Sankaku no Kyori wa Kagir...
Misaki Saginomiya Hiten
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 04

Chương 23 Hồi Ức Mùa Hạ (Ngày Thứ Ba - Ban Ngày)

0 Bình luận - Độ dài: 9,567 từ - Cập nhật:

Đó là một ngày tháng Tám, chừng mười năm về trước.

Cái thời mà ‘tôi’ vẫn chỉ là một ‘tôi’ duy nhất.

Cái thời trước khi Haruka ra đời, gia đình vẫn còn êm ấm, và tôi đang sống những ngày hết sức bình dị tại một thị trấn cảng ở Hokkaido.

Kỳ nghỉ hè đã trôi qua được nửa chặng, tôi cùng bố đáp máy bay, bắt đầu chuyến du lịch đến Nara.

Hai ngày một đêm. Một chuyến đi không quá dài.

Lúc ấy, tôi chỉ đơn thuần vui sướng “Đi du lịch!”, “Lần đầu đến nội địa!”, nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ mục đích thật sự là để viếng mộ. Mẹ vì bận công việc nên không thể tham gia, và việc chỉ có hai bố con đi với nhau cũng khiến cô bé tôi khi đó cảm thấy thật đặc biệt.

Một cảm giác mơ hồ, như thể mình vừa được bước chân vào thế giới người lớn.

Vì buổi viếng mộ cùng cả họ hàng diễn ra vào ngày thứ hai, nên ngày đầu tiên, bố dắt tôi đi tham quan Nara.

Công viên Nara, chùa Todai-ji, Shoso-in rồi đến đền Kasuga-taisha.

Nếu nhìn bằng con mắt của hiện tại, đây là một lộ trình vô cùng hấp dẫn, và bố cũng đã rất phấn khích, một sự phấn khích mà ngay cả ánh mắt trẻ thơ của tôi khi đó cũng có thể nhận ra rõ ràng.

“Vui quá nhỉ.”

“Bố đã luôn muốn một ngày nào đó được cùng XX đến thành phố này.”

Bố gọi tôi bằng cái tên ngày ấy và mỉm cười.

Đôi mắt trí thức sau cặp kính của ông dịu dàng nheo lại.

Tôi của bây giờ đã có thể thấu hiểu cảm xúc của bố. Người ta luôn muốn cho người mình trân quý thấy thành phố nơi mình sinh ra và lớn lên. Giống như cái cách người ta muốn chia sẻ một cuốn sách hay một bản nhạc mình yêu thích vậy.

Chỉ có điều, với một đứa trẻ như tôi, Nara lại quá đỗi trầm mặc.

Ban đầu, tôi còn tíu tít vui đùa với những chú hươu thản nhiên tụ tập trên đường và tham lam đòi bánh senbei,

“Nèー, chán quáー”

“Chùa chiền chẳng có gì vui cảー”

Nhưng sau khi đi qua chừng ba ngôi chùa, tôi đã đến giới hạn.

“Đi chỗ nào vui hơn điー”

“À, à à, vậy sao, con nói cũng phải nhỉ…”

Vẫn nắm tay tôi, bố quay sang nhìn tôi với vẻ mặt khó xử.

“Với XX thì chùa chiền có lẽ hơi sớm quá. Ừm, làm sao đây ta…”

Trên khuôn mặt rạng rỡ nhưng hiền hậu ấy, một nụ cười khổ lúng túng hiện ra.

Tôi rất thích vẻ mặt đó của bố.

Đôi mày chau lại, khóe miệng cong nhẹ, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi, và cả cần cổ thanh tú ấy──.

Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt đó, cơn dỗi hờn của tôi đều tan biến ngay lập tức, thậm chí, đôi khi tôi còn cố tình nhõng nhẽo chỉ để được nhìn thấy vẻ mặt khó xử của ông.

Thế nên, thỉnh thoảng được ai đó nói “XX-chan giống bố ghê nhỉ”, tôi lại thấy vui và tim đập rộn ràng.

Liệu một ngày nào đó, mình cũng có thể mang khuôn mặt như thế, và làm dịu lòng một ai đó chăng──.

“…A, đúng rồi!”

Bố đang đăm chiêu suy nghĩ bỗng cất tiếng.

Và rồi, vẻ mặt khó xử tan biến, thay vào đó là một nụ cười rạng rỡ, ông cúi xuống nhìn tôi,

“Bố nghĩ ra một nơi muốn dẫn XX đến rồi!”

“Chỗ nào ạ?”

“Một nơi rất đặc biệt. Hồi nhỏ bố cũng từng được đưa đến đó──”

──Thế nên, đây là lần đầu tiên tôi trở lại thành phố này sau hơn mười năm.

Quá trưa. Tôi xuống xe buýt trước ga JR Nara, đưa mắt nhìn quanh và khẽ thở ra một hơi.

“Thì ra, nơi này là thế này sao…”

Những ký ức về lần đến đây trước kia chỉ còn sót lại một cách rời rạc.

Bầu trời trải rộng trên vòng xoay trước nhà ga, những hàng quán lạ lẫm, và tấm biển hiệu của một cửa hàng lưu niệm──.

Trong khung cảnh ngay trước mắt tôi bây giờ, đây đó vẫn có những góc quen thuộc.

Khác với Kyoto hay Osaka, nơi đây mang một không khí khiêm nhường. Nhưng, vẫn có thể cảm nhận rõ một nét thanh lịch trầm lắng──.

Và──tôi nhận ra.

Khi ấy, tôi và bố đã từng ở trong khung cảnh này.

Mình đã một lần nữa quay lại nơi mà ngày ấy mình đã đến──.

“──Vậy nên, hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu hoạt động tự do từ đây.”

Sau khi tất cả đã xuống xe và tập trung tại quảng trường trước ga, từng lớp được giải thích về lịch trình của ngày hôm nay.

“Như các em đã biết, hôm nay chúng ta chỉ có ba tiếng tự do thôi. Vì sau đó chúng ta phải trở về Tokyo nữa…”

Chuyến du lịch cũng đã là ngày thứ ba.

Cô Chiyoda vẫn mỉm cười khi nói, nhưng tôi có cảm giác nét mệt mỏi cũng đang ẩn hiện trên gương mặt cô.

Mà cũng phải, trông coi một số lượng học sinh lớn thế này thì ai cũng sẽ như vậy thôi… Cô vất vả thật rồi ạ…

“Giờ tàu Shinkansen đã được định sẵn, nên các em tuyệt đối không được trễ giờ đâu nhé. Vậy thì, hẹn gặp lại các em tại đây sau ba tiếng nữa!”

“…Nào Akiha, từ giờ mới là trận đấu thực sự đấy.”

Itsuka-chan ngồi cạnh tôi đứng dậy và thì thầm.

“Bọn tớ cũng sẽ cố gắng hết sức… Akiha cũng nhờ cả vào cậu đấy nhé! Hãy làm cho Yano-kun, tỉnh ngộ ra đi…!”

“Ừ, ừm, tớ sẽ cố…”

Tôi gật đầu, rồi quay lại nhìn các thành viên trong nhóm của Itsuka-chan và nhóm của Omochi-san.

Mọi người vừa chuẩn bị di chuyển, vừa ném về phía tôi những nụ cười và ánh nhìn đầy ẩn ý…

Thật sự, tôi cảm thấy vững tâm vô cùng.

Những gì một mình tôi có thể làm thì rất giới hạn, thời gian còn lại cũng chẳng nhiều. Dù vậy, nếu được nhiều người giúp đỡ thế này, tôi cảm thấy như mình có thể tìm ra được một lối thoát nào đó.

…Mà, nói là có bất an thì cũng có thật.

Đúng hơn là, tôi đang cảm thấy khá bất an về những việc mình sắp làm…

Nhưng, bây giờ có nói ra cũng chẳng được gì!

Hiện tại, chỉ có thể làm những gì mình có thể mà thôi…!

“Được rồi, đi thôi nào…!”

“…Ừ, ừm!”

Tôi gật đầu thật mạnh trước lời của Itsuka-chan, và chúng tôi bắt đầu cất bước.

Điểm đến là khu vực có nhóm của Omochi-san──.

Và rồi,

“…Chào, Omochi-san!”

“Aー chàoー Sudou-chanー”

──Cuộc trò chuyện bắt đầu với một vẻ hơi giả lả.

“Nhóm của Omochi-san hôm nay định đi đâu thế?”

