Đứng ngoài cửa nói chuyện thì kỳ quá, nên dù trời có sập xuống, Tiểu Nguyệt vẫn theo chân chị mình bước vào trong.
Khung cảnh bên trong sân vô cùng giản dị, thoạt nhìn cứ ngỡ như đang lạc về những năm tám mươi, chín mươi của thế kỷ trước.
Nhưng ai cũng ngầm hiểu, ở chốn Đế đô này, những nơi trông càng mộc mạc thế này thì lại càng giàu nứt đố đổ vách.
Mỗi viên gạch, mỗi viên ngói ở đây gỡ ra bán chắc cũng đủ mua một căn nhà mặt phố.
Tiểu Nguyệt nép sát vào người Hứa Hiểu Á, thì thầm: “Tiểu Á, sao chị lại quen người ở đây vậy, trông họ giàu quá.”
“Không sao, có giàu đến mấy cũng chẳng bằng chị của em đâu.”
“Ờm...”
Hai người đi theo Hứa Thừa An vào trong. Bất cứ ai đi ngang qua đều lập tức đứng nghiêm, cúi đầu chào.
Cả nhóm đi mãi mới tới một phòng khách. Cửa vừa đóng sập lại, Hứa Thừa An liền mỉm cười cáo lỗi: “Điện hạ, xin thứ lỗi, phải làm phiền ngài ở đây đợi một lát.”
“Không sao, tôi... khụ khụ!”
Suýt nữa thì quên vai diễn.
“Bản cung đến sớm một chút thôi, không hề gì. Vừa hay, bản cung cũng muốn nhân dịp này hỏi ngươi vài chuyện.”
“Xin Điện hạ cứ dạy bảo.”
Tiểu Nguyệt ngồi nép sang một bên, hai tay cứ đan vào nhau. Cô cố giữ vẻ mặt lạnh lùng nhưng trong lòng thì đang gào thét, chẳng dám hó hé nửa lời.
Dù là Tiểu Á trong bộ dạng này hay là ông lão kia, rõ ràng đều không phải người tầm thường.
Cái khí chất và phong thái đó hoàn toàn khác biệt với mình.
Cô bắt đầu hối hận, tại sao chưa hỏi han gì đã mù quáng đi theo đến đây rồi.
Giờ phút này, cô chỉ ước mình có thuật tàng hình, hoặc biến thành con đà điểu rúc đầu xuống đất cho xong.
Nhưng đời nào được như ý.
“Vị này bên cạnh bản cung, ngươi có biết không?”
Hứa Thừa An gật đầu chắc nịch: “Thần biết ạ. Tuy có chút mạo phạm, nhưng trước đây chúng thần quả thật đã từng điều tra về cô Hứa Hiểu Nguyệt đây.”
Dù xét trên phương diện một người chơi hàng đầu, hay từ mối quan hệ với "Em gái Hạt Nhân", cô ấy đều là đối tượng đáng để họ quan tâm.
“Vậy kết quả điều tra thế nào?”
“Không phát hiện ra điểm gì đặc biệt ạ.”
Hứa Hiểu Á khẽ nhíu mày: “Nó là em gái song sinh của bản cung.”
“Chuyện này... thần nhớ cô ấy đúng là có một người anh... chị song sinh. Hóa ra là vậy!”
“Theo cách nói của các ngươi, bản cung cho rằng em ấy hẳn là có liên hệ với nhà họ Hứa các ngươi. Có cách nào để kiểm tra không?”
Miệng Hứa Hiểu Nguyệt há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng vịt.
Cái quái gì đang diễn ra vậy?
Hóa ra bà chị tốt của mình lôi mình đến đây để nhận họ hàng à?! Mà còn là loại họ hàng nghe đã thấy bá đạo rồi!
“Điện hạ xin chờ một lát, chúng thần có cách kiểm tra trực tiếp nhất.”
Hứa Thừa An đứng ở cửa, dặn dò vài câu ra ngoài.
Một lát sau, có người mang một miếng ngọc thạch tới. Hứa Thừa An cung kính dùng hai tay dâng vào.
Hoàng Kim Quốc nổi tiếng nhất về vàng, nhưng kỹ thuật sử dụng ngọc thạch cũng đã đạt đến đỉnh cao.
Đây cũng là lý do vì sao Đế quốc này lại lấy Thanh Ngọc làm quốc hiệu.
“Cô Hứa Hiểu Nguyệt, xin hãy đặt tay lên đây.”
Hứa Hiểu Nguyệt nhìn miếng ngọc, chỉ muốn gào lên trong lòng rằng chuyện này phản khoa học quá.
Nhưng nghĩ lại, người chị bên cạnh cô vốn dĩ đã là định nghĩa của sự phi khoa học rồi.
Cô ngoan ngoãn làm theo.
Năm giây sau, miếng ngọc thạch tỏa ra một luồng sáng yếu ớt.
Hứa Thừa An dâng miếng ngọc lên, vui mừng khôn xiết: “Không sai! Chính là như vậy! Là người của nhà họ Hứa chúng ta!”
Hứa Hiểu Nguyệt há hốc miệng, ú a ú ớ.
Thôi thì từ đầu đến giờ cô vẫn còn đang ngơ ngác, chắc là do hôm nay dậy sớm quá thôi.
Ừm, chắc chắn là vậy.
Theo gợi ý của Hứa Hiểu Á, hai người bắt đầu đối chiếu gia phả.
Chẳng mấy chốc đã làm rõ ngọn ngành.
Hóa ra ông nội của Tiểu Nguyệt và Tiểu Á chính là em trai ruột của Hứa Thừa An. Thời trẻ, vì không chịu nổi những quy củ kỳ quái của nhà họ Hứa, lại thêm việc phạm phải một lỗi lầm khá nghiêm trọng trong gia tộc nên đã dứt khoát bỏ nhà ra đi.
Ông thay đổi thân phận, sống một cuộc đời bình thường ở bên ngoài, cuối cùng an nhiên qua đời vì tuổi già.
Ai mà ngờ được, cuối cùng người trúng số độc đắc lại là thế hệ cháu của ông.
Giờ thì Tiểu Nguyệt càng thấy tê tái hơn.
Tiểu thư nhà giàu thất lạc bên ngoài lại chính là mình!
“Chỉ là một thắc mắc nhỏ thôi, giải thích rõ là ổn rồi. Tiểu Nguyệt, em nghĩ sao?”
“Em... để em nghĩ đã.”
Đầu óc Tiểu Nguyệt rối như tơ vò.
Đột nhiên có thêm một người họ hàng tầm cỡ thế này, cảm giác đúng là có hơi kỳ lạ.
Nhưng ngẫm lại cũng không kỳ lạ đến thế.
Bởi vì người kỳ lạ hơn cả chính là bà chị của mình. Đó mới thực sự là họ hàng tầm cỡ quốc tế.
Cho nên, sau khi nghĩ kỹ lại thì cũng không phải là không thể chấp nhận được.
Có điều...
“Em nghĩ chuyện này cần phải bàn với ba mẹ một chút.”
“Điện hạ, thần đột nhiên nhớ ra còn có việc cần sắp xếp, hai vị cứ nghỉ ngơi ở đây, thần xin cáo lui trước.”
“Ừm, lui ra đi.”
Họ cần bàn chuyện gia đình, Hứa Thừa An ở đây đúng là không tiện.
Hứa Hiểu Á nghĩ một lát, vẫn búng tay một cái, cách âm căn phòng lại.
Ánh mắt sắc lẹm của cô tức thì dịu lại, thay vào đó là vẻ lanh lợi tinh ranh. Cô choàng lấy tay Tiểu Nguyệt, giọng đầy phấn khích: “Tiểu Nguyệt, mau báo tin mừng cho ba mẹ đi!”
Hứa Hiểu Nguyệt lườm cô một cái cháy má, sau đó mở cuộc gọi video.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
Giọng mẹ Hứa vui vẻ truyền ra: “Tiểu Nguyệt, Tiểu Á, hôm nay hai đứa dậy sớm thế?”
“Hai đứa nó à? Cho ba xem với.”
“Anh im đi! Đứng đằng sau mà xem!” Mẹ Hứa gắt một tiếng, rồi lại cười hỏi, “Sao thế? Gọi điện sớm vậy.”
Tiểu Nguyệt đắn đo một chút, vẫn dùng giọng điệu ôn hòa nhất có thể: “Chuyện là thế này ạ, Tiểu Á tìm được người nhà của ông nội rồi. Bây giờ tụi con đang ở bên họ, muốn hỏi ý kiến của ba mẹ.”
“Hả?”
Mẹ Hứa ngẩn ra một lúc, rồi quay sang nhìn ba Hứa ở phía sau.
Ba Hứa chớp mắt mấy cái, rồi vỗ đùi một cái: “Đây là chuyện tốt mà!”
Là người Hoa Hạ, quan niệm về gia đình rất sâu đậm. Người khác có thể không rõ, nhưng ba Hứa biết, lúc về già, cha ông thực ra vẫn luôn có một khúc mắc trong lòng, chỉ là chưa bao giờ nhắc tới.
Bây giờ đã tìm được người thân, đương nhiên là chuyện tốt.
“Bên đó là gia đình thế nào vậy con?”
“Là nhà họ Hứa ở Đế đô ạ. Con vừa lên mạng tra sơ qua, tuy không có nhiều thông tin, nhưng tài sản ước tính cũng phải hơn trăm tỷ...”
“...”
Ba Hứa và mẹ Hứa nhìn nhau.
Chuyện này hơi quá tầm rồi. Lương một tháng của hai vợ chồng cộng lại cũng chỉ hơn một vạn.
"Thế này... chúng ta tìm đến đó, chẳng phải là đi trèo kéo quan hệ sao?"
"Làm gì có!" Tiểu Á xen vào, "Trèo kéo quan hệ gì chứ? Nếu có trèo kéo, cũng phải là họ trèo kéo chúng ta mới đúng!"
“Đúng vậy ba mẹ, là họ tìm đến Tiểu Á trước. Về lý mà nói thì chúng ta không cần phải áp lực gì đâu ạ.”
Lời thì nói vậy, nhưng thực tế chắc chắn không phải thế.
Chính Tiểu Nguyệt còn thấy áp lực, huống chi là ba Hứa và mẹ Hứa, những người vốn chất phác hơn nhiều.
“Vậy à... hai đứa cứ quyết định đi.”
Mẹ Hứa cũng gật đầu: “Đúng vậy, ba mẹ sao cũng được.”
“Vâng.”
Tiểu Nguyệt nhìn sang Hứa Hiểu Á.
Cô bị Tiểu Á dẫn đến đây, chắc chắn Tiểu Á đã sớm có tính toán của riêng mình.
“Vậy cứ thế đi ạ, không sao đâu. Con sẽ sắp xếp, ba mẹ cứ giữ nguyên hiện trạng là được.”
“Được.”
“Ủa, mà nói mới nhớ, hai đứa đang ở Đế đô à?” Mẹ Hứa để ý thấy phông nền phía sau họ có vẻ khác lạ.
“Vâng ạ.”
“Sao lại qua đó đột ngột thế?”
“Đó là đương nhiên.” Tiểu Á hất cằm lên, “Tụi con muốn đi đâu thì đi đó, đi đâu cũng nhanh lắm, chỉ cần con... ưm ưm.”
Tiểu Nguyệt vội đưa tay bịt miệng cô lại: “Tụi con đi máy bay đến đây hồi sáng ạ. Vậy thôi nhé ba mẹ, tạm biệt.”
Tiểu Nguyệt vội vàng cúp máy.
Đi máy bay... Chị mình đúng là thánh bịa!
1 Bình luận