You Like Me, Not My Daugh...
Nozomi Kota Giuniu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 06

Chương 3 Trưởng Thành và Tập Luyện

0 Bình luận - Độ dài: 9,541 từ - Cập nhật:

Với người đời, “lần đầu tiên” có lẽ là một bước ngoặt lớn trong đời—chà, có thể nó không được nhìn nhận một cách quá trang trọng, nhưng chắc chắn vẫn là một sự kiện đặc biệt. Chỉ riêng việc tồn tại hai từ “trinh tiết” để phân biệt rạch ròi giữa người đã có và chưa có kinh nghiệm cũng đủ cho thấy đây là một cột mốc quan trọng đến nhường nào.

Sau khi tự mình trải nghiệm, tôi nhận ra rằng chỉ riêng hành động ấy không hề làm thay đổi thế giới của tôi. Cảm giác đúng là rất đặc biệt, nhưng nó không phải là một cú sốc lớn đến mức thay đổi cả hệ giá trị hay cách tôi nhìn nhận cuộc sống. Vì từ trước đến nay chưa từng trải qua, nên có lẽ một phần trong tôi đã tự mình đặt nặng vấn đề này. Tôi đã coi nó là một chuyện hệ trọng đến mức lo sợ mình sẽ thay đổi thành một con người hoàn toàn khác, nhưng rốt cuộc lại chẳng có chuyện gì như vậy xảy ra. Tôi vẫn là tôi, và em ấy vẫn là em ấy. Chẳng có gì đổi thay. Đó chỉ đơn thuần là một hành động thiêng liêng để cả hai cùng xác nhận lại tình cảm đã dành cho nhau—thể xác hòa quyện cũng là lúc chúng tôi bày tỏ hết lòng mình.

Chà, nói đi cũng phải nói lại, bảo rằng không có gì thay đổi cũng không hoàn toàn đúng. Kể từ đêm đó, mối quan hệ của chúng tôi đã bắt đầu thay đổi—dù chậm rãi, nhưng vô cùng rõ rệt.

Ví dụ như, lúc chúng tôi ăn sáng...

“Chào buổi sáng chị,” Takkun vừa nói vừa ngáp.

“Chào buổi sáng, Takkun. Bữa sáng sắp xong rồi, chờ chị một chút nhé.”

Tôi thức dậy sớm hơn Takkun một chút, nên khi em ấy bước ra khỏi phòng ngủ thì tôi đã đang chuẩn bị bữa sáng. Chào em ấy xong, tôi quay lại tập trung vào món trứng ốp la trên chảo, thì đột nhiên... em ấy ôm chầm lấy tôi từ phía sau, một cái ôm thật dịu dàng.

“Á! C-Có chuyện gì thế?”

“Không có gì ạ. Chỉ là thấy bóng lưng chị, em lại không kìm lòng được.”

Giọng em ấy có chút ngượng ngùng xen lẫn hối lỗi, nhưng vòng tay thì vẫn không hề buông lỏng.

“Em chỉ nghĩ là, chị lúc nào cũng xinh đẹp.”

“Tr-Trời ạ, em nói gì thế...? Thôi nào, chị đang nấu ăn mà. Xùy ra chỗ khác đi.”

“Một chút nữa thôi mà,” em ấy nài nỉ.

“Không được. Em không sợ muộn nếu không nhanh lên à?”

“Vâng...” Takkun khẽ bĩu môi rồi buông tôi ra.

Tôi tiếp tục nấu nướng, nhưng niềm hạnh phúc trong lòng cứ dâng lên khiến tôi bất giác ngân nga một giai điệu nho nhỏ.

Hay một ví dụ khác, sau khi tôi đi làm về...

“Chị về rồi đây...”

“Mừng chị Ayako đã về.”

“Takkun!” tôi gọi bằng một giọng nũng nịu.

“C-Trông chị mệt mỏi quá.”

“Đúng vậy... Chị lại mệt rã rời đây. Hôm nay chị có ba cuộc họp liên tiếp về bộ anime...” tôi vừa than thở vừa cởi giày. “Mệt thật sự luôn.” Ngay lúc đó, tôi nảy ra một ý, và chuyển sang giọng ngọt ngào hơn, “Chị kiệt sức rồi. Chẳng còn chút năng lượng nào hết. Phải nạp lại pin gấp thôi...”

“Ồ!” Takkun kêu lên, cuối cùng cũng hiểu ý tôi. Em ấy cười nhẹ rồi nói, “M-Mời chị.”

Takkun mở rộng vòng tay, và tôi phấn chấn lao vào lòng em ấy. Hơi ấm và mùi hương quen thuộc bao bọc lấy tôi, từ từ thấm vào tâm trí và cơ thể đang rã rời.

“Hôm nay chị đã vất vả rồi,” Takkun dịu dàng nói, như thể ghi nhận mọi nỗ lực của tôi, trong khi tay xoa nhẹ đầu tôi. Bàn tay to lớn của em ấy lướt trên tóc, cảm giác vừa nhột nhột lại vừa dễ chịu. Cảm giác ấy khiến tôi hạnh phúc đến mức không từ nào tả xiết.

“Làm thế này thực sự giúp chị nạp lại năng lượng ạ?” em ấy hỏi.

“Có chứ. Chị đang hồi phục hoàn toàn đây,” tôi nói, vòng tay ôm chặt lấy em ấy.

Chưa đầy một phút từ lúc tôi về nhà, mà chúng tôi đã ôm nhau say đắm đến mức trông có phần buồn cười.

“Chị thấy hơi bất công khi chỉ có mình chị được nạp năng lượng,” tôi nói thêm.

“Không sao đâu ạ, có vẻ như đây là hệ thống sạc hai chiều.”

“Ồ, tuyệt thật. Gần giống như một cỗ máy vĩnh cửu nhỉ.”

“Đúng vậy, nó giống như một cỗ máy vĩnh cửu.”

“Hi hi. Xem ra chúng ta là một hệ thống lý tưởng rồi.”

Cả hai chúng tôi đều chìm đắm trong cái ôm, cuộc trò chuyện phiếm cứ thế tuôn chảy tự do trong khi chúng tôi tiếp tục tận hưởng khoảnh khắc ấy thêm một lúc.

Hay như, sau khi chúng tôi ăn tối xong...

“Top ba tỉnh có diện tích lớn nhất á?” tôi trầm ngâm. “Hừm, câu này khó quá.”

Chúng tôi đang ngồi trên ghế sofa xem một gameshow trên TV.

“Lớn nhất chắc chắn là Hokkaido. Thứ hai... có lẽ là Iwate? Và thứ ba là—”

“Không phải Fukushima sao ạ?”

“Hả? Fukushima lớn vậy sao? Chẳng phải Nagano lớn hơn nhiều— Ồ. Hình như Fukushima đúng rồi! Giỏi thật đấy, Takkun.”

“Ha ha, em chỉ nhớ mang máng hồi tiểu học thôi.”

“Cũng phải. Với em thì tiểu học mới chỉ khoảng một thập kỷ trước. Còn với chị, đã hơn hai thập kỷ rồi...”

“Ồ! X-Xin chị đừng tự dằn vặt mình!”

“Ch-Chị không sao, chị ổn mà. Được rồi, câu tiếp theo chị sẽ không thua đâu! Ừm... ‘Công trình kiến trúc nào được in trên tờ tiền hai nghìn yên?’”

“Tờ hai nghìn yên... Là gì nhỉ?”

“A, chị biết rồi!” tôi reo lên. “Là thành Shuri!”

“Oa, có vẻ chị trả lời đúng rồi!”

“Hi hi, yay. Nhắc đến tờ hai nghìn yên lại thấy hoài niệm ghê. Hồi đó chị được mẹ cho một tờ làm tiền tiêu vặt, mà chẳng bao giờ nỡ tiêu. Em thì sao?”

“Ừm, về chuyện đó... lúc ấy em còn chưa ra đời.”

“À, phải rồi... Tờ hai nghìn yên là của hơn hai thập kỷ trước... Bọn trẻ bây giờ còn chưa từng được cầm vào nó...”

“A, xin chị đừng tự dằn vặt mình.” Cảm xúc của chúng tôi cứ lên xuống như tàu lượn siêu tốc trong khi tận hưởng thời gian bên nhau.

Chúng tôi tiếp tục xem chương trình thì đột nhiên, Takkun choàng tay qua vai và nhẹ nhàng kéo tôi lại gần. Tôi khẽ kêu lên, bất ngờ trong giây lát rồi quay sang nhìn em ấy.

“E-Em mà đã xem mấy gameshow kiểu này là không dứt ra được,” Takkun nói, mắt vẫn dán vào TV.

Dù cố tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng rõ ràng là em ấy đang hơi hồi hộp.

Tôi không kháng cự, chỉ lặng lẽ tựa đầu vào vai em ấy. “V-Vâng... Gameshow vui thật.”

“V-Vâng, đúng là rất vui.”

“Để xem, câu hỏi tiếp theo là... ‘Hôm nay là thứ Tư. Hỏi ba ngày sau của hai ngày trước của hai ngày sau ngày mai là thứ mấy?’ Được rồi, được rồi. Lại là mấy câu hỏi kiểu này. Cứ từ từ là sẽ ra thôi.”

“Vâng, chúng ta chỉ cần bình tĩnh suy nghĩ là được.”

“Ừ, đúng vậy. Nếu cứ tách từng phần ra... C-Khoan, hử?”

“Ừm...”

“Ha ha, hơi khó nhỉ...”

“Em có cảm giác não mình bị chập mạch mất rồi...” Cả hai chúng tôi đều cười gượng.

Chúng tôi ngồi sát nhau đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của đối phương. Tim tôi đập loạn xạ, nhưng đó lại là một cách trải qua buổi tối sau bữa ăn thật thư giãn và trọn vẹn đến kỳ lạ.

Rồi có lần, một tai nạn vui vẻ đã xảy ra...

“Á!”

“Ồ! E-Em xin lỗi.”

Khi tôi đang chuẩn bị đi tắm, Takkun vô tình mở cửa phòng thay đồ. Lúc đó tôi đã cởi gần hết và chỉ còn mặc nội y. Đúng là một trải nghiệm xấu hổ.

Nếu là trước đây, một chuyện như thế này chắc chắn sẽ gây ra một trận xôn xao nho nhỏ. Tôi sẽ đỏ bừng mặt và hét toáng lên, còn Takkun sẽ đóng sầm cửa lại và hoảng hốt bỏ chạy. Sau đó, cả hai chúng tôi sẽ cảm thấy vô cùng khó xử trong khi tim đập thình thịch... Chắc chắn nó sẽ dẫn đến một cơn bão cảm xúc—kiểu tình tiết cao trào cần phải có một bức tranh minh họa nếu đây là light novel.

Nhưng bây giờ...

“Trời ạ, cẩn thận chứ...” tôi vừa nói vừa cười bối rối. Tôi không hề hoảng hốt, chỉ đưa tay lên che ngực.

“Ha ha, em xin lỗi.” Takkun cũng thản nhiên xin lỗi mà không tỏ ra đặc biệt lúng túng.

Em ấy không đỏ mặt hay vội vã rời khỏi phòng thay đồ. Thậm chí, em ấy còn đứng lại một lúc, im lặng ngắm tôi trong bộ đồ lót.

“Ừm... C-Có chuyện gì sao?”

“Không ạ, chỉ là, ừm... Em thấy chị mặc đồ lót trông rất đẹp.”

“Cái— Trời ạ, em đang nói cái gì thế, Takkun?” Dù tỏ vẻ không đồng tình và giả vờ che thân, tôi đã không còn xấu hổ như trước nữa. Thậm chí, tôi còn khá vui vì lời khen đó. “Chà, dù sao thì chị cũng mua chúng để dùng trong lúc chúng ta sống chung mà.”

Takkun không đáp. “Nh-Nhưng cũng không có gì to tát đâu! Chỉ là, khi nghĩ đến nhiều tình huống khác nhau, chị thấy mình sẽ cần đến chúng thôi,” tôi giải thích.

“Vậy thì... em càng phải nhìn cho kỹ.”

“Cái gì?!”

“Chị đã cất công mua đồ lót mới, sẽ thật bất lịch sự nếu em không ngắm cho đàng hoàng. Vâng, em chắc chắn nghĩ vậy.”

“Ch-Chờ đã! E-Em không được... Ý chị là, chị mua chúng và biết là em sẽ nhìn, và sẽ rất buồn nếu em chẳng ngó ngàng gì, nhưng... điều đó không có nghĩa là em được nhìn chằm chằm như thế! Không phải bây giờ!”

“Không phải bây giờ...? Vậy thì khi nào ạ?”

“Vấn đề là, không được! Xùy, đi ra đi! Chị đi tắm đây!”

Takkun có vẻ không muốn đi khi tôi đẩy em ấy ra và đuổi em ấy khỏi phòng thay đồ.

Đó là một màn đối đáp vui vẻ mà cả hai chúng tôi đều đang đùa giỡn. Ngay cả khi em ấy thấy tôi trong bộ đồ lót, giờ đây mọi chuyện cũng chỉ kết thúc như một cuộc trò chuyện thường ngày đầy ắp tiếng cười. Dù đó là một cảnh đáng lẽ sẽ có một bức tranh minh họa trong light novel, nhưng giờ nó lại giống như một phần bình thường của cuộc sống hàng ngày, trôi qua mà không cần phải tô vẽ thêm.

Và thế là, mọi chuyện đã như vậy. Không phải có điều gì đó đặc biệt đã thay đổi, nhưng có gì đó đã khác đi. Cứ như là, kể từ đêm đó, chúng tôi đã ngay lập tức thân thiết hơn rất nhiều!

Giờ chúng tôi trông thực sự giống một cặp đôi!

Chà, không phải trước đây chúng tôi không thân thiết, hay trông không giống một cặp đôi. Có lẽ trước đây chúng tôi còn trông giống một cặp đôi hơn vì tất cả những “lần đầu tiên”—nhưng sự tươi mới đó có lẽ khiến chúng tôi giống một cặp đôi học sinh, trong khi bây giờ mối quan hệ của chúng tôi đã tiến triển thành một mối quan hệ ổn định của những người trưởng thành!

Những cử chỉ thân mật xuất hiện nhiều hơn, và tất cả đều vô cùng tự nhiên.

Tôi hạnh phúc quá! Tôi cảm thấy thật hạnh phúc. Liệu tôi có được phép hạnh phúc thế này không?

“Cảm giác ở bên nhau bây giờ tự nhiên lắm. Ồ, không phải trước đây chúng tôi không hòa hợp, mà là trước kia, cả hai luôn cố gắng để ý đến nhau... Ví dụ như, khi cuộc trò chuyện bị ngắt quãng, cả hai dường như đều ép mình phải tìm một chủ đề mới, nhưng bây giờ thì không cần nữa! Chúng tôi có thể thoải mái và không cần phải gượng ép. Thậm chí, những khoảnh khắc im lặng khi hết chuyện để nói lại là lúc có nhiều cử chỉ thân mật hơn... Có những điều chẳng cần nói thành lời mà vẫn có thể truyền đạt tốt hơn, cậu biết đấy? Cảm giác như chỉ cần chạm vào nhau là chúng tôi đã hiểu được đối phương nghĩ gì... Ồ, nhưng không phải là chúng tôi không cần lời nói đâu nhé. Cả hai đều ý thức được tầm quan trọng của việc nói ra suy nghĩ của mình... N-Nếu có thì, Takkun còn khen tới tấp nữa là đằng khác, em ấy lúc nào cũng nói em ấy thích tôi và yêu tôi nhiều thế nào... Mỗi ngày tôi đều cảm thấy mình được yêu thương và hạnh phúc vô cùng... Ha ha, tôi không biết phải làm gì với em ấy nữa. Cậu nghĩ sao hả, Yumemi?”

“Ồ, vậy sao...?”

Đó là một tối cuối tuần—Yumemi đã rủ tôi ra ngoài, và chúng tôi đang ngồi uống cùng nhau. Chúng tôi đang ở trong một phòng riêng tại quán rượu quen thuộc mà cô ấy từng dẫn tôi đến. Sau vài ly, tôi đã trở nên khá hoạt ngôn, trái ngược với Yumemi, người có vẻ đang có tâm trạng không tốt.

“Này, có chuyện gì vậy, Yumemi? Trông cậu có vẻ hơi buồn.”

“Không có gì cả...”

“Cậu là người đã lôi tôi ra ngoài tối nay đấy. Cậu tuyên bố là muốn nghe cặn kẽ mọi chuyện, nên tôi mới lấy hết can đảm để kể cho cậu nghe tất tần tật về chúng tôi.”

“Được rồi, vậy thì tôi sẽ nói thẳng luôn...” Yumemi uống một ngụm sake rồi tuyên bố chắc nịch, “Cậu kể lể dài dòng quá.”

“Cái—”

“Đúng là tôi đã mời cậu, nhưng... tôi không ngờ cậu lại thao thao bất tuyệt về mấy câu chuyện tình yêu sến súa của mình lâu đến vậy. Ha ha, lạ thật—tôi chưa bao giờ nôn vì uống rượu, nhưng giờ lại thấy hơi ợ nóng.”

“Chuyện sến súa...? Tôi chỉ muốn kể cho cậu nghe về cuộc sống hạnh phúc, viên mãn của Takkun và tôi thôi mà.”

“Nếu đó không phải chuyện sến súa, thì là gì?!” Yumemi hét lên.

“Heh... Heh heh heh... Tôi không biết phải diễn tả cảm giác khó chịu này thế nào nữa. Lẽ ra tôi nên mừng vì cậu đang sống vui vẻ mà không gặp vấn đề gì, nhưng... không hiểu sao, tôi lại chẳng thấy vui cho lắm.”

Tiếng cười khúc khích và tiếng thở dài của Yumemi cho thấy cô ấy đang mâu thuẫn sâu sắc. “Tôi đã muốn mọi chuyện của cậu suôn sẻ, nên đã cho cậu lời khuyên, thậm chí còn xen vào những chuyện không cần thiết. Nhưng bây giờ khi bị buộc phải chứng kiến cảnh cậu hạnh phúc... nó chẳng vui chút nào!”

“Này!” Cô ấy nói thẳng ra luôn! Cô ấy nói nó không vui!

“Lúc cậu còn chần chừ thì thật bực mình, và tôi chỉ muốn cậu tiến tới luôn cho rồi, nhưng giờ mối quan hệ của cậu đang tiến triển thuận lợi, thì nó lại... ừm... Tôi muốn thấy cậu vật lộn và thảm hại hơn cơ.”

“Tàn nhẫn quá...”

Yumemi thở dài một hơi nặng nề. “Tôi đoán là lúc vui nhất là khi tôi có thể ngồi ngoài lề và trêu chọc hai kẻ ngốc các cậu trong khi xem các cậu vấp phải đủ mọi thứ. Tôi có thể tận hưởng niềm vui khi đưa ra những lời khuyên kẻ cả trong khi các cậu còn non nớt và xanh cỏ...”

“Cậu không thấy mình hơi quá thẳng thắn à?”

“Tôi biết rõ là cậu đang sống tốt rồi, vậy cậu có thể nhanh chóng gặp phải vấn đề gì đó nữa được không? Xin hãy nói với tôi tất cả những điều này chỉ là khúc dạo đầu cho cái hố tiếp theo mà cậu sắp rơi xuống đi. Đây chỉ là tình tiết sắp đặt cho một tập bi kịch sắp tới, phải không?”

“Đừng có trù ẻo tôi như thế!” tôi phản pháo lại.

Yumemi uống thêm một ngụm nữa trước khi tiếp tục. “Thôi, đùa vậy thôi,” cô ấy nói, trấn tĩnh lại.

“Tôi thực sự mừng vì cậu đang tận hưởng cuộc sống chung một cách trọn vẹn nhất.”

Cô ấy thực sự đang đùa sao? Cảm giác như cô ấy đang nghiêm túc thì đúng hơn.

“Cậu thực sự nghĩ vậy à?”

“Tôi nghĩ vậy, tôi nghĩ vậy,” cô ấy khăng khăng với một nụ cười khúc khích. “Xin lỗi nhé. Tôi ghen tị khi thấy cậu hạnh phúc quá, nên không kìm được mà nói vài lời khó nghe. Gần đây tôi đang gặp một số chuyện phiền lòng...”

“Chuyện gì...?”

“Không, không có gì. Quên đi,” Yumemi nói, xua tay và kết thúc cuộc trò chuyện.

Biểu cảm tôi thấy trên gương mặt cô ấy lúc đó thật hiếm thấy. Nó có vẻ mong manh, như thể trong một khoảnh khắc cô ấy đang suy nghĩ rất lung về một điều gì đó khó khăn. Điều đó hoàn toàn không giống cô ấy—ngay cả khi gặp phải những vấn đề không tưởng ở công ty, thay vì tức giận, Yumemi Oinomori mà tôi biết sẽ tận hưởng nghịch cảnh và cười vào mặt nó.

Chuyện gì đã xảy ra vậy? Điều gì có thể khiến Yumemi buồn bã chứ?

Yumemi gọi thêm một chai sake nữa. “Được rồi. Đêm cũng đã khuya rồi, sao chúng ta không nâng tầm cuộc trò chuyện này lên một chút nhỉ?” cô ấy đề nghị, lờ đi việc tôi đang mải mê suy nghĩ và cố gắng thay đổi không khí.

“Hả? Ý cậu là sao?”

“Chẳng phải rõ ràng rồi sao? Tôi đang bảo cậu kể thêm chi tiết đi.”

“Tôi đã kể hết mọi thứ rồi còn gì. Chính cậu đã nói tôi kể dài dòng mà.”

“Phải, phải. Tôi nghe hết rồi. Tôi đã nghe no nê về việc mối quan hệ của cậu tiến triển ra sao và mỗi ngày của cậu trọn vẹn và hạnh phúc thế nào. Nhưng, dù tôi đã chán ngấy mấy câu chuyện sến súa của cậu, nếu cậu sẵn lòng đi sâu hơn một chút thì lại là chuyện khác.”

“Sâu hơn?” Tôi nghiêng đầu bối rối, và Yumemi nhoài người về phía trước.

“Thành thật và cụ thể đi. Chuyện trên giường với Takumi thế nào rồi?”

“Cái gì?!”

“Tôi tò mò lắm. Tôi muốn biết những người mới mẻ như hai cậu đã làm thế nào sau khi vượt qua ranh giới đó.”

“C-Cậu nói gì vậy?! Trời ạ! Sao tôi lại phải kể chi tiết chuyện đó cho cậu chứ?! Đây là quấy rối tình dục!”

“Tôi không hỏi với tư cách là sếp, mà là một người bạn.”

“Tôi cũng không nói chuyện riêng tư như vậy với bạn bè...”

“Cậu nói gì thế? Khi mấy bà cô ba mươi tuổi tụ tập uống rượu, họ chỉ toàn nói về chuyện chăn gối với bạn trai và chồng thôi.”

Thật sao?! Phụ nữ trưởng thành làm vậy sao?! Họ đều nói về những chuyện như thế này á?!

“Vậy, thế nào? Takumi trong lĩnh vực đó ra sao? Hửm? Em ấy có làm cậu thỏa mãn không?”

“Cái— Trời ạ, thôi đi... Như tôi đã nói, tôi không thích mấy cuộc trò chuyện kiểu này.”

“Thôi nào, đừng như vậy.”

“Không là không.”

Tôi quyết không thể cứ thế bị cuốn theo được. Hơn hết, đây không chỉ là chuyện riêng của tôi, mà còn của cả Takkun nữa, nên tôi phải giữ giới hạn.

“Tôi hiểu rồi...” Thấy tôi từ chối dứt khoát, Yumemi khẽ thở dài. “Thôi được. Tôi sẽ không ép cậu. Nếu cứ thúc ép nữa thì đúng là quấy rối tình dục thật.”

“Đ-Đúng vậy,” tôi nói, nhẹ nhõm.

“Mà tôi cũng chẳng nghĩ có gì thú vị để nghe đâu,” Yumemi chế giễu. “Hai cậu đều thật thà đến mức ngốc nghếch. Chắc chỉ làm mấy chuyện bình thường theo cách bình thường thôi. Thậm chí còn chẳng đáng để hỏi.”

Tôi im bặt.

“Chắc chắn đó là một trong những màn dễ thương như trong shojo manga—yên bình và trong sáng, với mấy bông hoa bay bay xung quanh,” cô ấy tiếp tục.

Tôi không biết phải nói gì. “Cậu biết không, tôi bắt đầu thấy mình sai thật rồi. Thật tệ khi hỏi về chuyện giường chiếu. Ừ, không sao cả. Tình dục với mỗi người mỗi khác. Tình dục nhàm chán, bình thường, đơn điệu, không chút gia vị cũng được, miễn là cả hai cậu đều hài lòng. Dù sao nó cũng đâu phải để cho người khác xem. Vì cả hai đều chưa có kinh nghiệm, nên chỉ riêng việc làm được đã đáng được trao huy chương rồi. Ừ, ừ. Lỗi của tôi. Tối nay gác lại mấy chủ đề người lớn nhé.”

“Đ-Đừng có chế giễu tôi!” cuối cùng tôi cũng bật lại, thốt lên khi nhoài người về phía trước. Cô ấy đã chọc đúng vào lòng tự ái của tôi.

Có lẽ vì đã có chút men trong người, toàn thân tôi nóng bừng, máu dồn cả lên não.

“Cậu chẳng biết gì cả! Để tôi nói cho mà biết, chúng tôi có một đời sống tình dục người lớn đúng nghĩa! Những gì chúng tôi làm không thể xuất hiện trên shojo manga được đâu—nó phải được dán nhãn 18+!”

“Thế à.”

“Tất nhiên, lúc đầu có hơi lúng túng, nhưng chúng tôi ngày càng tiến bộ hơn sau mỗi lần! Nó không hề nhạt nhẽo... Mà là đậm đà gia vị, cậu nghe rõ chưa? Cay nồng hoàn hảo!”

“Chà.”

“Lúc đầu Takkun có hơi thất bại, nhưng bây giờ em ấy đáng kinh ngạc lắm! Em ấy không chỉ nghiêm túc, mà còn giống như... một con mãnh thú. Như một sự bùng nổ của tuổi trẻ... N-Nhưng, em ấy không chỉ mạnh bạo. Em ấy cũng có thể rất dịu dàng—dịu dàng đến mức quá đáng, và đúng mực, khiến tôi không thể không muốn nhiều hơn...”

“Tôi hiểu rồi.”

“T-Tôi cũng đang cố gắng hết sức... Phải, tôi đang rất cố gắng! Tôi, cậu biết đấy, đang học cách làm hài lòng, hay đúng hơn là, phục vụ em ấy. Tôi đang học những gì có thể và cũng để Takkun dạy cho mình trong lúc...”

“Hừm, có thật vậy không?”

“Th-Thật sự là vậy! Ngay cả hôm qua, Takkun đã yêu cầu, nên tôi đã dùng ngực của mình để...”

“Sao? Cậu dùng ngực để làm gì?”

“T-Tôi đã dùng ngực để, ừm, cậu biết đấy, làm... Khoan đã!”

Đúng lúc đó tôi mới nhận ra mình đã bị gài bẫy. Tiêu rồi! Mình đã mắc bẫy những câu hỏi dẫn dắt của cô ấy! Mình đã nói ra một loạt những điều mà mình không bao giờ muốn nói!

“Hừm, ra là vậy. Xem ra hai cậu đang trải qua những đêm khá nồng nàn bên nhau. Rất vui vì đã được nghe chi tiết.”

“Ư-Ưgrh!”

“Ha ha. Cậu dễ thương thật đấy, Ayako.” Yumemi có vẻ đang vô cùng thích thú khi vừa uống rượu vừa nhìn tôi quằn quại trong nỗi đau và sự bẽ bàng.

Cô ấy chắc chắn đang hả hê trước sự xấu hổ của tôi.

“Cậu thật quá đáng. Quá đáng nhất... Tôi ghét cậu, Yumemi.”

“Heh heh, lỗi của tôi. Tôi sẽ không làm vậy nữa đâu,” cô ấy nói, giọng không hề có chút hối lỗi.

Cô ấy nói vậy thôi, chứ chắc chắn lát nữa sẽ lại trêu tôi. Tôi biết mà.

“Mà nói thật, tôi ghen tị đấy. Dạo này tôi đang thiếu thốn đàn ông trầm trọng. Chẳng có anh chàng tốt nào ở đâu đó sao...?” cô ấy nói giữa những tiếng thở dài. “Có lẽ tôi nên học theo cậu, đi tìm một chàng trai hai mươi tuổi.”

“Thôi đi. Tuổi của cậu mà đi tìm một chàng trai hai mươi tuổi nghe như phạm tội vậy.”

“Tình hình của cậu cũng đâu khác là bao. Một khi đã chênh lệch hơn mười tuổi, thì bao nhiêu cũng chỉ là sai số làm tròn thôi.”

“Đ-Điều đó có thể đúng, nhưng... chúng tôi thì khác. C-Chúng tôi yêu nhau, và tình yêu thì vượt qua những thứ như tuổi tác...” Oa, xấu hổ quá.

Không được rồi. Hôm nay mình mất kiểm soát thật. Cứ tự tìm cách làm mình bẽ mặt.

“Heh heh, đúng vậy. Hai cậu có lẽ là định mệnh của nhau rồi. Tôi cầu cho mối quan hệ của các cậu sẽ bền vững mãi mãi,” cô ấy nói như thể đã giác ngộ. “Thôi, dù sao thì cũng nên tiết chế chuyện vui ban đêm lại nhé. Cậu mà cứ mệt mỏi đêm này qua đêm khác rồi không tập trung làm việc được thì tôi sẽ gặp rắc rối đấy.”

“T-Tôi biết rồi.”

“Thật không? Mấy ngày nay cậu bị đau cơ kinh khủng đấy.”

“Ưgrh...” Cô ấy đánh trúng tim đen của tôi.

Đúng là vậy thật. Kể từ ngày sau đêm đầu tiên, tôi đã bị đau cơ khủng khiếp—thật không may là tôi đã ở độ tuổi mà cơn đau cơ đến hơi muộn. Tôi đang phải gánh chịu hậu quả của việc không tập thể dục thường xuyên. Cậu biết đấy, đúng là như vậy. Sau khi tự mình trải nghiệm, tôi mới biết niềm vui trên giường là một bài tập toàn thân. Tôi có thể cảm thấy cơn đau nhức khắp cơ thể mình.

“Cậu nên tập thể dục thường xuyên hơn một chút thì hơn. Cũng là vì Takumi nữa.”

“T-Tôi biết. Tôi cũng có nghĩ đến những chuyện này, cậu biết không? Như là nên thử vài thứ để giữ dáng chẳng hạn.”

Chà, tôi nghĩ vậy thôi, chứ chưa thực sự bắt tay vào làm được.

Sự thật là, tôi đã định ăn kiêng trong chuyến công tác ở Tokyo này, nghĩ rằng, “Được rồi, trong lúc mình đi, mình sẽ trở nên xinh đẹp đến mức khiến em ấy phải ngỡ ngàng!” Nhưng rồi chúng tôi lại sống chung với nhau. Chán thật. Nếu ở đây một mình thì tôi đã có thể ăn kiêng rồi. Lẽ ra tôi nên giảm cân trong ba tháng này và làm em ấy bất ngờ mới phải...

“Không, không. Ý tôi không phải vậy,” Yumemi nói. “Tất nhiên, tập thể dục để giữ dáng và vì sức khỏe là quan trọng, nhưng một người phụ nữ tập luyện còn mang lại nhiều lợi ích khác cho mối quan hệ của cô ấy.”

“Cho mối quan hệ?” tôi hỏi, nghiêng đầu.

Yumemi ghé sát mặt vào mặt tôi và bắt đầu thì thầm điều gì đó. Hả? Cô ấy đang thì thầm vào tai tôi? Chúng tôi đang ở trong phòng riêng mà—đó là lý do tôi đã nói chuyện cởi mở như vậy. Tôi thấy cô ấy hành động thật lạ, nhưng khi nghe những gì cô ấy nói, tôi đã há hốc mồm kinh ngạc. Tôi choáng váng.

Đó thực sự là điều chỉ nên thì thầm, ngay cả trong một phòng riêng ở quán rượu—và đó cũng là điều tôi tuyệt đối cần phải nghe.

Sau hai tuần sống chung, có nhiều điều tôi đã dần quen. Sự mới lạ đã phai nhạt—theo một cách tích cực—và chúng tôi đang dần ổn định với cuộc sống thường ngày bên nhau.

Ví dụ như việc về nhà. Trước đây, chúng tôi luôn phải chào đón nhau. Dù đang nấu ăn, tắm rửa hay dọn dẹp, chúng tôi cũng sẽ dừng việc đang làm, rửa tay và chạy ra cửa chỉ để nói, “Mừng anh/chị/em về nhà.” Người trở về cũng sẽ mong chờ điều đó, nên chúng tôi sẽ đứng ở cửa cho đến khi được chào đón. Tất nhiên, được chào đón như vậy rất tuyệt, và đó là điều bạn chỉ có thể làm khi sống với người mình yêu, nhưng... sau hai tuần, điều đó đã dần biến mất. Không phải chúng tôi đã chán, hay ít hào hứng gặp nhau hơn—mà là, cả hai đã ngừng cố gắng quá sức và chuyển sang những gì tự nhiên hơn.

Tôi không nghĩ đó là một sự thay đổi tiêu cực. Cảm giác như chúng tôi đã trở thành một gia đình, nơi việc ở bên nhau là điều hiển nhiên... Chà, có lẽ nói vậy hơi quá. Vâng, còn quá sớm để trở thành một gia đình.

“Em về rồi.”

“Ồ, Takkun. Mừng em về nhà.”

Lúc đó khoảng bốn giờ chiều. Tôi trở về sau buổi thực tập và nghe thấy giọng chị Ayako từ phòng khách. Chị ấy không chạy ra cửa đón—tôi cũng không đợi—và tôi bắt đầu cởi giày. Hôm nay chị Ayako về trước. Chị ấy có một cuộc họp bên ngoài với đội ngũ sản xuất anime, sau đó về thẳng nhà.

“Hử...? Chị đang làm gì vậy, chị Ayako?”

Chị ấy đang mặc một bộ đồ lạ—quần short bó và áo ba lỗ, cả hai đều ôm sát cơ thể. Trán chị ấy lấm tấm mồ hôi, và bên dưới là... một quả bóng tập thể dục lớn. Chị ấy ngồi xổm trên quả bóng cao su màu bạc, hai tay dang ra để giữ thăng bằng.

“Chị đang tập thể dục một chút.”

“Tập thể dục...?”

“Thực ra chị đã chuẩn bị khá nhiều đồ cho chuyến công tác ở Tokyo, như quần áo tập và quả bóng này. Chị định sẽ tập bất cứ khi nào có thời gian.”

“Em hiểu rồi. Sao đột nhiên hôm nay chị lại bắt đầu vậy?”

“Kh-Không có lý do gì đặc biệt cả... Chị chỉ chợt nghĩ đến thôi,” chị Ayako nói, hơi bối rối. “Dù sao thì chị cũng có tuổi rồi. Chị cũng đang nghĩ mình nên ăn kiêng một chút.”

“Theo em thấy thì chị đang nghĩ nhiều quá rồi. Vóc dáng của chị đã rất tuyệt, chị Ayako ạ. Chị không cần phải ép mình ăn kiêng đâu.”

“Đ-Điều đó có thể đúng, nhưng còn có một lý do khác nữa...”

“Lý do khác ạ?”

“Kh-Không có gì! Không có gì hết! Dù sao thì, tập thể dục cũng không có gì sai! Một khi đã bước sang tuổi ba mươi là phải có ý thức tập luyện hơn, vâng!”

Giọng chị ấy quả quyết một cách đáng chú ý.

Hừm, chà, tôi đoán tập thể dục cũng không có gì xấu. Cá nhân tôi hoàn toàn không có ý kiến gì về vóc dáng của chị Ayako. Thật ra, tôi còn khá thích việc chị ấy không quá gầy— Không, sẽ thật sai lầm nếu tôi chỉ nghĩ đến sở thích cá nhân của mình.

Dù sao đi nữa, tôi không thể phủ nhận rằng, một cách khách quan, chị Ayako không vận động đủ. Công việc của chị ấy cũng là ngồi bàn giấy cả ngày. Với tư cách là bạn trai, tôi muốn khuyến khích chị ấy rèn luyện cơ thể vì sức khỏe của chính mình.

“Em có muốn tập cùng chị không?” chị Ayako hỏi.

“Chắc chắn rồi ạ,” tôi vui vẻ trả lời ngay, vì chẳng có lý do gì để từ chối.

Tôi vào phòng thay một bộ đồ dễ vận động hơn rồi quay lại phòng khách.

“Chúng ta nên làm gì đây?”

“Hừm, em có muốn thử cái này không, Takkun?” Chị Ayako ngồi lên quả bóng tập, rồi nhấc cả hai chân lên không trung trong khi dang tay giữ thăng bằng.

“Hừm, gồng, gồng... Aaa!” Sau khi giữ thăng bằng được khoảng năm giây, chị ấy ngã lăn ra sàn.

“Phù... Khá tốt đấy. Em thấy sao?”

“Hả? Gì ạ?” Tôi không biết phải đáp lại thế nào trước vẻ mặt có phần tự hào của chị Ayako.

“Không phải ấn tượng lắm sao? Chị tập cả tiếng đồng hồ rồi đấy, bây giờ mới giữ thăng bằng được lâu như vậy.”

Tôi không biết phải nói gì...

“Được rồi, đến lượt em. Hi hi. Mới bắt đầu mà không giỏi là chuyện bình thường, nên đừng lo nếu em không làm được nhé. Chị sẽ dạy em cho đến khi được thì thôi.”

Vẫn chưa nói lời nào, tôi ngồi lên quả bóng tập. Tôi nhấc chân, dang tay, và giữ thăng bằng một cách vững chắc. Năm giây trôi qua, rồi mười, rồi hai mươi. Sau ba mươi giây tôi vẫn ổn, nhưng chị Ayako trông ngày càng kinh ngạc, nên tôi quyết định dừng lại ở đó.

“Hả...? S-Sao em lại giỏi thế?!”

“Chà, cái này cũng không khó lắm... Ở nhà em cũng có một quả.”

“Ồ-Ồ, ra vậy. Em đã tập nhiều ở nhà rồi. Chắc chắn là vậy—làm sao mà em làm được ngay chứ. Em không biết chị đã lăn bao nhiêu lần trên sàn phòng khách lúc mới tập đâu...”

“Dạ không. Mẹ em mua quả bóng đó, nên em mới chỉ thử một hai lần thôi.”

“Ch-Chị hiểu rồi...” Chị Ayako rõ ràng đã chán nản. “Không sao... Chị biết mà—chỉ số cơ bản của chúng ta khác nhau. Chị là một phụ nữ ba mươi tuổi làm công việc văn phòng và lười vận động, còn em là một chàng trai hai mươi tuổi chơi thể thao ở trường đại học. Em biết cơ thể của chúng ta khác nhau hoàn toàn không? Chính là như vậy đó...”

“Kh-Chị không cần phải hờn dỗi đâu ạ.”

Và thế là, tôi bắt đầu tập luyện cùng chị Ayako. Mặc dù gọi là tập luyện, nhưng chúng tôi không có nhiều dụng cụ vì chị Ayako chẳng chuẩn bị gì ngoài quả bóng tập. Chắc sẽ ổn thôi. Nếu mục tiêu của chị ấy chỉ là vận động nhiều hơn thay vì tập thể hình nghiêm túc, thì các bài tập calisthenics cũng đủ hiệu quả rồi.

Đầu tiên, chúng tôi bắt đầu với cơ bụng.

“Được rồi, chị đang làm đây.”

“Hử...?”

“Gồng... gồng...”

“Khoan đã chị...”

Nằm trên sàn, chị Ayako cứ cố gắng nhấc phần thân trên lên với hai tay đặt sau gáy.

“Gồnggg! Một...” Cuối cùng, chị ấy dồn hết sức bật lưng khỏi sàn và gượng dậy được một lần, ngồi thẳng lên hoàn toàn.

Kh-Không thể nào...

“Tốt quá. Chị cảm thấy có tác dụng rồi,” chị ấy nói, thở hổn hển.

“Ừm, chị Ayako...” Tôi không thể chịu nổi và phải lên tiếng.

Tôi kìm nén ý muốn trêu chọc chị ấy vì đã quá mệt sau một lần gập bụng—tôi cần phải chỉ ra một điều quan trọng hơn nhiều.

“Chị đang tập bụng sai cách rồi.”

“Hử...?”

“Nâng thẳng cả thân trên lên như vậy không tốt đâu ạ.”

“Không thể nào... Ch-Chẳng phải đây là cách tập bụng tiêu chuẩn sao?”

“Đúng là vậy, nhưng từ lâu rồi, người ta đã khuyến cáo không nên gập người thành một góc vuông hoàn toàn để tránh gây đau lưng.”

“Th-Thật sao?!”

“Cách tập đúng là như thế này ạ...” Tôi nằm ngửa ra sàn và gập gối. Tôi đặt tay sau đầu, tập trung vào cơ bụng và hơi nhấc phần thân trên lên mà không ngồi dậy hoàn toàn, sau đó từ từ nằm xuống. Đó là một lần.

“Chỉ cần lên cao đến thế thôi à?”

“Chị nên nhìn vào rốn và thở ra khi nâng người lên. Thay vì dùng đà để thực hiện nhiều lần, chị nên tập trung vào lực tác động lên bụng và đảm bảo mỗi lần đều được thực hiện đúng cách.”

“Oa, em am hiểu thật đấy, Takkun.”

“Cái này có gì đâu ạ. Chỉ là những gì em học được ở câu lạc bộ thôi.”

“Ra vậy... Đó là điều em học được ở câu lạc bộ...” Chị Ayako trông có vẻ bối rối.

“Chuyện này xảy ra hoài à—những điều từng là kiến thức thông thường ở thế hệ này lại được chứng minh là sai ở thế hệ sau.”

“Đúng vậy.”

“Ở thế hệ của chị, kiểu tập lúc nãy là bình thường. Ai chơi thể thao cũng dành những ngày mưa ở hành lang để gập bụng hết sức mình. Chị chưa bao giờ nghĩ rằng đó lại là một bài tập không tốt, có thể làm đau lưng...” Tôi không biết phải đáp lại thế nào. “Chị biết đó là quy luật tự nhiên, nhưng vẫn thấy hơi buồn.”

“Em hiểu. Chẳng phải thế hệ của chị cũng được dặn là không được uống nước khi tập thể dục sao?”

“Không...” Chị Ayako đáp lại sau một khoảng lặng. “Tụi chị vẫn bổ sung nước đầy đủ. Cái thế hệ bị cấm uống nước khi tập thể dục là thế hệ già hơn nhiều lắm—những người lớn lên trong thời kỳ Showa. Chị chỉ vừa mới sinh ra trong thời kỳ Showa, nhưng lớn lên trong thời kỳ Heisei, nên...”

“Ồ. E-Em xin lỗi.”

Chị Ayako trông có vẻ không hài lòng và trở nên ủ rũ. Có vẻ tôi đã lỡ lời rồi.

Tiếp theo là squat.

“Nếu tập ở nhà, chị nhất định nên tập squat. Chúng đơn giản, không cần nhiều không gian mà lại rất hiệu quả.”

Squat tuyệt vời đến mức được mệnh danh là vua của các bài tập thân dưới. Dù chủ yếu nhắm vào phần thân dưới, nhưng nó là một bài tập toàn thân, tác động cả đến cơ bụng và cơ lưng. Nó cũng đốt cháy rất nhiều calo, nên cả những người muốn tăng cơ lẫn những người muốn giảm cân đều được khuyên, “Nếu không biết tập gì, cứ tập squat.”

“Squat cũng có cách tập đúng nữa à?”

“Có nhiều loại lắm ạ, nhưng điều quan trọng nhất là đảm bảo đầu gối không vượt quá mũi chân.”

“Đầu gối...”

“Nếu đầu gối chị đưa ra trước quá xa và chị nhón gót khi squat, chị có nguy cơ bị chấn thương đầu gối.”

“Được rồi, chị hiểu rồi.”

Sau khi đưa ra vài lời khuyên, chị Ayako bắt đầu thực hiện động tác squat.

“Vâng, tốt... Chị dang rộng chân bằng vai nhé. Chú ý đừng để đầu gối đưa ra trước quá... Nếu được, chị cố gắng đẩy mông ra sau nhiều hơn.”

“Mông...? N-Như thế này à?”

“Đúng vậy ạ.”

“Ch-Hơi xấu hổ... Tư thế này đúng thật không?”

“Chị đang làm đúng rồi. Chỉ cần gồng bụng và giữ gót chân trên sàn.”

“A, cái này có vẻ hơi khó...!” Chị Ayako thực hiện động tác squat với tư thế chuẩn. Có lẽ vì không tập thể dục thường xuyên nên trông chị ấy khá vất vả. Mới chỉ là lần đầu tiên mà đùi chị ấy đã run lên. “Một... A, khó quá.”

“Chị có thể làm được! Cố gắng đến mười cái nhé.”

“M-Mười?! Á...!”

“Nhưng chị không cần phải ép mình đâu ạ.”

“Không, chị sẽ cố gắng hết sức,” chị Ayako nói, giọng đầy quyết tâm. “Yumemi cũng nói vậy, rằng squat hiệu quả nhất.”

“Chị Yumemi nói vậy ạ?”

“Ừm...”

“Chị ấy cho chị lời khuyên về việc tập luyện à?”

“Ừm... V-Vâng, đúng vậy! Chính là nó!” Tôi không biết phải nghĩ gì. “Đ-Được rồi, chúng ta tiếp tục nào! Hai!”

Chị Ayako lảng sang chuyện khác một cách đáng ngờ và tiếp tục squat. Tôi hơi tò mò, nhưng ngay sau đó, chị ấy đẩy mông ra sau quá đà và ngã ngửa ra sau trong khi la hét, và những nghi ngờ của tôi cũng tan biến.

Tiếp theo trong thực đơn là điệu nhảy “HandClap”.

“Thử cái này thì sao, chị Ayako?”

“Cái gì vậy em?”

Tôi cho chị ấy xem một video trên điện thoại. Trên màn hình là một vài vũ công đang nhảy múa vui vẻ theo nhạc.

“Em đang tìm mấy bài tập phù hợp cho các cặp đôi thì thấy cái này.”

“Hừm, thú vị đấy.”

“Nó được gọi là điệu nhảy ‘HandClap’. Chị nghe bao giờ chưa?”

“Ồ, hình như chị có nghe rồi...”

Nói một cách đơn giản, điệu nhảy “HandClap” bao gồm việc di chuyển tay chân theo các động tác rộng và nhảy theo bài hát “HandClap”. Ngoài các vũ đạo thân thiện với người mới bắt đầu, điệu nhảy này còn đốt cháy rất nhiều calo. Nó đã từng gây sốt một thời gian như một bài tập thú vị và dễ thực hiện tại nhà.

“Em nghĩ chị làm được không? Chị chưa bao giờ nhảy cả.”

“Vũ đạo đơn giản lắm, em nghĩ chị sẽ ổn thôi.”

“Được rồi, vậy thì... chị sẽ thử.”

Tôi đặt điện thoại lên bàn và bật video. Có đủ loại video tập “HandClap”, nên tôi đã chọn một video đơn giản dành cho người mới bắt đầu. Cả hai chúng tôi bắt đầu nhảy theo các động tác của vũ công trên màn hình.

“Hộc...” Chị Ayako rên rỉ giữa những hơi thở hổn hển.

Chúng tôi nhảy theo nhạc, rồi cúi xuống chạm vào từng chân. Sau khi chạm vào chân từ phía trước, chúng tôi lại cúi xuống chạm vào chúng từ phía sau. Chúng tôi đứng thẳng dậy và vung tay theo một vòng rộng, sau đó lại bắt đầu nhảy.

“Nếu đơn giản thế này thì chị làm được,” chị Ayako nói giữa những hơi thở nặng nhọc. Trông chị ấy có vẻ vui khi nhảy. “Nhưng mà, tập lâu chắc cũng khó đấy.” Chị ấy tiếp tục nhảy. “Ưgrh... M-Mình phải cố lên!”

Chị Ayako đang cố gắng hết sức để tiếp tục nhảy, nhưng các động tác của tôi dần chậm lại. Tôi cần phải nhìn vào màn hình và làm theo hướng dẫn, nhưng trước khi kịp nhận ra, tôi đã không thể rời mắt khỏi chị Ayako.

“H-Hả? Có chuyện gì vậy, Takkun?”

“Chúng ta nghỉ một lát đi chị Ayako...”

“Sao thế? Em mệt à?”

“Không ạ, chỉ là...” Tôi nuốt xuống sự xấu hổ. “Ng-Ngực của chị đang văng lung tung...”

“Cái gì?!”

“Chúng đang lắc lư điên cuồng, và em khó mà xem được—hay đúng hơn, em khó mà không xem được...”

Ngực của chị ấy đã dao động ở một mức độ phi thường. Chúng đung đưa mạnh đến mức tôi gần như có thể nghe thấy tiếng chúng nảy lên bần bật. Thật không thể tin được! Tôi gần như có thể cảm nhận được tất cả các tế bào thần kinh đang bùng nổ trong não mình. Dù không có gì bị lộ ra, nhưng cảnh tượng đó rõ ràng là không phù hợp với trẻ vị thành niên. Có vẻ như việc nhảy “HandClap” có một trở ngại bất ngờ đối với những người phụ nữ có vóc dáng tuyệt vời như chị Ayako.

“Ồ-Ồ không...” Chị Ayako ngại ngùng đưa tay giữ ngực. “Chị xin lỗi. Chị không hề để ý.”

“Không sao đâu ạ...” Đó không phải là điều chị ấy phải xin lỗi—thực tế, tôi còn muốn cảm ơn chị ấy. Nhưng tất nhiên là tôi sẽ không nói ra.

“Chị có mặc áo ngực thể thao, nhưng chắc một cái không đủ. Nếu vận động mạnh thế này, chị cần phải bó ngực lại một chút.”

“Nghe có vẻ vất vả...”

“Đúng vậy. Chị luôn gặp khó khăn khi tập thể dục... Chúng nặng, và có thể bị đau khi lắc lư quá nhiều.” Chị Ayako thở dài một cách u sầu. “Chị ước gì có ai đó giữ chúng trong khi chị tập.”

“Cái gì ạ?”

“Hả?” Cả hai chúng tôi nhìn nhau, ngạc nhiên trước câu nói vừa tuột ra khỏi miệng chị ấy.

“T-Takkun, sao mặt em lại nghiêm túc thế...?”

“Vậy thì, xin hãy cho phép em...”

“Không, không! Chị không có ý đó! Chị đùa thôi! Đừng có thực sự cố giữ chúng.”

“Nhưng đó là vì lợi ích của chị mà.”

“Không, không! Trời ạ, thôi nào...”

Sau màn trêu chọc vui vẻ, chúng tôi tiếp tục nhảy—lần này với ngực của chị Ayako đã được bó lại. Tôi không thể không cảm thấy vừa vui cho chị ấy, lại vừa có chút tiếc nuối.

Và thế là, chúng tôi đã dành khoảng một giờ để vui vẻ tập luyện cùng nhau.

“Phù, chị kiệt sức rồi...” Chị Ayako nói trong khi lau mồ hôi bằng khăn.

“Chị đã làm tốt lắm ạ.”

“Cảm ơn em... Trông em có vẻ hoàn toàn ổn, Takkun.”

“Cũng không quá sức với em.”

“Em đúng là còn trẻ... Trẻ thật...”

“Xin chị đừng hờn dỗi mà,” tôi vội vàng an ủi khi thấy chị Ayako thu mình lại. Tôi nghĩ đó là do mình tập thể dục hàng ngày, chứ không phải do tuổi tác... Chà, tôi sẽ giữ điều đó cho riêng mình.

“Nhân tiện, tối nay chị muốn ăn gì?”

“Ồ, chị không nghĩ mình còn sức để nấu ăn đâu...”

“Vậy chúng ta ra ngoài ăn nhé?”

“Chị cũng không nghĩ mình còn sức để ra ngoài nữa...” Chị ấy có vẻ đã kiệt sức thật rồi.

“Để xem... Hay là mình gọi pizza giao hàng nhé?”

“Em chắc không? Em có thực sự muốn ăn một bữa tối sẽ xóa sạch công sức vừa rồi không?”

“Kh-Không sao! Sẽ ổn thôi nếu chị chọn loại pizza ít calo một chút!”

Cứ thế, quyết định chúng tôi sẽ ăn pizza cho bữa tối. Tôi gọi một chiếc pizza hải sản qua điện thoại. Nó có lẽ không ít calo cho lắm, nhưng chắc không sao. Vì chúng tôi sẽ uống trà ô long kèm theo, tôi tạm coi đó là một bữa ăn cân bằng.

“Chúng ta nên thay đồ trước khi pizza đến,” chị Ayako đề nghị.

“Vâng, nhưng trước đó, chị Ayako...” Tôi chợt nhớ ra một câu hỏi. “Tại sao đột nhiên chị lại quyết định tập thể dục vậy?”

“Hả? Ch-Chị đâu có lý do gì đặc biệt, chỉ là chị nghĩ mình nên... Chẳng phải chị vẫn luôn nói muốn tập thể dục sao?”

“Đúng là vậy, nhưng đó luôn chỉ là nói suông, chị chưa bao giờ thực sự làm cả.”

“Ưgrh...”

“Ngay cả khi em tình cờ gợi ý, chị cũng chỉ hưởng ứng lúc đó thôi, chứ em không nhớ chị đã thực sự làm bao giờ.”

“Ư-Ưgrh...”

“Thôi, không sao ạ. Tập thể dục là tốt mà.”

Tôi đã lo lắng về việc chị Ayako ít vận động một thời gian. Tôi chưa bao giờ nghĩ chị ấy cần giảm cân, nhưng vì công việc văn phòng, tôi nghĩ chị ấy nên quan tâm đến sức khỏe hơn một chút—việc chị ấy tự mình bắt đầu tập luyện hôm nay khiến tôi rất vui.

Nhưng...

“Em chỉ tò mò tại sao chị lại bắt đầu đột ngột như vậy thôi.” Tôi tò mò, và tôi muốn biết. Tôi nghĩ nếu hiểu được động lực của chị ấy, tôi có thể giúp chị ấy duy trì việc này.

“Cái gì? Lý do á...?” Chị Ayako rõ ràng đã bối rối. “Ch-Chị có phải nói cho em không?”

“Chị không cần, nhưng... Khoan đã. Đó là chuyện chị không thể nói cho em biết sao?”

“Kh-Không hẳn.”

“Lúc nãy chị có nhắc đến chị Yumemi. Chị ấy đã nói gì với chị à?”

“V-Vâng... Theo một nghĩa nào đó, chị ấy có nói vài điều với chị,” chị ấy nói, đỏ mặt mân mê ngón tay. “Yumemi nói chị nên tập thể dục vì bạn trai của mình nữa...”

“Vì em ạ?”

“Vâng—rằng nếu chị tập thể dục, em sẽ vui...”

“Em rất cảm kích, nhưng chị không cần phải ép mình vì em đâu. Em đã nói rồi, em chưa bao giờ nghĩ chị béo cả. Em chỉ nghĩ chị nên tập thể dục vì sức khỏe của mình thôi.”

“Ồ, không phải như vậy... Tất nhiên, chị nghĩ mình nên tập luyện cả vì vóc dáng và sức khỏe, nhưng... ý của Yumemi là một khía cạnh khác.”

“Khía cạnh khác?”

“Ư-Ừm, chà...” Chị Ayako đang vật lộn để nói ra.

Tôi không thể không cảm thấy mình đang bị kéo vào sự hồi hộp.

“Chị cứ ngập ngừng như vậy chỉ càng làm em tò mò hơn thôi.”

“Cái gì? E-Em muốn biết à?”

“Vâng ạ.”

“Muốn đến mức nào?”

“Rất muốn.”

“Em sẽ không cười chứ...?”

“Chắc là không ạ.”

“Em sẽ không thấy kỳ quặc chứ...?”

“Rất có thể là không... Thôi nào, chị nói cho em đi! Chị không nói thì sao em biết được!”

“Ư-Ưgrh, được rồi...” Chị Ayako lấy tay che khuôn mặt đỏ bừng và lí nhí nói tiếp. “Y-Yumemi nói với chị rằng nếu phụ nữ tập thể dục... nếu phụ nữ tập cơ bụng và phần thân dưới, thì...” Chị ấy nghe như sắp chết vì xấu hổ.

“...cô ấy sẽ khít hơn.”

Lúc đầu, tôi không hiểu ý chị ấy.

“‘Khít hơn’? Gì ạ? Ý chị là sao?”

“Kh-Khít là khít... Chị không thể nói gì hơn được.”

“Ừm... Cái gì khít hơn ạ?”

“Ờ, ừm... Ugh... Ch-Chỗ đó...”

“Chỗ đó...?”

Chị Ayako đã quằn quại trong sự xấu hổ khi giải thích, và tôi vẫn chưa hiểu ra. Dù vậy, tôi đã vắt óc suy nghĩ, và nghĩ mãi... cuối cùng tôi cũng hiểu ra.

“Cái gì?!” Ý chị ấy là vậy sao?! Chỗ đó, là... chỗ đó sao?! Chị ấy đang nói về sự khít đó sao?!

“Khoan đã, chị Ayako... Cái gì...? Gì cơ?!”

“Đ-Đừng có thấy kỳ quặc, Takkun! Trời ạ! Đ-Đó là lý do chị không muốn nói!”

Chị Ayako đỏ như gấc, trông như sắp khóc đến nơi.

Ý tôi là, làm sao tôi có thể không ngạc nhiên được? Đó là một động lực tập luyện quá sức bất ngờ.

“Ch-Chị Yumemi nói thế với chị à?”

“Vâng, hôm nọ chúng tôi đi uống với nhau...”

“V-Vậy ra các chị cũng nói về những chuyện như vậy sao...”

“Kh-Không! Chị ấy tự nói thôi! Ý em là sao, ‘vậy ra’?!”

Tôi từng nghe nói phụ nữ có thể còn bạo dạn hơn đàn ông khi nói chuyện người lớn. Trời ạ, xem ra họ thực sự nói về những thứ đó khi uống rượu...

Hừm, nghĩ lại một cách bình tĩnh thì cũng có lý. Tôi khá chắc rằng các bài tập cho mục đích đó đã từng khá phổ biến.

“Yumemi nói em sẽ thích nếu chị tập luyện... Chị chắc chị ấy có phần đùa, nhưng chị bắt đầu tò mò.”

Chị Ayako có vẻ hơi buồn khi thừa nhận tất cả, còn tôi thì sững sờ im lặng.

“Ch-Chị không có kinh nghiệm, và chị không thể tự mình biết được... Chị biết mình cần phải tập thể dục nhiều hơn, nên chị đã lo rằng có thể em không được thỏa mãn cho lắm...”

“Chị Ayako...” A, chết tiệt. Sao mình lại phản ứng như thể mình thấy kỳ quặc vậy? Mình thật thảm hại.

Chị Ayako không hề đùa giỡn—chị ấy đang rất nghiêm túc, và nghiêm túc nghĩ cho tôi. Chị ấy cũng thiếu kinh nghiệm như tôi, điều đó khiến chị ấy lo lắng về những điều mình không biết và muốn cố gắng để vượt qua chúng. Sự dũng cảm và ngọt ngào của chị ấy khiến tôi cảm thấy có lỗi vì đã làm chị ấy lo lắng, nhưng đồng thời, nó cũng vô cùng đáng yêu.

Tôi làm theo con tim đang đập loạn xạ của mình và ôm chặt lấy chị ấy.

“Hả? T-Takkun?” Tôi tiếp tục ôm chị ấy. “Kh-Khoan đã, chị đang đẫm mồ hôi...”

“Cảm ơn chị, chị Ayako.” Tôi không để ý đến mồ hôi trên cơ thể chúng tôi khi ôm chặt chị ấy. “Cảm ơn chị đã nghĩ cho em nhiều như vậy.”

“Không có gì đâu... Chị chỉ làm theo hứng thôi mà...”

“Chị ổn mà,” tôi nói. Hơi xấu hổ một chút, nên giọng tôi có phần quả quyết.

“Chị ổn mà, chị Ayako.”

“Gì cơ? Ý em là sao...?”

“Chị ổn mà.”

“Ý em là, ừm, độ khít của chị...?”

“E-Ý em là chị hoàn toàn ổn.” Chúa ơi. Chúng tôi đang nói cái quái gì thế này?

“Ồ-Ồ, ra vậy... Chị ổn...”

“Vâng, hoàn toàn. Chị hoàn toàn ổn. Nếu có thì, là chị quá ổn.”

“H-Hả... Chị quá ổn...”

Cả hai chúng tôi hoàn toàn im lặng trong giây lát.

“Kh-Khoan đã, Takkun. Chị sợ... Cái ôm im lặng này làm chị sợ quá...”

Tôi vẫn không nói gì.

“Khoan, có thể nào là...?”

“Vâng... Em không nghĩ mình có thể kìm lại được nữa.” Thẳng thắn mà nói, một công tắc nào đó trong tôi đã được bật lên.

Nhưng tôi không thể làm khác được. Bạn gái tôi yêu đã nghĩ cho tôi một cách chân thành như vậy, và bối cảnh lại vô cùng gợi tình. Trên hết, có lẽ vì chúng tôi vừa tập thể dục xong, hơi ấm từ cơ thể chị ấy qua cái ôm còn nóng hơn bình thường, và có lẽ vì mồ hôi, pheromone trong không khí dường như cũng nhiều hơn. Có người đàn ông nào có thể kìm lòng được trong tình huống này không?

“Ch-Chờ đã, Takkun! C-Còn quá sớm. Chúng ta còn chưa ăn tối.”

“Nhưng em không kìm được.”

“Chị đẫm mồ hôi, chị còn chưa tắm.”

“Điều đó thực ra...”

“Thực ra gì?!”

“Vậy chúng ta không thể sao?”

“Kh-Không, ý chị là... Ugh, trời ạ, đừng nhìn chị như vậy...” Dù đang từ chối, nhưng chị ấy có vẻ không hoàn toàn phản đối.

Tôi chỉ cần thêm một cú hích nữa, nhưng... “Th-Thôi nào, pizza sắp đến rồi!”

Câu nói đó đã kéo tôi trở về thực tại. “Ồ... Ồ!” Đúng vậy. Tôi đã gọi pizza. Nó sẽ đến trong khoảng hai mươi phút nữa. Aaa, tại sao mình lại gọi pizza chứ? Chết tiệt!

“Đúng không? Nên chúng ta bình tĩnh lại một chút nhé.”

“Vâng...”

Chị Ayako dỗ dành khi thoát khỏi vòng tay tôi. Tôi không đứng vững được nữa, liền ngã phịch xuống sàn. Không khí vừa rồi vô cùng nóng bỏng, nên việc này hơi khó khăn.

Nhưng nếu có hai mươi phút, mình có thể...

Dù những suy nghĩ lướt qua tâm trí, tôi biết điều đó không đúng. Nếu tôi cố gắng làm mọi việc một cách vội vã, nó sẽ giống như tôi chỉ đang cố gắng giải quyết ham muốn của mình, và tôi sẽ cảm thấy rất tệ. Sẽ vô cùng thảm hại với tư cách là một người đàn ông.

Ugh, nhưng mà, ugh...

“Chị đi tắm đây.”

“Vâng...”

“Em nhận pizza khi người ta giao đến nhé? Em cứ lấy tiền trong ví đựng tiền sinh hoạt chung của chúng ta.”

“Vâng...”

“Kh-Không cần phải buồn như vậy đâu...” Chị Ayako có vẻ hơi khó chịu khi thấy tôi ngồi trên sàn, ôm gối.

“Trời ạ...”

Tuy nhiên, sau một tiếng thở dài hơi bực bội, chị ấy ngồi xổm xuống bên cạnh và thì thầm vào tai tôi.

“Tối nay chị sẽ cố gắng.”

Giọng chị ấy nhỏ đến mức tưởng như có thể tan vào không khí, nhưng từng chữ đều rất rõ ràng.

“Cái gì...?”

“Đ-Được rồi, vậy nhé! Chị đi tắm đây!”

Khi tôi ngẩng đầu lên, chị Ayako đã chạy khỏi phòng khách.

Tôi im lặng ngã ngửa ra sàn, mắt nhìn lên trần nhà. Vô số cảm xúc đang khuấy động trong tôi, và tôi vật lộn để diễn tả chúng thành lời, nhưng...

“Ha ha...”

...rõ ràng là tôi đã vui đến mức không thể không cười.

Cảm giác này là gì? Tôi không biết phải miêu tả thế nào, nhưng nếu phải thử, tôi sẽ nói... Sống chung là tuyệt nhất!

Không có cách nào khác để giải thích điều đó.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận