Quyển 2 – Thành phố Rối
Chương 39: Lòng dũng cảm vượt qua bầu trời
0 Bình luận - Độ dài: 1,688 từ - Cập nhật:
Dạ Tinh bị Mặc Đồ dẫn đi.
Mạch Vũ ngẩn người nhìn bóng lưng hai người rời đi, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
"Lão đại, người kia ngông cuồng thật, lại dám nói chuyện với ngài như thế."
"Cậu ta có tư cách đó." Diêu Tham thu lại ánh mắt, không có ý định truy cứu thêm.
Ông không chọn tranh chấp với Mặc Đồ.
Vì Diêu Tham biết rằng điều quan trọng nhất bây giờ là giải quyết Tinh Thực Siêu Tân Tinh, chứ không phải đấu đá nội bộ.
Phía bên kia.
Mặc Đồ chính vì đoán chính xác Diêu Tham sẽ không xen vào chuyện của người khác nên mới dám ngang ngược như vậy.
Dù sao thì Dạ Tinh bây giờ đang rất ngạc nhiên, trong mắt tràn ngập vẻ kính phục và chấn động.
"Mẹ ơi, anh lại dám nói chuyện với ông chú đáng sợ đó như thế, anh không sợ làm mất lòng người ta à?"
"Có gì mà phải sợ? Chúng ta cùng lắm chỉ là đồng nghiệp, cùng nhau thực hiện nhiệm vụ không có nghĩa là quan hệ nhất định sẽ tốt đẹp. Hơn nữa sau khi chuyện này kết thúc tôi sẽ trở về thành phố Vân Trường, nước sông không phạm nước giếng, rất bình thường."
"Ưm... nhưng em thấy nói chuyện như vậy thật mất lịch sự."
"Nếu tôi không cứng rắn một chút, em nghĩ ông ta sẽ bỏ qua cho em sao? Ông ta mà dạy dỗ người khác thì đáng sợ lắm đấy."
Dạ Tinh bừng tỉnh ngộ, nhanh chóng giơ ngón cái lên.
"Ồ~ vậy thì em ủng hộ anh! Dáng vẻ vừa rồi của anh ngầu quá!"
"Hờ."
Niềm vui mỗi ngày.jpg
Tâm trạng Mặc Đồ vui lên không ít.
Sau đó, vẻ mặt Dạ Tinh lại nhanh chóng trở nên nghi hoặc.
"Nhưng rốt cuộc anh có thân phận gì vậy? Em nhớ ông chú mắt cá chết kia hình như là BOSS lớn ở đây, anh với ông ta cùng cấp bậc à?"
"Không, tôi chỉ là một kẻ làm việc vặt thôi."
"Là Tảo địa tăng phải không?"
Trên mặt Dạ Tinh như viết mấy chữ "đừng hòng lừa em nữa", tỏ vẻ đã nhìn thấu thân phận của Mặc Đồ.
"Làm gì có chuyện khoa trương đến vậy? Nói đúng ra, tôi không phải cấp dưới của ông ta, nên ông ta không có quyền ra lệnh cho tôi. Nếu là người lãnh đạo của Người Gác Đêm ở thành phố Vân Trường thì còn có thể dạy dỗ tôi." Mặc Đồ lắc đầu, nhẹ nhàng nói.
"Mà ở một khía cạnh nào đó, em cũng là Người Gác Đêm của thành phố Vân Trường, những bí mật em nắm giữ cũng nên do Vân Trường bảo vệ, các thành phố khác không thể can thiệp, lý lẽ là như vậy."
"Ưm, thì ra là vậy..." Sau đó Dạ Tinh nhanh chóng phản ứng lại, "Nhưng em không phải Người Gác Đêm đâu nhé, Dạ Lan mới phải."
"Được rồi được rồi, tôi biết ý em rồi." Mặc Đồ nói qua loa.
Rất nhanh, hai người trở lại nhà ăn, Mặc Đồ cũng gọi cho Dạ Tinh một bát mì.
Dạ Tinh ngồi bên cạnh Dạ Lan, vẻ mặt cả hai bỗng có chút cảm khái.
Đã qua lâu như vậy, hai cơ thể cuối cùng cũng được đoàn tụ.
Cảm động quá!
"Ê hê hê~ cuối cùng cũng gặp lại nhau rồi~"
Dạ Tinh ôm lấy vòng eo nhỏ của Dạ Lan, thân mật cọ cọ vào người, hệt như em gái đang làm nũng với chị gái.
Mặc Đồ nhìn mà cạn lời.
"Em bị bệnh rồi đấy, phải chữa đi."
Dạ Lan liếc Mặc Đồ một cái.
"Không cần anh quan tâm, ghen tị à?"
"Tôi có gì phải ghen tị? Tôi lại chẳng phải loli-con."
"Ưm, em chỉ có thể nói là anh đã mất đi một bảo vật hiếm có trên đời."
Cà khịa một câu xong, Dạ Tinh cũng bắt đầu ăn mì, xem ra là đói lắm rồi.
Nhìn động tác đồng bộ của hai người, đúng là rất thần kỳ.
Giống chị em sao?
Càng giống một hồn hai thể hơn.
Mặc Đồ cảm thấy suy đoán của mình hình như không hề sai, chuẩn không cần chỉnh.
"Vừa ăn vừa nói đi, em muốn tôi giúp gì nào? Tôi muốn nghe suy nghĩ của em."
Dạ Lan nuốt miếng mì trong miệng, nghiêm túc nói: "Em muốn anh giúp em tìm vị trí của Liên Hoa, em muốn gặp cậu ấy."
Nói xong, cô bé lại ăn mì tiếp, lần này đến lượt Dạ Tinh lên tiếng.
"Sau đó em sẽ tìm cách đánh thức ký ức của cậu ấy, em tin rằng cho dù đã biến thành Tinh Thực, Liên Hoa vẫn có thể cứu được, cậu ấy không phải là kẻ địch."
"Vậy à, được, tôi đồng ý."
Mặc Đồ bình thản gật đầu, không hề nghi ngờ lời họ nói.
Tuy nghe có vẻ hơi hoang đường, nhưng sự tin tưởng cũng không phải tự nhiên mà có.
Tính cách của anh là vậy, tin vào phán đoán của mình là được.
"Em vẫn mang con rối bên mình chứ?"
"Vâng."
Dạ Tinh gật đầu, lấy con rối từ sau lưng ra.
"Em muốn tự tay đưa con rối này cho Liên Hoa, đây là thứ quan trọng nhất của cậu ấy."
"Em nghĩ kỹ chưa? Chuyện này rất có thể sẽ khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn đấy."
"Vâng, em nghĩ kỹ rồi. Nếu có bất trắc gì xảy ra, em sẽ tự mình cứu vãn, bằng Tinh tú của em."
Mặc Đồ nhếch môi.
"Em có quyết tâm này là tốt rồi, tôi chỉ sợ em không có đủ dũng khí thôi."
"Hừ~ Đại trượng phu sinh ra trong trời đất, phải có dũng khí đập nồi dìm thuyền, dũng khí của em bây giờ đã đột phá tận trời xanh rồi!"
Dạ Tinh Dạ Lan nắm chặt nắm đấm nhỏ màu hồng, ánh mắt sáng ngời, khí thế ngút trời.
"Nói thì nói vậy, nhưng câu này hình như không hợp với em."
"Kệ chứ."
Câu nói này trước kia thì hợp với cô.
Còn bây giờ, chỉ là nói cho có thôi~
Dạ Lan và Dạ Tinh lại ăn mì tiếp, rất nhanh đã xử lý xong bát mì lớn.
Cả hai lau đôi môi hồng mềm cho nhau, tò mò hỏi: "Mà nói đi cũng phải nói lại, anh định giúp em thế nào?"
Mặc Đồ tựa lưng vào ghế, vẻ mặt thong thả ung dung.
"Dốc toàn bộ lực lượng Người Gác Đêm của thành phố này chứ sao, không thì còn giúp thế nào được?"
"Ưm~ thật sự không nói sự thật cho họ biết sao?" Dạ Tinh vừa nghĩ đến việc một đám Người Gác Đêm bị giấu giếm mà vẫn giúp mình làm việc, liền cảm thấy họ thật đáng thương.
"Em tin hay không, ông chú mắt cá chết mà em nói ấy, sau khi biết sự thật chắc chắn sẽ chủ trương dùng cách đơn giản nhất để kết thúc sự việc, tức là phá hủy con rối trong tay em. Kể cả như vậy, em vẫn muốn nói cho họ biết à?" Nụ cười của Mặc Đồ rất khó đoán.
Nghe vậy, Dạ Tinh lập tức xìu xuống, giống như một cô mèo nhỏ có đôi tai cụp xuống.
"Vậy thì thôi bỏ đi ạ."
Mặc Đồ đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
"Cứ vậy trước đi, thời gian tới, tôi sẽ cùng toàn thể Người Gác Đêm mở ra một con đường đến hậu trường cho em. Vùng đất này chỉ có thể do em thay đổi."
"Vâng ạ."
"Nhớ nghỉ ngơi cho tốt, mai gặp lại."
Nhìn bóng lưng Mặc Đồ rời đi, Dạ Tinh Dạ Lan đột nhiên cảm thấy có một người hàng xóm đáng tin cậy cũng khá tốt.
Nhưng vấn đề là.
Tối nay cô bé sẽ nghỉ ngơi ở đâu đây?
...
Ký túc xá của Lam Phong Tô Vũ.
Ai đó bây giờ đang vô cùng đau lòng, vừa rồi biến đau thương thành sức ăn chén liền hai bát lớn, bây giờ hơi khó tiêu, khó chịu quá.
Lúc này, chuông cửa vang lên.
Có người đến tìm cô.
Lam Phong Tô Vũ nghi hoặc đứng dậy, đi tới mở cửa, đập vào mắt là một bé loli tóc đen đáng yêu, lúc này đang mỉm cười e thẹn với cô.
"À ừm... chị Tô Vũ, có thể cho em ở lại đây một đêm được không ạ?"
Lam Phong Tô Vũ lập tức cảm động ôm chầm lấy cô bé, suýt nữa thì nước mắt lưng tròng.
"Bé Dạ Lan! Em không bỏ rơi chị thật là tốt quá~ Có phải gã kia không sắp xếp chỗ ở cho em không? Đúng là vừa xấu xa vừa vô trách nhiệm! Chị sẽ đi mách lẻo với lão đại để cướp em về ngay!"
"Khoan đã, không phải đâu ạ... Ưm, thật ra còn một người nữa cần chị cho ở nhờ..."
"Hửm?"
Ngay lúc Lam Phong Tô Vũ đang có chút khó hiểu, một bóng người tóc bạc từ sau lưng Dạ Lan bước ra, trông như một phiên bản khác của Dạ Lan vậy.
"À... chào chị, em là Dạ Tinh, tạm thời có thể coi là em gái của Dạ Lan ạ, mong được chỉ giáo nhiều hơn..."
"Hể?" Lam Phong Tô Vũ hoàn toàn chết lặng.
Sau khi hoàn hồn, cô mơ màng gật đầu.
"Ồ, thì ra là em gái à... không sao đâu, giường của chị siêu to khổng lồ, đến bao nhiêu người cũng không vấn đề gì đâu nha~"
"Ưm, cảm ơn chị."
Dạ Tinh nhìn cô gái tóc hồng có chút ngốc nghếch đáng yêu, trong lòng rất muốn cà khịa.
Chỉ có thể nói không hổ là thiếu nữ ngốc tự nhiên, chấp nhận mọi chuyện nhanh quá rồi đấy.


0 Bình luận