Bữa tiệc trưa được tổ chức trong một đại lễ đường. Nhà họ Hứa trông bề ngoài có vẻ giản dị, nhưng những thứ cần có thì chẳng thiếu món nào. Dù sao cũng là người hiện đại chứ có phải lên núi tu tiên đâu, tiện nghi nào cần hưởng thì vẫn phải hưởng.
Có điều, điểm duy nhất khiến Hứa Hiểu Á thấy phiền hà chính là, cái gọi là tiệc trưa của gia tộc lớn không phải cứ vào là được ăn ngay, mà còn phải đi chào hỏi xã giao, tâng bốc nhau mấy câu. Lúc đầu, trên bàn chỉ bày biện vài món khai vị hoặc đồ ăn vặt, đồ ngọt.
Thế là, Hứa Hiểu Á bèn cắm cọc ngay cạnh bàn tráng miệng. Ai tới bắt chuyện, cô cũng đáp lại vài câu cho có lệ. Nhưng hễ người ta vừa quay đi là cô lại mặc kệ, tiếp tục chuyên tâm ăn uống.
Hôm nay đúng là mệt rã rời, phải nạp lại năng lượng mới được.
Hứa Hiểu Nguyệt nghĩ ngợi một lúc rồi vẫn bước lên, ghé tai nhắc nhở cô nên chú ý hình tượng một chút.
Kết quả là Hứa Hiểu Á chỉ tay sang bên cạnh: “Chú ý cái gì, em xem bọn họ kìa.”
Tiểu Nguyệt nhìn sang.
Trời đất, mấy lão già này cũng y chang! Bị Tiểu Á lây bệnh rồi à?!
Hứa Thừa An cười ha hả: “Ha ha ha, không sao, bữa tiệc lần này Điện hạ đã nói rồi, mọi người cứ tự nhiên, không cần câu nệ làm gì.”
Những người khác cũng hùa theo: “Đúng đúng! Cứ tự nhiên là được, tự nhiên là được.”
Bỗng, Hứa Thừa An như chợt nhớ ra điều gì, bèn bước lên hỏi: “Điện hạ, nhân tiện đây, xin phép cho thần hỏi ngài một chuyện. Về việc sắp xếp cho ngài và Tiểu Nguyệt ở nhà họ Hứa, không biết ý ngài thế nào ạ?”
Hứa Hiểu Á ngẩng đầu nhìn, hỏi ngược lại: “Ông vốn định sắp xếp thế nào?”
“Là thế này ạ. Thực ra các đời tộc trưởng nhà họ Hứa chúng tôi chỉ là tạm quyền, vị trí tộc trưởng chân chính vẫn luôn để trống chờ ngài trở về. Còn về Tiểu Nguyệt, thần cho rằng có thể bồi dưỡng như người thừa kế dòng chính.”
“Ồ? Vậy sao?”
Hứa Hiểu Á khẽ nheo mắt.
Bình thường thì mình có hơi vô tri thật, nhưng lúc cần suy tính chuyện đại sự thì không có đùa được đâu.
Nếu mình thật sự ngồi vào ghế tộc trưởng, chẳng phải là trực tiếp nâng tầm nhà họ Hứa lên một bậc hay sao. Tuy bây giờ bọn họ cũng có vị thế dẫn đầu rồi, nhưng đó chỉ là sự tôn trọng về mặt thân phận mà thôi.
Đúng là lão cáo già, tính toán cả rồi.
Mình chỉ vừa mới nắm quyền, phá vỡ cục diện đã định hình sẵn là một nước đi không khôn ngoan. Tốt nhất là cứ giữ nguyên hiện trạng. Mình sẽ thống lĩnh đại cục, nhưng là từ một vị thế siêu nhiên, đứng trên tất cả.
“Ông Hứa, tôi thấy mình làm tộc trưởng không hợp lắm đâu. Tôi còn có chuyện ở Đế quốc Thanh Ngọc, ngày nào cũng bận tối mắt, thời gian thực sự để quản lý bên này không nhiều, cơ hội lộ diện lại càng ít ỏi. Hay là ông cứ tiếp tục tạm quyền đi, nhà họ Hứa đang phát triển rất tốt.”
Mấy lão già bên cạnh đã vểnh tai hóng chuyện từ nãy, giờ nghe câu này thì thầm thở phào nhẹ nhõm. Quả không hổ là Điện hạ, suy nghĩ thật chu toàn, không bị lão cáo già kia dắt mũi.
Thôi thôi, cứ coi như mình không nghe thấy gì hết.
Hứa Thừa An vẫn chưa từ bỏ: “Thực ra cũng không cần ngài phải lo lắng quá nhiều, hay là ngài cứ nhận chức Thiếu tộc trưởng trước, đợi khi nào rảnh rỗi thì chính thức bàn giao sau.”
“Bản cung lấy đâu ra thời gian rảnh chứ? Ông nghĩ ta không biết mình sắp phải đối mặt với thứ gì sao.”
“Chuyện này…”
Hứa Thừa An còn định nói thêm, nhưng Hứa Hiểu Á đã nhanh hơn một bước.
“Nhưng mà, ta lại có một ý tưởng không tồi.”
Hứa Hiểu Á một tay kéo Tiểu Nguyệt qua: “Ông xem, Tiểu Nguyệt và ta là chị em song sinh, em ấy cũng mang trong mình một phần đặc tính và sức mạnh của ta, lại còn khá rảnh rỗi, hay là để em ấy làm nhé?”
“Hả?”
Tiểu Nguyệt lại đơ người ra.
Hôm nay cô không biết đã ngớ người ra bao nhiêu lần rồi.
Mình đoán là Tiểu Á muốn mình làm gì đó ở đây, nhưng không ngờ lại đẩy thẳng mình lên vị trí cao nhất như vậy.
Toang! Toang! Không dám nhận! Gánh không nổi!
Hứa Thừa An cũng sững sờ.
Nhưng nghĩ kỹ lại, hình như cũng không phải là không thể được! Thái độ của Điện hạ đã rõ, chắc chắn ngài sẽ không nhận lời. Vậy thì lùi một bước để tiến hai bước cũng là một cách, dù sao Tiểu Nguyệt cũng là người thân thiết nhất với Điện hạ, cô ấy ở nhà họ Hứa cũng là một sự khẳng định vị thế.
“Nếu Điện hạ đã nói vậy, Tiểu Nguyệt quả thực có một phần đặc tính của Điện hạ, cũng không xem là vi phạm quy củ gia tộc.”
“Có điều, Tiểu Nguyệt hành sự e là vẫn chưa chín chắn bằng Điện hạ, cần một thời gian rèn luyện, hay là cứ để cô ấy đảm nhiệm chức Thiếu tộc trưởng một thời gian để học hỏi thêm.”
Hứa Hiểu Á nhìn sang Tiểu Nguyệt, nháy mắt với cô: “Tiểu Nguyệt, em thấy thế nào?”
Chị đã nháy mắt ra hiệu rồi, em còn ý kiến ý cò gì được nữa?
Nhưng mà Thiếu tộc trưởng gì đó, cũng không phải là không thể chấp nhận. Cái chức Thiếu tộc trưởng này, nói trắng ra thì cũng chỉ là hữu danh vô thực. Về cơ bản thì cũng không ảnh hưởng gì đến vận hành của gia tộc. Chẳng qua là thỉnh thoảng nghe báo cáo, hỏi han vài câu cho có lệ thôi. Người quyết định cuối cùng vẫn là mấy vị trưởng bối. Tuy không có thực quyền, nhưng vẫn có thể ké được không ít lợi ích.
Tiểu Nguyệt giờ đã biết không ít chuyện nội bộ, cũng đang nóng lòng muốn nâng cao thực lực. Tài nguyên ở trường đã không còn đủ dùng, giờ có thêm nguồn lực từ nhà họ Hứa thì đúng là quá tuyệt.
“Em nghe theo sự sắp xếp của chị.”
Hứa Hiểu Á mỉm cười: “Tốt, vậy cứ quyết định thế nhé.”
Hứa Thừa An cũng cười đáp: “Vậy thần đi thông báo tin mừng này ngay.”
“Đi đi.”
Rất nhanh, Hứa Thừa An đi đến vị trí trung tâm sảnh tiệc, cầm micro lên gọi hai tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người.
“Báo cho mọi người một tin tốt. Vừa rồi tôi đã bàn bạc với Công chúa Điện hạ. Sau khi bàn bạc, được sự đề cử của chính Điện hạ, chúng tôi đã quyết định để Hứa Hiểu Nguyệt, người cùng chung huyết thống với Điện hạ, đảm nhiệm chức vụ Thiếu tộc trưởng của nhà họ Hứa.”
“Sau một thời gian học hỏi và rèn luyện, chỉ cần vượt qua bài kiểm tra của lão phu là cô ấy có thể chính thức trở thành Tộc trưởng. Mọi người vỗ tay chúc mừng!”
Trong hội trường nhanh chóng vang lên tiếng vỗ tay và tiếng xì xào bàn tán.
Ngay khi Hứa Thừa An tưởng rằng mọi chuyện đã êm xuôi, vài giọng nói phản đối vang lên.
“Khoan đã! Ông nội! Cháu không chấp nhận!”
“Đúng! Chúng tôi không chấp nhận!”
Hứa Thừa An nhíu mày, nhìn về phía phát ra tiếng nói: “Hứa Thanh Ngôn, cháu nói gì?”
Người dẫn đầu lên tiếng tên là Hứa Thanh Ngôn, là cháu trai của Hứa Thừa An, cũng là người lãnh đạo thế hệ trẻ của nhà họ Hứa. Những người vừa cùng phản đối chính là phe của cậu ta.
Hứa Thanh Ngôn nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của ông nội, theo phản xạ rụt người lại, nhưng vẫn dũng cảm đứng ra: “Cháu không chấp nhận! Cháu phản đối! Nếu là Điện hạ đảm nhiệm, cho dù trực tiếp làm tộc trưởng, cháu cũng tâm phục khẩu phục.”
“Nhưng nếu không phải Điện hạ, thì tại sao lại là một người từ trên trời rơi xuống thế này!”
Hứa Thừa An có chút đau đầu. Ông đã cố tình nhấn mạnh đây là đề cử của Điện hạ, hơn nữa chỉ là chức Thiếu tộc trưởng. Người nào có chút đầu óc đều hiểu được thâm ý bên trong, nhưng với đám trẻ trâu nóng tính này thì khó nói lắm. Đặc biệt là Hứa Thanh Ngôn, vẫn luôn cố gắng với mục tiêu trở thành người kế nhiệm ông.
Hôm qua khi ông giải thích mọi chuyện trong nhà họ Hứa, chỉ nói là sẽ thử mời Điện hạ đảm nhiệm chức Tộc trưởng, ai ngờ Điện hạ lại chơi chiêu này.
Ngay lúc Hứa Thừa An đang đau đầu, Hứa Hiểu Á đột nhiên xuất hiện bên cạnh vỗ vai ông một cái, ra hiệu cho ông lùi lại.
“Hứa Thanh Ngôn phải không?”
“Vâng… vâng ạ!”
Hứa Thanh Ngôn có vẻ hơi căng thẳng, rụt rè hơn hẳn so với lúc đối mặt với ông nội.
Hứa Hiểu Á mỉm cười: “Đừng căng thẳng. Tiểu Nguyệt là người mới, quả thật khó mà khiến người khác tin phục. Cậu nói không phục, rất có lý. Vậy phải làm thế nào cậu mới phục?”
“Tôi…”
“Ta có một đề nghị thế này.” Hứa Hiểu Á giành lời, “Ta cho rằng sau này bất kể là Lam Tinh hay Dị Vực, đều phải dùng thực lực để nói chuyện. Hay là cậu và Tiểu Nguyệt thi đấu một trận, để tranh chức Thiếu tộc trưởng. Thế nào?”
Hứa Thanh Ngôn suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được! Điện hạ nói rất phải!”
“Không chỉ cậu ta, những người nhà họ Hứa khác nếu có suy nghĩ tương tự, cũng có thể đứng ra thách đấu.”
Hứa Thừa An nghe vậy, có chút khó xử nói: “Nhưng thưa Điện hạ, hôm nay không ít người trong chúng tôi không mang theo thiết bị đăng nhập.”
“Không sao, không cần phiền phức vậy đâu.”
Hứa Hiểu Á tay phải đặt lên ngực, miệng lẩm nhẩm niệm chú.
Sợi dây chuyền trên ngực cô bỗng lơ lửng, tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ.
Cô đột nhiên vung tay, một luồng kim quang bao phủ lấy tất cả mọi người.
Giây tiếp theo, ánh sáng tan đi, mọi người kinh ngạc ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Đây là… Hoàng Kim Thành?
2 Bình luận