“Bọn tớー, hôm nay định thong thả tham quan quanh công viên Nara thôiー. Dù sao cũng không có nhiều thời gian màー”

“Hể, trùng hợp ghê! Bọn tớ cũng định thế đấy! Nếu được thì, đi chung không!?”

“Đó là một ý hay đấy nhỉー”

…Này, có hơi kịch quá không vậy? Không thể diễn tự nhiên hơn một chút được à?

Mà, dù sao thì cũng theo đúng kế hoạch…

May là, Yano-kun có vẻ cũng không để tâm lắm nên chắc không sao…

“Mọi người cũng được chứ!? Gộp hai nhóm này lại với nhau.”

Itsuka-chan nhìn về phía này, giọng nói cao một cách lạ lùng.

“…À, tớ không phiền đâu.”

“Ừ, tớ cũng vậy.”

“…Đông người chắc cũng vui hơn nhỉ…”

Mỗi người vừa cười khổ vừa ngượng ngùng trả lời, và thế là mọi chuyện được quyết định.

“Yosh, quyết định vậy nhé! Mọi người cùng đến công viên Nara nào!”

“Đúng vậy nhỉー, đi thôi đi thôiー!”

Theo sau Itsuka-chan và Omochi-san vẫn đang diễn một cách gượng gạo, chúng tôi cũng bắt đầu đi về phía công viên Nara.

“──Oa, hươu kìa… Có hươu thật này…!”

Ngay sau khi tôi, Haruka, hoán đổi với Akiha.

Khi vừa đến công viên Nara──trước cảnh tượng trước mắt, tôi đã phải thốt lên.

Một công viên thoáng đãng với những bãi cỏ xanh mướt.

Bên trong công viên đông đúc khách tham quan, ở khắp mọi nơi──chúng cứ ở đó một cách hết sức tự nhiên. Rất nhiều hươu.

Có khi nào, số lượng của chúng phải ngang ngửa với con người không…? Đang đi lại, nằm dài, hoặc ăn thứ gì đó…

Dù đã xem trước cảnh này trong sách hướng dẫn, nhưng khi tận mắt chứng kiến thế này, tôi vẫn không khỏi ngạc nhiên.

“Tuyệt vời chưaー!”

Itsuka-chan ưỡn ngực đầy tự hào, như thể đây là công lao của mình.

“Lát nữa chúng ta cũng sẽ chơi đùa với mấy đứa nó. Nhưng trước hết──”

Nói rồi, Itsuka-chan nhìn lên một tòa nhà bên cạnh, một cửa hàng bánh kẹo Nhật trông có vẻ lâu đời.

“Đầu tiên khởi động nhẹ nhàng──bắt đầu từ đây đi nhỉ.”

“──Này Yano-kun, ‘aahn’ cho cậu ấy đi!”

“Đúng đóー, Haruka-chan trông thèm thuồng lắm rồi kìaー”

Và rồi, vài phút sau.

Tôi và Yano-kun đang ở trong cửa hàng đó──tại khu vực ăn uống của tiệm bánh, ngồi đối diện nhau qua một chiếc bàn.

“Hả, aahn? …Mà, cũng được thôi.”

Trên đôi đũa của Yano-kun đang tỏ vẻ hơi bối rối là một miếng kuzukiri được rắc bột kinako và siro đường đen.

Miếng bánh trong suốt, núng nính, trông ngon mắt vô cùng…

Đúng là, mình cũng tò mò vị của nó. Cũng muốn ăn thử một miếng.

Nhưng mà, tôi…,

“…”

Phải để… Yano-kun đút cho mình sao…?

──Hãy làm cho Yano-kun phải rung rinh!

Đó là phương châm cho ngày hôm nay, được quyết định sau cuộc thảo luận ngày hôm qua.

Theo lời Omochi-san, thứ khiến Yano-kun có phản ứng nhất vào hôm qua không phải là đồ ăn cay, những câu chuyện kích thích hay cảnh sắc hùng vĩ, mà là những khung cảnh gợi nhớ về chúng tôi.

“──Thế thì, cứ để Akiha-chan và Haruka-chan tiếp xúc với Yano-chan thật nhiều vào, làm cho cậu ta rung rinh là được! Cứ vận dụng cả ‘eros’ vào để kích thích thì chắc chắn Yano-chan sẽ ‘bừng tỉnh’ ngay thôi!”

…Tiếp xúc thật nhiều? Kích thích?

Làm vậy… có ổn thật không?

Chỉ với một cách đơn giản như vậy, Yano-kun có tỉnh lại được không đây…?

Sao mình cứ cảm thấy hơi bất khả thi thế nào ấy…

Với lại… ‘eros’ nữa chứ.

Rốt cuộc, mình sẽ bị bắt làm gì đây…

Mà, nếu đối phương là Yano-kun thì cũng được. Một chút thì, mình có thể cố gắng…

Nhưng những hành động quá bạo dạn thì tôi lại ngại, và bảo có thể làm cậu ấy rung rinh được hay không thì tôi không tự tin chút nào.

…Dù nói vậy.

Đã đâm lao thì phải theo lao, không thể rút lui lúc này được.

“──Vậy thì, tớ ăn nhé…”

Tôi gật đầu, nuốt nước bọt một cái ực──rồi đón lấy miếng kuzukiri mà Yano-kun đưa tới, và ăn một cách gọn gàng.

Ngay lập tức, vị ngọt thanh tao và hương thơm của bột kinako lan tỏa trong miệng──.

Ừm, ngon, ngon thật nhưng… sao lại thấy ngượng ngùng thế này…

Mình được Yano-kun, đút cho ăn… Lại còn trước mặt bao nhiêu người thế này nữa…

Với lại, nghĩ kỹ thì đây là hôn gián tiếp mà. Dùng chung một đôi đũa, là hôn gián tiếp rồi…

Chẳng hề hay biết sự ngượng ngùng của tôi,

“Nào nào, thấy sao hả Yano-kunー?”

“Được mỹ少女 ‘aahn’ đóー? Dễ thương đúng khôngー?”

Itsuka-chan và Omochi-san hỏi Yano-kun với giọng điệu trêu chọc.

“Có rung rinh không?”

“Chắc là cũng hơi xao xuyến một chút rồi nhỉー?”

Thế nhưng, Yano-kun vẫn giữ vẻ mặt khó hiểu,

“…Không, cũng bình thường.”

…Đấy! Thấy chưa! Đúng là thế mà!

Như thế này thì làm sao mà rung rinh được!

Chỉ có mình mình là bối rối, đúng là công cốc mà!

Thế nhưng, Itsuka-chan và những người khác có vẻ không hề nản lòng,

“Êー, không được àー”

“Mà, dù sao thì cũng mới chỉ bắt đầu thôi.”

“Đúng vậyー. Chuyển sang tiết mục tiếp theo thôiー”

Họ nói với nhau như vậy.

Xin hãy nương tay cho tôi…

“──Vậy thì tiếp theo, thử với hươu xem saoー”

“Làm vậy điー”

Ra khỏi cửa hàng và đi bộ một lúc.

Khi đến khu vực có nhiều hươu, Itsuka-chan và những người khác nói vậy.

Một bãi cỏ rộng, và những chú hươu đang tụ tập đây đó… Ở quê nhà Hokkaido cũng có hươu, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thấy nhiều hươu đến vậy…

Cảm giác hơi sợ một chút…

Trong lúc giữ một khoảng cách thích hợp với chúng, tôi hồi hộp không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, thì

“──Tớ mua bánh senbei hươu rồi đây.”

“Thế này là được đúng không…?”

Hosono-kun và Tokiko-chan, có vẻ như vừa mua từ một quầy hàng gần đó, lén lút đưa cho Itsuka-chan một xấp bánh senbei được bọc trong giấy.

Hể, đó là bánh senbei hươu nổi tiếng sao. Trông cũng giống hệt bánh senbei người ăn.

Nhưng mà, sao nhỉ. Tại sao lại phải đưa một cách lén lút như một cuộc giao dịch bí mật vậy…

“OK cảm ơn!”

“Giúp được nhiều lắmー”

Nhận lấy xấp bánh, Itsuka-chan và Omochi-san nhìn nhau cười nham hiểm.

…Mình có linh cảm rất xấu.

Trong lúc tôi đang cảm thấy bất an, Itsuka-chan cầm bánh senbei tiến lại gần,

“Đây! Các bạn hươu, chú ý!!”

Nói rồi──cô ấy giơ xấp bánh lên cao.

──Ngay lập tức.

Những chú hươu phát hiện ra bánh senbei──bắt đầu ùa về phía chúng tôi.

“──Oa, oa oa oa oa oa oa!”

Vài con… không, phải đến hơn chục con hươu đang vây lấy chúng tôi.

Và rồi, Itsuka-chan quay sang tôi và Yano-kun đang đứng cạnh tôi, mặt tái mét,

“Vậy thì xấp bánh này, Yano-kun và Haruka-chan chia cho mấy bạn hươu nhé! Nhờ cả vào hai cậu đấyー!”

Nói rồi đưa cho mỗi người một nửa xấp bánh, rồi nhanh chóng chuồn đi.

“Ể, này, đợi đã! Itsuka-chan!!”

Đàn hươu──đồng loạt quay về phía tôi và Yano-kun.

Những đôi mắt sáng rực, nhắm vào bánh senbei.

Chúng dí mõm vào chúng tôi, đòi lấy bánh senbei trên tay.

“S, sợ quá…!”

Trước áp lực từ đàn hươu, tôi bất giác lùi lại.

Nhìn từ xa thì chúng dễ thương, nhưng ở khoảng cách gần thế này thì chúng đúng là ‘động vật hoang dã’.

Mà không chỉ bánh senbei, có khi chúng còn sắp cắn cả tôi mất…!

P, phải tìm cách trốn đi thôi…!

Thế nhưng… khi tôi nhận ra thì vài con đã vòng ra sau lưng,

“Này, mọi người cứu với…!”

Rơm rớm nước mắt, tôi nhìn về phía các thành viên trong nhóm.

Đáp lại sự hoảng hốt của tôi, Itsuka-chan lại khoanh tay ra vẻ như một huấn luyện viên nghiêm khắc.

“Này, không cho chúng ăn nhanh lên là không xong đâu Haruka!”

“N, nói vậy chứ…!”

“Nghe nói nếu để chúng chờ lâu quá, hươu cũng sẽ nổi giận đấy!”

“Ể, ểể…!”

Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, đàn hươu đã tự tiện giật lấy bánh senbei từ tay tôi.

Khi tôi nhận ra thì mình đã bị bao vây hoàn toàn──không còn lối thoát.

Hơn nữa, tôi nhận ra.

“…!”

Tôi, và Yano-kun, đang áp sát vào nhau.

Vì mất hết lối thoát, chúng tôi… đang dính chặt vào nhau, như thể đang ôm vậy!

“Oa, oa oa…”

Trái tim tôi bắt đầu đập loạn xạ trước sự việc bất ngờ.

L, l-l-l-làm sao bây giờ!

Mùi hương và hơi ấm của Yano-kun đang ở ngay gần, a a…

Mà không phải──đang chạm vào hẳn hoi.

Ngực của mình, đang ép vào người Yano-kun rất mạnh…!

Không phải chỉ là chạm nhẹ nữa. Mà là, dính chặt luôn rồi.

Thế này… chắc chắn Yano-kun cũng sẽ nhận ra!

Tôi, đã nghĩ như vậy──.

“…”

Tôi liếc nhìn sắc mặt cậu ấy, nhưng Yano-kun không hề có một chút biểu hiện bối rối nào.

Cậu ấy chỉ nhìn xuống đàn hươu với vẻ mặt như muốn nói, gay go đây…

──Cái gì vậy chứ!?

Tôi đang ngượng chết đi được thế này mà sao lại thế kia!?

Chạm vào nhiều như thế này thì ít nhất cũng phải bối rối một chút chứ!

A a, mà trong lúc mình đang tức giận thì đàn hươu! Không chỉ bánh senbei mà chúng còn bắt đầu gặm cả vạt áo đồng phục của mình nữa!

Không được! Này! Áo blazer của mình dính đầy nước dãi rồi…!

“──Haruka-chan! Không cho chúng ăn bánh senbei thì không xong đâu!”

“Nào nào, cố lên đi chứー!”

Giữa lúc đó, những tiếng nói vô tình của Itsuka-chan và mọi người vang lên.

Và quả thật, tôi cảm thấy để thoát khỏi tình cảnh này thì chỉ có cách đó,

“…Ư, ư ư ư ư ư ư ư ư!”

Vừa chịu đựng sự ngượng ngùng và trái tim đang đập thình thịch.

Tôi đã phải cố gắng hết sức để tiếp tục cho hươu ăn bánh senbei.

──Ngay cả sau chiến dịch hươu, Yano-kun vẫn chưa tỉnh ngộ (cũng phải thôi mà…).

Sau đó nữa. Cho đến khi hoán đổi với Akiha, tôi vẫn tiếp tục bị ép phải áp sát Yano-kun.

Bị bắt che chung một chiếc ô giấy ở cửa hàng lưu niệm, bị Yano-kun đẩy vào lúc chui qua lỗ cột, rồi còn bị ép chụp ảnh tự sướng cùng nhau….

Thật sự rất ngượng, và lúc chui qua lỗ cột có lẽ… quần lót của tôi cũng bị nhìn thấy rồi.

Trước đây cũng từng bị nhìn thấy, nhưng ở khoảng cách gần như vậy chắc là lần đầu tiên… Ngượng đến muốn khóc…

Và rồi, khi tinh thần đã hoàn toàn suy sụp, cơ thể cũng đã kiệt sức──tôi đã trao lại gậy tiếp sức cho Akiha.

…Xin lỗi nhé Akiha. Phần còn lại nhờ cả vào cậu…

“──A, đổi rồi à?”

“──Chào buổi sángー, Akiha-chanー”

Itsuka-chan và Omochi-san đang cúi xuống nhìn vào mặt tôi khi tôi vừa tỉnh dậy.

Tôi đang ngồi trên một chiếc ghế dài… có vẻ như đây là công viên Nara. Xung quanh có rất nhiều khách du lịch. Và, lẫn vào đó một cách hết sức tự nhiên là những chú hươu.

“Ừm, chào buổi sáng. …Kế hoạch kia, thế nào rồi?”

“Thế nào, à…”

Itsuka-chan cười khổ, rồi quay sang Yano-kun đang đứng bên cạnh,

“…Thế nào? Yano-kun. Cảm thấy sao?”

“À… vui lắm.”

Yano-kun nở một nụ cười dịu dàng.

“Không ngờ đi đông người thế này cũng không tệ nhỉ…”

“…Là như vậy đấy.”

“Tớ hiểu rồi…”

Trước vẻ mặt khó xử của Itsuka-chan, tôi gật gật đầu.

Tức là không có kết quả gì.

“Mà, bọn tớ chỉ cần xem thôi cũng thấy vui rồi nên không sao.”

“Nhỉー. Cảm giác như đang xem một bộ rom-com trong sáng ngây thơ vậy đóー. Thật là mãn nhãnー”

“Ểể…”

Hai người họ, rốt cuộc đã bắt Haruka làm gì vậy.

Hy vọng là không quá đáng quá…

Vừa cảm thấy bất an──tôi vừa liếc nhìn đồng hồ.

Đã gần một tiếng trôi qua kể từ khi bắt đầu hoạt động tự do.

Thời gian còn lại──chỉ hơn hai tiếng một chút.

“Yosh, nhưng đừng bỏ cuộc, tiếp tục thôi nàoー!”

“Ừ, đúng vậy nhỉ. Vẫn còn thời gian mà.”

Theo sau Itsuka-chan đang cất bước, tôi cũng đứng dậy khỏi ghế dài và bật điện thoại lên.

──Có một điều, tôi muốn xác nhận.

Một điều không liên quan đến chuyện của Yano-kun, mà là điều tôi vô cùng bận tâm──.

Tôi nhanh chóng mở ứng dụng tìm đường, tra cứu thời gian di chuyển từ đây đến ‘nơi bí mật với bố’.

──Trong chuyến đi này, tôi đã rất muốn đến nơi đó.

‘Nơi kỷ niệm chỉ của hai người’ mà tôi và bố đã cùng nhau trải qua một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Nhưng đồng thời, tôi cũng phải làm cho Yano-kun tỉnh lại, và tôi biết rằng việc thực hiện cả hai điều đó trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở Nara là rất khó. Tệ nhất, có lẽ lần này tôi phải từ bỏ việc đến nơi đó…

Nhưng, ít nhất tôi cũng muốn biết.

Chuyện có thể thực sự đi được hay không là một chuyện khác, nhưng tôi còn lại bao nhiêu thời gian. Liệu tôi vẫn có thể đến được ‘nơi đó’ không…

──Và rồi.

Kết quả hiện ra trên màn hình là──,

Thời gian cần thiết: 56 phút (thời gian di chuyển 26 phút)

“──A a…”

Tôi bất giác thốt lên thành tiếng.

“Hết cách rồi…”

Đến nơi đó mất một tiếng đi đường.

Hai tiếng nữa phải quay lại đây, nên dù có đi ngay bây giờ thì cũng gần như không có thời gian ở lại đó.

Thực tế, muốn đến đó cũng cần phải giải thích với các thành viên, và việc đi ngay lập tức là hoàn toàn không thể…

Thế nên──mọi chuyện đã rõ ràng.

Tôi không thể đến được ‘nơi đó’──.

“Tiếp theo làm gì đây?”

“Chơi lớn luôn không? Kiểu trực diện ấy.”

“Không, nếu xét đến tính cách của Yano-kun thì, càng tự nhiên càng tốt…”

“Tạo một không khí lãng mạn, cũng là một ý hay đấy chứー?”

Trước mắt tôi, các thành viên trong nhóm đang bàn bạc về kế hoạch tiếp theo.

…Tôi chợt nghĩ, có lẽ nào.

Có lẽ nếu bây giờ tôi nói ra hết cảm xúc của mình cho mọi người, họ sẽ chấp nhận. Có lẽ họ sẽ nói cùng đi, hoặc có lẽ họ sẽ để tôi và Yano-kun đi riêng hai người.

Thế nhưng──tôi không thể nói ra điều đó.

Có lẽ một phần họ cũng đang thấy thú vị. Có lẽ họ cũng đang tận hưởng chuyện này theo một cách nào đó.

Dù nói vậy──họ đang cố gắng vì tôi. Với những người bạn tốt bụng như vậy, tôi tuyệt đối không thể đòi hỏi thêm nữa.

“──Thử đến núi Wakakusa xem sao? Nghe nói cũng là một địa điểm hẹn hò nổi tiếng đấy.”

“──Àー, ở đó giả vờ hẹn hò à?”

Các thành viên trong nhóm vừa đi vừa bàn chuyện.

Tôi lặng lẽ đi theo họ… nhưng lại chẳng thể cất bước đi đến bất cứ đâu──.

***

──Tôi chưa từng nghĩ, mình lại có thể vui đến thế.

Hai nhóm gộp lại thành một, đi cùng một đoàn tám người đông đúc. Tôi chậm rãi nhìn quanh, và thấm thía cảm nhận điều đó.

Ban đầu tôi chỉ nghĩ, chỉ cần ba ngày này trôi qua mà không có xích mích gì là được.

Cũng không có nơi nào đặc biệt muốn đến, cũng không có việc gì muốn làm. Vậy thì, chỉ cần chuyến đi kết thúc trong yên bình là đủ. Tôi đã định không mong đợi gì hơn thế.

Thế nhưng… đến ngày thứ ba hôm nay, tôi đã lờ mờ nhận ra.

…Mọi người, sao cứ như đang cố làm cho tôi vui vậy?

Ngày đầu tiên, việc bị lạc ở Umeda cùng Akiha/Haruka cũng thật kịch tính, và ngày hôm qua ở Kyoto, Omochi-san và Kogure-san cũng đã rất quan tâm đến tôi.

Và──đến ngày hôm nay.

Cả một nhóm đông người thế này lại cố tình tập trung lại, và có vẻ như đang cố cho tôi xem những thứ thú vị.

Omochi-san với khuôn mặt đắc thắng trong khi môi dính đầy bột kinako bảo tôi đút cho Haruka, rồi Haruka bị đàn hươu vây khốn. Tôi còn được thấy cả cảnh tượng hiếm có là Hosono bị kẹt khi chui qua lỗ cột.

Vừa đi vừa ngắm những chú hươu đang thong thả nằm dài bên vệ đường… tôi nghĩ, giá như cứ thế này mãi thì tốt.

Sau khi chuyến đi kết thúc và trở về Tokyo, nếu có thể sống vui vẻ như thế này.

Nếu có thể mỗi ngày đều ở bên những người bạn hợp cạ, không phải lo nghĩ hay đau khổ, chỉ cần thế thôi là đã đủ lắm rồi──.

“──Bên này là núi Wakakusa!”

“──Gió bắt đầu nổi lên rồi nhỉ, cũng khá lạnh đấy…”

Vừa nói chuyện, mọi người vừa hướng về phía ngọn núi trước mặt.

Từ đó chắc có thể ngắm được cảnh đẹp, và cũng có vẻ thích hợp để đi dạo thong thả….

Không có ý kiến phản đối gì, tôi tiếp tục đi theo sau họ.

──Thế nhưng.

“…”

…Tôi chợt đưa mắt sang Akiha đang đi bên cạnh, và nhận ra.

Ánh mắt nhìn xuống.

Mái tóc bay trong gió.

Bước chân chậm rãi.

Và──nụ cười nhỏ thoáng hiện trên môi.

──Bất chợt, tôi có cảm giác như cơn sốt trên trán đang hạ dần.

Cảm giác hạnh phúc mơ hồ tan biến, thay vào đó là một sự ‘bất an’ lạnh lẽo và da diết──.

“…Akiha.”

Khi tôi nhận ra, mình đã gọi tên cô ấy.

“Cậu… đang cố chịu đựng chuyện gì phải không?”

──Đó là một dự cảm, gần như là một sự chắc chắn.

Akiha bây giờ, đang gượng ép bản thân ở một khía cạnh nào đó.

Cô ấy đang che giấu cảm xúc, và nở một nụ cười.

Qua biểu cảm──tôi có thể nhận ra điều đó một cách rõ ràng.

“Ể…”

Như bị giật mình, Akiha quay sang nhìn tôi.

“Yano-kun…?”

Đôi mắt mở to, Akiha ngơ ngác nhìn tôi.

“…Không phải cậu đang kìm nén điều muốn nói sao?”

Trước câu hỏi lặp lại của tôi, cô ấy cắn môi──.

──Đúng là vậy rồi.

Akiha──đang cố nén lại những lời muốn nói.

Từ trước đến nay, mỗi lần cô ấy nuốt lời vào trong, cô ấy đều mang vẻ mặt này──.

──Bất chợt, tôi cảm thấy một ‘thôi thúc’ trỗi dậy bên trong mình.

d7796b05-a53b-456d-8563-d484f47fb8e3.jpg

Tôi muốn trở thành sức mạnh cho Akiha.

Tôi không muốn để Akiha phải gượng ép bản thân.

Vì điều đó──tôi phải làm gì đó.

──Cảm giác hạnh phúc mờ ảo lúc nãy, như thể chỉ là một lời nói dối.

Một cảm giác sứ mệnh, không biết từ đâu trỗi dậy trong tôi.

“Này… nếu đúng là vậy thì.”

Tôi dừng bước tại chỗ, và nói với Akiha.

“Cậu nên nói điều đó ra với mọi người đi. …Nếu khó nói quá, thì để tớ nói cho.”

“…T, tại sao.”

Akiha vẫn nhìn tôi với vẻ mặt không hiểu.

“Tại sao, cậu lại biết…? Tại sao, lại nói cả những điều như vậy…?”

“…Tại sao, ư…”

Trước câu hỏi đó, ngược lại tôi lại là người bối rối.

“Vì tớ đã luôn dõi theo Akiha mà… đương nhiên là phải biết rồi.”

──Akiha, chớp mắt như thể bị bất ngờ.

“Với lại… không biết sao, tớ có cảm giác đó là một điều quan trọng. Cảm giác rằng không thể cứ để yên như vậy được… Bởi vậy đó.”

“…V, vậy à.”

Akiha gật đầu, rồi cắn môi.

Có lẽ đã nhận ra chúng tôi không đi theo, các thành viên đi trước quay lại, và tiếng của Omochi-san vang lên “…Có chuyện gì vậyー?”.

“…À, này!”

Như thể đã quyết tâm──Akiha ngẩng mặt lên.

“Xin lỗi, từ nãy đến giờ tớ không nói ra được… nhưng, tớ có một nơi rất muốn đến! ──Một nơi tớ muốn đi cùng Yano-kun, chỉ hai người thôi!”

…Hai người?

Trước một câu chuyện không ngờ tới, tôi bất giác nhìn chằm chằm vào mặt Akiha.

Thế nhưng, cô ấy vẫn hướng ánh mắt về phía các thành viên trong nhóm,

“Mọi người… thực sự cảm ơn, vì đã giúp đỡ đến tận đây. Tớ đã được giúp rất nhiều, và rất vui… Nhưng xin lỗi, nếu có thể cho phép tớ ích kỷ một chút──”

──Akiha, nắm chặt lấy tay tôi.

Cảm giác lành lạnh ấy──khiến lớp sương mù trong ý thức của tôi tan đi thêm một chút nữa.

“Tớ muốn đến nơi đó──ngay từ bây giờ. Tớ muốn được phép hành động riêng, chỉ hai người tớ và Yano-kun thôi! …Yano-kun!”

Rồi, Akiha đột ngột quay sang phía tôi,

“Xin lỗi vì đột ngột nói thế này! Nhưng có được không?”

“A, à… được thôi…”

“Cảm ơn cậu. Mọi người thì… sao?”

Akiha một lần nữa quay lại phía trước.

“Sự tùy tiện này… mọi người có thể bỏ qua cho tớ không?”

Trước câu hỏi đó──sau một khoảng lặng ngắn,

“…Đương nhiên là được rồi còn gì~!”

Vì lý do nào đó, Sudou lại là người trả lời với đôi vai buông thõng.

“Ể, Akiha… cậu đã cố nén không nói ra chuyện đó suốt sao?”

“Xin lỗi nhéー… Bọn tớ đã hoàn toàn tạo ra một không khí khó nói rồi nhỉー…”

Tiếp lời Sudou, ngay cả Omochi-san cũng chau mày như muốn nói “toang rồiー”.

“…Đúng là, có lẽ bọn tớ cũng hơi ép buộc quá…”

“Ừm, lẽ ra nên lắng nghe cậu hơn…”

“Đã kéo cậu đi khắp nơi, xin lỗi nhé…”

“N, này đừng xin lỗi mà!”

Trước những lời tự kiểm điểm của các thành viên, lần này đến lượt Akiha trở nên bối rối.

“Bọn tớ cũng đã dựa dẫm vào mọi người là sự thật mà. Tất cả đều là do tớ, đã làm phiền mọi người… Nhưng, thực sự mọi người đã giúp tớ rất nhiều…”

Akiha──khoác lại chiếc cặp lên vai.

Rồi, cô ấy hắng giọng và mỉm cười với mọi người,

“…Cảm ơn. Tớ rất vui. Vậy… bọn tớ đi nhé.”

“Ừ, đi cẩn thận!”

“Nhớ đừng để trễ giờ tập trung đấy!”

“Ừm… hẹn gặp lại sau!”

Chỉ nói bấy nhiêu──cô ấy kéo tay tôi, và bắt đầu đi về phía cổng ra của công viên Nara.

***

"──Nơi ấy tên là Công viên giải trí trên núi Ikoma."

Khi con tàu vừa đi qua một đoạn hầm ngắn để trở lại với mặt đất, tớ liền giải thích cho Yano-kun.

"Từ đây chắc cũng chỉ mất chưa đầy một tiếng... Đó là công viên giải trí ngày xưa tớ từng đến cùng bố. Tớ đã luôn tâm niệm rằng, một ngày nào đó nhất định sẽ quay lại đây..."

Con tàu lắc lư trong tiếng lộc cộc đều đặn dễ chịu, bên trong là những hành khách trông như khách du lịch với mật độ vừa phải. Tớ ngồi cạnh Yano-kun, đối diện với hàng ghế của chúng tớ. Bên ngoài cửa sổ, cảnh sắc phố phường đìu hiu đầu đông trải dài vô tận.

Khung cảnh ấy sao mà giống với cảnh sắc dọc tuyến Seibu ở Tokyo, dù đã hơn mười năm mới thấy lại mà tớ vẫn cảm thấy một nỗi an tâm như được trở về nhà. Có lẽ vì thế, cộng thêm sự mệt mỏi của ba ngày qua, một cơn buồn ngủ khẽ ập đến.

"Một tiếng... vậy là sát giờ lắm đây."

"Ừm, đúng vậy..."

Nếu tính cả thời gian quay về, chúng tớ gần như chẳng có mấy thời gian ở lại công viên.

Có lẽ chỉ đủ để đi dạo một vòng, rồi kết thúc... chăng.

Vả lại... tớ len lén nhìn sang gương mặt của Yano-kun ngồi bên cạnh.

Cậu ấy đang lặng ngắm khung cảnh bên ngoài bằng một vẻ mặt điềm tĩnh. Ban nãy tim tớ đã hẫng một nhịp... vì đã thoáng nghĩ rằng biết đâu cậu ấy đã tỉnh lại rồi. Nhưng không, quả nhiên cậu ấy vẫn đang mơ màng ở một nơi nào đó.

Thời gian tự do của chuyến dã ngoại chỉ còn chưa đầy hai tiếng.

Trong khoảng thời gian ít ỏi đó, liệu tớ có thật sự làm cậu ấy tỉnh lại được không...

"──Tiếp theo là, Ikoma. Ikoma."

"A, Yano-kun, ga tiếp theo mình xuống đó."

Nghe tiếng thông báo trong toa, tớ vội vàng đứng dậy.

Tuy đây là lần đầu đi tuyến tàu này, nhưng nếu chuyển tàu thất bại thì cũng đồng nghĩa với việc không thể đến được công viên.

Tớ muốn hành động sớm một chút để phòng tránh những rắc rối không đáng có.

"Tiếp theo... là đi cáp treo từ Toriimae nhỉ. Đi thôi, Yano-kun."

Nói rồi, tớ nắm lấy bàn tay của Yano-kun đang lảo đảo đứng dậy.

──Tớ chuyển đổi lại từ Haruka tại nhà ga gần nhất với điểm đến.

Đó là trên đường tới ga Ikoma Sanjo.

"...Đúng rồi, chính là chuyến cáp treo này."

Từ chỗ ngồi, tớ nhìn quanh một lượt, đôi mắt khẽ nheo lại vì nỗi niềm hoài niệm.

"Chuyến cáp treo hình chú chó cảnh sát. Chính nó. Hồi nhỏ đến đây, tớ đã nằng nặc đòi đi chuyến cáp treo hình mèo còn lại, nên đã nhờ bố căn giờ cho bằng được..."

...Từng chút, từng chút một, những cảm giác của ngày ấy lại ùa về.

Hôm ấy là một ngày nóng nực, hai bố con phải liên tục bổ sung nước trên suốt chặng đường.

Bố đã lo lắng, dùng chiếc quạt giấy được phát ở nhà ga để ra sức quạt cho tớ, còn tớ thì chỉ biết khúc khích vui mừng.

Mùa thì hoàn toàn trái ngược với khi ấy, bây giờ đã là mùa đông, và bên cạnh tớ cũng không còn bố nữa.

Dẫu vậy, sự thật rằng mình đang cùng người quan trọng đi đến một nơi chốn quan trọng khiến tớ cảm nhận được một niềm hạnh phúc ấm áp lan tỏa, và một cảm giác phấn chấn như thể đang đón chào một bước ngoặt trong cuộc đời.

Cáp treo đã đến ga Ikoma Sanjo.

Tớ bước ra sân ga xem đồng hồ──có lẽ chúng tớ chỉ có thể ở đây khoảng mười lăm phút.

Quả nhiên, cùng lắm cũng chỉ đủ để đi một vòng quanh công viên.

Tớ ngước nhìn lên, mặt trời đã ngả bóng về tây, bầu trời nhuốm một màu lam xen lẫn sắc hồng diễm lệ──.

"──Woa...! Đúng rồi, chính là cảm giác này!"

Vừa bước ra khỏi nhà ga──khung cảnh trước mắt khiến tớ bất giác phải thốt lên.

Tòa tháp phi hành vươn thẳng lên bầu trời rộng lớn, đường ray tàu lượn uốn lượn chạy ngay trên đầu.

Các tòa nhà và lối đi đều đã hằn dấu vết thời gian... nhưng xung quanh vẫn có kha khá khách tham quan, kể ra thì khá là nhộn nhịp đối với một công viên giải trí nhỏ ở địa phương.

Và, tất cả những khung cảnh ấy──vẫn vẹn nguyên như ngày hôm đó.

Vẫn y hệt như 'nơi chốn đặc biệt' trong ký ức của tớ──một cảm xúc nóng hổi dâng tràn lồng ngực.

"...Đi thôi, Yano-kun!"

Tớ nắm tay cậu ấy, bước về phía những trò giải trí.

"Này, nhìn kìa, con gấu trúc đó!"

Vừa nói, tớ vừa chỉ lên chiếc monorail xe đạp đang chạy trên đầu.

"Trông thì dễ thương vậy thôi, nhưng nó chạy ở chỗ khá cao nên hơi đáng sợ đó... Nhưng mà, cảnh sắc thì đẹp vô cùng! Có thể nhìn bao quát cả thành phố Osaka luôn..."

Tớ nhớ lại bàn tay của bố đã nắm chặt tay mình khi tớ sợ hãi vì cảm giác như sắp rơi xuống. Bàn tay của Yano-kun mà tớ đang nắm bây giờ, cũng là bàn tay gầy và mềm mại y hệt như lúc đó, khiến tớ bất giác siết chặt những ngón tay mình.

"Đúng rồi, cái tháp phi hành mà mình thấy từ nãy giờ ấy, nó tuyệt vời lắm! Nó được xây từ khoảng chín mươi năm trước, tức là có từ thời mà những tác giả chúng ta yêu thích như Yumeno Kyusaku còn đang hoạt động đó!"

"Hể, cũ đến vậy sao..."

Yano-kun mỉm cười hiền hậu lắng nghe câu chuyện của tớ.

Điều đó làm tớ vui sướng, phấn khích hệt như ngày hôm đó, khiến tớ không sao ngừng nói được.

Thứ tiếp theo lọt vào mắt tớ là sân khấu ngoài trời.

"Tớ đã xem show Precure ở sân khấu ngoài trời đó đó... Tớ còn được các Precure mời lên làm đại diện khán giả nữa cơ. Nhân vật phản diện đáng sợ quá làm tớ suýt khóc... rồi bố đã đến cứu tớ..."

──Tất cả những gì lọt vào tầm mắt đều ẩn chứa kỷ niệm với bố.

Cái máy bán hàng tự động bên vệ đường.

Góc game có phần hơi đìu hiu.

Cửa hàng Plaza, khu nghỉ chân, và cả nhà hàng nữa.

Những ký ức từ cái thời── 'tớ' vẫn chỉ là 'tớ'.

Một ngày hạnh phúc của cái thời gia đình vẫn còn yên ấm.

Nhưng... tớ nhớ rõ về ngày hôm đó không chỉ đơn thuần vì nó vui.

Là vì 'những lời' mà bố đã nói với tớ ngày hôm đó, vẫn mãi đọng lại trong tâm trí tớ cho đến tận bây giờ──.

"...A, đến đây là hết rồi sao."

Khi chúng tớ đến cuối công viên, Yano-kun khẽ thì thầm.

"Vì là công viên giải trí trên đỉnh núi nên khuôn viên hơi nhỏ nhỉ..."

Và rồi──từ nơi đó. Từ một không gian được gọi là 'Quảng trường Sao', cậu ấy nhìn xuống đồng bằng Osaka và khẽ nheo mắt.

"...Đẹp quá."

──Mặt trời đã lặn hẳn. Trước mắt chúng tớ, cảnh đêm của Higashi-Osaka trải rộng như những hạt đường được rắc ra.

Một thứ ánh sáng nhỏ nhoi và dịu êm, khác với cảnh đêm của Tokyo.

Vừa ngắm nhìn cảnh sắc ấy──tớ vừa nghĩ, đây là cơ hội cuối cùng.

Chắc chắn, nếu muốn làm Yano-kun tỉnh lại trong chuyến dã ngoại này, thì đây chính là cơ hội cuối cùng──.

──Thực ra, tớ có một ý tưởng.

Chỉ một phương pháp duy nhất có khả năng làm Yano-kun tỉnh lại──.

Tớ nhớ lại nội dung mà hôm qua Haruka đã nói chuyện qua điện thoại với Kirika-chan.

──Kirika-chan, hình như đã nói với Yano-kun thế này...

"Chẳng phải cậu đã rất vui khi được diễn một vai khác sao..."

"Chẳng phải quãng thời gian ở bên tớ đã rất vui sao, chẳng phải cậu đã rất mừng khi tạo ra một nhân vật khác và đưa lễ hội văn hóa đến thành công sao..."

Nhìn vào dòng ghi chú còn lại trong điện thoại, tớ cảm thấy như mình đã hiểu được tại sao Yano-kun lại trở nên như vậy.

Và rồi──tớ đã nghĩ ra. Một cách để đưa cậu ấy trở lại như trước.

Dẫu vậy──,

"..."

Đứng trước mặt Yano-kun, tớ lại không thốt nên lời.

──Tớ không biết liệu mình có được phép làm một chuyện như vậy không.

Vấn đề lần này liên quan rất lớn đến cảm xúc của Yano-kun, đến chính con người của cậu ấy.

Đó là một câu chuyện nhạy cảm, nếu thất bại và làm tổn thương cậu ấy thì một lời xin lỗi sẽ không bao giờ là đủ.

Tớ đã thử dùng sổ ghi chép để bàn với Haruka, nhưng con bé cũng có suy nghĩ tương tự. Dù nói rằng "Đúng là cách đó có thể hiệu quả...", nhưng con bé cũng do dự "Nhưng mà... hơi đáng sợ nhỉ".

Nếu tính thời gian thì bây giờ chỉ còn nước quay lại nhà ga để nhập hội với mọi người thôi.

Thế nhưng... tớ không thể tiến về phía trước.

Tớ không biết liệu mình có được phép──bước sâu hơn vào con người cậu ấy đang ở bên cạnh hay không.

"...Akiha?"

Bất chợt──Yano-kun gọi tên tớ.

Và rồi, cậu ấy nhìn vào mặt tớ──,

"...Cậu sao vậy?"

Cậu ấy nghiêng đầu một cách khó hiểu.

"Trông cậu vẫn chẳng khác gì cả... cứ như đang cố kìm nén chuyện gì đó vậy..."

Vẻ mặt ấy, giọng nói dịu dàng ấy──khiến cho ký ức bên trong tớ bất chợt ùa về.

Một cuộc trò chuyện nào đó, mà tớ đã có với bố khi đến nơi này lần trước──.

"...Sao vậy con? XX..."

Bố nhìn vào khuôn mặt của tớ, khi tớ đang đứng từ 'Quảng trường Sao' nhìn xuống cảnh hoàng hôn của Higashi-Osaka.

"Con đang nín nhịn gì sao? Muốn đi vệ sinh à?"

"Không phải!"

Bị nghi oan một cách vô cớ khiến tớ hơi khó chịu, nhưng tớ vẫn đưa mắt trở lại với cảnh đêm.

Quả thật, tớ đang kìm nén.

Có một điều tớ rất muốn nói với bố, nhưng lại đang cố gắng hết sức để không nói ra. Trong lúc đó, tớ bỗng trở nên buồn bã như thể niềm vui khi chơi đùa ban nãy chỉ là giả dối.

Có lẽ là do phản ứng ngược sau khi đã vui đùa quá mức, tớ cảm thấy bản thân lúc này thật thảm hại, và hơn nữa lại còn có cảm giác mình là một đứa trẻ hư... Bất chợt, nước mắt cứ thế tuôn rơi lã chã.

"...Hức, hu hu..."

"Thật sự là sao vậy con..."

Ngồi xổm xuống bên cạnh tớ, bố dịu dàng xoa đầu.

"Bố sẽ không nói cho ai đâu, thử kể cho bố nghe đi con..."

"...Huhu... oaaa..."

Sự dịu dàng ấy sao mà xót xa đến thế, tớ lại khóc thêm một trận nữa, rồi mới,

"...Con đã nghĩ là muốn đến đây lần nữa."

Chấp nhận số phận, tớ nói ra những gì mình nghĩ.

"Lần sau lại đến đây một lần nữa, cùng với bố..."

"...Đâu phải chuyện gì cần phải giấu đâu con."

Bố tròn mắt ngạc nhiên.

"Bố cũng đang nghĩ là muốn đến đây cùng XX lần nữa mà? Vậy tại sao con lại phải kìm nén chứ...?"

"Tại vì... hôm nay con đã nhõng nhẽo đòi đến đây rồi. Con nghĩ mình không được đòi hỏi thêm nữa..."

"...Không sao đâu, con cứ nhõng nhẽo bao nhiêu cũng được mà."

"Trở nên vui vẻ hơn nữa... con thấy hơi sợ."

──Nghe những lời đó, bố sững sờ nín thở.

"Sợ sao? Tại sao vậy con?"

"Hôm nay con đã rất rất vui rồi... nhưng nếu còn cố gắng để vui hơn nữa, con có cảm giác như thế là không được... Nếu không biết điểm dừng, con có cảm giác... như mình đang làm một điều gì đó xấu xa vậy..."

Lúc nào tớ cũng nghĩ như vậy.

Khi có quá nhiều chuyện vui, không hiểu sao tớ lại cảm thấy tội lỗi. Một cảm giác cắn rứt, như thể mình đang gian lận, như thể mình đang cảm nhận một niềm hạnh phúc lớn hơn những gì mình xứng đáng.

Thế nên ngược lại, những lúc như vậy mà gặp phải một chuyện đau đớn một chút, tớ lại thấy an lòng.

A... thế này là vừa đủ rồi, tớ nghĩ. Một thực tại như thế này, mới xứng đáng với mình.

"...Vậy sao."

Ngẩng mặt lên, bố trầm tư một lúc. Rồi ông cười với vẻ mặt khó xử quen thuộc ấy.

"...XX này, đây là điều mà gần đây bố cũng mới thông suốt được thôi."

"Vâng."

"Xem ra, thế giới này dường như chẳng hề tồn tại thứ gọi là ‘Nhân Quả’ tuyệt đối đâu con ạ."

"...Nhân quả ạ?"

"À, ừm... Chẳng hạn như nếu cố gắng thì nhất định sẽ được đền đáp, hay làm việc tốt thì sẽ có phần thưởng, còn làm việc xấu thì một ngày nào đó sẽ bị trừng phạt... những chuyện như vậy đó con."

"...Không có sao ạ? Nhân quả."

Tớ đã luôn đinh ninh rằng nó chắc chắn tồn tại.

Bởi vì, dù là trong sách, trên TV hay trong phim, mọi thứ đều như vậy mà.

Người làm việc tốt sẽ được đền đáp, người làm việc xấu sẽ bị trừng phạt.

Ngoài đời thực cũng vậy, đứa trẻ ngoan thì được khen còn kẻ trộm thì bị bắt.

"...Đúng là bố không nói là hoàn toàn không có. Ví dụ, bố sẽ khen nếu XX làm việc tốt, và sẽ mắng nếu con làm việc xấu. Nhưng... nếu nhìn rộng ra, thì không hiếm những người rất tốt bụng phải chịu khổ cả đời, hay những người rất xấu xa lại giành được thành công lớn. Đây là một điều gây sốc và cũng rất đáng tiếc."

"...Vậy, sao ạ."

"XX là một cô bé rất nghiêm túc mà. Bố hiểu con lo lắng là phải. Với lại, nếu con đã để tâm đến bố, thì cảm ơn con. Bố rất vui."

Nói rồi, bố đặt tay lên vai tớ.

"Nhưng──bố muốn con hãy nhớ lấy điều này. Nỗi đau có thể chồng chất không giới hạn, và ngược lại, hạnh phúc cũng có thể đong đầy vô tận. Nói cách khác──con không cần phải ngần ngại việc trở nên hạnh phúc đâu."

──Bây giờ nghĩ lại, đó là những lời thật sâu sắc.

Đừng ngần ngại việc trở nên hạnh phúc.

Rốt cuộc, tớ vẫn chưa thể thực hành tốt những lời đó.

Sau này, tớ vẫn luôn do dự đâu đó về việc trở nên quá hạnh phúc──và tớ hiểu rõ, chính điều đó đã dẫn đến việc 'Haruka' được sinh ra bên trong tớ.

Ở giai đoạn đó, bố đã nhìn thấu được bản chất ấy bên trong con người tớ──.

Và──bây giờ.

Những lời đó, tại chính nơi này sau hơn mười năm, một lần nữa lại xuyên thấu trái tim tớ.

Tớ đã sợ hãi việc bước tới. Tớ đã không biết liệu mình có được phép làm một chuyện như vậy không.

Nhưng──tớ sẽ thử cầu xin.

Bởi vì bố, ngay lúc này, đã thúc đẩy sau lưng tớ──.

"...Yano-kun."

Tớ gọi tên cậu ấy.

Lấy hết can đảm, tớ quay cả người về phía cậu.

Dưới ánh đèn trong công viên, cậu ấy quay lại nhìn tớ với vẻ mặt khó hiểu.

"Ừm... Tớ có chuyện muốn hỏi."

***

"──Cậu không còn biết bản thân mình là ai nữa, đúng không?"

Câu hỏi của Akiha──vang vọng trống rỗng trong tâm trí tôi.

"Yano-kun, vào ngày lễ hội văn hóa... cậu đã bị Kirika-chan nói rằng 'Chẳng phải cậu đã rất vui khi được diễn một vai khác sao?'. Hơn nữa, đúng vào lúc đó, cậu lại bị tớ nói lời chia tay... Bị tớ nói là hãy chọn một trong hai, tớ hoặc là Haruka..."

Như thể đang thú tội, Akiha khẽ cắn môi.

"...Xin lỗi cậu, tớ đã không nhận ra Yano-kun đang ở trong tình trạng như vậy... Tớ chỉ toàn nghĩ đến cảm xúc của bản thân mình. Haruka cũng vậy, con bé đã tự kiểm điểm rằng mình đã hơi ép buộc cậu... Xin lỗi cậu nhé."

──Tim tôi, bắt đầu đập nhanh dần.

Tôi không thể tiếp thu được những lời Akiha nói. Ý nghĩa của chúng không thấm vào đầu tôi một cách trọn vẹn.

Nhưng──không còn nghi ngờ gì nữa, cô ấy đang cố gắng chạm vào cảm xúc của tôi. Điều đó, tôi có thể cảm nhận rõ ràng như một cảm giác trên da thịt──.

"Xin lỗi, tớ lạc đề rồi, nhưng nói tóm lại là... Yano-kun, lúc đó có phải cậu đã không còn biết bản thân mình là ai nữa không... Dù cậu đã rất ghét việc tạo ra một nhân vật khác, nhưng chẳng phải cậu đã rất vui khi diễn và đưa lễ hội văn hóa đến thành công sao? Chẳng phải cậu đã cảm thấy vui mừng về điều đó, đúng như lời Kirika-chan nói sao? Và rồi..."

Rồi, một cách đau đớn, Akiha tiếp tục,

"──Và chẳng phải cậu, cũng không biết mình thích ai hơn, giữa tớ và Haruka, đúng không?"

Trước những lời đó──trái tim tôi, bắt đầu đập loạn lên không sao kìm lại được.

Hơi thở trở nên dồn dập, những dòng suy nghĩ vốn đã ngừng trệ bỗng tuôn trào.

Và rồi──tôi nhận ra.

Cảm giác như không có gì dưới chân mình.

Đang đứng một mình trơ trọi, trên một cái hố không đáy──một sự chênh vênh tuyệt đối.

"Thế nên──Yano-kun đã cố gắng bảo vệ bản thân."

Akiha tiếp tục nói, từng lời, từng lời một.

"Cứ như vậy, không còn biết cảm xúc của mình là gì, không còn biết bản thân là ai nữa... Ừm, đáng sợ lắm nhỉ. Thế nên, cậu đã ép buộc bản thân ngừng suy nghĩ. Thế nên... dạo gần đây, có phải cậu cứ luôn mơ màng không..."

──Những gì Akiha nói đều đúng.

Lúc này, tôi không hiểu chính mình.

Dù không muốn lừa dối bản thân, nhưng việc lừa dối lại mang đến hạnh phúc.

Dù thích Akiha, nhưng tôi cũng thích cả Haruka──.

Bên trong tôi──có một mâu thuẫn khủng khiếp.

──Trước nỗi sợ hãi đó, tôi đã vô thức ngừng suy nghĩ.

Tôi đã đẩy cảm xúc và thế giới ra xa, cố gắng không nhìn vào thực tại.

Nhưng──chuyện đó cũng kết thúc rồi. Một khi đã bị làm cho nhận ra, tôi không thể tiếp tục giả vờ không biết được nữa.

──Nhận ra thì, hơi thở của tôi đã trở nên dồn dập tự lúc nào.

Suy nghĩ chạy tán loạn, vương vãi khắp nơi không thể nào gom lại được.

──Không ổn rồi, tôi nghĩ.

Sẽ rơi mất.

Cứ thế này──mình sẽ rơi xuống cái hố đang mở ra dưới chân.

Nếu vậy, sẽ không thể dễ dàng quay trở lại đượ──,

"──Yano-kun!"

──Hai tay tôi, bị một lực mạnh nắm lấy.

Ngẩng mặt lên──ở cự ly gần, là đôi mắt của Akiha.

Đôi mắt chứa đựng cả một dải ngân hà trong bóng tối hàng tỷ năm ánh sáng, y hệt như ngày đầu chúng tôi gặp nhau──.

Và rồi cô ấy,

"Tớ có một đề nghị!"

"Đề... nghị?"

"Đúng vậy! Tớ đã bàn với Haruka và quyết định rồi! Thế nên, hãy nghe đây!"

Bị ánh mắt của cô ấy xuyên thấu──tôi chỉ biết gật đầu lia lịa.

Lúc này, tôi chỉ có thể làm được bấy nhiêu.

Chỉ có thể bám víu vào bàn tay mà Akiha, mà Haruka đã chìa ra.

"Quả thật, tớ nghĩ rằng đối với Yano-kun bây giờ, không có nhiều điều chắc chắn..."

Siết chặt tay tôi hơn, Akiha bắt đầu nói.

"Không biết cảm xúc của mình, không biết mình là người thế nào──khi đó, cậu sẽ nghĩ mọi thứ đều có thể là giả dối, đúng không. Cậu có thể nghi ngờ tất cả mọi thứ. Nhưng mà nhé. Có một điều chắc chắn. Một điều rõ ràng mà chúng tớ có thể khẳng định."

"...Điều chắc chắn?"

"Ừm."

Khi tôi gật đầu, Akiha khẽ mỉm cười e thẹn.

Như thể lần đầu tiên nói ra điều đó, cô ấy nói với vẻ ngượng ngùng.

"Đó là việc tớ và Haruka──cả hai chúng tớ, đều thích Yano-kun."

──Nghe những lời đó, nỗi bất an trong tôi vơi đi đôi chút.

Cái hố mở ra dưới chân tôi, thu nhỏ lại một chút.

"Ừm, ngay cả bây giờ tớ vẫn thích Yano-kun. Haruka cũng vậy, tình cảm của con bé không hề thay đổi. Chúng tớ rất thích cậu. Thế nên, này..."

Nói rồi, Akiha nhìn sâu vào mắt tôi──,

"──Hãy dựa dẫm vào chúng tớ."

──Bằng một giọng nói trong trẻo, cô ấy nói ra điều đó một cách rõ ràng.

"Hãy tin tưởng chúng tớ. Hãy tựa vào chúng tớ. Hãy cần đến chúng tớ. Nếu Yano-kun cầu xin, chúng tớ sẽ trở thành điểm tựa đầu tiên cho 'cậu'. Sẽ trở thành 'thứ không đổi' đầu tiên của Yano-kun, người đã đánh mất tất cả."

Nói đến đó, Akiha mới khẽ mỉm cười,

"...Thế nào? Nếu vậy thì có lẽ cậu sẽ an tâm hơn một chút, tớ nghĩ vậy..."

──Có lẽ, là vậy.

Nếu như, hai người họ nói với tôi như vậy. Nếu như Akiha và Haruka vẫn nói rằng họ thích tôi, một kẻ đã mất đi thực thể và không còn biết mình đang ở đâu như thế này──.

Tôi, có lẽ có thể bắt đầu lại từ đó.

Có lẽ có thể bắt đầu đi tìm, xem điều gì mới là sự thật──.

"...N-nhưng mà thế thì,"

Đến lúc này, tôi mới có thể cất lên tiếng nói từ cổ họng.

"...Nhưng làm vậy... chẳng phải là đang lợi dụng tình cảm của hai cậu hay sao?"

"...Không, không phải vậy đâu, Yano-kun."

Lắc đầu──Akiha nở một nụ cười nhạt,

"Chúng tớ cũng không chỉ đơn thuần hy sinh để nâng đỡ Yano-kun đâu. Bởi vì──"

Akiha khẽ buông tay đang nắm lấy hai tay tôi.

Và rồi, cô ấy lùi lại hai bước, đứng thẳng đối diện với tôi──,

96b50812-0b1f-4b3e-bc32-3f68f0a089a5.jpg

"──Bởi vì một khi đã như vậy, Yano-kun sẽ không bao giờ có thể buông tay chúng tớ được nữa."

──Nghe những lời đó, cơn nóng trên trán tôi chợt tan biến.

Nhịp tim đập dồn dập, mồ hôi rịn ra trên lòng bàn tay, tất cả đều lạnh đi như thể chỉ là giả dối.

Và──tôi hiểu ra.

Đúng vậy, đây không phải là sự hy sinh hay lòng nhân ái gì cả. Mà là──một cuộc giao dịch.

Một cuộc giao dịch của cả ba người, rằng hãy cần đến chúng tôi, đổi lại chúng tôi sẽ trở thành điểm tựa cho cậu.

"...A, hình như sắp đến lúc chuyển đổi rồi."

Mặc kệ tôi đang bối rối, Akiha mỉm cười.

"Tớ đã nói chuyện với Haruka cả rồi... những chuyện còn lại, hãy nghe từ con bé nhé. ...Vậy nhé, Yano-kun."

Chỉ nói bấy nhiêu, Akiha cúi đầu, dùng tóc mái che đi vẻ mặt.

Và rồi, sau một khoảng lặng bằng vài nhịp thở,

"...Hửm? ...A, đổi rồi nhỉ."

Haruka ngẩng mặt lên, nhìn quanh.

Cô ấy vươn vai một cái, rồi quay sang phía tôi,

"...Akiha, đã nói hết mọi chuyện rồi sao?"

"Ừm. Tạm thời, tớ đã nghe lời đề nghị rồi."

"Vậy à."

Nói rồi, cô ấy đưa mắt nhìn cảnh đêm Osaka, rồi bắt đầu cười khúc khích.

"Thiệt tình, cậu ấy cũng dám nói ra những lời táo bạo thật đấy nhỉ. Mà, một khi đã đồng ý thì có lẽ tớ cũng là đồng phạm... Ừm, tớ nghĩ có lẽ nó hơi gian lận một chút. Nói sao nhỉ, có vẻ giống như sự phụ thuộc lẫn nhau, và thật ra... có lẽ không tốt đâu nhỉ."

Về điều đó, tôi cũng đồng tình.

Tôi hiểu ý của Akiha. Thậm chí, nếu không có lời đề nghị của cô ấy, tôi không biết mình đã ra sao nữa.

Dẫu vậy──đâu đó trong tôi, vẫn có một thứ gì đó nhỏ nhoi cứ lấn cấn mãi.

Rằng mối quan hệ đó, có thật sự lành mạnh hay không──.

"Nhưng mà... đằng nào thì, cũng chẳng có câu trả lời đúng ở đâu cả."

Lời của Haruka, vẫn nhẹ nhàng như mọi khi.

"Mọi người xung quanh có thể sẽ nói này nói nọ, và tớ nghĩ cũng có thể dùng lý lẽ để phủ nhận nó. Nhưng... đơn giản là, nếu được cậu dựa dẫm thì chúng tớ sẽ rất vui. Đổi lại, chỉ cần được cậu trân trọng một cách tử tế. Chỉ cần vậy thôi, bây giờ chúng tớ nghĩ thế là đủ rồi."

──Bây giờ.

Như lời cô ấy nói, lời đề nghị này không phải là câu trả lời cho tất cả.

Nó chỉ là một lời đề nghị cho quá trình mà thôi. Vấn đề chính của chúng tôi, chắc chắn nằm ở phía sau đó.

"Thế nên──thế nào?"

Haruka nói vậy rồi nghiêng đầu.

"Yano-kun, sẽ nhìn về phía chúng tớ chứ...?"

──Trước câu hỏi đó, cuối cùng tôi cũng nhận ra.

Tầm nhìn vốn đã mờ mịt kể từ lễ hội văn hóa, giờ đã trở nên rõ ràng và sắc nét.

Cái lạnh của cơn gió thổi qua, sự lấp lánh của cảnh đêm, nhịp tim không ngừng đập──tất cả những điều mà tôi đã né tránh, giờ đây tôi có thể cảm nhận được mà không cần một lớp màng lọc nào.

──Đã không còn, lựa chọn nào khác nữa.

Chấp nhận lời đề nghị đó, rồi sẽ ra sao, tôi không biết.

Nhưng, tôi muốn thử đặt cược vào nó. Muốn thử làm nũng với tình cảm của hai người họ──.

"...Ừm."

Trước Haruka đang mỉm cười như một cảnh trong phim, với cảnh đêm làm nền.

Tôi quyết tâm, rồi khẽ gật đầu──.

"──Cho tớ... được dựa dẫm vào hai cậu, vào Akiha và Haruka──"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận