Chương 101 - 200

Chương 197: Vặt lông không chừa một ai

Chương 197: Vặt lông không chừa một ai

“Để ý bảng thuộc tính trong game chưa? Dưới cùng có dòng ‘Độ đồng bộ’ ấy, chắc là mức độ ảnh hưởng đến cơ thể ngoài đời. Một cái tên rõ rành rành như thế mà trước giờ chẳng ai thèm để ý.”

Hứa Hiểu Nguyệt chìm vào suy tư, một lúc lâu sau mới hỏi: “Độ đồng bộ của anh là bao nhiêu?”

“Cộng thêm 20% của sự kiện lần này, giờ là 58%. Cơ thể bắt đầu thay đổi rõ rệt là từ mốc 30%.”

“Em hình như mới 26%, lẽ nào đến lúc đó em cũng bị biến đổi theo à...”

“Nhân vật game của em y hệt ngoài đời, chắc chỉ tăng thể chất thôi.”

Nghe vậy, Hứa Hiểu Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai người còn chưa bàn được mấy câu thì điện thoại cả hai đồng loạt rung lên.

Hứa Hiểu Nguyệt vội xem tin nhắn. Chỉ liếc một cái, sắc mặt cô đã thay đổi hẳn.

“Tiểu Phong! Mau xem! Nhà phát hành gửi thông báo thẳng qua tin nhắn luôn! Cứ như tin nhắn quốc gia ấy!”

Hứa Hiểu Phong cũng liếc qua xem.

Nội dung chính của thông báo là giải thích về việc game giúp nâng cao thể chất.

Thông báo giải thích rằng trò chơi này là tinh hoa công nghệ của năm cường quốc hàng đầu, và những gì xảy ra trong game thật sự có thể ảnh hưởng một phần ra ngoài đời thực.

Không chỉ có tác dụng rèn luyện sức khỏe, mà thậm chí còn có thể khai phá tiềm năng con người, làm được những việc trước đây không tài nào làm nổi.

Bên dưới là một tràng giải thích khoa học nghe rất chuyên ngành, thuật ngữ độc quyền tuôn ra cả rổ, cuối cùng còn đính kèm tài liệu tham khảo.

Nói chung là cố tỏ ra nguy hiểm để người ta không hiểu, nhưng nghe thì oách xà lách.

Dù sao thì cả Hứa Hiểu Phong và Hứa Hiểu Nguyệt đều chẳng hiểu mô tê gì.

Hứa Hiểu Nguyệt xem mà ngây cả người: “Tiểu Phong... cái vụ khai phá tiềm năng con người này có thể khai phá anh thành ra thế này luôn á?”

“Nghe nó chém gió cho vui tai thôi.”

Nhưng Hứa Hiểu Phong cũng hiểu được phần nào.

Cũng tội nghiệp nhà phát hành, vừa phải tránh gây hoang mang dư luận, vừa phải tranh thủ quảng cáo game.

Bị bó tay bó chân mà nghĩ ra được quả lừa cao cấp thế này cũng không phải dạng vừa.

“Chuyện này coi như đã được nhà phát hành xác nhận rồi, xem ra cạnh tranh trong game sẽ ngày càng khốc liệt đây.”

“Thế thì ai cạnh tranh lại anh chứ?”

Hứa Hiểu Phong chỉ cười mà không nói.

Ông đây thì cần gì cạnh tranh, hàng được buff bẩn sẵn rồi.

“Nguyệt Nhi phải cố gắng hơn nữa đấy. Lần trước em không giành được suất tham gia sự kiện là thiệt thòi lớn đó.”

“Haiz, đừng nhắc nữa. May mà cũng vớt vát được một suất bình luận, nhà phát hành cũng thưởng cho chút đỉnh.”

Hứa Hiểu Nguyệt tiếp tục lướt tin tức: “Ê! Bên dưới còn nói sắp mở chuyên ngành game thật rồi kìa, trường mình nằm trong danh sách thí điểm đợt đầu luôn! Chúng ta có muốn thử không?!”

Chuyện này trước đây đã có manh nha, giờ mới chốt hạ hoàn toàn.

Xem ra sự kiện lần này đã khiến không ít người chơi có Độ đồng bộ vượt mốc 30%, bắt đầu thể hiện ra sức mạnh hơn người thường.

Hứa Hiểu Phong thầm nghĩ, đoạn lắc đầu: “Anh chắc chắn không đi, em thì tùy.”

Hứa Hiểu Nguyệt đột nhiên sáp lại gần, ôm lấy bàn tay nhỏ của Hứa Hiểu Phong, giọng nũng nịu: “Vậy em cũng không đi đâu, chị gái gánh em!”

“Gọi chị cũng vô dụng thôi, chị bận lắm.”

“Vậy em vẫn đi xem sao, lúc nào chị rảnh thì gánh em sau cũng được.”

“Vậy thì đúng lúc lắm, giờ đang rảnh, vào game thôi.”

“Hả? Bây giờ luôn á?”

Hứa Hiểu Nguyệt xoa xoa bắp chân. Mới ngồi xuống nghỉ được mấy phút thôi mà.

“Nguyệt Nhi! Không được lười biếng nữa! Lên nào!”

“Đừng đẩy, đừng đẩy nữa, em vào, em vào ngay đây.”

Hứa Hiểu Phong vừa đùa vừa đẩy Hứa Hiểu Nguyệt vào phòng, nhưng trong lòng cô hiểu rất rõ.

Thế giới sắp loạn rồi, cả trong Dị Vực lẫn ngoài Lam Tinh[note84126].

Tương lai mờ mịt, chỉ có cách tự mình mạnh lên mới mong sống sót qua cơn hỗn loạn sắp tới, mới đủ sức bảo vệ những người xung quanh.

Trong Dị Vực, tại Thành Phỉ Thúy của Đế quốc Thanh Ngọc, trời lúc này vừa tờ mờ sáng.

Yulia bò dậy từ trong chăn, cảm nhận một chút cơ thể mình.

Ừm, tinh thần sảng khoái, đầy máu hồi sinh!

Cô nhắn tin riêng cho Nguyệt Nhi vừa online, gửi qua một địa chỉ.

Bề ngoài, “Em Gái Hạt Nhân” đang về quê thăm họ hàng mấy hôm nữa mới lên, nên chỗ hẹn hò tốt nhất với Nguyệt Nhi chính là nhà mình.

Sau khi bên kia trả lời đã nhận, Yulia ngồi trên giường, nhàm chán đung đưa đôi chân nhỏ.

Đột nhiên, cô nghĩ đến điều gì đó, vội vàng dừng lại, làm ra một vẻ vừa giận vừa dỗi, rồi gọi lớn trong đầu.

“Thống tỷ tỷ, chị đối xử với em như vậy có phải là hơi quá đáng rồi không!”

Đối với chuyện Thống tỷ tỷ xóa ký ức của mình, cô vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Vậy mà không có hồi âm.

“Thống tỷ tỷ, em biết chị đang ở đó, đừng giả vờ không nghe thấy. Nếu chị còn không lên tiếng, em sẽ... em sẽ tìm một miếng đậu hũ đâm đầu chết cho chị xem!”

Cuối cùng, trong đầu cũng vang lên một giọng nói máy móc: “Cô muốn thế nào.”

Yulia hừ nhẹ một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, hất cằm lên: “Em chẳng muốn thế nào cả, em muốn Thống tỷ tỷ cho người ta một lời giải thích hợp lý.”

“Nói đi, muốn bồi thường cái gì.”

“Hì hì hì...” Yulia lập tức đổi sang mặt cười, “Ai da, em có nói thế đâu, nhưng nếu Thống tỷ tỷ đã nhất quyết muốn bồi thường thì... cứ tùy tâm là được rồi ạ.”

Yulia dường như nhìn thấy một cái lườm cháy mặt từ trong hư không. Nhưng cô chẳng quan tâm, quen rồi.

Trước mặt Thống tỷ tỷ, cứ phải mặt dày một chút.

“Bồi thường 2% Độ đồng bộ.”

Yulia lập tức nghẹn họng, suýt nữa thì tắt thở.

“Khụ khụ khụ... Thống tỷ tỷ! Đừng quá đáng thế chứ!”

Lại còn cho mình Độ đồng bộ nữa! Chị xem em bây giờ thành cái dạng gì rồi, thế này còn chưa đủ à!

Đáp án đương nhiên là chưa.

“2%, có bất ngờ.”

Bất ngờ gì?

Yulia nhíu mày.

Cô đột nhiên nhớ lại lời bác sĩ nói lúc kiểm tra sức khỏe hôm nay.

“Không lẽ...”

“Phải.”

“Đây... đây đây đây...”

Yulia cảm thấy vừa kích thích, lại vừa hoảng sợ.

Đây là một dấu hiệu, dấu hiệu của sự trưởng thành.

“Cái đó... Thống tỷ tỷ, nếu cộng vào, thì ngoài đời thực em có bị ‘cái đó’ không ạ.”

“Không.”

“Không bị ạ...”

Yulia có chút thất vọng.

“Cũng có thể bị.”

“Không! Không cần!”

[Hệ thống: Rốt cuộc là có muốn hay không, nói một lời dứt khoát xem nào?]

“Vậy thôi khỏi cần. Cứ mặc định là có rồi đi. Vừa không phải chịu tội, vừa được hưởng sái, quá hoàn hảo!”

Thuộc tính lạc quan của Yulia đã phát huy tác dụng một cách mỹ mãn.

Dù sao thì khoản bồi thường này nhất định phải lấy, không lấy thì phí của giời. Đã là lông cừu thì một cọng cũng không tha!

Cơ hội vặt lông Thống tỷ tỷ hiếm lắm chứ bộ.

“Vậy cô hãy lật đổ cốc trà trên bàn đi.”

Cô làm theo.

Sau đó, ting!

Chúc mừng bạn đã đạt được thành tựu “Ăn no rửng mỡ”, thưởng 2% Độ đồng bộ.

“...”

Thôi được, cảm giác của mình bây giờ đúng là có hơi giống ăn no rửng mỡ thật.

Vậy là mọi chuyện đã được giải quyết, giờ chỉ việc chờ Nguyệt Nhi qua thôi.

Đợi một lúc, Yulia phát hiện trong sân có tiếng động, cô liền đi ra xem.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Ghi chú

[Lên trên]
Lam Tinh (蓝星): Một cách gọi khác của Trái Đất trong các tác phẩm khoa học viễn tưởng, dịch nghĩa là "Hành tinh xanh".
Lam Tinh (蓝星): Một cách gọi khác của Trái Đất trong các tác phẩm khoa học viễn tưởng, dịch nghĩa là "Hành tinh xanh".