Chương 101 - 200

Chương 176: Sự vĩ đại không cần nhiều lời

Chương 176: Sự vĩ đại không cần nhiều lời

Lúc này trên kênh livestream chính thức, ghế bình luận viên đã được trả lại cho bộ đôi Vương Tịch Tịch và Nguyệt Nhi Vòng Vèo.

Anh chàng Ái Đả Lam Cầu Đích Khôn vốn dĩ cũng ở đây, nhưng vì dính phốt bị anti-fan report nên đã bay màu, giờ chỉ còn lại hai người họ.

“Thưa quý vị, dù người chơi đã hợp sức đánh bại Vua Bất Tử bằng cách tận dụng cơ chế, nhưng họ lại vô tình kích hoạt một thử thách còn lớn hơn.”

“Toàn bộ người chơi đã bị dịch chuyển cưỡng bức đến trung tâm hoàng thành. Gần như tất cả mọi người có mặt tại Thành Lục Ấm đều đã tập trung tại đây. Đây sẽ là trận chiến cuối cùng!”

“Và đối thủ của họ lần này là một World Boss cấp 40, chín mươi vạn máu, mang danh Thần Ác Mộng!”

“Giờ thì, chúng ta hãy cùng theo dõi trận đại chiến cuối cùng này.”

Tiểu Nguyệt: “À! Phong Thần đã có động thái rồi! Cậu ấy! Cậu ấy... Quay đầu chạy mất rồi!”

Tịch Tịch: “Phong Thần đã lường trước sự xuất hiện của Thần Ác Mộng và nói rằng phải chạy. Nhưng chúng ta đều hiểu rằng, khi Phong Thần nói ‘chạy’, thực chất là ‘đi chuẩn bị’. Cậu ấy sẽ không bao giờ bỏ mặc con boss.”

“Lần rút lui này chắc chắn là nằm trong kế hoạch của cậu ấy.”

Tiểu Nguyệt: “Ể? Thật vậy sao?”

Dựa trên sự am hiểu của mình về ông anh trời đánh, ổng nói chạy là chạy thật đấy. Cái loại chạy mất dép không thèm ngoảnh đầu lại luôn.

Tất nhiên lời này cô không dám nói ra miệng.

Quả nhiên, giây tiếp theo, màn hình cho thấy con boss giang rộng đôi cánh lao thẳng về phía Phong Thần.

Bình luận viên Tịch Tịch kích động nói: “Đúng như tôi dự đoán! Phong Thần không biết từ lúc nào đã kéo hết thù hận của boss về phía mình, cậu ấy muốn dụ nó ra một chiến trường khác!”

“Lúc này, liên quân người chơi vẫn còn là một mớ hỗn loạn, chưa kịp dàn trận. Cần có người câu giờ, kéo boss đi chỗ khác để họ có thời gian chỉnh đốn lại đội hình.”

“Và Phong Thần của chúng ta đã âm thầm gánh vác trọng trách nguy hiểm nhưng tối quan trọng này! Cậu ấy đã một mình gánh lấy tất cả! Đúng là sự vĩ đại không cần nhiều lời!”

Nghe vậy, Tiểu Nguyệt chỉ biết nhíu mày.

Lẽ nào ông anh mình đổi tính rồi? Chà, cũng không phải là không có khả năng.

Mà thôi kệ, dù sao đó cũng là Phong Thần.

Trước đây, Hứa Hiểu Nguyệt không bao giờ gọi như vậy, gọi anh ruột mình là “Phong Thần” nghe nó cứ sai sai thế nào ấy.

Nhưng sau khi xem livestream một thời gian dài, chứng kiến hết màn thao tác thần sầu này đến pha xử lý ảo ma khác của anh trai, cô cũng bắt đầu quen miệng gọi theo.

Biết sao giờ, đúng là ngầu thật mà.

Trong lúc đó, trên màn hình, Yulia chạy được một đoạn thì đột nhiên cảm nhận được động tĩnh sau lưng.

Cô lập tức xoay người, hai tay đan chéo trước mặt, tạo thành một lớp màng mỏng.

Cùng lúc đó, Thần Ác Mộng lao tới, tung một cú đấm xé gió.

Lớp màng mỏng chỉ chống cự được trong thoáng chốc rồi vỡ tan, Yulia cũng theo tiếng đó mà bay ngược ra ngoài.

Tịch Tịch: “Không ổn! Phong Thần dường như đã đánh giá sai tốc độ và sức tấn công của boss, cậu ấy bị đánh trúng rồi! Đây cũng là lần đầu tiên cậu ấy thật sự bị tấn công theo đúng nghĩa kể từ khi livestream bắt đầu.”

Tiểu Nguyệt: “Mau nhìn con số sát thương kìa, lên đến 5031! Sát thương này đủ để tiễn bất kỳ người chơi nào lên bảng đếm số trong nháy mắt!”

Tịch Tịch: “Phong Thần có sao không!! Cậu ấy! Cậu ấy... thanh máu chỉ còn lại một nửa... Lẽ nào máu của cậu ấy lên đến cả vạn điểm?!”

Yulia bị đánh bay, lướt một đoạn dài trên mặt đất rồi mượn lực đổi hướng, co giò bỏ chạy.

“Chậc! Đau vãi!”

Cánh tay trái của cô đã rũ xuống mềm oặt, một đòn vừa rồi suýt nữa đã đánh gãy nó.

Cô dùng tay phải lôi một lọ thuốc hồi phục ra tu ừng ực.

Cảm nhận luồng sinh mệnh lực ấm áp đang lan tỏa, cánh tay trái của cô nhanh chóng khôi phục.

Dù ăn một đòn đau điếng, nhưng cũng nhờ đó mà cô bật ra rất xa, câu được chút thời gian quý báu.

Chỉ số của con boss này trâu bò vãi, so với con Hồ Ly Ma Ba Đuôi cấp 40 trước đó thì các chỉ số đều nhỉnh hơn khoảng ba phần.

Mấy cái khác không nói, riêng tốc độ đã gấp 1.6 lần mình ở trạng thái thường rồi.

Lại còn là dạng người, trí tuệ chắc chắn không thấp.

Yulia xé một lá bùa tăng tốc, duy trì 1,2 lần tốc độ trong 30 giây, rút ngắn phần nào khoảng cách với boss.

Sau đó, cô lách mình vào khu nhà dân.

Nó bay, mình chạy, chênh lệch tốc độ lớn thế này mà chạy đường thẳng khác nào tự sát.

Chỉ có thể lợi dụng địa hình để câu giờ thôi.

Thân hình Yulia như một tia chớp đen lượn lách giữa các tòa nhà.

Con boss bám sát phía sau như một luồng sáng hắc ám, bay thẳng trên không trung.

Luồng sáng hắc ám nhanh hơn tia chớp, liên tục đuổi kịp và tạo ra những va chạm dữ dội.

Mà tia chớp thì lúc ẩn lúc hiện, mỗi lần sắp bị tóm liền giật một cái như bị lag, rồi xuất hiện ở một vị trí khác.

Nhưng lần nào con boss cũng có thể khóa chặt vị trí của Yulia ngay lập tức, quay đầu lao tới.

Nó không chỉ tự mình truy đuổi, mà lúc bay trên không còn bắn ra những viên đạn năng lượng đen đỏ hoặc triệu hồi mấy con tiểu quỷ hư ảo lao vào cắn xé cô.

Xung Kích Năng LượngÁc Mộng Bám Thân.

Yulia quay người dùng đạn ma pháp không gian để đáp trả, triệt tiêu những đòn tấn công hiểm hóc, tạo ra khoảng trống để né tránh, đồng thời sát thương chuẩn từ sức mạnh không gian cũng dễ dàng đánh tan lũ tiểu quỷ phiền phức.

Sau đó cô lại rẽ ngoặt, luồn lách qua các chướng ngại vật.

Con boss thì đơn giản hơn nhiều.

Nó có thể khóa chặt khí tức hoàng kim của mình, chẳng thèm né tránh gì mà cứ thế bắn phá, gặp nhà thì đấm một phát thủng tường mà lao qua.

Nhưng kiểu đi đường thẳng này cũng ảnh hưởng đến tốc độ, cộng thêm những thao tác hệ không gian cực kỳ khó chịu của tộc Hoàng Kim, nhất thời nó cũng không thể làm gì được Yulia.

Cả hai bắt đầu một cuộc rượt đuổi mèo vờn chuột. Chỉ là cả con mèo lẫn con chuột này đều mạnh một cách thái quá.

Các loại năng lượng va chạm đánh sập từng tòa nhà.

Vô số vệt sáng đan xen chằng chịt tạo thành một tấm lưới bao phủ cả bầu trời.

Yulia cố gắng hết sức để kéo dài thời gian, cô biết ở đây không chỉ có mình cô mà còn có cả vạn dũng sĩ nữa!

Đợi đám đông bên kia tổ chức xong, sang hỗ trợ mình thì áp lực sẽ giảm đi rất nhiều.

Sau đó vẫn phải tìm cơ hội chuồn lẹ.

Thế còn gần hai vạn người chơi ở phía bên kia thì sao? Họ chẳng làm gì cả, chỉ biết đứng trời trồng.

Họ ngơ ngác nhìn những vụ nổ liên hoàn ở khu nhà phía xa, nhìn vô số vệt sáng đan vào nhau rượt đuổi trên không trung.

Trong đầu họ lúc này chỉ có một suy nghĩ —— Đây là người chơi á?

Cả hai, dù là bên nào, cũng chẳng giống người bình thường!

Người thường làm sao tạo ra được những đòn tấn công khoa trương như vậy và người thường cũng không thể nào sống sót dưới những đòn tấn công như thế.

Thần Ác Mộng thì còn dễ hiểu, dù sao cũng là boss cuối, tên lại còn có chữ “Thần”.

Còn “Phong”... Mẹ nó, đây cũng là một con boss đội lốt người chơi chứ gì nữa!

À mà đúng rồi, tên cũng có chữ “Thần”.

Đột nhiên, một quả cầu lửa đi lạc nổ tung trên đầu họ khiến tất cả giật mình hoàn hồn.

Tiếp đó là mệnh lệnh vang lên: “Chỉnh đốn đội hình!!!”

“Chỉ huy! Chúng ta có cần sang hỗ trợ không?”

“Hỗ trợ cái búa! Tốc độ đó chúng ta còn chẳng dí kịp! Lao lên khác gì nộp mạng! Toàn quân rút lui!!”

“Rút lui?”

Không ít người tỏ ra do dự, đây chẳng phải là bán đứng đồng đội sao!

Trận chiến với boss được livestream toàn cầu mà lại bán đứng đồng đội, lát nữa ra ngoài chắc chắn sẽ bị cộng đồng mạng chửi cho sấp mặt.

“Các người không hiểu à! Rõ ràng Phong Thần đang câu giờ để chúng ta có thời gian rút lui! Chúng ta phải bảo toàn lực lượng, ra ngoài rồi tìm cách khác trị con boss.”

Lời này vừa nói ra, rất nhiều người đều tin ngay.

Nghĩ cũng phải, nếu không thì ngay từ đầu Phong Thần kéo thù hận làm gì?

Tất cả đều ngoảnh lại, hướng ánh mắt đầy thành kính và biết ơn về phía bóng hình nhỏ bé đang chiến đấu kia.

Sau đó, họ bắt đầu rút lui.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!