Eromanga-sensei
Tsukasa Fushimi Hiro Kanzaki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 07

第二章

0 Bình luận - Độ dài: 12,213 từ - Cập nhật:

Đã một tuần trôi qua kể từ khi việc chuyển thể anime "Cô em gái đáng yêu nhất thế giới" được chính thức công bố.

Việc sản xuất anime sẽ diễn ra thế nào? Ai sẽ là diễn viên lồng tiếng? Thời điểm phát sóng là khi nào?

Và tất tần tật những thứ linh tinh khác thì đang tiến triển đến đâu rồi nhỉ?

Với tôi, một người lần đầu có tác phẩm được chuyển thể anime, thì quả thật hoàn toàn không biết gì. Sau này sẽ có những công việc gì, tôi cũng chỉ nghe loáng thoáng từ các tiền bối đôi chút.

Có lẽ, ngay cả fan hâm mộ am hiểu anime hơn tôi cũng còn biết rõ hơn nhiều.

Người đã giải đáp những thắc mắc đó của tôi chính là nhà sản xuất Akasaka P – một người phụ nữ đẹp trai.

"Bốn diễn viên chính sẽ được tuyển chọn thông qua buổi thử giọng vào tháng tới. Thầy Izumi cũng hãy ghé qua nhé."

"Ồ!"

Thử giọng sao! Hóa ra là có thứ đó à!

"Tôi nhất định sẽ đi!"

Tôi trả lời đầy phấn khởi.

Thật tình mà nói, cái từ "thử giọng" nghe lạ tai ấy khiến tôi vừa mừng vừa có chút lo sợ. Nhưng đây là một bước quan trọng không thể thiếu trong quá trình sản xuất anime.

Không thể không tham gia được.

Chắc Sagiiri sẽ tiếc nuối lắm đây vì muốn đi nhưng lại không thể rời khỏi nhà, haha.

"Về các diễn viên phụ, tôi sẽ chọn ra ứng cử viên và gửi băng demo, thầy hãy quyết định từ những lựa chọn đó."

"Ra vậy..."

Không phải tất cả các nhân vật đều được chọn qua thử giọng.

"Về các diễn viên chính, thầy có mong muốn nào không?"

"À mà, nếu tôi nói 'có mong muốn', thì liệu có được như ý không?"

"Có khi được, cũng có khi không."

Akasaka P thản nhiên nói, giọng không chút cảm xúc.

"Chúng tôi sẽ không hoàn toàn bỏ qua ý kiến của tác giả đâu, và nếu không được như mong muốn, tôi sẽ giải thích lý do."

Phong cách thời trang của cô ấy rất giống với Kagurazaka-san, nhưng lại toát ra khí chất tài năng từ đầu đến chân.

"Tôi hiểu rồi! Ừm, tôi không rành về diễn viên lồng tiếng lắm, nên tôi muốn ưu tiên mong muốn của Eromanga Sensei."

Với tư cách là tác giả nguyên tác, tôi chỉ có một điều mong muốn duy nhất ở người thể hiện vai diễn:

Là phải vượt qua được "giọng nói mà độc giả đang tưởng tượng khi đọc".

Bất cứ ai làm được điều đó, tôi đều không thành vấn đề.

Dù không phải là người quá am hiểu, nhưng tôi cũng có thể nghĩ ra vài cặp đôi "Giọng nhân vật này phải là người này!" hoàn hảo.

Không chỉ riêng tôi, chắc chắn độc giả cũng đang mong chờ những sự kết hợp tuyệt vời như vậy.

"Trong cuộc họp kịch bản lần tới, tôi sẽ gửi cho thầy danh sách có kèm bảng kiểm tra các diễn viên lồng tiếng sẽ tham gia thử giọng."

"Bảng kiểm tra... là gì vậy?"

"Đó là bảng đánh dấu 'O' vào một số mục quan trọng bên cạnh tên của mỗi diễn viên lồng tiếng. — Xin thầy hãy chọn người được đánh dấu 'O' ở tất cả các mục."

………………À, thì ra là vậy.

Các mục kiểm tra có thể là 'Radio', 'Sân khấu', 'Ca hát', v.v.

Thôi, tôi không nên tiết lộ tất cả chi tiết ở đây.

"Đó có phải là bắt buộc không?"

"Không phải là tuyệt đối bắt buộc, nhưng về cơ bản, xin thầy hãy chọn người được đánh dấu 'O' ở tất cả các mục."

"À, vâng."

... Chắc tôi sẽ không đưa bảng kiểm tra cho Sagiiri mà chỉ hỏi mong muốn của em ấy thôi.

"Thời gian phát sóng dự kiến là mùa xuân năm sau."

"Vậy tác giả — tôi — cụ thể sẽ làm gì?"

"Chúng tôi mong thầy có thể đóng góp ý kiến về kịch bản trong các cuộc họp đọc kịch bản hàng tuần. Ngoài ra, khi việc sản xuất bắt đầu, chúng tôi sẽ gửi tài liệu giám sát qua biên tập viên phụ trách. Xin thầy kiểm tra và — trong một số trường hợp — chỉnh sửa giúp."

"Tài liệu giám sát bao gồm những gì vậy?"

"Những phần lớn có thể kể đến là storyboard, tài liệu về mỹ thuật bối cảnh, thiết kế nhân vật và các tài liệu quảng cáo khác. Phần mà chúng tôi đặc biệt mong thầy Izumi kiểm tra chủ yếu là các văn bản liên quan đến 'lời thoại của nhân vật'..."

Ra là vậy... Dù sao, phần hình ảnh không phải là chuyên môn của tôi.

Dĩ nhiên tôi cũng sẽ cố gắng học hỏi, nhưng... ví dụ như việc đánh giá tốt xấu của storyboard, một tiểu thuyết gia như tôi làm sao có thể phân biệt được.

Ngược lại, về lời thoại của từng nhân vật thì tôi lại là chuyên gia.

Phần này, tốt nhất là tôi nên tự mình xem xét.

"Tôi hiểu rồi," tôi gật đầu.

Cuộc trò chuyện này diễn ra tại phòng họp lớn ở tầng cao nhất của tòa nhà xuất bản.

Đây là cuộc họp kịch bản lần thứ hai. Thành viên vẫn như lần trước, gồm tôi, Kagurazaka-san, Đạo diễn Amamiya, Akasaka P, biên kịch Aoi Makina-san, và một số nhân viên sản xuất khác.

Cuộc họp này đã được quyết định sẽ diễn ra vào lúc 6 giờ tối thứ Bảy hàng tuần, sau khi sắp xếp lịch trình của các thành viên.

"Lần này chúng ta sẽ nói về chuyện gì?"

Tôi hỏi tất cả mọi người, bởi vì tôi vẫn chưa nghe gì về chủ đề thảo luận.

Akasaka P trả lời từ vị trí cố định của cô ấy, đối diện tôi, hơi chếch về bên phải.

"Trong cuộc họp kịch bản lần hai này, chúng ta dự định sẽ thảo luận về bố cục series."

"Thầy Izumi, thầy có biết 'bố cục series' là gì không?"

Kagurazaka-san, người ngồi cạnh tôi, bắt chuyện với vẻ mặt kiểu "chắc gì mà biết".

"Tôi đã chuẩn bị bài trước rồi."

Bố cục series, nói cách khác, là việc quyết định bộ anime lần này sẽ chuyển thể đến tập mấy của nguyên tác, tập nào sẽ được sử dụng trong bao nhiêu thời lượng, và liệu có bám sát nguyên tác hay không –

Nói chung là quyết định tất cả những điều đó.

Có một vị trí gọi là 'người phụ trách bố cục series', và đôi khi nó được kiêm nhiệm bởi biên kịch.

"Như vậy có đúng không?"

Khi tôi xác nhận, Kagurazaka-san "chẹp" một tiếng rồi bĩu môi vẻ chán nản.

Hình như, công sức chuẩn bị bài của tôi đã có kết quả.

Thế nhưng, với "Sekaimo" của chúng ta, người phụ trách kịch bản Aoi Makina-san cũng kiêm nhiệm cả vị trí bố cục series.

Có thể nói cô ấy là nhân vật chính của cuộc họp kịch bản lần hai. Vậy mà Makina-san đang làm gì đây—

"Gù..."

Cô ấy đang ngủ. Ngay trước mặt tôi.

"Khò..."

Miệng há hốc, toàn bộ trọng lượng cơ thể dựa vào lưng ghế...

Nước dãi đang chảy ra từ khóe miệng há hở.

Chiếc kính tròn lớn bị lệch, suýt chút nữa là rơi xuống.

Dáng vẻ thật lôi thôi... nhưng vòng ngực đầy đặn lại trông thật kỳ lạ, có chút gì đó gợi cảm.

"………………………………"

"……………………………"

Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn vào "công chúa ngủ trong rừng".

Dĩ nhiên, ngay từ đầu tôi đã nhận ra "à, cô này đang ngủ", nhưng vẫn chưa thể nói được gì.

"………………"

Vì Akasaka P đang nhìn chằm chằm Makina-san đang ngủ gà ngủ gật như nhìn một đống rác vậy.

Tôi không đủ dũng khí để hỏi, 'Sao người này lại ngủ vậy ạ?'

Sự im lặng khó xử kéo dài một lúc, rồi Akasaka P thở hắt một hơi ngắn.

Và rồi,

"Bốp!" Một đòn nghe thật đã tai giáng thẳng vào đỉnh đầu Makina-san.

"Ui da! Làm cái gì vậy!"

Akasaka P lạnh lùng nói với Makina-san đang rơm rớm nước mắt ôm đầu:

"Cô Aoi, cuộc họp đã bắt đầu rồi, xin cô hãy thức dậy."

"Sao không gọi tôi dậy bình thường thôi! Mà tôi có ngủ đâu! ...Mà, chuyện gì ấy nhỉ?"

Akasaka P trừng mắt nhìn vị biên kịch vẫn giữ thái độ lấc cấc.

Bị nhìn chằm chằm, Makina-san dụi mắt rồi thò tay vào chiếc ba lô xinh xắn.

"Được rồi, được rồi, tôi biết mà~ Bố cục series phải không~? – Đây này, bản nháp nha~"

Cô ấy cười tủm tỉm trượt một tờ giấy A4 trên bàn.

Tiêu đề văn bản là "Bố cục series anime 'Cô em gái đáng yêu nhất thế giới' (Dự thảo)".

Thế mà, phần thân văn bản lại ghi rõ ràng bằng chữ cực đậm, to đùng:

**CHƯA CÓ**

Akasaka P nheo mắt lại và nói một câu:

"... Cô Aoi, đây là cái gì vậy?"

"Bản nháp bố cục series~ Nhìn là biết mà, phải không?"

