Chương 101 - 200

Chương 109: Ăn được là phúc

Chương 109: Ăn được là phúc

Mua sắm xong xuôi, cả hai đi thẳng đến cửa hàng flagship.

Hứa Hiểu Phong đang diện một chiếc váy dài tay quá gối, lấy tông xanh làm chủ đạo điểm xuyết vài bông hoa trắng. Kết hợp với đôi tất trắng và giày da mũi bằng, mái tóc cũng được trả về kiểu ban đầu, cả người toát lên vẻ trẻ trung mà cao quý, hệt như một tiểu thư nhà giàu châu Âu thời xưa.

Và ngực thì vẫn lép.

Còn Hứa Hiểu Nguyệt thì mặc luôn một bộ đồ đôi với Hứa Hiểu Phong, phối cùng mái tóc đen dài thẳng mượt, vẫn trung thành với phong cách lạnh lùng thường thấy.

Cặp đôi như vậy đi giữa phố, đương nhiên thu hút mọi ánh nhìn.

Cảm nhận đủ loại ánh mắt từ tò mò đến săm soi cứ dán chặt vào mình, Hứa Hiểu Phong vô thức níu lấy tay áo Hứa Hiểu Nguyệt.

Mặc dù có thể nói anh đã quen với việc trở thành tâm điểm chú ý, nhưng đó là ở trường và trong game.

Ở trường toàn là học sinh, quen mặt cả rồi. Trong game thì là thế giới ảo, mà trên mạng thì ai cũng là thánh giao tiếp, cộng thêm cơ chế bảo vệ đầy đủ nên về cơ bản chẳng có vấn đề gì.

Nhưng bây giờ đang ở ngoài đường, người qua lại tốt xấu lẫn lộn, lòng người khó đoán.

Hứa Hiểu Nguyệt thừa biết cái tính ‘tử trạch’ của ông anh mình, liền chủ động nắm lấy tay anh.

“Sau này anh cứ ra ngoài với em nhiều vào là quen ngay. Mà nói mới nhớ, không phải anh đánh nhau giỏi lắm sao?”

“Hả? Hình như... đúng thế thật.”

“Thế anh xoắn cái gì?”

Đúng ha!

Mình đấm một phát là võ sĩ hơn trăm ký cũng phải đo ván, mình còn xoắn cái gì?

Có võ trong tay, trong lòng không hoảng.

Nghĩ vậy, Hứa Hiểu Phong lập tức ưỡn ngực, tự tin hẳn lên: “Tiểu Nguyệt, sau này em mà gặp rắc rối cứ nói với anh, một tay anh lo hết.”

Nhìn ông anh bỗng chốc phổng mũi, Hứa Hiểu Nguyệt chỉ biết cười trừ.

Cái tính tưng tửng này, ngược lại khá giống ‘Em gái’ trong game.

Lại phát hiện ra một điểm moe nữa của ông anh.

Hai người đón nhận ánh mắt của bàn dân thiên hạ và bước vào cửa hàng flagship, kết quả là được thông báo quán quá đông, phải lấy số xếp hàng.

Cầm số ra xem, phía trước còn hơn ba mươi bàn nữa, ước chừng phải chờ đến chiều.

Hứa Hiểu Phong càu nhàu: “Tại em hết đấy, cứ đòi đi mua quần áo trước làm gì, đến đây sớm có phải xong rồi không.”

“Haiz! Dù sao hôm nay cũng được nghỉ, vội gì chứ.” Hứa Hiểu Nguyệt thản nhiên đáp, nhưng trong lòng thì đang mừng thầm.

Xếp hàng thế này lại hay, có thể nhân cơ hội đi lượn lờ tiếp!

Thế là, Hứa Hiểu Nguyệt lại kéo Hứa Hiểu Phong đi dạo.

Mục tiêu đầu tiên của cô là cửa hàng nội y, bảo là mua trước để dành. Nhưng Hứa Hiểu Phong sống chết không chịu vào.

Đây không còn là vấn đề giới hạn nữa rồi, mà là sắp chạm đến lằn ranh đỏ rồi.

Hứa Hiểu Nguyệt đành bỏ cuộc, thôi thì cứ từ từ từng bước, dạo này đã là tiến triển thần tốc rồi, không vội được.

Đối với con gái, quần áo chỉ là nhu cầu cơ bản nhất, cao cấp hơn còn có mỹ phẩm, trang sức, túi xách.

Mỹ phẩm thì dễ, dạo này Hứa Hiểu Phong cũng đang dùng nên không phản kháng gì.

Trang sức thì hơi phiền một chút, vòng tay vòng cổ đeo không thoải mái, bông tai nếu không bấm lỗ cũng vướng víu, thế là cuối cùng mua một chiếc nhẫn.

Nhưng Hứa Hiểu Phong vẫn bĩu môi tỏ vẻ chê bai.

Vì nó không đẹp bằng Sinh Mệnh Chi Thạch của anh, hơn nữa nhẫn trong game có thể tự điều chỉnh kích cỡ, đeo vào chẳng có cảm giác gì.

Cuối cùng là túi xách, cô chọn một cái hơn nghìn tệ cho anh đeo.

Nhìn chiếc túi, Hứa Hiểu Phong lại nhớ đến cái giỏ tre nhỏ của mình. Cái đó còn tiện hơn túi xách nhiều.

Vì hai món này Hứa Hiểu Phong trong game vẫn luôn đeo nên anh rất tự nhiên mà chấp nhận.

Về chuyện này, Hứa Hiểu Nguyệt hoàn toàn không hiểu nổi. Cô thật sự không biết tiêu chuẩn của ông anh mình là gì, tại sao có những thứ sống chết không chịu, có những thứ lại chấp nhận ngon ơ.

Nhưng kết quả tốt là được rồi.

Toàn bộ chi phí mua sắm đều do Hứa Hiểu Nguyệt thanh toán. Cô ké fame ‘Em gái Hạt Nhân’ để livestream, tiền hoa hồng kiếm được không ít.

Có điều hai cái khoang game cuối cùng chắc chắn phải để cho “phú bà Phong” trả tiền rồi.

Lượn lờ đến trưa, hai người tìm một quán ăn.

Hứa Hiểu Phong vừa ngồi xuống đã cầm lấy thực đơn gọi món lia lịa.

“Món này, món này và cả món này nữa.”

Hứa Hiểu Nguyệt liếc qua mấy món anh chọn có chút nghi ngờ, hình như đây không phải gu của anh trước đây.

“Chỉ ba món này thôi à?”

“Em thấy không đủ thì gọi thêm đi.” Hứa Hiểu Phong vẫy tay gọi, “Phục vụ, cho tôi mấy món này. À không, trừ mấy món này ra, còn lại mỗi thứ lên một phần. Đồ ngọt thì cho hai phần.”

“Hả?” Hứa Hiểu Nguyệt ngẩn ra, vội nói, “Em không ăn đồ ngọt.”

“Gì cơ? Em ăn gì thì tự gọi đi chứ, lớn tướng rồi còn cần anh gọi giúp à?”

“Vậy những món này...”

“Đương nhiên là của anh rồi!”

“Tôi... vãi...”

Não Hứa Hiểu Nguyệt hoàn toàn sập nguồn, ICU bắt đầu bốc khói.

Bình tĩnh, sắp xếp lại dòng suy nghĩ đã.

Ban đầu mình thấy anh ấy gọi mấy món đó không đúng gu, nhưng ai ngờ đó lại là các món loại trừ. Mình tưởng anh ấy gọi đã đủ nhiều rồi, ai dè đồ ngọt còn gọi hẳn hai phần.

Mình tưởng anh ấy gọi cho mình, ai dè anh ấy bảo đấy là phần của một mình ảnh, còn kêu mình tự đi mà gọi...

Đây là đang cho heo ăn đấy à!

Nhân viên phục vụ bên cạnh tuy cũng đầy dấu hỏi chấm, nhưng thấy cô gái tóc vàng không giống đang đùa bèn cho lên đồ ngọt trước.

Lúc đồ ngọt được mang lên, Hứa Hiểu Nguyệt vẫn đang vắt óc suy nghĩ có phải dạo này mình ép ông anh quá không, khiến não anh có vấn đề rồi, nếu không sao hôm nay anh ấy lại dễ dãi như vậy.

Nhưng hình như mình cũng đâu làm gì quá khích, đều là từng bước một. Tài nguyên tốt như vậy không tận dụng thì phí quá.

Rồi cô liền thấy Hứa Hiểu Phong đã bắt đầu chén rồi.

Một miếng bay nửa đĩa, hai miếng đã sạch bong.

“Anh, anh thật sự không có vấn đề gì chứ? Có muốn đến bệnh viện kiểm tra không?”

“Hửm? Anh thì có vấn đề gì được?”

Lúc Hứa Hiểu Phong trả lời, miệng vẫn không ngừng tóp tép, chẳng hiểu sao anh có thể vừa ăn vừa nói mà không bị ảnh hưởng gì.

“Nhưng trước đây anh có thích ăn đồ ngọt đâu, càng không thể ăn nhiều như vậy được?”

“Haiz! Chẳng phải hôm nay anh đã ngộ ra nhiều chuyện, tư tưởng thông suốt rồi sao. Tư tưởng mà thông suốt thì ăn cơm cứ phải gọi là ngon bá cháy.”

Ờ... giải thích này nghe cũng có lý.

Nhưng điều vô lý là, trong lúc anh nói chuyện đã xơi hết bốn đĩa rồi và không hề có dấu hiệu dừng lại!

“Anh mà ăn tiếp sẽ béo lên đấy.”

“Yên tâm, anh biết sức mình mà. Nhớ năm xưa anh ăn một bữa hết mười đĩa, vận động nhẹ một cái là lại xơi thêm được ba đĩa lớn nữa, có xi nhê gì đâu.”

“...”

Anh làm chuyện này bao giờ thế? Sao em không biết?

Hứa Hiểu Nguyệt không nói nữa, chỉ ngồi nhìn anh ăn xem anh có đang chém gió không.

Kết quả chứng minh, anh không hề chém gió.

Điều khó tin nhất là, bao nhiêu thức ăn như vậy chui vào bụng, mà bụng anh không hề có chút thay đổi nào!

Chẳng lẽ dạ dày của anh là túi không gian à!

Cuối cùng, Hứa Hiểu Nguyệt chỉ gọi bừa vài món cho qua bữa, cô thật sự chẳng còn khẩu vị nữa.

Nhìn Hứa Hiểu Phong ăn thôi cũng no rồi.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!