APPEND 2: Ngày và đêm của Lễ hội Trường
Chương 1: TIỀN LỄ HỘI ─ Eve Of The School Festival ─ (ĐÊM TRƯỚC LỄ HỘI TRƯỜNG)
0 Bình luận - Độ dài: 13,353 từ - Cập nhật:
TIỀN LỄ HỘI – ĐÊM TRƯỚC LỄ HỘI TRƯỜNG –
1
Vào giữa tháng 11, khi dư âm của Hamefesta vẫn chưa nguôi ngoai── Các học sinh của Học viên tư thục Saikai đang hối hả chuẩn bị cho một lễ hội khác trên toàn trường.
Saikou-sai. Đó là lễ hội trường mà người ta thường nhắc đến.
Dù không có quy mô quá lớn hay kinh phí dồi dào, lễ hội trường của Học viện tư thục Saikai lại nổi tiếng vì sự cuồng nhiệt bất thường mỗi năm. Đối với các học sinh sống trên hòn đảo nhân tạo thiếu thốn giải trí, lễ hội trường là một trong số ít những khung cảnh không thường ngày. Chắc hẳn đó là cơ hội tuyệt vời để xả hết những bức bối chất chứa hàng ngày.
Thời gian chính thức diễn ra Saikou-sai là hai ngày. Tuy nhiên, do phần lớn các tiết học bị hoãn để chuẩn bị trước và dọn dẹp sau lễ hội, nên thực tế khoảng gần một tuần là thời gian lễ hội trường.
Và khi ngày trước lễ hội đến. Ngôi trường Học viện tư thục Saikai đã hoàn tất trang trí lộng lẫy, và các sự kiện tiền lễ hội đã bắt đầu ở nhiều nơi trong khuôn viên.
Tuy nhiên, vẫn có không ít học sinh bị chậm trễ trong việc chuẩn bị, phải lao vào hoàn tất những khâu cuối cùng.
Aiba Asagi, thành viên Ban Chấp hành Saikou-sai lớp 1-B trường Trung học Phổ thông, là một trong số đó.
「Sao rồi, Asagi? Dùng được chứ?」
Tsukishima Rin, bạn cùng lớp, ghé sát tai Asagi hỏi.
Họ đang ở phòng máy tính của Học viện tư thục Saikai. Trong căn phòng server chật chội, một tủ PC cỡ lớn lạ mắt đã được chuyển vào. Trông nó không hề giống một chiếc máy tính cấp độ dùng cho việc học ở trường trung học phổ thông chút nào. Đó là một thiết bị thử nghiệm với bầu không khí đáng ngờ, dường như được thiết kế cho một mục đích đặc biệt.
Vẫn đội chiếc màn hình gắn trên đầu chuyên dụng, Asagi lắc đầu một cách ngao ngán,
「Làm gì có chuyện đó. Cái quái gì thế này, vô lý quá đi mất. Làm sao có thể chạy một hệ thống như thế này chỉ với cái OS đó chứ──」
「Đừng có than vãn. Là tao đã vất vả lắm mới mượn được cái máy thử nghiệm định vứt đi với giá gần như cho không đấy」
Yaze Motoki, với giọng điệu thờ ơ như chuyện của người khác, trấn an Asagi đang bực bội.
Tiết mục của lớp 1-B trong Saikou-sai là VRMMO── nói cách khác, một nhà ma thực tế ảo quy mô lớn đa người chơi (Virtual Reality Massively Multiplayer Online).
Đó là một nhà ma trải nghiệm, kết hợp hệ thống thực tế ảo tiên tiến nhất và ảo thuật được phát triển bởi〝Ma〟, để tạo ra trải nghiệm kinh dị chân thực chưa từng có. Hệ thống cốt lõi đóng vai trò quan trọng nhất chính là máy chủ ảo thuật mà Asagi đang điều chỉnh. Yaze đã dùng mối quan hệ của gia đình để mượn bằng được thiết bị thử nghiệm này, vốn đang được nghiên cứu tại một công ty nọ.
「Chết tiệt, mặc dù là lời nhờ của O-Rin, nhưng sao mình lại phải làm không công ở cái nơi này chứ……」
Vừa bĩu môi bất mãn, Asagi vừa gõ bàn phím một cách điêu luyện, ghi đè dữ liệu của hệ thống.
Dù là thiết bị giải trí cho sự kiện, máy chủ ảo thuật vẫn là một sản phẩm khoa học ma thuật cao cấp. Vốn dĩ, nó không phải thứ mà một học sinh trung học bình thường có thể sử dụng thành thạo. Hơn nữa, thiết bị này còn là một sản phẩm chưa hoàn thiện mà ngay cả các kỹ sư của công ty phát triển cũng đã từ bỏ việc đưa vào thực tế.
Thế nhưng, Asagi lại có thể dễ dàng khởi động hệ thống chỉ với một chương trình tự viết tức thì.
Dù vẻ ngoài giống hệt một nữ sinh trung học hiện đại, Asagi thực chất là một lập trình viên thiên tài khiến các hacker trên thế giới phải khiếp sợ. Biệt danh〝Nữ hoàng Điện tử〟 không phải là hư danh.
「Thế này thì làm lại kernel từ đầu còn nhanh hơn. Mogwai, ra tay giúp một chút」
Asagi chuyển màn hình của chiếc màn hình gắn trên đầu, rồi gọi đến avatar của trí tuệ nhân tạo (AI) đang hiển thị. Trí tuệ nhân tạo (AI) mà Asagi đặt tên là Mogwai, thực chất là năm siêu máy tính điều hành các chức năng của thành phố Đảo Itogami. Biểu tượng hình gấu bông xấu xí cười〝keke〟 một cách kỳ lạ, đầy vẻ con người.
『Ôi trời, hết cách rồi… mà, cái quái gì thế này, đây là cái máy chơi game trải nghiệm à? Cái thời buổi này mà còn nhà ma dùng thực tế ảo, chẳng phải trẻ con quá rồi sao?』
「Là tiết mục của lễ hội văn hóa mà, thế này là vừa đủ rồi… Được rồi, khởi động lại thôi」
Vừa lơ đễnh nghe những lời mỉa mai của trí tuệ nhân tạo (AI), Asagi vừa bật lại nguồn hệ thống.
Khoảnh khắc tiếp theo, khung cảnh phòng server lộn xộn biến thành hành lang của một ngôi biệt thự kiểu Tây cổ kính. Biểu tượng hình gấu bông của Mogwai cũng biến thành hình ảnh ba chiều, lơ lửng giữa không trung. Máy chủ ảo thuật dành cho VRMMO đang chiếu ảo ảnh trực tiếp vào não của Asagi và những người khác.
「Tuyệt vời thật đấy, Asagi. Ừm, chạy ổn rồi」
Tsukishima Rin vươn tay chạm vào bức tường ảo ảnh không thể sờ thấy, mỉm cười hài lòng.
Yaze Motoki cũng thở phào nhẹ nhõm,
「Thế này thì chắc kịp cho Saikou-sai ngày mai rồi. Mọi người vất vả rồi」
「Vâng vâng, không có gì. Mogwai, anh cũng được rồi. Em sẽ tự cài đặt dữ liệu mô hình địa hình và ma quỷ」
Vừa kiểm tra tình trạng hoạt động của máy chủ ảo thuật, Asagi vừa buông thõng lời.
Nhưng Mogwai không trả lời.
Trí tuệ nhân tạo (AI) thường xuyên nói chuyện đến mức phiền phức, lần này lại hiếm khi giữ im lặng. Asagi lấy làm lạ, liền gọi anh ta một lần nữa.
「…Mogwai?」
Dù vậy, trí tuệ nhân tạo (AI) vẫn không trả lời. Hình ảnh ba chiều của anh ta hiện lên trong hư không, rung lắc nhè nhẹ kèm theo nhiễu. Trên bề mặt của avatar hình gấu bông, từ lúc nào đã có một làn khói đen bao phủ.
『Ghi ghi…!』
Trong tầm nhìn của Asagi đang bối rối, avatar của trí tuệ nhân tạo (AI) cười một cách ma quái.
Trong cảnh vật được tạo ra bởi ảo ảnh, đôi mắt đen ngòm của Mogwai lặng lẽ nhìn Asagi.
2
「Akatsuki-kun, giữ bảng hiệu ở đây! Không được, vẫn hơi lệch đấy!」
「Kojo! Đưa cho tôi cái thanh gỗ ở đó đi, thanh gỗ!」
「Này, Akatsuki! Rèm đen thiếu nhiều quá đó!」
Khi công tác chuẩn bị cho tiết mục của lớp đã đến giai đoạn cuối, phòng học lớp 1-B trường Trung học Phổ thông đã trở thành một chiến trường.
Dù là nhà ma thực tế ảo (VR), lối ra vào và quầy tiếp tân của lớp học vẫn cần được trang trí cho giống thật. Các biện pháp an toàn để ngăn khách tham quan té ngã hoặc va chạm cũng rất cần thiết. Những công việc lặt vặt như thử trang phục cho nhân viên hướng dẫn, làm tờ rơi quảng cáo… dù công tác chuẩn bị máy chủ ảo thuật chưa xong, vẫn còn vô số việc phải làm. Hầu hết những công việc tạp nham này không hiểu sao lại đổ hết lên đầu Kojo, khiến cậu ta cuối cùng không thể chịu nổi mà la làng.
「Chết tiệt! Mấy người sao cái gì cũng bảo tôi thế! Trưởng ban chấp hành Saikou-sai là Asagi cơ mà!」
「Biết làm sao được, Aiba-san không có ở đây mà」
Tanaka, một bạn cùng lớp, nói lại bằng giọng điệu không hề áy náy. Cô gái mạnh mẽ, tính cách như con trai này, chĩa đầu chiếc rìu đang cầm vào mũi Kojo,
「Akatsuki không tham gia câu lạc bộ nào, cũng không liên quan đến hoạt động hội học sinh, đằng nào cũng là người rảnh rỗi, lại là bạn thân của Aiba-san nên phải giúp một tay chứ!」
「Đừng có tự ý gán người khác là kẻ rảnh rỗi chứ! Mà cái quái gì mà bạn thân!?」
「Hơn nữa, Yaze-kun bảo cứ để Akatsuki làm mấy việc lặt vặt cho đến khi Aiba-san về」
「Thằng cha đó… tự ý thật…」
Trước sự phản bội bất ngờ của người bạn thân, Kojo bực tức nghiến răng. Tanaka vừa tiếp tục cố định tấm rèm đen, vừa lạnh lùng nhìn Kojo.
「Đừng có càm ràm nữa. Đằng nào thì cũng phải có người làm thôi. Vậy nên, đây, cầm lấy. Cảm ơn trước nhé, Akatsuki」
「Cái gì thế này?」
Kojo mở tờ ghi chú được Tanaka đưa, nhăn trán.
「Danh sách mua đồ. Giấy phác thảo, băng keo, họa cụ, ván ép, vân vân」
「Khoan đã. Cái này là tôi phải đi mua hết một mình à?」
Nhìn danh sách dày đặc vài tờ giấy ghi chú, Kojo nhăn mặt nói:〝Vô lý〞. Nếu mua đủ tất cả vật liệu trong danh sách, chắc chắn sẽ đầy một chiếc xe tải nhỏ. Rõ ràng không phải lượng đồ một người có thể mang được.
「Thiếu người thì biết làm sao được. Cứ tìm cách mà lo đi」
「Tìm cách là thế nào chứ!?」
「Chuyện đó tự anh nghĩ lấy đi chứ. Kiểu như kéo mấy đứa đang đi giúp câu lạc bộ về, hay khóc lóc cầu xin Natsuki-chan chẳng hạn」
「À, ừm…」
Kojo thở dài thườn thượt với vẻ mặt mệt mỏi.
Ra lệnh của Tanaka rõ ràng là quá đáng, nhưng đúng là đang thiếu người thật. Chỉ còn chưa đầy nửa ngày nữa là đến Saikou-sai chính thức. Cứ thế này, việc trang trí lớp có kịp không cũng là một dấu hỏi. Tất cả các bạn cùng lớp còn lại trong phòng đều đang làm việc không ngừng nghỉ, không có thêm nhân lực rảnh rỗi để đi mua đồ.
「Chết tiệt… đành chịu thôi. Có lẽ chỉ còn cách tìm ai đó có vẻ rảnh rỗi mà kéo đi giúp…」
Nhanh chóng hoàn tất công việc tạp nham đang dang dở, Kojo bước ra khỏi lớp với dáng vẻ chán nản.
Trong Saikou-sai, không chỉ có các tiết mục của lớp học mà còn rất nhiều tiết mục của các câu lạc bộ và các nhóm tự nguyện. Khoảng một nửa số bạn cùng lớp của Kojo đang tản ra khắp nơi trong trường vì những hoạt động liên quan đó. Kojo đi ra ngoài khuôn viên trường một cách vô định, định tìm họ để nhờ giúp mua đồ.
Ngay sau đó, chiếc điện thoại thông minh trong túi quần của Kojo đổ chuông.
「…Ai thế, cái lúc này」
Kojo đang mệt mỏi nên không kiểm tra tên người gọi mà bắt máy luôn. Giọng nói giận dữ, cao vút của một cô gái vang lên.
『Này, chuyện gì thế, Akatsuki Kojo!?』
「Kirasaka à… Tự nhiên nổi điên cái gì thế, cô?」
Kojo bực bội hỏi lại Kirasaka Sayaka, người đã gào lên mà không thèm chào hỏi. Việc cô ấy gọi điện cho Kojo mà không có việc gì cụ thể đã là chuyện thường ngày, nhưng hôm nay Sayaka còn phấn khích hơn mọi khi.
『Cái gì mà cái gì chứ! Là Yukina đó, Yukina! Ngày mai là lễ hội trường của trường anh đúng không!? Em nghe nói Yukina sẽ đóng vai chính trong một vở kịch mà!』
「À… ừm, đúng là em ấy có nói chuyện đó」
Kojo lẩm bẩm một cách thờ ơ, đoán được lý do Sayaka phấn khích.
Lớp 3-C trường Trung học Cơ sở của Yukina sẽ diễn một vở kịch tại nhà thi đấu vào ngày đầu tiên của Saikou-sai. Dù bản thân Yukina đã cố gắng giấu, tin đồn rằng cô ấy sẽ đóng vai chính đã đến tai Kojo khá sớm. Nguồn tin dĩ nhiên là Akatsuki Nagisa, em gái của Kojo.
『Tại sao anh không nói cho em một chuyện quan trọng như thế sớm hơn chứ!? Là vai chính đó, vai chính!』
Sayaka nói như bắn liên thanh, trách móc thái độ thờ ơ của Kojo.
「Sao tôi phải báo cáo từng chuyện như thế cho cô chứ… Với lại, dù là kịch thì cũng chỉ là tiết mục của lớp học sinh trung học thôi mà?」
Ngay từ đầu, Kojo đã bị Yukina nghiêm cấm không được kể chuyện vở kịch cho Sayaka. Vì có khả năng Sayaka, người yêu quý Yukina như vậy, sẽ bỏ công việc mà xông thẳng đến Học viện tư thục Saikai.
『Ồn ào quá! Aizzz, giờ thì không kịp đặt chỗ ngồi nữa rồi! Không, hơn thế nữa là máy ảnh… phải mua máy ảnh… hay là nên thuê nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp nhỉ!?』
「Mà cô không phải đang làm nhiệm vụ của Tổ chức sư vương sao? Cô lấy thông tin đó ở đâu ra vậy?」
Kojo bối rối hỏi lại. Sayaka không phải cư dân Đảo Itogami, và chắc cũng không có nhiều người quen ở Học viện tư thục Saikai.
『Có người đã cung cấp thông tin cho tôi đó. Nghe nói là đã cài gián điệp vào Học viện tư thục Saikai』
「Gián điệp…!? Ai thế, cái người cung cấp thông tin đáng ngờ đó là ai?」
『Phù phù, là ta đây』
Người trả lời thay Sayaka là một giọng nói thanh lịch, tràn đầy khí chất. Hơi có chút giọng địa phương nước ngoài, nhưng hầu như là tiếng Nhật hoàn hảo.
「Giọng nói đó…! La Folia à!?」
『Trả lời đúng rồi. Lâu rồi không gặp, Kojo』
Cô công chúa xinh đẹp thông thạo tiếng Nhật, nói một cách bình thản, bỏ qua sự ngạc nhiên của Kojo.
La Folia Rihavein, công chúa chính thống của Vương quốc Algegyr ở Bắc Âu. Một nàng công chúa như trong tranh vẽ, hiền hậu, thông minh và được người dân vô cùng yêu mến. Nhưng thực ra, Kojo lại hơi sợ cô ấy một chút. Vì cô ấy quá thông minh nên cậu không tài nào đoán được cô ấy đang nghĩ gì, hơn nữa đôi khi cô ấy còn có vẻ bụng dạ khó lường đáng sợ.
「…Cô đang ở cùng Kirasaka, lẽ nào cô cũng đến Đảo Itogami sao?」
Kojo hỏi với một dự cảm chẳng lành. La Folia cười khúc khích bằng giọng tinh nghịch,
『Ta đến với tư cách là một đại biểu để tham dự hội nghị quốc tế, tiện thể ghé thăm và nghỉ dưỡng. Chuyện lễ hội trường của Học viện tư thục Saikai đã được ghi trong báo cáo mà Justina gửi đến』
「Khoan đã, cô không định đến Saikou-sai chứ!?」
『Có vấn đề gì sao? Trong tờ giới thiệu có ghi rằng người thân của học sinh có thể tự do ra vào trường trong thời gian lễ hội mà?』
La Folia lạnh lùng chỉ ra. Do nhiều lý do phức tạp, cô ấy có mối quan hệ huyết thống là cháu gái của Kanase Kanon ở Trung học Cơ sở Học viện tư thục Saikai. Chắc chắn cô ấy là người thân của học sinh.
「À, thì đúng là thế, nhưng cô là người nổi tiếng toàn cầu cơ mà! Nếu cô trà trộn vào lễ hội văn hóa của một trường bình thường như trường chúng tôi thì sẽ gây ra hoảng loạn đấy!」
『À, chuyện đó thì không cần lo lắng. Ta sẽ cải trang kỹ lưỡng để không ai nhận ra thân phận của ta』
「Không, cải trang thì…」
Kojo không nói nên lời. Cậu chỉ có dự cảm xấu. Dù sao thì La Folia cũng là người sở hữu nhan sắc được ca ngợi là tái sinh của Nữ thần Sắc đẹp (Freyja). Cậu không nghĩ chút cải trang nhỏ nhặt nào có thể che mắt được mọi người.
Bỏ qua sự lo lắng của Kojo, La Folia nói với giọng đầy phấn khích,
『Ta sắp đến Học viện tư thục Saikai rồi. Ta rất mong được gặp anh và Kanon. Vậy nhé Kojo, hẹn gặp lại sau』
「Khoan đã… đợi đã, La Folia! Kirasaka cũng cản cô ấy lại! Này!」
Kojo gào vào điện thoại, nhưng lúc đó cuộc gọi đã ngắt kết nối.
Đứng chết lặng ở một góc hành lang ồn ào, Kojo ngơ ngác ngẩng đầu nhìn trời.
「Làm ơn đi mà…」
3
Kojo vẫn hơi thẫn thờ, tay vẫn nắm chặt điện thoại, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhận ra không phải lúc để làm vậy. Cậu phải bắt được La Folia và những người khác trước khi họ đến Học viện tư thục Saikai, và bằng cách nào đó ngăn họ gây ra rắc rối. Kojo định chạy đi thì bị một nữ sinh trung học đi ngang qua gọi lại.
「À, có chuyện gì vậy, senpai?」
「Himeragi! Đúng lúc quá!」
「Vâng?」
Yukina chớp đôi mắt to tròn, nhìn Kojo. Dường như cô ấy cũng đang di chuyển trong trường để chuẩn bị cho Saikou-sai. Kojo nhận thấy gói đồ lớn mà Yukina đang ôm, nhíu mày khó hiểu.
「Gì thế… cái gói đồ đó là gì vậy?」
「Cái này, đây là trang phục để diễn kịch. Em có lịch diễn tập từ giờ」
Yukina nói rồi giấu trang phục sau lưng mình. Kojo thắc mắc về sự vội vã của cô ấy,
「Diễn tập… đúng rồi, Kirasaka biết chuyện đó! Thế nên cô ấy mới không ngăn La Folia lại à」
「Công chúa La Folia? Cô ấy có chuyện gì sao ạ?」
Yukina nghiêng đầu khó hiểu. Kojo cúi đầu thở dài như đang khổ sở.
「Vừa nãy tôi nhận được tin. Cô ấy hình như định đến chơi Học viện tư thục Saikai bây giờ」
「Đến chơi ư… Sayaka-san cũng đi cùng sao?」
Yukina hỏi với vẻ mặt nghiêm nghị. Kojo nhún vai gật đầu,
「Ừ, có lẽ vậy. Cô ấy cũng biết Himeragi sẽ diễn kịch mà」
「Cái gì!?」
「Mặc dù cô ấy nói sẽ cải trang, nên chắc không có ý định gây rối đâu. Chỉ cần Himeragi đến xem buổi diễn tập của em, rồi về ngay thì tốt quá…」
「Cái, xem diễn tập…!?」
Nghe thấy lời lầm bầm của Kojo, Yukina run giọng. Với thái độ bị dồn vào đường cùng hơn bao giờ hết, cô ấy vội vàng lắc đầu.
「Không được, chuyện đó không được! Tuyệt đối không được đến xem diễn tập!」
「Không, nhưng, dù sao Himeragi cũng đóng vai chính mà」
Đông khán giả hơn thì tốt chứ, Kojo đáp lại một cách vô tư. Ngay lúc đó, Yukina không hiểu sao lại hoảng loạn nhìn quanh,
「Hả!? À, ừm, nói là vai chính thì đúng là vai chính, nhưng… nói chung là xin anh tuyệt đối đừng để Sayaka-san và những người khác đến gần!」
「Thế nghĩa là không thể cho người ngoài xem trước khi chính thức à?」
「K-không được xem cả buổi diễn chính thức! Đặc biệt là Sayaka-san và senpai!」
「Không, nhưng Nagisa cũng bảo em ấy sẽ diễn mà」
「T-tóm lại là không được thì không được! Em đi diễn tập đây, nhưng tuyệt đối đừng có lén lút đến xem đấy nhé!」
Nói bằng giọng điệu có vẻ tuyệt vọng, Yukina chạy nhanh về phía nhà thi đấu. Kojo ngẩn người nhìn theo bóng lưng cô ấy. Cậu không hiểu tại sao Yukina lại hoảng loạn đến vậy.
「Khoan… không phải lúc làm chuyện này!」
Nhận ra tiếng ồn ào vọng lại từ bên ngoài tòa nhà, Kojo vội vã chạy đi.
Lý do khiến mọi người kinh ngạc là một chiếc xe hơi đang đậu trước cổng chính. Một chiếc limousine sang trọng màu đen, kiểu xe mà cả đời cũng khó có cơ hội được đi nếu không phải là hoàng gia hay đại gia. Chắc chắn không thể có ai khác ngoài La Folia và những người đi cùng lại đến một lễ hội trường bình thường bằng một chiếc xe khoa trương như vậy.
「Bọn họ, lại còn đi bằng cái xe nổi bật như thế! Cải trang cái quái gì nữa chứ!」
Mồ hôi lấm tấm trên trán, Kojo chạy về phía cổng chính. Mặc dù có thể đã quá muộn, nhưng cậu nghĩ phải giấu La Folia và những người khác trước khi họ thu hút thêm sự chú ý. Tuy nhiên,
「…Khoan đã!?」
Vừa chạy được vài bước, Kojo đã ngã sấp mặt. Hình như cậu đã vấp phải hành lý của ai đó rơi trên mặt đất. Đó là một chiếc hộp đàn dùng để đựng đàn phím điện tử.
「Đau quá… Mà, cái hộp đàn này… hình như là của Kirasaka…?」
Nhặt chiếc hộp đàn quen thuộc lên, Kojo hơi bối rối.
Vật chứa bên trong chiếc hộp đàn mà Sayaka luôn mang theo là một cây giáo dài màu bạc mang tên〝Koukarin〟. Đó là một vũ khí thử nghiệm của Tổ chức sư vương, được cho là có khả năng cắt xuyên không gian một cách giả lập, mà dù không có khả năng đó thì nó cũng là một món đồ sắc bén nguy hiểm. Việc vứt một vật nguy hiểm như vậy ở sân trường là một vấn đề lớn đối với phía Tổ chức sư vương.
Tuy nhiên, nhìn quanh, Kojo không thấy bóng dáng của Sayaka đâu cả.
Sayaka với vóc dáng cao ráo và cân đối, cũng nổi bật không kém gì La Folia. Chắc chắn sẽ dễ dàng nhận ra cô ấy dù trong đám đông. Vậy mà Kojo không thể tìm thấy cô ấy. Sayaka đã biến mất ở đâu đó, bỏ lại chiếc hộp đàn chứa〝Koukarin〟.
「…Chuyện gì thế này?」
Với một dự cảm mơ hồ chẳng lành, Kojo ôm chiếc hộp đàn đứng dậy. Ngay lúc đó, từ gần đó vọng lại tiếng thút thít nhỏ, gợi liên tưởng đến một tiếng khóc rên rỉ đầy điềm gở.
「Đó, đó là tiếng trẻ con khóc…?」
Kojo nhăn mặt lẩm bẩm. Cậu không nghĩ đến khả năng đó là trẻ lạc. Dù là ngày lễ hội, chứ chưa nói đến chiều tối ngày trước lễ hội, cậu không nghĩ sẽ có phụ huynh nào đưa con nhỏ đến chơi.
Tuy không phải một trường học có lịch sử lâu đời, nhưng Học viện tư thục Saikai cũng có một vài chuyện ma quái truyền miệng. Đặc biệt là trong thời gian chuẩn bị lễ hội trường, tin đồn về việc học sinh ngủ lại thấy ma không hề thiếu. Hơn nữa, đây là vùng đất của〝Ma〟── nơi sinh sống của những nhà ngoại cảm và thầy phù thủy gọi hồn thực sự. Việc Kojo cảnh giác với ma ngay từ đầu là một phản ứng hoàn toàn tự nhiên.
Và ngay sau đó, từ hướng tiếng khóc thút thít vọng đến, một giọng nói gọi Kojo.
「Kojo. Bên này, Kojo」
「…La Folia?」
Kojo quay đầu lại một cách an tâm khi nghe thấy giọng nói đặc trưng của công chúa. Tiếng khóc thút thít đáng sợ vẫn tiếp tục, nhưng ít nhất La Folia dường như đã thành công trà trộn vào trường mà không bị các học sinh khác phát hiện.
Tuy nhiên, nhìn về phía phát ra giọng nói, không có bóng dáng ai giống La Folia cả. Tất nhiên, cũng không có Sayaka. Kojo lấy làm lạ, tự hỏi liệu họ có đang ẩn mình bằng ma thuật không.
「La Folia? Cô đang trốn ở đâu à?」
「Tại sao ta phải chạy trốn hay ẩn náu chứ?」
Một giọng nói trẻ con, hơi ngọng nghịu, vang lên ngay gần Kojo. Đứng ở gốc cây kỷ niệm bên cạnh tòa nhà trường là một cô bé nước ngoài.
Có lẽ khoảng bốn, năm tuổi. Một cô bé đáng yêu với mái tóc bạc.
Cô bé đang khoác một chiếc áo blazer dành cho người lớn, giống đồng phục nghi lễ của quân đội. Đương nhiên, tay áo thì quá rộng thùng thình, và vạt áo thì kéo lê trên mặt đất.
「Tuy nhiên, dường như đã xảy ra một chuyện hơi phiền phức. Anh có thể giúp ta không, Kojo?」
Cô bé tóc bạc gọi Kojo bằng giọng thân mật.
Kojo nhìn lại cô bé một cách bối rối. Cậu không quen cô bé người nước ngoài nào cả. Nhưng cậu không hề cảm thấy đây là lần đầu tiên gặp cô bé. Vẻ đẹp thiên thần và khí chất cao quý. Trên gương mặt cô bé nhỏ tuổi trước mắt, rõ ràng vẫn còn nét của công chúa Vương quốc Algegyr.
「C-cô… lẽ nào là La Folia? Vậy thì, người kia lẽ nào là… Kirasaka?」
Kojo hỏi với giọng run rẩy.
Phía sau cô bé tóc bạc là một cô bé tóc hạt dẻ nhạt.
Chiếc áo len mùa hè và áo sơ mi quá khổ y hệt bộ đồng phục mà Sayaka thường mặc.
Cô bé thứ hai, đôi mắt sợ hãi nhìn Kojo, bắt đầu khóc nức nở, trốn sau lưng cô bé tóc bạc. Tiếng thút thít đáng sợ vừa nãy chính là phát ra từ miệng cô bé này.
「Vâng, đúng vậy. Ta là La Folia Rihavein. Người đang giữ địa vị công chúa của Vương quốc Algegyr」
Vừa an ủi cô bé mai-hime đang khóc nức nở, cô bé tóc bạc vừa mỉm cười thanh nhã nói với Kojo.
Kojo chỉ biết trừng mắt nhìn họ, đứng chết lặng.
4
Cánh cửa phòng biệt giam đã mở. Tầng thấp nhất của Khu Bắc Đảo Itogami (Island North). Đó là khu biệt giam đặc biệt để giam giữ tội phạm ma thuật.
「Vượt ngục… sao. Trống rỗng một cách đáng kinh ngạc」
Minamiya Natsuki lẩm bẩm một cách lạnh lùng khi nhìn vào phòng biệt giam trống rỗng. Đó là một phụ nữ nhỏ nhắn mặc chiếc váy lộng lẫy như búp bê Tây Âu. Vẻ ngoài chỉ giống một cô bé đáng yêu mười một, mười hai tuổi, nhưng trong mắt viên cai ngục hướng dẫn, lại toát ra cảm giác sợ hãi dành cho cô ấy. Minamiya Natsuki là pháp sư quốc gia. Một phù thủy mạnh mẽ từng đẩy vô số ma tộc ở châu Âu vào tận cùng nỗi kinh hoàng.
「Thành thật xin lỗi. Trong chuyến tuần tra định kỳ buổi sáng, không phát hiện thấy bất thường nào ạ」
Viên cai ngục biện minh bằng giọng ngập ngừng. Việc hai tội phạm ma thuật bị giam giữ trong nhà giam đã vượt ngục được phát hiện khoảng sáu giờ trước. Dù đã bắt đầu tìm kiếm, nhưng tung tích của những kẻ vượt ngục vẫn chưa rõ. Đó là lý do Natsuki được triệu tập. Yêu cầu từ nhà giam là cô hãy hợp tác truy tìm những kẻ vượt ngục.
「Bùa phong ấn chưa bị phá vỡ… nghĩa là không dùng ma thuật」
Natsuki nhíu mày ngạc nhiên khi kiểm tra cánh cửa phòng biệt giam.
Chức năng ma thuật khắc trên cánh cửa vẫn còn hiệu lực. Tức là, cánh cửa không bị phá bằng vũ lực thông qua ma thuật.
「Khóa ma thuật vẫn hoạt động bình thường. Hơn nữa, họ đã mất〝Thủ vệ hoàng kim〟 rồi, tôi không nghĩ họ có thể dùng ma thuật đủ mạnh để vô hiệu hóa nhiễu sóng trong nhà giam」
「Nghĩa là tự lực vượt ngục là bất khả thi sao?」
「V-vâng. Đó là lý do có khu biệt giam đặc biệt này mà」
Natsuki nhìn viên cai ngục đang tiếp tục giải thích với vẻ mặt vô cảm.
「Nếu vậy thì nghĩa là có đồng phạm đã giúp họ vượt ngục sao?」
「Không… đó là, theo như kiểm tra các thiết bị giám sát, không phát hiện thấy dấu vết xâm nhập. Không chỉ là kết giới ma thuật, mà cả các cảm biến điện tử như âm thanh, áp suất, hồng ngoại cũng không hề phản ứng…」
「Nghĩa là không có kẻ đột nhập từ bên ngoài… Chà, đúng là tôi cũng không nghĩ bọn chúng có giá trị đến mức các tổ chức phải mạo hiểm đến cứu hai người đó」
「Đ-đồng cảm ạ. Đó cũng là lý do chúng tôi đang bối rối… Rốt cuộc họ đã dùng cách nào để thoát khỏi phòng biệt giam…」
Viên cai ngục lẩm bẩm với vẻ mặt bối rối.
Nếu để tội phạm ma thuật bỏ trốn, trách nhiệm của nhân viên nhà giam là không thể tránh khỏi. Bản thân họ chắc hẳn muốn sớm làm rõ phương tiện vượt ngục để giảm nhẹ hình phạt.
Tuy nhiên, Natsuki lạnh lùng nhìn viên cai ngục đang sợ hãi.
「Ra vậy. Nhưng không phải các người gọi tôi đến chỉ để điều tra thủ đoạn vượt ngục đúng không? Lý do thực sự khiến các người lo lắng, tôi nghĩ đã đến lúc nên nghe rồi đấy」
「V-vâng… vâng, đúng vậy」
Viên cai ngục lau mồ hôi trên trán, gương mặt căng thẳng.
「Chuyện này, xin anh đừng tiết lộ ra ngoài… Thực ra, một phần bằng chứng của vụ án đó, được Công ty quản lý đảo Itogami lưu giữ, đã bị mất tích ạ」
「Bằng chứng?」
Natsuki nheo mắt khó chịu. Viên cai ngục ngượng nghịu gật đầu,
「Là〝No.014〟 ạ. Theo tình hình, có lẽ hai người họ đã đánh cắp nó」
「À… ra là chuyện đó. Nhảm nhí thật」
Natsuki hừ mũi khinh khỉnh. Cô ấy quay lưng lại với phòng biệt giam trống rỗng như thể đã mất hứng thú.
