Tập 04
Chương 21 Cố Đô Tươi Đẹp, Kẻ Thù Đáng Sợ (Ngày Thứ Hai - Ban Ngày)
0 Bình luận - Độ dài: 7,482 từ - Cập nhật:
"──Đây là, Kyoto......"
Vừa bước xuống xe buýt, thành phố cổ kính đã hiện ra ngay trước mắt.
Lòng trào dâng một cảm xúc sâu sắc, tôi bất giác thì thầm.
"Kinh đô đã được đặt ở đây suốt một ngàn năm trời......"
──Tôi có cảm giác như đến cả mùi của không khí cũng khác.
Phía sau lưng là nhà ga Kyoto với dáng vẻ hiện đại đến bất ngờ. Phía trước mặt là tháp Kyoto mang một bầu không khí hoài cổ. Trên đại lộ ngay bên cạnh, vô số dòng xe đang hối hả lướt qua. Xung quanh có rất nhiều tòa nhà hoành tráng, nhưng trông chúng có vẻ thấp hơn so với ở Tokyo, hẳn là vì những quy định về bảo vệ cảnh quan.
Pháp lệnh cảnh quan do chính quyền địa phương ban hành để bảo vệ các khu phố và địa điểm du lịch mang đậm dấu ấn lịch sử. Trong số đó, pháp lệnh của Kyoto được mệnh danh là "nghiêm ngặt nhất Nhật Bản", với những quy định chi tiết về chiều cao công trình hay màu sắc của biển hiệu. Ngày xưa, tôi đã học về điều này trong giờ xã hội.
Có lẽ nhờ pháp lệnh ấy, hay có lẽ do sức mạnh nội tại của chính mảnh đất này, mà vạn vật lọt vào tầm mắt tôi đều mang một vẻ cổ kính và trang nhã. Tôi cảm nhận được một nét thanh lịch khác biệt với Tokyo, và trái tim tôi bất giác lâng lâng.
──Khi ấy, trời vừa chớm trưa.
Sau khi kết thúc chuyến tham quan theo lớp vào buổi sáng, từ giờ trở đi là thời gian tự do.
Túm tụm lại cùng Itsuka-chan, Shuuji-kun và Tokiko-chan để xem lại cẩm nang, tôi không thể giấu được sự phấn khích của mình.
"Chùa Ninna-ji, chùa Kinkaku-ji, đền Shimogamo-jinja, sông Takase-gawa...... Cầu Shijou Oohashi cũngน่า mong đợi, và cả phố Ponto-chou nữa, mình muốn sớm được thấy quá......!"
"Ồ, Akiha, hiếm thấy cậu hào hứng thế nhỉ."
Itsuka-chan nhìn vào tôi với vẻ vui sướng lạ lùng.
"Từ lúc chuẩn bị cậu đã có vẻ mong chờ Kyoto lắm rồi mà."
"Ừm, vì đây là thành phố tớ luôn ao ước được đặt chân đến......"
──Thành phố Kyoto, nơi đã trở thành bối cảnh cho vô số những câu chuyện.
Từ "Kinkaku-ji" của Mishima Yukio đến "Takasebune" của Mori Ōgai. Gần đây hơn thì có các tác phẩm của Morimi Tomihiko. Kyoto được miêu tả trong đó cứ như một miền đất lạ hay một thế giới khác, có thể trực tiếp đến thăm nơi này quả thực như một giấc mơ.
"Chà, tớ cũng nóng lòng muốn trổ tài đây!"
Itsuka-chan, người đã vạch ra toàn bộ lộ trình, trông có vẻ rất hăng hái.
"Đúng là bõ công làm hướng dẫn viên mà! Hôm nay, chỉ trong một ngày, chúng ta sẽ càn quét khắp thành phố Kyoto cho thỏa thích!"
Đúng như lời cô ấy nói, lịch trình hôm nay của nhóm chúng tôi khá là dày đặc. Cô ấy đã khéo léo kết hợp tất cả "những điểm muốn đến" mà tôi đã liệt kê, tạo ra một lịch trình có thể gọi là "Đại tiệc Kyoto", bao gồm từ những nơi nổi tiếng đến cả những danh thắng ít người biết.
......Tất nhiên, không phải cứ vui vẻ tham quan là ổn.
Kế hoạch đưa Yano-kun trở lại bình thường đã bước sang giai đoạn hai sau khi chúng tôi nắm tay nhau vào tối hôm qua.
Mục tiêu của ngày hôm nay là── "xác định nguyên nhân khiến cậu ấy thay đổi".
Có thật là do tôi đã nói lời chia tay không? Hay còn có yếu tố nào khác nữa?
Và── chúng tôi phải tìm ra cách để cậu ấy trở lại bình thường ngay trong hôm nay.
......Nhưng mà, ừm.
Chắc chắn sẽ ổn thôi.
Hôm qua dù có chút trục trặc nhưng cuối cùng vẫn đạt được mục tiêu, nên hôm nay chắc cũng sẽ suôn sẻ. Đã cất công đến mảnh đất mình hằng ao ước rồi, thay vì cứ mãi lo lắng, tôi muốn giữ một tâm trạng tích cực.
Chỉ là── dù gì cũng nên nắm bắt động tĩnh của nhóm cậu ấy một chút.
"......Cậu ơi."
Tôi cất tiếng gọi Kogure-san đang đứng gần đó.
"Nhóm cậu hôm nay dự định đi đâu vậy? Đã quyết định điểm đến và thứ tự chưa?"
"À, Akiha. Bọn tớ thì,"
Nói rồi, Kogure-san cho tôi xem lịch trình trong ngày được ghi trên cẩm nang.
"Hôm nay...... chủ đề là 'Một ngày thong thả ở cố đô' thì phải. Nhỉ, Hosono?"
"Ừ, đúng vậy."
Hosono-kun đứng bên cạnh gật đầu.
"Tớ đã nói với Yano rằng đã đến một thành phố đậm chất thơ thế này rồi thì nên thong thả thưởng ngoạn, thay vì tất bật chạy ngược chạy xuôi."
"Hể, thong thả......"
......Hoàn toàn trái ngược với ý tưởng của chúng tôi......
Quả thực, những điểm đến được ghi trong cẩm nang cũng toàn là những địa điểm tham quan lý tưởng để thư giãn. Nào là Thần Tuyền Uyển, Con đường Triết học, rồi các quán trà trên phố Teramachi-dori......
Và rồi, khi đang đối chiếu với lịch trình của mình để xem "có thể gặp nhau ở đoạn nào không", tôi đã nhận ra.
"──Không thể gặp được......"
Khác với hôm qua, dù sao thì các điểm đến cũng có phần trùng lặp, hôm nay chúng tôi không chọn chung một địa điểm nào cả. Không những thế, dường như cũng không có cơ hội nào đi cùng hướng hay sử dụng cùng một phương tiện giao thông......
Thế này thì── dù có làm cách nào cũng không thể gặp Yano-kun ở Kyoto được.
......L-Làm sao đây......!
Đến lúc này tôi mới bắt đầu hoảng hốt. Không thể thay đổi lộ trình của bên này được. Itsuka-chan đã rất nỗ lực để lên kế hoạch, và tôi cũng không thể làm phiền mọi người được.
Vậy thì, nhờ nhóm của Kogure-san thay đổi lộ trình......? Không, làm sao có thể được chứ. Vì một sự ích kỷ của riêng mình mà làm một chuyện vô lý như vậy......
......Mà nói mới nhớ, Tokiko-chan.
Hôm qua, Tokiko-chan đã buồn đến thế vì phải xa Hosono-kun, không biết cậu ấy sẽ nghĩ sao. Nếu cứ thế này thì hôm nay họ cũng sẽ phải xa nhau suốt......
"N-Này......"
Khôn lỏi che giấu ý định của mình, tôi quay sang hỏi Tokiko-chan.
"Hôm nay có vẻ cũng sẽ hoạt động riêng với Hosono-kun...... cậu không sao chứ? Có buồn như hôm qua không?"
"......Tớ không sao đâu, cảm ơn cậu."
Thế nhưng, Tokiko-chan lại đáp lại bằng một nụ cười điềm tĩnh lạ lùng.
"Tối qua tớ và Hosono-kun...... đã có thể ở bên nhau rồi......"
──Nhớ lại thì, sau khi cả đám đến phòng của các bạn nam, hình như tôi có nghe nói rằng chỉ có Tokiko-chan và Hosono-kun đã biến đi đâu đó một lúc......
......Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng chắc là họ đã có một khoảng thời gian hạnh phúc. Chắc là, một khoảng thời gian riêng tư của hai người, cái kiểu không thể nói cho người khác biết......
......Ghen tị một chút.
Dù sao thì, chắc là vì vậy,
"Hôm nay chúng ta hãy cùng nhau tận hưởng thành phố Kyoto với mọi người trong nhóm nhé......"
Vẻ mặt của Tokiko-chan rất điềm tĩnh── có vẻ như cậu ấy sẽ không cùng tôi đề nghị thay đổi lịch trình rồi......
......Tôi liếc nhìn Yano-kun.
Cậu ấy đang nói chuyện gì đó với Hosono-kun, thỉnh thoảng lại gật đầu.
"Hà......"
Hôm nay có lẽ...... chỉ còn cách bỏ cuộc thôi. Ngày giữa của chuyến đi ba ngày. Dù là một ngày quý giá, nhưng có lẽ chỉ còn cách đặt cược vào ngày cuối cùng ngày mai thôi......
"......Xin lỗiー"
──Từ phía sau, một giọng nói nhỏ vang lên.
"Trông cậu có vẻ đang gặp rắc rối nhỉー"
Tôi quay lại── là Omochi-san.
Cô ấy hạ giọng, nói với tôi bằng một vẻ mặt hết sức tự nhiên.
"Ơ, gặp rắc rối......"
"──Là chuyện của Yano-chan, đúng khôngー?"
Thấy tôi còn đang bối rối, cô ấy đã nói trúng phóc cái tên đó.
"Akiha-chan, trong chuyến dã ngoại này cậu cứ để ý đến Yano-chan một cách lạ lùng nhỉー. Dạo này cậu ấy hơi lơ đãng, và có vẻ như cậu đang định làm gì đó về chuyện này, phải khôngー?"
"......S-Sao lại......"
Tôi bất giác quay hẳn về phía Omochi-san.
"Sao cậu lại biết......"
Tôi đã cố gắng hết sức để không bị ai phát hiện. Tôi đã không nói cho ai biết sự tình, và cũng đã cố hết sức để không biểu lộ ra mặt. Vậy mà, tại sao......
"Nhìn là biết màー"
Thế nhưng, Omochi-san lại thản nhiên nói vậy.
"Dù gì thì tớ cũng đã được Akiha-chan kể tường tận mọi chuyện từ trước đến giờ, đến mức còn sáng tác được cả một bài hát rồi cơ màー"
......Đúng là, tôi đã kể hết mọi chuyện với Yano-kun cho Omochi-san. Cả việc tôi đang phiền não vì mối quan hệ tay ba với Haruka, và cả việc tôi không thể kìm nén được tình cảm của mình. Không, nhưng dù vậy tôi cũng không ngờ là Omochi-san lại nhận ra. Tôi đã nghĩ rằng người này không mấy hứng thú với những chuyện như thế......
"......Ừ, đúng vậy."
Dù sao thì, cũng không thể che giấu thêm được nữa, tôi đành thành thật thừa nhận.
"Từ sau khi lễ hội văn hóa kết thúc, Yano-kun cứ như vậy suốt. Tớ nghĩ là do lỗi của mình, nên muốn làm gì đó trong chuyến dã ngoại này......"
Tôi giải thích cho Omochi-san về kế hoạch ba giai đoạn. Về các bước nắm tay, tìm hiểu nguyên nhân, và giải quyết, cũng như việc đã hoàn thành mục tiêu của ngày đầu tiên. Và── về việc hôm nay có vẻ sẽ hơi khó khăn.
Nghe vậy,
"Ra là vậyー...... Vậy thì, chờ một chút nhéー. Này này, Chikage-chaーn."
"......Hử? Sao thế?"
Rồi, Omochi-san bắt đầu nói chuyện gì đó với Kogure-san. Chuyện gì vậy nhỉ, h-hai người họ đang nói gì vậy......
Trong lúc tôi đang cảm thấy bất an,
"Yoーsh, đã thống nhất xong rồiー"
Omochi-san quay lại phía tôi.
Và rồi cô ấy──,
"Hôm nay, cứ giao cho bọn tớ điー"
"......Ể?"
"Thì là,"
Nói rồi, Kogure-san làm một vẻ mặt như đang nói chuyện phiếm,
"Bọn tớ sẽ thử tìm hiểu lý do tại sao Yano lại trở nên như vậy."
"Ể, ểểểểể......!?"
Tôi đã lỡ hét to.
Itsuka-chan và Shuuji-kun quay lại nhìn tôi với vẻ mặt nghi hoặc.
Vội vàng đưa tay lên che miệng,
"T-Tại sao lại...... Hai cậu? Ể......?"
"Àー, trước hết xin lỗi nhé. Tớ đã tự ý nói với Chikage-chanー. Tớ nghĩ nếu cứ lề mề quá thì sẽ bị nghi ngờ mấtー......"
"À...... Hơi ngại một chút, nhưng mà thôi được rồi......"
Bình thường thì tôi sẽ không muốn, nhưng lần này thì đành chịu. Cứ giấu giếm mãi cũng không hay......
"Màー, Yano đã như vậy được bao lâu rồi nhỉ? Hơn một tháng một chút? Đã qua từng ấy thời gian mà vẫn không thay đổi gì, chẳng phải là cần phải thử tấn công từ một hướng khác sao?"
"......Có lẽ, vậy. Nhưng mà, Kogure-san cũng nhận ra là Yano-kun có gì đó không ổn à......"
"Tất nhiên là nhận ra chứ, thay đổi tính cách đến mức đó cơ mà."
Lần đầu tiên, Kogure-san cười như thể muốn nói "chuyện đương nhiên thôi".
"Đến cả tóc tai cũng bù xù. Trước đây cậu ta, kiểu như...... lúc nào cũng có cảm giác căng thẳng ấy. Dù tốt hay xấu."
......Dù tốt hay xấu. Ừm, có lẽ đúng là như vậy. Tôi đã thích điểm đó của Yano-kun, nhưng chắc hẳn chính cậu ấy cũng đã có lúc phải khổ sở vì nó. Nhìn từ bên ngoài, có lẽ sẽ tạo ấn tượng là một người khó gần.
"Với lại tớ...... cũng có chuyện muốn nói với Yano một chút. Một chuyện cứ canh cánh trong lòng."
"Đó là, chuyện gì......?"
"Ừmー, bây giờ là bí mật. Một lúc nào đó, nếu có thể nói được thì tớ sẽ nói."
"V-Vậy à......"
"Tóm lại── bọn tớ sẽ thử làm đủ thứー"
Omochi-san── nói rồi ưỡn ngực.
"Chắc chắn sẽ có những việc chỉ người ngoài cuộc mới làm đượcー. Điều cậu muốn làm là tìm ra nguyên nhân khiến Yano-chan trở nên như vậy, đúng khôngー?"
"......Ừm, đúng vậy. Nhưng mà, có được không? Nhờ vả chuyện này giữa chuyến du lịch quan trọng như vậy......"
"Chàー, không sao đâuー. Trông cũng có vẻ thú vị màー"
"......Ể?"
......Th-Thú vị sao?
Ừm...... Có ổn không đây? Hai người họ có làm nghiêm túc không......? Sao mình lại có cảm giác bất an thế này......
Thế nhưng, Omochi-san và Kogure-san dường như chẳng mảy may để tâm đến sự lo lắng của tôi,
"Vậy thì đầu tiên làー...... thử làm đủ thứ, rồi xem phản ứng của Yano-chan thế nào nhỉー"
"À, thế có khi lại hay. Tùy vào việc cậu ta phản ứng với cái gì, như thế nào, có thể sẽ hiểu ra được điều gì đó. Kiểu như, có phản ứng với kích thích này, chẳng hạn."
"Đúng vậy nhỉー. Làm cậu ấy giật mình thì sao? Hay là thử chơi khăm một chút cũng được nhỉー"
"Nếu bày trò chơi khăm, chắc chắn cậu ta cũng sẽ hoảng sợ thôi, nhỉ?"
"──C-Các cậu ơi!"
Thấy câu chuyện ngày càng sôi nổi, tôi vội vàng xen vào.
"Đừng làm gì quá đáng nhé......! Mấy chuyện như làm giật mình, hay là chơi khăm thì......"
"Đùa thôi màー, không sao đâuー"
"Đừng lo, bọn này không làm gì xấu đâu."
"......Ừ-ừm......"
......Rốt cuộc, không phải họ chỉ đang vui đùa thôi sao? Hai người họ, không phải đang lợi dụng tình trạng của Yano-kun để trêu chọc cậu ấy chứ......? Liệu họ có thực sự tìm hiểu nguyên nhân một cách nghiêm túc không......
......Nhưng mà,
"......Phù."
Thở ra một hơi thật sâu, tôi suy nghĩ lại.
Mà...... có lẽ quá căng thẳng như mình cũng không tốt. Khi bị dồn vào chân tường, có những thứ đáng lẽ thấy được cũng sẽ không thấy. Có lẽ giữ một chút thoải mái như thế này cũng không tệ. Việc hai người họ đề nghị giúp đỡ thật sự rất đáng quý. Chỗ này cứ vững lòng, giao phó cho hai người họ thử xem......
"Vậy thì...... nhờ cả vào hai cậu nhé. Thực sự cảm ơn rất nhiều."
"Không có gì đâuー. Vậy, hẹn gặp lại sau nhéー"
"Ừm, gặp lại sauー"
Nói rồi, Omochi-san giơ tay làm dấu hòa bình với một vẻ mặt nửa cười nửa nghiêm túc, còn Kogure-san thì vẫy tay nhè nhẹ, rồi họ bước về phía nhóm của Yano-kun.
......Vẫn hơi lo lắng một chút.
*
"──Này nàyー, Yano-chaーn!"
"......Oái......!"
Trước ga Kyoto, trong lúc các học sinh đang tản ra từng nhóm để đi tham quan.
Tấm lưng tôi, khi đang nói chuyện với Hosono── bất ngờ bị Omochi-san đập vào.
"Đ-Đau......"
Vừa xoa chỗ bị đánh, tôi vừa hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
C-Cô này bị sao vậy...... Cô ấy có phải kiểu người hay làm thế này không......?
Nhìn sang, bên cạnh cô ấy còn có cả Kogure-san, đang nhìn chằm chằm vào mặt tôi như thể để xem phản ứng.
"C-Cái gì vậy...... tự dưng sao thế...... có chuyện gì à?"
"Êーyaー, tớ chỉ tự hỏi không biết cậu có khỏe không thôiー"
"Đúng đúng, thành viên trong nhóm mà đổ bệnh thì phiền lắmー"
"......Thì, cũng khỏe."
"Thế thì tốt quáー"
Nói rồi, Omochi-san nheo mắt.
Rồi, cô ấy liếc nhìn về phía Kogure-san,
"......Hừm hừm, lâu lắm rồi mới thấy một phản ứng rõ ràng thế này nhỉー"
"Quả nhiên, có lẽ nên dùng kích thích mạnh một chút."
"......Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
"À xin lỗiー, là chuyện của bọn này thôi. Đừng bận tâmー"
Nói rồi, Omochi-san vẫy tay.
Rồi, cô ấy hắng giọng và quay về phía các thành viên trong nhóm,
"Vậy thìー, chúng ta hãy mau chóng đi tham quan Kyoto một cách thong thả nàoー"
"Và, trước đó thì,"
Kogure-san khẽ giơ tay lên,
"Mọi người, có đói không? Hơi sớm một chút, nhưng hay là mình đi ăn trưa đi?"
"Tớ cũng đói meo rồi đâyー"
Omochi-san kêu lên một tiếng thảm thiết.
Nghe nói mới thấy, cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi, vào quán trước khi đông người có lẽ cũng là một ý hay.
Hosono dường như cũng đồng tình,
"Ừ, tớ cũng đói lắm rồi, may quá."
"Đúng không? Vậy thì,"
Nói rồi── Kogure-san bước đi như thể đang dẫn đường cho chúng tôi,
"Có một quán tớ muốn thử ở ngay gần đây. Chúng ta ăn trưa ở đó đi!"
*
"──Ể! Đỏ! Đỏ lòm luôn này!"
"Thật luôn nàyー!"
"Hơn cả dự đoán......"
Trước những bát mì vừa được mang ra── Hosono, Omochi-san, và Kogure-san đều trầm trồ.
Quả thực, trong bát mì trước mặt, một thứ nước dùng đỏ rực như có độc đang cuộn xoáy. Mặc dù có thể thấy lờ mờ sợi mì, và cũng có topping là thịt xá xíu, hành lá và rong biển, nhưng ấn tượng về mặt thị giác không gì khác ngoài "đỏ rực".
"Chà, đáng mong chờ đây."
"A, ai mà ăn không hết thì phải bao cả bữa này nhéー"
"Này đừng tự ý quyết định thế chứ! Chết tiệtー không biết có ăn hết nổi không đây......"
Nơi mà Kogure-san dẫn chúng tôi đến── là một quán ramen.
Cách nhà ga vài phút đi bộ, với vẻ ngoài thời trang và bên trong cực kỳ sạch sẽ, nghe nói đây là một quán nổi tiếng với khách du lịch.
......Đúng là tôi có nghe nói ramen ở Kyoto rất nổi tiếng. Tôi cũng đã lờ mờ nghĩ rằng một lúc nào đó muốn ăn thử. Và quán lần này chúng tôi đến là một quán nổi tiếng có thứ hạng cao trên các trang web đánh giá ẩm thực. Tôi đã nghĩ rằng thật đáng mong chờ, trong khi ngắm nhìn thực đơn treo trên tường, thì,
"──Ở đây, món siêu cay cũng ngon lắm đấy."
Vừa ngồi vào bàn, Kogure-san đã nói một câu như vậy.
"Tất cả mọi người ăn siêu cay đi. Anh ơi, cho bốn ramen siêu cay nhé!"
......Tôi thì muốn ăn ramen bình thường cơ. Cũng không phải là tôi thích đồ cay đến thế, và đã đến đây rồi thì tôi muốn ăn món nổi tiếng nhất của quán......
Tuy nhiên, hai người còn lại có vẻ không mấy phàn nàn,
"Ồ, hay đấyー. Em thích đồ cay lắm, mong chờ ghêー"
"Thật á. Mà thôi kệ, thử xem sao......"
Họ nói qua nói lại như vậy, và thế là việc gọi món đã hoàn tất.
Và rồi, khoảng mười phút sau, thứ được mang ra bàn chính là bát mì đỏ rực này.
Mỗi người đều lẩm bẩm "Mời mọi người ăn", rồi dè dặt đưa nó lên miệng.
Điều cảm nhận được đầu tiên là hương thơm đậm đà của nước dùng.
Cái này quả thực, ngon đến mức nổi tiếng cũng phải──,
"──!"
──Chậm một nhịp, vị cay ập đến.
"Oái! Cay! Thật á, lưỡi tôi đau quá!"
"Ồー, cái này nguy hiểm đấyー"
"Này, cay thật đấy......! Vượt cả mong đợi rồiー!"
Trước vị cay gần như là bạo lực, các thành viên trong nhóm cũng phải tròn mắt.
Hosono thì trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Mắt cũng đã ngấn lệ.
"......Đây là, món cay nhất trong đời tôi từng ăn......"
"Tớ cũng thế...... Không phải là quá đáng rồi sao?"
Vừa gật đầu, Kogure-san vừa uống rất nhiều nước trong khi ăn mì. Mà này Kogure-san. Đã gọi món rồi mà, chẳng lẽ cô không thích đồ cay à. Cô này muốn làm gì vậy...... Tại sao lại phải chịu khổ hạnh khi đi dã ngoại cơ chứ......
"Oaー, nhưng mà ngon thậtー"
Omochi-san, bất ngờ thay, lại có vẻ thích đồ cay.
Trong số các thành viên, cô ấy là người duy nhất ăn mì một cách ngon lành với nụ cười rạng rỡ.
"Aー, món này ngon quá! Nếu có quán này gần nhà, em sẽ đến ăn mỗi tuần một lần cho xem~"
Đến mức đó sao.
Mà quả thực, đằng sau vị cay vẫn có thể cảm nhận được vị ngon của nước dùng, nên nói là ngon thì cũng ngon thật. Nhưng mà, tôi vẫn muốn ăn ramen bình thường hơn là siêu cay......
"......Hửm?"
Trong lúc đang húp mì, tôi nhận ra Kogure-san đang nhìn mình với một vẻ mặt nghiêm túc lạ thường.
"......Gì vậy?"
"......Hửm? À không, không có gì đâu."
Với một vẻ mặt tỉnh bơ, Kogure-san vẫy tay.
"Cứ tự nhiên ăn đi nhé?"
"......Ừ."
Chẳng hiểu gì cả, tôi tiếp tục ăn mì trong một tâm trạng có chút khó xử──.
"──A, alôー? Báo cáo tiến độ đây ạー"
Sau khi đã hoàn thành bát ramen siêu cay một cách an toàn và ra khỏi quán.
Omochi-san đột nhiên bắt đầu gọi điện cho ai đó.
"Vâng, vâng...... à thì bọn em đã ăn ramen siêu cay đấy ạ. Vâng, là loại cay thật sự ấyー. ......Vâng, vâng. Nhưng mà nhéー, phản ứng vẫn nhạt nhẽo như mọi khiー......"
......Cái gì vậy nhỉ.
Có vẻ như cô ấy đang báo cáo về quán ăn lúc nãy.
Chắc là đang kể cho gia đình về chuyến đi......
"Thế nênー, em đang nghĩ hay là thử dùng một kích thích khác ngoài vị cay xem saoー. ......Đúng vậyー, vậy thì để xem nào...... quả nhiên là thử thể loại người lớn thì sao ạ? Cái kiểu làm cho người ta hơi hồi hộp một chút ấyー....... Không không, đừng lo lắng ạー, em sẽ làm theo một cách nhẹ nhàng hơnー"
Thể loại người lớn? Nhẹ nhàng......?
Làm thế nào mà lại có cuộc nói chuyện như vậy được......?
Trong lúc tôi đang thắc mắc thì Omochi-san cúp máy với câu "Vậy, hẹn gặp lại sau nhéー".
"......Cậu gọi đi đâu vậy?"
"À, xin lỗiー, là chuyện của tớ thôi nên đừng bận tâmー"
Nói rồi, Omochi-san vội vàng cất điện thoại đi── và bắt đầu bước đi.
"Vậy thìー, đã lót dạ xong rồi thì đi tiếp thôi nàoー. Chikage-chaーn, điểm đến tiếp theo là đâu ấy nhỉー?"
"Ừm thì...... tiếp theo là......"
Sau khi xem lại cẩm nang, cô ấy quay lại nhìn chúng tôi, mỉm cười và nói,
"──Là 'Con đường Triết học' mà Hosono muốn đến."
*
"...Chà, một nơi tuyệt thật."
Vừa đặt chân đến địa điểm tiếp theo—"Con đường Triết học", cảnh tượng bày ra trước mắt đã khiến tôi phải bất giác thốt lên thán phục.
"Yên tĩnh thật đấy... Giá mà được đọc sách ở một nơi như thế này..."
Con đường Triết học.
Nghe nói đó là tên của con đường ven con kênh nhỏ, trải dài từ đền Nyakuoji-jinja đến chùa Ginkaku-ji. Con đường lát đá cuội, hai bên là những hàng cây rực rỡ lá đỏ. Dòng kênh chảy lững lờ, hiền hòa, thảo nào người ta lại bảo rằng ngày xưa các triết gia thường vừa dạo bước nơi đây vừa trầm tư suy tưởng.
Ở một nơi yên bình thế này, dòng suy nghĩ hẳn sẽ tuôn chảy thật mạch lạc.
Sự tương phản màu sắc thật sống động, không khí trong lành mang theo hơi ẩm mát lạnh, tôi có cảm giác chỉ cần đứng đây thôi cũng đủ để đầu óc trở nên tỉnh táo.
Những người khác dường như cũng có chung cảm nhận. Hosono nheo mắt ngắm nhìn hàng cây lá đỏ, còn Omochi-san và Kogure-san thì lắng tai nghe tiếng nước róc rách.
Đây là khoảnh khắc yên bình đầu tiên kể từ khi chuyến du lịch ồn ào này bắt đầu.
Giá mà bầu không khí này có thể kéo dài mãi. Giá mà tôi có thể cứ thế bình yên trôi qua thời gian, không còn những gợn sóng cảm xúc thừa thãi...
Và rồi—Kogure-san ngẩng lên từ mặt nước.
Cô ấy điềm tĩnh quay sang nhìn Hosono.
"Mà này, nói mới nhớ..."
Giọng cô ấy lặng lẽ cất lên, hòa vào tiếng róc rách của dòng nước.
"Cậu với bạn gái... đã 'làm chuyện đó' chưa?"
—Phụt.
Hosono, người đang nheo mắt ngắm cảnh, ho sặc sụa.
"L-Làm 'chuyện đó'...!? "
"Ừm. Tại hai người hẹn hò hơn một năm rồi còn gì?"
Kogure-san hỏi với một giọng điệu hết sức tự nhiên, không hề có ý đùa cợt hay châm chọc.
"Nếu vậy thì không thể nào chưa có gì được, đúng không?"
"...À... ừm, thì cũng đúng."
"Tớ chỉ tò mò thực tế thế nào thôi."
Vừa đi dọc bờ kênh, Kogure-san vừa nhìn xuống mặt nước.
"Tớ ấy à, vẫn chưa hẹn hò với ai bao giờ. Hoàn toàn không có kinh nghiệm gì về mấy chuyện đó cả."
"...Hee, ngạc nhiên thật."
Hosono có vẻ đã bình tĩnh lại một chút, mắt tròn xoe.
Đúng là Kogure-san trông giống kiểu người dày dạn kinh nghiệm tình trường hơn. Gương mặt cô ấy ưa nhìn, và việc cô ấy chăm chút cho ngoại hình thì ngay cả một đứa con trai như tôi cũng nhận ra ngay. Tôi thậm chí còn từng nghe loáng thoáng mấy đứa trong lớp nói rằng chúng nó để ý Kogure-san. Dù đã bị Shuuji từ chối, nhưng việc cô ấy từng có bạn trai trước đó cũng không có gì lạ, hay nói đúng hơn, việc cô ấy chưa có ai mới là điều bất ngờ.
"Mà, trông vậy thôi chứ tớ dở mấy chuyện này lắm," Kogure-san nói, ánh mắt chuyển sang tán lá đỏ. "Mọi người hay bảo tớ trông ăn chơi hay làm con trai phải khóc, nhưng hoàn toàn không có chuyện đó đâu."
"Đúng hơn là, Chikage-chan lúc nào cũng khóc vì yêu đơn phương ấy chứ~"
"Ch-Chuyện đó không cần phải nói ra!"
Kogure-san có chút bối rối trước lời của Omochi-san.
"...Thế nên," cô ấy hắng giọng rồi quay lại chủ đề chính. "Tớ tò mò không biết thực tế thì những người hẹn hò với nhau sẽ thế nào. Nếu được người mình thích đáp lại tình cảm thì sẽ ra sao. Hẹn hò rồi thì cảm giác sẽ như thế nào."
"...Th-Thế à."
"Tớ cũng tò mò ghê~"
Omochi-san thong thả sánh bước bên cạnh Hosono, tiếp lời Kogure-san. "Tại tớ cứ ru rú trong nhà suốt ấy~, bạn bè con trai chỉ có mỗi Yano-chan với Hosono-chan thôi~. Thế nên, tớ tự hỏi không biết tình yêu tuổi học trò nó như thế nào~"
"...Ra vậy."
Bị nói như vậy, cậu ta dường như cũng không thể phũ phàng được. Hosono ngập ngừng mở miệng.
"Chuyện đó... cũng liên quan đến Hiiragi nữa, nên tớ không thể tự tiện nói nhiều được... nhưng mà, cũng có đủ chuyện cả đấy, đủ chuyện..."
"Đủ chuyện là sao?"
Thế nhưng, Kogure-san không hề có ý định buông tha.
"Cũng có ôm, có hôn rồi chứ?"
"Ch-Chuyện đó thì... cũng là học sinh cao trung rồi mà... Chừng đó thì, đương nhiên là..."
"Vậy, đã chạm vào cơ thể hay gì chưa? Đã thấy nhau lúc không mặc đồ chưa?"
"Ch-Chuyện đó thì... à thì..."
"Chắc là xong cả rồi chứ? Vậy, đã làm đến cuối cùng chưa?"
"...Không, khoan đã..."
...Liệu có ổn không khi cứ hỏi mấy chuyện này?
Hiiragi-san, bạn gái của Hosono, cũng là bạn của tôi. Vậy mà, liệu có được phép tự tiện hỏi những chuyện riêng tư như "đã làm đến đâu rồi" hay không? Cứ thấy nó trần trụi thế nào ấy, tôi cũng chẳng biết phải phản ứng ra sao.
Trán Hosono đã lấm tấm mồ hôi, mắt đảo quanh một cách bối rối.
Vậy mà, Kogure-san còn tung ra những câu hỏi sắc bén hơn.
"Thế nào? Bên kia có vẻ đau không?"
"Ừm, cái đó..."
"Làm một lần rồi thì thấy cũng bình thường à?"
"Không, à thì..."
"Hay là, cả hai cùng nghiện luôn?"
—Ngay khi cô ấy hỏi đến đó, có lẽ đã đến giới hạn. Hosono dùng cả hai tay che mặt rồi ngồi sụp xuống ngay tại chỗ.
Và rồi, với giọng run run, cậu ta thốt lên.
"...Tha cho tớ đi mà..."
Một cách xấu hổ rất chi là thiếu nữ. Trông thì có vẻ khó gần, nhưng bên trong cậu ta xem ra lại ngây thơ đến không ngờ.
Đến nước này, có lẽ Kogure-san và Omochi-san cũng thấy hối lỗi.
"...À..."
"Đúng là, chúng ta hơi quá đà rồi~..."
Cả hai cùng ngồi xuống bên cạnh cậu ta.
"Xin lỗi xin lỗi, bọn tớ đi hơi sâu rồi..."
"Xin lỗi nha~, bọn tớ có lý do cả đấy, tha thứ cho bọn tớ nhé~..."
"Thử kiểu gợi dục cũng thất bại rồi~. Hoàn toàn không có phản ứng gì hết~..."
Sau khi rời khỏi Con đường Triết học, chúng tôi ngồi uống trà ở một quán cà phê có sân hiên gần đó thì Omochi-san lại bắt đầu gọi điện cho ai đó.
"Vâng... Vâng, không sao đâu mà~. Chỉ là đào sâu một chút chuyện của Hosono-chan và Hiiragi-chan thôi~... A~ đừng giận mà~, Hosono-chan gần như chẳng trả lời gì hết~"
...Quả nhiên là đang báo cáo về chuyến đi này. Hơn nữa, việc nhắc đến chủ đề của Hosono và Hiiragi-san... có lẽ nào đối phương trong cuộc gọi không phải là gia đình, mà là người quen của chúng tôi? Nếu vậy thì, số lượng ứng cử viên đã thu hẹp lại đáng kể...
"Nhân tiện~, bên đó có đề xuất gì không ạ~? Một kích thích nào đó, có vẻ sẽ tạo ra phản ứng ấy~... Hừm... hừm. Ra là vậy~... Đúng là, cái đó nghe hay đấy. Em hiểu rồi, em sẽ thử xem~"
Nói xong, Omochi-san cúp máy.
Và rồi, cô ấy quay sang phía chúng tôi và nói.
"...Tự dưng, em có một nơi muốn đến~. Thời gian cũng không còn nhiều nữa nhưng... cho phép bọn em đến đó có được không ạ~?"
*
—Và rồi, hai tiếng sau.
Tại Sanjusangen-do—điểm đến mà Omochi-san đề xuất, tất cả chúng tôi đều lặng người.
"..."
"..."
"..."
Không một ai mở lời, tất cả chỉ lặng lẽ, choáng ngợp trước cảnh tượng trước mắt.
Sanjusangen-do là một ngôi chánh điện ở quận Higashiyama, nơi có chánh điện và một nghìn linh một pho tượng Senju Kannon đứng được công nhận là quốc bảo. Tôi nghĩ nhiều học sinh đều biết đến nó qua các giờ học lịch sử. Dù có quên tên, có lẽ họ vẫn nhớ hình ảnh vô số tượng Phật được xếp thẳng hàng như thể được sao chép và dán vào bên trong một ngôi điện dài mang màu sắc trang nhã. Chính bản thân tôi, khi nhìn thấy những bức tượng Phật xếp san sát trong bức ảnh in trong sách giáo khoa, cũng đã phải kinh ngạc kiểu "Cái này, gần như được tạo ra từ thời Kamakura sao!?".
Và lần này, tại Sanjusangen-do đó, Omochi-san đột ngột quả quyết.
"Tớ tự dưng rất muốn đến đây~. Yano-chan cũng thích mấy thứ như vậy mà, phải không~? Cậu có hứng thú chứ~?"
...Đúng là, tôi cũng từng muốn đến đây thử một lần. Hơn nữa, các thành viên khác dường như cũng không có ý kiến gì. Chúng tôi quyết định gác lại toàn bộ lịch trình sau đó để đến đây.
Và—những pho tượng Phật mà chúng tôi tận mắt chứng kiến, quả thực trang nghiêm vượt xa sức tưởng tượng. Thoạt nhìn có vẻ như được sản xuất hàng loạt, nhưng thực chất, mỗi pho tượng Senju Kannon đều được làm thủ công. Mỗi một pho tượng đều tinh xảo đến mức khiến người ta phải nheo mắt nhìn, vậy mà có đến một nghìn linh một pho tượng như thế được xếp trong chánh điện. Ở đó, chắc chắn có một sức nặng của lịch sử, được tạo dựng nên bởi "bàn tay con người".
Sau khi kết thúc chuyến tham quan mà quên cả thở, chúng tôi rời khỏi khuôn viên của Sanjusangen-do, vẫn còn trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh hướng về phía trạm xe buýt để về khách sạn.
"...Th-Thật tuyệt vời."
"Thật sự, uy lực không phải dạng vừa đâu..."
"Đúng là, em đã rất bất ngờ đấy~"
"Không, tớ có nghe là nó tuyệt lắm rồi, nhưng mà," Hosono tiếp lời, vẻ hào hứng vẫn chưa nguôi. "Quả nhiên nhìn tận mắt nó khác hẳn. Cái áp lực, hay là sức nặng..."
"Yano-chan thì sao~?"
Đi trước tôi một đoạn, Omochi-san quay lại hỏi.
"Tuyệt vời lắm đúng không~. Cậu có xúc động không~?"
"...Ừm, đúng vậy."
Vừa thở ra một hơi đầy cảm khái, tôi vừa gật đầu với cô ấy.
"Tớ đã rất cảm động, thật may vì đã đến xem..."
Đó, đáng lẽ là lời nói thật lòng của tôi. Đáng lẽ tôi đã truyền đạt một cách chân thành cú sốc mà mình cảm nhận được ở ngôi điện Phật.
Thế nhưng, không hiểu sao, Omochi-san lại có vẻ mặt gì đó không hài lòng.
"...Hừm, lần này cũng là cảm giác đó sao~"
Và ngay cả Kogure-san cũng thở dài.
"Phiền phức rồi đây. Đến mức này mà vẫn không được à."
Đến nước này thì, tôi không thể không để tâm. Gần đây, những người xung quanh tôi thường xuyên có những thái độ khó hiểu. Akiha, Haruka. Shuuji và Sudou cũng vậy. Thế nhưng—hai người này còn lộ liễu hơn bất kỳ ai. Không còn nghi ngờ gì nữa, họ đã trải qua cả ngày hôm nay với một mục đích nào đó.
"...Này."
Khi chúng tôi đến được trạm xe buýt cần tìm, cuối cùng tôi cũng quyết định hỏi.
"Hai cậu... rốt cuộc muốn làm gì vậy?"
Trước câu hỏi của tôi, Omochi-san và Kogure-san đều im lặng.
"Hai cậu cứ ném đủ thứ vào tớ rồi xem phản ứng, đúng không...? Làm vậy để làm gì...?"
Có lẽ họ không ngờ sẽ bị hỏi thẳng thừng như vậy. Dừng lại tại chỗ, cả hai đều lặng người.
Thế nhưng, Omochi-san bất chợt thở ra một hơi như thể đã từ bỏ.
"...Mà, cũng đúng nhỉ~. Làm đến mức này rồi thì, Yano-chan cũng nhận ra thôi nhỉ~"
Và rồi, Kogure-san thì với vẻ mặt như thể "Đầu hàng!".
"...Thôi, hỏi thẳng luôn đi. Vòng vo che giấu cũng chẳng để làm gì. Hỏi luôn đi?"
"...Đành vậy thôi ạ~"
"Này Hosono, từ giờ bọn tớ sẽ nói chuyện nghiêm túc một chút, không phiền chứ?"
"...Chuyện nghiêm túc?" Hosono tỏ vẻ nghi hoặc, xem ra cậu ta chẳng được nghe gì cả. "Chuyện đó... liên quan đến Yano à?"
"Đúng vậy."
"Vậy thì... dĩ nhiên là không phiền."
"Cảm ơn cậu~"
Sau khi gật đầu với Hosono, Omochi-san nhìn tôi với vẻ mặt đã quyết tâm. Trời đã bắt đầu sẩm tối, được ánh sáng màu kem chiếu rọi, bóng dáng cô ấy trông như một cảnh trong một bộ phim thanh xuân.
"Này, Yano-chan. Ở lễ hội văn hóa, đã có chuyện gì xảy ra ạ~?"
"Ể, l-lễ hội văn hóa...?"
"Ừm," Kogure-san tiếp lời. "Từ hôm đó, không hiểu sao Yano cứ có cảm giác hơi khác trước. Nên tớ cứ thắc mắc không biết đã có chuyện gì. Tớ biết cậu đã chia tay Akiha. Nhưng tớ không được nghe lý do là gì, và cũng không rõ liệu không khí của cậu thay đổi có phải là do chuyện đó hay không."
...Không khí, đã thay đổi.
Thật, vậy sao... Tôi hoàn toàn, không hề nhận ra. Lẽ nào, thái độ của mọi người thay đổi cũng là vì lý do đó?
"Thế là, hôm nay bọn tớ đã thực sự cố gắng tìm hiểu nguyên nhân~"
"Đúng vậy. Bọn tớ nghĩ nếu thử khiêu khích cậu bằng nhiều cách, biết đâu sẽ hiểu ra được điều gì đó."
"Nhưng mà, thất bại rồi ạ~," Omochi-san buông thõng vai với vẻ mặt thiểu não. "Hoàn toàn không hiểu được gì hết~. Yano-chan phản ứng nhạt nhẽo quá đi~"
"Nên là, tớ muốn hỏi thẳng luôn đây," Kogure-san nhìn thẳng vào mắt tôi. "Yano, đã có chuyện gì sao? Hay là, đơn giản chỉ vì sốc do chia tay Akiha? Ngoài ra, ở lễ hội văn hóa còn có chuyện gì khác không?"
Bị hỏi, tôi suy nghĩ. Những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm đó. Một sự kiện lớn, có khả năng thay đổi bản thân mình... Bên kia trạm xe buýt nơi chúng tôi đang đứng, những chiếc xe lác đác chạy qua. Không chỉ có biển số Kyoto mà còn có biển số từ khắp nơi trên cả nước, tôi cảm thấy thật kỳ lạ khi nhận ra đây là một địa điểm du lịch, và chúng tôi lại đang nói chuyện này ở một nơi như thế.
"...Đúng là," vừa suy nghĩ, tôi vừa trả lời như thể buột miệng. "Hôm đó, đã có rất nhiều chuyện... Chuyện chia tay Akiha, trước hết là vậy nhỉ. Hơn nữa lý do lại, liên quan đến Haruka..."
"Chuyện đó, là sao?"
Trước lời nói lỡ lời của tôi, Kogure-san hỏi lại với một giọng sắc bén chưa từng thấy.
"Tại sao, lại chia tay vì liên quan đến Haruka?"
"...Ch-Chuyện đó... thì..."
Câu trả lời đó cực kỳ khó nói. Tôi nghĩ đó là một câu trả lời tồi tệ nhất, đáng bị khinh miệt. Thế nhưng, bị hỏi thẳng thừng, tôi không thể che giấu thêm được nữa.
Như thể đang thú tội, tôi giãi bày với Kogure-san.
"...Tớ đã, làm cậu ấy bất an. Akiha lo rằng, có lẽ nào tớ cũng thích cả Haruka. Và rồi... chính tớ, cũng không còn biết nữa. Rằng liệu thật sự, tớ chỉ thích mình Akiha hay không. Rằng liệu đối với Haruka, tớ có không hề có một chút tình cảm yêu đương nào hay không..."
...Ngay cả bản thân tôi cũng thấy, đây là một câu chuyện tồi tệ. Yêu một nhân cách của một người đa nhân cách, trong khi có lẽ cũng đang yêu cả nhân cách còn lại. Thật sự là một câu chuyện không thành thật đến mức kinh khủng. Như thế này thì chẳng khác nào chọn ai cũng được.
Và rồi, đúng như dự đoán, Omochi-san nhíu mày một cách cay đắng.
"Chuyện đó thì~... Cả Akiha-chan và Haruka-chan, thật đáng thương quá~..."
...Tôi nghĩ đúng là như vậy. Thật sự, không thể bào chữa được.
Chỉ là, thật bất ngờ, Kogure-san lại có vẻ như đã thông suốt.
"...Vậy à, ra thế."
Với vẻ mặt gì đó nhẹ nhõm, cô ấy gật gù.
"Ra là vậy, vì có những chuyện như thế. Hiểu rồi... vậy thì," rồi cô ấy lại quay về phía tôi, nghiêng đầu. "Chuyện xảy ra hôm đó, chỉ có vậy thôi à? Còn có chuyện gì khác nữa không?"
...Đúng là, chuyện xảy ra hôm đó không chỉ có vậy. Lời nói mà Kirika đã ném vào tôi ở cuối sân khấu chung.
"Còn lại là... có một người quen, đã nói với tớ một vài điều..."
『Yano-senpai—đáng lẽ phải thấy vui chứ ạ.』
『Khi tạo ra một nhân vật, và giao tiếp với mọi người.』
『Khi diễn vai một con người tươi sáng, để thực hiện một điều bất ngờ.』
『Và—cái hồi, ở bên cạnh em.』
Những lời Kirika nói đó, cứ đọng lại trong đầu tôi như một đoạn văn trong tiểu thuyết. Ngay cả một đứa chậm chạp như tôi cũng hiểu ra ngay khoảnh khắc bị nói.
Trúng tim đen rồi.
Tất cả những điều Kirika nói, đều đúng là như vậy. Tôi đã tận hưởng việc tạo ra một nhân vật. Tôi đã cảm thấy hạnh phúc khi diễn vai một con người tươi sáng và dẫn dắt kế hoạch đến thành công.
Tôi đã từng muốn là 'một con người duy nhất'. Tôi đã luôn ao ước được là chính bản thân mình một cách chân thật, không cần phải diễn hay tạo dựng. Tôi thậm chí còn cảm thấy chán ghét chính bản thân mình vì không thể làm được điều đó—đáng lẽ là vậy.
Vậy mà, tôi lại cảm thấy vui thích cả trong việc tạo ra một nhân vật.
Một mâu thuẫn rõ ràng, tồn tại bên trong chính tôi.
Vì vậy, trước câu hỏi của Kogure-san, "Người quen đó, đã nói gì với cậu?", tôi không thể trả lời một cách trôi chảy được.
"Chuyện đó, ừm thì... một chuyện liên quan đến, cách tồn tại của chính bản thân tớ..."
"Cụ thể là, như thế nào...?"
"...Đó là,"
Tôi không thể nói thành lời. Tôi không biết phải giải thích cho cô ấy từ đâu và như thế nào.
...Không, không phải. Không phải vậy.
Sự thật là—tôi không muốn nói.
Tôi không muốn nói ra những lời mà Kirika đã nói.
Đó là một ham muốn mãnh liệt, đã lâu lắm rồi mới có. Cảm giác từ chối mạnh mẽ, lần đầu tiên tôi cảm nhận được kể từ sau lễ hội văn hóa. Và rồi... cuối cùng tôi cũng nhận ra. Phải rồi, từ ngày hôm đó. Từ ngày bị Akiha chia tay, tôi đã không còn cảm nhận được những cảm xúc mãnh liệt nữa.
Phía bên kia đường, chiếc xe buýt chúng tôi cần đi đang đến. Nhận ra điều đó, Kogure-san thở ra một hơi.
"...Thôi, nếu cậu không muốn nói đến vậy thì cũng được. Xin lỗi, đã hỏi cậu nhiều thứ."
Omochi-san cũng cúi mặt xuống với vẻ khó xử.
"Xin lỗi cậu nhé~, bọn tớ đã rất vô duyên, đã xen vào quá sâu~..."
"...Không, là lỗi của tớ, xin lỗi. Vì đã không thể, nói ra được..."
Omochi-san nở một nụ cười như thể muốn thay đổi không khí.
"Vậy thì... chúng ta về khách sạn thôi nhỉ~"
"...Ừm."
Khi tôi gật đầu, Hosono, người đã im lặng lắng nghe câu chuyện, nhẹ nhàng vỗ vào lưng tôi.
Lên xe buýt, ngay khi mỗi người nắm lấy một tay vịn thì chiếc xe bắt đầu chuyển động. Có lẽ vì đang chạy trên dốc, thân xe rung lắc mạnh. Hơn bốn giờ chiều. Dù là một khoảng thời gian lỡ cỡ, trên xe vẫn đông nghịt khách du lịch, chúng tôi cứ thế lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ mà không nói với nhau câu nào.
Đúng lúc đó, mặt trời đang lặn dần sau dãy phố thấp. Không hiểu sao, cảnh sắc yên bình và tĩnh lặng đó—lại giống với quê nhà của chúng tôi. Khung cảnh trước mắt, rất giống với cảnh hoàng hôn nhìn từ phòng sinh hoạt câu lạc bộ cùng với Akiha và Haruka.
—Bất chợt, lồng ngực tôi thắt lại.
Đã lâu lắm rồi, tôi mới có một cảm xúc như vậy.
Một cảm giác bất an, như thể muốn gặp hai người họ ngay lập tức, muốn nói chuyện với họ.
Có lẽ nào... cuộc trò chuyện với Omochi-san và Kogure-san, đã thay đổi tôi ở một khía cạnh nào đó.
Hôm nay, hai người họ đã làm gì nhỉ. Họ đã đi đâu, và đã nghĩ những gì. Khi tưởng tượng ra hình ảnh của hai người họ, lồng ngực tôi lại thắt lại một cách vô cớ.
"...Yano-chan."
Có lẽ đã nhận ra vẻ mặt của tôi lúc đó, Omochi-san đứng bên cạnh đang có vẻ mặt hơi ngạc nhiên.
"Cậu sao vậy~. Đang nghĩ gì thế~?"
"...Không, ừm, không biết nữa."
Sau khi suy nghĩ một chút—tôi thành thật nói ra cảm xúc của mình.
"Tớ đã nghĩ rằng, tớ muốn gặp Akiha và Haruka."
"...Vậy sao~" Omochi-san quay ánh nhìn về phía trước, cắn môi. Và rồi, sau khi nở một nụ cười gượng, cô ấy nói với một giọng như thể đã an tâm.
"...Quả nhiên là vậy."
"Người có thể khiến Yano-chan có vẻ mặt đó, chỉ có thể là hai cô bé ấy thôi nhỉ."


0 Bình luận