúc mỹ mãn, các bên bắt đầu lui về nghỉ ngơi. Gánh nặng chủ yếu dồn lên vai quân đội, họ là lực lượng chủ chốt và cũng chịu một số thương vong nhất định.

Về việc này, Yulia đã chuẩn bị sẵn tiền thưởng. Bất kỳ tướng sĩ nào tham gia tác chiến, sau khi kết thúc nhiệm vụ mỗi người sẽ nhận một trăm vàng. Người bị thương nặng được nhận thêm năm trăm. Người hy sinh anh dũng, gia đình sẽ nhận được năm nghìn vàng tiền trợ cấp.

Mức thưởng này đối với dân bản địa có thể nói là cao đến mức khó tin, gấp mấy lần tiêu chuẩn quân lương của đế quốc. Ngay cả những binh sĩ luôn mang trong mình lòng vinh quang và tín niệm, sau khi nghe mức thưởng cũng không khỏi sôi sục ý chí.

Yulia không thiếu tiền. Cô thích vàng, đó là bản tính, nhưng ở những nơi cần chi, cô tuyệt đối không keo kiệt.

Ngày thứ hai, trận chiến lại diễn ra theo kế hoạch, nhưng lần này họ đổi sang một khu vực khác. Lũ ma vật dù có ngu đến đâu, nơi đã bị đột kích chắc chắn sẽ được tăng cường cảnh giác.

Sau trận chiến ngày hôm qua, tất cả mọi người đều đã quen việc, tiến độ cũng nhanh hơn hẳn. Yulia cũng không cần phải kè kè giám sát như hôm trước.

Khi trận càn quét đang diễn ra, cô một mình tiến vào khu vực đã được dọn dẹp, bắt đầu quan sát kỹ lưỡng những công trình kiến trúc ở đây. Trước đây chỉ là xem qua ảnh chụp màn hình, hôm qua cũng chỉ là nhìn bao quát từ xa. Bây giờ, cuối cùng cô cũng có thể lại gần.

Càng đến gần, Yulia càng thêm chắc chắn, đây chính là một phần kinh đô của Hoàng Kim Quốc năm xưa. Một vài hoa văn trang trí và kiến trúc đặc trưng giống hệt trong Hoàng Kim Thành. Nhưng so với Hoàng Kim Thành bây giờ, nơi này đã hoàn toàn mất đi ánh hào quang.

Dưới sự bào mòn của vạn năm, Hoàng Kim Thành tuy cũng mang đầy vẻ cổ kính, nhưng khí chất vương giả xa hoa, cái hồn lịch sử trầm mặc, cùng với ánh vàng lấp lánh trên bề mặt đã khắc sâu vào tâm trí bất cứ ai từng chiêm ngưỡng.

Còn nơi này, đã sớm mất đi sức sống, mất đi linh hồn, và mất đi cả niềm kiêu hãnh của ngày xưa. Có lẽ ngoài những linh hồn bị giam cầm trong Hoàng Kim Thành, chỉ còn lại một mình Yulia có thể nhận ra hình bóng năm xưa của nó. Cứ thế này một thời gian nữa, nó sẽ hoàn toàn hòa làm một với cát vàng.

Có lẽ, việc nơi này quy tụ một lượng lớn mỏ kết tinh xanh và những ma vật mang thuộc tính tương ứng, cũng là vì tòa di tích này đang nỗ lực tìm lại chính mình của ngày xưa chăng.

“Hửm? Đây là?”

Yulia đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía một công trình kiến trúc hình tròn ở phía trước.

Kiểu dáng này... hình như có chút quen mắt. Mình đã gặp ở đâu rồi thì phải?

Yulia nghiêng đầu suy nghĩ.

Đột nhiên, cô giật bắn mình.

Mẹ nó! Đây không phải là Tháp Anh Linh sao?!

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!