Dòng thời gian nơi cô ấy...
Nakata Eiichi Hechima
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Act 2

8/10

0 Bình luận - Độ dài: 733 từ - Cập nhật:

Góc nhìn của Hayama Haru

Đêm Giáng sinh, dì Rio đã ở bên tôi cho đến chiều tối. Cũng có những hôm dì ở lại qua đêm, nhưng hôm nay có vẻ dì phải về. Ngày mai dì cũng phải đi làm. Dì đã than thở rằng cuối năm rồi mà vẫn không được nghỉ cho đến phút chót.

Những chương trình náo nhiệt trên ti vi cứ như chuyện của một thế giới xa xôi. Tôi tắt ti vi và đèn đi, lặng lẽ nằm xuống giường. Cơ thể cứ nóng ran, cảm giác buồn nôn vẫn không dứt. Mỗi khi tôi ho, vùng xương hông nơi đã làm chọc hút tủy lại nhói lên đau buốt.

Nếu các triệu chứng của bệnh bạch cầu cứ tiếp tục tiến triển như thế này, tôi sẽ ra sao? Nhà máy sản xuất máu trong tủy của tôi cứ tiếp tục sản xuất hàng loạt những tế bào máu lỗi. Bạch cầu bình thường sẽ biến mất, và tôi sẽ chết vì không thể chống cự nổi dù chỉ là một con vi-rút cảm cúm tầm thường. Nghe nói rằng các tế bào máu lỗi sẽ xâm nhập vào các cơ quan khác và cản trở hoạt động bình thường của chúng.

Cơ thể tôi cứ thế mà mục ruỗng nhanh chóng. Giá như thuốc chống ung thư đã thiêu rụi hết tất cả các tế bào xấu thì tốt biết mấy. Nhưng những tế bào xấu vẫn sống sót, và dường như chúng lại đang âm thầm tăng lên.

Mới gần đây thôi, tôi vẫn là một người chẳng hề biết đến bệnh tật. Tại sao chuyện thế này lại xảy đến với mình? Tôi biết chứ. Rằng bất hạnh luôn ập đến một cách đột ngột. Một người hôm qua vẫn còn sống khỏe mạnh, ngày hôm sau có thể chết vì tai nạn giao thông. Một người một giờ trước vẫn còn tươi cười, cũng có thể đột tử vì suy tim. Đó là chuyện có thể xảy ra với bất kỳ ai.

Nhưng có chấp nhận được hay không lại là một vấn đề khác. Tôi cảm thấy như mình đã bị cả thế giới ruồng bỏ. Một cảm giác tồi tệ như thể bị Chúa trời tuyên án rằng, ngươi không cần thiết trên thế gian này nữa, hãy biến đi. Tôi nén tiếng khóc. Nước mắt thấm ướt cả gối.

Nghe nói có những người bị trầm cảm vì bệnh tật đã nhảy lầu tự tử, hoặc treo cổ. Khi một mình trong phòng bệnh, cứ phải chịu đựng cảm giác buồn nôn, ớn lạnh và đau đớn, tôi có thể hiểu được phần nào cảm giác đó. Với cái đầu nóng hổi, người ta sẽ bị bóng tối trong tâm hồn nuốt chửng, và rồi sẽ chỉ muốn được giải thoát khỏi nỗi đau và sự cô độc này ngay lập tức.

Không phải là tôi sẽ thực sự làm vậy, nhưng hôm nay là Giáng sinh, nếu nhảy xuống từ sân thượng bệnh viện chắc sẽ dễ chịu lắm. Tôi mơ mộng như thế. Nếu nhảy xuống, cơn buồn nôn và sốt đang hành hạ tôi chắc chắn sẽ tan biến hết. Đó cũng là một cách trả thù những tế bào xấu đang giày vò tôi. Vì nếu cơ thể tôi ngừng hoạt động, thì bọn chúng cũng khó mà toàn mạng. Nghĩ vậy, tôi lại cảm thấy đó dường như là một ý tưởng tuyệt vời, có lẽ là do ngay cả trái tim tôi cũng đã hoàn toàn đổ bệnh rồi.

Giáng sinh vui vẻ. Không biết giờ này ông già Noel đang phát quà ở đâu nhỉ? Có phải ông đang ngồi trên cỗ xe tuần lộc kéo, bay trên bầu trời đêm trong tiếng chuông leng keng không? Căn phòng bệnh đã tắt đèn trở nên xanh xao dưới ánh trăng lọt qua cửa sổ.

Bỗng, có tiếng gõ cửa phòng bệnh. Chắc là y tá đi tuần. Chuyện y tá mở cửa vào lúc nửa đêm để kiểm tra tình hình trong phòng bệnh vẫn thường xảy ra.

"Vâng ạ."

Tôi đáp lời. Tôi biết giọng mình nghe thật yếu ớt.

Cánh cửa mở ra, và người xuất hiện là một nhân vật tôi không ngờ tới.

Một cậu thiếu niên với đôi mắt tam bạch đang đứng ở đó.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận