Quyển 2 – Thành phố Rối
Chương 42: Xin ngươi trở thành con rối của ta
0 Bình luận - Độ dài: 1,806 từ - Cập nhật:
Cuối cùng thì Aipal cũng thành khẩn xin lỗi.
Lúc này Dạ Tinh mới nguôi giận hẳn, dù cô bé vẫn luôn cảm thấy Aipal sẽ chẳng chịu rút kinh nghiệm đâu.
Dạ Tinh ngồi xổm tại chỗ, hai tay ôm lấy bắp chân đi tất trắng của mình, liếc Aipal một cái rồi hỏi: "Vậy là, cậu vẫn chưa tìm thấy Liên Hoa à?"
Aipal lắc đầu, cọng tóc ngố trên đỉnh đầu cũng lắc lư theo.
"Chưa tìm thấy, thành phố này lớn quá, lại còn đông người nữa, trong thời gian ngắn như vậy không thể tìm được đâu."
"Cũng đúng." Dạ Tinh nghĩ ngợi, cô bé có thể hiểu được.
Sau đó, Aipal tò mò hỏi: "Mà này, hôm qua Dạ Tinh đi đâu thế? Tớ tìm mãi không thấy, còn đặc biệt đến nhà cậu xem thử nhưng cũng không có ở đó, làm tớ cứ tưởng cậu bị người ta bắt đi rồi cơ."
"Ừm... chỉ là tìm bừa một chỗ để nghỉ ngơi thôi."
Dạ Tinh hơi chột dạ, nghịch nghịch lọn tóc.
Hôm qua cô bé đã cùng Mạch Vũ trở về căn cứ của Người Gác Đêm, thành ra lại lơ mất cô gái ma đang giúp mình tìm người.
Nếu để cậu ấy biết được chắc sẽ buồn lắm nhỉ?
"Vậy à, chỉ cần không gặp nguy hiểm là được rồi."
Aipal dường như không để tâm lắm.
Đối với cô, tìm lại được Dạ Tinh đã là chuyện vui nhất rồi.
"Vậy bây giờ Dạ Tinh định đi đâu?"
"Tớ định đến nhà Liên Hoa xem thử, biết đâu lại phát hiện được gì đó."
"Ra là vậy! Cậu nghĩ rằng có khả năng cậu ấy sẽ về nhà ư? Tớ hiểu rồi, vậy hãy để tớ hộ tống bảo vệ cho Dạ Tinh nhé!"
Aipal ra vẻ cứ để mọi chuyện cho mình lo, trông tự tin hết sức.
Trong khi rõ ràng cậu ấy chỉ là một cô gái ma không hề có sức chiến đấu.
Chỉ có thể coi là vô hại, hoàn toàn không thể bảo vệ ai được.
Dạ Tinh cảm thấy vẫn phải dựa vào chính mình thôi.
"Tớ thấy cậu không phá rối đã là giúp tớ lắm rồi đó."
...
Trong khi đó.
Mộc Ngẫu Sư lặng lẽ đi đến một con phố quen thuộc, tất cả người đi đường dường như không hề chú ý tới cô, vẫn đang làm những việc cần làm theo như thiết lập nhân vật đã được định sẵn.
Dựa theo bản năng và ký ức của cơ thể, cô đến trước một căn biệt thự quen thuộc.
Mộc Ngẫu Sư không chút do dự, bước về phía trước.
"Là nơi này sao?"
Hình như đúng rồi.
Thứ mà cô đánh mất rất có thể đang ở đây.
Mộc Ngẫu Sư bước vào căn biệt thự không một bóng người, đi tới trước một căn phòng rồi mở cửa bước vào.
Một căn phòng thật quen thuộc.
Là của cô ư?
Vẻ mặt Mộc Ngẫu Sư thoáng chút mơ hồ, cô đi theo cảm giác đến một góc phòng.
Ở đây có một chiếc rương chứa đồ, bên trong là những con rối dây mang lại cho cô cảm giác quen thuộc, cô rất thích chúng.
Nhưng... đây không phải thứ cô đã đánh mất.
Phải là thứ gì đó quý giá hơn, được yêu thích hơn...
"Rốt cuộc là ở đâu?"
Mộc Ngẫu Sư không biết.
Sau đó, cô bắt đầu chạm vào những con rối dây trong rương, truyền sức mạnh của mình vào chúng, như thể muốn khiến tất cả sống lại.
Quản gia, tiểu thư, dân làng, anh hùng...
Tất cả đều là những con rối vô cùng tinh xảo.
Giây tiếp theo, những con rối nhận được sức mạnh của Mộc Ngẫu Sư liền tỏa ra một luồng khí tức vô cùng đáng sợ, tản ra bốn phương tám hướng để thực thi ý chí của cô.
Làm xong việc này, Mộc Ngẫu Sư rời khỏi phòng, sau đó rời khỏi biệt thự.
Ngay khi cô vừa bước qua ngưỡng cửa, một giọng nói mừng rỡ vang lên.
"Liên Hoa!"
"Ai?"
Mộc Ngẫu Sư quay đầu lại, phát hiện đó là một cô gái tóc bạc lạ mặt, nhưng kỳ lạ là... lại cho cô một cảm giác quen thuộc.
Lạ thật.
Rốt cuộc cô ta là ai?
Chuyển góc nhìn.
Nhìn thấy bóng dáng Liên Hoa, Dạ Tinh vô cùng kích động, suýt nữa thì nhảy cẫng lên tại chỗ.
Gì chứ, vận may của mình cũng khá tốt mà.
Ít nhất thì trước khi ra ngoài cô bé không hề nghĩ rằng chỉ tìm bừa mà cũng gặp được Liên Hoa.
Quả nhiên quyết định đến nhà Liên Hoa xem thử là một lựa chọn đúng đắn.
Không uổng công đi một chuyến!
"Oa~ vậy mà ở đây thật này."
Aipal một tay che đôi môi anh đào đang hơi hé mở vì kinh ngạc, cũng không ngờ Liên Hoa lại thực sự ở đây.
Rõ ràng hôm qua cô cũng đã đến đây tìm nhưng không thấy.
"Ừm... lẽ nào Dạ Tinh là mồi nhử để câu Liên Hoa sao?"
Aipal nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chắc chỉ là trùng hợp thôi.
Vận may quả nhiên cũng là một yếu tố rất quan trọng.
Về phía Dạ Tinh, ngay khi cô bé chuẩn bị chạy lại gần Liên Hoa thì một giọng nói lạnh lùng phát ra từ miệng cô ấy.
"Hỏi, ngươi là ai?"
"Hả?"
Dạ Tinh khựng lại, vẻ mặt sững sờ.
Ngay sau đó, một suy đoán dần hiện lên trong lòng cô bé.
"Tớ là Dạ Tinh, bạn của cậu."
"Dạ Tinh?" Mộc Ngẫu Sư dường như đang cảm nhận sức nặng của cái tên này trong lòng, rất quen thuộc, rất thích...
Nhưng, đó không phải là thứ cô đã đánh mất.
Mộc Ngẫu Sư đưa tay về phía Dạ Tinh, đôi mắt phản chiếu bóng hình hoàn mỹ của cô bé.
"Ta rất thích ngươi, hãy trở thành con rối của ta đi, ta sẽ biến ngươi thành diễn viên chính xuất sắc nhất."
Dạ Tinh khẽ nhíu đôi mày thanh tú.
Sao cô bé lại cảm thấy câu này quen thế nhỉ?
"Ừm... dù cậu nói vậy thì cũng không được đâu."
"Thật đáng tiếc."
Trên mặt Mộc Ngẫu Sư lộ ra vẻ hơi thất vọng.
Rõ ràng nếu Dạ Tinh trở thành con rối, chắc chắn sẽ là loại hoàn mỹ nhất, có thể trở thành diễn viên chính dưới tay một nghệ sĩ múa rối, tức là nhân vật chính của một vở kịch rối.
Đối với sự từ chối của Dạ Tinh, Mộc Ngẫu Sư tỏ ra có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt.
"Nếu đã vậy, chỉ đành ép buộc biến ngươi thành con rối thôi."
"Hả?"
Nghe thấy địch ý trong giọng nói của Mộc Ngẫu Sư, Dạ Tinh nghe mà tê cả người.
Suy đoán của cô bé đã đúng.
Liên Hoa sau khi biến thành Tinh Thực đã không còn nhận ra cô bé nữa.
Nói cách khác, có lẽ cô ấy đã không còn là Liên Hoa, mà là Mộc Ngẫu Sư trong trạng thái Tinh Thực.
Thứ thôi thúc cô ấy hành động là ý thức của Tinh Thực, một loại thảm họa đáng sợ.
Thật sự không thể cứu được nữa sao?
"Ưm..."
Nhìn cảm xúc xa lạ trong mắt Mộc Ngẫu Sư, trong lòng Dạ Tinh có chút mơ hồ, lòng tin dần dần suy yếu.
Thế nhưng, chưa suy sụp được vài giây, Dạ Tinh đã nắm chặt nắm đấm nhỏ, ánh mắt bắt đầu trở nên kiên định.
Không, vẫn còn có khả năng!
Mẹ của Bạch Ngư và Aipal chính là ví dụ!
Dù biến thành Tinh Thực, họ vẫn giữ được bản ngã của mình.
Chắc chắn là vậy!
Chỉ là bây giờ vẫn chưa tìm ra điểm mấu chốt, nhất định sẽ có cách.
Dạ Tinh phải đánh thức ký ức của Liên Hoa.
Nếu đã không nhận ra mình, vậy thì kết bạn lại từ đầu là được.
"Liên Hoa."
"Hãy gọi ta là Mộc Ngẫu Sư."
"Ừm... Mộc Ngẫu Sư, tớ có thể trở thành bạn của cậu không?" Dạ Tinh cố lấy hết can đảm để hỏi câu này.
Và câu trả lời của đối phương là...
"Không cần, trên sân khấu không cần thứ gọi là bạn bè, ta muốn ngươi làm con rối của ta." Giọng điệu của Mộc Ngẫu Sư rất kiên quyết.
Dạ Tinh nghe mà tê cả người.
Sao lại giống Mộc Ngẫu Sư trong tương lai thế chứ~ Đều thích nhòm ngó cơ thể của mình.
Bây giờ Dạ Tinh cuối cùng cũng hiểu "con rối" mà cô ấy nói là thứ gì.
Không phải là kiểu nhập vai, mà là dùng sức mạnh của Tinh Thực để biến cô bé thành giống như những người đi đường kia, hoàn toàn không có ý thức của riêng mình.
"Không được, tớ từ chối, tớ không muốn trở thành con rối, chỉ muốn trở thành bạn của cậu, cho dù quá trình có khó khăn đến đâu, tớ cũng sẽ không ngừng thử."
"Nếu đã vậy."
Vẻ mặt Mộc Ngẫu Sư trở nên lạnh lùng vô cùng, cô ấy liền vươn tay về phía Dạ Tinh.
Giây tiếp theo, luồng khí tức Tinh Thực mãnh liệt không ngừng tuôn ra, tạo nên một cảm giác áp bức cực kỳ mạnh mẽ.
Vút!
Vô số sợi chỉ mỏng trong suốt khó thấy lao về phía Dạ Tinh, dường như muốn khống chế cô bé bằng vũ lực.
"U oa!"
Dạ Tinh kinh hãi kêu lên, vội vàng né tránh.
May mà tốc độ bay của những sợi chỉ không đạt tới mức Thần Tốc B, nên Dạ Tinh mới miễn cưỡng né được.
"Chuyện này..."
Aipal bối rối nhìn cảnh tượng này.
"Tại sao lại đánh nhau chứ?"
Cô gái ma bay đến bên cạnh Mộc Ngẫu Sư, dường như muốn khuyên can.
Kết quả là Mộc Ngẫu Sư liếc mắt một cái, trong đó ẩn chứa sự lạnh lẽo không nhỏ, đó là một ánh mắt lạnh lùng vô cảm.
"Ngươi không thể trở thành con rối của ta, biến đi."
"Hức!"
Đồng tử của Aipal hơi giãn ra, bất giác lùi lại một chút, đã cảm nhận được nỗi sợ hãi từ trong tim.
Đáng sợ quá, đây là gì vậy?
Cô ta có thể nhìn thấy mình sao?
Lúc này, nỗi sợ trong lòng Aipal cuối cùng cũng lấn át sự tò mò, cô không còn can đảm lại gần nữa mà quay người bỏ chạy.
"Huhu~ Mau chạy đi Dạ Tinh, cậu ấy bây giờ đáng sợ lắm!"


0 Bình luận