Chương 101 - 200
Chương 148: Cẩn Trọng, Dũng Mãnh, Mưu Lược và Thực Lực
1 Bình luận - Độ dài: 1,628 từ - Cập nhật:
Thấy cảnh này, tim của các bình luận viên và khán giả đều thót lên tận cổ họng.
Bình luận viên Quản: “Toang rồi! Phong Thần trúng bẫy rồi! Đây rõ ràng là một cái bẫy!”
Bình luận viên Hoàng: “Phong Thần rơi vào thế quá bất lợi, chỉ có thể bị động phòng thủ. Cứ thế này sớm muộn gì cũng sẽ bị tóm gọn thôi!”
Bình luận viên Quản: “Vẫn là có chút liều lĩnh rồi, lẽ ra nên rút lui từ sớm. Chỉ cần Phong Thần muốn đi, con BOSS này căn bản không thể giữ chân cậu ta được.”
Bình luận viên Hoàng: “Có lẽ đây chính là nhiệt huyết của tuổi trẻ nhỉ. Gặp khó khăn là luôn tìm cách vượt qua dù có thất bại đi nữa, chúng ta vẫn nên dành cho cậu ấy một tràng pháo tay.”
Màn hình livestream là góc nhìn của người thứ ba, tương tự như có một camera treo lơ lửng phía sau. Tuy tầm nhìn có thể kéo ra xa hay lại gần, nhưng thỉnh thoảng vẫn bị vật cản che khuất.
Họ chỉ kịp thấy Phong Thần đáp xuống, rồi con giun khổng lồ đã há to cái miệng đầy nhớp nháp nuốt chửng lấy cậu, sau đó chỉ còn lại thân hình béo ú và ghê tởm của nó lấp đầy màn hình.
Bị nuốt gọn như thế, không bị nghiền nát thì cũng sẽ bị dịch vị ăn mòn từ từ, lành ít dữ nhiều.
Tất cả mọi người đều nghĩ vậy, từ streamer, khán giả, cho đến cả Sogrider.
Trừ chính Yulia.
“Haiz, đúng là đồ mèo tham ăn chẳng chừa tật cũ mà.”
Một giọng nói trong veo cất lên lọt vào tai Sogrider, vang vọng trong lòng hàng vạn khán giả đang theo dõi livestream.
Nhờ chút ánh sáng le lói trước khi miệng con giun khép lại, Sogrider đã nhìn rõ hành động của đối phương. Cô không hề hoảng loạn mà ung dung bình tĩnh.
Vài chỗ trên áo choàng đen của cô vì dính phải chút chất nhầy mà rách toạc, để lộ ra khuôn mặt bên dưới.
Tinh xảo, xinh đẹp, tao nhã và nở một nụ cười đầy ranh mãnh.
“Đã khuyên ngươi đừng ăn bậy rồi, ăn phải thứ không tốt đau bụng thì đừng trách.”
Dứt lời, Yulia biến mất ngay khoảnh khắc trước khi miệng con giun kịp khép lại.
Dịch chuyển!
Giây tiếp theo, cô xuất hiện trên đỉnh của khu phế tích nhà thờ, ngay trước mặt là lớp mỡ bóng nhẫy của Trùng Vực Sâu.
Lúc này, con giun vẫn chưa dừng được đà lao lên, thân hình nó vẫn đang tiếp tục vươn cao.
“Pháo hoa, bay càng cao thì nổ mới càng rực rỡ. Vậy thì, màn trình diễn bắt đầu!”
Cô búng tay một cái.
Trùng Vực Sâu đang lao vút lên trời đột nhiên khựng lại, trên thân nó phình ra một khối u nhỏ.
Nó còn chưa kịp gầm lên, cơ thể đã liên tiếp phình ra những khối u khác.
Nó há miệng định gầm lên giận dữ, nhưng những tiếng nổ ùng ùng đã đi trước một bước, gầm lên từ bên trong. Luồng khí dữ dội át đi tiếng gầm của nó, đẩy toàn bộ phần đầu nó ngửa ra sau.
Con giun mất thăng bằng, đổ sầm xuống đất.
Nhưng chuỗi vụ nổ vẫn chưa kết thúc, từng tiếng nổ trầm đục vang lên, hết lần này đến lần khác làm thân giun phồng lên.
Sau không biết bao nhiêu lần nổ, vị trí bị phồng lên nhiều lần cuối cùng cũng không chịu nổi mà nổ tung, máu thịt cháy đen lẫn với chất nhầy bắn tung tóe lên không trung.
Cứ như vậy, âm thanh và sóng khí dường như đã tìm được một lối thoát.
Tiếng động như sấm rền trống giục, không dứt bên tai.
Sóng xung kích khiến thân hình đồ sộ của con giun hết lần này đến lần khác phải oằn mình.
Mảnh đất vốn đã đổ nát lại như bị cày xới thêm một lần nữa. Từng lớp đất bị hất tung, vài công trình ít ỏi còn sót lại cũng hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi.
Sau vụ nổ kéo dài nửa phút, đám bụi do con giun khổng lồ và sóng khí cùng nhau cuốn lên bắt đầu từ từ lắng xuống.
Đợi đến khi mọi thứ tan hết, khu vực này đã hoàn toàn thay đổi, trơ trụi như một cánh đồng chờ gieo hạt, lạc lõng giữa cảnh vật xung quanh.
Chuỗi biến cố đột ngột này khiến khán giả và các bình luận viên chết lặng.
Suốt cả quá trình, không một ai lên tiếng, kênh chat cũng lặng ngắt như tờ.
Họ chỉ có thể nghe thấy những âm thanh hỗn loạn, dữ dội, thình thịch, chỉ có thể thấy khói bụi phủ kín màn hình, và trong làn khói đó là bóng dáng con giun khổng lồ đang lăn lộn giãy giụa.
Đợi đến khi âm thanh lắng xuống, bình luận viên chuyên nghiệp mới là người đầu tiên phản ứng lại.
“Trời đất ơi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Đạo diễn có thể cho chúng tôi xem lại không?”
Đạo diễn chuyên nghiệp nhanh chóng tua lại. Tuy anh ta cũng chẳng biết chuyện quái gì vừa xảy ra, nhưng có thể vừa tua lại vừa tìm điểm sáng.
Vừa tua lại, anh ta vừa di chuyển camera, cuối cùng đã thấy được từ hướng ngược lại, Phong Thần vậy mà lại đang đứng trên khu phế tích đó, sau đó nói gì đó rồi búng tay.
“Đây là động tác đặc trưng khi cậu ta kích nổ, cậu ta đã giấu nhiều mìn như vậy từ lúc nào?! Và cậu ta đã thoát khỏi tình thế nguy hiểm bằng cách nào?”
Mẹ kiếp, lại bắt đầu làm khó đạo diễn rồi.
Làm sao thoát khỏi tình thế nguy hiểm đúng là không thấy được, không có cách nào chuyển sang góc nhìn bên trong miệng con giun. Nhưng thủ đoạn giấu mìn lại bị tìm ra.
Họ nhìn về phía cái hố mà con giun cuối cùng chui ra, cũng chính là cái hố mà nó đã nuốt chửng Phong Thần.
Trên thành hố, có hai mảng lớn tồn tại dấu vết đào bới rất rõ ràng, hơn nữa còn cố ý chôn nhiều đá như vậy, vừa nhìn đã biết toàn là mìn.
Hoàng Bán Tiên: “Nói cách khác, vị trí cuối cùng này là do Phong Thần đã tính toán từ trước.”
Quản Trụ Chủy: “Đúng vậy, con BOSS này đặt bẫy, muốn tung một đòn không thể né tránh vào Phong Thần. Phong Thần ngược lại tương kế tựu kế, lợi dụng tâm lý này của nó để chôn mìn trước, sau đó ‘mắc sai lầm’ ngay trên bãi mìn, chỉ chờ BOSS đến cắn câu!”
“Lấy thân làm mồi, dụ địch vào tròng, cao tay! Thật sự là cao tay!”
“Nhân đây tôi muốn hỏi một người chơi hàng đầu khác, Hoa Thiếu, anh đánh giá thế nào về pha xử lý này của Phong Thần?”
Hoa Thiếu đang yên đang lành bỗng bị réo tên, hoảng cả hồn.
Nghe thấy câu hỏi này, anh ta càng hoảng hơn.
Tôi chỉ là một dân cày top bằng tiền, lấy đâu ra trình mà đánh giá pha xử lý của một con quái vật thao tác chứ!
“Tôi thấy game này nên chơi như vậy. Lúc cần núp thì núp, lúc cần khô máu thì khô máu, lúc cần chơi bẩn thì chơi bẩn, lúc cần nghiền ép thì nghiền ép.”
“Hoa Thiếu tổng kết rất chuẩn xác, dùng từ cũng rất gần gũi. Nói một cách sang chảnh hơn thì là: vừa cẩn trọng, vừa dũng mãnh, lại mưu lược và có cả thực lực. Đây là một lời khen cực cao dành cho Phong Thần của chúng ta đấy.”
“Đúng vậy, anh Quản nói đúng.” Hoa Thiếu lập tức phụ họa, sau đó tiếp tục tàng hình.
“Ở đây tôi còn một thắc mắc nữa, chúng ta biết cậu ta chôn mìn thế nào rồi, vậy rốt cuộc là chôn vào lúc nào?”
Lần này, đạo diễn đã lường trước được có người sẽ không tha cho mình nên sớm đã đi xem lại và tìm được thời điểm.
Rất nhanh, trong video xuất hiện cảnh Phong Thần trước khi vào nhà thờ đã đi vòng quanh bên ngoài một vòng rồi lại một vòng.
Cảnh rất ngắn, nhưng có phụ đề: “Đi hơn mười vòng”.
“Hít—” Hoàng Bán Tiên hít một ngụm khí lạnh, “Pha xử lý này của Phong Thần, ngay từ đầu cậu ta đã định cho nổ tung nhà thờ rồi!”
Ai đời người tốt nào mà chưa thấy mặt BOSS đã đặt một vòng rồi lại một vòng mìn ngay trước cửa nhà BOSS chứ!
“Đúng là cáo già, đúng là bẩn... À không! Phải là cẩn trọng, là mưu lược. Tôi nghĩ cậu ta chắc là định đi dò la trước, nếu không có vấn đề gì thì cho cả BOSS và nhà thờ cùng bay lên trời luôn. Nhưng không ngờ lại đối đầu với BOSS một chiêu mạnh, làm nổ nhà thờ trước.”
“Sau đó cậu ta lại phát hiện mình hình như có thể solo BOSS nên cứ đánh thử xem sao.”
“Cuối cùng là phát hiện ra con giun này, vừa hay cho nó một mẻ lớn.”
““Đỉnh vãi!””
Sau khi được phân tích như vậy, khán giả cũng đã hiểu hết.
Lần lượt spam kênh chat:
“Đỉnh vãi!”
1 Bình luận