Chả hiểu cái quái gì cả.

Makina-san nộp một tài liệu mà ai cũng có thể làm xong trong mười giây, rồi tự tin cười mỉm.

Akasaka P bèn giáng một đòn "chấn chỉnh" lạnh thấu xương vào cô ấy:

"Cô đang xem thường chúng tôi đấy à?"

Sợ quá đi mất.

Trong tình huống mà nếu là tôi thì chắc sẽ co rúm lại, thế nhưng Makina-san vẫn không hề tỏ vẻ ăn năn.

"Đâu có đâu. Tôi nghiêm túc hết sức mà~"

"Đây là bản thảo cô viết trong một tuần, dưới sự thúc giục hàng ngày của nhân viên sản xuất, và cô bảo đây là bản thảo được viết hết sức nghiêm túc sao. Thật là một câu chuyện thú vị đấy."

"Ấy chết, nhà sản xuất ơi~ Đừng giận thế mà~ Tôi có lý do cả đấy."

Makina-san cười hề hề xua tay ra hiệu cho Akasaka P.

"Cứ nghe thử xem sao."

"Không phải trong cuộc họp kịch bản lần trước, anh bảo tôi hoàn thành bản thảo bố cục series vào tuần sau sao? Thế là tôi đã nghĩ xem nên làm thế nào ngay lập tức đấy..."

"...Rồi sao nữa?"

Bị thúc giục, Makina-san nói với vẻ mặt sắc sảo và kiên quyết.

"Kết luận là, tôi nghĩ chưa phải là 'thời điểm thích hợp để viết' bản thảo này."

"Tôi tạm cho là cái lời lẽ khoa trương đó không phải là lời biện minh đi. — Vậy tại sao lại cứ trì hoãn mãi rồi đến tận bây giờ, tại chỗ này, cô mới nói ra?"

"Ưhehe."

Không lẽ người này định dùng nụ cười lấp liếm để thoát khỏi tình huống này sao.

Làm vậy không phải quá liều lĩnh à...

Đang xem cô ấy sẽ làm gì thì cô ấy rất thành thạo lái vấn đề trở lại.

"Thế nên! Tôi nghĩ chưa phải là 'thời điểm thích hợp để viết' là vì~ trước khi làm bố cục series, tôi cần nói chuyện nhiều hơn với tác giả nguyên tác đã~"

"Ơ, tôi ư?"

Bị đột ngột kéo vào chuyện, tôi bối rối, Makina-san cười tươi nói:

"Vậy thì! Cứ tạm gác chuyện bố cục series sang một bên đã nhé! – Hôm nay, hãy để là lượt tôi và anh nói chuyện nhé! Quyết thế đi!"

"...Thế còn buổi họp về bố cục series đáng lẽ ra phải diễn ra hôm nay thì cô nghĩ sao?"

Akasaka P truy hỏi như muốn nói "đừng hòng lấp liếm", Makina-san lại thản nhiên đáp.

"Thì~ Để tuần sau làm cũng được mà~"

"Như thế thì toàn bộ tiến độ sẽ bị chậm lại, không hề tốt chút nào. Vậy... cô Aoi... nếu hôm nay cô đã nghe được chuyện từ thầy Izumi rồi... thì cô có thể viết được một bố cục series tốt rồi chứ?"

"Dĩ nhiên rồi! Không chỉ bố cục series, mà đây còn là điều quan trọng để viết ra một kịch bản tuyệt vời nữa chứ!"

Akasaka P "hiểu rồi" gật đầu, rồi nhìn tôi.

"Thầy Izumi, xin lỗi đã làm phiền. Tôi có thể nhờ thầy giúp không?"

"Dĩ nhiên rồi ạ, nhưng... tôi nên nói gì đây?"

"Cái này, tôi muốn hỏi cái này."

Makina-san vui vẻ nói vậy rồi chỉ tay vào mặt tôi.

"Nữ chính của 'Sekaimo', cô em gái đó— chắc chắn là có một hình mẫu có thật phải không?"

"Hả? Ai nói cho cô chuyện đó vậy?"

Chuyện này liên quan đến danh tính thật của Eromanga Sensei, đáng lẽ chỉ có một số người biết thôi chứ.

"Ai nói đâu. Tôi đọc nguyên tác rồi tự dưng nghĩ thế thôi mà~"

... Sắc sảo thật.

Xem ra người này không phải chỉ là một kẻ lười biếng đơn thuần.

Tôi đáp: "Cô nói đúng rồi. Nữ chính đó có một hình mẫu ngoài đời thật."

"Quả nhiên! Này, này, tôi có thể hỏi về cô gái hình mẫu đó không?"

"Chuyện đó thì..."

Tôi ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn đáp:

"Có một số lý do nên tôi không thể tiết lộ về hình mẫu của nữ chính. Thế nên, chỉ trong phạm vi có thể nói thôi..."

Tôi hỏi cô ấy liệu như vậy có được không, thì ngược lại, hình như đã khơi gợi thêm sự tò mò của cô ấy.

Makina-san "ừm" một tiếng, rồi nhe răng cười với vẻ mặt như đang mưu đồ gì đó.

"Mà hình như đó là người mà anh thích phải không?"

"Cái gì..."

Sao lại bị lộ ra rồi!

Không không, cái này chỉ cần suy nghĩ một chút là hiểu liền thôi mà. Rõ ràng là người viết đã dồn hết cảm xúc vào đó, và tôi nghĩ việc có tái hiện được tinh thần đó hay không chính là yếu tố then chốt cho lần chuyển thể anime này đấy chứ?

………………

Trong lần đầu gặp mặt, mình đã lỡ buột miệng mấy lời giống như cầu hôn rồi chứ gì...

Còn hôm nay thì, những tâm tư mình gửi gắm vào tác phẩm lại bị đào xới ra trước mặt mọi người nữa chứ...

…Mình, trước mặt người này, phải chịu bao nhiêu phen muối mặt rồi đây không biết.

Má nóng ran. Chắc chắn mặt mình đỏ bừng lên rồi.

“Hi hi, phản ứng tốt lắm nha ♡ Nếu có lý do thì tôi sẽ không hỏi sâu về ‘thân phận thật’ của cô bé đó đâu, nhưng mà──anh thích điểm nào ở cô bé đó──hay những chuyện tình yêu thẹn thùng của hai người đó──chúng ta hãy nói hết tuốt tuồn tuột trong hai tiếng đồng hồ nhé!”

“Thật sự cần phải làm thế sao ạ?!”

“Tất nhiên rồi! Khụ khụ, nghe đây. Izumi Masamune-sensei──lần đầu tiên làm ‘việc trong ngành anime’──”

Kịch bản gia Aoi Makina chỉ thẳng ngón tay về phía tôi một cách dứt khoát:

“Đây mới chính là cuộc họp kịch bản anime!”

“──”

Không thể tin được! Họp kịch bản anime lại có những chuyện xấu hổ như thế này sao!?

“...Không, không thể nào... Những tác giả kia, những người mà tác phẩm đã được anime hóa rồi, họ cũng đều trải qua chuyện này ư?”

“Ừm, đúng là như vậy đấy. Các tác giả nguyên tác của những tác phẩm được chuyển thể anime đều đã trải qua chuyện này trước mặt bao người đó.”

“Khụ, cái quái gì thế này. Sao không ai nói cho tôi biết cơ chứ...?!”

“Fufufu... Tôi hỏi ngược lại nhé, sau này anh có định kể sự thật này cho các hậu bối mà tác phẩm được chuyển thể anime không? Kiểu như ‘tôi đã phải chịu bao nhiêu phen muối mặt như thế này đấy’ ấy?”

“Tuyệt nhiên không ạ.”

“Thấy chưa?”

Ôi... Tôi bị thuyết phục mất rồi. Thì ra là như vậy!

“Vậy thì, chúng ta bắt đầu ngay thôi. Từ khởi đầu mối tình của Izumi Masamune-sensei! Xin mời!”

“Ơ, ơ ơ ơ ơ... À, à thì... đấy là tôi trúng tiếng sét ái tình với em ấy──”

Cứ thế──

Cuộc họp kịch bản lần thứ hai diễn ra theo một cách khác hẳn so với dự định ban đầu.

Nội dung chính là chuyện tình đầy ngượng ngùng của tôi.

Sau khi kết thúc buổi họp kịch bản cực kỳ mệt mỏi, tôi về nhà đã tối muộn. Tiếng gõ sàn gọi anh trai như thể chờ sẵn đã vang vọng từ phía trên. Tôi như mọi khi bước lên cầu thang, gõ cửa “căn phòng không mở”──nhưng trước khi kịp gõ thì cửa đã bật mở.

Sagiri trong bộ đồ ngủ ngước nhìn tôi, nói với vẻ hơi ngượng ngùng:

“...A...anh về rồi ạ!”

“Ô, ồ, anh về rồi đây...!”

Có lẽ nên ngừng gọi là “căn phòng không mở” thì hơn.

Tôi, Sagiri, và cả mối quan hệ của chúng tôi──

Đang dần dần thay đổi.

Mang theo cảm xúc ấm áp, tôi nói:

“Có chuyện gì thế, Sagiri?”

“Vâng... ừm... Đ, buổi họp thế nào ạ?”

Em gái hỏi tôi với vẻ mặt vô cùng tò mò.

“Buổi họp thế nào ư... Là chuyện họp kịch bản sao?”

“Đúng vậy! Từ hôm nay là bắt đầu nghiêm túc rồi đúng không ạ? Anh đã làm việc cùng đạo diễn Amamiya, cùng cô Aoi và các nhân viên đã tạo ra ‘Meruru’ mà, đúng không ạ!”

“À, đúng thế.”

“Tuyệt vời quá!”

Em ấy nói với đôi mắt lấp lánh.

Điều đó khiến tôi cảm thấy thật nhột nhột, chỉ còn cách cười gượng gạo:

“À ha ha, vậy sao?”

Mặc dù đúng là tôi đã được làm việc với những người giỏi giang, nhưng bản thân tôi đâu có trở nên giỏi giang hơn đâu.

“Kể chuyện cho em nghe đi!”

“Được thôi.”

Bị em gái kéo tay, tôi bước vào phòng của Sagiri.

Ngồi đối diện nhau, tôi giải thích cho Sagiri về “cấu trúc series” – nội dung đáng lẽ phải nói trong buổi họp hôm nay.

“Ồ ~ Ồ, ‘cấu trúc series’ của anime. Em chỉ mới nghe tên thôi.”

“Thì... rốt cuộc thì chuyện đó được quyết định là sẽ nói kỹ hơn vào tuần sau rồi.”

“Tại sao ạ?”

“...Có nhiều chuyện lắm.”

Không thể nói là do kịch bản gia không viết được gì, hay do bị ép nói chuyện tình cảm.

“Tạm thời thì, anh cũng định thử nghĩ xem nên làm đến tập nào, chương nào của bộ truyện.”

Tôi “rầm” một tiếng, lấy ra mấy quyển sách dày cộp từ túi.

Đây là những quyển tôi đã nhờ Tomoe, con gái chủ hiệu sách, đặt mua giúp.

“Anh ơi, đây là gì thế?”

“Là sách hướng dẫn viết kịch bản và... bộ từ điển thuật ngữ ngành anime. Mãi đến hôm nay sách mới về hiệu sách. Anh mua nó trước khi đến cuộc họp vừa nãy.”

“Ơ? Izumi-sensei... định tự mình viết kịch bản sao?”

“Không, không phải thế đâu. Nhưng anh nghĩ mình nên biết những kiến thức cơ bản tối thiểu và các thuật ngữ chuyên ngành.”

“À... người lớn thì thích dùng mấy thuật ngữ chuyên ngành ngầu lòi mà không cần giải thích nhỉ.”

Đúng thế, đúng thế.

Nếu là các thuật ngữ chuyên ngành đã được sử dụng lâu năm trong ngành như "dubbing" (lồng tiếng), "gross" (phim hoàn chỉnh), "rush" (bản xem thử ban đầu) thì không nói làm gì, nhưng cố tình dùng các thuật ngữ chuyên ngành có thể thay thế bằng từ khác như "IP" (sở hữu trí tuệ), "proper" (chính quy), "fix" (chốt), thì thật không hiệu quả. Đặc biệt là từ viết tắt, chúng còn có thể mang ý nghĩa khác nhau nữa, rất phiền phức.

Hiểu được cái cảm giác "ngầu ngầu" đó.

Nghe có vẻ ý thức cao nữa chứ.

“Thôi thì, nếu không cần cũng không sao, nếu có thể giúp ích được chút nào thì hay chút đó.”

“...Fufu.”

“N, nói gì đấy?”

Sao lại cười chứ?

“...Anh trai đang cố gắng mà.”

Nghe em gái nói vậy, tôi cảm thấy ngượng ngùng.

Tôi quay mặt đi rồi nói:

“Nếu cấu trúc series xong xuôi, anh sẽ cho Erromanga-sensei xem.”

“Em không quen ai tên như vậy cả!”

Sagiri thốt lên câu nói quen thuộc của em, rồi sau đó:

“Đừng lo, cứ giao cho Izumi-sensei!”

“──À, được rồi.”

Quả nhiên trách nhiệm nặng nề quá rồi đây.

“Uhm... vậy thì... cô Aoi và các nhân viên anime thế nào ạ? Có dễ kết bạn không?”

Kịch bản gia thì chỉ giỏi ngủ, đạo diễn thì cực kỳ kiệm lời, còn Producer thì trông hơi đáng sợ.

──Không đời nào mình nói ra mấy lời đó! Mình đã hứa với Aluminum-chan rồi mà!

“Ừm, vẫn còn cảm giác là... chưa đâu vào đâu lắm.”

“Vậy ạ...”

Sagiri “ừm ừm” suy nghĩ.

A, mình đã làm em ấy lo lắng rồi sao?

“...Vậy thì, ừm, anh trai.”

Sagiri lấy một chiếc đĩa BD từ trên giá sách ra và đưa cho tôi.

“Bây giờ, chúng ta cùng xem cái này nhé!”

“‘Hoshikuzu ☆ Witch Meruru’... à. Nhớ rồi, chúng ta đã hứa sẽ xem mà.”

“Vâng... Hãy xem cái này, kết bạn với mọi người và làm việc thật vui vẻ nhé!”

Đây chắc là sự quan tâm theo cách riêng của Sagiri.

Tôi cảm thấy như bao nhiêu lo lắng đang tan biến.

“Được rồi──vậy thì, xem thôi!”

Sau đó, hai anh em ngồi cạnh nhau xem anime.

Trong phòng của Sagiri, chúng tôi duỗi chân, dựa lưng vào giường.

Đó là một bộ phim Magical Girl dành cho trẻ em chăng?

Một cô bé tóc hồng cùng với một linh vật có giọng nói trầm trầm, có những hành động ngẫu hứng. Cô bé bay lượn vòng vòng trên bầu trời, bắn ra những tia sáng rực rỡ, và kết bạn với kẻ thù thông qua các trận chiến.

“...Đúng là một bộ anime khá siêu thực.”

Tôi lo lắng không biết mình có theo kịp được không...

Nhưng khi xem, tôi nhận ra đó chỉ là lo lắng thừa thãi.

Nói thật lòng, “Hoshikuzu ☆ Witch Meruru” là một tác phẩm anime thú vị.

Mặc dù có rất nhiều chi tiết lộn xộn, cốt truyện đơn giản──

Nhưng những điểm cốt lõi lại đi theo lối truyền thống. Ngay cả những diễn biến bất ngờ cũng cảm nhận được ý đồ của nhà sản xuất.

Những cảnh cần cao trào thì thực sự cao trào.

Và tất nhiên, trẻ con cũng có thể hiểu được dễ dàng──

Đó là một kịch bản chắc chắn như vậy.

À, thêm nữa, trang phục của nhân vật phản diện trông rất quyến rũ.

Thảo nào nó lại được yêu thích đến vậy.

Việc Erromanga-sensei yêu thích nó thì hoàn toàn dễ hiểu.

“Này, Sagiri──đây là anime gốc đúng không? Có tác giả nguyên tác không?”

“...Ừm... À, hình như... tác giả nguyên tác được ghi là ‘Kitsunegasaki Naru’ nhưng đó hình như là bút danh chung để quản lý bản quyền. Vì vậy, thực ra không có người đó... và chuyện ‘Meruru’ có lẽ là do kịch bản gia Aoi-sensei nghĩ ra──thì... trên mạng người ta nói vậy.”

“Hừm.”

Kiểu như “hình như” hay “người ta nói vậy” khiến mọi chuyện không rõ ràng lắm.

Không chỉ anime, những chuyện nội bộ ngành nghề mà người ngoài không biết thì cũng đành chịu thôi.

Cốt truyện của anime nổi tiếng ‘Meruru’ hình như là do Aoi Makina nghĩ ra...

Vậy thì... Makina-san có phải là một kịch bản gia tài giỏi không?

Cơ bản thì cô ấy trông có vẻ lười biếng, giống kiểu Elf, nhưng mà... không biết nữa.

Trong “Sekaimo” thì tôi vẫn chưa được xem thành phẩm của cô ấy──

──Nhưng khi đọc nguyên tác, không hiểu sao tôi lại nghĩ như vậy.

Chắc chắn cô ấy sẽ tạo ra một “sản phẩm tốt” cho chúng tôi.

Mượn lời của chính cô ấy thì── “Không hiểu sao, tôi lại nghĩ như vậy.”

Đây cũng là nhân tài mà Akasaka P tài năng đã chọn.

Cũng là người mà Kagurazaka-san dù tính toán thế nào vẫn tin tưởng giao phó tác phẩm.

Hơn cả, Sagiri là fan của cô ấy mà.

Tôi muốn tin tưởng Makina-san và muốn cùng cô ấy làm việc.

Chỉ là... nói thế nào nhỉ... cô ấy “chưa bật công tắc.”

Tôi có cảm giác như vậy.

Nói thẳng ra là không thấy có vẻ gì là nhiệt huyết.

“Anh trai, anh trai!”

Nghe Sagiri gọi, tôi quay mặt sang phía em.

Lúc đó, cô em gái đang vui vẻ mỉm cười ngay cạnh tôi.

“Nè, anh trai! Cảnh bay trên trời vừa rồi dễ thương kinh khủng anh nhỉ?”

“À, đúng vậy.”

Em mới là người đáng yêu hơn nhiều khi cứ hớn hở xem anime như thế.

Tôi muốn nói thế lắm nhưng đã cố kìm lại.

Đó là một khoảng thời gian thật hạnh phúc.

Cứ thế cho đến khi Sagiri ngủ thiếp đi.

“...Faa~”

“Cũng đến lúc rồi, để mai xem tiếp vậy.”

“...Ừm.”

Sagiri vừa ngáp vừa buồn ngủ, nhưng vẫn lộ rõ vẻ vui sướng.

Em ấy giơ ngón tay út ra:

“...Hứa nhé.”

“Ừ, hứa.”

Hai anh em móc ngoéo tay.

“Hay đúng không anh?”

“Ừ, là một bộ anime hay.”

“Đạo diễn Amamiya và cô Aoi đều là những người giỏi đúng không?”

“Đúng thế.”

Thế nhưng, chỉ xem anime thôi thì cũng không thể thực sự đánh giá được năng lực của những người làm ra nó.

Nhưng có một điều chắc chắn:

Các nhân viên sản xuất “Cô em gái dễ thương nhất thế giới”──

Là những người có thể khiến em gái tôi nở nụ cười.

Một tuần sau, buổi họp kịch bản lần thứ ba, ngay trong ngày hôm đó.

Tôi đến phòng họp lớn lúc 17 giờ 50 phút──mười phút trước khi bắt đầu.

“Mọi người vất vả rồi.”

Bước vào trong, Akasaka P, Kagurazaka-san, đạo diễn Amamiya và vài người khác đã có mặt đầy đủ.

Chỉ thiếu Makina-san và một nữ nhân viên tiến độ sản xuất.

“──Uhm... Ando-san, nhân viên tiến độ sản xuất, hôm nay không đến ạ?”

Tôi hỏi một cách bâng quơ.

Vì tôi không có đủ dũng khí để hỏi thẳng về việc “không thấy Makina-san đâu”.

Chủ đề hôm nay, cũng như lần trước, là về “cấu trúc series”.

Bản nháp cấu trúc series hiện vẫn chưa được gửi đến.

...Nếu Makina-san lần này cũng không viết bản nháp thì cuộc họp cũng không thể diễn ra. Tôi ở trong tình thế chỉ có thể sốt ruột mà thôi.

Vì vậy.

Đó chỉ là một câu hỏi mang tính thăm dò, trước khi đưa ra vấn đề chính nguy hiểm.

“Ando-san đã ngất xỉu rồi.”

“Ughh?!”

Cú đấm thăm dò của tôi bị Akasaka P phản công cực mạnh.

Đương nhiên tôi vô cùng hoảng hốt và lo lắng.

“Thật sao... C, cô ấy ngất... Có sao không ạ?”

“Từ tuần sau sẽ có người khác đến, anh cứ yên tâm.”

“K, không phải ý đó!”

Tôi muốn hỏi là... Ando-san có ổn không... cái đó...

“?”

Có vẻ như Producer Akasaka không cùng suy nghĩ với tôi, cô ấy nghiêng đầu vẻ băn khoăn.

Lúc đó, đạo diễn Amamiya như thể đã hiểu chuyện, lên tiếng:

"…Chuyện thường… ấy mà."

"À, à..."

Chuyện thường thế thì không ổn phải không? …Chuyện thường thế thì không ổn phải không!?

Hả...?

Tôi cứ thế sững sờ, rồi chẳng còn sức lực mà ngồi phịch xuống ghế.

"Thế còn... cô Aoi...?"

"Đó là—"

Đúng lúc Producer Akasaka định trả lời thì.

*Kẽo kẹt*, cánh cửa phía sau lưng tôi mở ra.

"Mọi người vất vả rồi ạ!"

Chính Makina-san đã đến.

Giọng cô ấy nghe rất vui tươi, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

—Phù, xem ra nỗi lo của tôi về việc cô ấy 'hôm nay cũng không viết bản thảo' là thừa thãi rồi...

Makina-san bước về phía ghế đối diện tôi. Producer Akasaka cất giọng không chút cảm xúc.

"Cô Aoi, xin hãy nộp bản thảo kịch bản tổng thể."

"Producer à, đợi một chút. Chuyện đó để sau được không?"

"……………"

*Khẽ*, mắt Producer Akasaka híp lại.

Makina-san nói với giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

"Hôm nay, tôi có một thông báo rất quan trọng muốn gửi đến mọi người."

…Ối… thông báo quan trọng á? Kh-không biết là chuyện gì đây…?

Có liên quan đến việc cô ấy đến muộn hay không gửi bản thảo ngày hôm nay không nhỉ…?

Tôi căng cứng toàn thân, sẵn sàng đối phó.

"Trên đường đến đây, lúc ngồi tàu điện, tôi có quay *gacha* game trên điện thoại á! Và rồi, thật bất ngờ! Tôi đã quay được nhân vật mới cấp độ hiếm nhất ☆6 đó! Câu một phát trúng ngay sau khi vượt qua tỉ lệ siêu thấp 0.007%! He he he he! Tôi bất ngờ đến suýt nữa thì lỡ trạm luôn đóoo!"

"Cô Aoi, xin hãy nộp bản thảo kịch bản tổng thể."

Producer Akasaka nói bằng một giọng đáng sợ kiểu như "Tôi giết cô đó, đồ béo!".

Makina-san chẳng hề nao núng, tiếp tục nói chuyện phiếm.

Với sự hoạt bát như thể vẻ lờ đờ tuần trước chỉ là giả dối, cô ấy nói.

"Dạo gần đây mọi người cứ kêu gào về việc kiểm soát game điện thoại và *gacha*, nhưng tôi rất mong là đừng làm vậy ạ! Nếu thả lỏng *gacha*, cái cảm giác 'sướng điên người' khi quay trúng đồ hiếm sẽ giảm đi mất. Kêu gọi mọi người cùng sưu tập, khoe khoang và tự hào về những nhân vật hiếm mạnh nhất! —Sau đó, tự nhiên hỏi 'Có đứa nào tép riu không có Lightning Melulu ☆6 không?' Đó! Cảm giác trêu chọc những kẻ không có mới vui làm sao, vui đến mức đáng giá cả trăm triệu yên bỏ ra để nạp game vì nó luôn!"

"Cô Aoi, xin hãy nộp bản thảo kịch bản tổng thể."

"Niềm vui bùng nổ khi sự ham muốn cờ bạc được thỏa mãn, tôi nghĩ nó sướng chỉ thua tình yêu một bậc trong cuộc đời này thôi. Hơn nữa, cái câu 'Ai cũng làm' đúng là câu cửa miệng giết người nhất đối với người Nhật nhỉ. Có lẽ việc một thứ bị coi là 'Không đáng gọi là game' lại tạo ra lợi nhuận khổng lồ là vì cơ chế của game điện thoại đã đâm thẳng vào bản năng của chúng ta."

Quả nhiên là nên cấm mà.

Makina-san, dù luận điểm đã lạc đề, vẫn đứng đó không ngừng nói chuyện phiếm.

Ngay khi cô ấy bắt đầu bình luận về những bộ anime mùa này một cách đắc ý thì—

Producer Akasaka giơ một tay ra hiệu ngừng lại.

Cô ấy chậm rãi, ngắt quãng, nói:

"Cô Aoi, bản thảo, xin hãy nộp."

"Ừm, trước đó, tôi muốn nói về chuyện của tôi hôm qua. Thực ra, trưa hôm qua tôi có gọi pizza đó—"

"Cô Aoi! Bản thảo!"

"Tôi chưa viết đâuuu!"

Makina-san dứt khoát tuyên bố. Hơi có chút phản ứng ngược lại nữa.

"……………………………………………………"

"……………………………………………………"

Thế giới chìm trong im lặng.

Hả...?

Tôi nuốt nước bọt, cảm thấy khô cổ, rồi hỏi:

"Vậy thì, vậy thì hôm nay... chúng ta sẽ làm gì ạ?"

Makina-san xoa bụng.

"...Không phải vậy đâu. Hôm qua, đã lâu lắm rồi, tôi mới ăn pizza đó. Thế là, cái bụng của tôi có vẻ hơi bất ngờ— nên tôi không thể làm việc được. Nếu lơ là một chút thôi, thì đó, cái cảnh tượng xấu hổ không phù hợp với một thiếu nữ sẽ bị phơi bày ra mất."

Xin hãy viết xong trước khi ăn pizza hôm qua đi chứ.

Với lại sao cô lại có thể đường hoàng như vậy chứ?

"…………………………"

Lại một lúc im lặng nữa.

Trong lúc đó, Producer Akasaka dùng ngón tay gõ *tốc tốc* lên bàn.

Tiếng động đó nghe sao mà đáng sợ quá chừng. Cuối cùng, cô ấy dùng ngón tay vừa gõ bàn để chỉ vào Makina-san.

"Ngay tại đây, ngay bây giờ, cô có thể hoàn thành bản thảo kịch bản tổng thể không?"

"Không thể đâuuu~, he he ♡."

"Xin hãy cho tôi biết tiến độ, cô đã viết được bao nhiêu rồi?"

"Hoàn toàn chưa viết gì cả!"

Ôi trời ơi! Hả...? Thật sao...?

Tôi bị sốc đến mức cứ nhìn chằm chằm vào mặt Makina-san.

Cô ấy vẫn ưỡn ngực lớn, không hề nao núng.

Thật bất cần.

Producer Akasaka tiếp tục hỏi:

"Nếu cô bị mắc kẹt và không thể viết được, chúng ta có nên thảo luận về các vấn đề trong cuộc họp này không?"

"Ổn mà! Không phải chuyện đó! Không có vấn đề gì cả!"

"Vậy thì, đến tuần sau, cô có thể viết xong không?"

"Nhất định ạ!"

Makina-san tự tin hứa hẹn với một tư thế cúi chào kiểu "tôi xin cam đoan!".

"……………………"

"……………………"

Chắc chắn cô này sẽ không viết đâu.

Tất cả mọi người trong phòng đều nghĩ vậy.

Sau khi cuộc họp kết thúc, tôi bị Producer Akasaka gọi lại.

"Izumi-sensei, làm phiền một chút được không ạ?"

"Ơ... vâng, có chuyện gì ạ?"

"Trước hết, xin lỗi vì đã khiến thầy lo lắng."

Producer Akasaka cúi đầu rất lịch sự.

Vì diễn biến bất ngờ, tôi chỉ biết lúng túng đứng đơ ra.

Makina-san, đạo diễn Amamiya và các nhân viên khác đã rời đi, trong phòng lúc này chỉ còn tôi, Producer Akasaka và Kagurazaka-san.

"Để đảm bảo, đây là chuyện ngoài lề, xin đừng tiết lộ nhé."

Producer Akasaka ngẩng đầu lên và tiếp tục.

"Nếu cô Aoi không nộp được bản thảo kịch bản tổng thể cho tuần sau... tác phẩm này sẽ do một biên kịch khác đảm nhận."

"Hả!?"

"Chúng tôi đã trao đổi với ứng cử viên dự bị rồi nên việc sản xuất anime sẽ không bị chậm trễ thêm. Xin thầy cứ yên tâm."

"Khoan, khoan, khoan đã...! Chuyện này là sao ạ!?"

Người này lúc nào cũng chỉ nói mỗi kết luận *rốp rốp* vậy!

Ngắn gọn, dễ hiểu thật đấy, nhưng tim tôi không chịu nổi đâu!

"Nói cách khác, người phụ trách kịch bản tổng thể và biên kịch sẽ là người khác."

"...Tôi hiểu rồi. Cái tôi không hiểu là chuyện biên kịch đột nhiên bị thay thế, bản thân nó. Ban đầu, tại sao lại có chuyện như vậy? ...Với lại, đã có ứng cử viên biên kịch mới rồi sao... Sự nhanh nhẹn trong việc sắp xếp đó là thế nào...?"

"—À."

Có vẻ cuối cùng cô ấy cũng hiểu ý tôi. Producer Akasaka gật đầu sâu sắc.

"Tôi xin giải thích. —Cô Aoi, nói thế nào nhỉ... là một biên kịch rất *đặc biệt*."

"À vâng."

Thì, tôi cũng biết cô ấy đặc biệt ở nhiều khoản rồi.

Tôi không nghĩ tất cả các biên kịch trên đời đều là người như vậy đâu.

"Từ trước đến nay... tất cả các tác phẩm mà cô Aoi Makina đảm nhận cho đến cuối cùng đều trở thành hit lớn. Cô ấy là một biên kịch tài năng vượt trội, dù tuổi còn trẻ nhưng đã có những thành tích áp đảo. Cô ấy đặc biệt giỏi các tác phẩm hài hước, vui tươi và chúng tôi cho rằng cô ấy rất hợp với 'Em gái đáng yêu nhất thế giới'. Vì vậy lần này, chúng tôi đã mời cô ấy làm biên kịch cho tác phẩm này."

"Vâng."

Đến đây thì là những thông tin tôi cũng đã nghe từ Sagiri rồi.

Chỉ có một điều tôi để tâm là— cụm từ "các tác phẩm mà cô ấy đảm nhận cho đến cuối cùng".

Producer Akasaka nói một cách thản nhiên.

"Đồng thời, cô Aoi cũng nổi tiếng là 'biên kịch không làm việc'."

"………………"

"Không phải là 'làm việc chậm' mà là 'không làm việc'— cô ấy là người đã nhận việc nhưng cuối cùng lại không viết gì và thường bị loại khỏi dự án giữa chừng."

Vậy nên, cô ấy đã chuẩn bị sẵn ứng cử viên biên kịch khác... Ra là thế.

Dù đã lờ mờ đoán được nhưng tôi vẫn cảm thấy choáng váng.

Kagurazaka-san nói mà không hề tỏ vẻ áy náy.

"Ôi, giờ nghĩ lại, lẽ ra chúng ta nên nói với Izumi-sensei ngay từ đầu rồi nhỉ~."

Đúng là vậy mà.

"Chính vì thế."

Producer Akasaka tổng kết lại.

"Sau tuần tới, có khả năng biên kịch sẽ thay đổi. Xin thầy thông cảm."

"………………………………"

Tôi mất một lúc để sắp xếp lại những gì vừa nghe trong đầu. Sau đó, tôi nói:

"Eromanga-sensei là một fan lớn của cô Aoi. ...Tôi cũng đã xem các tác phẩm của cô Aoi và đạo diễn Amamiya... và rất yêu thích tác phẩm của hai người."

Tôi nhìn vào mắt Producer Akasaka.

"Nếu có thể, tôi muốn 'Em gái đáng yêu nhất thế giới'— được chính cô Aoi, với tất cả tài năng của mình, đảm nhận phần kịch bản."

Tôi nghĩ cô ấy là người cần thiết để biến ước mơ của chúng tôi thành hiện thực.

Producer Akasaka, sau khi nghe tôi nói thật lòng, gật đầu một cái, rồi ngập ngừng như đang suy nghĩ.

Sau đó, cô ấy chậm rãi mở lời lần nữa.

"Vâng. Tôi cũng đồng quan điểm với Izumi-sensei. Nếu cô Aoi có thể hoàn thành bản thảo kịch bản thì đó tất nhiên là điều tốt nhất. Về phía chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ làm mọi cách có thể."

"Cụ thể là... như thế nào ạ...?"

"Chúng tôi dự định sẽ đến nhà cô Aoi vào ngày mai, mang theo 'thứ để thuyết phục' nhằm khơi dậy động lực làm việc của cô ấy."

"Thứ để thuyết phục"...?

"Izumi-sensei cũng đi cùng chứ?"

"…Ơ?"

"Nếu thầy muốn thôi, tất nhiên."

Tôi cứ suy diễn đủ thứ về ẩn ý đằng sau lời nói đó.

Ý định đưa tôi đi cùng là gì? Phải chăng khi thất bại trong việc thuyết phục Makina-san, có tôi ở đó sẽ dễ thuyết phục tôi chấp nhận việc thay đổi biên kịch hơn...?

...Không.

Nghĩ mãi cũng chẳng ích gì.

Dù sao thì, câu trả lời của tôi đã định.

"Xin nhờ cô. Xin hãy cho tôi đi cùng."

Tôi cúi đầu thật sâu.

Sau đó, tôi nắm chặt tay.

Tôi sẽ khơi dậy động lực của biên kịch Aoi Makina và giúp cô ấy viết nên kịch bản tuyệt vời nhất.

Đó là công việc của một tác giả nguyên tác, cần thiết để biến giấc mơ thành hiện thực.

Ngày hôm sau. Tôi và Producer Akasaka cùng nhau đi đến nhà cô Aoi Makina.

"Eromanga-sensei là một fan cuồng của cô Aoi phải không? Lẽ ra chị ấy cũng có thể đi cùng mà?"

"À thì... có chút chuyện nên..."

Producer Akasaka không biết chuyện của hai anh em tôi.

Cô ấy chắc hẳn nghĩ Eromanga-sensei là Kyoka-san, người đã lên sân khấu đóng thế.

"Chuyện là sao ạ?"

"...Eromanga-sensei, đối với cô Aoi, nói thế nào nhỉ... là một sự ngưỡng mộ... nên tôi nghĩ không nên cho hai người gặp nhau."

"À, tôi hiểu rõ rồi."

Producer Akasaka gật đầu vô cảm. Ở cô ấy có một sự đáng sợ hoàn toàn khác với Kyoka-san.

Kyoka-san luôn tỏa ra một áp lực giống như bão tuyết xung quanh mình—

Còn Producer Akasaka, thì tôi hoàn toàn không thể đoán được cô ấy đang nghĩ gì.

Như một mặt nạ sắt... Tôi cảm thấy một sự lạnh lùng máy móc.

Giữ gìn giấc mơ của cô gái mộng mơ.

Tôi đã hứa với Arumi như thế, nhưng người tôi không nên cho em gái mình gặp mặt, e rằng không chỉ có cô MaKina… mà cả người này cũng vậy. Cô ấy như thể sinh ra để đại diện cho tất cả những điều đáng sợ nhất trong ngành anime vậy.

Chúng tôi đang đi bộ trong khu vực vành đai tuyến Yamanote, một trong những khu đất vàng của thủ đô.

Xung quanh là những dãy chung cư cao cấp.

Dọc đường, chúng tôi thỉnh thoảng trao đổi vài câu.

“Thầy Izumi chắc cũng lờ mờ nhận ra rồi nhỉ…”

Akasaka-P điềm nhiên nói, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.

“Cô Aoi MaKina ấy – cô ta chỉ là đồ bỏ đi.”

“……………………”

Biết nói gì bây giờ đây trời.

“Điều tôi ghét nhất trên đời này, chính là những người sáng tạo không tuân thủ thời hạn.”

Cô ấy nói, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như tượng.

“Những kẻ lấy cớ ‘vì muốn nâng cao chất lượng’ hay ‘chỉ cần kịp deadline là được’ để nói quanh co thì, trong công việc, họ chẳng khác nào rác rưởi. Rất nhiều người lấy việc lỡ deadline làm ‘chiến tích’ hay chuyện đùa, nhưng xin hãy xem đó như cách họ tự quảng cáo sự bất tài của mình.”

Nhiều đến thế sao…? Thật khó tin nổi.

Xung quanh tôi chẳng có ai như thế cả. Ngay cả cô elf kia cũng đâu ra đấy, nói chung vẫn luôn giữ đúng deadline mà.

“Đương nhiên, dù tài năng đến mấy, tôi cũng không thể tin tưởng một người phá vỡ lời hứa. Sẽ không có lần thứ hai để xem xét lại, và cũng không cần phải đối xử như con người. Chỉ khi nào quân cờ đó còn hữu dụng, tôi mới giả vờ tin tưởng mà thôi.”

Nói đến đây, cô ấy nhìn tôi – tiểu thuyết gia Izumi Masamune.

Ánh mắt soi mói, dò xét.

“Đó là ý kiến của tôi. Thầy Izumi Masamune… Xin thầy đừng nhìn cô ta mà hiểu lầm. Đừng nghĩ rằng ngành anime chấp nhận những hành vi như thế. Đừng bao giờ trở thành một nhà văn phá vỡ deadline rồi cười hì hì được đấy.”

“…Vâ, vâng, đương nhiên rồi ạ.”

Tôi cảm thấy đó là một lời khuyên chân thành, thấm thía.

“Vậy còn cái…cô Aoi MaKina đó thì sao…”

Tôi hiểu rất rõ cách Akasaka-P đã định gọi MaKina-san trong lòng mình.

Đúng là một cách nói nhịu dễ hiểu.

“Khụ, khụ, còn cô Aoi MaKina…”

“Vâng?”

“Cực kỳ hữu dụng.” Akasaka-P nói gọn lỏn. “Miễn là cô ta chịu động.”

“Chịu động… tức là miễn là cô ta chịu làm việc thôi ạ?”

“Đúng vậy. Dù ví von này hơi mang tính truyện tranh, nhưng xin thầy hãy nghĩ về cô ta như một ‘thợ rèn huyền thoại’.”

Một nghệ nhân có tài rèn vũ khí mạnh nhất nhưng lại ít khi chịu làm việc. Akasaka-P nói rằng Aoi MaKina chính là một biên kịch như thế.

“Đó là một ví von hơi quá với cô ta, nhưng thực tế là như vậy, đành phải chịu. Việc cô ta liên tục trì hoãn công việc như thế mà vẫn không hết lời mời chính là bằng chứng xác đáng nhất.”

Người này đang ngày càng không che giấu thái độ của mình đối với MaKina-san nữa rồi.

Mà, nói đi thì cũng phải nói lại…

Ngay cả một Akasaka-P với quan điểm kỹ tính, sạch sẽ như thế, đã nhận thức rõ MaKina là “đồ bỏ đi” mà vẫn chịu mời về làm việc.

Chắc MaKina-san phải là người “khủng” hơn rất nhiều so với những gì tôi tưởng tượng.

“Thầy Izumi. Làm thế nào để bắt một thợ rèn huyền thoại làm việc đây nhỉ?”

“Nếu là trong manga hay light novel thì… kiểu như vượt qua thử thách rồi được thợ rèn huyền thoại công nhận, hay có một sự kiện gì đó khiến người đó yêu thích mình…”

“Hay là khiến cô ta yêu nhân vật chính?”

“À, à… vâng, cũng có cách đó ạ. Miễn là người đọc là con người thì bất cứ diễn biến nào có yếu tố tình yêu cũng sẽ trở nên thú vị hơn.”

“Vậy à. Dù sao thì, đó cũng là phương pháp mà tôi không thể làm được. – Chính vì thế tôi mới mang thầy đến đây đấy.”

“Hả?”

Định hỏi lại thì “phốp,” vai tôi bị vỗ nhẹ một cái.

“Tôi rất trông đợi ở thầy đấy, tiểu thuyết gia trẻ.”

Trong giọng nói ấy thoáng chút ý cười.

Và rồi,

“—Nào.”

Akasaka-P chợt dừng bước, ngẩng nhìn tòa chung cư bên cạnh.

“Chúng ta đã đến ‘ngôi nhà rác’ rồi.”

Tòa chung cư đó cao như một tòa tháp.

Không biết có bao nhiêu tầng, đứng dưới đất không thể đếm xuể.

…Tiền thuê nhà bao nhiêu nhỉ?

Dù sao thì đây cũng là khu đất vàng giữa trung tâm thành phố.

Nói thế này có hơi thất lễ, nhưng tôi nghĩ đây không phải là nơi mà người có thu nhập bình thường có thể sống được.

“…Cô Aoi là người giàu có sao?”

“Nói một cách đơn giản, là tiểu thư giám đốc – một cô chiêu được bao bọc từ bé. Có lẽ do từ nhỏ đã được nuông chiều quá mức mà cô ta mới có tính cách như vậy.”

Gay gắt thật! Akasaka-P nói nghe gai góc quá!

“Thỉnh thoảng vẫn có những kẻ… lợi dụng quyền lực của bố mẹ để làm mưa làm gió trong ngành. Aoi MaKina cũng là một trường hợp như vậy… May mắn hay xui xẻo thay, cô ta lại thực sự có thực lực.”

Đúng lúc đó, thang máy chở chúng tôi đã đến tầng 41.

Chúng tôi đi đến căn hộ ở góc phía Đông và đứng trước cửa.

Akasaka-P lấy chìa khóa ra. Nó giống hệt cái cô đã dùng ở lối vào sảnh tầng một.

“Đây là… cái mà anh Ando – nhân viên điều phối sản xuất – đã đổi bằng mạng sống để lấy được đấy.”

“Anh Ando không chết đấy chứ!?”

“Đùa thôi. Nào, tôi mở đây.”

Akasaka-P thản nhiên nói rồi tra chìa khóa vào.

Xoay nắm cửa, mở bung ra.

“────Ối.”

Một cảnh tượng ngoài sức tưởng tượng đang chờ đón chúng tôi.

Đầu tiên đập vào mắt là một bức tường chắn ngang hành lang.

Đó chính là một núi hộp carton mua hàng online chất chồng ngổn ngang. Kích thước và cách xếp hộp đều lộn xộn, phần dưới hoàn toàn bị bẹp dúm.

“…Trong này không có gì sao?”

Qua những khe hở của “chướng ngại vật”, tôi có thể nhìn thấy hành lang chất đầy đủ loại đồ otaku, chai nước, lon rỗng, vỏ gói kẹo… Manga, light novel, BD, DVD và đủ thứ khác nữa chất thành đống khắp nơi, phủ một lớp bụi dày cộm.

…À, ra là vậy. Đúng như Akasaka-P đã nói.

Ngôi nhà và cả chủ nhân ngôi nhà đều đúng nghĩa đen.

Đích thị là một “ngôi nhà rác.”

“Khụ khụ khụ!”

Đây tuyệt nhiên không phải là căn phòng mà con người có thể sống. Càng không phải là nơi để một tiểu thư giám đốc sinh hoạt.

“Thầy Izumi, thầy có thể tránh ra một chút không?”

“Hả?”

“Êy!”

Akasaka-P tung cú đá móc, hất văng đám chướng ngại vật đang chặn ngang hành lang.

“Khoan, đừng… thô bạo thế!… A~ a~, sách vở bên trong rớt hết cả ra rồi kìa…”

“Đừng bận tâm. – Sàn nhà bẩn lắm, thầy mang cái này vào đi.”

Akasaka-P lấy ra đôi dép đi trong nhà học đường quen thuộc.

Cô ấy vừa đưa tôi một đôi, vừa tự mình mang vào rồi sải bước thoăn thoắt tiến vào hành lang, đá văng mọi vật cản trên đường đi.

Ngay cả những mô hình lớn, có giá trị cao cũng bị cô ấy làm ngơ mà "san bằng tất cả".

Tôi vội vã chạy theo cô ấy.

“Chúng ta, chúng ta cứ thế này đi vào có được không ạ?”

“Giờ này thì cô ta đang ngủ thôi. Dù có thuyết phục cũng phải gọi dậy đã.”

“…Người làm producer anime còn phải làm đến mức này sao?”

Đúng lúc đó, cô ấy quay lại, trả lời câu lẩm bẩm của tôi.

“Đáng lẽ là công việc của nhân viên điều phối sản xuất, nhưng anh Ando đã ‘bốc hơi’ rồi.”

Khổ thân anh nhân viên điều phối.

“Đây chỉ là trường hợp ngoại lệ thôi nhé – ối.”

Akasaka-P mở cánh cửa cuối hành lang một cách mạnh bạo, như thể định phá banh nó ra, rồi xông vào phòng khách.

Phòng khách khá rộng, vì vậy mà so với hành lang và lối vào thì tình hình có vẻ khá hơn một chút.

Ít nhất là vẫn có thể đi lại được.

Vị trí đồ đạc rất lạ, ngay giữa căn phòng rộng là TV, bàn thấp và máy tính.

Bên cạnh TV có trải một tấm nệm, trên đó là một cục chăn cuộn tròn vo.

“Uhm…”

Cảm giác quá đỗi quen thuộc!

Tuyệt đối không muốn liên tưởng, nhưng cảnh tượng đó… y hệt con em gái otaku hikikomori của tôi.

Dù sao thì Sagiri nhà tôi lại cực kỳ sạch sẽ mà.

“Nào…”

Akasaka-P dừng lại, nhìn xuống cục chăn mà có lẽ MaKina-san đang ở trong đó.

“Khoan đã!”

Nhận thấy điều bất ổn, tôi vội lên tiếng.

“Tôi đã sống lâu năm với một cô em gái hikikomori thường xuyên ở trong tư thế phòng thủ thế này rồi, theo kinh nghiệm thì không nên làm gì quá mạnh bạo đâu ạ.”

Vì nếu làm thế, cô ấy sẽ cực kỳ khó chịu, mà như thế thì phiền phức lắm.

“Hôm nay chúng ta đến đây để thuyết phục cô Aoi, mà chúng ta lại tự tiện xông vào thế này cũng có lỗi… nên dù sao cũng nên đánh thức nhẹ nhàng và tự nhiên nhất thì hơn ạ.”

“…Ừm. Thôi được, cứ thử xem sao –”

Akasaka-P nói rồi lấy điện thoại ra.

“Thầy Izumi, làm ơn đặt chiếc điện thoại của cô Aoi đang lăn lóc đằng kia cạnh cục chăn giúp tôi.”

“Thế này ạ?”

“Vâng. Vậy thì, chúng ta hãy nhẹ nhàng đánh thức cô ta. À phải rồi, tôi nhớ là nếu gửi email thế này…”

Khi cô ấy thao tác trên điện thoại của mình –

Một âm thanh vang lên từ điện thoại của MaKina-san.

*Xoảng leng keng!*

“Á!”

Cục chăn hơi giật giật, khẽ nhúc nhích.

Cứ như một con slime bị trúng phép thuật sét vậy.

“Producer, âm thanh gì thế?”

“Là âm thanh vật phẩm huyền thoại rơi ra đấy. Bất cứ game thủ nào mê Hack and Slash, ngay khi nghe thấy âm thanh này, đều sẽ bật dậy ngay lập tức.”

“………………”

Trước mặt tôi đang im lặng với vẻ mặt khó tả, Akasaka-P lại bật âm thanh “báo thức” một lần nữa.

*Xoảng leng keng!* Giật mình! *Xoảng leng keng!* Giật mình!

*Xoảng leng keng!* Giật mình! *Xoảng leng keng!* Giật mình!

Cục chăn vẫn ngọ nguậy. Thỉnh thoảng, có tiếng rên rỉ thoát ra như thể đang gặp ác mộng: “Ưm… ưm…”

À, có tác dụng rồi, có tác dụng rồi.

Tôi ghét kiểu bị đánh thức thế này quá…

“Không dậy ạ.”

“Không dậy thật. Vậy thì, chúng ta dùng chiêu tiếp theo.”

Akasaka-P mở một ứng dụng trên điện thoại và ghé lại gần cục chăn.

“Cái gì thế ạ?”

“Là âm thanh đã được ghi lại từ trò chơi điện thoại mà cô Aoi đang nghiện. Người nghiện game di động, ngay khi nghe thấy âm thanh này, đều sẽ bật dậy ngay lập tức.”

Từ điện thoại, một giọng nữ ngọt ngào vang lên –

“Ngôi sao☆Phù thủy Meruru, đại chiến phép thuật♪ Thể lực đã hồi phục hoàn toàn rồi đó☆”

“Fohhh!”

Cục chăn run bần bật, lay động dữ dội.

Ôi, có tác dụng khủng khiếp luôn!?

“Ưm… thể lực… phải tiêu thụ thể lực…!”

Một cánh tay nhỏ bé trượt ra khỏi chăn, ngọ nguậy tìm kiếm chiếc điện thoại.

Thật là một chuyển động kinh tởm. Khoảnh khắc bàn tay đó chạm vào mục tiêu –

“Êy!”

*Chát*, Akasaka-P đá bay chiếc điện thoại ra xa.

À, ác độc thật.

“Ưm~… Thể lực… tiêu thụ… mau… tràn… khổ quá…”

“Thầy Izumi, hãy nhìn xem. Đây chính là triệu chứng cai nghiện game di động đấy.”

Là zombie sao?

“Con người mà đến nông nỗi này thì coi như bỏ.”

“Tôi đã nói là nên đánh thức nhẹ nhàng và tự nhiên cơ mà.”

Nãy giờ tôi thấy người này toàn dùng cách đánh thức như quỷ sứ thôi.

“Tôi cứ tưởng là mình đã đánh thức một cách nhẹ nhàng và tự nhiên theo cách của mình rồi… Mà, quả nhiên là cô ta vẫn không chịu dậy nhỉ.”

“…………”

Tôi liếc nhìn cục chăn một cái.

Ngay tại đó, "Công chúa ngủ trong rừng" vẫn đang khều khều tay, lẩm bẩm "Stamina~, stamina~".

"...Hình như có tác dụng đấy, nhưng mà..."

Cứ như chỉ còn thiếu một cú hích cuối cùng thôi vậy.

Từ điện thoại của Akasaka-P, tiếng con gái ngọt như mía lùi vẫn cứ rả rích tuôn ra:

"Hôm nay là tháng sinh nhật của Makina-chan đó! Từ nhà phát hành, 50.000 đá thần kỳ để nhận quyền quay 100 lần gacha đặc biệt đóoo!"

"Từ gacha 100 lần đặc biệt, bạn chắc chắn sẽ nhận được một nhân vật cực hiếm 4 sao đóoo!?"

"Cơ hội lớn nhất trong năm! Nào, cùng quay gacha gacha nhé~!"

Cái game gacha này đúng là bóc lột đến phát sợ. Đến cả tôi, một kẻ mù tịt về thế giới game gacha, cũng phải nhận ra ngay lập tức.

Đây đích thị là một nhà phát hành "quèn".

Trong lúc tôi còn đang cau mày với cài đặt gacha của cái game kia, Akasaka-P đã ra tay hành động tiếp theo, cô bắt đầu đi về phía lối vào phòng khách.

"? Producer? Lần này cô định dùng cách nào để đánh thức vậy?"

"Xem ra không ăn thua, vậy thì cứ đánh thức bình thường thôi."

"Bình thường" là ý gì cơ chứ—?

Chưa kịp hỏi cho rõ, tôi đã thấy cô ấy giữ khoảng cách với Makina-san, người đang cuộn tròn trong đống chăn.

Sau đó, cô ấy lấy đà chạy đến—

Và tung một cú đá trời giáng!

"Á, ááá!!"

Đó là một cú đá cực mạnh, cứ như cú Neo Tiger Shot vậy.

Hoàn toàn không phải là cách đánh thức "bình thường" chút nào cả.

Với một tiếng "bùm" nhỏ, Makina-san lộn nhào cùng với cái chăn.

"Ựa ẹo."

Makina-san rên lên một tiếng như ếch bị dẫm bẹp.

Tôi vì một lý do đặc biệt mà lập tức dời mắt khỏi thân hình đang dần lộ ra của cô ấy.

Akasaka-P lên tiếng:

"Aoi-sensei, cô đã tỉnh giấc rồi ư?"

"Ôi... "Đã tỉnh giấc rồi ư?" gì mà đã tỉnh giấc rồi ư! Lần nào cũng vậy, cô đánh thức tôi kiểu gì thế hả?!"

Đằng sau lưng tôi, cuộc cãi vã giữa hai người phụ nữ bắt đầu.

"Producer bắt nạt tôi, tôi sẽ mách bố tôi cho mà xem!"

"Xin mời tự nhiên. Nhưng vô ích thôi."

"Ế!?"

"Thân phụ cô đã ban cho tôi lời tin cậy rằng: 'Mọi chuyện của con gái tôi, xin cứ giao phó hết cho cô'."

"Dứ, dối trá quá! Producer dùng hết mọi mối quan hệ của bố mẹ mình rồi đúng không?!"

"Thì sao? Kẻ lạm dụng vầng hào quang gia đình trước là cô đấy. Từ bây giờ, mong cô hãy nghĩ rằng chiêu đó không còn hiệu quả nữa."

"Grừ..."

Makina-san rên rỉ một tiếng đầy ấm ức.

Chợt cô ấy nhận ra sự có mặt của tôi và lên tiếng hỏi:

"À, Izumi-sensei cũng ở đây hả? Nè nè, cậu cũng nói gì đó với cô Producer đáng sợ này đi chứ!"

"Hơn cả thế, mau mặc quần áo vào đi!"

Tôi vừa quay lưng lại phía hai người phụ nữ vừa hét lên.

Makina-san, người đang cuộn tròn trong chăn, chỉ mặc độc bộ đồ lót.

"À, à ~ Hình như tôi cuộn tròn nằm nghỉ sau khi tắm xong rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết nữa."

Tiếng cô ấy vang lên, và ngay sau đó, Makina-san lượn đến trước mặt tôi.

Trong bộ dạng bán khỏa thân, chỉ khoác tạm cái chăn như áo choàng, cô ấy trêu chọc hỏi:

"...Thấy rồi à?"

"Không thấy!"

"Thật không đó ~?"

"Thật mà! Mau mặc đồ vào đi! Tôi nhắm mắt rồi này!"

"...Aida, cậu mà ngại đến mức đó, thì đến tôi cũng thấy ngại lây luôn rồi đây này."

Tiếng sột soạt của quần áo kéo dài một lúc... rồi cuối cùng Makina-san lên tiếng: "Giờ nhìn được rồi đó."

Mở mắt ra, cô ấy đã thay một bộ đồ thể thao thoải mái.

...Càng nhìn càng thấy không giống người lớn tuổi hơn. Thật ra cô ấy bao nhiêu tuổi nhỉ...?

Makina-san cầm cặp kính đặt trên bàn làm việc đeo vào, rồi hỏi:

"Vậy, hai cậu đến nhà tôi làm gì thế ~?"

"Trước đó, tôi có một thỉnh cầu."

"Ừm ~ là gì vậy?"

Tôi cúi gập đầu hết sức.

"Xin hãy cho tôi dọn dẹp căn phòng này!"

Đây không phải là nơi con người có thể sống!

Trước khi bàn bạc về kịch bản hay gì đó, tôi nhất định phải dọn dẹp, "thanh tẩy" nó bằng mọi giá.

Nếu đây là Sagiri, tôi sẽ nghĩ gì chứ.

Việc ru rú trong phòng thì không sao. Nhưng mà,

"Cứ ở mãi trong một căn phòng bẩn thỉu như thế này, tuyệt đối không được! Nếu ốm thì làm thế nào?!"

"Ể, ểể...?"

Makina-san có phản ứng giống hệt tôi trong các cuộc họp kịch bản. Cô ấy đã bị ngạc nhiên bởi vẻ mặt nghiêm túc của tôi.

"Dọn, dọn dẹp à... cũng được thôi..."

"Cảm ơn cô! Vậy thì, tôi đi mua đồ dùng ngay bây giờ!"

Khi tôi lao ra cửa, Makina-san khẽ bật cười và thì thầm vào lưng tôi:

"...Cậu đúng là một người kỳ lạ."

Một tiếng rưỡi sau—

"Ôi, sạch sẽ hơn nhiều rồi nhỉ!"

Căn phòng bốc ra "tà khí" đã tạm thời trở lại trạng thái đủ để con người có thể sinh sống.

Rác được phân loại và chất gọn vào một góc. Sàn gỗ được lau chùi cẩn thận, quần áo vứt lung tung được giặt giũ sau khi được chủ nhà cho phép và phơi ngoài ban công.

Đồ otaku như sách, game, figurine... thì quá nhiều nên tạm thời được chuyển sang một căn phòng trống, chỉ riêng phòng khách là được phục hồi thành không gian sinh hoạt bình thường.

"Tôi mới chỉ dọn sơ qua thôi. Nếu thật sự dọn dẹp kỹ lưỡng thì phải mất cả một ngày."

Chẳng mấy chốc, việc dọn dẹp toàn bộ căn phòng bẩn thỉu chỉ trong một tiếng rưỡi là điều quá sức. Đây chỉ là một biện pháp tạm thời.

Chúng tôi ngồi quanh một chiếc bàn tròn ở giữa phòng khách. Trên bàn là trà do tôi pha và bánh kẹo tôi mua.

"Tháo vát thật đấy, Izumi-sensei."

Akasaka-P vừa tháo khẩu trang và khăn trùm đầu vừa nói. Cô ấy đã đề nghị giúp đỡ, nói rằng không thể để tôi tự dọn một mình được.

"Xin lỗi đã làm tốn thời gian của cô."

Vì sự bướng bỉnh của tôi, thời gian quý báu để thuyết phục Makina-san có lẽ đã bị rút ngắn.

"Không, không hề gì. – Izumi-sensei, ở nhà cậu thường giúp đỡ việc dọn dẹp lắm à?"

"Không hẳn là giúp đỡ, mà là tôi tự làm hết mọi việc nhà."

À, tôi đã nghĩ rằng hướng nói chuyện này không tốt rồi, nhưng cũng không thể nói dối được nên đành trả lời như vậy.

Quả nhiên câu hỏi này đã đến:

"Thế còn bố mẹ cậu thì sao?"

"Họ không còn nữa rồi."

Tôi cố gắng nói một cách thật vui vẻ. Theo kinh nghiệm, đó là cách tốt nhất. Sau đó, nếu đối phương biết điều, nhẹ nhàng xin lỗi hay gì đó, thì tôi có thể đổi chủ đề nhanh nhất có thể.

Thế nhưng.

"Hừm, ra là thế. Thảo nào còn trẻ mà cậu đã chững chạc đến vậy, là vì có lý do đó. Tôi hiểu rồi."

Akasaka-P cứ thế tiếp tục cuộc trò chuyện một cách bình thường.

Trước câu trả lời khiến không khí đông cứng là "Bố mẹ tôi đã mất rồi", cô ấy không hề tỏ ra chút dao động nào.

...Lẽ nào, cô ấy đã biết rồi mà cố tình hỏi? Nếu thế, để làm gì chứ?

"Vậy, cậu sống một mình à?"

Không đời nào. ...Ừm, đúng là...

Tôi cảm thấy Akasaka-P đang cố dẫn dắt câu trả lời của tôi.

"Tôi sống cùng em gái. Tuy là ở riêng, nhưng cũng có người bảo hộ."

"Ra là vậy, cảm ơn cậu đã trả lời. Sống cùng em gái— người anh trai là tiểu thuyết gia đang chăm sóc em gái mình, phải không. ...À, ra vậy, ra vậy."

Rồi Akasaka-P liếc nhìn Makina-san đầy ẩn ý.

"...Nghe nói vậy đó, Aoi-sensei?"

"Chà, tôi có nghe nhưng mà... sao lại lôi tôi vào chuyện đó?"

"Không hề, tôi chỉ nói vậy thôi mà? Tôi hoàn toàn không có ý nghĩ rằng 'có vẻ giống chị em nào đó' gì cả. ...À, trà này ngon thật đấy."

Cô ấy ngụm trà như để che giấu điều gì đó.

Makina-san lộ rõ vẻ khó chịu.

"Thôi đi mà, phiền phức quá. Dừng cái chuyện đó lại đi. ...Nói thẳng vào vấn đề chính được không?"

"—Vậy thì, chúng ta hãy đi vào chủ đề chính thôi."

Akasaka-P ném ra những lời sắc như dao.

"Nhân tiện, Aoi-sensei, tối qua sau cuộc họp cô đã làm gì vậy?"

"Tôi cứ mãi cày đi cày lại event dungeon trong game gacha chứ gì."

*Viết bản thảo đi chứ.*

"Thế ra là vậy. Tức là, vẫn hoàn toàn chưa động tay vào công việc, đúng không?"

"À ha ha~ Thôi nào, thôi nào, chưa phải lúc vội đâu mà~ Vẫn còn sáu ngày nữa cơ mà~"

"Cô đã bao giờ hoàn thành công việc sau khi nói những câu kiểu đó chưa?"

"...Na, đã từng chưa nhỉ? ............Có lẽ là một lần."

"Không hề."

Một cuộc đối thoại đáng sợ đang diễn ra ngay trước mắt tôi.

Cái bầu không khí ấm áp giữa Elf-sensei và Chris-anh hai hoàn toàn khác biệt, dù nhìn qua có vẻ giống.

Khác ở chỗ nào ư? Khác ở chỗ, cuối cùng thì, cô ấy thật sự không làm việc.

"........................"

Tôi cúi đầu, siết chặt hai nắm đấm.

"Lần này nhất định! Lần này nhất định sẽ ổn thôi!"

"...Lần trước tôi cũng nghe đúng y chang câu đó rồi mà?"

Akasaka-P thở dài. Trong thái độ của cô ấy, sự thất vọng hiện rõ mồn một.

...Thật sự, không còn hy vọng gì nữa sao?

Việc giao kịch bản cho Makina-san, người mà Sagiri rất yêu thích, có lẽ nào lại quá khó khăn sao?

Không—!!

"Aoi-sensei!"

Không phải như thế! Tôi theo chân đến đây là vì mục đích gì cơ chứ!

"Hả, hả!? Có chuyện gì thế!?"

"Tôi...! Tôi muốn làm việc cùng Aoi-sensei hết sức mình! Hôm nay, tôi đến đây là để thuyết phục cô!"

Tôi nghiêng người về phía trước, thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của mình.

"──────"

Makina-san nghe lời tôi nói, chớp chớp mắt.

"Ồ... cái này thì đúng là... nhiệt huyết quá ha."

"Tôi, tôi đã xem "Meruru" cùng với Eromanga-sensei! Nó hay tuyệt vời luôn! Người nghĩ ra câu chuyện đó là Aoi-sensei đúng không ạ! Tôi nghĩ một người như thế thì chúng tôi có thể giao phó tác phẩm của mình... và cùng với những người như thế này, chúng tôi có thể thực hiện được ước mơ của mình—"

Tôi không biết mình có truyền tải được hết không. Tôi có cảm giác mình đang nói năng lung tung.

Thế nhưng, tôi vẫn muốn dốc hết lòng mình ra.

Vì nếu không nói ra, thì sẽ chẳng có gì được truyền đạt cả.

Makina-san nhẹ nhàng cắn môi, rồi nói:

"Ước mơ là gì?"

Tôi cảm thấy đây không phải là câu hỏi bông đùa.

Hơn nữa, khi đang chân thành cầu xin một điều gì đó, thì không thể nói dối được.

"Em gái tôi là Eromanga-sensei."

"Em gái tôi, từ khi bố mẹ qua đời, đã luôn ru rú trong phòng."

"Tôi muốn em gái tôi cười thật lớn! Tôi muốn đánh bay hết những cảm giác khó chịu, những ký ức không muốn nhớ lại, những lo lắng, bận tâm— tất cả những thứ đó! Cho nên!"

"Eromanga-sensei và tôi đã tạo ra một cuốn light novel cực kỳ thú vị! Rồi chúng tôi sẽ chuyển thể nó thành anime! Sẽ đưa em gái tôi ra khỏi phòng! Và cùng nhau xem anime của chúng tôi trong phòng khách, chúng tôi đã hứa với nhau như thế!"

"Đó chính là— ước mơ của chúng tôi!"

"...Cùng em gái... hai anh em, cùng tạo ra một tác phẩm sao."

"Vâng."

"Đó là, ước mơ của hai cậu à."

"Vâng."

"...Vậy à."

Ngay trước mặt tôi, Makina-san cúi đầu. Tôi cũng giữ nguyên tư thế cúi đầu.

"Để thực hiện ước mơ của chúng tôi, chúng tôi cần kịch bản của cô. Xin hãy giúp chúng tôi."

".............................."

Makina-san cúi đầu, im lặng một lúc.

Cuối cùng, cô ấy ngẩng mặt lên, và nói:

"—Nghe nói vậy thì cũng...?"

Cô ấy gãi má một cách lúng túng.

"Tôi cũng không phải là không muốn dốc hết sức mình ra đâu—?"

"Nhưng mà—!"

Bàn tay của Akasaka-P đã ngăn tôi lại, khi tôi định nói thêm.

«Thôi nào, thôi nào, bình tĩnh đã.»

Chẳng hiểu sao, giọng cô ấy nghe rất vui vẻ. Akasaka P thì thầm vào tai tôi, đủ nhỏ để chỉ mình tôi nghe thấy:

«Cậu làm tốt lắm. Mấy chuyện còn lại cứ để tôi lo.»

«...Vâng, à vâng.»

Tôi hơi chần chừ một chút, rồi làm theo lời Akasaka P. Bởi vì giọng điệu của cô ấy toát lên sự tự tin tuyệt đối.

À và...

— «Với những 'bằng chứng thuyết phục' nhằm khơi dậy động lực cho cô Aoi, ngày mai, tôi dự định sẽ đến nhà cô ấy.»

Một phần cũng vì tôi nhớ lại câu nói đó.

«Cô Aoi này, thật ra, tôi có một món quà muốn tặng cô đấy.»

«Ơ, cái gì vậy... Tự dưng thấy có điềm chẳng lành.»

Makina cứng đờ cả mặt ra, Akasaka P liền xoay màn hình điện thoại về phía cô ấy, cứ như đang muốn khoe vậy.

«Đây là một video letter gửi đến từ đối thủ của cô Aoi đấy.»

«...? Mình có đối thủ à... Là ai vậy ta?»

Vì đứng ở góc khuất nên tôi không nhìn thấy màn hình.

Từ chiếc điện thoại phát ra giọng một cô gái rất dễ thương.

"Hô hô hô, chào bạn biên kịch lười biếng, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ? Tớ thì siêu khỏe luôn! Thật ra thì vào mùa xuân năm sau, bộ manga tớ đang sáng tác sẽ được chuyển thể thành anime đó! Ư hú, vỗ tay, vỗ tay! Tức là, nó sẽ được chiếu cùng thời điểm với cái light novel gì gì đó mà cậu đang làm biên kịch đấy ♪ Hú hồn, sao tự dưng thấy quen quen ha? Nhớ lại hồi Meruru đang chiếu, đúng là trời ơi, phim của tớ và phim của cậu chiếu đúng chung giờ luôn! Tuần nào cũng là một trận chiến giành giật khán giả nhỉ?

Mà thôi, rốt cuộc thì phim của tớ cũng bị cắt ngang một cách lãng xẹt.

Với lại, có đứa nào đó nói chuyện giọng nũng nịu ghẹo gan tớ kinh khủng luôn! Aaa, giờ nghĩ lại vẫn tức điên người! Rõ ràng là cố ý chọc tức tớ mà!

Nhưng mà, thôi, chuyện cũ rồi mà? Tớ rộng lượng lắm nên tha cho đó.

Lần này tớ sẽ thắng! Nói cho biết nhé, đây là tác phẩm tâm đắc của tớ đấy! Đội ngũ nhân viên siêu đỉnh tề tựu đông đủ luôn!

À mà, chắc là không được đâu nhỉ?

Dạo này cậu suốt ngày lười biếng nên bị đá khỏi ghế biên kịch miết thôi mà!

Vậy là sẽ không có cuộc đối đầu trực tiếp sau mấy năm nhỉ. Tiếc quá đi mất ☆

Hàzz, rốt cuộc cũng chỉ là kiểu biên kịch chỉ nổi một lần với series Meruru thôi.

Cũng chỉ là một biên kịch chẳng làm được gì nếu không có chị gái, toàn dựa hơi gia đình với mỗi ưu điểm là có... ngực khủng mà thôi. Từ trước đến giờ lại nghĩ mấy loại như thế là đối thủ của mình, đúng là quá xấu hổ vì mắt nhìn người của mình kém cỏi quá đi! Vậy nha, nhớ đón xem anime mới của tớ nha!

I love you ♡"

“Tút.”

Đoạn video kết thúc, giọng nói chọc tức Makina cũng không còn nữa.

Có vài từ khóa khiến tôi khá băn khoăn, nhưng hơn hết là...

«...»

Makina lặng lẽ nhìn chằm chằm vào màn hình đã tối đen.

«Ồ...»

Rồi đột nhiên, cô ấy đổi sang vẻ mặt nghiêm túc:

«Hồôn.»

...Ghê quá.

«Cái con bé này, chẳng chịu thay đổi gì hết, haha ha ha ha.»

Mắt cô ấy không hề cười chút nào.

«Thật sự là, mới chiếm chút ưu thế thôi mà đã mừng cuống lên trước cả khi mọi chuyện bắt đầu, đáng yêu hết sức luôn ấy chứ. Tớ phải đánh cho tơi bời rồi lại cười trên cái bản mặt cay cú đó một lần nữa mới được, khì khì khì khì.»

Một nụ cười độc ác hiện rõ trên gương mặt cô ấy.

Hoàn toàn là lời thoại của một kẻ phản diện.

Nhìn Makina cười khẩy, Akasaka P hỏi:

«Cô Aoi, cô thấy sao? Cô có thấy có động lực hơn chút nào không?»

«Cũng tạm được.»

Makina đẩy gọng kính tròn lên.

Trong ánh mắt ấy, vẻ ngái ngủ lúc nãy đã biến mất hoàn toàn.

«Một món quà không tệ. Dù sao thì... tôi cũng thấy có động lực để cố gắng thử xem sao rồi.»

«Vậy thì tốt quá.»

Akasaka P hài lòng gật đầu, rồi quay sang tôi thì thầm một câu: «Thấy chưa, khốn nạn lắm đúng không?»

«...»

Không biết nên diễn tả cảm giác này thế nào nữa.

Tôi... để thực hiện "ước mơ của chúng ta"...

Chẳng lẽ tôi đã trở thành đồng bọn của những kẻ ác nhân đáng sợ này sao?

Khi tôi đang chìm vào sự im lặng với tâm trạng phức tạp, Makina nhìn chằm chằm vào tôi và nói:

«Nói trước cho mà biết, chuyện này chẳng liên quan gì đến những gì cậu nói đâu nhé.»

«Ể?»

«Cái chuyện ước mơ của các cậu, hay anh em cùng nhau sáng tác... tôi không phải vì nghe mấy lời tốt đẹp đó mà có động lực đâu. Tôi chỉ muốn dạy cho con nhỏ ngông cuồng đó biết điều thôi – chỉ có thế thôi. Thật sự, hoàn toàn chỉ có thế thôi. Đừng có hiểu lầm.»

«Vâng, à vâng.»

«Hiểu chưa?»

«...Tôi hiểu rồi.»

«Nếu vậy thì tốt.»

Makina "Ừm" một tiếng và gật đầu.

Lúc này, Akasaka P cúi chào tôi.

«Thầy Izumi, mong anh sẽ giúp đỡ cô Aoi.»

«Hả...? Sao lại thế?»

Trước khi kịp nghe câu trả lời, Makina đã nói vọng tới.

«Thầy Izumi, tôi sẽ làm!»

Cô ấy siết chặt nắm tay:

«Được rồi── Mai bắt tay vào làm việc nghiêm túc thôi!»

Xin hãy bắt tay vào làm việc nghiêm túc NGAY BÂY GIỜ!

Và rồi ngày hôm sau.

Cô biên kịch Aoi Makina, người đã tuyên bố với vẻ mặt đầy quyết tâm rằng «Mai bắt tay vào làm việc nghiêm túc thôi!», đã đúng như lời mình nói, bắt đầu những hoạt động cực kỳ năng nổ.

Điều đầu tiên cô ấy làm là────

«Hả?! Makina-san! Sao cô lại ở nhà tôi?!»

«Cho đến khi anime hoàn thành, hãy nuôi tôi ở nhà cậu đi ♡»

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận