You Like Me, Not My Daugh...
Nozomi Kota Giuniu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 06

Chương Mở Đầu

0 Bình luận - Độ dài: 1,655 từ - Cập nhật:

Ngay cả bây giờ, tôi vẫn nhớ như in ngày hôm đó. Cái ngày một sinh linh bé bỏng chào đời—ngày tôi được tận mắt chứng kiến sự mầu nhiệm của sinh mệnh và nhận ra nó quý giá đến nhường nào.

Mà, người sinh ra con bé đâu phải là tôi…

“Chị Miwako!”

Đó là chuyện của mười lăm năm về trước. Khi ấy tôi vẫn còn là học sinh, và vừa nhận được điện thoại báo tin, tôi đã tức tốc chạy từ trường đến thẳng khoa sản nơi chị tôi đang nằm. Vừa đẩy tung cửa bước vào, tôi đã thấy chị đang nằm trên giường trong bộ quần áo bệnh nhân.

“Ồ, Ayako à.” Chị cố ngồi dậy, nhưng tôi đã vội ngăn lại.

“Thôi ạ, không sao đâu! Chị cứ nằm nghỉ đi. Chắc chị mệt lắm rồi.”

“Ừm, nếu em đã nói vậy... Em đến nhanh thật đấy.”

“Em chạy đến đây ngay khi tan học luôn đó,” tôi giải thích.

“Em đâu cần phải vội vàng như thế.”

“Tất nhiên là phải vội rồi ạ,” tôi quả quyết.

Trông chị có vẻ hơi kiệt sức, nhưng nụ cười hiền dịu thường ngày vẫn nở trên môi. Mừng quá.

Mẹ có nói qua điện thoại rằng cả chị và em bé đều khỏe mạnh, nhưng phải tận mắt nhìn thấy chị bình an thì tôi mới thực sự an lòng.

Miwako Niozaki là chị ruột của tôi, Ayako Katsuragi. Chị ấy đã kết hôn vào năm ngoái và đổi họ từ “Katsuragi” sang “Niozaki”.

Dù chị từng bảo hai vợ chồng muốn tận hưởng cuộc sống tân hôn thêm một thời gian, nhưng chỉ vài tháng sau khi cưới, chị đã mang thai… và thế là ngày hôm nay đã đến.

Chị tôi đã chiến thắng khải hoàn trong trận chiến sinh tử mang tên sinh nở.

“Wow…”

Ngay cạnh giường chị là một chiếc nôi có bánh xe, và bên trong chiếc giỏ trong suốt ấy là một em bé đang mặc bộ đồ sơ sinh màu trắng.

Gương mặt con bé hãy còn nhăn nheo, đôi bàn tay thì bé xíu không thể tả.

Mỗi khi con bé khẽ cựa mình, mái tóc mềm như tơ của nó lại khẽ lay động.

Đôi mắt trong veo, ngơ ngác của em bé cứ đảo quanh khắp phòng. Con bé đáng yêu quá đỗi, và nó đã hoàn toàn chiếm lấy trái tim tôi.

“D-Dễ thương quá!” Cái gì thế này?! Con bé đáng yêu chết đi được! Sao lại có một sinh linh dễ thương đến thế này tồn tại trên đời được chứ?!

“Chà... Mọi thứ trên người con bé đều thật nhỏ nhắn... Dễ thương, chỉ có thể nói là vậy thôi. Dễ thương quá đi mất.”

“Được rồi, bình tĩnh lại nào em,” chị tôi khúc khích cười.

“À, em quên hỏi, là bé gái phải không chị?”

“Đúng vậy đó, y như kết quả siêu âm.”

“Bé gái à? Thảo nào—trông mặt con bé dễ thương thế này cơ mà. Ồ, đôi mắt con bé trông giống hệt chị nhỉ?”

Cơn phấn khích trong tôi vẫn chưa hề nguôi ngoai.

“Trẻ sơ sinh đứa nào trông cũng như nhau cả thôi.” Chị tôi bật cười khan.

“Này chị Miwako... Em… em bế con bé được không ạ?”

“Được chứ. Cẩn thận nhé—cổ con bé còn yếu lắm đấy.”

“E-Em biết rồi…”

Tôi thận trọng đưa tay ra. Tôi đã tập cách bế em bé từ trước rồi.

Tôi từ từ bế con bé lên, cẩn thận đỡ lấy phần đầu để nó không bị ngửa ra sau.

May mắn thay, tôi đã bế được con bé lên mà không làm nó khóc.

Lúc đầu, tôi cảm thấy con bé thật nhẹ—nhỏ bé và mỏng manh làm sao. Thật khó tin là cả một con người lại có thể nhẹ đến thế.

Nhưng dần dần, khi đứa trẻ nằm gọn trong vòng tay, sức nặng của con bé bắt đầu thấm vào da thịt tôi. Việc nhận ra rằng cả một sinh mệnh đang nép mình vào lồng ngực khiến tôi cảm thấy con bé ngày một nặng hơn.

Đây là sinh mệnh mà chị tôi đã ấp iu trong cơ thể mình suốt chín tháng qua…

“Sao thế em?” chị tôi hỏi.

“Em vẫn không tài nào tin được... Mới vài giờ trước con bé vẫn còn ở trong bụng chị, đúng không ạ?”

“Phải đấy... Chị vừa mới trải qua một trận nhớ đời để sinh được nó ra đây.”

Nét mệt mỏi trên gương mặt chị tôi bỗng trở nên rõ rệt hơn hẳn.

“V-Vậy có vất vả như chị tưởng tượng không ạ?”

“Không phải là vất vả đâu... mà là khốc liệt. Từ mà chị sẽ dùng là ‘khốc liệt’.”

“Khốc liệt á?!”

“Nó đau, nó nhức... Mọi thứ đều khốc liệt. Đó là một cơn đau mà chỉ những ai đã trải qua mới có thể hiểu được... Cơn đau co thắt cứ hành hạ chị mãi không dứt... Chưa kể các bác sĩ còn rạch người chị nữa.”

“H-Họ rạch người chị á?!”

“Người ta gọi đó là rạch tầng sinh môn... Đôi khi họ sẽ cắt sẵn một đường để em bé dễ chui ra hơn. Nghe nói là làm thế sẽ lành nhanh hơn là cố rặn rồi bị rách. Nhưng chị không ngờ họ lại cứ thế dùng kéo cắt xoẹt một cái, mà cũng chẳng có thuốc tê gì cả…”

Tôi kinh hoàng há hốc miệng, và chị tôi kể tiếp.

“Họ nói chị sẽ không thấy đau, và đúng là lúc cắt thì không đau thật, nhưng... khâu lại sau đó mới đau... Thực ra bây giờ nó vẫn còn đau lắm…” Vẻ mặt chị Miwako lúc nói trông như sắp chết đến nơi.

Chỉ tưởng tượng cơn đau mà chị đang phải chịu đựng cũng khiến tôi vô thức khép chặt hai đầu gối lại.

“N-Nhưng mà, anh Niozaki đã xin nghỉ phép để ở bên cạnh chị mà, phải không? Có chồng ở cùng chắc cũng an tâm hơn chứ ạ...?”

“Chị cũng biết ơn, nhưng... nói thật là có chồng ở đó hay không cũng vô dụng như nhau. Chị cảm thấy như mình sắp chết đến nơi, nên tất cả những gì anh ấy nói đều khiến chị nghĩ, ‘Chắc anh nghĩ chuyện này dễ dàng lắm nhỉ?!’ Và khi chị nhờ anh ấy mát-xa, anh ấy cứ xoa bóp sai chỗ hoài. Đã thế, ngay sau khi chị vừa sinh xong, anh ấy còn chĩa máy ảnh vào mặt chị, trong khi chị không hề trang điểm và đầu bù tóc rối như một mớ hỗn độn…”

“Ôi-Ồ...” Chị tôi thường ngày hiền lành và dịu dàng là thế, mà giờ lại đang bực bội ra mặt. Sinh nở đúng là không phải chuyện đùa.

Sinh con không chỉ là một trải nghiệm hạnh phúc—đó là một cuộc đấu tranh sinh tử, nơi người ta liều cả mạng sống của mình để mang một sinh mệnh khác đến với thế giới.

“Nhưng, em biết không...” chị tôi lại cất lời sau khi hít một hơi. Chị bình yên nhìn về phía em bé trong vòng tay tôi.

“Cho dù nó có đau đớn và dằn vặt đến đâu... thì mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt con bé, chị lại thấy yêu tất cả những điều đó. Lạ thật...”

“Chị Miwako...” Nụ cười hạnh phúc viên mãn trên khuôn mặt chị cũng sưởi ấm trái tim tôi.

Sinh nở là một trận chiến liều cả mạng sống, và nó không hoàn toàn là một trải nghiệm hạnh phúc, nhưng... không còn nghi ngờ gì nữa, nó tràn ngập niềm vui.

“À, phải rồi, còn tên của con bé thì sao ạ? Chị quyết định chưa?”

“Viết ở ngay kia kìa,” chị tôi nói, chỉ vào một chiếc bàn ở góc phòng.

Trên bàn là một tấm bảng đặt tên sơ sinh truyền thống, nơi cha mẹ sẽ viết tay tên con mình bằng thư pháp.

Chị Miwako và chồng đã dùng bút lông để viết lên đó hai ký tự.

“Tên này đọc là ‘Miu’ ạ...?”

“Đúng vậy. Miu, với ý nghĩa ‘bộ lông vũ xinh đẹp’.”

“Ra vậy, một cái tên thật dễ thương.” Tôi lại nhìn xuống em bé trong vòng tay mình—nhìn Miu.

“Vậy, con là Miu nhỉ? Miu. Miu! Dì là Dì Ayako đây! Chàooo con!”

Tất nhiên, con bé không đáp lại khi tôi gọi tên nó. Vẻ mặt nó vẫn ngơ ngác như trước.

“Là chị nghĩ ra cái tên này à?”

“Ừm. Tụi chị đã thỏa thuận rằng nếu là con trai thì anh ấy sẽ đặt tên, còn nếu là con gái thì chị sẽ đặt.”

“Tên này có ý nghĩa gì đặc biệt không ạ? Ví dụ như, chị chọn nó vì muốn con bé trở thành một đứa trẻ như thế nào đó?”

“Nói đúng ra thì, có đấy.”

“Là gì thế ạ? Nói em nghe đi, nói đi mà!”

“Ý nghĩa đằng sau nó là...” chị tôi bắt đầu với một tiếng cười khúc khích.

Chị trông rất hạnh phúc, nhưng đồng thời, có một điều gì đó tinh nghịch trong nét mặt chị, giống như khi một đứa trẻ đang bày ra một trò đùa.

Sau đó, chị nói cho tôi biết ý nghĩa đằng sau cái tên mà chị đã chọn cho con mình.

Thành thật mà nói... nó hơi làm tôi thất vọng một chút. Nhưng đồng thời, đó lại là một điều rất đúng kiểu của chị.

Vì một lý do nào đó, tôi cảm thấy một người có thể nghĩ ra tên cho con mình theo cách như vậy sẽ trở thành một người mẹ tốt—tôi chắc chắn rằng chị sẽ có thể nuôi dạy Miu trở thành một người tuyệt vời.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận