──Kể từ ngày đó, một tháng đã trôi qua.
Lớp học buổi sáng. Giờ sinh hoạt chủ nhiệm.
Trong lúc ngước nhìn cô Chiyoda đang nói trên bục giảng, tôi bất chợt nhớ lại những lời cô ấy đã nói với tôi vào ngày hôm ấy.
"—Chúng ta chia tay nhé?"
"—Tớ muốn Yano-kun tìm ra được cảm xúc thật sự của chính mình."
"—Cảm ơn vì đã để tớ làm bạn gái của cậu."
"—Cảm ơn vì đã luôn trân trọng tớ. Dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng tớ đã rất hạnh phúc."
Tôi đã từng nghĩ rằng mình có thể ở bên Akiha mãi mãi.
Tôi đã từng nghĩ rằng chúng tôi có thể trở thành sự tồn tại không thể thiếu, quan trọng hơn bất cứ ai khác đối với đối phương, vậy mà mối quan hệ ấy lại có thể kết thúc một cách chóng vánh đến thế.
Tình yêu, hóa ra lại là thứ chẳng bao giờ diễn ra như mình mong đợi...
Vừa nghĩ đến một bài học cuộc sống cũ rích như vậy, tôi vừa khẽ thở dài.
"—Và đó là tình hình hiện tại, dịch cúm đang bùng phát mạnh trong thành phố."
Giữa khung cảnh thường ngày, lời của cô Chiyoda vẫn tiếp tục.
"Các em cũng vậy, nếu bị sốt hay cảm thấy trong người không khỏe thì nhất định phải đến bệnh viện sớm nhé. Ngoài ra, trong sinh hoạt hằng ngày cũng phải phòng bệnh cho thật kỹ càng—"
Giọng nói đều đều của cô Chiyoda. Lưng áo khoác của các bạn cùng lớp xếp ngay ngắn như những quân cờ. Tấm bảng đen còn vương bụi phấn, những chiếc bàn cũ kỹ và ô cửa sổ hằn dấu vân tay, tất cả đều nhòe đi trong thứ ánh sáng nhàn nhạt đang chiếu vào...
Tháng mười một. Khung cảnh đã nhuốm màu đông.
Quang cảnh thành phố nhìn qua sân trường đã bắt đầu nổi bật những gam màu đất, và từ gấu áo khoác của các học sinh cũng đã lấp ló những lớp áo len hay cardigan. Dáng người họ trông tròn trịa hơn vì độ dày của những lớp áo dệt kim, trông như mấy con thú nhồi bông, có chút gì đó thật đáng yêu.
Không hiểu sao, tôi có cảm giác như "cuộc sống thường nhật đã quay trở lại".
Khoảng thời gian hẹn hò với Akiha, ngắn ngủi, ồn ào và như một giấc mơ. Giấc mơ ấy kết thúc, và cuộc sống thường nhật thân quen lại quay về với tôi.
Những ngày trôi qua như thế này tuy có buồn chán nhưng lại rất đỗi bình yên, tôi khẽ hít một hơi, bụng bảo dạ rằng thế này cũng chẳng tệ chút nào.
"…Và còn nữa."
Gương mặt nghiêm túc của cô Chiyoda bỗng giãn ra, tựa như một người mẹ đang chuẩn bị một bất ngờ cho con mình.
"Sắp tới… chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị cho chuyến dã ngoại của trường."
"…Ồồồ!", "Cuối cùng cũng đến rồi!"
Những phản ứng đầy phấn khích vang lên từ các bạn cùng lớp.
"Vào tiết sáu hôm nay, trong giờ sinh hoạt kéo dài, sẽ có buổi giải thích chung đầu tiên, nên tất cả các em hãy tập trung ở nhà thể chất nhé."
Tiếng xì xào trong lớp ngày một lớn hơn.
Dù giờ sinh hoạt vẫn chưa kết thúc, đã có những học sinh bắt đầu tán gẫu.
…Chuyến dã ngoại của trường.
Đã đến mùa đó rồi ư.
Cảnh tượng lễ hội văn hóa cũng đã hoàn toàn lùi vào quá khứ. Trong vòng một tháng qua, sự ồn ào, náo nhiệt và cả cảm giác phi thường ấy đã phai nhạt dần, trở thành một trang kỷ niệm.
Quãng thời gian còn lại của năm hai, chẳng còn đến nửa năm nữa. Vì học kỳ ba sẽ kết thúc trong chớp mắt, nên nói rằng chúng tôi đã bước vào nửa sau của năm học cũng không phải là quá lời.
Thực tế, tại một ngôi trường chuyên như trường Miyamae, học sinh năm hai sau khi kết thúc chuyến dã ngoại sẽ bước vào giai đoạn quyết định con đường tương lai một cách chính thức.
Học lên đại học, hay đi làm.
Để làm được điều đó, phải chọn lớp xã hội hay tự nhiên. Chọn khóa học nâng cao hay phổ thông.
Cứ như vậy, con đường của mỗi người bắt đầu được định hình.
Nói cách khác—quãng thời gian có thể thong dong với tư cách là một học sinh cao trung, chỉ kéo dài cho đến chuyến dã ngoại mà thôi.
…Thế nhưng, không hiểu sao tôi lại chẳng thể cảm thấy chút sốt ruột nào trước sự thật đó. Chẳng thể cảm nhận được chút thực tế nào.
Với tâm trạng của một người ngoài cuộc, tôi chống cằm, chỉ đơn giản là đưa mắt nhìn các bạn cùng lớp.
"—Y-Yano-kun! Chào buổi sáng!"
Cô Chiyoda vừa rời khỏi lớp. Ngay khi không khí trong phòng trở nên thoải mái hơn, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Tôi quay mặt lại… và thấy Haruka đang đứng bên cạnh.
"Chà, trời lạnh thật rồi nhỉ… Tuy vẫn đỡ hơn ở quê tớ, nhưng mà cái lạnh này, cũng khắc nghiệt ghê…"
"…À, vậy à."
"Ừm! Ở chỗ tớ, vào mùa này là người ta đã bắt đầu dùng lò sưởi rồi, nên có khi ở đây còn thấy lạnh hơn ấy chứ…"
Vừa nói, Haruka vừa để lộ sự quan tâm trong nụ cười của mình.
—Kể từ ngày lễ hội văn hóa ấy. Cả Akiha và Haruka đều giữ thái độ như thế này.
Có lẽ vì lo lắng cho tôi, cả hai người đều cố gắng bắt chuyện mỗi ngày. Chủ đề chỉ toàn là những chuyện không đâu, như thời tiết hôm nay, hay những chuyện xảy ra gần đây.
"V-với lại…!"
Haruka tiếp tục với vẻ mặt có phần hối hả.
"Chuyến dã ngoại cũng sắp đến rồi nhỉ! Tớ đi lần đầu tiên đấy…"
"Hửm… vậy, à…"
"Ừm! Hồi tiểu học, tớ vẫn chưa quen với việc hoán đổi lắm… Còn hồi cấp hai thì, tớ ở trong cơ sở nhiều hơn… nên tớ rất mong chờ…"
…Chắc là họ vẫn còn lo lắng về chuyện tôi bị Akiha đá.
Chắc là họ lo tôi vẫn còn buồn bã.
Quả thật, với tư cách là người đã nói lời chia tay và nhân cách khác của người đó, có lẽ họ không thể không bận tâm. Có lẽ họ còn cảm thấy tội lỗi nữa.
Nhưng… có hơi thái quá rồi. Đâu cần phải lo lắng đến mức đó.
Hơn nữa… những người có biểu hiện kỳ lạ không chỉ có họ,
"—Yaho! Haruka! Yano!"
"—Chào buổi sáng. Lạnh hơn nhiều rồi nhỉ."
Giọng của một nam một nữ vang lên từ phía sau.
Tôi quay lại—là Sudou và Shuji.
Hai người bạn mà tôi quen từ khi vào cao trung, và vẫn thân thiết suốt từ đó đến giờ.
Sudou vẫn nở nụ cười rạng rỡ như mọi khi, còn Shuji thì mang vẻ mặt điềm tĩnh có chút ưu tư, cả hai ngồi xuống những chiếc ghế gần đó.
