Cục Cưng Chính Phái Giật...
Xúc Tu san - 触手桑
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 2 – Thành phố Rối

Chương 48: Giao cho thiếu nữ hồn ma đi

0 Bình luận - Độ dài: 1,508 từ - Cập nhật:

Trên sân khấu trống trải.

Tất cả những bóng người đang lay động đều ngừng lại, đồng loạt quay mặt về một hướng, dường như đang nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó.

Vị tiểu thư cất lên giọng nói ma mị.

“Nếu đã đến xem kịch, vậy tại sao không ra mặt? Chúng ta khao khát khán giả, khao khát những người có thể thưởng thức màn trình diễn. Nếu đến để phá rối, vậy thì hãy trở thành đạo cụ cho vở kịch đi.”

Dứt lời, những Người Gác Đêm bên cạnh vị tiểu thư lập tức hành động, tất cả đều lao về phía Dạ Tinh và Lam Phong Tô Vũ đang ẩn nấp, tốc độ nhanh nhẹn đến kinh ngạc.

“Chết rồi, mau chạy thôi!”

Lam Phong Tô Vũ nín thở, vội bế thốc Dạ Tinh lên, chuẩn bị dùng Tinh tú để tẩu thoát.

Thế nhưng giây tiếp theo.

Ầm!

Một luồng sóng xung kích vô hình ập đến, mang theo chấn động tinh thần dữ dội, ngắt quãng quá trình kích hoạt Tinh tú của Lam Phong Tô Vũ.

“A!”

Rầm rầm rầm!

Đá vụn bay tứ tung, vô số vết nứt lan ra trên tường, khiến một mảng tường sụp đổ.

Vô số mảnh vỡ rơi xuống.

Lam Phong Tô Vũ ôm Dạ Tinh bé nhỏ, gắng gượng thoát khỏi khu vực đó, may mắn tránh được nguy cơ bị chôn vùi.

“Khụ khụ... Dạ Tinh, em không sao chứ?”

Lam Phong Tô Vũ lo lắng nhìn Dạ Tinh trong lòng, tâm trạng vô cùng căng thẳng.

“Ưm... em không sao.”

Dạ Tinh nhắm mắt, lông mi khẽ run, cơ thể đã căng cứng, trong lòng sợ hãi khôn xiết.

Dù cô bé đã cố lấy hết can đảm, nhưng trước lằn ranh sinh tử, mọi phòng tuyến tâm lý đều có thể sụp đổ trong chớp mắt.

Ví dụ như lần này, suýt chút nữa là toi đời rồi.

Dạ Tinh từ từ mở mắt, nhìn Lam Phong Tô Vũ đang ôm mình, giây tiếp theo, vẻ mặt cô bé sững sờ.

“Chị Tô Vũ... máu...”

“Ể...?”

Chỉ thấy máu đang từ từ chảy xuống từ trên đầu Lam Phong Tô Vũ, có vẻ như đầu chị ấy vừa bị va đập mạnh.

Lam Phong Tô Vũ lúc này mới muộn màng cảm nhận được cơn đau dữ dội.

Chắc là lúc chạy khỏi đó đã bị đá rơi trúng.

“Không... không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không vấn đề gì cả... Chị chịu được.”

Lam Phong Tô Vũ gượng cười, loạng choạng đứng dậy, trong đầu như có ruồi bay loạn xạ, vừa đau nhói vừa choáng váng.

Là hiệu ứng Tinh tú của Người Gác Đêm nào lúc nãy sao?

Đau quá, Tinh tú cũng không dùng được nữa...

Lúc này, vài bóng người dần dần vây lại.

Ánh mắt họ trống rỗng, vô cảm, chính là sáu Người Gác Đêm kia.

Dạ Tinh cũng nhìn thấy những sợi dây mảnh nối với các bộ phận trên cơ thể họ, đó là đặc điểm của một con rối dây.

“Ưm... những Người Gác Đêm toàn làm chuyện xấu...”

Dạ Tinh chợt nhận ra, không phải Người Gác Đêm nào cũng khiến người ta an tâm, cũng có những kẻ hoàn toàn không đáng tin cậy.

Giống như lúc này, sáu Người Gác Đêm đang đứng trước mặt cô bé với tư cách là kẻ thù, đáng sợ thật.

Ngay sau đó, vị tiểu thư ưu nhã bước tới, ánh mắt dán vào Dạ Tinh có mái tóc bạc và đôi mắt đỏ, cất lên một giọng nói có chút nghi hoặc.

“Ồ? Ngươi là... diễn viên chính mà chủ nhân đã chọn sao? Nếu đã vậy, hãy để ta biến ngươi thành một con rối, rồi mang đến bên cạnh để làm vui lòng chủ nhân nhé.”

“Không đời nào, em từ chối.”

Dù trong lòng rất sợ hãi, nhưng Dạ Tinh vẫn dũng cảm lên tiếng từ chối.

“Tiểu thư, sao cô lại ở đây? Là ý của Liên Hoa sao?”

Vị tiểu thư con rối này dường như đang rất nghiêm túc diễn tròn vai của mình, trả lời: “Phải, một màn trình diễn lộng lẫy nên được thể hiện trên sân khấu lớn nhất. Nhưng sân khấu này vẫn còn quá nhỏ đối với chủ nhân. Sân khấu thực sự phải là cả thành phố này. Dù vậy, nơi đây vẫn là niềm ao ước của người, nên thiếp thân sẽ thay người bước lên sân khấu.”

“Ưm...” Dạ Tinh khẽ nhíu mày.

Nếu cả thành phố biến thành sân khấu, vậy thì phải tìm ở đâu đây?

Mặc Đồ!

Làm gì đi chứ!

Bên trong căn cứ.

“Mặc Đồ, làm gì đi chứ!”

“Phiền phức.”

Mặc Đồ khẽ giật khóe miệng, đối mặt với tiếng la hét của Dạ Lan bên cạnh, anh nói: “Đừng hối nữa, đang tìm đây rồi. Hơn nữa, Người Gác Đêm cấp Diệu Nhật Diêm Khuyết đang trên đường tới, bảo Lam Phong Tô Vũ ráng cầm cự, không được nữa thì chạy đi.”

Dạ Lan khẽ gật đầu.

“Vâng.”

Nhưng Lam Phong Tô Vũ bị thương rồi.

Chị ấy có trụ được không?

Dạ Lan mặt đầy lo lắng, biểu cảm hoàn toàn đồng bộ với Dạ Tinh.

Góc nhìn quay lại gần sân khấu.

Dạ Tinh quay đầu nhìn, phát hiện cô gái tóc hồng vừa bảo vệ mình đã ngã gục trên đất, cô bé lập tức sững người.

“Ể? Ngất rồi...”

Tin tức truyền đến chỗ Mặc Đồ.

Anh kiểm tra sơ qua, phát hiện Tinh tú của những người đó có một loại hiệu ứng gây chấn động mạnh lên tinh thần của người khác, cộng thêm việc đầu của Lam Phong Tô Vũ vừa bị va đập mạnh, việc cô ấy ngất đi cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để ngất đi, bên cạnh còn có sáu Người Gác Đêm đã bị Tinh Thực đồng hóa, và một con rối tỏa ra khí tức Tinh Thực nồng nặc.

Nếu chỉ có một mình cô bé loli Dạ Tinh đối phó, thì đúng là toang của toang.

Nghĩ đến đây, Mặc Đồ liếc nhìn Dạ Lan đang lo lắng.

“Hay là em tự chạy đi, chẳng phải em chạy nhanh lắm sao?”

Dạ Lan khẽ mở to mắt.

“Không được, sao có thể bỏ rơi bạn bè chứ?”

“Cô ấy nhiều nhất cũng chỉ bị biến thành con rối, còn em mà bị như vậy thì toang thật đấy. Ai dám chắc Tinh tú của em sẽ không vì thế mà bị ảnh hưởng rồi bạo phát chứ?”

“Ưm...” Dạ Lan khẽ cúi đầu, trong lòng dường như đang diễn ra một cuộc đấu tranh dữ dội, vẻ rối rắm gần như hiện hết cả lên mặt.

“Không được, nghĩ thế nào em cũng không làm được!”

“Ồ.”

Mặc Đồ thu lại ánh mắt, nhắm mắt lại, bắt đầu dùng Tinh tú để bói toán, tiêu tốn một lượng lớn tinh thần lực để tìm ra một tia hi vọng sống cho Dạ Tinh.

“...”

Thành công rồi.

Mặc Đồ mở mắt ra lần nữa, một dòng thông tin truyền vào trong đầu, cho anh biết câu trả lời.

“Đợi đi, đừng hành động thiếu suy nghĩ.”

“Hửm?”

...

Ngay lúc vẻ mặt Dạ Tinh có chút khó hiểu, một giọng nói con gái từ trên trời vọng xuống.

“Dạ Tinh――――~”

“Hửm?”

Dạ Tinh bất giác ngẩng đầu lên, phát hiện cô gái ma nào đó đang từ trên trời rơi xuống.

“Aipal?”

“Đúng rồi, là tớ đây, cuối cùng cũng tìm thấy mọi người rồi, hu hu hu, nãy giờ tớ cứ đi tìm mãi, bỏ lại một con ma đáng thương trói gà không chặt như tớ thì thật là quá đáng! Phải lên án! Lên án!”

Aipal bay vòng quanh Dạ Tinh, nhìn cọng tóc ngốc không ngừng lúc lắc trên đầu là đủ biết tâm trạng cô bé đang kích động đến mức nào rồi.

Nhưng so với tức giận, cô bé vui mừng nhiều hơn.

Dù sao thì tìm được Dạ Tinh đã là một chuyện rất đáng mừng rồi, còn giận dỗi gì đó đối với Aipal là không tồn tại.

Sau đó Aipal cũng dần nhận ra tình hình hiện tại.

Cô gái tóc hồng lúc nãy đưa Dạ Tinh đi đang ngất trên mặt đất, trông có vẻ bị thương.

Còn xung quanh thì có một đám người trông rất đáng sợ, biểu cảm y hệt nhau, giống nhau đến mức khiến người ta rợn tóc gáy, nổi cả da gà.

“Ể? Chuyện gì thế này?”

“Ưm, sắp toang rồi, đang đợi cứu viện.”

“Nói cách khác, những người xung quanh đây đều là người xấu đúng không?”

“Tạm thời thì là vậy.”

“Vậy thì cứ giao cho tớ!”

“Cậu?”

Dạ Tinh nghi hoặc nhìn Aipal đang tràn đầy tự tin, có chút hoài nghi.

“Đúng!”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận