Tiếng Bước Chân Hủy Diệt
1
Chủ nhật. Ngày ngừng bắn cuối cùng trôi qua yên bình.
Tất nhiên, đó là khoảng lặng trước cơn bão, và tôi cố gắng nghỉ ngơi để chuẩn bị cho cuộc chiến bắt đầu từ thứ Hai.
Thứ Hai.
"Chào buổi sáng."
Tôi đến trường, chào hỏi như thường lệ rồi ngồi vào chỗ.
Những chiếc bàn được xếp ngay ngắn.
Tiếng xì xào trước giờ sinh hoạt lớp.
Những câu chuyện của bạn bè.
Thoạt nhìn, đó là hình ảnh lớp học chẳng khác gì trước đợt tạm nghỉ.
Nhưng… không phải vậy.
Số bàn học ít đi so với trước đợt nghỉ. Căn phòng dường như rộng hơn hẳn, bởi số học sinh đã vơi bớt.
Các bạn học lại chẳng hề nhắc gì đến chuyện đó, mà chỉ cười đùa kể về chuyện đã làm gì trong kỳ nghỉ.
Dù đã biết rõ điều này từ lâu, nhưng tôi vẫn thấy rằng, quả nhiên chẳng ai nhớ gì cả.
Chỉ riêng lớp học này thôi, đã có đến mười học sinh biến mất.
Chỉ có năm người nhận ra điều đó.
Tôi, Ruirui, Maria… cùng với Tenka Zeus và Himeko Susanoo.
Maria cũng từng bị các vị thần thao túng ký ức, nhưng sau đó tôi đã bổ sung lại những phần bị sửa đổi.
Trong quá trình bổ sung ký ức, tôi cũng hiểu rõ nội dung các vị thần đã thực hiện.
Chủ yếu là xóa bỏ ký ức về đêm Phán Xét Thần Quyền và toàn bộ ký ức liên quan đến những người đã chết.
Những học sinh đã chết được xem như “chưa từng tồn tại ngay từ đầu”, còn đối với giáo viên đã qua đời, môn học mà họ phụ trách được cho là “do người khác đảm nhiệm”.
Sau khi đối chiếu những điểm sai lệch trong ký ức của tôi và Maria, chúng tôi phát hiện ra một nửa số giáo viên phụ trách các môn học đã khác đi.
Hơn nữa, số lượng bàn ghế và danh sách học sinh cũng được thay mới hoàn toàn, số thứ tự cũng được đánh lại từ đầu.
Đây chắc hẳn là biện pháp để xóa bỏ mâu thuẫn với ký ức đã bị sửa đổi.
Ngoài ra, còn nhiều thay đổi nhỏ khác nữa.
Quả thực là một sự sắp xếp vô cùng tỉ mỉ và cẩn trọng.
Nếu tôi không còn ký ức ban đầu, có lẽ tôi đã tin mà không chút nghi ngờ rằng lớp học này “ngay từ đầu đã như vậy”.
"Haizz, đợi lâu rồi nhỉ~"
Chẳng mấy chốc, cô giáo chủ nhiệm Hakono Kigi xuất hiện trong lớp.
Vẫn dáng vẻ và thái độ uể oải như mọi khi.
Chẳng có gì thay đổi so với trước.
… Cô ấy có nhớ về những học sinh đã chết không?
Zeus đã nói rằng họ sẽ nhờ Tổ chức Quản lý Thánh tích Eucharistia giúp đỡ trong việc phi tang bằng chứng vật chất.
Để thay đổi và sắp xếp danh bạ, cần có ký ức trước khi bị các vị thần sửa đổi.
Điều đó có nghĩa là, có khả năng cao một số nhân viên của Tổ chức Quản lý Thánh tích Eucharistia – dù có thể không phải tất cả – những người đã tiếp tay cho hành vi che giấu này, đã không bị thao túng ký ức.
Vậy Hakono Ryuto có thuộc số nhân viên đó không?
Chỉ nhìn thái độ hiện tại của cô ấy thì không thể biết được.
Nhưng nếu cô ấy nhớ tất cả mọi chuyện.
Và vẫn giữ thái độ như bình thường.
Thì điều đó không bình thường chút nào.
Thật điên rồ.
"…"
Tôi nhắm mắt lại, trấn tĩnh tinh thần.
Đó chỉ là một suy nghĩ viển vông.
Thực tế, tôi nghĩ có những nhân viên không bị mất ký ức, nhưng đó không nhất thiết phải là cô Hakono.
Hơn nữa, việc cố tình xác minh điều đó chẳng có lợi ích gì, mà rủi ro lại cao.
Vì vậy, việc suy nghĩ về chuyện này là vô nghĩa.
"Vậy thì tiết sinh hoạt lớp hôm nay đến đây là hết nha~"
Cô Hakono nói vậy rồi kết thúc tiết sinh hoạt lớp.
Và – trong một khoảnh khắc, tôi có cảm giác ánh mắt cô ấy lướt qua phía tôi.
"…?"
Cô giáo chủ nhiệm cứ thế rời khỏi lớp.
Có thể chỉ là cảm giác của tôi, nhưng tôi vẫn thấy hơi vướng mắc.
Lúc đó, Maria, người ngồi bàn bên cạnh tôi, đột nhiên đứng dậy.
"Raiha-san, em có chuyện muốn nói một chút."
"Chuyện? Bây giờ luôn à?"
"Vâng. Và nếu được, Ruirui-san cũng đi cùng."
"Ừm ~ là mình sao ~?"
Maria không chỉ gọi tôi mà còn gọi cả Ruirui.
Cái bộ ba này…
Tôi đoán được ý định của cô ấy.
"Có cần gọi thêm Sharo-senpai không?"
"Không, trước mắt thì ba người chúng ta thôi."
"Được rồi."
Lúc đó, Kunizaki chú ý đến cuộc trò chuyện của chúng tôi.
"Ơ? Ba người đi đâu thế?"
"Đi một lát. Chuyện bí mật ấy mà."
"Ế, cái gì thế? Cho tớ tham gia với chứ."
Kunizaki bĩu môi tỏ vẻ bất mãn.
"Đã bảo là chuyện bí mật rồi mà. Đừng lo, không phải chuyện gì kỳ quặc đâu."
Tôi nhớ lại chuyện của Kunizaki vào thứ Bảy và nói thêm.
"Hừm, ừ thì, thôi vậy."
Kunizaki vẫn có vẻ bất mãn nhưng cũng thôi không đứng lên nữa.
"…"
Tenka dường như nhận ra ý nghĩa của bộ ba này nên không nói gì.
Chúng tôi được hai người họ tiễn bằng ánh mắt rồi rời khỏi lớp, di chuyển đến một nơi vắng người.
"Vậy, có chuyện gì thế Maria?"
"Trong trường đang xảy ra dị biến ạ."
Trước câu hỏi thẳng thắn của tôi, Maria cũng nêu thẳng kết luận.
"Dị biến?"
"Vâng. Nói chính xác hơn là dưới tầng hầm của học viện – một lượng ma lực bất thường đang tích tụ tại đây."
"Ma lực tích tụ…?"
Nghe vậy, tôi hiểu lý do Maria gọi Ruirui.
Ruirui Freyja là một vị thần pháp thuật siêu việt.
Nếu là một sự kiện bất thường liên quan đến ma lực, việc hỏi ý kiến cô ấy là hoàn toàn hợp lý.
"Ruirui cũng cảm nhận được sự bất thường về ma lực mà Maria nói chứ?"
"Ừ thì, cũng có. Từ sáng đến giờ da mình cứ như bị châm chích vậy."
Ruirui uể oải gật đầu.
"Biết nói sao nhỉ… Osiris đã biến hòn đảo này thành thế giới ngầm phải không? Cảm giác như ma lực khắp hòn đảo tràn ra do dư chấn của nghi thức đó đang bị tập trung lại một điểm."
"Của Osiris…"
Tôi nghịch ngọn tóc mái, suy nghĩ.
Osiris đã bị vô hiệu hóa.
Phán xét Thần quyền của cô ta đã bị phá vỡ trước khi toàn bộ cư dân đảo chết.
Nhưng theo một nghĩa nào đó, điều đó cũng có nghĩa là nghi thức Phán xét Thần quyền đã kết thúc một cách dở dang.
Nếu vì thế mà ma lực đáng lẽ phải bị tiêu hao trong Phán xét Thần quyền lại còn sót lại trên đảo.
Và có kẻ đang lợi dụng nó để làm điều gì đó?
Suy nghĩ đến đó, tôi đi đến một kết luận.
"Dù ý đồ chưa rõ, nhưng chỉ có một nghi phạm duy nhất có khả năng làm được điều đó."
"Ai vậy?"
"Kẻ thích ứng thần cách đã móc tim của Osiris."
Tôi trả lời câu hỏi của Ruirui.
"Đây chỉ là suy luận, nhưng danh tính của hắn là một vị thần trong thần thoại Maya-Aztec. Và trong nền văn minh Maya-Aztec, trái tim mang một ý nghĩa quan trọng."
Trong nền văn minh Maya-Aztec, các nghi lễ hiến tế quy mô lớn rất phổ biến.
Họ tin rằng để mặt trời lặn có thể mọc trở lại, cần phải có vật hiến tế, và người ta nói rằng họ thực hiện các nghi lễ hầu như mỗi ngày.
Đặc biệt, trái tim là vật phẩm quan trọng được dâng lên mặt trời, và là vật phẩm linh thiêng để thanh tẩy tà ác của đêm tối.
"Hắn ta có thể đã móc tim của Osiris, đồng thời cướp đoạt ma lực mà cô ta sở hữu, hoặc thậm chí là quyền hạn của Phán xét Thần quyền."
"Liệu điều đó có khả thi không?"
Ruirui xen vào, nhưng.
"Tất nhiên, cũng có những khả năng khác. Nhưng hắn là kẻ có khả năng là thủ phạm cao nhất và cũng nguy hiểm nhất. Nếu vậy, chúng ta cần phải ra tay trước."
"Nhưng tại sao lại tập trung ma lực đó vào trung tâm hòn đảo – học viện này?"
"Quả thực là bí ẩn. Điều đó cứ như thể đang bảo chúng ta phải chú ý vậy."
Maria và Ruirui đồng tình.
Điều này cần tôi dành chút thời gian suy nghĩ.
"Hoặc kẻ thù đang coi học viện này như một điện thờ."
Các nghi lễ hiến tế ngày xưa được thực hiện trên tầng cao nhất của điện thờ.
"Học viện này được xây dựng ở nơi cao nhất trên đảo. Dù kẻ thích ứng thần cách Maya-Aztec định làm gì, thì đây chắc chắn là nơi thích hợp nhất cho mục đích đó."
"À, hiểu rồi."
"Em cũng nghĩ vậy."
Ruirui và Maria đã thông suốt.
(Balor. Ngươi có ý kiến gì không?)
『—Không. Kẻ nắm giữ tri thức là ngươi. Ta sẽ giao phán đoán những việc đó cho ngươi.』
Balor nói một cách khiêm tốn lạ thường, rồi không nói thêm gì nữa.
Tạm thời, các ý kiến đã được thống nhất.
Vậy, cụ thể chúng ta sẽ làm gì?
"Dù ý đồ của hắn là gì, nơi hành động chắc chắn là học viện."
Lần trước đã để sổng mất, nhưng lần này nhất định không.
Lần tới, nhất định phải tiêu diệt hắn.
"Đêm nay, chúng ta sẽ dốc toàn lực bất ngờ tấn công kẻ thích ứng thần cách Maya-Aztec."
2
Tôi – Kushinada Nadeshiko – sau giờ học hôm đó cũng đi đến lớp Một để đón em gái Himeko.
"Himeko."
Tôi gọi em gái đang úp mặt ngủ gục trên bàn.
"Ưm… chào buổi sáng, Nadeshiko."
Dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, Himeko ngước nhìn tôi.
"Chào buổi sáng gì mà chào buổi sáng. Lại ngủ gật nữa rồi."
Tôi lo lắng không biết con bé có học hành tử tế không nữa.
Dù tôi đang giận, Himeko vẫn nháy mắt liên tục như mọi khi,
"Nói thế chứ, buồn ngủ thì phải ngủ thôi."
Và trả lời không chút hối lỗi.
"Thật là…"
Tôi đành bỏ cuộc không giận nữa.
Sau đó, tôi chuyển ánh mắt sang phía Shinsen-san gần đó.
"Shinsen-san, Himeko có ngủ gật trong giờ học không ạ?"
"Ưm… thế này…"
Cậu ấy khó xử úp mở câu trả lời.
Cái biểu cảm đó cũng đủ là câu trả lời rồi, tôi thở dài.
"Thật là, Himeko à."
"Sư…."
Bỗng dưng con bé lại ngủ mất tiêu.
Thật sự… từ khi trở về, con bé đã trở nên hư hỏng hoàn toàn.
"Kushinada-senpai."
"Vâng?"
Shinsen-san gọi, tôi quay lại nhìn cậu ấy.
"Có chuyện gì sao?"
"Không, cũng không có gì to tát đâu ạ."
Cậu ấy hạ giọng một chút.
"Dạo gần đây, có chuyện gì khác lạ không ạ?"
"Chuyện khác lạ… sao?"
Tôi bị hỏi, bất giác liếc nhìn Himeko.
…Có biết bao nhiêu chuyện khác lạ.
Giọng điệu của Himeko.
Tính cách của Himeko.
Kể từ khi trở về an toàn sau vụ mất tích hàng loạt học sinh, Himeko đã thay đổi.
Cứ như thể… bên trong đã bị thay thế bằng một thứ gì đó khác.
"…!"
Trong một thoáng, người tôi run lên, và tôi lại thôi không nghĩ tiếp nữa.
Bởi vì, cái ý nghĩ rằng Himeko, thực ra, không hề bình an vô sự chút nào…
Tôi không muốn nghĩ đến điều đó.
Vì vậy, từ giờ tôi cũng sẽ không nghĩ nữa.
Bởi vì Himeko đang ở ngay đó mà.
Giọng điệu và tính cách khác đi chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi.
Nếu con bé ở bên cạnh tôi, cùng tôi, thì tôi không mong cầu gì hơn thế.
"À… tôi không nghĩ ra được gì cả."
"Vậy sao ạ."
Trước câu trả lời của tôi, Shinsen-san hơi cụp mắt xuống.
Cậu ấy dường như muốn hỏi thêm gì đó, nhưng tôi không muốn bị hỏi thêm nữa.
"Xin lỗi nhé. Chúng tôi phải về rồi."
Tôi nói vậy, rồi kéo mạnh Himeko đang bắt đầu ngủ gục dậy.
"Này Himeko. Về thôi."
"Ưm ừm~, nhưng mà, buồn ngủ quá."
"Không nhanh dậy là bị nhịn cơm tối đấy."
"…! Rồi rồi, biết rồi."
Himeko miễn cưỡng trả lời, ngáp một cái.
Sau đó, con bé tùy tiện cầm cặp, rồi nhoẻn miệng cười với Shinsen-san.
"Gặp lại sau nhé, Raiha."
"…Ừ."
Shinsen-san hơi nhíu mày trước lời của Himeko.
"…?"
Cứ như một lời chào bình thường thôi, nhưng sao cậu ấy lại thế nhỉ?
Trong lúc tôi đang nghiêng đầu thắc mắc, Himeko đã đi nhanh mất rồi.
"Á, đợi đã Himeko! Vậy thì Shinsen-san, hẹn gặp lại ngày mai nhé!"
"Vâng."
"Á á á, đợi đã Himeko!"
Himeko cứ thế đi thẳng nên tôi không kịp đợi Shinsen-san trả lời mà vội vàng chạy ra khỏi lớp.
Himeko đã đi cách tôi mấy mét rồi.
Trước đây con bé chưa bao giờ bỏ tôi lại mà đi trước cả.
Em gái tôi luôn đi theo sau tôi mà…
"…!"
Tôi gạt bỏ suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu, vội vàng đuổi theo Himeko.
"Thật là, đã bảo đợi rồi mà."
"Hả? À, xin lỗi, xin lỗi."
Himeko xin lỗi, rồi cuối cùng cũng đi chậm lại cho bằng tôi.
"Thật là…"
Tôi không biết đã nói "thật là" bao nhiêu lần rồi nữa.
Khi tôi đang phồng má giận dỗi, Himeko bất chợt,
"Nadeshiko."
Gọi tên tôi, rồi đột ngột giật lấy chiếc cặp.
"Hì, Himeko?"
"Cặp của ngươi hôm nay nặng phải không. Ta xách cho."
Quả thật hôm nay, do lịch học, cặp của tôi dày hơn bình thường.
Himeko nhận ra điều đó và ngỏ ý muốn xách giúp tôi.
"Nhưng mà, như vậy Himeko sẽ mệt mất chứ?"
"Thế này thì chẳng đáng gì cả."
Với giọng điệu không giống con gái chút nào, Himeko trả lời rằng không sao.
"…Thật là, con bé này, nên nói chuyện nữ tính hơn một chút đi chứ."
"Không thích."
Himeko cục cằn nói.
Tôi lại "thật là" nữa rồi.
Nhưng, tôi cũng thấy nhẹ nhõm một chút.
Rốt cuộc, Himeko vẫn là Himeko hiền lành như trước.
Nghĩ vậy, tôi thấy yên tâm.
Chúng tôi mua sắm một chút rồi về ký túc xá phía Bắc.
Himeko vốn ở ký túc xá phía Tây, nhưng hiện tại đã xin phép nghỉ đêm để ở chung phòng với tôi.
Tôi làm vậy vì lo lắng con bé sẽ lại biến mất, nhưng chắc sắp bị quản lý ký túc xá mắng rồi.
Tuy nhiên, tôi vẫn muốn ở bên Himeko thêm một thời gian nữa.
"Ừm…"
Vừa nghĩ cách kéo dài thời gian nghỉ đêm thêm nữa, tôi vừa cho nguyên liệu đã mua vào tủ lạnh trong phòng.
Tủ lạnh trong phòng này vốn là loại nhỏ dành cho một người, nên khi bỏ nguyên liệu của hai người vào thì đã đầy ắp.
Vì Himeko nói muốn ăn đồ tôi nấu nên tôi cũng không ngại nấu nướng lắm.
Nhưng nếu tiếp tục cuộc sống này, có lẽ tôi nên thay một cái tủ lạnh mới.
Vừa nghĩ vậy, tôi bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
"Sư…"
"Kuku…"
Từ phía sau, tôi nghe tiếng Himeko ngủ và tiếng bụng cô bé reo.
Ngủ, ngủ, ăn, ngủ.
"Cứ như trở lại làm con nít vậy."
Tôi khẽ khúc khích cười, rồi tiếp tục nấu ăn.
"Ưm ưm~"
Đúng lúc bữa tối, Himeko tự nhiên tỉnh dậy.
Và câu đầu tiên con bé nói.
"Cơm đâu?"
"Đây đây. Có rồi nè."
Tôi tháo dây tạp dề, múc đồ ăn ra đĩa rồi mang ra bàn.
"Tôi ăn đây."
"Ừm. Cứ tự nhiên."
Tôi vừa nói, Himeko đã ăn cơm hùng hục.
Sau nhiều lần nhắc nhở, gần đây con bé cuối cùng cũng không dùng tay bốc ăn nữa.
Dù vẫn dùng đũa khá vụng, nhưng mà, không sao cả.
"Himeko, ngon không?"
"Ưm."
Himeko vừa gật đầu vừa không ngừng ăn.
Dù ăn nhiều thế này thì nấu cũng vất vả, nhưng tôi vẫn thấy vui.
Thậm chí, việc con bé ăn khỏe hơn trước có lẽ là điều tốt.
Có lẽ vì năm ngoái cứ ở lì trong nhà, nên khi gặp lại con bé ở hòn đảo này, trông nó rất ốm yếu và biếng ăn.
Khi tôi đang nghĩ vậy.
"Cho thêm đi."
Himeko nói, rồi đưa bát về phía tôi.
"Rồi rồi."
Tôi bất giác nở một nụ cười, rồi cầm bát của em gái đứng dậy.
Chẳng mấy chốc, bữa ăn và thời gian nghỉ ngơi sau ăn cũng kết thúc.
Chúng tôi cùng đi tắm.
"Himeko, phải ngâm vai xuống nước cho kỹ vào."
"Nói thế chứ, chật chội quá."
"Đừng có phàn nàn."
Tôi vừa ôm vai Himeko từ phía sau trong bồn tắm vừa nói.
Đến tuổi này mà hai chị em còn tắm chung có vẻ hơi kỳ cục, nhưng nếu không làm vậy, Himeko sẽ lại trốn tắm ngay, nên đành chịu.
Ban đầu tôi cũng chỉ nhắc nhở bằng lời nói, nhưng nói mãi không nghe nên tôi phải ra tay.
Kể từ đó, hai chị em ngày nào cũng tắm chung.
"Ngực của chị cả chạm vào lưng rồi."
"Kệ đi."
"Ta ra ngoài được chưa?"
"Chưa được."
"Ưm…"
Himeko sủi bọt lụp bụp trong bồn tắm.
Sau đó, tôi kỳ lưng cho em gái.
"Dạo này con bé có vẻ có thêm chút cơ bắp nhỉ."
"Vậy sao?"
"Trước đây còn mũm mĩm hơn nhiều mà."
Tôi lầm bầm trong khi rửa bắp tay cho Himeko.
"Ngươi ghét cái ta thế này sao?"
Himeko quay đầu qua vai, hỏi.
Tôi trầm ngâm một lúc, rồi khẽ cười.
"Làm gì có chuyện đó. Ngược lại, như vậy trông khỏe mạnh hơn, rất tốt."
"Vậy sao."
Himeko gật đầu,
"Thế thì được rồi."
Lầm bầm với vẻ nhẹ nhõm.
Có lẽ con bé đang vui vì tôi nói không ghét chăng?
Nếu vậy, tôi cũng thấy yên tâm.
"Hơn nữa, chỗ này của Himeko vẫn phát triển rất nữ tính nên không sao đâu."
Tôi đùa một chút, từ phía sau đẩy ngực em gái lên.
Himeko tỏ vẻ hơi không hài lòng.
"Ta không thích lắm đâu. Nó vướng víu."
"Nói thế chứ, sau này không chừng còn lớn hơn chị ấy chứ?"
"Á, đừng có xoa!"
Cứ thế, chúng tôi trêu đùa nhau một lúc.
Sau đó, tôi cũng tắm rửa sạch sẽ, rồi lại cùng Himeko ngâm mình trong bồn nước ấm, rồi mới ra khỏi phòng tắm.
"Himeko, vào đây."
"Ừ."
Tôi gọi Himeko, rồi dùng máy sấy tóc sấy khô tóc cho con bé.
Nếu bỏ mặc, em gái tôi sẽ cứ để vậy mà thôi.
Vì thế tôi làm giúp.
Himeko cũng không tự làm, nhưng cũng không phản kháng việc tôi chăm sóc.
"…"
Himeko để tôi nghịch tóc trong khi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dạo gần đây, Himeko thường nhìn ra ngoài vào ban đêm.
Không ngủ như ban ngày, chỉ mãi nhìn ra ngoài.
"…"
Nhìn khuôn mặt nghiêng đó, tôi lại thấy bất an.
Bởi vì tôi cảm thấy lòng Himeko luôn ở một nơi nào đó không phải ở đây.
Cứ như thể điều con bé thực sự tìm kiếm không nằm trong căn phòng này.
Không nằm bên cạnh tôi.
Không biết tại sao, tôi lại thấy sợ hãi vô cùng.
"Rồi. Xong rồi đấy."
Sấy tóc và chải tóc xong, tôi vỗ nhẹ vào lưng Himeko.
Sau đó Himeko đứng dậy, thay bộ đồng phục mới.
Dù có bộ đồ ngủ giống tôi, nhưng Himeko không mấy khi muốn mặc.
Cứ như thể con bé luôn chuẩn bị sẵn sàng để rời khỏi phòng bất cứ lúc nào vậy.
Nghe tiếng vải đồng phục sột soạt khi Himeko mặc, tôi hoảng sợ trong lòng.
Chẳng mấy chốc, tôi cứ thế này.
Mỗi hành động của Himeko,
Lại thấy an lòng.
Lại thấy bất an.
Chỉ vậy thôi.
Nhưng tôi sợ không dám nói thẳng điều đó với Himeko.
Sợ không dám bày tỏ nỗi lo lắng với Shinsen-san và những người khác.
Himeko đã trở về an toàn bên tôi.
Chỉ tin vào điều đó.
Và bám víu.
Và cầu nguyện.
Làm ơn.
Cầu mong Himeko đừng bao giờ biến mất nữa.
Tôi đã cầu nguyện như vậy… nhưng.
"…Quả nhiên, ta không thể nhẫn nhịn thêm được nữa sao."
Bất chợt, tôi nghe thấy Himeko lầm bầm khẽ.
"!"
Tôi ngẩng mặt lên.
Himeko vừa đặt cốc nước xuống bồn rửa bát trong bếp.
Sau khi uống nước làm ẩm họng, Himeko quay lại nhìn tôi.
"Chị cả. Ta ra ngoài đi dạo một lát."
"Hả? Ngoài, ngoài ư. Giờ này sao?"
"Chỉ là để giải khuây thôi. Ngươi cứ ngủ trước đi."
"Á, đợi đã, Himeko!"
Tôi vội vàng gọi lại, nhưng Himeko không chờ.
Con bé cứ thế bước ra khỏi cửa chính, rồi đóng cửa lại.
"…!"
Tôi vội vàng cởi bỏ đồ ngủ, thay bộ đồng phục.
Phải nhanh lên không thì Himeko sẽ ra ngoài…
Ra ngoài.
Ra ngoài?
"?"
Không hiểu sao bỗng nhiên suy nghĩ của tôi bị nhiễu loạn.
Ký túc xá này rất nghiêm ngặt về giờ giới nghiêm buổi tối.
Đương nhiên, việc ra ngoài vào ban đêm cũng bị cấm.
Vì vậy, chưa bao giờ tôi nghĩ đến việc ra ngoài vào buổi tối.
Tất nhiên, tôi tuân thủ vì đó là quy định của ký túc xá.
Nhưng cứ như thể… từ trước đến giờ, tôi đã hoàn toàn quên mất khái niệm "ra khỏi ký túc xá" vậy.
Có một sự khó chịu kỳ lạ như vậy.
Không biết có phải do sự khó chịu đó không, nhưng tôi còn bị đau đầu kỳ lạ nữa.
Nhưng, tôi không thể để tâm đến cơn đau đầu được.
Bởi vì Himeko lại… lại sắp đi đâu đó rồi.
"Himeko!"
Tôi chạy ra khỏi phòng, chạy dọc hành lang.
Bóng dáng Himeko đã không còn thấy đâu nữa.
Tôi vội vàng xuống tầng một.
Khu vực tiền sảnh trước cửa chính cũng không có bóng người.
"Cô ơi, em gái cháu, Himeko có đi qua đây không ạ?"
Tôi hướng về phòng quản lý ký túc xá gần cửa chính, vội vàng hỏi.
"Cô nói cái gì vậy? Buổi tối cấm ra ngoài. Nếu có ai đến là tôi đã giữ lại rồi."
"Vâng, đúng rồi nhỉ…"
"Cháu cũng đừng có định ra ngoài đấy nhé."
Bị cô giáo quản lý ký túc xá đuổi về, tôi lê bước trên hành lang.
Himeko không ra khỏi cửa chính.
Vậy, con bé đã về phòng lúc tôi đi ra?
…Không phải.
Chắc chắn con bé đã ra ngoài bằng một lối thoát khác ngoài cửa chính.
Tôi xem lại sơ đồ ký túc xá được dán trên bảng thông báo ở tiền sảnh.
Và phát hiện ra một lối ra phía sau ở hành lang cạnh nhà ăn.
Tôi bước nhanh về phía cửa sau.
Trên đường đi, tôi cẩn thận di chuyển để không bị ai nhìn thấy, rồi đến trước cửa sau.
Cửa sau đã mở khóa.
Quả nhiên Himeko đã dùng lối này.
Tôi xác nhận, đồng thời đặt tay lên tay nắm cửa.
"Ư!"
Lúc đó, một cơn đau nhói bất ngờ ập đến.
Cứ như thể đầu tôi bị siết chặt bởi một vòng gai.
Một cơn đau như thể đang trách móc tôi vì đã muốn ra khỏi ký túc xá.
Hơn nữa, tôi dần cảm thấy khao khát ra ngoài biến mất khỏi tôi.
Thậm chí, ngay cả sự thật rằng có thế giới bên ngoài cánh cửa này cũng mờ đi, dần dần quên lãng.
Chỉ một lát nữa thôi, tôi sẽ hoàn toàn quên mất chuyện bên ngoài.
Và tôi sẽ không biết mình đang ở đây làm gì nữa.
…Đừng có đùa!
Bên ngoài này có Himeko.
Nếu tôi cứ đứng yên ở đây, Himeko sẽ lại đi đâu đó nữa.
Nỗi sợ hãi đó đã thúc đẩy tôi.
Tôi xoay tay nắm cửa, rồi bước ra ngoài.
Khoảnh khắc tôi bước ra khỏi ký túc xá, tôi được giải thoát khỏi cơn đau đầu.
"Ha… ha…"
Đột nhiên được giải thoát khỏi nỗi đau, tôi ôm ngực điều hòa hơi thở.
"…"
Bên ngoài ký túc xá, không có gì đặc biệt bất thường cả.
Cảnh đêm nhìn từ cửa sổ.
Một khung cảnh y hệt như vậy đang hiện ra… tôi có cảm giác thế.
"…!"
Tôi cảm thấy một sự lạnh lẽo khó tả, rụt vai lại.
Không có gì bất thường cả.
Nhìn thế nào cũng chỉ là 'đêm' thôi.
Tại sao lại đáng sợ đến thế này?
Nhưng, tôi không thể đứng yên ở đây được.
Em gái tôi chắc chắn đang ở đâu đó trong 'đêm' này.
Tôi có linh cảm không lành.
Nếu để Himeko một mình trong thế giới 'đêm' như thế này.
Chắc chắn sẽ xảy ra chuyện không thể cứu vãn được.
Tôi có cảm giác thế.
"!"
Tôi dốc toàn lực chạy để giành lại em gái khỏi 'đêm' này.
3
Ban đêm. Khoảng chín giờ tối.
Chúng tôi phục kích gần học viện, sẵn sàng đối phó khi kẻ địch xuất hiện.
"Ma lực trong học viện đã có biến động."
"Tốt."
Tôi nghe lời Ruirui nói, khẽ gật đầu.
Dù kẻ địch định làm gì, chắc chắn chúng sẽ sử dụng ma lực đã thu thập được.
Nếu di chuyển lượng ma lực tích trữ, đương nhiên sẽ có phản ứng.
Tôi đã để Ruirui tìm kiếm phản ứng đó – và cuối cùng, thời khắc đã đến.
Ở đây có bốn người: tôi, Ruirui, Brynhildr, Leon.
Bốn người chúng tôi sẽ bất ngờ tấn công kẻ địch và vô hiệu hóa chúng.
Tuyệt đối không để xảy ra chuyện như lúc Phán xét Thần quyền nữa.
Lần này, nhất định phải tiêu diệt kẻ địch mà không để chúng làm được gì.
Chúng tôi đã nhận được "Ban phước" của Maria.
Tôi lấy ra hai khẩu súng, rồi một lần nữa nhìn lại ba người kia.
Tất cả đã sẵn sàng chiến đấu.
"Brynhildr, Leon, đi thôi. Ruirui, cứ làm theo kế hoạch."
"Vâng ~ Khi Raiha và mọi người dồn kẻ địch xuống sân thì kích hoạt 'Regalia' là được phải không?"
"Đúng vậy."
Trong học viện có khu nhà học có thể thay thế cho Cung điện Anh linh, nên các điều kiện để Ruirui sử dụng "Regalia" đã đầy đủ.
Nếu bao vây kẻ địch bằng quân đội Anh linh của cô ấy, chúng sẽ không thể thoát được.
"Thời điểm sử dụng 'Regalia' giao cho cô. Hãy phán đoán dựa trên tình hình."
"Rõ rồi ~"
Ruirui gật đầu, rồi tách ra hành động riêng.
Trong khi đó, chúng tôi vượt qua cổng trường một cách nhanh chóng, rồi đột nhập vào bên trong học viện.
Trước đây chúng tôi đã chiến đấu với Ruirui ở sân trường, nhưng mục tiêu lần này là sân thượng.
Nếu kẻ thích ứng thần cách Maya-Aztec đang dùng học viện này như một ngôi đền, thì nghi lễ đó hẳn sẽ được thực hiện trên tầng cao nhất của ngôi đền – tức là sân thượng của khu nhà học.
Chúng tôi lặng lẽ phá khóa cửa, rồi đột nhập vào bên trong.
Leo cầu thang, lên sân thượng.
Dừng lại trước cánh cửa dẫn lên sân thượng.
"Có lẽ kẻ địch đang ở phía trước."
"Ừm."
Brynhildr nắm chặt cán kiếm.
"Vạn nhất không có ai, chúng ta sẽ tạm ẩn náu trong khu nhà học. Sau đó sẽ hội quân với Freyja, và bốn người cùng tìm kiếm kẻ địch xung quanh."
Tôi xác nhận phương hướng hành động sắp tới.
Và rồi Leon.
"Nhưng nếu vậy thì đâu còn là bất ngờ tấn công nữa?"
"Đáng tiếc là, nếu không có mặt trên sân thượng, khả năng cao là chúng đã phát hiện ra sự hiện diện của chúng ta. Dù vậy, chúng ta vẫn sẽ dựa vào lợi thế bốn đối một để tìm ra và tiêu diệt kẻ địch trực diện."
"Nếu không tìm thấy thì sao?"
"Trong trường hợp đó, chúng ta sẽ phân tán hoặc sử dụng ma lực đã tập trung ở đây. Mục tiêu tối thiểu là làm thất bại mục đích của kẻ địch."
"Đã rõ."
Leon gật đầu.
"Vậy thì Leon. Nhờ cô vậy."
Khi tôi thúc giục, Leon giương cây kiếm cong Scimitar.
Và rồi, một tiếng "Hyoin!", chỉ có ổ khóa cửa bị phá hủy.
Sau đó, chúng tôi cố gắng không gây ra tiếng động, nhưng nhanh chóng bước lên sân thượng, giương súng lên.
Tôi ở chính diện.
Brynhildr ở bên trái.
Leon bên phải.
Chúng tôi xác nhận ba hướng.
Đáng lẽ tôi phải ra hiệu ngay khi nhìn thấy kẻ địch.
“...!”
Thế nhưng, tôi lại chậm mất một khoảnh khắc.
Kẻ địch đã ở đó.
Nhưng diện mạo của chúng lại khác xa so với dự đoán.
“Ồ, Raika. Mừng được gặp ngươi!”
Nói đoạn, kẻ địch – Susanoo – mỉm cười sung sướng.
“Susanoo... sao ngươi lại ở đây!?”
Ở đây lẽ ra phải là người mang thần cách của Maya-Aztec chứ.
Sao lại bị Susanoo thay thế?
“Chỉ là đi dạo thôi mà.”
Trước vẻ ngỡ ngàng của tôi, Susanoo điềm nhiên đáp.
Giọng điệu đó không hề có ý dối trá, cho thấy cuộc chạm trán này quả thực chỉ là một sự tình cờ.
Có lẽ, Susanoo tình cờ đi ngang qua đây... và người mang thần cách Maya-Aztec kia, khi nhận ra sự tiếp cận của cô ta, đã tạm thời ẩn mình khỏi sân thượng.
Không hay biết gì, chúng tôi tiến thẳng lên sân thượng.
Và như mọi người thấy, kết quả là chúng tôi đụng độ Susanoo.
Dù là ngẫu nhiên thì cũng thật xui xẻo quá mức.
『—Raika bị Thần May Mắn bỏ rơi rồi nhỉ.』
Balor cười khanh khách vẻ khoái chí.
Đối với tôi, đây không phải chuyện đáng cười.
Cứ gì phải là Susanoo chứ.
Trong lúc này, kẻ mà tôi không muốn gặp nhất lại...
“Vận may gặp được ngươi thật là trùng hợp.”
Susanoo hớn hở nở nụ cười.
“Thôi nào, vậy thì chiến thôi.”
Quả nhiên.
Susanoo giương thanh Ame no Habakiri lên.
Vốn dĩ tôi còn chưa tìm ra bất kỳ manh mối nào để đối phó với sức mạnh Thiên Tùng Vân Amenomurakumo làm bá chủ trời đất.
Hơn nữa...
Cảm xúc của tôi dành cho kẻ này vẫn còn đang dao động.
Liệu tôi có nên coi cô ta là kẻ thù?
Hay là không?
Tình thế bất ngờ ập đến càng khiến lòng tôi thêm bấn loạn.
Nhưng cô ta sẽ không chờ đợi.
“Hôm nay ta sẽ ra tay trước!”
“Chết tiệt!”
Phản ứng tức thời của tôi chậm một nhịp.
“Raika-kun!”
Leon lao lên đỡ lấy đòn kiếm của Susanoo.
“Khụ...!”
Tuy nhiên, Leon lại yếu thế hơn về sức mạnh.
Về lực, Susanoo vẫn trên cơ.
“Susanoo!”
Brynhildr xông tới yểm trợ, giải vây cho Leon.
Susanoo giữ khoảng cách với cả hai người, cười thích thú.
“Khặc khặc! Một đêm mà được đọ kiếm với hai kiếm sĩ tài ba như vậy, ta quả là may mắn thật!”
Susanoo không chút do dự, đồng thời giao chiến với Leon và Brynhildr.
Như đã nói trước đây, kiếm thuật của Leon uyển chuyển như vũ điệu.
Những đường kiếm sắc bén, ánh kiếm chớp loáng đến nỗi không để lại tàn ảnh trên võng mạc.
Về phần Brynhildr, kiếm kỹ của cô cũng được cả Susanoo lẫn Balor công nhận.
Dù có sức mạnh vượt trội đến mấy, nhưng đối mặt với hai kiếm sĩ lão luyện về kỹ năng, chẳng mấy chốc trang phục của Susanoo đã nhuốm màu đỏ thẫm.
Dù đã tránh được những vết thương chí mạng, nhưng từ ngoài nhìn vào ai cũng thấy cô ta đang ở thế yếu áp đảo.
Nhưng.
Biểu cảm của Susanoo lại ngập tràn niềm vui.
Dù rõ ràng đang bất lợi, cô ta vẫn hân hoan cười vang trong trận chiến với cường giả.
Đó chính là khuôn mặt của một kẻ cuồng chiến không thể lẫn vào đâu được.
“...!”
Tôi nghiến chặt răng, thay đổi tâm trạng.
Dù là tình huống bất ngờ, nhưng trên chiến trường không có thời gian để hoang mang.
Kẻ địch sẽ xuất hiện dù ta chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Vậy thì, phải chiến đấu.
『—Nhưng Raika, ngươi tính sao đây?』
Balor hỏi.
Hắn cũng biết chúng tôi chưa có phương án đối phó với Thiên Tùng Vân Amenomurakumo làm bá chủ trời đất.
Và hắn hỏi, vậy thì tính làm gì đây?
(Trước tiên, sẽ tìm cách vô hiệu hóa Susanoo.)
『—Vô hiệu hóa á, là giết cô ta sao?』
(Giết không phải là cách duy nhất.)
Khi tôi đang trả lời Balor thì.
“Này, sao Susanoo lại ở đây?”
Ruirui, nhận ra điều bất thường, xuất hiện trên sân thượng.
“Chào Ruirui.”
“Raika, tình hình thế nào?”
“Vận rủi khiến chúng ta đụng độ Susanoo.”
“Ố là la, làm sao bây giờ?”
“Vô hiệu hóa cô ta mà không giết. Tránh gây trọng thương. Nếu bất khả kháng thì chúng ta rút lui.”
Không biết là may hay rủi, nhưng tình thế hiện tại là bốn đấu một.
Khả năng chúng ta thất bại là thấp, và nếu chiến đấu cẩn trọng, tình hình sẽ nằm trong tầm kiểm soát.
“Tuyệt đối đừng để cô ta phóng Thiên Tùng Vân Amenomurakumo. Ruirui, hãy khống chế cô ta từ trên không.”
“Vâng. Vậy là không dùng Cung Điện Linh Hồn Valkyrja sao?”
“Mặc dù chúng ta không định để cô ta phóng chiêu đó, nhưng vạn nhất có thể xảy ra. Nếu cô ta thi triển Thiên Tùng Vân Amenomurakumo, Cung Điện Linh Hồn sẽ trở thành một mục tiêu khổng lồ, bất động.”
Nếu "Regalia" bị phá hủy, bản thân thần linh cũng sẽ phải chịu phản ứng ngược.
Ruirui cau mày như nhớ lại chuyện không hay.
“Lần trước cũng vì chuyện đó mà chúng ta thua mà. Thôi vậy, không dùng nữa.”
“À, còn nữa.”
“?”
“Có khả năng một người mang thần cách khác của Maya-Aztec đang ẩn nấp gần đây. Hãy cảnh giác với điều đó.”
“Em biết rồi.”
Ruirui gật đầu rồi lại bay lên không.
Chừng nào cô ấy còn kiểm soát không phận, lợi thế của chúng tôi sẽ càng vững chắc.
Ngay cả Susanoo chắc cũng đã nhận ra sự hiện diện của Ruirui.
“Khặc khặc!”
Nhưng tiếng cười lớn của cô ta lại càng vang vọng.
“Thật tình, đúng là một đối thủ phiền phức mà...”
Tôi cố kìm nén tiếng thở dài.
『—Ngươi không dùng “Tiên Đoán” hay “Ảo Ảnh” sao?』
(Khi một người mang thần cách Maya-Aztec có khả năng đang ẩn nấp gần đó, việc dùng lá bài tẩy dễ dàng là nguy hiểm.)
『—Ngươi định vô hiệu hóa Susanoo mà không cần đến Ma Nhãn à?』
(Trong tình thế chênh lệch chiến lực lớn như vậy, nếu không đạt được mục tiêu chiến thuật cơ bản đó thì đúng là đáng hổ thẹn.)
Tôi biết Susanoo là một thần cách mạnh mẽ.
Nhưng không thể vì sức mạnh của kẻ địch mà hoảng sợ, mất đi sự bình tĩnh trong tình huống.
Đó là sự ngu xuẩn của kẻ hèn nhát.
Susanoo quả thực rất mạnh.
Nhưng khác với Osiris, kẻ đã khiến chúng tôi phải khổ chiến, sức mạnh của cô ta chỉ là sức mạnh của một chiến binh.
Không mưu lược.
Thích giao chiến trực diện.
Không mang theo thuộc hạ.
Năng lực cũng không có gì đặc biệt.
Cô ta chỉ là một con mãnh thú có sức mạnh vượt trội.
Mãnh thú thì rốt cuộc vẫn chỉ là mãnh thú.
Vô hiệu hóa Susanoo mà không cần đến "Regalia" của tôi và Ruirui.
Bốn người chúng tôi hoàn toàn có thể làm được điều đó.
“───”
Khi đã định rõ phương hướng, tôi không còn băn khoăn nữa.
Kiểm soát cảm xúc và cơ thể, tôi trở thành một cỗ máy chiến đấu.
Tôi giương súng, đạp mạnh vào lớp nhựa đường trên sân thượng.
Xông thẳng về phía Susanoo.
“Brynhildr! Ghìm chân địch lại tại chỗ đó!”
“Cái gì?!”
Brynhildr bối rối trước mệnh lệnh bất ngờ, nhưng cơ thể cô vẫn tuân theo.
“Hự!”
Một cú bổ kiếm từ trên cao.
Susanoo dễ dàng đỡ lấy.
Thế là đủ.
Tôi nhắm vào đùi của Susanoo, kẻ đang bị ghìm chân, và bắn một loạt đạn.
“Ối!”
Susanoo hất văng kiếm của Brynhildr, thoát khỏi vị trí đó.
“Leon! Dồn cô ta vào góc!”
“Rõ!”
Leon nhanh chóng đuổi theo Susanoo, vung thanh đoản kiếm scimitar loáng lên.
Susanoo, vì phải né đạn mà mất thế cân bằng, bị anh ta dồn ép lùi dần về phía mép sân thượng.
“Brynhildr, chặn đường Susanoo nếu cô ta muốn chạy sang trái! Tôi sẽ chặn bên phải.”
“Rõ!”
“Ruirui, yểm trợ toàn bộ từ trên không!”
“Vâng.”
Tôi chỉ huy đội hình tổng thể, và bản thân cũng xung phong.
Vào cái thời mà chiến thuật còn chưa được xác lập, ngay cả những trận đánh tập thể cũng chỉ là những cuộc chiến vô tổ chức, dựa vào phán đoán và thực lực cá nhân.
Với cách đó, không thể nào thắng được những cường giả áp đảo.
Mỗi người đảm nhận một vai trò.
Hỗ trợ nhau khi có sai sót.
Liên tục tấn công.
Dùng số lượng áp chế.
Vượt qua khả năng phòng thủ của kẻ địch.
Đó chính là lợi thế của số đông, và là chiến thuật.
Và khi lợi thế đó phát huy hoàn toàn.
Cho dù kẻ địch có là một vị thần hung bạo đến mấy, cũng không có lý do gì để chúng tôi phải thua cuộc!
“Khụ!”
Susanoo hứng chịu kiếm kích từ Leon và Brynhildr, bị đánh bật vào hàng rào trên sân thượng.
Chúng tôi bao vây cô ta, cắt đứt đường lui.
“Rút lui đi, Susanoo. Dù là ngươi, trong tình thế này cũng không thể thắng được.”
“...Khặc khặc.”
Trước lời khuyên của tôi, Susanoo nhếch mép cười.
“Đừng nói những lời nhờm chán như vậy. Đây mới là lúc thú vị.”
“...”
Quả nhiên, ép cô ta rút lui là vô vọng...
Tôi biết tính cách của kẻ này, nhưng vẫn không khỏi tặc lưỡi.
“Nếu vậy thì hết cách rồi. Cô sẽ phải nằm im một thời gian đấy.”
“Ngươi có làm được không?”
“Sẽ nhờ tiền bối Kushinada chăm sóc cô vậy.”
Tôi chĩa nòng súng về phía Susanoo.
Cô ta, khặc khặc, bật cười.
“Khiến chị tôi phải phiền lòng thì thật khó chịu.”
Khẽ lẩm bẩm.
Và rồi.
Susanoo, *rầm* một tiếng, dùng thân mình phá vỡ hàng rào, nhảy xuống khỏi sân thượng.
“!”
Tất nhiên, đó không phải là tự sát.
Đó là hành động để giữ khoảng cách với chúng tôi.
Tức là.
“Toàn bộ đuổi theo! Đừng để cô ta phóng Thiên Tùng Vân Amenomurakumo!”
Ngay khi tôi gầm lên, Brynhildr và Leon cũng nhảy xuống khỏi sân thượng.
“Chết tiệt!”
Tôi cũng dùng dây cáp, nhanh chóng từ sân thượng lao xuống đất.
Nhưng dù sao tôi vẫn bị chậm hơn những người khác.
Khi tôi chạm đất, Susanoo đã ở giữa sân vận động.
“Chứng tích Thần Võ của ta hướng về trời...”
Susanoo dùng thanh Ame no Habakiri xé rách bầu trời, định triệu hồi Thiên Tùng Vân Amenomurakumo.
Nhưng trước đó.
“Ma thuật Glauvage Golden Tears!”
Một cơn mưa kiếm vàng từ trên không giáng xuống, cản trở chuyển động của Susanoo.
“!”
Cô ta bị trì hoãn bởi việc đối phó với Ma thuật Glauvage Golden Tears.
Trong lúc đó, Brynhildr và đồng đội đã đuổi kịp.
Ở đây, lợi thế số đông lại phát huy tác dụng.
“...”
Tôi chợt nảy sinh một chút tham vọng.
(Balor.)
『—Gì vậy?』
(Điều kiện của “Thống Trị” vẫn dựa trên quan hệ cấp bậc thần cách phải không?)
『—À, kẻ cấp dưới có thể bị thống trị vô điều kiện, còn kẻ đồng cấp hoặc cấp trên thì cần phải đánh giá cấp bậc bằng cách chinh phục "Regalia" của chúng, v.v.』
(Vậy thì, liệu có thể xác định cấp bậc đó bằng cách đánh bại kẻ địch một cách hoàn toàn trong một trận đấu công bằng không?)
『—...』
Balor im lặng một lúc.
『—Haizz... Ta chưa từng thử cái đó bao giờ.』
(Tại sao?)
『—Thì tại vì, nếu đã đánh bại kẻ địch đến mức đó rồi, thì lúc đó chúng cũng đã chết rồi còn gì.』
(...Thật vô dụng.)
『—Hả?』
Nếu là năng lực của mình thì phải thử nghiệm thực tế với mọi tình huống chứ.
Tôi muốn phàn nàn như vậy, nhưng có lẽ việc không nghĩ đến những trường hợp xấu nhất cũng là sự ngạo mạn của thần linh.
Dù chưa có bằng chứng xác thực... tôi phải làm sao đây?
Có nên thử chiến thuật mà tôi vừa hỏi Balor hay không?
Nếu thử, có hai vấn đề.
Một là, liệu “Thống Trị” không cần “Regalia” có thực sự khả thi khi Susanoo thừa nhận thất bại hay không.
Hai là, liệu Susanoo có thực sự chịu thừa nhận thất bại hay không.
Vấn đề đầu tiên có thể thử rồi biết, nhưng vấn đề thứ hai thì khá khó khăn.
Dựa vào nhận định cá nhân, Susanoo là loại người sẽ chiến đấu đến chết.
Liệu tôi có thể bẻ gãy ý chí của cô ta không?
...Không có câu trả lời.
Tuy nhiên, với điều kiện thuận lợi như thế này, liệu có cơ hội nào khác để tái đấu với Susanoo sau này nữa không?
Tình huống bốn đối một đã đành.
Quan trọng hơn hết, là Susanoo không coi đây là hèn nhát.
Dù bản thân đang ở thế bất lợi, cô ta chắc sẽ không lấy đó làm “lý do” để không thừa nhận thất bại.
Dĩ nhiên, việc khiến cô ta thừa nhận thất bại là một công việc nặng nhọc.
Nhưng đó không phải là một mục tiêu bất khả thi.
Hơn nữa, cơ hội thử nghiệm giả thuyết này có lẽ chỉ có một lần duy nhất.
“...”
Trong khi đầu óc hoạt động, chân tay tôi vẫn di chuyển theo bản năng.
Sự tách biệt giữa chiến đấu và suy nghĩ.
Sự tự tin đó có được là nhờ lợi thế số đông.
Hơn thế nữa, sự hiện diện của Leon là rất lớn.
Trong cận chiến, Leon ngang tài hoặc thậm chí nhỉnh hơn Susanoo.
Tất nhiên, đây là khi không dùng đến "Regalia", nhưng dù sao thì kỹ năng của anh ấy cũng thật phi thường.
Ngay từ đầu, một mình Leon đã có thể ngang sức với Susanoo.
Giờ đây, nếu có thêm tôi, Brynhildr, và cả Freya nữa, thì việc thất bại còn khó hơn.
“Ngao Á!”
“Chết tiệt!”
Một cú chém ngang của Susanoo đánh bật cả Brynhildr và Leon ra xa.
“Khụ! Sức mạnh quái quỷ gì vậy!”
Brynhildr tặc lưỡi.
Ngay cả khi hai người cùng hợp sức, về sức mạnh thuần túy, Susanoo vẫn trên cơ.
Nhưng điều đó thì sao chứ?
“Đừng nôn nóng, Brynhildr.”
“Thần Tiên Raika.”
“Chúng ta không có yếu tố nào để thua cả. Cứ bình tĩnh mà tấn công.”
“Khặc khặc! Ngươi nói hay lắm!”
Trước lời nói của tôi, Susanoo cười phá lên vẻ khoái trá tột độ.
Thật tình, đúng là một đối thủ phiền phức mà.
Thế thượng phong tuyệt đối của chúng tôi vẫn không thay đổi.
Nhưng ngược lại, điều đó cũng có nghĩa là Susanoo, dù đang ở thế yếu tuyệt đối, vẫn không lùi bước một chút nào, và đang đương đầu với bốn người chúng tôi.
Có lẽ không nên quá tự tin trước đối thủ này?
Cho dù sau này định làm gì với Susanoo đi nữa...
Có lẽ chúng tôi cần phải chiến đấu nghiêm túc hơn một chút.
Và rồi.
“Khặc khặc, khặc khặc.”
Susanoo lại cười.
Đôi mắt cô ta sáng rực.
“Cuối cùng thì trong mắt ngươi cũng có sát khí rồi nhỉ, Raika. Dù chỉ thoáng qua, nhưng ta thực sự cảm nhận được sát ý của ngươi.”
“...”
“Vậy mới được. Nếu không thì chẳng thú vị chút nào.”
Với bộ dạng đẫm máu, Susanoo gật đầu hài lòng.
Chiến đấu là tất cả của bản thân cô ta.
Nếu không, trong tình cảnh này cô ta sẽ không thể cười được như vậy.
Trong dáng vẻ tàn khốc mà chiến đấu, tôi còn cảm nhận được một vẻ đẹp nào đó.
“Nếu cuối cùng ngươi cũng chịu ra trận đấu thì ta cũng phải dốc toàn lực rồi.”
“...!”
Tất cả chúng tôi đều cảnh giác trước sự thay đổi khí thế bất thường của Susanoo.
Cô ta cũng không phải đồ ngốc. Chắc chắn cô ta biết rõ chúng tôi không đời nào để cô ta thi triển Thiên Tùng Vân Amenomurakumo.
Vậy thì, cô ta định dùng một Thần Khí hay kỹ năng nào khác sao?
Quyền năng làm khô héo đất đai chỉ bằng một tiếng thét sao?
Hay là quyền năng của kẻ thống trị biển cả?
Dù sao, mọi câu chuyện về Susanoo đều nằm trong tầm hiểu biết của tôi.
Hoàn toàn có thể đối phó.
Quan trọng hơn là Susanoo đã tự mình nói “toàn lực”.
Nếu cô ta chiến đấu hết mình và thua cuộc một cách nghiêm túc.
Thì khả năng cô ta thừa nhận thất bại tận đáy lòng không phải là không có.
Đáng để thử.
“Brynhildr, Leon, Ruirui, đánh bại Susanoo!”
Tôi cổ vũ đồng đội, giương súng lên.
“Hàààà...”
Susanoo thở ra một hơi sâu như có lửa xẹt ra.
Cô ta tới rồi... với toàn bộ sức mạnh!
Không khí căng thẳng đến tột cùng, tưởng chừng như sắp vỡ tung──
Đúng vào lúc đó.
Một kẻ thứ ba hoàn toàn không ngờ tới đã xông vào.
“Himeko!”
Khoảnh khắc giọng nói đó vang lên, năm người chúng tôi đồng loạt ngừng lại.
(Giọng nói này là...!?)
『—Lại rắc rối nữa rồi đây.』
Balor vẫn nói giọng vui vẻ.
Tôi quay đầu lại, vừa nghĩ, không lẽ nào.
Người chủ của giọng nói đang chạy nhanh về phía chúng tôi, chính là...
“Tiền bối Kushinada...!”
Đúng như dự đoán, đó là tiền bối Kushinada Nadeshiko, chị gái của Himeko Susanoo.
**4**
Tại sao tiền bối Kushinada lại ở đây...?
Đó là câu hỏi đầu tiên nảy ra trong đầu tôi.
Học sinh bình thường không được phép ra ngoài ký túc xá vào ban đêm.
Chính xác hơn là họ không thể nảy sinh ý nghĩ ra ngoài ký túc xá.
Một loại ma thuật đã được yểm lên như vậy.
Vậy thì, có hai khả năng được nghĩ đến.
Một là, tiền bối Kushinada hôm nay chưa hề về ký túc xá.
Vì nếu không ở trong phòng thì ma thuật yểm lên ký túc xá cũng vô dụng.
Khả năng còn lại là.
Điều này... tôi không nghĩ là có thể, nhưng.
Khả năng tiền bối Kushinada cũng là một người mang thần cách.
Ở một khía cạnh nào đó, đó là câu trả lời đúng, nhưng.
Nếu vậy thì người mang thần cách đã moi tim Emily lại là cô ấy sao...?
Quả thực có khả năng một người mang thần cách Maya-Aztec đang ẩn nấp gần đó.
Nếu thân phận thật của tiền bối Kushinada là vậy, thì việc cô ấy ở đây là hợp lý...
Không, vẫn sai.
Nếu cô ấy là kẻ thù của chúng tôi, cô ấy sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây.
Hay là để chúng tôi mất cảnh giác sao?
“...!”
Không được. Cứ nghĩ nữa thì tôi sẽ mắc kẹt trong vũng lầy suy nghĩ mất.
Nếu không có dữ kiện để suy nghĩ, thì chỉ còn cách hỏi thẳng cô ấy.
“Tiền bối Kushinada, sao tiền bối lại ở đây?”
“Thần Tiên-san, sao lại... à không, hơn cả thế này là... ”
Ánh mắt của tiền bối Kushinada dừng lại trên những thanh kiếm, khẩu súng của chúng tôi, và Ruirui đang bay trên không.
Rồi đôi mắt cô ấy dừng lại ở Susanoo đang đẫm máu.
“Hime-Himeko!? Em, em bị thương thế kia là sao!?”
“...”
Susanoo im lặng, như thể đang phân vân không biết trả lời thế nào.
“K-không sao đâu, cứ để chị băng bó...”
“Xin hãy dừng lại đó.”
Tôi chĩa súng về phía tiền bối Kushinada, người đang định chạy đến.
“!”
Tiền bối Kushinada giật mình đứng khựng lại.
“Thần Tiên Raika?”
Brynhildr hỏi.
Có vẻ như cô ấy vẫn chưa nghĩ đến khả năng tiền bối Kushinada là người mang thần cách.
“...”
Leon cũng nhìn tôi với ánh mắt tương tự.
“Em sẽ giải thích sau.”
Tạm gác lại ánh mắt trách cứ của cả hai, tôi nhìn thẳng vào tiền bối Kushinada.
Nhưng.
“Raika.”
Giọng của Susanoo.
Tràn đầy một cơn giận dữ trầm lặng.
“Đừng có chĩa cái thứ đó vào chị ta.”
Đầu kiếm bị mất của Ame no Habakiri chĩa về phía tôi.
Cô ta như thể sắp lao vào tấn công bất cứ lúc nào.
Tôi đành phải chĩa súng về phía đó.
“Em chỉ muốn xác nhận một điều thôi. Em cũng không muốn bắn tiền bối Kushinada.”
“Vậy thì bỏ xuống ngay đi.”
“Việc này cũng liên quan đến cô. Nhất định em phải xác nhận trước.”
“Ta không biết.”
Sát khí Susanoo phát ra càng lúc càng mạnh.
“...! ”
Cứ thế này thì trận chiến có thể tái diễn bất cứ lúc nào.
Và khi căng thẳng của không khí sắp vỡ tung.
“T-tôi... tôi vì lo lắng cho Himeko nên đã đi tìm em ấy đến đây!”
Tiền bối Kushinada hét lớn, như muốn ngăn cản chúng tôi.
Đó là câu trả lời cho câu hỏi vừa nãy của tôi.
Cô ấy nói tiếp.
“Em, em... Himeko đột nhiên nói muốn ra ngoài đi dạo... Tôi, tôi lại sợ Himeko sẽ biến mất nữa... V-vì vậy...”
Tiền bối Kushinada nói lắp bắp.
Tôi nhìn Susanoo.
“Cô nói muốn đi dạo là thật sao?”
“Không sai.”
“...”
Susanoo đã nói dối để ra ngoài vào ban đêm.
Điều đó không có gì bất thường.
Vậy thì, lý do quan trọng là tại sao tiền bối Kushinada lại ra ngoài vào ban đêm?
Học sinh bình thường bị ám thị bởi ma thuật “không muốn ra ngoài”.
Tuy nhiên, nếu lời nói dối của Susanoo đã tạm thời phá vỡ ám thị đó thì sao?
Tức là hành động “ra ngoài” vốn dĩ không thể nghĩ đến, nhưng khi được Susanoo nói ra, não bộ đã tiếp nhận “thông tin” rằng “có thể ra ngoài”.
Dĩ nhiên, chỉ vậy thôi thì thông tin đó sẽ nhanh chóng bị lãng quên.
Nhưng sự gắn bó của tiền bối Kushinada với em gái rất mạnh mẽ.
Nếu sự gắn bó với em gái đã vượt qua ma thuật đã từng bị phá vỡ một lần.
Thì tình huống này cũng có thể giải thích được.
Tôi tạm thời hạ nòng súng xuống.
“Em xin lỗi, tiền bối Kushinada. Hình như em đã hiểu lầm.”
“...Không sao đâu.”
Giọng của tiền bối Kushinada rất cứng rắn.
“Nhưng, rốt cuộc chuyện này là sao?”
Lần này, đến lượt cô ấy chất vấn chúng tôi.
Nhưng dĩ nhiên chúng tôi không thể giải thích được.
Nếu làm vậy, tiền bối sẽ bị người của Zeus thủ tiêu.
À không, việc cô ấy đã thấy những điều này bản thân nó đã là rắc rối rồi.
Làm thế nào đây?
Ngay từ đầu, tôi cũng không có ma thuật điều khiển ký ức, Maria cũng vậy.
Vậy còn Seidr Magic của Ruirui Freya thì sao?
Đó là ma thuật điều khiển tâm trí.
Việc xóa hay ghi đè ký ức chắc không có gì khó khăn.
Tuy nhiên, ma thuật điều khiển ký ức và tâm trí vốn rất nguy hiểm.
Tiền bối Kushinada, một học sinh bình thường, đã bị các vị thần sửa đổi ký ức lần trước.
Nếu ký ức bị thao túng hai lần trong thời gian ngắn như vậy, có khả năng sẽ để lại di chứng.
Mặt khác, việc thuyết phục đơn thuần cũng khó.
“...”
Đôi mắt của tiền bối Kushinada xoáy sâu nghi ngờ và thù địch.
Trong mắt cô ấy, chúng tôi chắc chắn đang tấn công em gái cô ấy.
Mà thực tế thì cũng không thể nói là không phải.
Việc cô ấy chưa lập tức lên án chúng tôi là nhờ sự tin tưởng mà chúng tôi đã xây dựng khi giúp đỡ cô ấy trước đây.
Nhưng sự tin tưởng đó giờ đây chỉ như lâu đài cát.
Sẽ đổ sụp tan tành chỉ trong tích tắc.
Trong tình huống này, giải pháp hợp lý nhất là...
“...”
Tôi nhìn Susanoo.
Nếu là lời của em gái cô ta, tiền bối Kushinada có thể sẽ lắng nghe.
Nhưng lựa chọn đó cũng đầy rủi ro.
Bởi vì bên trong Himeko chính là Susanoo.
Tình huống này... liệu có thể giấu đi sự thật đó mà giải thích được không?
Hơn nữa, nếu biết rằng đứa em gái lẽ ra vẫn bình an vô sự, hóa ra lại bị một vị thần chiếm đoạt cơ thể, liệu tinh thần của tiền bối Kushinada có chịu đựng nổi không?
“...!”
Cảm giác bế tắc đến mức kinh khủng.
Tôi hoàn toàn không thể nghĩ ra được bất kỳ lựa chọn nào khá hơn một chút.
『—Uhihihi, Raika, ngươi tính sao đây?』
Ác thần yêu thích sự hủy diệt hỏi với vẻ khoái trá.
Tôi không còn dư dả thời gian để đáp lời.
Và rồi.
Trong khi không một vấn đề nào được giải quyết.
Sự hủy diệt tiếp theo đã đến.
*Vút*
Ban đầu, đó chỉ là một tiếng gió nhỏ.
Nhưng──khoảnh khắc tiếp theo, nó biến thành một cơn cuồng phong.
“Á á á á á!”
Tiền bối Kushinada bị cuốn vào cơn lốc đột ngột.
Cơn gió sắc nhọn như liềm cào xé đồng phục của cô ấy.
“Nadeshiko!”
Susanoo hét lên.
Chân cô ta lao thẳng về phía tiền bối Kushinada.
“Đợi đã, Susanoo!”
Tôi tức thì ngăn cản.
Nhưng cô ta không nghe.
Với cuộc đối thoại vừa rồi, việc cô ta không chịu lắng nghe cũng là điều đương nhiên.
Không, hơn cả thế.
Trong tình thế hiểm nghèo của tiền bối Kushinada, cô ta có lẽ không đời nào dừng lại.
“Hự!”
Thanh Ame no Habakiri của Susanoo chém vào cơn lốc.
Đánh tan cơn gió vô hình bằng áp lực kiếm khí mạnh mẽ, cô ta lao đến bên cạnh chị gái mình.
“...”
Tiền bối Kushinada rệu rã, sắp ngã quỵ xuống.
Susanoo vươn tay đỡ lấy cơ thể cô ấy.
Nhưng, tuy nhiên.
Đúng lúc đó, một tiếng gió *vút* tương tự như vừa nãy vang lên.
Khác với lần trước, đó không phải là điềm báo của một cơn lốc.
Mà là tiếng gió xé của những thanh sắt cốt thép của hàng rào đang bay tới với tốc độ cao.
“Susa...!?”
Không kịp cảnh báo, cũng không kịp bắn súng chặn lại.
Đầu của thanh cốt thép gãy nhọn hoắt, nhắm thẳng vào lưng Susanoo.
Susanoo không hề hay biết.
Hiện tại, trong đầu cô ta chỉ có tiền bối Kushinada.
Mặt khác──
──Tiền bối Kushinada đã nhìn rõ mối đe dọa đang lao tới lưng em gái mình.
“Himeko!”
Tiền bối Kushinada *rụp* một tiếng, đẩy Susanoo, người vừa lao đến bên mình, ra xa.
“!?”
Đó là hành động ngoài dự đoán của Susanoo.
Một vị thần hoang dã mạnh mẽ đến thế, lại bị một con người đẩy ngã ngồi.
Phía trên đầu cô ta.
Vô số thanh cốt thép nhọn hoắt vụt qua.
Với tiếng *độp, độp* khó chịu.
Xuyên thẳng qua toàn thân tiền bối Kushinada.
“Ơ...”
Giọng Susanoo khẽ khàng.
Một giọng nói khô khốc, vô cảm.
Hư không.
Hư không.
Hư không.
“....................................Nadeshiko.”
Susanoo đứng dậy.
Loạng choạng tiến về phía tiền bối Kushinada.
“Hime... ko...”
Tiền bối Kushinada vẫn còn sống.
“Leon! Viên Hoa Sen đó! Mau chữa trị cho tiền bối Kushinada đi!”
“!”
Trước tiếng kêu của tôi, Leon, người đang cứng đờ, bắt đầu cử động.
Tôi ngửa mặt lên trời.
“Ruirui! Cô không thể dùng ma thuật chữa trị được sao!?”
“Dùng được một chút, nhưng đừng hy vọng nhiều nhé.”
“Có gì thì cứ làm nhanh lên!”
Tôi gầm lên.
Trong khi đó.
“Nadeshiko.”
Tay Susanoo chạm vào má tiền bối Kushinada.
“Himeko...”
Tiền bối Kushinada khẽ khàng, khẽ khàng nắm lấy bàn tay ấy.
Và rồi.
Và rồi... cô ấy mỉm cười đáng yêu.
“Mừng... quá...”
“───”
Ý nghĩa của lời nói đó.
Cảm giác an tâm tận đáy lòng vì sự bình an của em gái.
Một tình cảm đủ đầy chỉ với điều đó.
Cô ấy đã làm được.
Điều mà tôi ngày xưa không thể làm được.
Dù đối thủ đó có là... Himeko Susanoo đi chăng nữa.
“...”
Tiền bối Kushinada lại khẽ mỉm cười.
Bảo vệ em gái.
Bàn tay cô ấy, *loảng xoảng*, buông thõng xuống.
Bàn tay ấy sẽ không bao giờ cử động nữa.
Ruirui và Leon vẫn tiếp tục chữa trị, nhưng đã vô ích.
Vì nếu không còn sống thì vết thương cũng chẳng thể lành.
“Á...”
Susanoo từ từ đứng dậy.
Trong mắt cô ta không có nước mắt.
Thay vào đó là sự khô khốc.
Mắt Susanoo mở to đến nỗi không thể chớp, và cô ta.
“A, a, á, á, á, á, á, á, á, á, ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô!”
Thanh Ame no Habakiri của Susanoo xé rách bầu trời, triệu hồi Thiên Tùng Vân Amenomurakumo.
“Ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ─────────!!”
Không một chút do dự, cô ta vung thanh kiếm ánh sáng xuống khu nhà học viện.
Tiếng kêu gào tuôn trào, cùng với luồng sáng rực rỡ như được phóng thích trực tiếp, nhuộm trắng cả thế giới.
“!”
Tôi bất giác đưa tay che mắt.
Đó là một dòng thác ánh sáng cuồn cuộn, chói chang đến mức tôi chẳng tài nào nhìn thẳng nổi ở cự ly gần đến thế.
Mười giây? Hay hai mươi? Ánh sáng chói lòa ẩn sau mi mắt dần tắt hẳn.
"Phù... phù..."
Susanoo kiệt sức, thở dốc từng hồi.
Khu nhà học đã bị thổi bay không còn dấu vết. Giờ chỉ còn sót lại chút nền móng vụn vỡ.
Thế nhưng, kẻ địch kia... cái tên Thích Ứng Giả Thần Cách đã giết chết Kushi-senpai, liệu đã bị hạ gục chưa? Không một ai biết được.
"Gư... gậc!"
"Dừng lại, Susanoo!"
Susanoo lại định vung thanh Ame-no-Murakumo lên lần nữa, tôi vội ôm chặt lấy anh ta từ phía sau.
"Bỏ ra, Raika!"
"Thanh kiếm đó không phải là thứ có thể phóng ra nhiều phát trong một ngày đâu chứ?! Đừng phí hoài một cách vô nghĩa!"
"Vô nghĩa ư?!"
"Khực!"
Bị Susanoo hất văng ra, tôi lùi lại vài bước. Hắn trừng mắt nhìn tôi, đồng tử mở lớn.
"...Ư!"
Susanoo lảo đảo, lấy thanh Ame-no-Murakumo chống đỡ cơ thể sắp đổ gục. Rồi sau đó, chính thanh kiếm ấy cũng hóa thành những hạt sáng li ti và biến mất.
Mất đi điểm tựa, nhưng Susanoo không ngã xuống. Anh ta nắm chặt hai nắm đấm, ngước mặt lên trời.
Cuối cùng, Susanoo buông lỏng tay, những nắm đấm rã rời. Anh ta đưa mắt từ bầu trời xuống mặt đất, đối diện với hiện thực phũ phàng.
"...Nadeshiko."
Một tiếng gọi chứa đựng chút hy vọng mong manh.
Nhưng đáp lại tiếng gọi ấy... chẳng còn lời hồi đáp nào nữa, ở bất cứ nơi đâu.


0 Bình luận