"Gì thế gì thế, đang nói chuyện dã ngoại à!?"
"Ừm, tớ chưa từng đi dã ngoại bao giờ nên đang mong lắm…"
"Ra vậy, cũng đúng nhỉ."
Sau khi gật đầu như đã hiểu, Shuji quay mặt về phía tôi,
"…Mà này, hồi cấp hai Yano đi đâu thế? Trường của tớ với Sudou thì đi Nagoya."
…Chuyến dã ngoại hồi cấp hai.
Như thế nào nhỉ. Chắc chắn là tôi đã đi, và hẳn là nó cũng để lại ít nhiều ấn tượng.
Thế nhưng, tôi lại chẳng thể nghĩ ra câu trả lời ngay lập tức,
"…Đi đâu, ấy nhỉ…"
Đầu óc tôi không thể hoạt động trơn tru được.
Chỉ mới vài năm trước thôi, vậy mà tôi lại không tài nào nhớ ra mình đã đi đâu.
Trong lúc tôi đang mơ màng lần theo những sợi ký ức,
"…Yano, hôm nay vẫn không đổi nhỉ."
Shuji buông một nụ cười gượng.
Haruka yếu ớt gật đầu附和,
"Ừm, đã một tháng rồi đấy…"
"…Thì mà, chuyện cũng là chuyện đó rồi còn gì—"
Sudou nói vậy, nhưng dường như cô ấy cũng đang cố giữ một tông giọng vui vẻ.
…Cái gì thế này, ba người họ. Rốt cuộc họ đang nói về chuyện gì vậy.
Tôi có cảm giác, kể từ sau lễ hội văn hóa, những lần Shuji và mọi người nói những chuyện mà tôi không hiểu như thế này đã nhiều hơn.
Chắc chắn là có liên quan đến việc tôi và Akiha chia tay.
Hình như Akiha đã giải thích cặn kẽ cho Sudou và Shuji về chuyện chúng tôi chia tay và cả lý do nữa.
Với hai con người vốn là "người tốt" từ trong cốt tủy, không đời nào họ lại không lo lắng cho tôi trong hoàn cảnh này.
Chỉ là, "vẫn không đổi" hay "chỉ dừng lại ở mức này", tôi không hiểu cụ thể họ đang ám chỉ điều gì, nhưng tôi cũng chẳng có hứng thú hay ý định hỏi thêm về chuyện đó,
"…Phù…"
Tôi khẽ thở dài và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời mang sắc trắng nhiều hơn là xanh, với những đám mây như những mảnh giấy vụn bị xé nhỏ.
Sân trường không một bóng người, đường chạy điền kinh với những vạch trắng đã mờ đang phơi mình trong không khí lạnh lẽo của mùa đông.
Bên cạnh, cuộc trò chuyện của Sudou và những người khác vẫn tiếp diễn với những giọng nói nhỏ và thì thầm.
"Hay là cứ quan sát thêm một chút nữa…"
"Đành vậy thôi…"
"Yano-kun chắc cũng đang đau khổ lắm…"
Cảm nhận những lời đó như âm thanh từ một thế giới xa xăm nào đó, tôi thấy thật kỳ lạ.
…"Chắc cũng đang đau khổ lắm".
Thật tình, mọi người lo lắng thái quá rồi đấy.
Tôi ổn rồi mà.
Đã một tháng trôi qua kể từ ngày đó, đâu thể nào tôi cứ buồn bã mãi được.
Bằng chứng là—tôi đang trải qua mỗi ngày một cách bình lặng đến thế này đây.
Bình yên đến mức tôi chỉ mong sao mình có thể cứ mãi như thế này.
*
"—Năm nay, theo thông lệ, chuyến đi được dự kiến sẽ kéo dài ba ngày hai đêm."
Thầy Akiyama dạy Toán, tay cầm một sấp tài liệu, bắt đầu giải thích một cách dứt khoát.
"Trong ba ngày, chúng ta dự kiến sẽ đến thăm Osaka, Kyoto và Nara. Về cơ bản, các em sẽ di chuyển theo đơn vị lớp, và sẽ đi tham quan các di tích lịch sử và tài sản văn hóa."
Toàn bộ học sinh năm hai bị nhồi nhét vào trong nhà thể chất.
Có lẽ vì đang rất tâm huyết với vai trò phụ trách chuyến dã ngoại năm nay, giọng điệu của thầy Akiyama trên bục giảng nghe cứ như một tay tinh hoa cứng nhắc trong phim Âu Mỹ. Tin đồn thầy đang nhắm đến vị trí chủ nhiệm khối năm sau có lẽ là thật.
"Tuy nhiên, mỗi ngày đều có thời gian tự do, nên lúc đó các em có thể hoạt động theo nhóm tùy thích. Mua sắm, tham quan các địa điểm du lịch, hãy tự do tận hưởng chuyến đi nhé."
Thế nhưng, trái ngược với thầy Akiyama nghiêm túc—những học sinh tập trung dưới sàn dường như đã bắt đầu phấn khích lên rất nhiều.
"—Mấy địa điểm sặc mùi sách vở luôn."
"—Nhưng mà không phải vui sao? Tớ muốn đi USJ!"
"—Không biết có bao nhiêu thời gian tự do nhỉ…"
"—Đúng đó. Di tích gì chứ, tớ muốn đi mua sắm cơ."
Họ bàn tán xôn xao.
Có lẽ vì sức nóng đó mà không khí trong nhà thể chất rộng lớn trở nên oi bức.
Xung quanh tôi, tiếng trò chuyện phấn khích của các bạn cùng lớp cũng không ngớt.
"…Và đó là tất cả."
Dường như đã nói xong những điều cần giải thích, thầy Akiyama ngẩng mặt lên khỏi sấp tài liệu.
"Tổng quan về chuyến đi đến đây là hết. Chi tiết cụ thể đã được ghi trong đây, các em hãy tự mình xác nhận. Còn lại… thời gian còn lại chúng ta sẽ dùng để chia nhóm."
Tiếng "…Ồ" xôn xao vang lên từ đám học sinh.
Không khí vốn chỉ đang náo nức bỗng pha thêm một chút căng thẳng.
"Mọi năm, quy định là tạo nhóm bốn người trong lớp, gồm hai nam hai nữ, nhưng từ năm nay chúng tôi sẽ nới lỏng quy định đó. Số lượng bốn người không đổi, nhưng tỉ lệ nam nữ không bắt buộc. Ngoài ra, các em cũng có thể tự do lập nhóm với các bạn lớp khác."
Lần này, một tiếng "Ồ…" vui mừng vang lên.
Quả thật, so với trước đây thì đây là một sự nới lỏng quy định đáng kể.
"…Vậy thì, các em hãy bắt đầu chia nhóm ngay đi. Sau khi quyết định xong, hãy điền vào mẫu đơn đăng ký trong sấp tài liệu đã phát và nộp cho giáo viên chủ nhiệm của các thành viên."
Nghe hiệu lệnh đó—các học sinh đang ngồi vội vàng đứng dậy.
Họ cất tiếng gọi tìm bạn bè, vội vã đi lại trước mặt tôi.
"—N-này Atsushi! Lập nhóm đi!"
"—Này, Nao! Bên này bên này!"
"—Ủa, Hirano đi đâu rồi? …Nghỉ học à!? Trường hợp nghỉ học thì sao!?"
Tôi cũng từ từ đứng dậy tại chỗ, suy nghĩ xem nên làm gì.
Nhóm à… Nếu là tôi của một tháng trước, chắc chắn tôi đã cố hết sức để được vào cùng nhóm với Akiha. Nhưng bây giờ đã chia tay rồi, cũng chẳng có lý do gì để làm vậy nữa.
Tôi cũng không đặc biệt muốn đi cùng ai, cũng chẳng có nơi nào đặc biệt muốn đến.
Ai đó gọi mình vào nhóm một cách ngẫu nhiên thì tốt nhỉ…
"…Y-Yano-kun!"
Trong lúc tôi đang đứng chơ vơ tại chỗ—từ phía bên kia đám đông, cô ấy chạy đến. Akiha chạy nước kiệu lại gần.
Akiha dừng lại trước mặt tôi với vẻ hớt hải lạ thường, rồi nhìn tôi với vẻ căng thẳng,
"Yano-kun… đã, quyết định, nhóm, chưa…?"
"…Chưa, vẫn chưa."
"V-vậy thì…!"
Nói rồi, cô ấy nhoài người về phía trước như thể đã hạ quyết tâm,
"C-cùng bọn tớ… tớ và, Haruka… lập nhóm, được không? À thì, nếu, Yano-kun không thấy phiền, thì…"
Đó là một lời đề nghị bất ngờ.
Chúng tôi đã chia tay rồi, không ngờ cô ấy lại đến mời tôi…
Tại sao lại cố tình mời một người bạn trai cũ như tôi chứ? Hay là cô ấy vẫn lo lắng một cách không cần thiết.
Mà, về phía tôi thì cũng chẳng có lý do gì để từ chối, ngược lại còn thấy biết ơn vì có thể quyết định nhóm sớm…
"…À, được thôi."
"Th-thật sao…!? May quá…"
Rồi, cô ấy thở phào một hơi thật sâu,
"C-cứ ngỡ là, sẽ bị từ chối…"
…Sao lại thở phào nhẹ nhõm đến thế.
Đáng lẽ ra, về mặt lập trường thì Akiha mới là người ở vị thế từ chối lời mời của tôi chứ.
Mà thôi, dù sao thì cũng đã có được một thành viên trong nhóm.
"…Ồ! Đúng như dự đoán, hai người vẫn lập nhóm với nhau à?"
Một giọng nói đầy phấn khích chen vào. Tôi quay sang, và đúng như dự đoán, là Sudou.
Mái tóc hai bím của Sudou lúc lắc, má ửng hồng, phía sau là Shuji đang đứng với một nụ cười gượng. Sudou vốn là người thích sự kiện, chắc là cô ấy đã sớm có tâm trạng lễ hội rồi.
"À, ừm, kiểu vậy…"
"Tuyệt vời tuyệt vời! Vậy thì! Sao chúng ta không gộp nhóm lại nhỉ!?"
Sudou đề nghị với vẻ mặt như thể đó là một chuyện hiển nhiên.
"Lập nhóm với các thành viên ăn trưa quen thuộc đi! Đi cùng người lạ cũng vui, nhưng mà đi với hội quen thuộc vẫn là thoải mái nhất, đúng không—"
"Đ-đúng vậy! Tớ cũng nghĩ thế!"
Akiha cũng gật gù đồng tình.
"Tớ mà có người lạ là cũng hơi căng thẳng…"
"Đúng không đúng không—? Nhân tiện, Shuji thì sao? Tuy không có gì mới mẻ, nhưng bốn người này được chứ?"
"Ừm, tớ thấy được mà. Không có ý kiến gì đâu."
…Hừm, xem ra đã quyết định rồi.
Akiha/Haruka, Sudou, Shuji, và tôi.
Một sự kết hợp quen thuộc, nhưng có lẽ như thế này là đỡ phiền phức nhất.
Tôi cũng chẳng tìm kiếm những trải nghiệm giật gân hay những cuộc gặp gỡ mới mẻ làm gì. Có thể trôi qua một cách bình yên là tốt nhất rồi.
Chỉ là, nếu nói về sự bình yên thì…,
"—Rồi, vậy điền vào giấy đăng ký thôi."
"—Ừm. Cậu có bút không? Cho tớ mượn được chứ…?"
"—A! Tớ có đây, dùng cái này đi!"
Akiha, Sudou, Shuji đang nói chuyện với nhau—.
Nhìn những gương mặt nghiêng của họ—tôi lại nhớ về những chuyện đã qua.
Chuyện từ lúc tôi gặp Akiha/Haruka. Lời nhờ vả của Sudou, và cả nỗi khổ tâm của Shuji.
Lễ hội văn hóa vừa rồi, và những chuyện xảy ra vào đêm hôm đó.
Và rồi—tôi bất giác nghĩ.
"…Đúng là một nhóm toàn những người lắm chuyện thật nhỉ."
So với năm nhất, nửa năm qua là những ngày tháng đậm đặc hơn nhiều.
Đặc biệt—là về mặt tình cảm.
Bản thân tôi thì bị Akiha đá, còn Haruka thì bị tôi từ chối cách đây không lâu. Hơn nữa, Shuji đứng ngay trước mặt đây cũng bị Sudou từ chối lời tỏ tình. Một tập thể không một ai là không vướng vào chuyện tình cảm…
Nghĩ vậy, việc chúng tôi vẫn còn tụ tập và hành động cùng nhau như thế này,
"…Thật ra, có lẽ chẳng bình yên chút nào đâu nhỉ…"
—Tôi không có ác ý. Chỉ là nói ra những gì mình nghĩ mà thôi.
Không phải là có ý đồ hay mục đích gì, chỉ là những gì hiện lên trong đầu vô thức trở thành lời độc thoại.
—Vậy mà.
"…Ể."
"…À…"
"Ự…"
Vẻ mặt của ba người trước mắt tôi cứng lại thấy rõ.
Không khí hòa thuận vui vẻ cho đến lúc đó bỗng đóng băng, trở nên ngượng ngùng một cách kỳ lạ.
"…Không bình yên… à."
Sudou buông lời với vẻ mặt không vui.
Cô ấy liếc nhìn Shuji, rồi cúi mặt xuống một cách khổ sở,
"Ừm, thì, đúng vậy… Có lẽ, là vậy…"
"…K-không, thì mà!"
Shuji cất giọng hoảng hốt.
"Đừng bận tâm đến tớ! Ừm! Bây giờ cũng không còn cảm thấy kỳ cục nữa đâu! Nên là, nhóm này hoàn toàn bình yên mà…"
—Shuji nói một lèo đầy khí thế cho đến đó.
Nhưng khi anh chàng đưa mắt nhìn Akiha, tông giọng liền hạ xuống,
"Mà, không kể chuyện của tớ… nếu có nhiều chuyện khác thì, tất nhiên… tớ sẽ suy nghĩ lại…"
"…Ể!"
Akiha thốt lên một tiếng mà tôi chưa từng nghe thấy.
"T-tớ, cũng nghĩ là, không sao đâu… nhưng mà… Hay là, không phải vậy nhỉ…"
Sau những lời đó của Akiha—sự im lặng bao trùm lấy chúng tôi.
Đến lúc đó… tôi mới nhận ra, có lẽ mình đã lỡ lời.
Dù không nắm bắt được tình hình, tôi vẫn mơ hồ cảm nhận được cái cảm giác khó xử khi đã làm sai điều gì đó. Lẽ nào, mình lại gây chuyện rồi sao…
"X-xin lỗi… hình như, tớ đã nói gì đó, không phải… à."
Bây giờ tôi mới nói ra, nhưng không khí vẫn không thay đổi.
Trong bầu không khí trầm lắng, ai cũng có vẻ muốn nói gì đó nhưng ánh mắt lại cứ đảo quanh.
Đúng lúc đó—,
"—A, đây rồi đây rồi. Yano-chan—"
"—A, thật kìa. Ơi—"
—Hai giọng nói bất ngờ vang lên từ phía xa.
Tất cả chúng tôi đều ngạc nhiên quay về hướng đó.
"Ủa, không lẽ mọi người, đã quyết định nhóm rồi ạ—?"
"Ể, thật á? Chốt đơn rồi à?"
Vừa nói, hai cô gái vừa tiến lại gần.
Người đã đảm nhận vị trí kết màn cho sân khấu chung tại lễ hội văn hóa, nhà sản xuất âm nhạc trẻ tuổi. Và giờ đây, là một nữ sinh cao trung có vẻ trầm tính, Omochi-san, hay còn gọi là Sugawara Miku-san.
Và người còn lại là đại diện cho "hội con gái nổi bật" của lớp 2-4 chúng tôi, với mái tóc đen dài ngang vai bồng bềnh và gương mặt được trang điểm sành điệu nở một nụ cười tự hào. Kogure Chikage-san.
Cả hai đều là những học sinh mà tôi có quen biết.
Omochi-san… là người mà ban tổ chức lễ hội văn hóa chúng tôi đã phải vất vả nhất để mời biểu diễn. Cuối cùng, có vẻ như cô ấy đã thích giọng hát của Akiha nên đã cất công sáng tác một bài hát độc quyền, và sân khấu đã thành công rực rỡ.
Còn Kogure-san là một cô gái thuộc đẳng cấp cao trong lớp, sự tồn tại của cô ấy luôn có thể được cảm nhận một cách rõ ràng. Sự năng nổ của cô ấy trong lễ hội văn hóa vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi. Nói nhỏ chuyện này thôi, trước đây tôi đã từng vô tình chứng kiến cảnh Kogure-san bị Shuji từ chối.
Vẫn còn đang bối rối trước sự kết hợp bất ngờ của hai người,
"…Chưa, về cơ bản thì, vẫn chưa quyết định."
tôi trả lời,
"Thật ạ—? May quá—"
"Chẳng còn mối nào khác cả. Cứu tinh."
cả hai người đều tỏ vẻ nhẹ nhõm.
Rồi, Omochi-san quay sang phía tôi với vẻ mặt thư thái,
"Vậy thì Yano-chan—chúng ta cùng nhóm nhé—"
"…Ể?"
"Thì là, cậu sẽ vào cùng nhóm với tớ và Chikage-chan, và chúng ta sẽ cùng nhau đi dã ngoại đấy—!"
"—Ể, ểể!?"
Người thốt lên kinh ngạc là Akiha, đang đứng nghe ở phía sau.
Shuji và Sudou cũng có vẻ ngỡ ngàng, đứng ngây ra nhìn chúng tôi.
Và cả người được mời là tôi—cũng cảm thấy như bị hồ ly lừa bịp.
Omochi-san và tôi, cùng nhau đi dã ngoại…? À thì, chúng tôi đã trao đổi nhiều đến thế, nên có thể nói là đã quen biết nhau. Nhưng mà, không ngờ lại được mời trong hoàn cảnh này…
Với lại… sao lại có cả Kogure-san nữa?
Tôi chưa từng nghe nói hai người họ quen nhau.
Phong cách hoàn toàn khác nhau, trông cũng không giống bạn bè thân thiết…
"…Ủa, tớ chưa nói với Yano à?"
Có lẽ nhận ra vẻ mặt khó hiểu của tôi, Kogure-san nghiêng đầu "Hửm?",
"Tớ và Miku là chị em họ đấy."
"…Vậy, à."
"Đúng đúng. Nhà cũng gần nhau nữa—bọn tớ thân nhau từ nhỏ ấy mà. Cái tên Omochi thực ra cũng là do Chikage-chan đặt cho tớ đấy."
…Tôi hoàn toàn không biết.
Họ và cả không khí xung quanh họ đều hoàn toàn khác nhau, không ngờ lại có một mối liên kết như vậy. Giờ nói ra thì, tôi cũng thấy nét mặt họ có phần giống nhau.
"…Mà này Yano-chan, lễ hội văn hóa kết thúc rồi nên đừng dùng kính ngữ nữa—. Giờ chúng ta chỉ là bạn cùng lớp thôi."
"V-vâng…"
"A, nhân tiện thì kính ngữ của tớ không tính nhé—. Cái này là cá tính của tớ rồi—"
"…V-vậy ạ."
Omochi-san vẫn là Omochi-san, luôn theo nhịp điệu của riêng mình.
"…Thì, Miku không thích đến trường lắm, nên trước giờ em ấy không mấy khi đi học."
Kogure-san tiếp tục câu chuyện.
Quả thật, dù cùng là học sinh năm hai, nhưng cho đến khi gặp nhau trong lúc chuẩn bị lễ hội văn hóa, tôi chưa từng thấy mặt Omochi-san ở trường. Một khối có khoảng hai trăm nữ sinh, nhưng việc hoàn toàn chưa gặp mặt bao giờ là khá hiếm.
"Ấy thế mà, nhờ có lễ hội văn hóa vừa rồi mà con bé đã có thể đi học trở lại."
"Thật sự, là nhờ có Yano-chan và Minase-chan đấy ạ—"
Omochi-san nở một nụ cười ngây ngô.
"Nhờ chuyện đó mà tớ được các bạn trong lớp bắt chuyện nhiều lắm—. Bây giờ tớ đang là ngôi sao mới nổi trong lớp đấy—. Thật đáng biết ơn—"
"Thế rồi, sau khi tớ thuyết phục thì Miku đã quyết định tham gia chuyến dã ngoại lần này, nhưng vấn đề là thành viên trong nhóm. Con bé nói đi với người lạ sẽ mệt lắm."
Cũng phải thôi. Mới vừa đi học lại sau một thời gian dài nghỉ, tự dưng phải đi dã ngoại với những học sinh không quen biết thì đúng là hơi quá sức.
"Thế nên—, sau khi bàn với Chikage-chan, bọn tớ đã quyết định mời người quen chung là Yano-chan."
"Đúng đúng… tớ cũng muốn nói chuyện với Yano từ trước rồi?"
Muốn nói chuyện? Về cái gì cơ…
Lẽ nào, là muốn hỏi gì đó về Shuji sao…
"…Vậy, sao nào?"
Một lần nữa, Kogure-san nhìn thẳng vào mặt tôi.
"Yano. Cậu có muốn, lập nhóm với bọn tớ không?"
Sau một hồi suy nghĩ… tôi gật đầu với hai người họ.
"…Ừm, cũng được thôi."
Tôi cảm thấy như vậy cũng không tệ.
Gần đây tôi toàn tụ tập với những thành viên cũ, lại còn có chuyện thất bại vừa rồi nữa. Đi cùng những người này có lẽ sẽ có cảm giác mới mẻ. Ít nhất thì chúng tôi cũng có thể nói chuyện, có khi lại thấy thoải mái hơn.
"Thật ạ—, cảm ơn cậu nhiều—!"
Omochi-san nở một nụ cười có phần trẻ con.
"Tốt rồi nhỉ. Vậy là tạm thời có được một người rồi."
"Vâng ạ—"
Omochi-san trông rất vui.
Tuy nhiên, cô ấy cũng nhìn sang Akiha, Sudou và Shuji,
"…Nói thì nói vậy nhưng có ổn không ạ—? Trước khi bọn tớ đến, mọi người đang định đi cùng nhau đúng không ạ—?"
Nhìn xem—ba người họ đang nhìn chúng tôi với vẻ mặt như bị sốc. Như thể bị phản bội, một vẻ mặt buồn bã. Quả thật, tình hình này có hơi giống như tôi đã phản bội họ…
"Nếu vậy thì, làm phiền mọi người như thế quả là—"
"—Không không không!"
Kogure-san đột nhiên bật cười.
"Làm gì có chuyện đó. Vì Yano đã chia tay với Akiha rồi còn gì? Chuyện này đang là chủ đề bàn tán trong lớp đấy."
"U-ừm…"
Bị nhìn chằm chằm một cách không kiêng dè, tôi rụt rè gật đầu.
"Đúng không? Vậy mà, làm gì có ai lại đi dã ngoại cùng người yêu cũ ngay sau khi vừa chia tay chứ—. Không thể nào—"
"…Ự."
Akiha thốt lên như bị nói trúng tim đen.
"Cứ bám lấy bạn gái cũ đã đá mình thì đúng là lụy tình quá, còn giữ bạn trai cũ đã bị mình đá bên cạnh thì đúng là tiểu yêu tinh có hạng rồi."
"…Ư, ư ư…"
"Với lại."
Kogure-san vẫn chưa dừng lại. Lần này cô ấy quay sang Shuji và Sudou,
"Hiroo và Sudou, để bọn tớ cuỗm Yano đi được chứ? Hai người nhất định phải cùng nhóm với cậu ấy à?"
"…K-không. Cũng không hẳn là vậy."
Hiếm khi, Shuji trả lời một cách ngập ngừng.
"Nhưng mà, chỉ là… thấy hơi đột ngột nên ngạc nhiên thôi…"
Trước vẻ mặt đó, Kogure-san thoáng một chút khó hiểu.
Rồi, sau khi nhìn chằm chằm vào Shuji,
"…Ahaha, gì chứ—đừng có làm cái mặt đó."
cô ấy đột nhiên cười phá lên như đã hiểu ra chuyện gì.
Và rồi,
"Tớ không còn để tâm chuyện bị Hiroo từ chối nữa đâu!"
—Nghe những lời đó, Shuji sững người.
Một câu nói quá thẳng thắn, về việc bị từ chối—.
"Vả lại, chuyện đó cũng đã mấy tháng rồi còn gì! Tớ không phải là đứa con gái nặng tình đến mức cứ mãi day dứt đâu!"
"…V-vậy à. Nếu vậy thì, tốt rồi…"
"—N-nhưng mà!"
Người tiếp theo lên tiếng là—Akiha.
Có lẽ cô ấy không giỏi nói chuyện với những người như Kogure-san, cô ấy nói với vẻ mặt tuyệt vọng,
"S-số lượng không đủ phải không? Nhóm phải có ít nhất bốn người chứ? Kogure-san, Omochi-san, và Yano-kun… vẫn còn thiếu một người mà."
Quả thật, đúng là như vậy.
Điều kiện tối thiểu của một nhóm mà thầy Akiyama đã nói. Yêu cầu từ bốn người trở lên, và nhóm này không đáp ứng được.
"V-vậy nên…"
Akiha đang lẩm bẩm gì đó trong miệng với vẻ căng thẳng.
"N-nếu được thì… tớ… hoặc là—"
"—Đúng là thiếu một người nhỉ. Phải bổ sung ai đó thôi. …Nhân tiện, Yano này."
Kogure-san nhìn tôi, dường như không nghe thấy tiếng của Akiha.
"Ngoài ra cậu còn người quen nào có thể mời không? Bạn thân chẳng hạn."
"Bạn thân à…"
Theo phản xạ, não tôi bắt đầu liệt kê những người quen.
Những học sinh mà tôi có giao lưu trong khối này…
Và rồi, một ứng cử viên hiện lên, và cái tên đó tự nhiên bật ra khỏi miệng tôi.
"…Chắc là Hosono."
Ừm… chắc là cậu ta rồi.
Trong số những người không có ở đây, người mà tôi thân nhất có lẽ là cậu ấy.
"Hosono…? Chưa nghe bao giờ. Bạn lớp khác à?"
"Ừm, đúng vậy, nhưng mà…"
Nói rồi, tôi nhìn quanh,
"A, kia rồi…"
Ở góc tầm mắt, khoảng giữa nhà thể chất, tôi tìm thấy một cậu con trai đang đi đi lại lại nhìn xung quanh.
Mái tóc xoăn và dáng lưng thẳng tắp đó… không nhầm được, là Hosono. Bên cạnh là Hiiragi-san.
Có vẻ như họ cũng đang tìm người để lập nhóm.
"Hừm, cậu ta à…"
Kogure-san nheo mắt lại như một con thú săn mồi tìm thấy con mồi.
"Cái cậu con trai trông có vẻ khó tính đó."
"Không, cậu ấy không khó tính đâu. Tớ hay nói chuyện về sách với cậu ấy… cậu ấy là một người rất tốt…"
"Hê, ra thế nhỉ… hiểu rồi! Chờ chút nhé."
Chỉ nói vậy, Kogure-san đi thẳng về phía Hosono.
Rồi, sau khi nói vài câu với họ—cô ấy đột nhiên nắm chặt lấy cánh tay Hosono và kéo cậu ta quay lại đây.
"—Rồi, tóm được rồi! Giờ thì đã đủ bốn người! Nhóm thành lập nhé!"
"G-gì vậy…!? Chuyện gì thế này!?"
"N-này, H-Hosono-kun…!"
Hosono trợn tròn mắt trước sự việc đột ngột, và Hiiragi-san đứng phía sau lúng túng.
Thế nhưng, Kogure-san không hề tỏ ra chút e dè nào,
"Ừm thì, cậu sẽ vào cùng nhóm với bọn tớ. Cậu đã được quyết định vào nhóm của tớ, Miku, và Yano-kun."
"Ể, ểể…!?"
"Tớ là Kogure Chikage. Còn đây là em họ tớ, Sugawara Miku."
"Chào cậu—. Tớ cũng làm nhạc với cái tên Omochi—. Mong được giúp đỡ nhé—"
"M-mong được giúp đỡ…"
Trước áp lực của hai người, Hosono lắp bắp trả lời.
Coi đó như một lời đồng ý, Omochi-san và Kogure-san bắt đầu nói với nhau "Quyết định nhanh gọn ghê—" "Tốt quá tốt quá".
—Một sự áp đặt đáng kinh ngạc.
Nên nói là ngây thơ hay không biết sợ… có lẽ vì thế. Hosono cũng không thể phản đối, chỉ đứng ngây ra nhìn hai người họ.
Thế nhưng—có một người đã thể hiện thái độ bất mãn một cách rõ ràng.
"…"
—Đó là Hiiragi-san.
Cô ấy nhíu mày buồn bã, nhìn chằm chằm vào hai người họ.
"…ửm?"
Đầu tiên, Omochi-san nhận ra điều đó.
"…A, lâu rồi không gặp. Cậu là người đã viết kịch bản cho vở kịch múa rối ở sân khấu chung đúng không ạ—?"
"Đúng vậy…"
"Không lẽ, cậu là bạn gái của Hosono-chan ạ—?"
"…Vâng…"
Dù nhỏ, nhưng đó là một giọng nói rõ ràng của Hiiragi-san.
"Tớ đã định sẽ cùng nhóm với anh ấy…"
Hiếm khi, cô ấy lại nói với giọng điệu tức giận như vậy.
Ý chí đó đã được truyền đến hai người họ một cách rõ ràng,
"A à—, xin lỗi nhé—, đã cướp mất bạn trai của cậu…"
"Ể, cậu ta có bạn gái rồi à—xin lỗi xin lỗi!"
Omochi-san và Kogure-san đồng thanh xin lỗi.
"Bọn tớ không biết—, không có ác ý đâu—"
"Tại vội quá nên, xin lỗi nhé."
"…Thì, nếu vậy thì cũng đành chịu thôi."
Phản ứng đó có lẽ nằm ngoài dự đoán của Hiiragi-san, vẻ mặt cô ấy giãn ra.
Không thể tức giận đến cùng ở những lúc như thế này, đúng là phong cách của Hiiragi-san hiền lành.
Thế nhưng—cả Omochi-san và Kogure-san đều không có ý định nhường Hosono, vẻ rụt rè ban nãy như một lời nói dối, họ bắt đầu thương lượng với Hiiragi-san.
"Nhưng mà, bọn tớ định sẽ hoạt động khá tự do. Cũng không có ý định độc chiếm bạn trai cậu đâu, hay là hôm đó chúng ta gặp nhau tại địa phương nhé."
"Nhóm thì—, cũng không phải là thứ gì đó quá nghiêm ngặt đâu ạ—"
"…Ư, ừm."
"Thôi mà, coi như là giúp đỡ con mọt nhạc sống ẩn dật này đi! Lỡ mất cơ hội này là con bé không còn ai để lập nhóm đâu!"
"Xin cậu đấy—. Ngoài Yano-chan ra tớ không có bạn nào khác, nên nếu bị Hosono-kun từ chối thì tớ sẽ gặp rắc rối lắm—"
"V-vậy sao…? N-nếu vậy thì…"
—Bị hai người họ thuyết phục, Hiiragi-san tốt bụng không thể từ chối dứt khoát.
Cuối cùng, mọi chuyện đã diễn ra theo đúng ý muốn của Omochi-san và Kogure-san.
Và thế là—,
—Kogure, Omochi, Hosono, và Yano.
—Akiha/Haruka, Sudou, Shuji, và Tokiko.
Chúng tôi, chia thành hai nhóm kỳ lạ này, đã cùng nhau trải qua chuyến dã ngoại của trường—.
-*-
"──Rồi, có Sudou-san với Hiiragi-san... Minase-san thì, bây giờ là ai thế?"
"A, là Haruka đây..."
"Ừm, Haruka-chan. Vậy là đủ mặt cả rồi nhỉ."
Shuuji-kun nói trong lúc đưa mắt nhìn một vòng khắp lượt chúng tôi ở phía đối diện.
"Vậy thì... bắt đầu thôi nào."
──Buổi sinh hoạt lớp kéo dài, chiếm dụng cả tiết học thứ sáu.
Quanh những chiếc bàn được kéo lại gần nhau, đúng như lời Shuuji-kun nói, các thành viên trong nhóm đã tập hợp đông đủ.
Itsuka-chan, Tokiko-chan, Shuuji-kun──và tôi.
Trưởng nhóm Shuuji-kun tay cầm bút, mở sổ ra,
"Chúng ta có ba ngày ở Osaka, Kyoto và Nara... nhưng nếu được, tớ muốn chúng ta quyết định xong khung chương trình chính ngay trong hôm nay──"
──Đã đúng một tuần kể từ lúc chia nhóm.
Và hôm nay, ba tuần trước ngày khởi hành chuyến đi. Chúng tôi phải quyết định xem sẽ sử dụng thời gian tự do được phân bổ để tham quan từng thành phố như thế nào.
Mới cách đây không lâu, tôi vẫn cảm thấy chuyện này còn xa vời lắm, nhưng dạo gần đây, chủ đề về chuyến dã ngoại được nhắc đến trong lớp ngày một nhiều hơn. Không khí háo hức ấy khiến tôi bắt đầu cảm nhận được rằng "Sắp đến rồi đây..."
Chỉ có điều,
"Yosh! Quyết luôn cho nóng nào!"
"Ừm, mong là chúng ta sẽ có một lịch trình thật hay...!"
Itsuka-chan và Tokiko-chan trao đổi với nhau như thế.
Trái ngược với vẻ mặt đầy hứng khởi của hai người họ──tôi lại đang cảm thấy có chút bất an.
"...Ừm, nhờ cả vào cậu nhé..."
...Chẳng thể ngờ mình lại vào khác nhóm với Yano-kun.
Không được ở bên cậu ấy trong một sự kiện trọng đại như chuyến dã ngoại...
Tôi đã rất mong chờ nên vô cùng thất vọng, hơn nữa, cậu ấy bây giờ lại đang "hơi bất ổn". Bỏ mặc một Yano-kun như vậy để đi du lịch khiến tôi không khỏi lo lắng.
Akiha cũng thật là, giá mà lúc chia nhóm cậu ấy cố thêm chút nữa thì tốt rồi. Mà thôi, có lẽ với lập trường của một người bạn gái cũ thì cũng khó nói...
"...Hừm..."
Tôi liếc mắt về phía dãy bàn cạnh hành lang, Yano-kun đang ngồi quây bàn cùng Kogure-san, Omochi-san và Hosono-kun.
"Nào! Giờ chúng ta làm gì đây!"
"Tớ muốn ăn thật nhiều món ngon."
"T-Tớ thì muốn đi dạo trên Con đường Triết học...!"
Họ trò chuyện với nhau một cách vui vẻ.
Lúc đầu, vì là những thành viên không quen biết nên họ có chút gượng gạo, nhưng xem ra họ đã tìm thấy những điểm hợp nhau một cách bất ngờ, và dạo gần đây có vẻ đang cùng nhau chuẩn bị trong một không khí thân thiết hơn.
Đối với tôi lúc này, cảnh tượng đó thật đáng ghen tị làm sao...
"...Mà, dù nói là quyết định địa điểm tham quan,"
Trái với tâm trạng của tôi, Shuuji-kun vẫn tiến hành cuộc thảo luận một cách suôn sẻ.
"Về cơ bản, tớ nghĩ chúng ta cứ theo một phương châm thoải mái thôi. Như Sugawara-san và Kogure-san đã nói, chúng ta có thể thay đổi tùy theo hứng lúc đó, nên đừng đặt nặng quá. Chỉ cần chọn ra một vài nơi mình muốn đến là được..."
Vâng, được vậy thì tốt quá. Nếu có thời gian, biết đâu chúng tôi có thể nhập hội với nhóm của Yano-kun...
Bên cạnh tôi, Tokiko-chan cũng gật gù,
"Đúng vậy, mong là sẽ có một chuyến đi thong thả... Lịch trình dày đặc quá có khi lại mệt... Tớ cũng muốn gặp Hosono-kun nữa..."
Đúng thế. Cứ phải xa bạn trai suốt thì buồn lắm. Ít nhất cũng nên sắp xếp lịch trình để hai người họ có thể thỉnh thoảng gặp nhau, và nếu vậy thì tôi cũng sẽ có cơ hội, thật là một kế hoạch đôi bên cùng có lợi.
──Thế nhưng.
"──Hả, cậu nói gì vậy!"
Itsuka-chan đứng bật dậy khỏi ghế, tạo ra một tiếng "rầm".
"Mọi người dễ dãi quá đấy! Đây là chuyến dã ngoại cấp ba, chỉ có một lần trong đời thôi đó! Đương nhiên là phải chọn lọc kỹ càng những nơi muốn đến... và lập ra một lịch trình hoàn hảo rồi!"
Nói rồi, cô ấy thò tay vào cặp,
"Tớ đã điều tra trước hết cả rồi!"
Cô ấy tuyên bố──rồi đặt một thứ gì đó xuống bàn nghe "bịch".
"Cẩm nang Du lịch Cố đô Kyoto - Nara"
"Sách Chinh phục Osaka Toàn tập! 50 Địa điểm Nhất định phải đến"
"Chuyến đi cuối tuần ở Kansai"
"Những Cảnh đẹp Nhật Bản Phải thấy Trước khi Chết! / Miền Tây Nhật Bản"
──Là sách du lịch.
Một chồng khoảng mười cuốn sách du lịch được chất cao ở đó.
Hơn nữa, chúng còn được dán chi chít giấy ghi chú.
"Ể, cái này..."
Tôi cầm vài cuốn lên và lật giở các trang.
Dường như những tờ giấy ghi chú được dán vào tất cả các trang mà Itsuka-chan thấy hứng thú, những nơi cô ấy muốn đến.
Thậm chí còn có cả những dòng ghi chú viết tay,
"Tất cả những thứ này... cậu chuẩn bị cho chuyến dã ngoại hết à? Chỉ trong một tuần thôi sao?"
"Đương nhiên rồi!"
Itsuka-chan tự hào chống tay lên hông, mũi khịt lên một tiếng "phì phì".
"Để tận hưởng trọn vẹn sự kiện trọng đại này, tớ đã bắt đầu tìm hiểu thông tin từ tuần trước rồi!"
"T-Tìm hiểu thông tin..."
C-Cô ấy đã mua nhiều sách đến thế này, và còn nghiêm túc đến mức này...! Mỗi cuốn chắc cũng không rẻ đâu...!
Mà nói đúng hơn, với từng này giấy ghi chú thì có vẻ như không thể nào đi hết được... Chỉ việc kiểm tra thôi cũng đã là cả một vấn đề rồi còn gì...?
Thế nhưng, có vẻ như chỉ mình tôi ngạc nhiên,
"...Lại nữa rồi."
Shuuji-kun vừa cầm vài cuốn sách du lịch từ trong chồng sách, vừa cười gượng.
Và rồi, ngay cả Tokiko-chan bên cạnh cũng,
"Mà, tớ đã nghĩ là sẽ thế này mà..."
"L-Là sao vậy...?"
...Tôi không theo kịp câu chuyện. "Lại nữa" nghĩa là trước đây đã từng có chuyện như thế này rồi sao?
"...À, xin lỗi, xin lỗi, cậu giật mình phải không. Thật ra thì Sudou là một người cuồng du lịch đấy."
Shuuji-kun xua xua tay, với vẻ mặt như thể chính cậu ấy đã làm tôi ngạc nhiên.
"À không, nói đúng hơn là cuồng chuẩn bị cho chuyến đi thì chính xác hơn..."
"Chuyến dã ngoại năm ngoái cũng kinh khủng lắm..."
Tokiko-chan nheo mắt, tiếp lời Shuuji-kun.
"Itsuka-chan đã tìm hiểu kỹ đến mức còn rành hơn cả hướng dẫn viên... Nhưng nhờ vậy mà chuyến đi đã rất vui..."
"V-Vậy à... Ra là thế..."
Itsuka-chan cũng có một mặt như vậy sao.
Bình thường cô ấy có vẻ khá tùy hứng, nhưng riêng về du lịch thì lại là kiểu người muốn chuẩn bị thật kỹ càng...
Nhưng mà... phải rồi, hình như Yano-kun cũng từng nói điều gì đó tương tự. Về chuyện Itsuka-chan đã rất phấn khích trong chuyến dã ngoại. Thậm chí cậu ấy còn nói rằng, dường như cô ấy còn vui hơn trong giai đoạn chuẩn bị so với ngày đi thực tế...
"...Chuyện là vậy đó."
Khi tôi cuối cùng cũng hiểu ra sự tình, Itsuka-chan đấm nhẹ vào ngực mình.
"Haruka, tớ nhất định sẽ mang đến cho cậu một chuyến dã ngoại thật vui──cứ tin ở tớ!"
Lời tuyên bố đó, thật lòng mà nói, đáng lẽ phải khiến tôi thấy phiền.
Đối với một người đang lo lắng cho Yano-kun như tôi, đáng lẽ nó phải là một điều hơi khó xử...
"...Ừm, cảm ơn cậu."
Không hiểu sao.
Tôi nhận ra một cảm giác vui vẻ đang nhen nhóm trong lòng mình.
"Chúng ta hãy cùng nhau tạo nên một chuyến đi thật vui nhé...!"
"Ừm. Hay lắm, hay lắm! Phải có tinh thần đó chứ!"
Itsuka-chan nở một nụ cười mãn nguyện.
"Chắc sẽ có những điều cậu không hài lòng──nhưng đằng nào thì, cứ vui vẻ vẫn hơn chứ! Như vậy thì hạnh phúc cũng sẽ đến gần hơn, phải không!"
──Câu nói đó khiến tôi cuối cùng cũng nhận ra.
Rằng Itsuka-chan đã nhìn thấu sự bất an của tôi.
Và rằng, dù vậy, cô ấy vẫn đang cố gắng làm cho tôi vui──
"...Ừm, cậu nói đúng."
Tôi gật đầu và suy nghĩ lại.
Tôi đã thật bất lịch sự với mọi người.
Itsuka-chan, Tokiko-chan, và Shuuji-kun, họ đều là những người bạn quan trọng đối với tôi.
Đi du lịch cùng những người bạn như vậy, không vui thì thật là lãng phí.
Vì vậy... từ giờ trở đi. Từ bây giờ, tôi sẽ cố gắng suy nghĩ tích cực để có thể tận hưởng chuyến đi một cách trọn vẹn nhất!
"...Vậy thì, chuyện là thế,"
Itsuka-chan nói rồi nhìn quanh chúng tôi.
"Chúng ta hãy cùng suy nghĩ về các địa điểm đề xuất nhé! ...À, nếu mọi người có ý kiến trước kiểu như 'muốn đi theo chủ đề này!' thì cứ nói cho tớ nghe nhé! Đã mất công đi thì tớ muốn quyết định một lộ trình tốt nhất cho tất cả mọi người. Tớ sẽ cố gắng lên một kế hoạch có thể kết hợp những ý kiến đó!"
A, vậy cũng được sao!
Tôi đã nghĩ là Itsuka-chan sẽ quyết định hết mọi thứ...
Nhưng nếu vậy thì tôi nhất định muốn nói ra nguyện vọng của mình!
"À, vậy thì..."
Tôi rụt rè giơ tay.
"Ừm, tớ nghĩ là, một kế hoạch có chút linh động thì sẽ tốt hơn... Cậu biết đấy, tâm trạng trong ngày có thể thay đổi mà, phải không? Vì vậy, một kế hoạch có sự dư dả về cả thời gian và tâm trạng, để nếu lúc đó có nơi nào muốn đi thì có thể đi được..."
Phải rồi, cứ nhắm đến cả hai mục tiêu là được.
Sự kỹ tính của Itsuka-chan và nguyện vọng của tôi.
Nếu có thể tạo ra một kế hoạch du lịch kết hợp hài hòa cả hai──
Chắc chắn đó sẽ là một chuyến dã ngoại tuyệt vời nhất, làm hài lòng tất cả mọi người...
Và Tokiko-chan cũng sẽ có thời gian ở bên Hosono-kun...!
Như thể cảm nhận được sự kỳ vọng của tôi, Itsuka-chan gật gù và hít một hơi thật sâu.
Và rồi──cô ấy tuyên bố một cách dứt khoát.
"──Mấy cái kiểu đó bác bỏ hết!"
"...Hảảảảảả!?"
* "──Phù..."
Sau khi tắm xong, tôi chăm sóc da một chút, sấy tóc, rồi ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.
Cơ thể tôi chìm xuống tấm đệm bọc vải.
Cảm giác thô ráp của vải chạm vào tay chân đang nóng ran thật dễ chịu.
Trên TV, một chương trình tạp kỹ vẫn đang bật, và trong bếp, mẹ tôi đang rửa bát.
Có lẽ tiếng động đã làm mẹ nhận ra tôi đã ra ngoài,
"...A, Akiha tắm xong rồi à?"
Vừa nói, mẹ vừa từ trong bếp ngó ra.
"Vâng, con vừa mới xong."
"Con có uống gì không?"
"Dạ thôi, không cần đâu mẹ. Con cảm ơn."
Tôi mỉm cười đáp lại, rồi cầm điện thoại lên và xem lại lịch trình chuyến đi, thứ mà chúng tôi đã mất hai tuần để thống nhất.
──Một bên là Itsuka-chan muốn nhồi nhét lịch trình thật kín, một bên là tôi/Haruka và Tokiko-chan muốn có sự linh động.
Sau nhiều lần thương lượng, tôi nghĩ chúng tôi đã tạo ra được một kế hoạch dung hòa được mong muốn của cả hai bên.
Tôi xin phép nằm dài ra ghế sofa và suy nghĩ.
Osaka, Kyoto, và Nara. Chuyến đi ba ngày hai đêm.
Nghĩ lại thì, đây là lần thứ hai trong đời tôi đi về phía tây của Tokyo. Đây là lần đầu tiên tôi đến Osaka, còn Kyoto thì tôi đã luôn ao ước được đến vì nó là bối cảnh của rất nhiều tiểu thuyết. Có rất nhiều nơi tôi muốn đến.
──Nhưng, hơn thế nữa.
Tỉnh Nara, nơi chúng tôi sẽ đến vào ngày thứ ba──
Nhìn vào lịch trình đó, tôi khẽ thở ra.
Thật ra, tôi đã từng đến Nara một lần trong quá khứ.
Một thời gian ngắn trước khi Haruka ra đời. Khi tôi còn là một cô bé học tiểu học, tôi đã đi cùng "bố"──
Tôi vẫn nhớ những hình ảnh rời rạc về lúc đó.
Màu sắc trong mắt tôi, mùi hương của gió, và hình ảnh vui vẻ của bố.
Và những gì ông đã nói──
Tôi đã luôn muốn một ngày nào đó được trở lại nơi ấy. Con phố mà tôi đã đi dạo cùng bố. Nơi đó──
Tôi có rất nhiều kỳ vọng cho chuyến đi này. Chuyện của Yano-kun, lần đầu tiên đi xa cùng mọi người, và những thành phố mà tôi hằng ao ước. Tất cả đều khiến tôi mong đợi như nhau.
Thế nhưng, trong số đó──tôi lại dành một sự kỳ vọng đặc biệt cho chuyến đi đến Nara.
Tôi đã tua đi tua lại ký ức của ngày hôm đó trong đầu không biết bao nhiêu lần──
"──AAAAA! Nhưng mà lo quá đi!"
──Dòng suy nghĩ đầy hoài niệm của tôi bị cắt ngang bởi giọng nói lớn đến lạc lõng của bố.
"Ba ngày hai đêm... ai biết được sẽ có chuyện gì xảy ra chứ! Mong là mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp..."
Tôi quay lại──ông vẫn như mọi khi, ngồi ở bàn ăn vừa nhấm nháp đồ nhắm vừa uống bia.
"Không sao đâu mà."
Tôi không nhịn được cười và nói với bố.
"Con mười bảy tuổi rồi đấy ạ? Đã đến tuổi đi du lịch cùng bạn bè rồi. Một chuyến dã ngoại của trường thì có gì phải lo lắng chứ."
"Nhưng mà, nói thì nói vậy chứ..."
Bố tôi, với thân hình to lớn như một người đàn ông miền núi, co người lại và tỏ ra bồn chồn.
Dù vẻ ngoài của ông có phần豪放(hào sảng) và tính cách thực tế cũng vậy, nhưng khi nói đến chúng tôi, ông lại có một mặt lo lắng thái quá.
Mà, có lẽ những người cha có con gái ở tuổi này đều như vậy cả.
"...Thôi nào, anh đừng lo lắng quá như vậy nữa."
Mẹ tôi, có vẻ đã rửa bát xong, từ trong bếp đi ra và ngồi xuống bàn, cười gượng.
"Anh cứ nói vậy, các con sẽ thấy khó xử đấy, anh biết không?"
"M-Miharu-san cũng nói vậy..."
──Bố tôi vẫn gọi mẹ bằng tên. Một cái tên có chữ "Haru" giống như Haruka.
Từ nhỏ tôi đã thích sự mềm mại trong cách gọi đó, và vì vậy, tôi đã đặt cho đứa trẻ sinh ra trong tôi cái tên "Haruka".
"Vậy sao, ừm... vậy thì, ta sẽ không nói thêm nữa..."
Bố tôi lộ ra một vẻ quyết tâm có phần bi tráng trên khuôn mặt,
"Ít nhất thì... mỗi ngày hãy liên lạc về nhà nhé?"
"...Vâng vâng, con biết rồi."
Tôi lại bật cười, rồi đứng dậy khỏi ghế sofa và đi về phòng mình.
* ──Về đến phòng.
Tôi──nhìn vào một cuốn sổ đặt trên bàn học.
Một cuốn sổ có thiết kế dễ thương, với dòng chữ "Nhật ký Trao đổi" trên bìa.
Cuốn sổ mà chúng tôi đã ngừng trao đổi kể từ ngày Haruka tỏ tình với Yano-kun──
Tôi ngồi xuống ghế, bật đèn bàn──rồi lật giở những trang giấy.
Ở đó, những dòng chữ tròn trịa của Haruka được viết nguệch ngoạc──
Ngày 20 tháng 11 (Thứ Ba) Haruka
Oa, đã bao lâu rồi mới lại viết ngày tháng vào đây nhỉ.....
Từ trước kỳ nghỉ hè.....?
Tự dưng thấy hơi hồi hộp.....
Nhưng, vì có chuyện muốn hỏi ý kiến nên tớ đã viết lại sau một thời gian dài.....
──Khi về nhà và nhìn thấy cuốn nhật ký này trên bàn, tim tôi đã đập thịch một cái.
Là một tin nhắn, từ cô bé ấy.
Ngay lập tức hiểu ra, tôi ném cặp lên giường và vội vàng lật trang giấy.
Những gì được viết ở đó──là lời tâm sự của Haruka.
Nội dung, tất nhiên, là về Yano-kun.
Haruka đã bắt đầu như thế này.
──Yano-kun, cậu ấy cứ như người mất hồn suốt, phải không.....?
Từ sau khi chia tay Akiha, cậu ấy cứ thơ thẩn, đầu óc cũng không minh mẫn nữa......
Cứ như trở thành một người hoàn toàn khác so với Yano-kun trước đây.....
──Người mất hồn.
Ừm, tôi nghĩ từ đó rất chính xác.
Kể từ ngày hôm sau lễ hội văn hóa──cậu ấy trở nên vô cùng lơ đãng.
Dù có bắt chuyện, cậu ấy cũng chỉ phản ứng một cách chậm chạp, khi bị gọi lên bảng trong giờ học cũng không trả lời được, tóc tai thì bù xù, ăn mặc cũng không còn gọn gàng...
Rõ ràng──là một cảm giác tâm hồn treo ngược cành cây.
Cậu ấy tỏ ra như không có cảm xúc gì về việc chia tay tôi, và ngay cả lúc chia nhóm du lịch, cậu ấy đã thản nhiên nói ra những điều khiến mọi người khó xử, làm tôi không khỏi sững người. Nếu là Yano-kun của trước đây, cậu ấy chắc chắn sẽ quan tâm đến mọi người và không bao giờ nói ra những lời như vậy.
Và điều phiền phức là──chính cậu ấy dường như không hề nhận ra rằng mình đang bất thường.
Ngay cả khi mọi người lo lắng cho cậu ấy, cậu ấy vẫn tỏ ra như không hiểu chuyện gì đang xảy ra...
──Các học sinh xung quanh cũng đã bắt đầu nhận ra sự khác thường của Yano-kun.
Phản ứng của mỗi người mỗi khác.
Shuuji-kun, người đã được tôi kể cho nghe sự tình, thì vô cùng lo lắng cho Yano-kun, trong khi Itsuka-chan lại nói những câu như "Bị bạn gái đá thì trở nên như vậy cũng là thường thôi", "Nói đúng hơn là Yano-kun vẫn còn chịu đựng tốt chán".
Chắc là, cũng có thể là vậy.
Bị người yêu chia tay, có lẽ trở nên như vậy cũng không có gì lạ, và có lẽ cũng không phải là chuyện đáng lo ngại đến thế.
Thế nhưng... tôi vẫn cảm thấy có trách nhiệm.
Hơn thế nữa, tôi lo lắng cho Yano-kun, và không thể nào giữ được bình tĩnh.
Vì vậy,
──Trong chuyến dã ngoại này, chúng ta hãy đưa Yano-kun trở lại như xưa......!
Đề nghị đó của Haruka──khiến tim tôi đập thịch một cái.
──Có lẽ thôi, nhưng... tớ nghĩ là do chúng ta...
Việc Yano-kun trở nên như vậy.....
Là do tớ đã làm cậu ấy dao động, và rồi Akiha lại chia tay cậu ấy...
Vì vậy, tớ nghĩ trong chuyến dã ngoại này, chúng ta hãy cố gắng làm mọi thứ, để cậu ấy tỉnh táo lại...
Để Yano-kun có thể chọn một trong hai chúng ta, tớ nghĩ chúng ta phải làm vậy.....
Chúng ta cũng không thể cứ thong thả mãi được...
Akiha, cậu nghĩ sao...?
Nếu được thì tớ muốn cố gắng, nhưng cậu thấy thế nào......?
...Haruka cũng đã nghĩ như vậy sao.
Rằng việc Yano-kun đang lơ đãng là do lỗi của mình...
Hơn nữa,
──Chúng ta cũng không thể cứ thong thả mãi được..
Khi đọc lại câu nói đó, những ngón tay đang cầm cuốn sổ của tôi run lên.
Đúng vậy──chúng tôi có một giới hạn thời gian.
Một giới hạn thời gian không thể trốn tránh, đó là khi chứng đa nhân cách kết thúc, và Haruka sẽ biến mất.
Cảm thấy có trách nhiệm, đó là một phần, nhưng vốn dĩ chúng tôi đã không còn nhiều thời gian.
Vậy thì, như Haruka nói──chúng tôi phải kết thúc tình trạng này ở đây.
Tôi đã quyết định chia tay Yano-kun với sự chuẩn bị sẵn sàng cho những nỗ lực đó.
──Tôi hít một hơi thật sâu, rồi lấy một cây bút chì kim từ ống bút.
Tôi viết ngày tháng vào cuốn sổ đó sau một thời gian dài.
──Thứ Tư, ngày 21 tháng 11, Akiha
Và rồi, tôi bắt đầu viết những dòng tin nhắn cho Haruka.
──Lâu rồi không gặp nhỉ. Tự dưng tớ cũng thấy hồi hộp.
Tớ đồng ý với đề nghị của Haruka.
Chuyến dã ngoại này, chúng ta hãy cùng cố gắng nhé──


0 Bình luận