♥
Tôi và Takkun cứ thế ngồi im phăng phắc. Cả căn phòng chìm trong một bầu không khí ngượng ngùng đến vô tận.
Chúng tôi đã từ phòng tắm vào phòng ngủ, giờ đang ngồi trên giường trong bộ đồ ngủ, nhưng… giữa hai đứa vẫn có một khoảng cách nho nhỏ.
Hay đúng hơn, Takkun chẳng thèm nhìn tôi lấy một lần. Cậu cứ quay mặt đi suốt từ nãy đến giờ.
Đôi vai cậu buông thõng ủ rũ, như thể đang gánh trên lưng cả một tảng đá.
“K-Không sao đâu mà, Takkun,” tôi cố nặn ra từng chữ sau khi không thể chịu nổi sự im lặng thêm nữa. “Em không cần phải dằn vặt bản thân như thế đâu... Chị không bận tâm chút nào hết, thật đấy.”
Takkun không trả lời.
“À thì, ừm, em biết đấy? Giới trẻ các em đúng là… Ừ, năng lượng dồi dào thật! Chị ấn tượng lắm!”
Takkun vẫn im lặng.
“V-Với lại, xét trên phương diện tự nhiên, tốc độ có thể được xem là một lợi thế sinh học đấy chứ! Khi ở ngoài hoang dã, em đâu biết lúc nào kẻ thù sẽ tấn công, nên càng giải quyết mọi chuyện nhanh gọn, cơ hội truyền lại DNA của em càng cao—”
“Thôi được rồi chị…” Giọng Takkun vang lên, nghe như sắp trút hơi thở cuối cùng. “Chị không cần phải gượng ép bản thân để động viên em đâu ạ. Em lại thấy tệ hơn nữa đây này.”
Xem ra những nỗ lực an ủi của tôi đã hoàn toàn phản tác dụng.
Tóm lại là… chúng tôi đã không thể hoàn thành “việc đó”. Cả hai đã rất phấn khích trong phòng tắm, và tôi đã đinh ninh rằng mọi chuyện chắc chắn sẽ tới bến, nhưng không may là, chúng tôi đã không thể đi đến cuối con đường.
Takkun đã, ừm… là người chủ động tấn công trước, và cuối cùng lại trở thành người dẫn dắt.
Tôi đã định bụng sẽ cứ thế phó mặc bản thân cho dòng chảy của sự kiện, nhưng… không hiểu sao, tôi đột nhiên cảm thấy một sự thôi thúc về trách nhiệm.
Có lẽ đó là cái tôi của một người lớn tuổi hơn, hoặc cũng có thể là lòng tự tôn không cho phép mình bị xem như một người phụ nữ chỉ biết phó mặc cho người khác… Dù là gì đi nữa, tôi đã nghĩ rằng cứ thụ động mãi cũng không ổn, thế là tôi đã nuốt hết sự ngượng ngùng mà đưa tay ra, nắm lấy “phần dưới” của cậu.
Dù thiếu kinh nghiệm, tôi vẫn cố gắng chiều chuộng cậu, vận dụng hết mọi kiến thức góp nhặt trên mạng để khiến cậu cảm thấy sung sướng.
Và rồi, một sự cố bất ngờ đã xảy ra…
Takkun đã… xong. Cậu đã vô tình “xuất kích”—một cách đột ngột, trong nháy mắt. Kể từ lúc tôi chạm vào, chắc chỉ mới trôi qua khoảng mười giây.
“Em thật sự xin lỗi…” Takkun lại hối lỗi xin lỗi, đây đã là lần thứ N rồi.
“K-Không sao! Em đừng bận tâm!”
“Nhưng… nó dính lên người chị nhiều quá.”
“Không sao, không sao mà! Chị tắm sạch rồi!”
Tôi không rõ có phải vì cậu còn trẻ hay không, nhưng “sản phẩm” của Takkun quả là một cảnh tượng đáng nể—cả về số lượng lẫn uy lực.
Dĩ nhiên, đây là lần đầu tiên tôi đối mặt với một “vụ phun trào” như thế, nên tôi đã được một phen hoảng hồn.
Mọi thứ trở nên hỗn loạn và bừa bộn… Sự cố đó đã phá tan tành bầu không khí, thế là chúng tôi đành rời khỏi phòng tắm, và kết quả là tình cảnh bây giờ đây.
P-Phải làm sao đây…? Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của mình. Tôi đã mường tượng đủ mọi kịch bản trong đầu trước khi đột kích vào phòng tắm của cậu, nhưng lại chẳng hề lường trước được tình huống này.
Khi gặp chuyện này thì một người phụ nữ phải làm gì mới đúng cơ chứ?!
Tôi hoàn toàn không biết phải làm sao để cậu ấy vui lên.
“Ừm, em không có ý định bao biện đâu, nhưng… chúng ta đã sống chung được một tuần rồi, phải không chị?” Takkun lúng túng lẩm bẩm.
“Ừ-Ừ.”
“Trong suốt thời gian đó, em… chưa từng làm chuyện đó, một lần nào cả.”
“Hả…? Ý em là sao?”
“Ừm, ý em là em chưa từng tự xử lý…”
“C-Cái gì?!”
Cả một tuần cậu ấy không hề làm chuyện đó ư?! Với một chàng trai trẻ tuổi sung mãn thì đây chẳng phải là chuyện lớn sao?!
Kiến thức của tôi có hạn, nhưng hình như tôi từng nghe đâu đó rằng đàn ông chỉ chịu được ba ngày là tới giới hạn rồi.
Nếu vậy, tôi có thể mường tượng được việc cậu nhịn suốt cả tuần là một thử thách lớn đến mức nào.
Nếu cậu đã kìm nén suốt thời gian qua… thì chẳng phải cậu đang bị dồn nén đến mức sắp phát điên rồi sao!
“C-Chị hiểu rồi. Nhưng tại sao thế…?” Đâu phải cậu không có thời gian riêng tư.
Có rất nhiều lúc tôi đi làm trong khi cậu ở nhà một mình lo việc nhà cửa.
“Em cũng không giải thích được tại sao, nhưng… em chỉ là không thể làm được. Em thấy thật sai trái khi làm những chuyện như thế trong lúc chị đang vất vả đi làm. Hơn nữa… em cảm thấy việc đó trong không gian mà hai đứa mình cùng chung sống thật sự rất dơ bẩn.”
Như mọi khi, Takkun lại khắt khe một cách kỳ lạ.
“Em đã định sẽ giải quyết một lần trước khi chúng ta tiến đến bước tiếp theo, nhưng… hôm nay mọi chuyện có hơi, ừm, đường đột quá.”
Giọng cậu có vẻ xấu hổ.
À, mình hiểu rồi. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cả về tinh thần lẫn thể chất cho đêm nay, nhưng Takkun thì lại không có thời gian vì bị tôi đột ngột quyến rũ.
“Em xin lỗi… Tất cả chỉ là lý do thôi, em thật thảm hại,” Takkun nói, cố bật ra một tiếng cười để che giấu sự thất vọng. “Chắc chị cũng biết mà không cần em phải nói, nhưng… em chưa từng có kinh nghiệm với phụ nữ.”
Tôi chết lặng. Đó là điều tôi biết. Dù không nghe ai nói trực tiếp, nhưng tôi cũng đoán được.
Suy cho cùng, Takkun đã dành cả thập kỷ vừa qua để yêu tôi.
Cậu chưa từng có bạn gái, và tình cảm của cậu chỉ dành trọn cho một mình tôi, không hề đổi thay.
“Em đã tưởng tượng, hay đúng hơn là đã diễn tập trong đầu không biết bao nhiêu lần, nhưng chị ở ngoài đời thực sự đẹp đến không thể tin nổi… Sau khi chạm vào người chị, em đã bị kích thích đến mức mất hết lý trí, và…”
Tôi giữ im lặng để cậu trút hết nỗi lòng. “Em xin lỗi…” cuối cùng cậu lẩm bẩm. “Chị đã tốn công quyến rũ em như vậy, mà em lại phá hỏng tất cả.”
Suốt buổi, cậu không dám nhìn thẳng vào tôi.
Giọng cậu nghe như đang cố gắng đến tuyệt vọng để đè nén sự tủi nhục.
Tấm lưng ấy, lúc tôi tắm cho cậu trông thật rộng lớn, mà sao giờ đây lại trông nhỏ bé đến lạ thường.
Có lẽ nhiều người sẽ cho rằng những lời xin lỗi lí nhí như đang bao biện của cậu thật thảm hại và yếu đuối, nhưng trong mắt tôi lúc này, cậu lại đáng yêu đến mức không thể chịu đựng nổi.
Tôi vòng tay từ phía sau, ôm chầm lấy cậu.
“Ơ…? A-Ayako-san?” Khi cậu hít một hơi kinh ngạc, tôi càng siết chặt vòng tay hơn.
Ugh, mình đang làm cái quái gì thế này? Đã tự nhủ phải cởi mở hơn, vậy mà mình lại tiếp tục giữ kẽ.
Chỉ cần suy nghĩ một chút thôi là mình có thể nhận ra mà—mình lo lắng, thì Takkun cũng lo lắng y như vậy.
Xấu hổ chết đi được. Không thể tin nổi là đến nước này rồi mà mình vẫn còn làm cao.
“Này, Takkun…” tôi lên tiếng. “Thật ra thì… chị cũng chưa có kinh nghiệm.”
“Hả…?”
“Ừm, cho nên… đ-đây là lần đầu của chị.” Tôi đã nói ra được. Bằng cách nào đó, tôi đã thốt ra được những lời ấy.
Sau một thoáng, mắt Takkun mở to kinh ngạc. “Hả…? Sao cơ ạ?”
“H-Ha ha. Em ngạc nhiên lắm à?”
“V-Vâng, đương nhiên rồi ạ.”
“Ở tuổi chị mà vẫn chưa có kinh nghiệm thì đúng là đáng ngạc nhiên thật… Chị đã có con gái học cấp ba, và cũng đã làm ‘mẹ’ được một thời gian rồi, nhưng… sự thật là, ngoài em ra, chị chưa từng hẹn hò với ai cả.”
Takkun trông có vẻ không biết phải nói gì. “Chị xin lỗi, chỉ là chị không thể nói ra được. Cứ thế mà thú nhận thì… xấu hổ lắm.”
“Chị không có gì phải xin lỗi cả. Em cũng xin lỗi vì đã tỏ ra ngạc nhiên như vậy,” Takkun nói, giọng có chút bối rối. “Nhưng em vẫn không thể tin được… Em đã nghĩ không đời nào đàn ông lại có thể để yên cho một người phụ nữ xinh đẹp như chị.”
“C-Chị có gì đặc biệt đâu. Hồi còn đi học, chị thấy đi chơi với mấy đứa bạn gái vui hơn, nên chẳng bao giờ có chuyện gì tương tự xảy ra… Rồi từ lúc nhận nuôi Miu, chị lại càng không có thời gian để hẹn hò.”
Tôi đã hy vọng có thể giấu được chuyện này. Tôi đã nghĩ chỉ cần chúng tôi xong việc, nếu cậu nhận ra điều gì đó không ổn thì khi ấy mình tiết lộ sự thật cũng không sao, bởi vì… tôi sợ cậu sẽ thất vọng.
Tôi đã nghĩ rằng ở tuổi này mà vẫn còn “trong trắng” là một điều đáng xấu hổ.
Nếu biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này, lẽ ra tôi nên nói với cậu sớm hơn.
Nếu tôi đã vô tình gây áp lực và khiến cậu cảm thấy tự ti, lẽ ra tôi không nên che giấu mà cứ nói thẳng sự thật.
“Vì vậy đó, Takkun,” tôi nói, vòng tay vẫn siết chặt. “Em không cần phải bận tâm về chuyện lúc nãy một chút nào hết.”
Cậu không đáp lời. “T-Thành thật mà nói, chị cũng không thực sự hiểu… Ừm, chị biết đó là chuyện khiến em buồn, nhưng vì chị chưa từng thấy hay chạm vào của ai khác bao giờ, nên chị không hoàn toàn hiểu được mức độ của nó…”
Đúng vậy. Sự thật là tôi chẳng hiểu gì cả. Có vẻ như Takkun đã, ừm, “phát nổ”, nhưng tôi không biết trong chuyện chăn gối thì đó được tính là một thất bại lớn đến mức nào.
Tôi không biết điều đó làm tổn thương lòng tự trọng của một người đàn ông ra sao, cũng không biết với tư cách là một người phụ nữ thì mình nên phản ứng thế nào.
Tóm lại, tôi hoàn toàn mù tịt.
“Ý chị là, chị sẽ không vì chuyện đó mà ghét hay thất vọng về em đâu, nên em đừng lo,” tôi trấn an.
“Ayako-san…”
“Mà nếu có thì… có lẽ chị lại càng thích em hơn ấy chứ.”
“Sao ạ?”
“Cứ như là chị được thấy một khía cạnh mới của em vậy… Phản ứng của em lúc chị chạm vào dễ thương lắm.”
“Dễ thương ư…? Em không chắc mình muốn chị nghĩ về em như thế đâu. Vả lại, người dễ thương phải là chị mới đúng, Ayako-san.”
“Hả?”
“Phản ứng và biểu cảm của chị rất đáng yêu, mà chị còn táo bạo và quyến rũ hơn em tưởng nhiều.”
“Đ-Đợi đã, dừng lại! Em không được phép nói những lời như thế!”
“Là chị khơi mào trước mà…”
Chúng tôi lườm nhau, mặt kề mặt, và rồi…
“Phì…”
“Ha ha ha…”
Cả hai cùng bật cười. Cảm giác thật kỳ lạ. Bầu không khí căng thẳng trong phòng dường như cuối cùng cũng đã được cởi bỏ.
“Chị biết không, em chưa bao giờ bận tâm về quá khứ của chị. Em đã nghĩ rằng dù trước đây chị từng ở bên ai, làm những gì, em cũng sẽ không để tâm… Mà thôi, chắc việc quyết định ‘không để tâm’ cũng đã là một dạng để tâm rồi… nhưng khi biết chị cũng chưa có kinh nghiệm, em cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.”
Nụ cười của cậu thật tự nhiên, dịu dàng, không một chút gượng gạo. Tôi không khỏi cảm thấy hạnh phúc và mỉm cười đáp lại.
“Ừ. Chúng ta chẳng cần phải tỏ ra mình sành sỏi làm gì. Đây là lần đầu của cả hai mà, có thất bại một chút cũng chẳng có gì đáng xấu hổ.”
“Chị nói đúng. Cố tỏ ra ngầu làm gì cơ chứ.”
“Chính xác. Với lại hôm nay cũng đâu phải cơ hội cuối cùng. Chúng ta còn cả ngày mai, ngày kia, và cả sau này nữa, lo gì…”
Đúng lúc đó, tôi nhận ra nó. Tôi vẫn đang ôm cậu từ phía sau, và khi tôi cúi xuống nhìn qua vai cậu… một thứ gì đó đã lọt vào tầm mắt tôi.
Một khối u lên đầy dữ dội, đang cộm lên dưới lớp quần ngủ của cậu.
Cái thứ vừa mới xìu xuống sau khi “bùng nổ” lúc nãy, giờ lại một lần nữa hiên ngang khẳng định sự hiện diện của nó…
Cái gì? K-Không thể nào. Hả? Chẳng phải cậu vừa mới “xả đạn” rồi sao?!
“Hả…? Ồ-Ồ, ừm, cái này…” Thấy ánh mắt của tôi, Takkun vội vàng lấy tay che đi phần dưới của mình. “Em xin lỗi… Vừa mới thả lỏng một cái là bao nhiêu suy nghĩ đen tối lại ùa về ngay lập tức.”
“Ồ-Ồ, ra vậy…”
Phải làm sao đây? Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ dùng lòng bao dung và bản năng làm mẹ để kết thúc mọi chuyện trong êm đẹp với thông điệp “Hôm nay không được thì còn ngày mai”, ai ngờ…
Hiệp hai sắp bắt đầu sao?! Tôi cứ tưởng đàn ông phải mất một lúc mới hồi phục được sau hiệp một chứ… À mà, hình như tôi cũng từng nghe nói trai trẻ thì một lần không bao giờ là đủ.
“E-Em đúng là trai tráng thật đấy, Takkun.”
“Ayako-san…” Trong lúc tôi còn đang bối rối, Takkun đã quay người lại, nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Em thử lại một lần nữa được không ạ?” cậu hỏi, giọng nghiêm túc. Có cả sự quyết tâm trong đó, nhưng đồng thời lại ẩn chứa một chút gì đó ngọt ngào… Nói chung, cảm giác rất tự nhiên.
Cậu có lo lắng, nhưng không hề tỏ ra căng thẳng quá mức—chỉ là một lời đề nghị hết sức bình thường và tự nhiên.
Và thế là…
“Được thôi…”
…tôi cũng tự nhiên gật đầu đồng ý.
Takkun ôm lấy tôi, rồi từ từ đặt tôi nằm xuống giường.
Không khí lúc này khác hẳn với sự cuồng nhiệt có phần vồ vập trong phòng tắm.
Thay vì say trong men tình và lao vào nhau như hai con thú hoang, chúng tôi chậm rãi tận hưởng từng bước một, thong thả theo nhịp điệu của riêng mình.
Chúng tôi đối diện nhau một cách bình đẳng, trân trọng và chú ý đến từng cử chỉ của đối phương…
“Ayako-san,” Takkun thì thầm sau khi đôi môi chúng tôi nhẹ nhàng rời nhau. “Em yêu chị.”
“Chị cũng yêu em…”
Sau khi cùng nhau khẳng định tình yêu, đôi môi chúng tôi lại tìm đến nhau lần nữa.
Rồi, dù có hơi lóng ngóng, cậu dùng đôi tay to lớn của mình cởi bỏ bộ đồ ngủ của tôi.
Dĩ nhiên, không phải mọi thứ sau đó đều suôn sẻ. Vì là lần đầu của cả hai nên không tránh khỏi những bối rối, vụng về, nhưng chúng tôi đã cùng nhau cố gắng hết sức để về đến đích.
Đêm trôi qua một cách chậm rãi, và dù có ưu ái đến mấy cũng không thể nói rằng nó lãng mạn… nhưng mọi thứ đều thật đáng yêu.
Khi ở bên cậu, cả những thất bại, những bối rối, và cả những chật vật, tất cả đều khiến lòng tôi ấm áp.
Cùng với quần áo, chúng tôi trút bỏ hết mọi lòng tự tôn và sĩ diện, để có thể phơi bày con người thật của mình cho nhau và hòa làm một—đó dường như là niềm hạnh phúc tối thượng.
Đêm dài của chúng tôi lại bắt đầu một lần nữa—một khoảng thời gian ngọt ngào tan chảy chỉ dành riêng cho hai đứa, thân thương và quý giá đến vô tận…
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy và thấy mình đang trần như nhộng. Takkun ngủ bên cạnh cũng vậy.
Tôi giật mình kêu lên một tiếng, nhưng sự ngạc nhiên đó chỉ kéo dài trong một giây.
Tâm trí vẫn còn đang mơ màng của tôi bắt đầu từ từ hồi tưởng lại những sự kiện của đêm qua.
Cả người tôi nóng bừng vì xấu hổ, nhưng ngay sau đó, một cảm giác bình yên, dịu dàng và mãn nguyện lại len lỏi khắp cơ thể.
À, phải rồi. Chúng tôi đã thực sự làm tới cùng. Không phải mơ, cũng chẳng phải tưởng tượng—chúng tôi đã thực sự làm chuyện đó…
“Ưm… Ayako-san…” Khi tôi đang ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của cậu, Takkun bắt đầu tỉnh giấc.
“H-Hả? Sao chị lại không mặc đồ…? Khoan, em cũng thế… À, phải rồi, hôm qua…” Giống hệt tôi, Takkun cũng ngạc nhiên một lúc rồi mới nhớ ra mọi chuyện.
Tôi kéo chăn che trước ngực, nói: “Chào buổi sáng, Takkun.”
“Chào buổi sáng chị…”
“Xem ra đêm qua xong việc là chúng ta ngủ luôn thì phải.” Tôi hít một hơi thật sâu. “Chị thấy lạ lắm… Cảm giác như đang lơ lửng trên mây, nhưng cũng như vừa trút được một gánh nặng. Chị đã lo đủ thứ, nhưng giờ xong rồi lại thấy nó cũng không phải chuyện gì to tát lắm.”
“C-Chị xin lỗi vì đã không thể làm nó trở nên to tát hơn…”
“Hả? Ồ! Không, không! Ý chị không phải thế!”
Chết rồi! Trông Takkun lại mất hết cả tự tin của một người đàn ông rồi!
Cái vẻ mặt đó y hệt như lúc cậu ấy bị “cướp cò”!
“Vì là lần đầu nên chị đã lo lắng đủ thứ chuyện…” tôi vội giải thích. “Nào là liệu có đau lắm không, liệu mình có mắc phải sai lầm ngớ ngẩn nào không. Rồi chị còn sợ rằng cả thế giới của mình sẽ hoàn toàn đảo lộn.”
Takkun chăm chú lắng nghe. “Nhưng cuối cùng thì cũng chẳng có gì thay đổi cả.”
Mọi thứ đều là lần đầu, một trải nghiệm hoàn toàn mới. Tôi đã có vô số những khám phá, đã được thấy một khía cạnh khác của người mình yêu, nhưng… chẳng có gì thay đổi.
Cảm xúc sâu thẳm trong tôi vẫn vẹn nguyên. Thậm chí, nó còn như được vun đắp để ngày một lớn dần hơn.
“Chị cảm thấy nó không phải là một sự thay đổi chấn động như mình tưởng, mà chỉ đơn giản là một sự kiện nối dài trên con đường tình yêu thôi,” tôi tiếp tục.
Takkun vẫn đang chăm chú lắng nghe. “V-Vì thế không phải là em không ‘to tát’ hay gì đâu nhé. Ngược lại là đằng khác. Về… về chuyện đó thì em ‘khủng’ lắm đấy, chị bất ngờ luôn. Cứ như là sự bùng nổ của tuổi trẻ và nam tính vậy, chị hoàn toàn không có gì để phàn nàn hết!”
“Nói cách khác là…?”
“Nói cách khác là chị… chị r-rất thỏa— Thôi đi! T-Trời đất ơi! Đừng bắt chị nói ra mà!”
“Á.” Xấu hổ quá, tôi vớ lấy cái gối đập tới tấp vào người Takkun.
“C-Chị xin lỗi, chị lỡ lời… Á! Khoan, xin thua!” Cuối cùng không chịu nổi những đòn tấn công, Takkun liền nắm lấy cổ tay tôi, giữ lại. “Em xin lỗi! Xin chị tha cho em.”
“Ý em là, chị biết là em đang…”
Cả hai chúng tôi im bặt, nhìn nhau đắm đuối. Cả hai đều không một mảnh vải che thân, đang ở trên giường.
Không khí có vẻ như có thể bùng cháy trở lại bất cứ lúc nào, nhưng rồi… mắt tôi liếc về phía chiếc đồng hồ treo trên tường sau lưng cậu.
“C-Cái gì?! Đ-Đã tám giờ rồi á?!” tôi hét lên, phá tan mọi bầu không khí lãng mạn.
Tôi hoàn toàn bị sốc. Tám giờ?! Tám giờ rồi sao?! Chính xác là tám giờ kém năm, nhưng gay go rồi! Hôm nay là thứ Hai!
Chị phải đi làm!
“Cái gì?! Ôi không, tám giờ thật rồi!” Takkun cũng hốt hoảng sau khi kiểm tra điện thoại.
Vậy là khả năng đồng hồ treo tường bị sai đã không còn.
“L-Làm sao đây…? Hôm nay em có buổi thực tập đúng không?”
“Vâng. Em sát giờ lắm rồi… nhưng chắc chị còn gấp hơn.”
“Ừ… Chín giờ chị có cuộc họp công ty…”
Tiêu thật rồi. Hôm qua mọi chuyện rối tung lên nên cả hai đứa đều quên đặt báo thức.
Đã thế lại còn kiệt sức nên ngủ say như chết.
“Chết tiệt, em xin lỗi… Giá mà chúng ta đi ngủ sớm hơn… Tất cả là tại em cứ đòi hỏi hết lần này đến lần khác.”
“K-Không sao, không phải lỗi của em đâu Takkun. Mà nói đúng ra, về cuối chính chị mới là người gợi ý— Khoan, giờ không phải lúc để nói chuyện này!”
Tôi cố gắng lao ra khỏi giường, nhưng một vấn đề khác lại nảy sinh.
“Khoan đã, Ayako-san, chị đang không mặc gì!”
“Á!” Chết rồi! Mình đang trần như nhộng! Mà thôi, chắc cũng chẳng có gì phải xấu hổ khi mà đêm qua cậu ấy đã thấy hết rồi, nhưng mà vẫn xấu hổ lắm!
Cứ thế này mà đi lại trong nhà thì chẳng khác nào vứt bỏ hết sự nữ tính, mình không thích thế!
“Urgh… Đưa chị cái chăn, Takkun.” Tôi định quấn chăn để đi lấy đồ thay, nhưng…
“Ừm, thì…”
…thật bất ngờ, Takkun lại từ chối. “Bây giờ thì không được ạ.”
“Hả? C-Cái gì?!” Tôi mất vài giây để hiểu ý cậu. “T-Tại sao?! Sao lại thế?!”
“B-Bây giờ là buổi sáng mà chị…”
“Nhưng hôm qua, sau bao nhiêu lần như thế…”
“Nhưng đã qua cả một đêm rồi…”
“Woa… Sức trẻ đúng là đáng gờm thật… Khoan, vấn đề không phải là cái đó! Chị không có thời gian đâu! Trễ làm mất!”
Giữa cảnh hỗn loạn tột độ, bằng cách nào đó tôi cũng ra khỏi được giường và bắt đầu chuẩn bị.
Tôi không có thời gian để ăn sáng. Tôi rửa mặt, đánh răng, trang điểm rồi vội vàng khoác bộ vest vào người.
“C-Chị đi nhé, Takkun. Thực tập tốt nhé!”
“Chị đi cẩn thận!” Trong lúc Takkun bắt đầu thu dọn bãi chiến trường quần áo của đêm qua, tôi đã bằng cách nào đó chuẩn bị xong và đi ra đến cửa.
“Ừm…” Takkun ngập ngừng gọi với theo trước khi tôi kịp đi.
“Hửm?” Tôi quay lại nhìn cậu sau khi đã xỏ giày.
“Chúc chị một ngày tốt lành,” cậu nói với một nụ cười thật tự nhiên.
Vẫn là câu nói quen thuộc mỗi sáng, nhưng không hiểu sao, hôm nay tôi lại cảm thấy nó đặc biệt hơn hẳn.
“Em cũng vậy nhé,” tôi nói, trong lòng vẫn còn lâng lâng dư vị từ những lời của cậu trong lúc chạy ra khỏi cửa.
Bình thường tôi sẽ đi bộ ra ga tàu, nhưng hôm nay tôi vẫy một chiếc taxi và đi thẳng đến công ty.
Nhờ vậy, tôi đã đến nơi vừa kịp lúc.
Tôi lao vào tòa nhà văn phòng và chạy về phía thang máy. “Ồ, giữ cửa! Giữ cửa giúp tôi với!”
Người bên trong đã giữ cửa lại, giúp tôi kịp lao vào.
Sau khi thở hổn hển lấy lại sức và ngẩng mặt lên, tôi mới nhận ra người trong thang máy là ai. “Y-Yumemi?!”
“Chào buổi sáng, Ayako.” Người bên trong là một phụ nữ xinh đẹp trong bộ vest công sở với ánh mắt đầy ẩn ý—Yumemi Oinomori, chủ tịch công ty chúng tôi.
“Hiếm thấy cậu đi làm muộn thế nhỉ,” cô ấy nói trong lúc nhấn nút chọn tầng của Light Ship.
“Ha ha, tớ ngủ quên một chút…”
“Thế à? Takumi không gọi cậu dậy sao?” Yumemi biết chuyện chúng tôi sống chung—hay nói đúng hơn, cô ấy chính là người đã giật dây cho mọi chuyện.
“Ừm, Takkun cũng ngủ quên luôn…” Tôi chỉ dám nói đến đó. Chết rồi—không thể nói thêm được nữa.
Viện một cái cớ với sếp vì suýt đi muộn thì không sao, nhưng nếu cứ tiếp tục đào sâu, khả năng cao là cô ấy sẽ đánh hơi ra điều gì đó.
“Ra vậy…” Yumemi đặt tay lên cằm, ra vẻ đăm chiêu.
Rồi ánh mắt cô ấy chuyển xuống cổ tôi, và một nụ cười ranh mãnh nở trên môi. “Ồ hô. Hiểu rồi nha…”
“C-Có chuyện gì sao…?”
“Tớ đang tự hỏi không biết có phải cậu đã trở thành kiểu phụ nữ đi làm với vết hickey trên cổ rồi không, và xem ra…”
“Cái gì?! K-Không có đâu! Tớ đã dặn em ấy cổ là vùng cấm rồi mà! Ối—” Theo phản xạ, tôi đưa tay lên che cổ và ngay lập tức nhận ra mình đã sập bẫy.
Chết tiệt. Mình bị lừa rồi!
“Hửm. Ra là vậy. Thế là tớ đoán đúng rồi à?” Kế hoạch của Yumemi đã thành công mỹ mãn, cô ấy nhìn tôi chằm chằm với một nụ cười đắc thắng. “Xem ra đêm qua có người vui vẻ ra trò nhỉ.”
Tôi chỉ biết rên lên một tiếng bực bội.
“Tớ đoán là sau bao ngày dậm chân tại chỗ, cuối cùng hai người cũng đã tiến thêm một bước rồi nhỉ. Ha ha, nhất định phải kể cho tớ nghe toàn bộ chi tiết đấy. Chuẩn bị tinh thần cho lần sau đi uống đi là vừa!”
“C-Đây là quấy rối tình dục nơi công sở đấy, cậu biết không?” Tôi chỉ có thể yếu ớt phản kháng trước niềm vui không thèm che giấu của Yumemi khi trêu chọc mình.
Sau một tuần sống chung với người bạn trai đầu tiên trong đời, tôi, Ayako Katsuragi, một phụ nữ ngoài ba mươi, cuối cùng đã đưa mối quan hệ của mình tiến thêm một bước.


0 Bình luận