Cục Cưng Chính Phái Giật...
Xúc Tu san - 触手桑
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 2 – Thành phố Rối

Chương 41: Ma! Quả! Đu! Đủ!

0 Bình luận - Độ dài: 1,565 từ - Cập nhật:

Trên đỉnh tháp cao.

Mộc Ngẫu Sư mơ màng nhìn vào lòng bàn tay trắng nõn của mình, những ngón tay thon dài vô thức nắm lại, như muốn tóm lấy thứ gì đó.

"Lạ thật, trong tay trống rỗng."

Dường như trong lòng cô đang khao khát, muốn có được, muốn tìm thấy một thứ gì đó.

Thứ đã mất rất quan trọng.

"A."

Mộc Ngẫu Sư nhìn lên bầu trời mờ sương buổi sớm, cơ thể cũng lơ lửng bay lên theo.

Sân khấu đang được dựng lên, vở kịch rối cũng chỉ vừa mới bắt đầu, cũng không cần đến cô cho lắm.

Cô là diễn viên chính của vở kịch rối này.

Nhưng thời điểm cần diễn viên chính tự mình lên sân khấu vẫn chưa tới.

Hơn nữa, những kẻ phá rối vẫn chưa bị dọn dẹp sạch sẽ, thời gian vẫn còn nhiều.

Nếu đã vậy, cứ đi tìm thứ mình đã đánh mất trước đã.

.....

Trên phố.

Một cô bé loli tóc bạc lén lén lút lút nấp trong góc phố, cố gắng hết sức để tránh ánh mắt của mọi người.

Nghe nói chỉ có làm vậy mới trốn được cuộc truy đuổi đáng sợ kia.

Dạ Tinh có thể nhìn thấy các bộ phận trên cơ thể người qua đường đều bị nối bởi những sợi chỉ mỏng, hành động kì dị như một con rối dây, dường như ngay cả suy nghĩ cũng bị điều khiển.

"Ưm... Liên Hoa biến tất cả mọi người thành con rối hết rồi sao?"

Dạ Tinh thập thò ngó đầu ra lén quan sát, phân tích tình hình trước mắt.

Nếu đã biến thành "con rối", vậy chẳng phải mình không cần xem họ là người bình thường nữa sao?

Nếu vậy thì sẽ không cần phải giao tiếp phiền phức nữa rồi.

Không cần giao tiếp, cũng không còn sợ xã hội nữa.

"Ừm, cứ coi họ là NPC trong game là được, không cần phải sợ."

Sau khi lấy hết can đảm, Dạ Tinh chuẩn bị dùng tốc độ cực nhanh lao đến điểm mù tiếp theo, không muốn kinh động đến những người qua đường kia.

Nhìn từ xa, nơi đây mang một bầu không khí yên bình.

Nhưng Dạ Tinh biết rất rõ, bầu không khí vui vẻ này là của "bọn con rối" kia.

Không liên quan gì đến cô.

Một khi cô xuất hiện trong tầm mắt của họ, những người qua đường trông có vẻ siêu thân thiện này sẽ biến thành những kẻ cực kỳ đáng sợ, đuổi giết cô như zombie vậy, nghĩ thôi đã thấy kinh rồi.

Dạ Tinh sợ nhất là trở thành mục tiêu của mọi người như thế này.

Cảm giác bị mọi người đổ dồn chú ý tệ cực.

Vèo!

Dạ Tinh nhanh chóng lao tới điểm mù tiếp theo, sau khi đến nơi liền lén lút ngó nghiêng, dường như đang xem có ai phát hiện ra mình không.

May mắn là, không ai để ý đến cô.

Phù~

Ngay lúc Dạ Tinh thở phào một hơi, cô bỗng nghe thấy tiếng động gì đó sau lưng, khiến thân hình nhỏ nhắn của cô cứng đờ ngay lập tức.

Đùng!

【Hả! Không thể nào, không thể nào? Lẽ nào toang rồi sao?!】

Ực~

Dạ Tinh nuốt nước bọt, vội vàng quay lại nhìn thì phát hiện chẳng có ai cả.

Nói cách khác, thứ gây ra tiếng động không phải là người, mà là thứ khác.

Dạ Tinh ngơ ngác chớp chớp mắt.

"Ơ kìa?"

Chỉ thấy một chú chó golden và một bé mèo cam đang vui vẻ nô đùa trên đất, trông vô cùng hòa thuận.

"Phù~ Ra là một bé mèo với một bé chó, hết cả hồn."

Dạ Tinh vỗ vỗ bộ ngực phẳng lì của mình.

Cô khá thích những động vật nhỏ đáng yêu, lúc lướt mạng cũng thường xem video về thú cưng, thích nhất là nuôi thú cưng online.

Sau đó Dạ Tinh cẩn thận bước tới ngồi xổm trước mặt hai bé chó mèo đang nô đùa.

Mà chú chó golden và bé mèo cam cũng chú ý đến người mới tới, cả hai đều dừng động tác của mình lại.

Dạ Tinh nhìn chúng, nở một nụ cười đáng yêu.

"Cún ơi, hôm nay vận may của chị có vượng không?"

"Gâu!"

"Mèo ơi, vận may của chị có ổn không nè?"

"Meo~"

"Ừm~ Tuyệt thật, mình ngày càng tự tin sẽ tìm được Liên Hoa rồi!"

Sự tự tin của Dạ Tinh như thể được sạc đầy bằng bộ sạc vạn năng, khí thế liền thay đổi hẳn.

Có điều, cô bé loli tóc bạc ngốc nghếch dễ thương này dường như đã bỏ qua một chi tiết quan trọng nào đó.

Ngay lúc Dạ Tinh đang đắc ý, một tiếng chó sủa hung dữ vang lên.

"GÂU!!"

"Hửm?"

Dạ Tinh nghi hoặc quay đầu lại, phát hiện bộ dạng của chú chó có chút không ổn.

Lúc này, vẻ mặt của chú chó golden vô cùng hung tợn, dữ dằn đáng sợ, nửa thân trên nghiêng về phía trước, dường như đã sẵn sàng tấn công.

Bé mèo cam bên cạnh cũng xù lông, như thể vừa nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung của mình.

Lúc này Dạ Tinh mới nhìn rõ hoàn toàn, trên một vài bộ phận cơ thể của chúng cũng có nối những sợi chỉ mỏng hơi trong suốt.

"Ái chà..." Dạ Tinh đứng hình.

Ngay sau đó chú chó golden lao tới, Dạ Tinh cũng "vèo" một tiếng bỏ chạy.

"Huhu! Tại sao cả động vật nhỏ cũng bị biến thành con rối chứ! Liên Hoa cậu bắt nạt người quá đáng! Đợi tớ tìm được cậu nhất định sẽ đánh mông cậu một trận! Một nghìn lần! Cũng không đủ!"

......

Hồi lâu sau.

Dạ Tinh không biết đã chạy bao lâu mới cắt đuôi được đám người bị mấy con chó con mèo dụ tới, suýt nữa thì mệt chết đi được.

Bây giờ cô đang trốn bên cạnh một thùng rác, với thân hình nhỏ nhắn của mình, cô hoàn toàn vừa vặn với kích thước của thùng rác, ẩn nấp vô cùng hoàn hảo.

"Ư... Hơi choáng đầu."

Dạ Tinh ôm cái đầu nhỏ của mình với vẻ mặt 'khổ sở'.

Lần đầu tiên dùng "Thần Tốc B" để chạy nhanh, cô đã từng có kinh nghiệm chạy được nửa đường thì ngã sấp mặt, bây giờ không dám ép buộc bản thân.

Dạ Tinh cảm thấy phải nghỉ ngơi cho thật tốt.

Sớm muộn gì cô cũng sẽ trở thành loli chạy nhanh nhất thành phố Vân Trường, cái loại mà chạy cả ngày không ngừng nghỉ ấy.

Ừm, chạy trốn không biết mệt chính là ước mơ của cô.

"Phù..."

Dạ Tinh từ từ thả lỏng cơ thể.

Vị trí hiện tại chắc là an toàn rồi, không cần lo bị người khác phát hiện, cứ nghỉ ngơi một lát ở đây thôi.

Đợi nghỉ ngơi xong sẽ tiếp tục lên đường, rồi sẽ đến được đích thôi.

Chủ yếu là bây giờ không thể bắt xe được, nếu không Dạ Tinh đã chẳng phải tự mình chạy bộ thế này.

Huhu~

Thế nhưng, ngay lúc Dạ Tinh chuẩn bị tĩnh tâm nghỉ ngơi, bên tai bỗng vang lên một giọng nói.

"Hello~"

Má ơi! Lại nữa!

"Huhu!"

Giây tiếp theo, da gà của Dạ Tinh nổi hết cả lên, chỉ muốn chạy khỏi đây ngay lập tức với tốc độ nhanh nhất.

Nhưng may là câu nói tiếp theo đã khiến cô dừng lại.

"Dạ Tinh, đừng hoảng, là tớ đây, Aipal nè!"

"Hửm?" Dạ Tinh đang định bò lê bò càng rời đi liền ngẩn ra, quay đầu nhìn cô gái ma quen thuộc sau lưng, nghiêng đầu.

Aipal ngượng ngùng cười cười, cọng tóc ngố trên đầu cô khẽ lúc lắc, thể hiện niềm vui trong lòng.

"Ehehe~ Vừa rồi tớ thấy có rất nhiều người đang chạy, nên muốn qua hóng hớt một chút, không ngờ lại tìm được Dạ Tinh, thật là trùng hợp."

Nhìn thấy nụ cười ngây ngô của Aipal, cơ thể căng cứng của Dạ Tinh dần thả lỏng, rồi co người về lại chỗ cũ.

"Aipal... cậu.... vừa rồi có phải cố ý dọa tớ không?" Dạ Tinh nhìn chằm chằm cô gái ma trước mặt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Aipal lập tức tỏ vẻ vô tội.

"Không có, tuyệt đối không có! Tớ chỉ qua chào hỏi thôi mà!"

"Hừm....."

Dạ Tinh nhìn chằm chằm cọng tóc ngố đang vẫy rất vui vẻ trên đỉnh đầu Aipal, đôi mắt khẽ híp lại, sát khí bùng phát.

"Tớ ghét những đứa trẻ nói dối."

Cơ thể Aipal cứng đờ, rồi cô khẽ nắm tay gõ nhẹ lên đầu mình, tinh nghịch lè chiếc lưỡi hồng nhỏ xinh.

"E he~"

"Chết tiệt! Đúng là vậy mà!"

Dạ Tinh biết ngay cô gái ma này cố ý mà.

Nếu không phải bây giờ thời cơ không thích hợp.

Dạ Tinh chỉ muốn về nhà ngủ một giấc, ước một điều ước có thể chạm vào cơ thể Aipal, sau đó tiện tay đè Aipal lên giường rồi đánh mông cậu một trận.

Đánh một! Nghìn! Lần! Cũng không đủ!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận