Cục Cưng Chính Phái Giật...
Xúc Tu san - 触手桑
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 2 – Thành phố Rối

Chương 47: Tiểu thư trên sân khấu

0 Bình luận - Độ dài: 3,328 từ - Cập nhật:

Trong một góc tối.

Dạ Tinh đeo chiếc ba lô nhỏ, cảnh giác nhìn chằm chằm đám người trên đường, đến thở mạnh cũng không dám.

Thấy bọn họ không phát hiện ra mình, Dạ Tinh lại rón rén di chuyển đến một góc khuất khác.

Cô bé đột nhiên nảy ra một ý.

Hôm nay, Dạ Tinh muốn đến sân khấu xem thử.

Theo như cô bé biết, Liên Hoa luôn muốn biểu diễn một vở múa rối thật hoành tráng, biết đâu chừng cô ấy sẽ xuất hiện trên sân khấu lớn nhất của thành phố này.

Dựa vào suy đoán này, Dạ Tinh cảm thấy có thể đi thử vận may.

Đến lúc gặp được Liên Hoa rồi, có lẽ sẽ trả lại con rối trong ba lô cho cô ấy được.

“Nhưng mà sân khấu cách đây xa quá à…”

Dạ Tinh chán nản nhìn bản đồ hiển thị trên màn hình ảo, phát hiện ra quãng đường từ đây đến đích thực sự quá xa.

Nếu đi bộ thì chắc phải mất hơn nửa ngày.

Đấy là chưa kể Dạ Tinh còn phải cảnh giác để không bị đám người rối phát hiện, thời gian di chuyển sẽ còn tốn hơn nữa, đến nơi thì có lẽ trời đã tối mịt.

Aipal đang lơ lửng giữa không trung cũng trầm tư suy nghĩ, rất muốn giúp Dạ Tinh.

“Hay là để tớ đi xem giúp cậu nhé, sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian lắm đó.”

“Thế cậu có biết sân khấu ở đâu không?”

Aipal nghiêng đầu, đột nhiên nhận ra điều gì đó, sợi tóc ngố trên đỉnh đầu giật giật.

“Tớ không biết.”

“Ơ, thế cậu có xem hiểu bản đồ không?”

Dạ Tinh đưa bản đồ đến trước mặt Aipal.

“Ừm…”

Kết quả là Aipal liền trầm ngâm, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc khi nhìn vào bản đồ, đôi mắt còn nheo cả lại.

“Hơi… không hiểu lắm…”

“Ơ ơ ơ…?” Dạ Tinh ngớ cả người.

Thời đại này rồi sao còn có người không biết xem bản đồ chứ!?

À mà khoan, Aipal đâu phải người, mà là một hồn ma mà.

Chẳng lẽ là vì lang thang quá lâu nên quên cả kiến thức thông thường rồi sao?

Nghĩ đến đây, Dạ Tinh hơi oán trách nhìn Aipal, giọng thiểu não nói: “Aipal, tớ đột nhiên nhận ra cậu chẳng được tích sự gì cả…”

“Ê ê ê? Tớ không phải vẫn luôn cổ vũ động viên cậu sao, sao lại nói người ta vô dụng chứ?” Aipal lập tức mở to mắt, vẻ mặt vô cùng bất phục.

Nếu cứ tiếp tục thế này, cô cảm thấy mình sẽ bị Dạ Tinh ghét bỏ với cái mác “cô gái ma vô dụng”.

Chuyện đó đối với Aipal mà nói thì thật sự quá tệ!

Vì vậy, cô đang cố gắng hết sức để Dạ Tinh không thấy mình vô dụng.

“Cậu xem nhé, Dạ Tinh rõ ràng rất nhát gan, nhưng sau khi có tớ bầu bạn thì không phải đã dám ra ngoài hành động rồi sao? Cho nên tác dụng của tớ lớn lắm đó!”

“Ưm ưm ưm... Vậy sao?”

Dạ Tinh trầm tư một lát, cảm thấy Aipal nói rất có lý.

Nếu mấy ngày nay không có Aipal ở bên, có lẽ cô bé ra ngoài chưa được nửa ngày đã muốn chạy về lại căn cứ rồi.

Bởi vì không khí trong thành phố này vô cùng âm u, những người đi lại trên đường đều không bình thường, hễ nhìn thấy cô bé là họ lại lao tới như zombie, đáng sợ kinh khủng!

Nhưng từ khi có một cô gái ma có thể trò chuyện bên cạnh, bầu không khí âm u đó cũng không còn đáng sợ nữa.

“Ừm, vậy cũng coi như là có chút tác dụng.”

“Ê hê hê~ Đúng không nào?”

“Nhưng cũng chỉ được mỗi thế thôi.”

“Thế mà vẫn chưa đủ sao!? (gằn giọng)”

“Cậu chỉ có chí lớn đến thế thôi à!”

“Đúng vậy!” Aipal đáp lại một cách đầy tự tin.

Dạ Tinh nhất thời không nói nên lời, dứt khoát không thèm để ý đến con linh vật thật sự này nữa.

Quả nhiên vẫn phải dựa vào sức mình thôi.

Dạ Tinh ló đầu ra liếc nhìn động tĩnh của đám người, thấy họ không nhìn về phía này liền định tiến đến điểm dừng chân tiếp theo.

Thế nhưng đột nhiên, một giọng nói quen thuộc đã cắt ngang hành động của cô bé.

“Bé Dạ Tinh? Sao em lại ở đây?”

Dạ Tinh bị dọa đến dựng cả tóc gáy, suýt nữa thì ngã nhào xuống đất.

“Hở?!”

Dạ Tinh vội vàng quay đầu lại, phát hiện ra đó là cô gái tóc hồng quen thuộc, chính là Lam Phong Tô Vũ.

“Chị Tô Vũ, trùng hợp quá ạ…”

Dạ Tinh vừa thở phào nhẹ nhõm vừa không biết nên đáp lại thế nào, chỉ có thể vô thức nói ra câu này.

Nghe vậy, Lam Phong Tô Vũ mang vẻ mặt nghi hoặc đi đến bên cạnh Dạ Tinh, ngồi xổm xuống để ngang tầm mắt với cô bé.

“Trốn ra ngoài là không được đâu, nguy hiểm lắm, chị gái Dạ Lan của em chắc sẽ lo lắng lắm đấy? Đừng để chị ấy phải bận tâm nhé.”

“Ưm…”

Dạ Tinh ngập ngừng, nhìn Aipal đã bay tít lên cao, bất giác đưa mắt cầu cứu.

Thế nhưng Aipal lại tỏ vẻ lực bất tòng tâm, nhún vai.

Đúng là chẳng được tích sự gì to tát!

Vẫn là không nên trông cậy vào cô gái ma không đáng tin này.

“À… thật ra em muốn tìm bạn của em, cậu ấy rất quan trọng với em, nên em nhất định phải tìm được cậu ấy.”

Nghe vậy, Lam Phong Tô Vũ lộ vẻ nghi hoặc.

“Bạn ư? Trong tình hình hiện tại, nếu bạn em là người thường thì chắc sẽ không có nguy hiểm gì đâu? Cứ đợi sự việc kết thúc hoàn toàn là được.”

“Không phải đâu ạ, bạn của em, cậu ấy là…”

Dạ Tinh lưỡng lự, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể tiết lộ một chút sự thật cho Lam Phong Tô Vũ.

Sau bao ngày ở chung, Dạ Tinh biết Lam Phong Tô Vũ là người như thế nào.

Nếu đã vậy thì nói cho chị ấy một chút bí mật cũng không thành vấn đề.

“Thật ra bạn của em là người gây ra Tinh Thực Siêu Tân Tinh lần này... Em muốn tìm cậu ấy.”

“Ể?”

Lam Phong Tô Vũ sững sờ trước thông tin này.

Cô ngẩn người một lúc lâu mới hoàn hồn, nói năng lập tức trở nên ấp úng.

“À... Ể? Tin này là thật sao? Bé Dạ Tinh, không được nói dối đâu nhé…”

“Vâng, là thật ạ. Cậu ấy tên là Liên Hoa, là một cô bé rất đáng yêu, nhưng đã bị kẻ xấu độc ác sát hại, cuối cùng mới biến thành Tinh Thực. Nếu có thể, em muốn đến trước mặt cậu ấy để thử đánh thức cậu ấy, biết đâu sẽ có tác dụng.”

Vẻ mặt Dạ Tinh vô cùng nghiêm túc, đủ để thấy được sự chân thành trong mắt cô bé, chắc chắn không phải đang nói dối.

“Chuyện này...” Lam Phong Tô Vũ hơi hé môi, đã phán đoán được thật giả.

Nhưng cô không biết nên nói gì.

Nhìn ánh mắt kiên định này của Dạ Tinh, nếu khuyên cô bé quay về, chắc chắn cô bé sẽ không dễ dàng từ bỏ.

“Chuyện này... Lão đại có biết không?” Lam Phong Tô Vũ dè dặt hỏi.

Dạ Tinh gật đầu.

“Biết ạ.”

Trước đó, lúc Mặc Đồ đưa cô bé rời đi đã nói thông tin này cho Diêu Tham rồi.

“Nếu vậy thì, cứ để chị giúp em nhé.”

Lam Phong Tô Vũ suy nghĩ một lúc rồi nhanh chóng quyết định, cô đã định bụng sẽ giúp Dạ Tinh.

Nghe câu này, trên khuôn mặt trắng nõn không tì vết của Dạ Tinh nở một nụ cười đáng yêu, khiến người ta không kìm được mà muốn ôm cô bé vào lòng.

“Chị Tô Vũ, cảm ơn chị nhiều lắm ạ.”

“Ừm~ Ừm~ Không cần cảm ơn, đây là việc nên làm mà.”

Chẳng hiểu sao, Lam Phong Tô Vũ càng nhìn càng thấy Dạ Tinh rất giống Dạ Lan.

Tuy hai người là chị em, nhưng thực sự quá giống nhau.

Bất kể là nụ cười hay dung mạo, thậm chí cả ngữ khí và ánh mắt, cảm giác như thể được đúc ra từ cùng một khuôn với Dạ Lan vậy.

Người không biết còn tưởng là Dạ Lan nhuộm tóc bạc, đeo kính áp tròng màu rồi đứng trước mặt mình ấy chứ.

Nhưng dù sao đi nữa, điều đó cũng không ngăn được việc Lam Phong Tô Vũ cũng rất thích cô bé loli tóc bạc này.

Vừa đáng yêu như vậy, tính cách lại còn tốt đẹp thế kia, đúng là niềm vui nhân đôi mà!

Giá mà buổi tối có thể ôm cả hai đứa ngủ thì tốt biết mấy.

Cảm giác đó chắc chắn sẽ rất tuyệt!

“Ê hê hê~”

Lam Phong Tô Vũ nghĩ thầm, bất giác để lộ ra vẻ mặt hạnh phúc.

“Chị Tô Vũ? Chị Tô Vũ?”

Giọng nói đầy thắc mắc của Dạ Tinh vang lên bên tai.

Lam Phong Tô Vũ lập tức hoàn hồn, nhanh chóng nhận ra mình đã thất thố, vội vàng che giấu.

“Khụ khụ, có chuyện gì không em?”

“Em muốn đến sân khấu lớn nhất của thành phố này, chị định giúp em thế nào ạ?”

“Cái này thì phải xem Tinh tú của chị rồi.”

Lúc này, Lam Phong Tô Vũ đã nóng lòng muốn thể hiện bản thân trước mặt Dạ Tinh.

Làm vậy chắc chắn sẽ nhận được thêm sự ngưỡng mộ của cô bé!

“Tinh tú của chị Tô Vũ là gì ạ?” Dạ Tinh tò mò hỏi.

Tuy Dạ Lan và cô bé đã ở cùng nhau khá lâu, nhưng lại không biết gì về Tinh tú của Lam Phong Tô Vũ.

Bây giờ cuối cùng cũng sắp được biết, trong lòng không khỏi có chút mong đợi.

Chỉ thấy Lam Phong Tô Vũ tỏ vẻ hơi đắc ý.

“Thật ra chị hơi khác với các Người Gác Đêm khác một chút, chị có tới hai Tinh tú lận đó, thuộc nhóm người đặc biệt nhất.”

“Hai… Tinh tú ạ?” Dạ Tinh khẽ mở đôi môi anh đào, có chút kinh ngạc.

Nghe nói người bình thường sở hữu một Tinh tú đã là rất lợi hại rồi.

Thế mà Lam Phong Tô Vũ lại có tận hai cái, đúng là rất đặc biệt.

“Lợi hại quá!”

“Ừm ừm~”

Lam Phong Tô Vũ rất hài lòng với phản ứng của Dạ Tinh, lòng hư vinh nho nhỏ của cô lập tức được thỏa mãn.

Được hậu bối ngưỡng mộ vốn dĩ đã là một chuyện rất vui.

Đặc biệt Dạ Tinh lại là một cô bé loli vô cùng đáng yêu, niềm vui đó càng nhân lên gấp bội.

“Một trong hai Tinh tú của chị tên là [Ảnh Giới], có thể ẩn vào trong bóng tối để di chuyển nhanh chóng, không thể bị tấn công, vì vậy chị có thể đưa em đến nơi em muốn.”

“Ồ~ Vậy nếu không có bóng tối thì phải làm sao ạ?” Dạ Tinh nêu ra thắc mắc.

“Ừm... Vậy thì sẽ không dùng được, nên hạn chế của Tinh tú này vẫn khá lớn.”

“Ra là vậy, thế lúc trời tối có phải là có thể dùng liên tục không ạ?”

“Đúng vậy, em hiểu nhanh ghê, đã suy ra được ưu điểm của Tinh tú này rồi, cho nên rất nhiều lúc chị đều hành động vào ban đêm.” Lam Phong Tô Vũ cưng chiều xoa đầu Dạ Tinh.

“Ưm…”

Lúc trời tối có thể ẩn mình liên tục trong bóng tối, nghe thật là ngầu.

Nếu Dạ Tinh có Tinh tú này, chắc chắn cô bé sẽ chọn một đêm tối trời gió lớn để đứng trên tòa nhà cao nhất, rồi hét lên một cách thật oách: “Tại đây tuyên thệ, ta chính là chủ nhân của bóng tối! Hỡi màn đêm vô tận, hãy phục tùng ta!”, ngay giây tiếp theo liền nhảy xuống, lao từ nóc nhà như một mũi tên đen, hòa mình vào vòng tay của bóng tối.

Trời đất ơi!

Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy nhiệt huyết sục sôi!

Sau khi thỏa mãn một chút với ý nghĩ tuổi nổi loạn của mình, Dạ Tinh liền muốn Lam Phong Tô Vũ nhanh chóng đưa mình đến sân khấu.

Thành phố này có rất nhiều tòa nhà cao tầng, các công trình kiến trúc san sát nhau, bóng râm do chúng tạo ra chiếm đến một phần ba diện tích thành phố, cho nên dù là ban ngày, Lam Phong Tô Vũ vẫn có thể phát huy rất tốt tác dụng của [Ảnh Giới]!

“Hê hê~ Vậy chúng ta xuất phát thôi nào.”

Sau đó Lam Phong Tô Vũ ôm lấy Dạ Tinh từ phía sau, khẽ cười.

Bóng dáng hai người lập tức hòa vào bóng râm bên dưới.

Biến mất tiu rồi.

“Ể ể ể?”

Aipal đang quan sát từ trên không lập tức ngây người, sợi tóc ngố trên đầu tạo thành một dấu hỏi.

“Quá đáng! Cứ thế bỏ mình lại sao? Đáng ghét~!”

Cô gái ma đáng thương, yếu đuối lại bất lực lại bị cô bé loli vô tâm bỏ rơi.

Aipal khóc ròng tại chỗ, một lần nữa bước lên con đường lang thang tìm kiếm Dạ Tinh (đùa thôi).

…...

Chưa đầy mười phút sau, Dạ Tinh và Lam Phong Tô Vũ đã đến được đích.

Nhìn bao quát cả khu vực, đây là sân khấu lớn nhất của thành phố Thượng Hợp, thường được dùng để tổ chức các sự kiện quan trọng.

Người có đủ tư cách đứng trên sân khấu này có thể đếm trên đầu ngón tay, chỉ những ai có danh tiếng được công chúng công nhận mới có thể biểu diễn tại đây.

Có thể nói đây là mục tiêu cuối cùng của rất nhiều nghệ sĩ sân khấu.

Trong truyền thuyết, có một ca sĩ tầm cỡ thế giới có thể cất cao tiếng hát trên các sân khấu trung tâm của mọi thành phố, đó là nữ ca sĩ mạnh nhất được cả thế giới công nhận, vô số người đã đắm chìm trong giọng hát của cô.

Ở một mức độ nào đó, mọi huyền thoại về những nhân vật nổi tiếng đều bắt đầu từ sân khấu.

Dạ Tinh thầm nghĩ.

Nếu Liên Hoa muốn trở thành nghệ sĩ múa rối tài ba nhất, vậy chắc chắn cô ấy cũng từng khao khát được lên sân khấu.

Sau khi biến thành Tinh Thực, có lẽ chấp niệm về việc này vẫn còn đó?

Dĩ nhiên, đây chỉ là suy đoán của Dạ Tinh mà thôi.

Suy cho cùng, cô bé không thật sự hiểu rõ Liên Hoa, dù hai người đã là bạn.

Trở lại với thực tại.

Dạ Tinh và Lam Phong Tô Vũ đến gần sân khấu, đang trốn trong một góc tối để bí mật quan sát.

“Bạn của em thật sự ở đây sao?”

“Ưm… Em không biết.”

Hiện tại sân khấu không hoạt động, xung quanh cũng không có một bóng khán giả, khung cảnh vô cùng yên tĩnh, trống trải, khó có thể tin là có người ở đây.

Thế nhưng, Dạ Tinh lại nhìn thấy vài bóng người trên sân khấu, mang lại một cảm giác âm u đáng sợ.

“Trên sân khấu có người thật kìa.” Lam Phong Tô Vũ hơi mở to mắt, đôi đồng tử vàng kim tràn đầy kinh ngạc.

“Ưm…”

Dạ Tinh chăm chú quan sát, bóng người trên sân khấu ngày càng rõ hơn trong mắt cô bé, cuối cùng cũng nhìn rõ.

Một quý bà mặc trang phục lộng lẫy đang đứng giữa sân khấu, bên cạnh là vài bóng dáng đàn ông, dường như đang nhảy múa, lại dường như đang biểu diễn, nhưng động tác cơ thể thì cứng đờ, giật cục, không hề trôi chảy, không sai vào đâu được, chính là những kẻ đã bị Tinh Thực ảnh hưởng.

“Đó là…”

Dạ Tinh cũng nhận ra vị quý bà ở trung tâm sân khấu.

Đó không phải Liên Hoa, bề mặt cơ thể có những đặc điểm rõ rệt của một con rối, tuyệt đối không phải xương thịt, mà là một con rối thực sự.

Hơn nữa, Dạ Tinh cũng có ấn tượng với trang phục đó.

Cô bé vẫn nhớ, đó là con rối “Đại tiểu thư” trong số những con rối mà Liên Hoa đã lấy ra cho cô bé xem hôm ấy, là con rối tinh xảo và xinh đẹp nhất!

“Không ngờ Đại tiểu thư lại ở đây.”

Dù Liên Hoa không có mặt, nhưng có lẽ Đại tiểu thư đến đây là do bị Liên Hoa ảnh hưởng?

Suy luận của Dạ Tinh không sai, chỉ là có chút chệch hướng mà thôi.

Thấy vậy, Lam Phong Tô Vũ bắt đầu lẩm bẩm, dường như đang cẩn thận cảm nhận điều gì đó.

“Dạ Tinh... những người trên sân khấu hình như đều là người sở hữu Tinh tú đó.”

“Ể? Vậy ạ?”

“Ừm.”

Lam Phong Tô Vũ chiếu ra bản đồ thu nhỏ, gần đó có sáu điểm Tinh tú đã chuyển sang màu đỏ, đó là những Người Gác Đêm đã bị Tinh Thực đồng hóa mà Mặc Đồ đã đánh dấu.

Và vị trí đó vừa hay lại ở trên sân khấu.

Nhận ra điều này, Dạ Tinh có hơi ngẩn người.

Bên cạnh vị tiểu thư kia có sáu Người Gác Đêm, nói cách khác là một mình cô ta xử lý cả sáu người sao?

Thực lực đáng sợ vãi!

“Vậy giờ phải làm sao đây?” Dạ Tinh bắt đầu thấy căng thẳng.

Lam Phong Tô Vũ lúc này lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, cô nói: “Cái người phụ trách chỉ huy từng nói, nếu phát hiện ra sự tồn tại của người rối thì lập tức báo cáo thông tin vị trí, sau đó để Người Gác Đêm cấp Diệu Nhật tới giải quyết.”

“Ra là vậy.”

Đúng là cách làm này tương đối chắc chắn.

Nếu mấy con rối thật sự có thể đồng hóa Người Gác Đêm nhanh chóng, thì những Người Gác Đêm bình thường đúng là không đối phó nổi.

Chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể bị khống chế ngay lập tức.

Trong khi đó, Người Gác Đêm cấp Diệu Nhật có kháng Tinh Thực rất cao, thực lực bản thân cũng đủ mạnh, nên hoàn toàn không sợ mấy thứ này.

Chỉ thấy Lam Phong Tô Vũ thực hiện vài thao tác đơn giản, rất nhanh đã báo cáo vị trí.

“Xong rồi, tiểu Dạ Tinh, giờ chúng ta cứ chờ các tiền bối đến giải quyết thôi.”

“Ừm.”

Nếu được, Dạ Tinh muốn thu hồi lại mấy con rối kia.

Dù sao đó cũng là đồ của Liên Hoa, bảo vệ được thì cứ bảo vệ.

Còn nếu không được nữa thì cũng đành chịu thôi.

Ngay lúc Dạ Tinh đang nghĩ vậy, trong lòng cô bỗng dấy lên một dự cảm chẳng lành, một cảm giác nguy hiểm đến rợn người.

Góc nhìn chuyển đổi.

Vị tiểu thư kia quay mặt về phía này, dường như đã phát hiện ra sự tồn tại của hai người.

Dạ Tinh nín thở.

“Toi... Bị phát hiện mất rùi.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận