Tập 10: Senjumura Masaru và Lễ Kỷ niệm Trường tình yêu
Epilogue
0 Bình luận - Độ dài: 815 từ - Cập nhật:
Sau khi lễ hội văn hóa ấy khép lại, một đêm trôi qua, đã là chiều thứ Hai. Tôi nhận được cuộc gọi từ ngài Umezono Rintarō – thân phụ của tiền bối Muramasa.
"Alo, Izumi nghe đây."
Từ trước đến giờ, điện thoại của vị này gọi đến chưa bao giờ là điềm lành cả. Tôi cảnh giác hỏi lại:
"Dạ, không biết ngài có chuyện gì ạ?"
"Không có gì. Ta nghĩ nên cho cháu biết đầu đuôi câu chuyện về cuốn tiểu thuyết con gái ta viết. – Chuyện này đâu phải chuyện người dưng, phải không?"
"...Dạ đúng vậy. Xin ngài cứ nói ạ."
Cuốn tiểu thuyết lãng mạn mới nhất do Senju Muramasa viết.
Tác phẩm mà hôm nọ tôi được đọc đầu tiên ấy –
Kết cục là không được xuất bản nữa.
"Ngài Kagurazaka vậy mà cũng chịu từ bỏ sao? Cứ ngỡ ông ấy sẽ cố chấp lắm chứ."
"À, nó tiếc đến nỗi nước mắt lưng tròng y như một đứa trẻ con vậy. Nhưng đến nước này thì A-chan hay cả ta cũng chẳng làm được gì nữa."
"Ý ngài là sao ạ?"
"Cuốn tiểu thuyết ấy đã không còn tồn tại trên đời nữa rồi."
Ông ấy nói rằng, nó đã bị chính tay tiền bối Muramasa thiêu hủy.
Tôi suýt đánh rơi điện thoại.
Hành động của tiền bối vẫn thất thường như mọi khi.
Thế nhưng.
"Đúng là phong cách của tiền bối Muramasa. Đúng vậy, nếu đã thế thì không còn cách nào khác."
"Phải không? Khà khà... Nói tóm lại, Izumi-kun này, trên đời này chỉ có mình cháu là người duy nhất được đọc hết cuốn tiểu thuyết ấy thôi."
À, thì ra là vậy.
Kiệt tác khủng khiếp ấy giờ đã không còn tồn tại trên đời.
Chỉ còn lại trong trái tim tôi.
Thiêu đốt cùng ngọn lửa của ngày hôm ấy.
"Có khi nào ngài gọi điện để hỏi tôi nội dung câu chuyện là gì không?"
"Dù có nghe tóm tắt qua lời người khác thì cũng không phải là đã đọc tiểu thuyết."
"Dạ đúng vậy. ...Tiền bối thì sao rồi ạ?"
"Ồ, tự mình khơi chuyện rồi lại bận tâm sao?"
....................
Có vẻ như ông ấy đã nắm rõ đầu đuôi câu chuyện đến một mức độ nào đó.
"Vâng, dĩ nhiên là tôi bận tâm rồi. Đó là người tiền bối mà tôi vô cùng yêu quý mà. – Ngài có ý kiến gì sao?"
"Không có. – Nó khóc mệt lử rồi lăn ra ngủ gật đấy. Gia đình bị nó trút giận túi bụi nên chúng ta phiền phức lắm đây."
Giọng ông ấy đầy vẻ mệt mỏi.
"Để an ủi con gái và nâng cao giá trị của mình với tư cách một người cha, ta đã nói thế này này –"
"Này Hana-chan, người yêu thời học sinh ấy mà, chẳng mấy chốc cũng chia tay thôi, không sao đâu."
"Mà ta thì lại yêu cô gái thanh mai trúc mã ngay từ lần đầu hẹn hò, rồi kết hôn luôn đấy."
*Chẳng phải là không sao sao chứ?*
Đúng là một ví dụ điển hình cho mối tình đầu thành công rực rỡ.
"Thế rồi nó 'Oaaaaa! Bố là đồ ngốc! Cút đi!' – Thế đấy. Là lỗi của cháu đấy!"
"Lời lựa chọn tệ hại quá đi mất! ...Ngài thật sự là một đại văn hào sao?"
"Có thể viết trong tiểu thuyết, chứ những câu thoại hay ho như vậy thì không thể nào tuôn ra từ miệng mình được đâu."
Ông ấy nói một cách cảm thán.
Tôi thực sự nghĩ rằng điều đó hoàn toàn đúng.
Nếu tôi có thể nói những câu thoại hay hơn, ít nhất là như nhân vật chính của một cuốn light novel.
Mọi chuyện có lẽ đã tốt đẹp hơn rất nhiều.
Thôi thì dù thế nào tôi vẫn là tôi, có nghĩ cũng chẳng ích gì.
"Ta khẳng định rằng con gái ta sẽ nhanh chóng lấy lại tinh thần và bắt đầu hành động ngay thôi."
"Tôi biết mà."
Đó chính là Senju Muramasa.
"Ta cảnh cáo cháu rằng, ta cũng – không biết nó sẽ làm ra chuyện gì tiếp theo đâu."
"Tôi biết mà."
Đó chính là cô gái tên Umezono Hana.
"Đừng nghĩ mọi chuyện kết thúc ở đây. Ta nghĩ cháu sẽ còn bị làm phiền nhiều nữa đấy – thôi thì, mong cháu cứ tiếp tục lo liệu."
"Tôi đã nhận lời rồi."
Bởi vì tôi rất yêu quý người đó mà.
"Thôi, chuyện là thế đó – à phải rồi, Izumi-kun, có một điều ta muốn hỏi."
"Gì vậy ạ?"
"Nó thế nào?"
"────────"
Tôi mỉm cười và trả lời.
"Đó là cuốn tiểu thuyết thanh xuân tuyệt vời nhất, thú vị nhất trên đời này ạ."
---
0 Bình luận