Ban đầu Hứa Hiểu Phong còn định tìm chú Edward hỏi thăm, nhưng khi cô quay về Thành Lạc Diệp thì phát hiện nhà Edward đã dọn đi mất rồi.
Hết cách, chỉ đành nhờ Thương hội Thanh Phong tìm giúp vậy, Harry làm việc cũng coi như đáng tin.
"Tìm thêm vài thợ phụ ma, không chỉ trang bị cấp Sử Thi, cấp Hiếm cũng phải phụ ma."
"Cấp Hiếm cũng phụ ma à? Chuyện này e là không hợp lý lắm."
Chỉ cần là thợ phụ ma có chút danh tiếng, về cơ bản đều chỉ phụ ma cho trang bị cấp Sử Thi chứ thật sự không thèm ngó tới cấp Hiếm. Bình thường cũng chẳng có mấy ai cố ý đi phụ ma cho trang bị cấp Hiếm.
"Tôi thật sự cần phụ ma cho trang bị cấp Hiếm, không tìm được thợ phụ ma sao?"
"Thưa cô Phong, thợ phụ ma thường không nhận làm cho trang bị cấp Hiếm đâu ạ."
"Tôi trả giá một vạn vàng."
"Không phải vấn đề giá cả, chủ yếu là các thợ phụ ma đều có lòng kiêu hãnh của riêng mình, đối với họ thì chuyện này rất mất giá..."
"Hai vạn."
"Cô Phong cô nghe tôi nói, thợ phụ ma đều là những thiên tài không vì năm đấu gạo mà khom lưng, họ..."
"Ba vạn."
"Cô Phong, cô làm vậy khiến tôi khó xử quá..."
"Năm vạn."
"Tôi đi làm ngay đây."
Xì! Kiêu hãnh cái gì? Mất giá cái gì? Chẳng phải là do tiền chưa đủ sao?
Không vì năm đấu gạo mà khom lưng phải không, vậy tôi dùng tiền đè gãy lưng anh thì anh tính sao?
Khó xử? Tiền đủ rồi còn khó xử nữa không? Chẳng khó xử chút nào!
Harry ra lệnh cho người đi tìm thợ phụ ma trước, sau đó thống kê kho hàng của mình.
Đồ tím một trăm món, đồ lam các loại cộng lại hơn chín vạn món.
Tất cả đều tính theo giá sỉ, tức là đồ tím một vạn vàng một món, đồ lam một trăm vàng một món, cuối cùng xóa bỏ số lẻ, làm tròn thành mười triệu vàng.
Đây là tròn trĩnh mười triệu vàng đấy, cho dù là hoàng tộc nhìn thấy cũng phải đỏ mắt ghen tị.
Nhưng mười triệu là doanh thu, trừ đi chi phí, lãi gộp chỉ khoảng hai ba phần.
Trang bị là loại hàng hóa thiết yếu, nếu là hàng xa xỉ thì lợi nhuận đúng là bay lên trời.
Nhưng cho dù chỉ hai ba phần cũng đủ cho thương hội của họ ăn cả năm rồi.
Hai bên nhanh chóng ký xong khế ước, đơn hàng chính thức được chốt.
"Vậy thưa cô Phong, tiền hàng..." Harry xoa xoa ngón trỏ và ngón giữa.
Hứa Hiểu Phong cẩn thận kiểm tra chữ ký và con dấu trên khế ước, sau đó hài lòng cất đi: "Không vội, nói chuyện xong sẽ trả."
Còn nói chuyện nữa à?
Harry thầm giật mình.
Anh ta còn nhớ lần trước, vị đại tiểu thư này suýt chút nữa đã nói chuyện đến mức khiến anh ta ngất đi. Mấy cái yêu cầu nhỏ cứ nối đuôi nhau mà tuôn ra.
Quả nhiên, không phụ sự kỳ vọng, Hứa Hiểu Phong bắt đầu đưa ra yêu cầu.
"Hội trưởng Harry, đến lúc đó những trang bị này anh giúp tôi dùng hộp đựng có kiểu dáng thống nhất để đóng gói thì không vấn đề gì chứ?"
"Đó là điều nên làm. Trang bị cấp Sử Thi cũng dùng loại giống vậy sao?"
"Đúng vậy, dùng loại giống nhau, nhưng phải nói cho tôi biết nó được đặt trong hộp nào. Tuyệt đối không được có ký hiệu phân biệt."
Yêu cầu này rất kỳ quặc. Harry không hiểu nổi, nhưng anh ta cũng lười quan tâm, chỉ cần tiễn vị đại tiểu thư này đi càng nhanh càng tốt là được.
"Số trang bị này đóng gói xong và gửi đến Thành Phỉ Thúy cần bao lâu?"
"Bảy ngày."
"Nếu chia thành nhiều đợt, trong vòng ba ngày sẽ đến được bao nhiêu?"
"Cấp Sử Thi đều có sẵn ở Thành Phỉ Thúy, những loại khác trong ba ngày có thể đến được khoảng một nửa."
"Đủ rồi." Hứa Hiểu Phong đứng dậy, vươn vai một cái, "Cứ vậy đi."
"Cứ vậy thôi sao?"
Harry có chút không tin nổi mà chớp chớp mắt.
Dễ dàng thế này á? Không phù hợp với phong cách của vị đại tiểu thư này chút nào!
"Vậy tôi đi làm việc trước nhé?"
Anh ta thậm chí còn không muốn nhắc đến tiền hàng nữa, dù sao thì đại tiểu thư cũng không quỵt nợ. Chỉ cần anh ta đi, mọi chuyện sẽ thật sự được quyết định, không thể thêm yêu cầu được nữa.
Hứa Hiểu Phong cong miệng thành hình trăng khuyết, trên mặt là nụ cười ngây thơ trong sáng: "Đừng vội mà hội trưởng. Vụ làm ăn đầu tiên của chúng ta đã xong, nhưng vẫn còn vụ thứ hai, không biết hội trưởng có hứng thú không."
Harry có chút muốn nói là không hứng thú. Nhìn nụ cười này của cô là anh ta cảm thấy chẳng có chuyện gì tốt đẹp. Vụ đầu tiên đã đủ ăn cả năm, có thể chọn cách an toàn.
Nhưng ngay khoảnh khắc anh ta vừa định mở miệng, mũi anh ta khẽ động đậy.
Vẻ mặt anh ta sững lại.
Đây là... mùi của vàng! Lẽ nào vụ làm ăn thứ hai này còn lớn hơn vụ đầu tiên?!
Thế là lời nói đến bên miệng của Harry đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ: "Cô Phong cứ nói thử xem."
"Được. Hội trưởng Harry chắc cũng đoán được, lần này tôi mua một lô trang bị lớn như vậy chắc chắn không phải để tự mình dùng. Tôi đã phát hiện ra một cơ hội kinh doanh khác. Bây giờ tôi sẽ chia sẻ cơ hội kinh doanh này cho hội trưởng Harry."
"Xin lắng tai nghe."
Hứa Hiểu Phong hai tay đan vào nhau chống cằm: "Hội trưởng chắc cũng có chút hiểu biết về những người ngoài đến kia."
"Vâng, Thiên Dương Quả lần trước của chúng tôi chính là do họ mua. Họ thật sự rất có tiền. Ý cô là muốn bán lại cho họ?"
Nếu chỉ làm kẻ bán lại đồ cũ, thì căn bản chẳng có bao nhiêu lợi nhuận. Dù sao vẫn còn các thương hội khác nữa, cô mà bán giá cao thì người ta không mua đâu.
"Phải, mà cũng không phải. Tôi muốn bán, nhưng không phải là bán lại đơn thuần. Đối với họ, tôi chỉ cần ba thao tác đơn giản là có thể khiến giá của lô trang bị này tăng gấp hai đến ba lần, thậm chí còn hơn thế nữa."
Harry buột miệng: "Không thể nào!"
Không ai là kẻ ngốc cả!
Nửa câu sau anh ta chỉ nói trong lòng.
"Tôi có cách. Chỉ xem hội trưởng Harry có tin hay không thôi."
"Chuyện này..."
Kinh nghiệm kinh doanh lâu năm mách bảo Harry rằng chuyện này hoàn toàn không thể, cho dù làm được cũng phải trả giá rất đắt.
Ví dụ như việc cô ấy nhờ tìm thợ phụ ma. Chỉ cần mời thợ phụ ma cấp cao nhất để thực hiện phụ ma cấp cao nhất cho lô trang bị này thì giá trị chắc chắn có thể tăng lên. Nhưng điều đó không có ý nghĩa bởi chi phí phụ ma sẽ còn cao hơn cả giá trị của trang bị.
Tuy nhiên, khứu giác của Harry lại luôn nhắc nhở anh ta đây là một cơ hội kiếm tiền lớn. Nếu bỏ lỡ, có lẽ sẽ phải hối hận rất lâu.
Cơ hội kiếm tiền dâng đến tận miệng mà không nắm bắt, vậy chẳng khác nào mất tiền. Mẹ nó, thế này không phải tương đương với lỗ một trăm triệu sao?
Anh ta bắt đầu phân vân.
Hứa Hiểu Phong nhận ra sự do dự của Harry, bèn đổ thêm dầu vào lửa: "Chắc hẳn hội trưởng Harry cũng đã nghĩ ra cách, nhưng còn e ngại vấn đề chi phí. Còn tôi thì có cách để kiểm soát chi phí, hơn nữa chỉ làm giảm giá một chút thôi. Đây cũng là thao tác thứ hai của tôi."
Không thể nào... thao tác thứ hai đã đỉnh như vậy rồi? Đằng sau còn có cái thứ ba, vậy chẳng phải là muốn lên trời thật sao?
"Cô Phong có thể nói chi tiết hơn một chút được không?"
"Xin lỗi, đây là bí mật kinh doanh rồi. Nếu hội trưởng Harry đồng ý hợp tác, tôi rất sẵn lòng chia sẻ."
Harry lại suy nghĩ một lúc, cuối cùng đập mạnh xuống bàn một cái: "Được! Tôi hợp tác! Nói điều kiện đi."
"Rất tốt. Điều kiện hợp tác của tôi là, tiền hàng của lô trang bị này thương hội của anh chịu một nửa. Sau đó các công việc về địa điểm, nhân sự, hậu cần và an ninh cho việc buôn bán sau này các anh toàn quyền phụ trách."
"Cái này... được thôi."
Harry biết ngay mà, chắc chắn không thoát khỏi những việc này. Vị đại tiểu thư này muốn bán đồ chắc chắn sẽ cần dùng đến nhân lực của thương hội. Nhưng đây là điều kiện nằm trong dự đoán, anh ta hoàn toàn có thể chấp nhận.
Về phần chịu một nửa tiền hàng, cũng tương đương với việc hai bên hợp tác mỗi bên đầu tư một nửa thôi, rất hợp lý.
"Vậy còn phân chia lợi nhuận thì sao?"
"Bảy ba."
"Sao chúng tôi chỉ được bảy phần vậy?"
"Bảy phần là của tôi, anh chỉ có ba phần."
2 Bình luận