「N-Nữ ma quan Minamiya-san?」
「Tôi đã hiểu chuyện rồi. Vậy thì tôi xin phép trở về với công việc chính của mình. Vì là ngày trước lễ hội trường nên công việc của giáo viên cũng khá bận rộn」
「Ơ, không, nhưng những kẻ vượt ngục…!?」
Viên cai ngục ngẩn người hỏi lại. Nhưng Natsuki đáp lại một cách lạnh lùng.
「Mặc kệ chúng đi」
「N-nhưng mà…」
「Việc cố tình mang theo〝No.014〟 có nghĩa là mục đích của chúng là trả thù」
「Trả thù… sao ạ?」
「Nếu vậy, tôi cũng đoán được sơ lược nơi chúng sẽ đến. Nghĩ ra một chuyện nhàm chán thật. Tôi hiểu cảm giác của chúng, nhưng bọn chúng đã chọn sai đối tượng rồi」
「V-vâng…」
Viên cai ngục thở dài lẫn với dấu hỏi. Dù không biết căn cứ là gì, nhưng Natsuki rõ ràng đã phán đoán rằng những kẻ vượt ngục lần này không mấy nguy hiểm.
「Vấn đề không phải là hai kẻ đó, mà có lẽ là cái này…」
Natsuki lẩm bẩm rồi nhìn lên trần nhà giam. Thứ đang lặng lẽ nhìn xuống Natsuki và những người khác là chiếc camera giám sát giống hệt nhãn cầu vô tri.
「Nếu thật sự không có kẻ xâm nhập từ bên ngoài, vậy ai đã giúp chúng vượt ngục? Những kẻ vốn bị phong ấn ma thuật, tại sao lại biết được nơi cất giữ bằng chứng…?」
Natsuki biến mất như tan vào hư không, làm biến dạng không gian, mà không đưa ra câu trả lời cho câu hỏi mình vừa đặt ra. Viên cai ngục bị bỏ lại chạy đuổi theo cô.
Bỏ lại trên hành lang chỉ còn chiếc camera giám sát vẫn đang hoạt động.
Tiếng rè rè, nhiễu loạn khó chịu như chế giễu vang lên từ đâu đó, rồi nhanh chóng biến mất.
5
「──Ma thuật thao túng Thời gian tích lũy cá nhân (Personal History)?」
Kojo ngồi đối diện cô bé tóc bạc, lẩm bẩm với vẻ mặt nghiêm trọng.
「Chuyện đó, hình như là cuốn sách mà Tokoyogi-san có. Được gọi là〝No.014〟…」
「Vâng. Cuốn sách bị nguyền rủa bị cấm đoán, chỉ Tổng biên thư (General) của〝Thư viện (LCO)〟 mới được phép đọc – đó là một ma đạo thư nguyền rủa có khả năng cướp đi chính thời gian trải nghiệm của người khác」
Cô bé tóc bạc tự xưng là La Folia Rihavein giải thích bằng giọng nói hơi ngọng nghịu.
Library (L) of Criminal (C) Organization (O) – thường được gọi là〝Thư viện〟. Đó là tên của một tổ chức tội phạm ma thuật quốc tế. Kojo và những người khác đã đối đầu với các phù thủy thuộc〝Thư viện (LCO)〟 trong Hamefesta khoảng hai tuần trước, và cuối cùng đã hợp tác trong việc bắt giữ họ.
〝No.014〟 là ma đạo thư mà Ma Nữ Notaria – Tokoyogi Aya đã sử dụng trong vụ án đó. Khả năng được ghi trong ma đạo thư là cướp đi〝thời gian〟 mà đối phương đã trải qua. Người bị cướp đi Thời gian tích lũy cá nhân (Personal History) không chỉ trẻ hóa về mặt thể chất, mà còn mất đi tất cả ký ức đã trải qua trong quá trình trưởng thành. Tùy vào cách sử dụng, nó là một ma đạo thư cực kỳ nguy hiểm, có thể vô hiệu hóa bất kỳ kẻ thù mạnh nào.
「Cái thứ đã biến Natsuki-chan thành bé gái sao. Vậy thì, La Folia và những người khác cũng bị như vậy là do…」
「Chắc là do tấn công ma thuật bằng ma đạo thư」
La Folia, người trực tiếp bị tấn công, trả lời một cách lạnh lùng như chuyện của người khác. Kojo cũng hiểu rõ sức mạnh của ma đạo thư của Tokoyogi Aya. Khi La Folia và những người khác đã bị trẻ con hóa, thì không nghi ngờ gì cuốn sách đó lại được sử dụng.
La Folia dường như đã nhận ra sự thay đổi của bản thân ngay sau khi đến Học viện tư thục Saikai. Cô ấy đã bị tấn công trong khoảnh khắc sơ hở khi bước xuống chiếc limousine được trang bị kết giới phòng hộ ma thuật.
「Nhưng, rốt cuộc ai đã làm chuyện này và vì mục đích gì…?」
Trước câu hỏi của Kojo, La Folia lặng lẽ lắc đầu.
「Ta không biết. Ta không nhớ mình đã làm điều gì khiến ai đó thù ghét cả」
「Hả? Không, cô nói chắc chắn như vậy có ổn không…?」
Trước thái độ tự tin quá đáng của La Folia, Kojo lại là người bối rối hơn. Dù sao La Folia là công chúa một vương quốc, hơn nữa lại còn có phần bụng dạ khó lường. Cậu nghĩ hoàn toàn không có gì lạ nếu cô ấy đã gây ra sự đố kỵ và oán hận ở nhiều nơi.
Tuy nhiên, công chúa dứt khoát gật đầu không chút do dự,
「Dĩ nhiên rồi. Nếu vậy, lẽ nào Sayaka lại là mục tiêu? Là một mai-hime của Tổ chức sư vương, việc bị tội phạm thù ghét mà không hề hay biết cũng không có gì lạ」
「Trước giờ tôi vẫn nghĩ vậy, nhưng cô cũng có tính cách không tệ đâu nhỉ… Thật sự đấy」
『Phù phù, người ta thường nói thế』
La Folia mỉm cười tươi tắn trước Kojo đang ngạc nhiên nửa thật nửa đùa.
Kojo đột nhiên cảm thấy một sự khó chịu từ thái độ của công chúa, liền so sánh với Sayaka đang ở bên cạnh. Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Sayaka bị trẻ con hóa sợ hãi lùi lại, co rúm người sau lưng La Folia.
「Này… Kirasaka biến thành thế này là do bị ma thuật cướp mất ký ức đúng không? Tại sao cô lại nhớ tôi vậy?」
Sayaka đã mất hầu hết ký ức, không chỉ cơ thể mà cả tâm lý cũng hoàn toàn trẻ con hóa. Đó là triệu chứng tương tự như Natsuki khi bị Tokoyogi Aya tấn công. Tuy nhiên, tính cách của La Folia không thay đổi. Ký ức của công chúa không bị cướp đi. Kojo lấy làm lạ về điều đó.
「Chắc là nhờ chiếc bùa hộ mệnh này」
La Folia nói rồi lấy ra chiếc mặt dây chuyền giấu trong ngực. Trên mặt dây chuyền vàng bao quanh viên ngọc xanh lá cây, khắc những ký tự ma thuật tinh xảo.
「Đây là thần khí truyền lại trong gia tộc vương thất Algegyr. Người ta nói nó bảo vệ linh hồn của chủ nhân khỏi lời nguyền và tai họa. Có lẽ là một hàng rào phòng hộ cá nhân vô hiệu hóa ma thuật tấn công tinh thần」
「Tôi không hiểu rõ lắm, nhưng đại loại là một thứ bùa may mắn mạnh mẽ phải không… Thế nên dù cơ thể trẻ lại, ký ức vẫn không bị cướp đi」
「Vâng. Nhưng thật sự rất phiền phức. Với hình dạng này, công việc của ta sẽ bị cản trở. Hơn nữa, những kẻ đã tấn công ma thuật cũng không hẳn sẽ hài lòng khi chỉ biến chúng ta thành trẻ con」
La Folia hạ mắt buồn bã.
「Đúng rồi… Quả thật Kirasaka bây giờ không thể bảo vệ cô được rồi」
Nhìn cô bé tóc đuôi ngựa đang rưng rưng nước mắt, Kojo yếu ớt thở dài.
Sayaka đã bị lời nguyền của ma đạo thư cướp đi toàn bộ kiến thức về ma thuật và kinh nghiệm chiến đấu. Tức là, cô ấy chỉ là một cô bé vô dụng đúng như vẻ ngoài của mình. Chứ đừng nói đến việc bảo vệ La Folia, ngay cả tự bảo vệ bản thân cũng khó khăn.
Dường như hiểu được sự nghiêm trọng của tình hình, La Folia nhìn xuống ngực mình với vẻ mặt nghiêm túc,
「Đúng vậy. Về phần ta, với cơ thể này, ta cũng không thể duy trì đời sống vợ chồng với Kojo được」
Kojo, người đang nghiêm túc lắng nghe lời công chúa, ho dữ dội một tiếng〝buho!〟.
「Cô vừa nói cái điều đáng sợ gì một cách tự nhiên thế hả!? Chuyện đó chẳng liên quan gì cả!」
「…Vậy có nghĩa là Kojo cũng bị kích thích bởi cơ thể trẻ con sao?」
Cô bé tóc bạc hỏi với vẻ hơi ngạc nhiên. Kojo lắc đầu dữ dội,
「Hoàn toàn không phải vậy! Đừng có phát biểu nguy hiểm như thế nữa!」
「Không được, Kojo. Đừng nói lớn tiếng như vậy…」
La Folia, hiếm khi hoảng hốt, ngăn Kojo lại.
Bên cạnh công chúa, có tiếng thút thít sợ hãi vang lên.
Sayaka bị trẻ con hóa cứng đờ người, đôi mắt ướt đẫm nước nhìn Kojo. Dường như cô bé đã giật mình vì Kojo đột nhiên lớn tiếng.
「À! K-Kirasaka…!?」
Nhận thấy Sayaka sắp khóc, Kojo thực sự hoảng loạn.
Vì đang trong thời gian chuẩn bị lễ hội trường, có rất đông học sinh qua lại, Kojo cùng hai cô bé đã đủ nổi bật rồi. Nếu Sayaka khóc thét lên ở đây, cậu không dám tưởng tượng họ sẽ bị mọi người nhìn bằng ánh mắt như thế nào.
「…Có bắt nạt không? Anh hai cũng bắt nạt Sayaka sao…?」
Sayaka nhìn Kojo đang hoảng loạn một cách lo lắng, lặp đi lặp lại lời xin lỗi:〝Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi〞. Các học sinh đi ngang qua, chứng kiến hành động của Sayaka, bắt đầu xì xào bàn tán.
「À đúng rồi, con bé này có cái vết thương tâm lý từ bé là sợ đàn ông mà…」
Dưới ánh mắt lên án từ xung quanh, Kojo yếu ớt lẩm bẩm.
Vì linh lực mạnh mẽ bẩm sinh, Sayaka hồi nhỏ dường như đã bị cha bạo hành. Kojo nghe nói rằng đó là nguyên nhân khiến Sayaka ghét đàn ông nói chung.
Sayaka hiện giờ đã trẻ con hóa, nỗi sợ hãi từ thời đó chắc hẳn vẫn còn sống động. Việc cô ấy sợ hãi khi nhìn Kojo cũng là điều dễ hiểu.
「Không sao đâu, Sayaka. Kojo không đáng sợ đâu. Thật ra anh ấy rất thích em đó」
La Folia nói bằng giọng dịu dàng, như để động viên Sayaka đang sợ hãi.
Nghe thấy lời đó, Sayaka với đôi mắt ướt đẫm, lấy hết dũng khí còn sót lại nhìn Kojo.
「…Thật không? Anh hai thích Sayaka sao?」
「Ơ, ừm… thì không ghét lắm…」
Dưới ánh mắt thẳng thắn, Kojo thành thật trả lời. Ngay lúc đó, biểu cảm của Sayaka lấy lại được chút tươi tắn đúng tuổi.
「Sayaka và anh hai cưới nhau nhé?」
「C-cưới… Đ-không, chuyện đó thì hơi quá rồi…」
Trước sự nhảy cóc chủ đề đột ngột, đặc trưng của trẻ con, Kojo hoảng hốt.
Nếu là một đứa trẻ bình thường, chỉ cần lừa gạt qua loa là xong, nhưng nội tâm của cô bé này lại là Sayaka. Có cảm giác thật nguy hiểm nếu hứa hẹn qua loa lúc này. Ai mà biết Sayaka sẽ nói gì khi cô ấy lấy lại ký ức.
Thấy Kojo đang do dự như vậy, Sayaka lại bắt đầu rơm rớm nước mắt.
「Thì ra anh hai không thích Sayaka gì cả」
「K-không, không phải vậy đâu. Được rồi. Khi nào em lớn hơn, lúc đó chúng ta sẽ nói chuyện lại. Nhá?」
「Lớn hơn rồi thì anh hai cưới Sayaka nhé?」
Sayaka rụt rè hỏi với vẻ thấp thỏm.
「À… thôi được rồi. Anh đồng ý. Khi nào em lớn hơn nhé」
Kojo thấy mọi chuyện quá phiền phức nên đáp lại một cách buông xuôi. La Folia mở to mắt, mỉm cười đầy ẩn ý.
Sayaka đỏ mặt ngại ngùng, nhẹ nhàng tiến đến gần Kojo. Kojo thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng cô bé cũng đã thân thiết với mình.
Ngay sau đó, một vật gì đó khẽ rơi xuống chân Sayaka bị trẻ con hóa.
「Khoan đã, Kirasaka… K-cái này!?」
Thứ rơi ra từ người Sayaka là chiếc váy đồng phục của cô ấy, và một mảnh vải trắng nhỏ bên dưới. Kojo cứng đờ người, ngây ngốc nhìn chúng.
Hiện tại, những gì Sayaka đang mặc chỉ là một chiếc áo len mùa hè và một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình. Chiếc áo sơ mi đó thực ra cũng quá rộng ở phần ngực, nếu bất cẩn sẽ dễ dàng để lộ da thịt.
「Cơ thể trở nên nhỏ bé, khiến quần áo không còn vừa nữa, đúng không?」
La Folia lạnh lùng chỉ ra. Bản thân cô bé cũng đang trong tình cảnh tương tự, xét về việc phải mặc quần áo không vừa vặn.
「Cái đó thì tôi hiểu, nhưng phải làm sao đây? Chẳng lẽ tôi lại cứ thế dắt theo một bé gái sơ sinh trong bộ dạng này, nguy hiểm quá đi mất, chủ yếu là với tôi!」
Kojo ôm đầu với vẻ mặt bế tắc hơn bao giờ hết. Nếu sự thật về việc cậu dắt theo một bé gái không mặc quần lót bị tố giác, chắc chắn cuộc đời Kojo sẽ kết thúc. Ngay cả với sức mạnh của Ma Cà Rồng mạnh nhất thế giới, cậu cũng không thể thoát khỏi tình cảnh éo le này.
「Có lẽ chúng ta nên thay sang đồ trẻ con thì hơn」
Có lẽ thương xót Kojo đang đau khổ, hiếm khi La Folia lại đưa ra một ý kiến mang tính xây dựng.
「Không, nhưng mà đồ trẻ con thì tìm ở đâu ra bây giờ…」
「Cái đó không phải đồ bán sao?」
Nói rồi, La Folia chỉ tay về phía những hàng quán dựng san sát trên sân trường. Đó là một buổi đấu giá từ thiện do hội học sinh tình nguyện tổ chức. Những đồ cũ hoặc đồ không dùng đến được học sinh mang từ nhà đến, bày la liệt trên những chiếc xe đẩy. Chắc chắn trong số đó phải có cả quần áo trẻ em.
「Đúng rồi…!」
Kojo vội vàng chạy ra sân trường, khuôn mặt rạng rỡ đầy hy vọng. Các học sinh có mặt tại buổi đấu giá nhìn chằm chằm vào Kojo đang dắt theo hai bé gái tìm kiếm quần áo trẻ em với vẻ mặt ngạc nhiên tột độ.
6
Nói tóm lại, ít nhất thì cậu cũng kiếm được vài bộ quần áo trông giống đồ trẻ con. Tuy nhiên, chính xác thì đó là những bộ trang phục cosplay của phim hoạt hình biến thân nữ sinh xinh đẹp dành cho trẻ mẫu giáo. La Folia đã nằng nặc đòi mặc chúng, và Sayaka cũng dùng ánh mắt đẫm lệ để năn nỉ.
「Ổn không, Kira? Tự thay đồ được chứ?」
Kojo rên rỉ thở dài, mệt mỏi chờ Sayaka thay đồ ở hành lang trước phòng thay đồ.
「Dù tạm thời bộ quần áo này có thể dùng được đi nữa… thì cũng không phải là giải pháp căn bản nhỉ」
「Đúng vậy. Nếu không giải được lời nguyền Ma Thuật này thì…」
La Folia, trong bộ trang phục cosplay rườm rà, gật đầu đồng tình với vẻ mặt nghiêm túc. Ngay cả khi không cần nói, vẻ ngoài yêu kiều của cô bé cũng hợp một cách kỳ lạ với bộ trang phục nhân vật hoạt hình. Không chỉ một hay hai lần cô bé được các nữ sinh đi ngang qua nhờ chụp ảnh cùng.
「Này, hay là chúng ta nên liên lạc với Kỵ sĩ bên cô thì hơn? Vương quốc Algegyr có Kỹ sư Ma đạo Cung đình, phải không… người giống như bố của Kanon ấy?」
「Không… tiếc rằng, ngay cả sức mạnh của Kỹ sư Ma đạo Cung đình cũng khó có thể hóa giải lời nguyền Ma đạo thư. Hơn nữa, các Kỹ sư Ma đạo Cung đình và Đoàn Kỵ sĩ đều biết đến các bí mật quốc gia của Vương quốc Algegyr. Chúng ta phải tránh việc ký ức của họ bị đoạt mất bởi sức mạnh của Ma đạo thư」
「Vậy à… còn có cả vấn đề đó nữa sao」
Kojo không thể phản bác lại lời nói đầy thuyết phục của La Folia. Cậu vẫn chưa biết gì về thân phận hay mục đích của kẻ địch. Trong tình huống hiện tại, nếu cầu viện một cách thiếu suy nghĩ, có lẽ chỉ khiến số nạn nhân tăng lên mà thôi.
「Phương pháp giải quyết chắc chắn nhất là tìm ra Kẻ thi triển đã tấn công chúng ta, rồi đoạt lấy hoặc phá hủy Ma đạo thư」
「Hiểu rồi… tiện thể thì Na-chan cũng làm điều tương tự nhỉ」
Kojo nhớ lại hành động của Natsuki khi đối đầu với Yuuma. Để hóa giải lời nguyền lên bản thân, Natsuki đã lợi dụng hình dạng hóa trẻ con của mình để tìm cơ hội đoạt lấy Ma đạo thư từ Aya.
「Thật vậy sao, nếu là cô ấy thì chắc sẽ biết cách hóa giải lời nguyền Ma thuật đó chứ?」
「“Ma Nữ Hư Không” Natsuki Minamiya… ư. Nếu có được sự trợ giúp của cô ấy, chắc chắn sẽ rất đáng tin cậy」
La Folia đồng ý với đề xuất của Kojo.
「Thời gian này thì chắc vẫn còn ở trong trường, nhưng mà tìm kiếm thế nào đây…」
Kojo đột nhiên đứng dậy, nhìn quanh khuôn viên trường học tràn ngập học sinh.
Natsuki, người kiêm nhiệm chức vụ quan chức công kích ma thuật của nhà nước và giáo viên, bận rộn hơn vẻ bề ngoài. Đặc biệt là trong thời gian Lễ hội văn hóa Học viện Saikai, việc cô ấy đang ở đâu để tuần tra hay tiếp đón khách khứa là điều không thể đoán được.
「Chúng ta chỉ cần tìm “Ma Nữ Hư Không” thôi, đúng không? Vậy thì Kojo, hãy quỳ xuống đi」
La Folia ra lệnh với giọng điệu đầy kiêu hãnh, như thể đã nghĩ ra một kế hay.
「Được thôi, nhưng cô định làm gì?」
Kojo nghi ngờ, nhưng vẫn làm theo lời cô bé, hạ thấp người xuống tại chỗ. La Folia đã hóa trẻ con liền trèo lên vai Kojo.
「Bây giờ đứng dậy cũng được rồi」
「Cõng vai à… thôi được, trong tình huống này thì đành vậy」
Kojo lẩm bẩm một mình với vẻ mặt phức tạp. Nếu là một đứa trẻ thật thì không sao, nhưng cõng La Folia trên vai có vẻ cũng gây ra nhiều vấn đề, nhưng Kojo tự nhủ đừng nghĩ quá nhiều về chuyện đó. Rồi,
「Hả? Gì thế, Kira?」
Sayaka, vừa thay đồ xong và bước ra, kéo kéo vạt áo đồng phục của Kojo.
Kojo nhìn xuống đầy bối rối, thì Sayaka đã hóa trẻ con liền vươn đôi tay nhỏ bé của mình ra,
「Bế… Sayaka cũng muốn được bế…」
「Ể…!?」
「Không được sao?」
Đôi mắt của cô bé cột tóc đuôi ngựa dần ngấn lệ. Nhận thấy điều đó, Kojo vội vàng bế cô bé lên,
「Không, tất nhiên là không phải không được rồi. Này, bay cao bay cao!」
Sayaka được Kojo bế lên, cất tiếng "waaah" vui sướng.
Trong khi đó, những học sinh khác xung quanh nhìn Kojo đang bế hai bé gái bằng ánh mắt như thể nhìn thấy một kẻ khả nghi kinh khủng. Chắc chắn Kojo đã bị nghi ngờ là lolicon. Tình hình này thật sự rất căng thẳng về mặt tinh thần.
「Sao mình lại gặp phải chuyện này…」
Kojo rên rỉ trong miệng, môi cắn chặt. La Folia dùng hai tay túm đầu Kojo, rồi mạnh bạo xoay sang phải khoảng chín mươi độ.
「Kojo. Nhìn kia!」
「Natsuki-chan! Chết tiệt, cô ấy định đi đâu sao!?」
Chịu đựng cơn đau ở cổ, Kojo chạy vội đến bên cửa sổ. Một cô giáo nhỏ nhắn trong chiếc váy diềm xếp nếp đang bước vào chiếc taxi đỗ ở sân trường.
Nếu để cô ấy đi mất, Kojo không biết bao giờ mới gặp lại được. Kojo vội vàng chạy ra khỏi tòa nhà và định đuổi theo chiếc taxi.
Lúc đó, Sayaka, vẫn đang được Kojo bế, đột nhiên thốt lên một tiếng hoảng hốt.
「Anh trai!」
「Kira!? Lần này là gì nữa!?」
「P… pee…」
「Cái gì!? Cái gì…!?」
Trong vòng tay của Kojo đang bối rối, Sayaka vặn vẹo cơ thể. Chắc là cô bé đã nhịn chịu đựng bấy lâu nay. Sayaka đang cúi gằm mặt, trông như sắp khóc.
「N… này… Kirasaka. Cố gắng nhịn một chút nữa thôi được không?」
「Ư… ư…」
Những giọt nước mắt lớn lăn dài trên má Sayaka.
「Được rồi! Được rồi, đừng khóc! Nà, nhà vệ sinh nữ gần nhất ở đây là──!」
Kojo cảm thấy tuyệt vọng, bế Sayaka quay ngược vào trong tòa nhà.
Chiếc taxi chở Natsuki đã nhẹ nhàng lăn bánh, dần xa khuất về phía chân trời.
7
Không đầy một giờ sau, Kojo tiều tụy như một tấm giẻ rách, co quắp ở góc hành lang. Sức lực của cậu đã cạn kiệt vì phải chăm sóc La Folia và Sayaka đã hóa trẻ con. Suy cho cùng, lũ trẻ là những sinh vật không bao giờ chịu ngồi yên một chút nào, và chúng còn gây ra những rắc rối mà người lớn không thể lường trước được. Một nam sinh trung học phải đối phó với hai đứa trẻ, dường như là điều bất khả thi.
「Không được rồi… một mình mình không thể trụ nổi…」
Kojo rũ người xuống, thở dài thườn thượt. Bị cuốn theo những hành động bộc phát và thể lực vô đáy đặc trưng của trẻ con, Kojo đã đạt đến giới hạn kiệt sức. Nếu đây là mục tiêu của kẻ thù, thì không còn gì để nói ngoài việc đó là một chiến lược tuyệt vời. Nó hiệu quả hơn nhiều so với những cuộc tấn công ma thuật thô thiển.
Trong khi đó, La Folia và Sayaka đang ngồi trên cầu thang thoát hiểm gần đó, vui vẻ uống nước trái cây. Chỉ khi được cho đồ ngọt, các cô bé mới chịu ngồi yên.
「Ơ, Kojo-kun?」
Có tiếng ai đó gọi sau lưng Kojo đang co quắp. Kojo từ từ quay lại, và nhìn thấy Nagisa cùng Yukina trong những bộ trang phục kỳ lạ. Nagisa đang đội tóc giả hói và mặc áo cà sa của sư. Còn Yukina, vì lý do nào đó, đang khoác một bộ đồ thú hình khỉ.
「S-Senpai!? Sao anh lại ở đây ạ…!?」
Yukina với khuôn mặt đỏ bừng, hỏi Kojo bằng giọng trách móc.
Kojo chỉ đành yếu ớt nghiêng đầu, không biết phải nói sao về "tại sao",
「Hai đứa… bộ dạng đó là gì vậy…?」
「Là trang phục dùng cho vở kịch ấy mà. Vừa mới diễn tập xong đấy」
Chắc Nagisa cũng xấu hổ với chiếc đầu trọc giả, cô bé ngượng ngùng trả lời. Kojo uể oải gật đầu "Vậy à", nhưng vẫn nói,
「Không, nhưng đó là trang phục của vở kịch gì vậy? Mà, Hime thì không phải là vai chính sao?」
「Ư… ư… Vâng, thì đúng là vai chính ạ. Nhưng mà chỉ là do bốc thăm ngẫu nhiên thôi」
Yukina nhìn Kojo bằng ánh mắt có vẻ hằn học. Chắc bị nhìn thấy trong bộ đồ thú là một sự sỉ nhục rất lớn đối với cô bé.
「Vở kịch của lớp mình là Tây Du Ký ấy mà. Nó khá là công phu đó. Cả đạo diễn lẫn hành động nữa」
「À… hiểu rồi, Tôn Ngộ Không à. Thật ra thì Himeragi khá hợp đấy nhỉ」
Kojo lắng nghe lời giải thích bổ sung của Nagisa rồi gật gù hiểu ra, rồi buột miệng nói một câu thừa thãi.
Đương nhiên, Yukina cau mày giận dỗi.
「…À, ý anh là sao ạ…?」
「À, không, không phải ý anh là Himeragi trông giống khỉ, mà là, này, Ruyi Jingu Bang và cây thương cũng hơi giống nhau ấy mà」
Kojo vội vàng biện minh. Yukina vẫn bĩu môi,
「Vâng, thì dù sao thì kỹ thuật dùng côn và dùng thương cũng có điểm chung… nhưng mà, hơn thế nữa…」
Nói lầm bầm với giọng điệu có vẻ vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục, Yukina chuyển ánh mắt về phía La Folia và những đứa trẻ.
Thấy vậy, Nagisa cuối cùng cũng nhận ra sự hiện diện của hai cô bé. Nagisa không kìm được mà reo lên khi nhìn thấy La Folia và Sayaka trong trang phục cosplay.
「Oa… K-dễ thương quá!」
Nagisa vứt bộ tóc giả hói sang một bên, chạy về phía các cô bé. Sayaka giật mình định trốn sau lưng La Folia, nhưng Nagisa chẳng màng gì đến điều đó mà ôm chầm lấy cả hai.
「Tuyệt vời quá, Kojo-kun! Anh nhặt được mấy bé đáng yêu này ở đâu ra vậy!? Ơ, nhưng mà, sao nhỉ, hình như mình đã gặp ở đâu rồi thì phải…? Thôi kệ!」
Nagisa không để ý đến chi tiết nhỏ nhặt mà áp má vào La Folia và các cô bé. Trong khi đó, Yukina nhìn Kojo với vẻ mặt nghiêm nghị,
「Senpai, chẳng lẽ hai người này…」
「À. Là La Folia và Kira đấy」
Kojo nói bằng giọng đắng chát. Ánh mắt Yukina tràn ngập sự ngạc nhiên.
「Ma thuật thao túng Dòng thời gian cá nhân sao? Chẳng lẽ có ai đó đang nhắm vào Công chúa?」
「Có lẽ thế… Này, tiện thể thì giáo có thể dùng giáo của Hime để đưa bọn họ trở lại bình thường không?」
Kojo hỏi với một chút hy vọng. Nhưng Yukina lắc đầu thất vọng.
「Không… Ngay cả khả năng vô hiệu hóa ma lực của Sekkarou cũng không thể làm cho kết quả của cuộc tấn công ma thuật biến mất được. Trừ khi có thể tấn công chính Ma đạo thư…」
「Tức là không được thuận lợi như vậy sao…」
Kojo thở dài thườn thượt. Có lẽ Dòng thời gian cá nhân của La Folia và các cô bé đang bị phong ấn trong Ma đạo thư. Nếu phá hủy chính Ma đạo thư, "thời gian" bị đoạt mất sẽ trở về vị trí ban đầu. Nhưng chạm vào La Folia và các cô bé bằng Sekkarou thì không thể lấy lại "thời gian" không có ở đó.
「Dù sao thì, tôi sẽ đi lấy Sekkarou. Có thể kẻ phạm tội đã sử dụng Ma đạo thư sẽ tấn công Công chúa」
「Được rồi. Nhờ cậu」
Kojo đưa mắt tiễn Yukina đang chạy về phía phòng học, cảm thấy rất yên tâm. Nếu kẻ địch là tội phạm ma thuật, thì sự hiện diện của Yukina, một Kỵ sĩ, quả thực rất đáng tin cậy. Hơn nữa, việc chăm sóc La Folia và các cô bé đã hóa trẻ con cũng có thể giao cho Nagisa. Cậu không muốn kéo họ vào chuyện này, nhưng đây không phải là lúc để kén chọn – Kojo tự nhủ như vậy, nhưng bất ngờ, bóng lưng Yukina chao đảo trước mặt cậu.
Yukina trong bộ đồ thú loạng choạng, rồi ngã lăn ra một cách yếu ớt.
「Himeragi? N-này, cậu không sao chứ…!?」
Kojo vội vàng chạy đến, và nhìn thấy cánh tay, chân của bộ đồ thú xẹp lép như một quả bóng bay xì hơi. Cơ thể của Yukina đã nhỏ đi hơn hai cỡ, khiến bộ đồ thú trở nên rộng thùng thình. Đó chính là nguyên nhân khiến cô bé ngã.
「Kh-không lẽ, cả Himeragi nữa…!?」
Kojo dè dặt bế Yukina, người vẫn đang bọc trong bộ đồ thú, dậy.
Ngước nhìn Kojo là một cô bé với khuôn mặt xinh đẹp trong veo. Yukina đã biến thành một cô bé khoảng bốn, năm tuổi, đang cắn môi cố gắng kìm nén tiếng khóc.
「N-này… Himeragi… cố gắng lên…!」
「Bình tĩnh đi, Kojo」
La Folia điềm tĩnh tiến đến, giữ chặt Kojo đang bối rối khi ôm Yukina.
「Không, nhưng mà, Himeragi đã…」
「Tôi biết. Nhưng việc Yukina bị tấn công có nghĩa là Kẻ thi triển ma thuật đang ở gần đây. Cảnh giác đi」
「Đ-đúng vậy sao…」
Lời cảnh báo đầy uy nghiêm của Công chúa cuối cùng cũng khiến Kojo lấy lại được bình tĩnh. Nhưng trước khi Kojo kịp kiểm tra xung quanh, một tiếng hét mới vang vọng khắp sân trường.
「Nagisa!?」
Với những tia lửa xanh tái giống như tĩnh điện, Nagisa lả đi ngã xuống. Sayaka nhỏ bé đang lo lắng ôm lấy Nagisa đã ngất xỉu.
Có một bóng người túm cổ áo Sayaka và nhấc bổng cô bé lên một cách thô bạo.
Một người phụ nữ mặc trang phục màu đỏ. Một bộ đồ lộ liễu giống vũ công nước ngoài. Mũ trùm đầu dài gợi nhớ đến áo choàng của pháp sư. Tất cả đều được thống nhất bằng màu đỏ thẫm như máu.
Và người phụ nữ kia thì mặc trang phục đen tuyền. Chiếc mũ ba góc có vành và áo choàng đen như màn đêm. Toàn thân được bao phủ kín mít bởi bộ đồ lái xe bằng da đen giống như đồ bondage.
「Ôi, thật đáng tiếc… Em đã định đoạt cả thời gian của cô bé này nữa, nhưng lời nguyền Ma Thuật đã bị ngăn chặn rồi, chị gái. Chắc là được bảo vệ bởi thứ gì đó chăng」
Người phụ nữ áo đỏ thì thầm đầy khó hiểu khi nhìn xuống Nagisa đã ngất xỉu.
「Không cần bận tâm đâu, Octavia. Cô ta vẫn đủ vai trò con tin mà」
Người phụ nữ áo đen nói rồi cười một cách quyến rũ.
Ma Nữ Áo Đỏ và Ma Nữ Áo Đen. Kojo biết tên của họ. Hai chị em tội phạm ma thuật quốc tế đã tấn công Đảo Itogami vào ngày Lễ hội Hải Vương –
「Các ngươi… chắc chắn là từ “Thư viện (LCO)”…!」
「Rất hân hạnh được Đại Tứ biết đến」
Hai chị em Ma Nữ mỉm cười ma mị, nhìn lại Kojo đang cảnh giác với ánh mắt khinh miệt.
「Đúng vậy, chúng tôi là Emma Meyer và Octavia Meyer, thuộc lớp một “Philosophie” của LCO. Chúng tôi đã trở lại một lần nữa để trả thù lũ con gái đó」
Trong tay hai chị em Ma Nữ đang cất tiếng cười vang, là một cuốn sách.
Đó là "No.014". Cuốn Ma đạo thư thao túng Dòng thời gian cá nhân.
8
「Hiểu rồi… hóa ra là các bà sao」
Với thái độ vô cùng bình tĩnh, người đầu tiên lên tiếng là La Folia. Trong đôi mắt cô bé nhìn hai chị em Ma Nữ, lại hiện lên cảm xúc thất vọng rõ rệt.
「Ơ, Bà!?」
Phát ngôn có phần thiếu lịch sự của La Folia khiến hai chị em Ma Nữ phản ứng rất nhạy.
Tuy nhiên, cô bé tóc bạc bỏ qua điều đó, nhún vai với cử chỉ dễ thương.
「Các bà đã vượt ngục, bất chấp tuổi tác, chỉ để trả thù chúng tôi sao. Bị đánh bại thảm hại đến vậy mà vẫn chưa mất đi ý chí trả thù, quả là sức chịu đựng tuyệt vời. Tôi cũng phải học hỏi」
「N-này, La Folia」
Vì lo lắng cho nhiều chuyện, Kojo vội vã muốn ngăn cô bé tóc bạc lại. Khuôn mặt hai chị em Ma Nữ đã chuyển sang màu đỏ sẫm vì tức giận, trông như sắp đứt mạch máu. Cứ thế này, không biết họ sẽ làm gì khi nổi điên.
「C-con ranh này, mồm mép thật ghê gớm…」
「Công chúa có biết vị trí của mình không thế?」
Ma Nữ Áo Đen nói rồi cúi xuống cạnh Nagisa đang ngã.
「Nagisa…!」
Kojo định lao ra, nhưng Ma Nữ Áo Đen chỉ cần một cái liếc mắt đã ngăn cậu lại. Cô ta đang chĩa một con dao găm vào cổ Nagisa. Chắc chắn là có ý định dùng Nagisa làm con tin chống lại Kojo.
「Đừng động đậy, Đại Tứ. Xin đừng lo lắng. Chúng tôi không có ý định làm hại em gái ngài」
Ma Nữ Áo Đỏ nói với Kojo bằng giọng lịch thiệp.
Ma Nữ Áo Đen cũng gật đầu trong khi vẫn cầm dao găm, ánh mắt hằn học nhìn về phía La Folia.
「Chỉ cần ngài đừng động đậy, cho đến khi chúng tôi trả thù được cô Công chúa thâm hiểm đó」
「Khụ…」
Kojo nghiến răng kèn kẹt. Bị Nagisa làm con tin, Kojo không thể sử dụng sức mạnh của mình. Đòn tấn công của Thân thuộc Đệ Tứ Chân Tổ quá mạnh, chắc chắn sẽ kéo Nagisa vào vòng xoáy.
Chị em nhà Meyer đã bị La Folia và Sayaka đánh bại trong sự kiện Lễ hội Hải Vương. Chắc hẳn họ đã vượt ngục để trả thù, nhắm vào các cô bé.
Việc họ không xuất hiện ngay cả sau khi biến La Folia và các cô bé thành trẻ con, là do họ sợ Kojo chăng? Nhưng sau khi bắt Nagisa làm con tin, họ không còn cần phải cảnh giác với Kojo nữa. Với điều này, hai Ma Nữ bẻ cong khuôn mặt với sự kỳ vọng thích thú một cách tàn bạo, nghĩ rằng cuối cùng họ có thể trả mối hận này một cách thỏa thích.
「Việc phải dựa vào Ma đạo thư thao túng Dòng thời gian cá nhân, có nghĩa là các bà đã mất đi sức mạnh Ma Nữ rồi sao?」
La Folia hỏi bằng giọng điệu điềm tĩnh, nhìn hai Ma Nữ đang cười một cách dữ dằn.
Hai chị em Ma Nữ ngừng cười, hậm hực khịt mũi.
「Công chúa biết điều đó thì có ích gì chứ?」
「Nếu đối đầu với các bà bây giờ, thì không cần đến sự trợ giúp của “Người Bảo Vệ”, chúng tôi cũng có thể “chăm sóc” các bà thật chu đáo đấy」
「Không… Tôi không nghĩ vậy đâu」
Ngay cả trước lời khiêu khích của hai Ma Nữ, La Folia cũng không hề thay đổi sắc mặt. Phản ứng thờ ơ một cách kỳ lạ của Công chúa khiến hai chị em Ma Nữ cau môi bực tức.
「A hả?」
「Đến nước này mà còn mạnh miệng sao? Đúng là con nhỏ đáng ghét mà」
「Thật đáng thương cho các bà. Vì đã mất đi sức mạnh của “Người Bảo Vệ”, nên các bà đã không nhận ra điều đó, đúng không?」
La Folia từ từ lắc đầu, nhìn hai Ma Nữ đang bừng bừng sát khí bằng ánh mắt thương hại.
Trước lời nói đầy sự đồng cảm của Công chúa, Ma Nữ Áo Đỏ rên rỉ "Gưn!".
「C-con nhỏ này, nó đang nói cái gì vậy chứ… này, chị gái?」
Tuy nhiên, Ma Nữ Áo Đen, người được hỏi, lại không đáp lại lời gọi của em gái.
Ma Nữ Áo Đen vẫn nhìn chằm chằm vào mặt em gái mình, toàn thân cứng đờ, không nhúc nhích.
「O-Octavia… Đ-đằng sau…」
Ma Nữ Áo Đen nói bằng giọng run rẩy.
「…Chị gái?」
Vẫn đang ôm Sayaka, người là con tin, Ma Nữ Áo Đỏ bị ánh mắt của chị gái kéo theo, quay đầu nhìn ra phía sau mình. Khoảnh khắc đó, máu trên mặt cô ta cũng rút sạch.
「…Cái gì!?」
Trong đôi mắt mở to của Ma Nữ Áo Đỏ, hiện ra một cái bóng đáng sợ đang lơ lửng trong không trung.
Nó giống như một làn khói đen, hoặc cũng có thể là một sinh vật. Là ác quỷ nuốt chửng vô số linh hồn, hay là chính khái niệm về cái chết đã hiện hình.
Nhìn chằm chằm vào đàn quái vật không thể miêu tả được, Ma Nữ Áo Đỏ lùi lại.
「C-chúng là cái gì vậy chứ…!?」
「Là những Tử Linh mà Sayaka đã triệu hồi」
Người trả lời câu hỏi của Ma Nữ là La Folia. Đặt tay lên má phúng phính với cử chỉ chững chạc, cô bé tóc bạc điềm tĩnh nói.
「T-Tử Linh?」
「Ngoài ra còn có Tinh linh bóng tối, và những dạng thể niệm không rõ ràng nữa…」
Trong khi La Folia tiếp tục giải thích, số lượng quái vật ngày càng tăng lên. Những vòng xoáy Tử Linh ban đầu còn mơ hồ dần trở nên đậm đặc hơn, hiện hình một cách rõ nét với vẻ ngoài kinh khủng.
「T-tại sao một đứa trẻ như vậy lại có thể triệu hồi ra những quái vật như thế…!?」
Không thể chịu đựng nổi nỗi sợ hãi, Ma Nữ Áo Đỏ buông tay khỏi Sayaka đang được cô ta ôm.
Thế nhưng Sayaka vẫn không ngừng khóc, vai vẫn run rẩy. Chính nỗi sợ hãi mà cô bé đang cảm nhận đã triệu tập các Tử Linh.
「Này, La Folia… bên này cũng có vẻ không ổn chút nào…」
Kojo kêu cứu bằng giọng căng thẳng. Yukina đã hóa trẻ con đang có vẻ bất thường. Tất cả cảm xúc đều biến mất khỏi đôi mắt long lanh của cô bé, và một lượng lớn Thần lực đang xoáy quanh cơ thể cô.
Nhiệt độ xung quanh giảm dần nhanh chóng, và tuyết bắt đầu rơi lất phất trên Đảo Itogami vốn đã quen thuộc. Bầu trời vừa nãy còn trong xanh giờ đã bị bao phủ bởi những đám mây đen, và sấm sét đang rung chuyển không khí.
「Đó là Thần Cầu. Hay còn gọi là Aradori. Kojo, tuyệt đối đừng làm hại Yukina –」
La Folia cảnh báo bằng giọng nghiêm túc. Kojo mặt tái mét gật đầu.
Cậu nhớ lại những câu chuyện từng nghe từ Yukina. Khi còn nhỏ, Sayaka không thể kiểm soát được Linh lực quá mạnh của mình, và đó là nguyên nhân dẫn đến việc cô bé bị cha mẹ ngược đãi. Và Yukina cũng vậy, vì Linh lực hùng mạnh đó, cô bé đã được Tổ chức Sư vương bảo hộ từ khi còn rất nhỏ.
Việc Yukina và Sayaka hóa trẻ con đã khiến kỹ năng kiểm soát Linh lực mà hai cô bé đã rèn luyện bị mất đi. Giờ đây, họ là những khối Linh lực nguy hiểm có thể bùng nổ chỉ với một chút kích động.
Và nỗi sợ hãi của Sayaka, cùng với sự tức giận của Yukina, đều chĩa mũi nhọn vào hai chị em Ma Nữ.
「C-cứu em, chị gái…!」
「D-dừng lại… Dừng lại đi, La Folia Rihavein! B-bên này còn có con tin…」
Ma Nữ Áo Đen, rơi vào tình trạng hoảng loạn nhẹ, định dùng Nagisa đã ngất xỉu làm lá chắn. Nhưng thanh dao găm mà Ma Nữ Áo Đen đang cầm, ngay khoảnh khắc đó, đột nhiên gãy lìa từ gốc.
Một tích tắc sau, tiếng súng vang lên.
Người bắn phát súng đó là La Folia. Trong tay cô bé tóc bạc, đang cầm một khẩu súng lục quân dụng tự động đen bóng.
「Ư, dối trá!? Này… nguy hiểm lắm chứ!? Dừng lại!」
La Folia tiếp tục siết cò một cách im lặng, như thể đang kiểm tra cảm giác lạ lẫm khi ngắm bắn do hóa trẻ con. Viên đạn bay sượt qua má, khiến Ma Nữ Áo Đen la thất thanh.
「Xin lỗi, các bà. Tôi định nhẹ tay thôi, nhưng tôi cũng không quen bắn súng với cơ thể này. Nếu lỡ bắn trúng chỗ hiểm, thì xin các bà lượng thứ」
La Folia buông ra những lời vô trách nhiệm. Trong lúc đó, tiếng súng vẫn tiếp tục. Ma Nữ Áo Đen, đã mất đi "Người Bảo Vệ", không còn cách nào để chống đỡ đòn tấn công đó. Cô ta bỏ chạy một cách thảm hại, trông thật mất mặt.
「C-chị gái… cứu em… em bị kéo vào một nơi tối tăm và sâu thẳm… lạnh quá…」
Trong khi đó, Ma Nữ Áo Đỏ bị cuốn hoàn toàn vào cơn bạo phát Linh lực của Yukina và Sayaka, đến nỗi không thể thốt lên tiếng hét. Không khí lạnh giá đang rút đi thân nhiệt của cô ta, và những Tử Linh bám víu khiến ý thức cô ta cũng mơ hồ.
「Chờ… chờ đã, tôi sẽ giao Ma đạo thư! Sẽ giao mà, tha cho tôi! Cứu tôi!」
Hai chị em Ma Nữ cuối cùng cũng gục xuống đất, van xin La Folia với tiếng kêu thảm thiết.
「Ôi, đã kết thúc rồi sao? Thật là những kẻ nhàm chán mà」
Cô bé tóc bạc thì thầm với vẻ chán nản, nhìn xuống hai Ma Nữ.
Quả thực, đó chính là suy nghĩ thật lòng của Công chúa. Việc bị tấn công bởi lời nguyền Ma Thuật, hay việc hai chị em Ma Nữ tấn công, đối với La Folia, chỉ là một cách giải trí chống lại sự nhàm chán vừa đúng lúc. Tuy nhiên, cũng không thể phủ nhận rằng, nhờ sự gan dạ đó của cô bé, Kojo và những người khác cuối cùng đã được cứu.
「Vậy là mọi chuyện đã ổn thỏa rồi」
Cô bé tóc bạc nhặt Ma đạo thư lên, rồi mỉm cười đáng yêu nhìn Kojo. Trên sân trường, sự bạo phát của Yukina và Sayaka vẫn tiếp diễn, và hai chị em Ma Nữ vẫn đang bị Linh lực xoáy tròn giày vò –
「…………」
Thôi kệ, Kojo không nói gì, chỉ nhún vai.
9
Chưa đầy mười phút sau, hai chị em Ma Nữ đã bị Đặc khu Cảnh bị Đội đến bắt giữ dễ dàng. Với vẻ ngoài tàn tạ, hai người họ không còn chút tinh thần hay thể lực nào để chống cự.
「Ta đã nghĩ sẽ là chuyện như thế này, nhưng không ngờ lại kết thúc nhanh chóng đến vậy」
Natsuki, người đã trở lại trễ, nói với Kojo đang ngồi phịch xuống góc sân trường.
「Nếu đã biết thì đến giúp sớm hơn đi chứ. Anh đã phải chịu đựng khổ sở lắm đấy」
「Mặc xác ngươi. Ta ghét trẻ con」
Natsuki nói bằng giọng lạnh lùng và gắt gỏng.
「…Thế mà bản thân lại trông như một đứa trẻ… Đau!」
Natsuki dùng một đòn tấn công vô hình bí ẩn đánh vào Kojo, người đã buột miệng nói ra suy nghĩ thật lòng. Rồi cô quay lại nhìn hai chị em Ma Nữ đã bị bắt,
「Để ta hỏi một chuyện, chị em nhà Meyer. Có phải các ngươi đã phá khóa điện tử của trại giam không? Các ngươi đã mở cửa buồng giam như thế nào?」
「…Chúng tôi không biết gì cả. Này, chị gái」
Ma Nữ Áo Đỏ trả lời trong khi vẫn quay mặt đi chỗ khác. Ma Nữ Áo Đen cũng khó chịu gật đầu,
「Vâng, đúng vậy. Khi chúng tôi nhận ra thì chìa khóa đã được mở rồi. Cả thiết bị gây nhiễu ma thuật cũng đã ngừng hoạt động」
「Vậy sao… Vậy ai đã nói cho các ngươi biết nơi cất giữ “No.014” và vị trí của Công chúa?」
Natsuki lại hỏi, nghịch ngợm cuốn Ma đạo thư đã thu hồi được trong tay.
Hai chị em Ma Nữ im lặng một lát, rồi khẽ mở miệng.
「Có tiếng nói vang lên」
「…Tiếng nói?」
「Vâng. Một giọng nói từ loa của trại giam đã dẫn đường cho chúng tôi. Một giọng nói cười rất kỳ lạ. Gai gai hay kiki gì đó, rất thô tục…」
「Hừm…」
Natsuki cau mày, "Không ưng chút nào". Có vẻ như hai chị em Ma Nữ cũng không biết ai đã giúp họ vượt ngục.
「Thôi được, mấy chuyện đó cứ để bọn Đặc khu Cảnh bị Đội điều tra là xong. Ngươi cũng thấy vậy phải không, La Folia Rihavein?」
「Vâng, không sao cả」
La Folia vẫn trong hình dạng trẻ con, mỉm cười duyên dáng gật đầu. Chắc cô bé đã không còn hứng thú gì với hai chị em Ma Nữ đã hoàn toàn suy sụp tinh thần nữa.
「Mà Natsuki-chan này, khi nào thì mấy đứa này mới trở lại bình thường?」
Kojo hỏi bằng giọng mệt mỏi, chỉ vào Yukina và những người khác vẫn đang hóa trẻ con.
Dù cơn bạo phát Linh lực đã ngừng lại, Sayaka vẫn rụt rè và sợ hãi. Yukina vẫn im lặng. Thế nhưng cả hai đều bám chặt lấy Kojo, không chịu rời xa nửa bước.
「Chức năng của Ma đạo thư đã được dừng lại rồi. Chờ một lát nữa thì hiệu lực của lời nguyền sẽ hết. Ngươi cứ chăm sóc chúng cho đến lúc đó đi」
Natsuki nói xong, kéo theo hai chị em Ma Nữ đã bị bắt, tan biến vào hư không. Kojo thở dài thườn thượt. Cuối cùng, có vẻ như chỉ còn cách chờ đợi lời nguyền được hóa giải thôi.
「Có vẻ như cô rất được Sayaka và các cô bé yêu mến nhỉ. Chẳng phải cô đã rất vui khi được nhìn thấy họ trong hình dạng thơ ấu của mình sao?」
La Folia vui vẻ hỏi Kojo, nhìn cậu bị ba cô bé quấn quýt.
「Ừm, một chút thôi」
Kojo trả lời lẫn với một nụ cười khổ. Việc được Sayaka và Yukina bé nhỏ yêu mến như vậy, vốn dĩ là điều không thể xảy ra. Mặc dù bị làm phiền rất nhiều, nhưng theo nghĩa đó, có lẽ cậu cũng nên cảm ơn hai chị em Ma Nữ một chút.
「Vậy thì Kojo, cô có thể bế tôi được không?」
La Folia, không biết tại sao đã thay lại bộ lễ phục cũ, nói rồi trèo lên đùi Kojo. Kojo cảm thấy bối rối nhìn cô bé tóc bạc đang ngước nhìn mình từ cự ly gần,
「Sao lại thế? Nội tâm của cô vẫn không thay đổi mà」
「Có sao đâu. Bởi vì chỉ bây giờ mới có thể làm được điều này thôi mà」
La Folia không nói gì, vòng tay ôm lấy Kojo, và lọt thỏm vào vòng tay cậu. Thấy vậy, Sayaka và Yukina cũng không chịu thua, bám chặt lấy hai tay Kojo.
「Chỉ mình La Folia-chan gian lận. Sayaka cũng vậy」
「…Bế」
「Này, các đứa. Lần lượt đi chứ, lần lượt!」
Kojo rên rỉ khi bị ba bé gái bám chặt. Trong số các học sinh chứng kiến cảnh đó, nghi ngờ lolicon của Kojo càng bùng lên mạnh mẽ.
「Tiện thể, Kojo. Có phải cô đang quên một điều quan trọng nào đó không?」
La Folia đột ngột hỏi, vẫn đang dựa trọng lượng cơ thể vào Kojo một cách mãn nguyện. Kojo giật mình,
「A! Đúng rồi, mình đang đi mua đồ mà. Chết tiệt… Nanao-tachi chắc giận lắm」
「Không. Không phải chuyện đó. Nếu lời nguyền Ma Thuật này biến mất…」
Trước khi lời của La Folia kết thúc, một tiếng "Rẹt!" đột ngột vang lên, như thể có thứ gì đó bị xé rách.
「…Rẹt?」
Trong vòng tay của Kojo đang bối rối, cơ thể của ba cô bé bắt đầu thay đổi.
Tay chân đột nhiên dài ra, vóc dáng phẳng lì bắt đầu có những đường cong mềm mại. Vẫn giữ nguyên thân hình mảnh mai, nhưng trọng lượng đè lên hai tay Kojo ngày càng tăng. "Thời gian" của mỗi người, vốn bị Ma đạo thư đoạt mất, đã trở lại, khiến họ lập tức trưởng thành đến tuổi ban đầu.
La Folia đã thay bộ lễ phục của mình, còn Yukina vẫn trong bộ đồ thú. Nhưng vấn đề là Sayaka. Không chịu nổi sự trưởng thành đột ngột của cô bé, bộ trang phục cosplay trẻ con được làm rẻ tiền đã bị xé toạc và văng tung tóe.
「Ư… ưm… Hả? Tôi, tại sao lại…?」
Sayaka đã lấy lại được ký ức, nhìn quanh với vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ. Không thể thích nghi với sự thay đổi đột ngột của họ, Kojo vẫn giữ nguyên Sayaka trong vòng tay, đóng băng tại chỗ.
「K-Kira…」
「…Hả?」
Nghe thấy lời lẩm bẩm của Kojo, Sayaka cuối cùng cũng nhận ra tình cảnh của mình. Cô bé đang được Kojo ôm trong bộ dạng không chút vải che thân, chỉ còn vài mảnh vải vụn của bộ đồ trẻ con dán lại. Toàn thân Sayaka cứng đờ, đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận.
「A… A-Akatsuki Kojo oooiiiiii!」
「Ch-chờ đã, Kirasaka. Nghe tôi nói đã… chuyện này, là bất khả kháng, hay nói đúng hơn là có chuyện thâm sâu…!」
Kojo vừa bị Sayaka bóp cổ, vừa cố gắng biện minh.
Từ phía sau Kojo, một sự rung chuyển kỳ lạ của không khí truyền đến. Thoáng nhìn, Yukina đã trở lại bình thường, đang nhìn Kojo với vẻ mặt giận dữ.
「Senpai… Anh đã làm gì với Sayaka-san vậy…!?」
「Thì ra là hiểu lầm! La Folia, cô cũng giải thích đàng hoàng đi chứ…!」
Kojo gọi Công chúa, nhân chứng duy nhất. Tuy nhiên, La Folia chỉ nhìn Sayaka bán khỏa thân đang ôm Kojo, và mỉm cười đầy thích thú.
「Fufufu, đây chính là cái mà người Nhật thường gọi là sự thật đã rồi nhỉ」
「Không phải… Hoàn toàn không phải!」
Kojo tuyệt vọng, cố gắng phủ nhận.
「Ưm… Kojo-kun… có chuyện gì vậy?」
Như để thêm dầu vào lửa, Nagisa, người đã ngất xỉu, có vẻ đang tỉnh lại. Yukina vẫn nhìn Kojo với vẻ mặt khó chịu, còn La Folia chỉ mỉm cười nhẹ. Sayaka, vẫn đang bám chặt lấy Kojo để che giấu cơ thể, hét lên như muốn vỡ tim.
「Akatsuki Kojo đồ ngốc──!」
Đó là những gì xảy ra vào ngày trước Lễ hội Văn hóa Học viện Saikai –
Lễ hội tiền đêm vẫn chỉ vừa mới bắt đầu.
Còn tiếp...
0 Bình luận