Cục Cưng Chính Phái Giật...
Xúc Tu san - 触手桑
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 2 – Thành phố Rối

Chương 54: Nhật Diệu trở mặt?

0 Bình luận - Độ dài: 1,616 từ - Cập nhật:

"...Ta không phải Liên Hoa, ta là Mộc Ngẫu Sư."

Mộc Ngẫu Sư không biết nên trả lời Dạ Tinh thế nào, chỉ đành nói như vậy.

"Không, cậu cũng là Liên Hoa. Dù nói thế nào đi nữa, đây là sự thật không thể thay đổi."

"Ta không quen ngươi."

"Không sao cả, vậy thì chúng ta làm quen lại từ đầu. Tôi tên là Dạ Tinh, hãy làm bạn với tôi nhé. Tôi muốn trở thành khán giả của cậu, được không?"

"Là vậy sao...?"

Sợi chỉ đỏ tươi trên ngón tay Mộc Ngẫu Sư dần tan biến, người hùng phía sau cũng từ từ thu nhỏ lại về kích thước ban đầu, tượng trưng cho cơn giận đã nguôi ngoai.

Múa rối không nhất thiết phải biểu diễn trên sân khấu. Nếu không có khán giả, nó hoàn toàn vô nghĩa.

Dù không có sân khấu, nhưng chỉ cần có khán giả, vậy là đã có thể diễn rồi.

Là vậy sao?

Lòng rối bời quá.

Mộc Ngẫu Sư cảm thấy như có thứ gì đó đang thức tỉnh trong cơ thể, khiến cô có chút sợ hãi về những gì sắp xảy ra.

Sẽ có chuyện gì xảy ra đây?

Mình sẽ biến thành thế nào?

Bất an quá, còn sợ nữa.

Dạ Tinh cảm nhận được cảm xúc của Mộc Ngẫu Sư hơi hỗn loạn và có vẻ rất bất an, bèn vội vàng an ủi.

"Cậu đang bất an à?"

"Ừm, tại sao?"

Chưa kịp để Dạ Tinh trả lời, một chiếc xe bay từ xa lao tới, dừng trên đỉnh tháp Tiêm Tinh, hai người bước xuống.

Một là người đàn ông tóc đen và một là cô bé loli tóc đen.

Vương Triều khẽ nhíu mày nói: "Mặc Đồ, sao cậu lại đến đây? Đây hình như không phải là nơi cậu nên đến."

"Mà, chỉ đưa một người tới thôi." Mặc Đồ nhún vai, dường như không quan tâm việc mình xuất hiện ở tiền tuyến là trái với quy tắc.

Bên cạnh anh là Dạ Lan, chính là người được anh đưa tới.

Trên tay Dạ Lan đang ôm mấy con rối, chính là quản gia, tiểu thư và người nông dân.

Sau đó, Dạ Lan chạy về phía Dạ Tinh và Mộc Ngẫu Sư không chút do dự.

Vương Triều định kéo cô bé lại nhưng đã bị Mặc Đồ giơ tay ngăn cản.

"Này, cậu muốn làm gì?"

"Tôi mới phải hỏi cậu muốn làm gì ấy. Để một cô bé tiếp cận kẻ gây ra Tinh Thực nguy hiểm, cậu đang nghĩ cái quái gì vậy?" Vương Triều có chút bực bội.

"Tôi tự có cân nhắc của mình." Mặc Đồ giữ nụ cười bí ẩn.

Vương Triều tỏ vẻ không hiểu nổi anh ta.

Dạ Lan đến trước mặt Dạ Tinh và Mộc Ngẫu Sư, dùng ánh mắt y hệt Dạ Tinh nhìn chằm chằm vào Mộc Ngẫu Sư.

Mộc Ngẫu Sư cũng nhìn Dạ Lan, cảm thấy hơi kỳ lạ.

Đây là cùng một người sao?

Cảm giác y hệt nhau... rất hợp để làm một con rối diễn vai chính... không đúng, là khán giả.

Chỉ thấy Dạ Lan đưa con rối trong tay ra, nghiêm túc nói: "Đây là con rối cậu đánh rơi."

Mộc Ngẫu Sư ngây người nhìn chúng.

Cô rất thích những con rối này, hình như đúng là đồ của cô thật.

Nhưng lại không phải con quan trọng nhất, con quan trọng nhất bây giờ vẫn chưa tìm thấy, cũng không biết ở đâu.

"Thật ra... ta đang tìm một thứ rất quan trọng... không đúng, là Liên Hoa đang tìm... So với biểu diễn, tìm kiếm mới là chấp niệm lớn nhất, chỉ là, ta không tìm được..."

Hiện tại, thứ đang điều khiển cơ thể này là ý thức Tinh Thực mang tên [Mộc Ngẫu Sư], chứ không phải Liên Hoa thật sự.

Nhưng ở một mức độ nào đó, cô ta sinh ra vì Liên Hoa, cũng là một phần của Liên Hoa, hành động theo chấp niệm cuối cùng của Liên Hoa vốn là ý nghĩa tồn tại của cô ta.

Cho nên... cô ta muốn tìm lại thứ đã mất đó.

"Vậy à..."

Dạ Tinh mỉm cười, lấy ba lô từ sau lưng xuống, rồi lấy ra một con rối gỗ đơn sơ, mộc mạc.

"Nè, thứ cậu muốn tìm có phải là cái này không?"

Ánh mắt Mộc Ngẫu Sư tập trung vào con rối trên tay Dạ Tinh, vẻ mặt lập tức đờ ra, cánh tay khẽ run rẩy.

Quen thuộc quá... muốn khóc quá, muốn ôm vào lòng quá.

Sự rung động mãnh liệt từ trong tâm hồn mách bảo cô rằng con rối trước mắt chính là con rối cô vẫn luôn tìm kiếm, quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

"Tiểu Liên..." Mộc Ngẫu Sư bất giác thốt ra cái tên này, những giọt lệ trong veo đã lăn dài từ khóe mắt.

Cô đưa tay ra chạm vào con rối trông rất bình thường này, rồi ôm nó vào lòng.

Ngay sau đó, một cảnh tượng căng thẳng đã xảy ra.

Con rối tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt, dường như đang hấp thụ thứ gì đó từ trên người Mộc Ngẫu Sư.

Mặc Đồ khẽ nheo mắt, đã biết được điều gì đó.

"Ồ~ Thì ra là vậy, là thế này à, thảo nào."

Con rối đang hấp thụ sức mạnh Tinh Thực từ Mộc Ngẫu Sư, dường như muốn chuyển đổi vật chứa.

Tinh Thực cấp Siêu Tân Tinh xét cho cùng vẫn khác với Tinh Thực thông thường, chúng sở hữu trí tuệ không tầm thường, ngoài tư duy có hơi kỳ quặc ra thì những mặt khác không hề kém cạnh.

Và sau khi con rối hấp thụ sức mạnh Tinh Thực từ Mộc Ngẫu Sư, nó sẽ tương đương với cội nguồn sức mạnh của cô.

Trong tương lai, đáng lẽ ra Mộc Ngẫu Sư đã tự mình tìm thấy con rối, sau đó chuyển dời sức mạnh, cuối cùng bị Người Gác Đêm phát hiện ra điểm yếu, nhân cơ hội phá hủy nó.

Tất cả đã liền mạch với nhau.

Lúc này, Diêu Tham và Xích Hào, hai Người Gác Đêm cấp Diệu Nhật, cũng đã lên tới sân thượng.

Năm Người Gác Đêm cấp Diệu Nhật cùng tề tựu.

Diêu Tham nhìn về nơi có khí tức Tinh Thực mạnh nhất với ánh mắt lạnh lùng, nói: "Phải giải quyết Tinh Thực với tốc độ nhanh nhất. Tôi đề nghị trực tiếp tiêu diệt kẻ gây ra Tinh Thực, Tinh Thực cấp Siêu Tân Tinh không thể kéo dài lâu như vậy được."

Diêm Khuyết, Xích Hào không nói gì, dường như ngầm đồng tình với quan điểm này.

Vương Triều siết chặt thanh quang kiếm trong tay, nhìn về phía Dạ Tinh và Dạ Lan đang đứng cạnh Mộc Ngẫu Sư.

"Để tôi ra tay nhé?"

"Được."

Vị trí của Vương Triều thích hợp nhất để trở thành người cuối cùng thảo phạt Tinh Thực, rất nhiều lần đều là do anh tiêu diệt kẻ gây ra Tinh Thực.

Lần này có lẽ cũng vậy.

Thế nhưng, điều khiến mọi người không ngờ tới là một người đàn ông tóc đen lại bước ra, chắn trước mặt bốn người.

Mặc Đồ chỉ khẽ mỉm cười, dùng ánh mắt bình thản nhìn bốn người họ và nói: "Xin lỗi, nơi này cấm đi qua. Tôi không thể để các vị tiêu diệt Tinh Thực đó."

Bốn Người Gác Đêm cấp Diệu Nhật tức thì sững sờ.

Họ hoàn toàn không ngờ được người đồng đội Mặc Đồ lại vì một Tinh Thực mà ngăn cản họ.

Sắc mặt Diêu Tham lập tức tối sầm lại.

"Mặc Đồ, cậu đang làm gì vậy? Lẽ nào cậu đã phản bội Người Gác Đêm?"

"Không thể nói là phản bội, tôi chỉ cảm thấy Tinh Thực này không nên bị tiêu diệt."

"Nực cười, cậu không nhìn xem cô ta đã biến thành phố này thành cái dạng gì à? Chẳng lẽ chỉ vì ngoại hình của cô ta là một cô bé mà cậu lại động lòng trắc ẩn? Đây chính là điều cấm kỵ của Người Gác Đêm đấy."

"Tùy các vị nói sao cũng được, tôi có suy nghĩ của riêng mình. Biết đâu hành động cưỡng ép tiêu diệt Tinh Thực ngược lại còn nguy hiểm hơn thì sao."

"Cậu..." Vương Triều đực mặt ra.

Anh thật sự không ngờ Mặc Đồ, người cùng đến từ thành phố Vân Trường với mình, lại có dũng khí như vậy.

Nếu không có lý do gì chính đáng, thì đúng là bị bệnh nặng rồi.

Sau đó, Mặc Đồ vung tay, sức mạnh của Tinh tú hiển hiện.

"Mạch Lạc Đồ — Động Thiên."

Sức mạnh Tinh tú cường đại bao trùm lấy bốn người tại đó, ngay cả bản thân Mặc Đồ cũng bị khóa vào trong.

Diêu Tham và những người khác lập tức phát hiện, nơi họ đang thấy đã không còn là đỉnh tháp Tiêm Tinh, mà là một nơi vô cùng xa lạ, chính là không gian độc lập do Mặc Đồ tạo ra.

"Nói sao đây nhỉ... Xin mời các vị cứ ở đây chờ một lát, chờ đợi một giải pháp hoàn hảo nhất, chờ đợi một Siêu Tân Tinh không để lại hậu quả. Nếu không muốn mảnh đất này phải chịu khổ đau, thì chỉ có thể để người thích hợp nhất ra mặt giải quyết. Chúng ta chỉ là người mở đường thôi, hiểu chưa?"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận