Tại một nơi khác, nơi pháo đài biên giới phía bắc của Đế quốc Thanh Ngọc.
Vừa nhận được tin cổng dịch chuyển đến Hoàng Kim Thành hoạt động trở lại, Isaac đã chẳng buồn do dự mà bước thẳng vào trong, vụt một cái đã biến mất, bỏ lại đám thuộc hạ còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản.
Khi dị tượng ở Hoang Mạc Giới mới xuất hiện, anh đã lập tức báo cáo cho Ellieya, nhưng mệnh lệnh nhận được chỉ vỏn vẹn là “phái người đi kiểm tra tình hình”.
Đường sá xa xôi, không có cổng dịch chuyển thì đi nhanh nhất cũng mất một ngày rưỡi, đợi đến nơi thì chuyện đã rồi. Anh đành bất lực giao lại vấn đề cho Hoàng thúc, còn mình thì tiếp tục bám trụ nơi biên ải.
Ấy thế mà sau một hồi lâu chờ đợi, nơi đó lại xuất hiện dị tượng tai ương kinh thiên động địa.
Anh lại báo cáo lần nữa.
Nhưng lần này, Ellieya cũng không thể đưa ra chỉ thị nào, mà giao toàn quyền quyết định cho anh.
May mắn là chẳng bao lâu sau, dị tượng tan biến. Và bây giờ, cổng dịch chuyển đã được khôi phục.
Dù biết là có chút mạo hiểm, nhưng anh thật sự không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa. Anh phải biết ngay lập tức, rốt cuộc bên đó đã xảy ra chuyện gì.
Ánh sáng dịch chuyển tắt dần, Isaac xuất hiện tại Hoàng Kim Thành.
Anh bất giác đề cao cảnh giác, và rồi…
Sao đông người thế này?
Mà cái không khí này… sao lại giống như đang mở hội thế nhỉ?
Vài người chơi cũng để ý đến vị NPC đột ngột xuất hiện, nhưng thấy mặt lạ hoắc nên cũng lơ đi, tiếp tục công cuộc xếp hàng đổi thưởng của mình.
Isaac nhìn theo hướng họ chỉ, và rồi anh trông thấy một bóng hình quen thuộc, bóng hình đã khiến anh thấp thỏm không yên suốt bấy lâu.
“Yulia!” anh mừng rỡ gọi to.
Con bé không sao! May quá, may thật rồi!
Yulia phiên bản XX nghe tiếng gọi, ngoảnh lại nhìn, cũng có chút ngạc nhiên rồi hét lớn: “Ủa? Anh trai, sao tự dưng anh lại ở đây vậy?”
Tiếng gọi đó như mồi lửa, châm ngòi cho một tràng reo hò còn kinh ngạc hơn.
“Gì cơ? Anh trai tới rồi á?”
“Đâu? Đâu?”
“Ối! Hàng thật giá thật này! Anh trai cũng tới đổi thưởng ạ? Anh muốn thanh đại kiếm vàng này hay thanh đại kiếm bạc này?”
Bọn họ líu ríu vây lấy Isaac.
Isaac:
Cái đệch gì thế này!
Dù niềm vui thoáng qua lúc đầu là thật, nhưng nó đã bị dập tắt không thương tiếc ngay sau đó.
Mẹ nó, phiền vãi!
Bất thình lình, một Yulia bay người lao tới: “Lâu rồi không gặp anh trai, em nhớ anh chết đi được!”
Isaac nhíu mày.
Con bé Yulia trước đây tuy cũng hoạt bát, nhưng tuyệt đối không khoa trương đến mức này, với mình cũng chẳng thân thiết bằng Ellieya.
Mà ở đây lại có cả đống đứa giống hệt nhau, chẳng lẽ mình dính ảo thuật rồi?
Anh thầm nghĩ trong lòng, nhưng vẫn vô thức đưa tay ra đỡ.
Và rồi…
Ngay khoảnh khắc bàn tay anh chạm vào Yulia, cả người anh bỗng trĩu nặng, hai chân suýt khuỵu xuống.
Vãi! Con bé này chắc chắn là hàng fake!
“Em cũng muốn!”
Rồi đứa thứ hai ập tới.
“Khụ khụ!!”
Đứa thứ ba.
“Phụt!”
Đứa thứ tư.
“Rầm!”
“Oa! Tránh ra, tránh ra! Mấy người đừng trèo lên nữa! Anh trai sắp bị đè thành ‘tương anh trai’ bây giờ!”
“Mấy người béo quá rồi! Để tôi, tôi nhẹ hơn, mới có năm trăm cân thôi.”
Hiện trường lại được một phen gà bay chó sủa.
Mãi mới đứng dậy được, Isaac vội phủi bụi, chỉnh lại bộ trang phục xộc xệch.
Với thực lực cấp Phỉ Thúy, anh đương nhiên không thể bị đè đến mức bị thương, chỉ là do nhất thời không phòng bị, ai mà ngờ một cô nhóc bé tí tẹo lại nặng đến thế.
Anh nhìn đám Yulia giống hệt nhau đang vây quanh mình hết vòng trong đến vòng ngoài, đầu anh…
đau như búa bổ.
Cứ ồn ào thế này, đầu càng đau hơn.
Qua sự cố vừa rồi, anh cũng xác nhận được đây không phải ảo giác, từng đứa một đều là hàng thật giá thật.
Làm sao bây giờ?
Bình thường một Yulia thôi mình đã phải vắt óc nghĩ kế, dốc toàn lực cũng chưa chắc đã đối phó nổi. Giờ có cả một bầy thế này, chi bằng nằm thẳng cẳng chờ chết cho xong.
“Tất cả im lặng!”
Một tiếng quát đầy uy nghiêm đột nhiên vang lên từ ngoài vòng vây.
Các Yulia đồng loạt im bặt.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Isaac như vớ được cọc cứu sinh, mừng rỡ đáp: “Hoàng thúc!”
Edward chậm rãi bước ra.
Nhìn thấy bộ dạng luống cuống tay chân của Isaac, khóe miệng Edward cứ cong lên không sao ghìm xuống được.
“Khụ khụ!” Ông ho khan một tiếng, rồi nói với đám Yulia, “Mấy đứa đi làm việc của mình đi, ta và nó có chuyện cần nói.”
“Vâng ạ!!”
Bọn họ đồng thanh đáp rồi răm rắp quay về vị trí.
Edward tiến lên, vỗ vai Isaac: “Xem ra cháu trai chơi vui quá nhỉ.”
“Haizz, Hoàng thúc, người đừng trêu con nữa.”
“Haha, được rồi. Sao cháu lại đến đây?”
“Ở biên ải, con đã thấy dị tượng kinh thiên động địa tại Hoang Mạc Giới. Cổng dịch chuyển bên này vừa khôi phục là con phải qua xem ngay.”
“Ồ, chuyện đó giải quyết xong rồi, bây giờ nơi này bình yên vô sự.”
“Vậy thì tốt quá rồi.” Isaac gật đầu, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được đặt xuống.
Lúc này anh mới kinh ngạc nhận ra trạng thái của Edward có gì đó là lạ.
Trông ông có tinh thần hơn hẳn, cứ như thể trẻ ra cả chục tuổi.
“Hoàng thúc, người… đột phá rồi ạ?”
“Phải.” Edward thản nhiên cười, “Cũng coi như tình cờ, trong họa có phúc.”
“Vậy là người đã giải quyết tai ương?”
“Ta ư? Không không, tai ương ở cấp độ đó hoàn toàn không phải thứ ta có thể xử lý. Là Yulia ra tay đấy.”
“Em ấy?”
“Chờ cháu gặp con bé thì sẽ hiểu. Con bé… có chút không giống trước đây. Những đứa này đều là phân thân của nó.”
Nghe giọng Edward có vẻ phức tạp, Isaac nhíu mày hỏi: “Em ấy sao rồi? Xảy ra chuyện gì sao ạ?”
“Nói có cũng có, mà nói không cũng không. Một sự thay đổi nửa tốt nửa xấu.” Edward thở dài, “Con bé chắc đang nghỉ ngơi, lát nữa gặp nó cháu sẽ rõ.”
2 Bình luận