Sankaku no Kyori wa Kagir...
Misaki Saginomiya Hiten
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 05

Chương 24 YEAH! Một màn hài kịch tình yêu

0 Bình luận - Độ dài: 9,135 từ - Cập nhật:

"──C-Chào buổi tối, Yano-kun…"

"Ồ, chào buổi… tối…"

Giọng nói quen thuộc kéo tôi quay lại──và hình ảnh cô gái đứng đó khiến tôi sững sờ.

Tôi đã nghe nói cậu ấy sẽ đến trong "bộ dạng đó".

Tôi cũng đã thầm mong rằng nó sẽ hợp với cậu ấy biết bao.

Thế nhưng… dáng vẻ Akiha ngay trước mắt lại nhẹ nhàng vượt xa mọi tưởng tượng, khiến tôi chẳng thể nào phản ứng cho ra hồn.

"…C-Cậu thấy sao?"

Có lẽ nhận ra tôi đang chết lặng, Akiha bối rối đưa mắt nhìn quanh rồi chạm vào mái tóc.

"Vì là lần đầu nên tớ hơi lo. Mong là trông nó không kỳ cục…"

"…Tớ… tớ nghĩ nó cực kỳ hợp với cậu!"

Akiha trông có vẻ thực sự bất an.

Vậy mà, tôi vẫn không tài nào nói được một lời nhận xét tử tế.

"Th-Thật sự rất…! Cực kỳ… tớ nghĩ là đẹp lắm!"

──Năm cũ sắp tàn, vào lúc mười một rưỡi đêm Giao thừa.

Trước đền Ogikubo Hachiman, nơi chúng tôi hẹn gặp để cùng đi lễ Ninenmairi──Akiha đứng đó trong một bộ trang phục truyền thống lộng lẫy.

──Cái này, có lẽ được gọi là Furisode.

Phần tay áo và vạt áo trước được trang trí bằng những hoa văn trang nhã, còn chiếc đai lưng thì lộng lẫy thu hút ánh nhìn ngay cả trong bóng tối. Tương phản với đó là chiếc áo khoác haori nền xanh sẫm điềm tĩnh, chiếc khăn choàng lông có vẻ mềm mại và bồng bềnh… Tôi thấy bực bội vì vốn từ vựng về kimono của mình quá nghèo nàn. Chắc chắn rằng, nếu là người am hiểu, họ đã có thể nhận ra từng chi tiết nhỏ và đưa ra những lời nhận xét tinh tế hơn rồi.

Nhưng tôi của hiện tại chỉ có thể lắp bắp truyền đạt những gì mình nghĩ.

"Thật sự đẹp quá… bộ kimono ấy. Vừa ra không khí Giao thừa… lại vừa vô cùng lộng lẫy… Phải chi, tôi cũng mặc đồ Nhật đến đây thì tốt biết mấy…"

"Vậy sao…"

Đến lúc này, vẻ mặt của Akiha cuối cùng cũng giãn ra.

"Vậy thì tốt quá. Công sức tớ mặc nó cũng đáng…"

Chúng tôi cùng cười, rồi nhập vào cuối dòng người dài dằng dặc đang chờ viếng đền.

Ở khu vực gần cổng đền lúc nửa đêm, một cảm giác hân hoan và đồng điệu trước thềm năm mới đang lan tỏa. Có những cặp đôi đang nép sát vào nhau, có cả những đứa trẻ tiểu học trông có vẻ phấn khích. Một nhóm ba học sinh có lẽ đi cùng bạn bè, mặt ai cũng đỏ bừng như thể đã say. Khắp sân đền, những ngọn đuốc được thắp lên, khiến tôi cảm nhận bằng da thịt rằng hôm nay là một ngày đặc biệt.

"Tớ chưa đến đây bao giờ nên không biết, nhưng đông thật đấy. Có vẻ chúng ta chưa thể sưởi ấm ngay được, cậu không sao chứ? Không lạnh à?"

"Ừm, tớ không sao. Trước khi mặc đồ, bố đã đưa cho tớ cả một núi miếng dán giữ nhiệt, nên ngược lại còn hơi nóng nữa là đằng khác."

Nói rồi, Akiha hướng mắt về phía cảnh vật xung quanh với ánh nhìn xa xăm.

"…Năm nay, đúng là một năm tốt đẹp nhỉ."

Cậu ấy buông một lời thì thầm.

"Được vào trường cao trung Miyamae, lần đầu tiên sau một thời gian dài được trải nghiệm cuộc sống học đường bình thường, có thêm bạn bè, và tớ cảm giác mình cũng thấu hiểu Haruka hơn trước…"

──Họ, những người mang trong mình hai nhân cách, dường như đã phải ở trong các cơ sở và bệnh viện suốt thời gian qua, không thể đến trường một cách bình thường. Vấn đề gia đình, nguyên nhân khiến nhân cách của cậu ấy bị chia tách, giờ đây đã được giải quyết, cuối cùng họ cũng đã có thể sống một "cuộc sống cao trung bình thường" như thế này.

Tôi vẫn chưa biết gì về hai người họ trước khi đến thành phố này.

Dù cảm thấy sốt ruột vì điều đó──tôi vẫn vui khi thấy cậu ấy đang có những ngày tháng vui vẻ.

"…Vậy thì tốt rồi. Cậu cứ bị Sudou với Omochi-san quấn lấy suốt, nên tớ đã lo không biết cậu có mệt không."

"A ha ha, không sao đâu. Có những người bạn năng động, tớ cũng thấy mình khỏe khoắn hơn. Nhưng mà… điều khiến tớ vui nhất là,"

Nói rồi, Akiha ngẩng mặt lên nhìn tôi.

"là tớ đã được gặp Yano-kun đấy…?"

Akiha nheo mắt, nhìn tôi chăm chú──.

"Tớ chưa từng nghĩ rằng mình lại có thể thích một người nhiều đến thế… Tớ chưa từng yêu ai, và bọn tớ lại, cậu biết đấy… vì thế này, nên tớ đã nghĩ có lẽ cả đời này mình cũng chẳng có duyên với những chuyện như vậy đâu…"

"Cậu đã nghĩ đến mức đó cơ à?"

Cả đời ư… có cần phải suy nghĩ nặng nề đến thế không? Ít nhất, trong mắt tôi, cả Akiha và Haruka đều rất cuốn hút, tôi có cảm giác rằng dù không gặp tôi, thì một ngày nào đó họ cũng sẽ yêu một ai khác thôi.

Thế nhưng, Akiha hơi bĩu môi.

"Nhưng nếu là cậu, cậu có nghĩ mình có thể yêu một cách bình thường không?"

"…Ừm, không biết nữa."

Bị hỏi vậy──tôi thử tưởng tượng.

Nếu như, bên trong mình lại sinh ra một con người khác. Nếu như tôi phải sống một cuộc đời mà mỗi ngày đều phải hoán đổi với một kẻ có tính cách hoàn toàn khác biệt…

"…Quả thật, có lẽ sẽ khá khó khăn."

Chỉ mô phỏng trong đầu thôi cũng đã thấy phiền phức vô cùng. Quả thật, có lẽ tôi sẽ không dễ dàng tin rằng có người sẽ yêu một con người như vậy.

"Đúng không…? Thế nên, tớ thực sự rất vui vì đã gặp được Yano-kun. Cảm ơn cậu đã yêu quý bọn tớ, những con người như thế này."

──Cảm ơn cậu đã yêu quý bọn tớ.

Câu nói đó bỗng đâm thẳng vào lồng ngực tôi.

Kể từ ngày đi dã ngoại, cả hai đã bắt đầu nói theo cách này. Akiha, người cho đến lúc đó vẫn luôn có chút bất an về tình cảm của tôi, và Haruka, người vẫn luôn giữ vị trí một người bạn, cả hai đều đã chấp nhận tiền đề rằng tôi thích cả hai người họ──.

Dù còn nhiều băn khoăn và trăn trở, nhưng tôi nghĩ đó là một bước tiến. Trong vô vàn những điều không chắc chắn, đây có lẽ là một sự thay đổi mà tôi có thể khẳng định rằng "thật tốt biết bao".

"…Đâu có, đó không phải là chuyện cần phải cảm ơn đâu."

"Nhưng mà, tớ thực sự biết ơn lắm. …Này,"

Trong lúc tôi đang gãi má vì ngượng──Akiha bỗng tỏ vẻ không vui.

"Tớ, khoảng mười phút nữa là sẽ đổi người… người xuất hiện vào lúc Giao thừa, sẽ là Haruka."

"À, ra là vậy à…"

"Thế nên… lần cuối cùng tớ được gặp Yano-kun trong năm nay, là bây giờ…"

"…Nghĩ vậy, tự nhiên thấy hơi buồn nhỉ."

"Đúng không? Cho nên…"

Tôi gật đầu, Akiha khẽ liếc nhìn xung quanh──rồi nắm lấy vạt áo khoác của tôi.

Và rồi──,

"Xung quanh, không có ai nhìn đâu…"

"…Hôn tớ đi."

──Tim tôi như hẫng một nhịp.

Hôn ư…? Ở một nơi có đông người xung quanh thế này…?

Thế nhưng… đúng là những người trong hàng đang mải mê nói chuyện với bạn đồng hành, không một ai nhìn về phía chúng tôi.

"Năm nay, không được gặp nhau nữa mà. Tớ muốn nghĩ rằng đây là một kết thúc đẹp nhất. Thế nên──"

Nói rồi──Akiha siết chặt bàn tay đang nắm lấy áo khoác của tôi.

77f6fd65-b067-4656-aa5a-cb005bdc2d5d.jpg

Và, cậu ấy khẽ nghiêng đầu──.

"…nhé?"

Vẻ mặt đó lại một lần nữa khiến lồng ngực tôi đập mạnh. Một cảm xúc mãnh liệt không thể kìm nén dâng trào trong tôi.

"…Tớ hiểu rồi."

Tôi gật đầu, đưa tay lau miệng để che đi sự căng thẳng──rồi đối diện với Akiha.

Akiha dịu dàng nhắm mắt, gương mặt hạnh phúc hướng về phía tôi. Tôi cũng nhắm mắt lại, để đôi môi mình chạm nhẹ lên môi cậu ấy. Đôi môi mỏng của Akiha, mềm mại và hơi se lạnh, ẩm ướt một cách tự nhiên. Một cảm giác hạnh phúc gần như bị cưỡng ép làm tê dại tâm trí tôi──.

"…E he he."

Tôi rời mặt và mở mắt ra──thấy Akiha đang nở một nụ cười có phần ngây ngô.

"Kết thúc được như thế này, tớ không còn gì hối tiếc trong năm nay nữa…"

"Thật là, cậu nói quá rồi đấy…"

Vì ngượng, tôi bất giác gãi má.

Akiha nhìn vào mặt tôi, vẻ mặt càng thêm tan chảy.

"Năm sau cũng mong được cậu giúp đỡ nhé──Yano-kun."

"──Oa, chúc mừng năm mới!"

"…Chúc mừng!"

──Thời khắc điểm đúng 0 giờ, ngay tại thời điểm năm mới sang.

Chẳng hiểu sao Haruka lại đập tay với tôi, tôi chỉ biết cười gượng giơ cả hai tay lên đáp lại.

"Yeah yeah!"

"…Y-Yeah…"

Dù đã sang năm mới nhưng chúng tôi vẫn đang xếp hàng chờ viếng đền, cảm giác phấn khích thế này có hơi xấu hổ…

Vậy mà, Haruka vẫn chưa thỏa mãn.

"…À, ờm, năm vừa qua tớ và Akiha đã được cậu giúp đỡ rất nhiều ạ…!"

Lần này cậu ấy lại trang trọng cúi đầu chào tôi.

"Tớ nghĩ năm nay cũng sẽ lại làm phiền cậu nhiều, nhưng mong cậu sẽ chiếu cố ạ…"

"Ấy… không cần phải trang trọng thế đâu…"

Đến nước này thì tôi cũng phải bật cười.

"Cứ thoải mái hơn đi, tớ có phải giáo viên hay phụ huynh gì đâu…"

"Nhưng mà, những chuyện thế này thì phép tắc là quan trọng nhất!"

Haruka hùng hồn nói, phì phì hơi thở qua mũi.

"Ít nhất một lần trong năm, cậu phải để tớ chào hỏi cho đàng hoàng chứ!"

"…Có lẽ, cũng đúng."

Ngẫm lại, tôi cũng thấy có lý. Thân nhau mấy cũng phải giữ lễ. Hay đúng hơn, chính vì thân thiết nên mới cần phải chú ý đến lễ nghi. Tôi cũng quay lại đối diện với Haruka.

"Tớ mới là người được giúp đỡ rất nhiều."

Tôi cúi đầu.

"Hai người đã giúp tớ rất nhiều đấy… Năm nay cũng mong được các cậu giúp đỡ."

Ừm… thực sự là tôi đã được giúp đỡ rất nhiều. Cả lần đi dã ngoại vừa rồi cũng thế, mà từ trước đó, hai người họ đã không biết bao nhiêu lần cứu rỗi tâm hồn tôi. Việc có thể truyền đạt lòng biết ơn đó vào đúng thời khắc Giao thừa thế này khiến lòng tôi cảm thấy thật thanh thản.

"Ừm! Nếu là bọn tớ thì cậu cứ dựa dẫm bao nhiêu cũng được!"

Ngay khi Haruka gật đầu, hàng người chúng tôi đang đứng bắt đầu nhích dần. Có vẻ như việc viếng đền đã bắt đầu.

Chúng tôi tiến lên theo dòng người, kết thúc lượt của mình──,

"Này này, Yano-kun đã ước gì thế?"

"Ể… chuyện đó không phải là không được nói ra à?"

"…Thế á?"

"Tớ nhớ là có chuyện nói cho người khác biết thì điều ước sẽ không thành hiện thực thì phải…"

"Hả!? Từ trước đến giờ tớ toàn đi kể cho mọi người xung quanh thôi!"

Vừa nói chuyện phiếm như vậy vừa đi dạo trong sân đền,

"…A! Này này, tớ muốn làm cái kia!"

Haruka bỗng chỉ tay về phía xa.

Ở đó──là một quầy bán hàng có ghi chữ "Omikuji".

"Ồ, hay đấy, làm thôi."

"Yosh, đi nào đi nào!"

Bị Haruka kéo đi, mỗi người chúng tôi rút một quẻ xăm. Để không làm phiền người khác, chúng tôi di chuyển đến một góc sân đền để xem kết quả.

"…Ồ, của tôi là Đại Cát này."

"Ể! Thích thế! Nội dung thế nào?"

"Ừm… tổng thể thì, dù có nhiều khó khăn nhưng nỗ lực sẽ được đền đáp nên hãy cố gắng lên. Nguyện vọng 'Sẽ thành nếu không vội vàng', Người chờ đợi 'Sẽ đến', Học vấn 'Hãy dốc toàn lực'…"

"Đúng là quẻ xịn thật! Ừm, của tớ là…Ể, cái gì đây, 'Bán Cát'…?"

Mở tờ giấy mỏng ra, Haruka tỏ vẻ bối rối.

"Mà nội dung cũng chẳng ra sao… Nguyện vọng 'Hãy xem xét lại', Tranh chấp 'Đừng kiêu ngạo khi thắng', Tình duyên 'Hãy tự mình tìm kiếm'…"

"A ha ha, tôi cũng mới thấy Bán Cát lần đầu đấy."

Từ khi còn bé, tôi đã mặc định đi lễ đầu năm ở đền Ogikubo Hachiman này, nhưng chưa từng thấy quẻ nào như vậy. Tôi nhớ mình cũng từng rút phải quẻ Hung hay Đại Hung rồi, nên chắc đây là loại cực hiếm.

"Mà thôi, chẳng phải là cậu và Akiha mỗi người một nửa quẻ Cát thành Bán Cát à?"

"Mư, thế thì phải là hai người được nhân đôi thành quẻ Bội Cát chứ…"

Haruka phụng phịu, nhìn chằm chằm vào quẻ xăm. Rồi, cậu ấy bĩu môi vẻ không vui, lẩm bẩm như tự nói với mình.

"…Thôi kệ, hiểu rồi. Tớ sẽ làm theo lời quẻ xăm. 'Tự mình tìm kiếm'."

Và rồi, Haruka bỗng ngẩng phắt mặt lên, vẻ quyết tâm.

"Này Yano-kun…?"

"C-Có chuyện gì…?"

Tôi hỏi lại, cậu ấy hơi hạ giọng.

"…Hôm nay cậu──đã hun Akiha rồi đúng không…?"

──Trong khoảnh khắc, tôi ngập ngừng trả lời.

Theo phản xạ, tôi cảm thấy ngần ngại khi nói ra những chuyện như vậy. Huống hồ, đối phương lại là Haruka, một nhân cách khác của Akiha. Hơn nữa──hôm nay, sao. Chính xác thì, việc đó diễn ra trước khi qua ngày mới, tức là ngày hôm qua. Tôi hoàn toàn có thể trả lời là chưa.

Thế nhưng… điều Haruka muốn biết không phải là chuyện đó.

Thế nên tôi, sẽ trả lời thật lòng. Trả lời──đã trở thành lời hứa của chúng tôi.

"…Ừm, rồi. Vừa nãy, ngay trước khi đổi người…"

"Vậy à… nụ hôn cuối cùng của năm ngoái là với Akiha à."

Haruka nói, không hề che giấu vẻ mặt tiếc nuối. Rồi, cậu ấy tiến lại gần tôi một bước, ngước nhìn tôi với vẻ mặt vẫn còn hậm hực.

"Vậy thì… nụ hôn đầu tiên của năm nay, hãy dành cho tớ."

──Haruka, với khuôn mặt giống hệt Akiha.

Thế nhưng, cách cậu ấy nhắm mắt, đôi môi hơi chu ra, và đôi má ửng hồng lại mang một ấn tượng non nớt hơn Akiha──khiến tôi cảm nhận rõ ràng rằng hai người họ là hai cá thể riêng biệt.

Và, với Haruka như thế,

"…Tớ hiểu rồi."

tôi khẽ gật đầu, rồi áp môi mình lên môi cậu ấy.

Đôi môi mềm mại, có phần thả lỏng hơn của Akiha. Một lúc sau, khi tôi rời mặt, Haruka cúi đầu, cười một cách ngượng ngùng.

"…He he he… Là người đầu tiên của năm mới nhỉ… vui quá…"

"──Hãy trân trọng chúng tôi như nhau."

"──Hãy yêu thương chúng tôi như nhau."

Đó là──"điều tôi phải làm" mà Haruka đã nói với tôi trên chuyến tàu shinkansen trở về từ chuyến dã ngoại.

Để công nhận cả hai người họ một cách bình đẳng. Để cả hai người họ có thể tự công nhận chính mình một cách bình đẳng. Hướng thứ tình cảm yêu đương đang có trong lồng ngực tôi đến cả hai một cách công bằng──.

Akiha và Haruka, cả hai đều yêu cầu tôi trở thành bạn trai của họ.

Và tôi──đã chấp nhận điều đó.

Nếu làm vậy có thể khiến cả hai mãi mãi ở bên nhau. Nếu Akiha không phải mang gánh nặng tội lỗi, và Haruka không phải biến mất──tôi đã nghĩ rằng mình muốn làm như vậy.

Không phải là không có do dự. Trân trọng cả hai như nhau chắc chắn sẽ rất khó khăn, và tôi cũng nghĩ đó là một điều không tự nhiên. Dù vậy… tôi không muốn trốn chạy khỏi hai người họ nữa.

Akiha và Haruka, những người đã cứu rỗi tôi khi tôi đánh mất chính mình và không thể bước tiếp. Tôi muốn đối diện, muốn trở thành sức mạnh cho họ. Dù chỉ một chút, tôi cũng muốn báo đáp lại tình cảm của cả hai.

Hơn nữa,

"…A, có amazake ở đằng kia kìa! Đi uống đi!"

"Ừm, đi thôi."

Nói rồi, tôi để Haruka nắm tay dắt đi──thực ra, tôi cũng đang cảm nhận được một vị ngọt đầy tội lỗi.

Trong khi vẫn chưa chắc chắn mình thích ai hơn, tôi lại hành xử như bạn trai với cả hai. Nắm tay là chuyện đương nhiên, rồi cả ôm nhau, thậm chí là hôn nhau.

Thẳng thắn mà nói… đối với tôi, đây là một tình huống quá đỗi tiện lợi.

Thế nên, mối quan hệ buông thả và ích kỷ này──vừa sinh ra cảm giác tội lỗi, cảm giác trụy lạc và ý thức đồng lõa kỳ lạ, vừa ngày càng lún sâu hơn.

"──A, họ cũng đang đốt đồ cũ cầu may kìa!"

"Ừm, ở đây năm nào cũng làm khá hoành tráng đấy."

"Vậy à, lửa ấm quá! Lần đi lễ Ninenmairi tới, mình sẽ mang bùa của nhà đến…"

Và ít nhất──tôi đã nghĩ rằng mình không muốn đổ lỗi cho bất kỳ ai về chuyện này. Tôi đã chọn làm như vậy theo ý chí của chính mình. Trách nhiệm thuộc về tôi, và tôi làm điều này vì chính bản thân mình.

Thế nên──việc lồng ngực dấy lên một cảm giác xáo trộn kỳ lạ khi bước đi bên cạnh Haruka thế này, cảm giác không yên, như thể có gì đó đang bắt đầu lệch đi, chắc chắn chỉ là do tôi tưởng tượng thôi──.

"──Nào, cuối cùng thì thời khắc này cũng đã đến."

Một buổi sáng cuối tháng Một, một thời gian sau khi học kỳ ba bắt đầu, cô Chiyoda nói vậy với tư thế thẳng lưng hơn mọi khi.

Rồi cô đưa một xấp giấy cho những học sinh ngồi bàn đầu.

"Các em hãy chuyền xuống phía sau."

──Kể từ đầu năm mới, đã khoảng ba tuần trôi qua. Cơn uể oải sau kỳ nghỉ đông đã hết từ lâu, và tôi cũng đã quen với cuộc sống thường nhật có các tiết học. Thế nhưng──không khí trong lớp học đến giờ vẫn có phần bay bổng. Thành phố Nishiogi nhìn từ cửa sổ hơi nhuốm màu trắng bạc… dường như vẫn còn vương vấn một chút hơi thở của những ngày đầu năm.

"Thứ cô vừa phát là phiếu khảo sát nguyện vọng lên lớp."

Giữa không khí có phần lơi lỏng, chỉ có giọng cô Chiyoda vang lên dõng dạc trong lớp học.

"Đây là tờ giấy để các em điền vào việc muốn lên lớp theo ban nào vào năm sau, và dự định sẽ làm gì sau đó. Hạn chót là tháng sau, thứ Sáu ngày mười lăm tháng Hai."

Tôi nhận xấp giấy từ học sinh bàn trên, rút ra một tờ rồi chuyền cho người ngồi sau. Đúng như lời cô Chiyoda nói, trên mảnh giấy nhỏ đó có ghi tiêu đề "Khảo sát Nguyện vọng Tương lai".

──Ở trường cao trung Miyamae, học sinh năm ba ngoài việc phân ban xã hội và tự nhiên, còn được chia thành nhiều ban khác nhau tùy theo con đường họ lựa chọn. "Ban Dự bị Đại học", dành cho những học sinh đặt mục tiêu vào đại học, cao đẳng. "Ban Nâng cao", dành cho những học sinh muốn vào các trường đại học hàng đầu. Và "Ban Thông thường", dành cho những học sinh có nguyện vọng vào trường nghề hoặc đi làm. Có lẽ vì đây là một trong những trường dự bị đại học hàng đầu trong khu vực, nên tỷ lệ học sinh có lẽ là ba phần Nâng cao, năm phần Dự bị Đại học, và hai phần Thông thường.

Bây giờ, khi năm học thứ hai sắp kết thúc, có vẻ như cuối cùng cũng đã đến lúc chúng tôi phải quyết định điều đó.

"Từ trước đến nay, cô cũng đã nhiều lần nói chuyện về con đường tương lai với các em rồi… cô nghĩ mọi người cũng đã bắt đầu suy nghĩ về nó."

Vừa nói, cô Chiyoda vừa nhìn quanh chúng tôi.

"Mà, những ai chưa quyết định được thì tháng Hai cũng sẽ có buổi thực tập. Hãy nhân cơ hội đó suy nghĩ thật kỹ về tương lai và đưa ra lựa chọn cho mình."

…Con đường tương lai, à.

Tay cầm tờ giấy, tôi chống cằm. Đúng là một vấn đề cấp bách, nhưng thực ra tôi vẫn chưa thể suy nghĩ về nó một cách nghiêm túc. Một phần là vì tôi đã quá bận tâm đến mối quan hệ với Akiha và Haruka, một phần là vì trong hai tháng qua tôi đã không thể suy nghĩ một cách minh mẫn.

Mà vốn dĩ… vào đại học hay đi làm, tôi hoàn toàn không cảm nhận được tính thực tế của nó. Tôi có cảm giác đó là những chuyện của một tương lai rất xa, không hề có chút gì là hiện thực.

…Nhưng mà, có lẽ học sinh cao trung ai cũng vậy. Cho đến khi thực sự bị đặt trước vấn đề, họ không thể nghĩ về tương lai một cách thực tế được. Chẳng phải ai cũng đang phải dốc hết sức cho những chuyện trước mắt sao. Chính vì thế──để ép buộc chúng tôi phải suy nghĩ về tương lai, có lẽ họ đã đặt ra một hạn chót ngay trước mắt như thế này.

"Nếu có ai cần tư vấn, đừng ngần ngại nói chuyện với cô hoặc với gia đình nhé. Đây là một lựa chọn quan trọng để kết thúc năm học thứ hai của các em đấy."

Cô Chiyoda nở một nụ cười tự tin như người trả lời câu đố trước một câu hỏi khó, rồi nói với giọng rõ ràng hơn thường lệ.

"──Chúng ta hãy cùng cố gắng để mỗi người đều tìm được câu trả lời thỏa đáng cho mình nhé!"

──Nhìn cô ấy, cuối cùng tôi cũng mơ hồ nhận ra.

À──năm học thứ hai của tôi, chỉ còn lại một chút nữa thôi. Thời gian được ở trong lớp này, được ở trong trạng thái lơ lửng này, cũng chỉ còn khoảng một tháng nữa thôi, vậy mà──.

──Giờ nghỉ trưa.

Dù vẫn ăn trưa cùng nhóm bạn thường ngày, chủ đề câu chuyện cũng chỉ xoay quanh con đường tương lai.

"A~ năm hai sắp hết rồi~!!"

Tay vẫn cầm chiếc nĩa ăn bento, Sudou ôm đầu kêu lên.

"Năm hai JK rực rỡ sắp kết thúc rồi~!! Uwaaaa~!"

"C-Có cần phải than thở đến thế không…"

Trước sự bi thương quá mức của cô ấy, Shuuji đang cầm đũa ở phía đối diện cũng hiếm hoi có phần hơi e dè.

"Cậu vẫn còn một năm nữa làm nữ sinh cao trung mà, không cần phải vội…"

"Cậu chẳng hiểu gì cả!"

──Thế nhưng, Sudou lại nói vậy, rồi dùng tay không cầm nĩa chỉ thẳng vào Shuuji.

"Năm học thứ hai, cái khối lớp ấy, nó có ma thuật đấy! Năm nhất thì còn hơi trẻ con, năm ba thì phải đối mặt với thực tế quá rồi…! Nhưng năm hai, với cảm giác tuổi tác tinh tế và sự thiếu vắng các sự kiện quan trọng trong đời, có thể nói là tuổi thanh xuân của thanh xuân đấy! Tình yêu, tình bạn, ước mơ! Dù là cái nào thì lúc năm hai cũng là lúc tỏa sáng nhất!"

…Mà, tôi cũng phần nào hiểu được điều cô ấy muốn nói. Tôi cảm nhận được rằng trong xã hội, thế hệ "học sinh cao trung" được xem là một thế hệ đặc biệt, và bản thân tôi cũng nghĩ rằng, sau này khi lớn lên, sẽ có ngày tôi hoài niệm về khoảng thời gian này.

Chỉ là,

"V-Vậy sao…"

Trước bài diễn văn hùng hồn của Sudou, Akiha lại tỏ vẻ không mấy thuyết phục.

"Đúng là một độ tuổi tinh tế thật, nhưng những khối lớp khác chẳng phải cũng có sức hút riêng của chúng sao…?"

Tôi cũng thiên về phía đồng tình với Akiha. Tiểu học thì có cái hay của tiểu học, trung học thì có cái hay của trung học, dù là sinh viên đại học hay người lớn, mỗi lứa tuổi chắc chắn đều có những phiền muộn, vấn đề và cả những khoảnh khắc tỏa sáng, đều có những điểm đáng chú ý riêng. Còn việc năm hai có phải là tuyệt vời nhất hay không thì… tôi cũng không rõ lắm.

Thế nhưng, Sudou vẫn không hề nao núng.

"Điều đó thì đúng! Nhưng mà, cậu hãy nhìn vào manga hay anime trên đời xem! Chắc chắn nhân vật chính học năm hai là nhiều nhất đúng không!? Thế nên suy cho cùng, trên thực tế thì độ tuổi đó vẫn là đặc biệt! Là thời khắc vàng của cuộc đời đấy!"

"À, vâng…"

Trước khí thế đó, Akiha có vẻ cũng không theo kịp.

"Vậy mà chuyện chọn con đường tương lai lại bắt đầu… thì ánh hào quang rực rỡ nhất của thanh xuân tớ cũng coi như đã mất! Tạm biệt thanh xuân! Tạm biệt ánh sáng của thanh xuân!"

"…Vậy thì Sudou,"

Cách nói của cô ấy khiến tôi có chút cảm nhận. Tôi đặt đôi đũa đang gắp thức ăn xuống và hỏi.

"cậu vẫn chưa nghĩ nhiều về tương lai hay những chuyện sắp tới à?"

Không hiểu sao, tôi có cảm giác như tìm được đồng minh. Với tính cách qua loa của Sudou, tôi đoán cô ấy nghĩ rằng chuyện tương lai cứ để sau này tính cũng được. Thực tế, cuộc nói chuyện vừa rồi cũng cho tôi cảm giác như vậy.

Vậy mà, Sudou lại thẳng thừng lắc đầu.

"Không, tớ đã nghĩ xong mình muốn làm gì và con đường tương lai rồi."

"…Thật á? Cậu muốn làm gì?"

"Giáo viên tiểu học."

──Không một chút ngập ngừng hay do dự, Sudou quả quyết nói.

"Thế nên tớ muốn lấy chứng chỉ sư phạm ở một trường đại học trong thành phố, dự định sẽ vào ban xã hội của khối dự bị đại học."

Đây là lần đầu tiên tôi nghe chuyện này. Dù đã làm bạn hai năm nay, tôi chưa từng nghe cô ấy nói về điều đó.

"Ể… cậu bảo năm hai là thời kỳ rực rỡ, mà lại dạy tiểu học sao…?"

Shuuji lại một lần nữa cất giọng bối rối.

Nhưng Sudou hoàn toàn không để tâm.

"Đương nhiên rồi! Thanh xuân rực rỡ là năm hai, nhưng nếu làm giáo viên thì chỉ có thể là tiểu học thôi! Dễ thương này! Tương lai rộng mở này!"

──Nghe cuộc đối thoại đó, tôi bắt đầu cảm thấy bất an.

Vậy à… Sudou muốn trở thành giáo viên tiểu học. Quả thật, tôi thấy cũng hợp. Với tính cách này, có lẽ cô ấy sẽ được cả nam lẫn nữ sinh yêu quý. Hơn nữa, vào đại học để lấy chứng chỉ sư phạm… cô ấy đã suy nghĩ thực tế đến vậy sao.

"──Thế Shuuji thì sao!"

"A, tôi à?"

Trong lúc tôi đang suy nghĩ, câu chuyện đã chuyển hướng sang Shuuji.

"Tôi được bố rủ sau khi tốt nghiệp đại học thì vào công ty của ông. Nhưng lúc đó tôi không muốn bị nghĩ là dựa hơi gia đình, nên muốn học hành đàng hoàng về lập trình ở đại học. Để vào được khoa công nghệ thông tin, tôi dự định sẽ vào ban tự nhiên của khối nâng cao."

"Hê~!"

Đúng là, bố của Shuuji được cho là giám đốc một công ty IT trong thành phố. Nghe nói công ty không lớn lắm nhưng tình hình kinh doanh rất tốt, và là một người khiến Shuuji phải thốt lên rằng "không địch lại nổi người bố đó". Với người bố như vậy… có lẽ cậu ấy cũng đang đối diện theo cách của riêng mình.

"Akiha thì sao? Cậu có muốn làm gì trong tương lai không?"

"Để xem nào… dù vẫn chỉ là mơ ước thôi, nhưng tớ có hứng thú với việc trở thành một nhà văn, chuyên về mảng âm nhạc…"

Và rồi ngay cả Akiha cũng bắt đầu nói về kế hoạch của mình.

"Nhạc jazz mà tớ thích thì dĩ nhiên rồi, nhưng tớ mong có thể viết được về nhiều lĩnh vực hơn… Cả những thể loại nhạc khác nữa, và nếu có thể viết về cả những cuốn tiểu thuyết tớ thích thì tốt biết mấy…"

"À, vậy thì có lẽ gần với một nhà bình luận hay nhà văn tùy bút hơn nhỉ?"

"Ừm, có lẽ như vậy gần hơn…"

Trước lời của Shuuji, Akiha khẽ gật đầu.

"Tớ có một nhà văn tùy bút mà tớ ngưỡng mộ, và tớ mong có thể trở thành một người như vậy…"

──Thực ra câu chuyện này, tôi đã từng nghe trong một lần trò chuyện phiếm. Rằng cậu ấy muốn làm một công việc viết lách về những thứ mình thích. Rằng dùハードル cao, cậu ấy vẫn muốn thử sức. Lúc đó, cậu ấy nói về nó như một giấc mơ mơ hồ… nhưng đối với Akiha, nó dường như đã từ một giấc mơ trở thành một mục tiêu thực tế.

"Nhưng mà, dù là nhà văn hay nhà bình luận thì cũng không có con đường cố định nào cả, nên có lẽ trước mắt tớ sẽ vào khoa văn để trau dồi khả năng viết, rồi thử bắt đầu một blog xem sao… Mà, cũng còn chuyện của Haruka nữa nên thực tế sẽ thế nào thì tớ cũng không biết…"

"Ể, nghe thú vị ghê! Tớ muốn đọc!"

"Tôi cũng muốn đọc. Những bài giới thiệu hay phân tích của Minase-san, tôi rất tò mò…"

"Cảm ơn… khi nào lập blog tớ sẽ báo cho mọi người nhé."

"Yeah! Hóng quá đi!"

Sudou nói với một nụ cười rạng rỡ, như thể vẻ mặt u sầu lúc nãy chỉ là giả dối.

Bên cạnh đó, Shuuji vừa uống cà phê trong hộp giấy, vừa nói.

"Nhân tiện, Hiiragi-san muốn làm trong ngành xuất bản nên sẽ vào ban xã hội của khối nâng cao. Cậu ấy muốn vào trường đại học ở tỉnh mà chị cậu ấy đã học. Còn Hosono thì, trông vậy mà lại bất ngờ có ước mơ làm nhân viên quầy bar hay gì đó. Nhưng cậu ấy vẫn muốn tốt nghiệp đại học, nên có vẻ sẽ vào ban xã hội của khối dự bị đại học."

"Nhân viên quầy bar! Sao mà hợp thế không biết! A ha ha ha ha ha ha!"

Sudou phá lên cười.

"Cái tên đó, với cái vẻ mặt u sầu ấy mà nói 'Món này là từ vị khách đằng kia ạ…' chắc hợp lắm, a ha ha ha ha! Mà, không được cười thế chứ, đó là ước mơ thật lòng của cậu ấy mà… Đi thôi, đến quán của cậu ấy. Tớ sẽ trở thành khách quen đầu tiên…"

Sudou bỗng nhiên hạ quyết tâm. Sau khi mỉm cười nhìn cô ấy, Shuuji quay sang tôi.

"Yano thì sao?"

Cậu ấy hỏi một cách rất tự nhiên.

"Cậu có nghĩ về việc mình muốn làm gì trong tương lai, hay con đường sắp tới chưa?"

"Ể? T-Tôi? À, a ha ha…"

Cuối cùng cũng bị hỏi đến, dù biết trước sẽ như vậy nhưng tôi vẫn lúng túng không biết trả lời sao.

"Thực ra, tôi vẫn chưa nghĩ nhiều lắm, vẫn chưa quyết định được."

"Vậy à. Hơi bất ngờ đấy."

"Đúng đó, tớ cứ tưởng cậu đã có ước mơ cho tương lai rồi chứ!"

"Nhưng mà thôi, đây cũng là một cơ hội tốt, nhân dịp này tôi sẽ thử suy nghĩ xem sao…"

Đáp lại như vậy, vừa uống trà trong bình nước… tôi lại cảm thấy như mình đang bị trách móc.

Tôi nhận ra mình đang cảm thấy vô cùng bất an trong lòng──.

"Chắc là cũng đến lúc cần có một mục tiêu rồi…"

"──Chuyện tương lai à…"

Trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ sau giờ học.

Haruka vừa nói vừa uể oải gục mặt xuống chiếc bàn trước mắt.

"Mà, vì tớ cũng chẳng biết sau này mình sẽ ra sao nữa… nên chắc là tớ chưa bao giờ thực sự nghĩ về nó cả."

"…À, xin lỗi. Có lẽ tớ đã khơi một chủ đề không hay lắm…"

Từ trước đến nay, người ta vẫn luôn cho rằng Haruka sẽ biến mất trong một tương lai không xa.

Dù bây giờ thời gian hoán đổi không còn bị rút ngắn, và khả năng cô ấy có thể ở lại như thế này đã xuất hiện… nhưng điều đó cũng chẳng có gì chắc chắn cả.

Với một cô gái như vậy, những câu chuyện về sau này hay tương lai có lẽ thật tàn nhẫn.

Chết dở, mình đã hoàn toàn thiếu tinh ý…

Thế nhưng, Haruka vẫn giữ nguyên tư thế gục mặt và nở một nụ cười toe toét với tôi.

"Ưm ưm, không sao đâu. Nhưng mà, đến lúc này rồi thì, có lẽ tớ nên bắt đầu nghĩ về nó thì hơn nhỉ… Vì khả năng không biến mất cũng đã xuất hiện rồi…"

──Cái lạnh dạo gần đây ngày một trở nên khắc nghiệt hơn.

Không khí trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ tĩnh lặng và ẩm ướt một cách lạ thường.

Những gáy sách bìa cứng trên giá như sắp đổ sụp, quả địa cầu vẫn còn Liên Xô, chiếc radio cassette dán hình người ngoài hành tinh, tất cả dường như đều mang một vẻ cô đơn hơn mọi khi.

"…Nhân tiện, chuyện đa nhân cách sao rồi?"

Tôi chợt nhớ ra và hỏi cô ấy.

"Từ sau lần đó, cậu có nhận ra hay biết thêm được điều gì không?"

"…À~, chuyện đó à…"

Nói bằng một giọng có phần lơ đãng, Haruka im lặng một lúc.

Và rồi──không nói một lời, cô ấy đột ngột đứng dậy và tiến đến trước mặt tôi.

"C-Cậu sao thế…?"

Haruka nhìn tôi với một vẻ mặt có chút u sầu, lại có chút đau khổ.

Trong lúc tôi còn đang ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì và ngước nhìn gương mặt ấy,

"…Hả!? N-Này…!"

Haruka──đã ngồi lên đùi tôi.

Không phải là kiểu ngồi gọn gàng nghiêng người sang một bên.

Mà là ngồi đối mặt, dùng cả hai đùi kẹp lấy cơ thể tôi.

Tôi cảm nhận được sức nặng và hơi ấm của Haruka trên đôi chân mình.

Ngay trước mắt, ở cự ly gần, là bộ ngực căng phồng sau lớp đồng phục, khiến tôi chẳng biết nên nhìn đi đâu.

"C-Cậu đang làm gì vậy…!? Này, gần quá…"

Trong lúc tôi đang luống cuống──Haruka dùng hai tay ôm lấy má tôi.

Rồi, cô ấy quay mặt tôi về phía mình.

"…Ưm…"

Và áp môi cô ấy lên môi tôi.

Như mọi khi, tôi cảm nhận được sự mỏng manh và mềm mại của đôi môi qua làn da.

Nhưng──không chỉ có vậy.

Haruka khẽ hé môi.

"…!"

Và từ đó──cô ấy luồn chiếc lưỡi mềm mại vào trong miệng tôi.

──Theo phản xạ, cơ thể tôi cứng đờ lại.

Bị Haruka khám phá đến tận sâu bên trong cơ thể mình──.

Thế nhưng──chuyển động của chiếc lưỡi nhỏ bé ấy thật dịu dàng, và được nó ướt át trêu đùa lại thật dễ chịu──.

Đến khi nhận ra, tôi đã rụt rè dùng lưỡi mình để đáp lại.

──Nghĩ lại thì, đã lâu lắm rồi tôi mới có một nụ hôn như thế này.

Là từ hồi tôi còn hẹn hò với Akiha. Phải đến mấy tháng rồi──.

Và sau một lúc lâu như vậy,

"…Này, Yano-kun?"

Cuối cùng cũng rời mặt ra, Haruka dùng ngón cái lau đi khóe môi ướt đẫm nước bọt──rồi nở một nụ cười quyến rũ và hỏi.

"Cậu đã đi xa tới đâu với Akiha rồi…?"

"…Đi xa tới đâu?"

"Không chỉ hôn thôi đâu nhỉ? Tớ có cảm giác là như vậy đó…"

…Không chỉ có vậy đâu nhỉ?

Nếu là bình thường, đây là chuyện riêng tư tuyệt đối không bao giờ nói cho người khác biết.

Nhưng──tôi không thể giấu Haruka.

Một khi đã hứa sẽ trân trọng như nhau, sẽ yêu thương như nhau, thì tôi phải nói sự thật.

"Đúng là có đi xa hơn một chút, nhưng…"

"Tới đâu rồi?"

Trước câu hỏi thẳng thắn đó, tôi ngập ngừng một lúc rồi──,

"…Cũng chỉ chạm vào ngực thôi."

Đó là chuyện từ hồi Sudou được Shuuji tỏ tình.

Tôi bị Akiha đưa vào trong căn hộ của cô ấy, rồi mọi chuyện cứ thế diễn ra. Có lẽ đó… là lần đầu tiên và cũng là cuối cùng tôi "làm chuyện đó" cho đến bây giờ.

"…Vậy thì."

──Haruka nói rồi cởi cúc áo khoác blazer.

Sau đó, cô ấy mở cả áo cardigan phía trước và tháo nơ──rồi áp bộ ngực căng phồng được bao bọc bởi lớp áo blouse về phía tôi.

Và rồi──,

"…Cũng làm thế với tớ đi…"

──Theo phản xạ, tôi do dự.

Theo bản năng, tôi muốn làm điều đó không chịu nổi.

Tôi muốn chạm vào bộ ngực căng tròn ngay trước mắt. Tôi không thể nào phủ nhận rằng mình đang nghĩ như vậy.

Nhưng… vốn dĩ những chuyện như thế này──là việc của những người yêu nhau.

Tôi không biết liệu chúng tôi bây giờ có phải đang trong mối quan hệ đó hay không, và tôi thực lòng mong Haruka hãy biết trân trọng cơ thể mình. Liệu tôi có được phép làm một việc như vậy không. Liệu tôi có nên làm hay không, tôi không biết.

Dù vậy,

"…Này, lúc nào Akiha cũng một mình hưởng hết là không công bằng đâu…"

Haruka nói một cách đau khổ, hòa vào trong từng hơi thở.

"Dù là hẹn hò với Yano-kun hay làm bất cứ điều gì, lúc nào cậu ấy cũng là người đầu tiên… Tớ cũng muốn, được tim đập thình thịch với Yano-kun chứ… Nếu Akiha đã làm rồi, thì tớ cũng muốn làm chuyện đó với Yano-kun…"

──Vẻ mặt ấy, thật tha thiết.

Rõ ràng không phải là đang trêu chọc hay nói quá──tôi nghĩ có lẽ đối với cô ấy, đó là một việc thực sự quan trọng.

Nếu đã vậy──tôi không thể từ chối.

Tôi tuyệt đối không thể xem nhẹ ước muốn của cô ấy, ước muốn được đối xử ít nhất là giống như Akiha.

Hít một hơi thật sâu, tôi đưa tay về phía ngực của Haruka.

Và rồi──tôi đặt tay lên, như thể bao bọc lấy hai bầu ngực.

"…Ưm…"

Có lẽ vì bất ngờ trước cảm giác lần đầu tiên, Haruka khẽ kêu lên một tiếng.

Cảm giác tròn trịa đầy đặn trong lòng bàn tay──.

Cảm nhận đầu mình nóng dần lên──tôi bắt đầu dùng lực vào lòng bàn tay một cách nhẹ nhàng nhất có thể.

"…Á… a…"

Haruka nhắm nghiền mắt, chau mày như đang cố kìm nén điều gì đó.

d25e7979-0723-43f1-8ce5-0e5918da4afd.jpg

Và tôi──trước cảm giác đã lâu không có này. Trước cảm giác từ bộ ngực của cô ấy, tôi nhận ra tim mình đang đập loạn xạ.

Điều đầu tiên tôi cảm nhận được, cũng giống như lần trước, là cảm giác của chiếc áo lót.

Trong manga hay anime, tôi có cảm giác người ta hay miêu tả nó là một thứ cực kỳ mềm mại, nhưng ít nhất khi chạm qua lớp quần áo như thế này thì lại có chút khác biệt.

Thứ mà lòng bàn tay tôi cảm nhận rõ nhất là sự tồn tại của chiếc áo ngực và cảm giác của lớp ren trên bề mặt nó.

Dù không phải là lần đầu, nhưng tôi vẫn bất giác cảm thấy ngạc nhiên trước sự cứng cáp của nó.

Và rồi──phía sau đó, là một sự mềm mại chắc chắn.

"…Ư. A…"

Mỗi khi tôi cảm nhận được nó trong lòng bàn tay──Haruka trên đùi tôi lại quằn quại.

Haruka chau mày, nhắm mắt, và đưa tay lên che miệng──.

Thế nhưng, những tiếng rên rỉ thỉnh thoảng thoát ra lại không thể che giấu được.

Và tôi cũng──trước vẻ mặt đó của Haruka, đang phải cố gắng hết sức để chống lại cơn xung động trỗi dậy khắp cơ thể.

──Làm chuyện này với một cô gái, cô ấy là người thứ hai sau Akiha.

Vì cả hai cùng chia sẻ một cơ thể, nên có lẽ nói là người đầu tiên mới chính xác.

Nhưng… thật kỳ lạ, cảm giác khi làm thế này, giữa Akiha và Haruka lại khác nhau rất nhiều.

Kích thước, hình dáng, độ mềm mại của bộ ngực trong tay tôi đều giống nhau… nhưng tôi cảm nhận được rằng bộ ngực của họ chắc chắn là của riêng Akiha, và của riêng Haruka.

…Và rồi, tại sao nhỉ.

Dù đang trong tình huống thế này, dù đang hoàn toàn đắm chìm vào việc trước mắt──tôi cũng chợt nhận ra mình đang cảm thấy một chút gì đó như là 'cảm giác không đúng' ở đâu đó.

"…Này."

Haruka khẽ mở mắt và cất tiếng.

"Tớ đã… suy nghĩ mãi."

"…Về chuyện gì?"

"Về chuyện đa nhân cách… Rằng đối với nhau, chúng ta là gì nhỉ…"

Haruka tiếp tục thốt ra những lời nói hòa trong hơi thở.

Không thể dừng tay lại, tôi lắng nghe câu chuyện của cô ấy.

"Tớ… ưm… vẫn luôn nghĩ rằng, tớ là nhân cách phụ của cậu ấy. …Á… Rằng tớ, ở trong cậu ấy… á, ưm… chỉ là được sinh ra tạm thời thôi…"

──Đó là tiền đề đã tồn tại giữa hai người họ, từ rất lâu trước khi gặp tôi.

Bên trong Akiha, Haruka đã được sinh ra.

Akiha là nhân cách chính, và Haruka là nhân cách phụ.

Haruka chỉ tồn tại để bảo vệ Akiha──và khi vai trò kết thúc, một ngày nào đó cô ấy sẽ biến mất.

Thế nhưng──,

"…Nhưng liệu có thật là như vậy không?"

Với gương mặt ửng hồng, Haruka nghiêng đầu──và đặt ra một nghi vấn.

"Ít nhất thì… ưm… Yano-kun đã làm thế này với tớ. …Á, á… Hôn tớ, chạm vào cơ thể tớ, làm những chuyện dâm đãng như thế này với tớ…"

Và rồi──Haruka vặn vẹo người, vẻ mặt như vừa nhận ra điều gì đó.

"…Này."

Cô ấy quay về phía tôi và nở một nụ cười ranh mãnh.

"…Cái này của Yano-kun… đang lớn lên phải không?"

──Trước câu hỏi không thể trần trụi hơn.

Và sự xấu hổ vì bị Haruka cảm nhận được điều đó, tim tôi đập mạnh một nhịp.

"Thì… phải thế thôi…"

Đương nhiên rồi.

Tôi đang ra sức sờ soạng ngực của một cô gái mà mình ít nhiều có cảm tình. Trong tình huống đó, không thể nào không như vậy được.

Với lại, nói thật thì… không chỉ từ lúc chạm vào ngực, mà ngay từ lúc cô ấy ngồi lên đùi tôi, nó đã như vậy rồi. Hồi còn hẹn hò với Akiha… có lúc chỉ cần nắm tay thôi cũng đã thành ra như thế.

"Hee… Ra vậy à. Thật sự là nó sẽ như vậy à…"

Haruka khẽ mỉm cười, rồi lại uốn éo cơ thể lần nữa.

Phần bụng dưới của cô ấy ép vào eo tôi, và Haruka khúc khích cười một cách vui sướng.

"…Là cái này, nhỉ. Cứng thật này… Oa…"

"N-Này… Haruka…"

"Này, Yano-kun…"

Cô ấy lại nghiêng đầu lần nữa, rồi ghé sát mặt vào tôi và hỏi nhỏ.

"…Làm chuyện đó không?"

──Một dòng máu nóng rực chảy khắp toàn thân.

"Bây giờ… làm chuyện đó ở đây luôn không?"

Tôi muốn, một cách mãnh liệt.

Cơn xung động muốn đè cô ấy xuống ngay lập tức tràn ngập trong đầu tôi.

Như thể đổ thêm dầu vào lửa,

"Tớ có… chuẩn bị sẵn rồi đó. Tớ có mang cái đó…"

"Ể, tại sao, lại có thứ đó…"

"Lần trước Yano-kun vào khách sạn tình yêu với Akiha đúng không? Hình như lúc đó, Akiha đã lén mang một cái về. Cậu ấy cũng hư hỏng ghê nhỉ…"

Nói rồi, Haruka lại khúc khích cười lần nữa.

"Cho nên, này… làm thôi…"

Lời đề nghị đó, mang một sự thật trần trụi.

Tại đây, với Haruka, làm chuyện đó──.

Cơn xung động lan tỏa khắp cơ thể đã đến mức khiến tôi choáng váng.

Trong đầu tôi, cảnh tượng đó hiện lên một cách vô điều kiện.

Cơ thể trần trụi của Haruka. Cảm giác trên làn da cô ấy. Cảm giác khoái lạc khi được cô ấy đón nhận ham muốn của mình──.

Ngay bây giờ, tôi muốn trút hết cảm xúc này lên cơ thể Haruka.

Thế nhưng──,

"…Ư, ưm…"

Ở một góc nào đó trong đầu, tôi cũng đang có một cảm giác phản kháng mãnh liệt với điều đó.

──Tôi và Haruka, không nên làm chuyện đó.

Trong một mối quan hệ mập mờ thế này, khi cảm xúc còn chưa ổn định, chúng tôi không được phép làm chuyện đó.

Tôi cũng vậy, nhưng có lẽ đây cũng là lần đầu của Haruka. Ít nhất thì điều đó, phải được trân trọng.

Và, hơn cả lý lẽ đó──là một nỗi day dứt dữ dội ở một góc trong tim.

Nó, nhất quyết không chịu biến mất──.

Trong lúc tôi đang cố gắng chịu đựng cảm giác như bị xé nát bởi hai luồng cảm xúc mãnh liệt──có vẻ như Haruka cũng đã nhận ra.

"…Fufufu."

Cô ấy khẽ bật cười.

"Mà, cũng phải thôi nhỉ. Bị nói đột ngột như vậy, đúng là khó xử thật. Làm ở đây mà bị Chiyoda-sensei phát hiện thì thành chuyện lớn, mà chuyện đến tai bố tớ thì còn ầm ĩ hơn nữa…"

Và rồi,

"…Thôi, hôm nay đến đây thôi nhỉ?"

Nói rồi, cô ấy từ từ rời khỏi đùi tôi, sửa lại bộ đồng phục xộc xệch và cài lại cúc áo khoác.

Nhìn bộ dạng đó của cô ấy──tôi đột nhiên cảm thấy có lỗi.

"…Xin lỗi."

Tình huống thế này, có lẽ người ta gọi là 'làm phụ nữ mất mặt'.

Cũng có câu "dâng tận miệng mà không ăn", có lẽ tôi đã làm một việc khá tệ.

Thế nhưng,

"Không sao đâu, dù có hơi tiếc một chút. Vẫn còn nhiều cơ hội mà."

Với tôi đang xin lỗi, Haruka nói bằng một giọng vẫn còn đầy nhiệt huyết.

Rồi, cô ấy nhìn vào khuôn mặt đang cúi gằm của tôi.

"Nhưng… tớ có cảm giác là một ngày nào đó tớ và Yano-kun sẽ làm chuyện đó. Tớ nghĩ chúng ta sẽ đến được với nhau một cách đàng hoàng, trên cơ sở cả hai cùng đồng thuận, và có một cuộc ân ái thật hạnh phúc."

Những lời đó──khiến tôi lại một lần nữa tưởng tượng ra một cách rõ ràng.

Cái khoảnh khắc tôi ân ái cùng Haruka.

Cô ấy trong bộ dạng khỏa thân, và sự mềm mại của cơ thể ấy──.

Và rồi──cảm giác hạnh phúc khi hòa làm một, và khoái cảm thể xác──.

"…Cho nên là."

Khi tôi nhận ra──khuôn mặt Haruka đã ở ngay trước mắt.

"Lúc đó, chúng ta hãy làm cho thỏa thích nhé?"

Như thể bị nhìn thấu tâm can, tôi theo phản xạ né tránh ánh mắt──,

"…Ahahaha."

Haruka vui vẻ cười lớn, rồi quay trở về chỗ ngồi ban đầu của mình.

"…Này, Yano-kun."

Và rồi──cô ấy, người đã lấy lại được sự vui vẻ thường ngày.

Haruka, người đã trở lại với vẻ mặt có phần ngây ngô và trẻ con──hỏi tôi.

"──Một người như tớ đây. Một người có thể khiến tim mình đập rộn ràng thế này, có thể khiến Yano-kun cũng rộn ràng theo, có thể cùng nhau chìm trong cảm giác khêu gợi──có thật sự chỉ là một nhân cách phụ thôi không?"

"──Thưa cô, em đã thu đủ phiếu đăng ký lịch hẹn tư vấn rồi ạ."

"Ừm, cảm ơn em."

Một buổi chiều vài ngày sau đó.

Khi tôi, với tư cách là học sinh trực nhật, đưa xấp giấy đã thu thập cho Chiyoda-sensei──cô ngẩng mặt lên khỏi màn hình máy tính đang xem, và mỉm cười nhận lấy nó.

"Chà, có Yano-kun làm trực nhật đúng là công việc nhanh gọn, cô được nhờ quá. Tùy học sinh mà có khi các em ấy cứ để đó mãi không chịu thu…"

Vừa nói, Chiyoda-sensei vừa lật vài tờ giấy, bắt đầu kiểm tra nội dung.

──Phòng giáo viên vào giờ nghỉ trưa, vô cùng náo nhiệt với các giáo viên và học sinh đến gặp họ.

Có học sinh hỏi bài. Có học sinh đến đưa đồ như tôi. Có học sinh đang thảo luận điều gì đó với vẻ mặt nghiêm túc…

Cũng có những học sinh trông như chỉ đang tán gẫu với giáo viên, không rõ là có mục đích gì hay không.

Và với mỗi người trong số họ, các thầy cô lại phải dừng bữa trưa đang ăn dở, tạm ngưng công việc trên máy tính, hay gác lại việc chấm bài thi để tiếp chuyện.

…Làm giáo viên thật vất vả.

Đây đáng lẽ là giờ nghỉ trưa quý báu của các thầy cô, vậy mà họ chẳng có lúc nào để nghỉ ngơi…

Ở trường cấp ba đã thế này, nếu trở thành giáo viên tiểu học, không biết Sudou sẽ phải vất vả đến mức nào nữa…

"──Rồi, cô đã xác nhận xong. Cảm ơn em nhé."

"Vâng, vậy em xin phép…"

"A, đợi một chút!"

Chiyoda-sensei gọi giật tôi lại khi tôi vừa định quay về lớp.

"…Dạ có chuyện gì ạ?"

"Yano-kun… em vẫn chưa nộp phiếu đăng ký buổi thực tập… Vẫn chưa quyết định được sẽ đi đâu à?"

"…À vâng."

…Đúng rồi nhỉ.

Buổi thực tập đã được Chiyoda-sensei giải thích hôm trước và đang trong giai đoạn chuẩn bị.

Đây là một chương trình mà học sinh sẽ lập nhóm vài người, đến một công ty thực tế để quan sát công việc của họ. Công ty đến thăm có thể là do nhà trường sắp xếp, hoặc học sinh có thể tự liên hệ để xin tham quan.

Mục đích của nó dường như là để học sinh được thấy một công ty gần với công việc mong muốn của mình nhất có thể, từ đó có thể suy nghĩ về tương lai một cách cụ thể hơn.

Thế nhưng,

"…Vâng ạ. Em vẫn chưa quyết định được…"

Tôi vẫn chưa thể quyết định được mình muốn đến tham quan công ty nào.

Shuuji hình như sẽ đến một công ty IT ở Shibuya, còn Sudou thì đến một nhà trẻ gần nhà. Akiha và Haruka dường như cũng đã bắt đầu nhắm đến một vài nơi rồi.

Vậy mà tôi… một kẻ còn chưa quyết định được tương lai mình muốn làm gì, đến giờ vẫn không thể quyết định được sẽ đi đâu.

"Lạ thật đấy, Yano-kun mà lại kéo dài đến phút chót như vậy…"

Chiyoda-sensei nhìn tôi chăm chú với vẻ mặt của một bác sĩ đang chẩn bệnh.

"Có vẻ như em đang khá là phân vân nhỉ?"

"…Vâng."

Giấu giếm cô ấy cũng chẳng giải quyết được gì.

Tôi thành thật gật đầu và quyết định thổ lộ nỗi phiền muộn của mình.

"Em vẫn chưa suy nghĩ thấu đáo về tương lai được… Cho nên, dù đi đâu em cũng không có cảm giác hứng thú ạ…"

"…Hừm, ra là vậy."

Thở ra một hơi, Chiyoda-sensei ngả người vào lưng ghế.

"Mà, cũng phải thôi nhỉ. Ở tuổi này mà bị bảo hãy nghĩ về công việc muốn làm thì cũng khó thật…"

…Liệu có phải, như vậy không nhỉ.

Những người xung quanh tôi đã sớm nghĩ về tương lai cả rồi, và thật lòng thì dạo gần đây, tôi không thể nào rũ bỏ được cảm giác mình đang bị bỏ lại phía sau.

"…À, nhưng mà đúng rồi!"

Chiyoda-sensei đột nhiên có vẻ mặt như vừa nhận ra điều gì đó──rồi với một vẻ mặt hơi khó xử, cô đề nghị với tôi.

"Có lẽ… em nên thử hỏi ý kiến mấy đứa đó xem."

"Mấy đứa đó ạ?"

"Ừm. Vừa hay có mấy đứa sẽ đi thực tập ở một nơi có vẻ hợp với Yano-kun lắm đó. Nên cô nghĩ sao em không thử nói chuyện với chúng một lần xem."

"Ồ…"

Một nơi làm việc có vẻ hợp… là ở đâu nhỉ.

Nhưng nếu Chiyoda-sensei đã nói vậy thì tôi cũng có chút hứng thú.

"Vậy thì nhất định, mong cô giới thiệu cho em ạ…"

"Ừ, tất nhiên rồi. Mà nói đúng hơn, vì là bạn của Yano-kun nên có lẽ để các em tự nói chuyện với nhau sẽ tốt hơn…"

…Bạn của Yano-kun.

Nếu là những người bạn sẽ đến một nơi làm việc có vẻ hợp với tôi──thì có lẽ là 'bọn họ' chăng?

Trong khối năm nay, nếu nói về những người có cùng sở thích thì tôi cũng không nghĩ ra được nhiều lắm.

…Ừm.

Chắc là hai người đó rồi.

"Về nơi làm việc thì cô nghĩ chắc chắn Yano-kun cũng sẽ có hứng thú thôi. Nếu chưa biết tương lai ra sao, thì trước hết cứ thử đến một nơi mình thấy thú vị là được mà… Cơ mà."

Nói rồi, Chiyoda-sensei nở một nụ cười có phần e thẹn.

Cuối cùng, cô nói nhỏ thêm một câu.

"Về phía cô thì, có hơi xấu hổ một chút…"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận