You Like Me, Not My Daugh...
Nozomi Kota Giuniu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 05

Chương 6 Hẹn Hò và Bí Mật

0 Bình luận - Độ dài: 2,342 từ - Cập nhật:

Hồi cao trung, sau khi mọi chuyện rắc rối liên quan đến Arisa Odaki đã được giải quyết, cậu ấy đã tỏ tình với tôi.

Cậu ấy nói rằng cậu ấy thích tôi, và muốn tôi trở thành bạn trai thật sự của cậu ấy.

Lúc thổ lộ, tôi có thể cảm nhận được sự chân thành tuyệt đối trong từng lời cậu ấy nói—cậu ấy thật lòng mong tôi đồng ý, và đã dốc hết can đảm để bày tỏ tình cảm của mình.

Đó không phải là lần đầu tiên tôi được một cô gái tỏ tình—sau khi tham gia một giải bơi cấp tỉnh, vài em khóa dưới mà tôi chẳng mấy khi trò chuyện đã ngỏ lời và gửi thư tình cho tôi.

Nhưng lời tỏ tình của Arisa lại có một sức nặng khác hẳn.

Từ nét mặt đến cách dùng từ của cậu ấy, mọi thứ đều cho thấy rõ chuyện này hệ trọng đến nhường nào... thế nhưng, dù cho tình cảm ấy có chân thành đến đâu, câu trả lời của tôi vẫn chỉ có một.

“Mình xin lỗi,” tôi đáp rành rọt, dứt khoát. “Cảm ơn cậu đã nói ra tình cảm của mình. Mình thật sự trân trọng điều đó, nhưng... mình xin lỗi. Mình không thể làm bạn trai của cậu được.”

“Ha ha...” Arisa bật cười, như thể muốn che đi phản ứng thật của mình. “T-Tất nhiên rồi. Mình biết mà. Mình cũng xin lỗi, vì đã đường đột ngỏ lời.” Giọng cậu ấy vui vẻ một cách lạ thường.

Cậu ấy đang cố tỏ ra như không có gì, nhưng trông cậu ấy như sắp khóc đến nơi.

“Cậu chỉ đóng vai đó vì mình nhờ thôi mà. Cậu đối tốt với mình chỉ vì bản tính cậu tốt bụng... Ha ha, trời ạ, mình đúng là đã hiểu lầm tai hại. Cứ ngỡ là mình thật sự có cơ hội chứ.”

Tôi không biết phải nói gì thêm với cậu ấy.

“Nhân tiện... cậu cho mình biết lý do từ chối được không?” cậu ấy hỏi. “Mình muốn cố gắng cải thiện những gì có thể...” Trông cậu ấy như có thể bật khóc bất cứ lúc nào, và lồng ngực tôi quặn thắt lại.

“Vấn đề không nằm ở cậu đâu...” tôi nói rõ ràng. Tôi muốn dùng sự chân thành của chính mình để đáp lại tấm chân tình tha thiết ấy. “Mình đã thích người khác rồi.”

Trời đã hơn năm giờ chiều.

Kết thúc ngày thực tập đầu tiên, tôi đang đi bộ ra ga cùng Arisa Odaki.

Vì chúng tôi cùng về qua một ga nên mọi chuyện tự nhiên thành ra như vậy.

“Trời, tớ bất ngờ thật đấy,” Arisa vui vẻ nói khi đi bên cạnh tôi. “Chưa bao giờ tớ nghĩ sẽ gặp lại cậu thế này đâu, Takumi. Đúng là thế giới này nhỏ thật.”

“Tớ không biết cậu lên Tokyo học đại học đấy...” tôi đáp.

“Ừ, tớ đang sống một mình. Cậu học trường ở quê đúng không?”

“Ừ.”

“Ngạc nhiên thật, không ngờ cậu lại đến tận đây để thực tập.”

“Chuyện này hơi dài dòng, nhưng... cơ bản là tớ được người quen giới thiệu.”

“Ồ, tớ cũng thế. Một anh khóa trên trong câu lạc bộ của tớ vào làm ở Lilystart, nên tớ có được suất thực tập này qua mối quan hệ đó.”

Thật là một sự trùng hợp khó tin—rời quê nhà lên Tokyo thực tập, lại gặp đúng người quen cũng đã chuyển lên đây học đại học.

Mà, nói đi cũng phải nói lại, trường hợp của tôi vẫn lạ lùng hơn.

Arisa được người quen ở trường giới thiệu, một kiểu quan hệ khá phổ biến, còn con đường của tôi thì phức tạp hơn nhiều.

“Này, mai cậu định mặc gì?” cậu ấy hỏi.

“Chắc là thường phục thôi. Nhưng vẫn sẽ chọn bộ nào trông lịch sự một chút.”

“Tớ cũng vậy,” Arisa nói rồi thở dài. “Hôm nay đúng là một cú lừa. Tớ cứ sợ mấy cái bẫy ‘trang phục tự do’, nên đã nghĩ chỉ cần đóng bộ vest là sẽ ổn... Ai ngờ lại bị mọi người cười cho một trận.”

“Ha ha, tớ cũng mặc vest vì lý do y hệt.”

“Đúng không? Ai mà chẳng nghĩ thế. Anh Yoshino chẳng hiểu gì về hoàn cảnh éo le của hội sinh viên đi tìm việc như chúng ta cả!”

Cả hai cùng bật cười vì sự ngố tàu của mình. Một cảm giác thật lạ—tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày lại trò chuyện với Arisa như thế này.

Thật lòng mà nói, tôi đã ngỡ rằng chuyện của chúng tôi đã kết thúc từ hồi cao trung.

Tôi chưa từng có ý định liên lạc, và có lẽ cậu ấy cũng vậy.

Bởi vì, cái cách mà mối quan hệ của chúng tôi đã chấm dứt...

“Hoài niệm thật đấy...” Arisa nói, nét mặt chợt chùng xuống. “Đi bộ cùng cậu thế này làm tớ nhớ lại hồi cao trung. Chúng ta hay cùng nhau đi ra ga sau giờ học, cậu nhớ không?”

Tôi im lặng. “Tớ xin lỗi về chuyện lúc đó nhé,” cậu ấy nói thêm. “Vì tớ mà cậu bị lôi vào một chuyện phiền phức.”

“Cậu không cần phải xin lỗi đâu...”

“Tớ đã nghĩ chắc chúng ta sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa... Tớ không biết phải đối mặt với cậu ra sao, và cứ lo rằng gặp lại sẽ rất khó xử.”

Đột nhiên, cậu ấy nở một nụ cười rạng rỡ, y như hồi cao trung.

“Nhưng... tớ rất vui vì đã gặp lại cậu hôm nay, Takumi.”

Nụ cười ấy thật sự tươi tắn, như thể xuất phát từ tận đáy lòng.

“Cảm giác này giống như là, ừm... một liệu pháp sốc ấy? Tớ chẳng bao giờ đủ can đảm để tự mình liên lạc, nhưng nhờ cuộc hội ngộ bất ngờ hôm nay, tớ đã sốc đến mức chẳng còn cảm thấy khó xử nữa.”

Trong lúc tôi còn đang ngẫm nghĩ, cậu ấy nói tiếp, “Người ta nói nỗi sợ thường tệ hơn chính mối nguy là đúng thật. Chắc tớ phải cảm ơn ông trời vì cuộc gặp gỡ định mệnh này. Có lẽ Ngài đã sắp đặt cho chúng ta.”

“Trông cậu vui vẻ hơn nhiều rồi đấy, Arisa...” cuối cùng tôi cũng lên tiếng.

“Hả? Thật không? Chà... chắc vậy thật. Tớ đang có một cuộc sống sinh viên rất vui vẻ. Tớ của bây giờ khác xa con bé nhà quê vùng Tohoku ngày xưa rồi,” cậu ấy nói đùa với một nụ cười tinh nghịch.

Có lẽ cậu ấy đã khác thật—cả hai chúng tôi đều đã thay đổi. Mọi thứ đều khác, từ tuổi tác, trường lớp, vị thế, thế giới mà chúng tôi đang sống, và... cả người mà chúng tôi đang hẹn hò.

“Này, nhân dịp tái ngộ, đi làm một ly ăn mừng không?”

Arisa làm động tác cụng ly khi thản nhiên rủ tôi. “Tớ biết nhiều quán ngon bổ rẻ lắm.”

“Tớ xin kiếu...” tôi khẽ lắc đầu.

“Hả? Sao thế? Tớ biết mai phải đi làm, nhưng chỉ một lát thôi thì có sao đâu. Hay là tửu lượng cậu kém?”

“Không phải vậy,” tôi quả quyết. “Tớ có bạn gái rồi.” Arisa im bặt.

Mắt cậu ấy mở to, và cậu ấy khựng lại trong giây lát.

Tôi biết cậu ấy đã dừng lại, nhưng tôi vẫn bước tiếp, không hề chậm lại vì sự ngập ngừng của cậu ấy.

“Vì vậy, tớ không muốn đi uống riêng với một cô gái khác.”

“Hả... Tớ hiểu rồi.” Sau một thoáng chần chừ, Arisa vội bước nhanh để bắt kịp tôi.

“Cậu hẹn hò từ khi nào thế?”

“Chúng tớ mới quen nhau gần đây.”

“Bạn cùng trường à?”

“Không... Nhưng cô ấy cũng ở gần đó.”

“Hm, ra vậy. Cũng phải thôi nhỉ.” Arisa có vẻ vẫn còn hơi bất ngờ. “Nhưng đi uống với một người bạn cũ thì có sao đâu? Hay là bạn gái cậu khó tính lắm à? Thuộc tuýp hay ghen tuông chiếm hữu sao?”

“Không phải cô ấy cấm đoán. Mà là do chính tớ muốn như vậy.”

“Chà, cậu vẫn nghiêm túc như ngày nào nhỉ?” cậu ấy trêu. Rồi, một nụ cười chững chạc, điều mà tôi chưa từng thấy ở cậu ấy hồi cao trung, chợt hiện lên. “Cậu vẫn vậy, Takumi. Ngay từ hồi đó tớ đã nghĩ, ai được hẹn hò với cậu chắc chắn sẽ may mắn lắm.”

Tôi không biết phải đáp lại thế nào. “Được rồi, hiểu rồi—chúng ta sẽ không làm những chuyện dễ gây hiểu lầm,” cậu ấy nói chắc nịch. “Để khi khác chúng ta đi uống... lúc nào có thêm người khác nữa.”

Cuộc trò chuyện vừa dứt thì chúng tôi cũng đến ga. “Vậy nhé, tớ đi tuyến này,” cậu ấy nói.

“Ừ.”

“Hẹn gặp lại ngày mai.” Cậu ấy vẫy tay chào rồi hòa vào dòng người.

Nhìn theo bóng cậu ấy khuất dần, tôi bước về phía sân ga của mình.

Một cảm giác u ám khó tả bắt đầu bao trùm lấy tâm trí tôi. Chết tiệt... tình huống này phải xử lý thế nào đây?

Ngay cả khi đã về đến nhà, tôi vẫn không ngừng nghĩ về Arisa Odaki—về việc có nên kể cho Chị Ayako nghe về cậu ấy hay không.

Mình không nghĩ là cần phải nói...

Lúc này, Arisa với tôi chỉ đơn giản là một người bạn học cũ tình cờ gặp lại—không hơn không kém. Việc phải cố tình kể cho Chị Ayako nghe về cậu ấy có cảm giác thật kỳ quặc. Nó làm tôi liên tưởng đến một gã chồng đang vụng trộm, chỉ báo cáo lịch trình chi tiết cho vợ vào những ngày hắn đi với nhân tình... Cố giải thích chỉ khiến mọi thứ thêm đáng ngờ.

Thế nhưng, dù việc kể lể mọi thứ có vẻ khả nghi, thì việc giấu giếm cũng khiến tôi cảm thấy mình không thành thật.

Nếu tôi không cảm thấy có lỗi, thì cứ thẳng thắn nói ra là tốt nhất, nhưng như vậy thì phải nói đến đâu?

Có nên kể lại toàn bộ câu chuyện giữa tôi và Arisa hồi cao trung không?

Thú thật, tôi không muốn.

Đó chẳng phải là một kỷ niệm vui vẻ gì để kể lại, và tôi cũng không nghĩ Chị Ayako sẽ vui khi nghe nó.

Chuyện giữa chúng tôi hồi đó là...

“...kun, Takkun, em có nghe chị nói không?”

“Hả? V-Vâng.” Tôi đã chìm trong dòng suy nghĩ suốt bữa tối, và chỉ giật mình khi nhận ra Chị Ayako đang gọi mình.

Chị ấy đang nhìn tôi với ánh mắt đầy lo lắng. “Ừm... Em xin lỗi. Chúng ta đang nói gì vậy ạ?”

“Chị hỏi em có muốn chị rót thêm trà không...”

“À, vâng, phiền chị ạ.” Tôi vội đưa cốc của mình cho chị. Mình thật thảm hại. Sao mình có thể lơ đãng trước mặt Chị Ayako cơ chứ. Đã vậy còn đang ăn bữa cơm chị nấu mà lại đi nghĩ đến chuyện khác!

“Em ổn không? Trông em có vẻ lơ đãng quá.”

Chị Ayako đưa cho tôi một ly trà lúa mạch đầy trong khi tôi đang chìm trong cảm giác tội lỗi.

“Em xin lỗi, em chỉ đang nghĩ vài chuyện vẩn vơ thôi ạ...”

“Ngày thực tập của em vất vả lắm à?”

“Dạ không, công việc không quá tệ đâu ạ... Hôm nay em chỉ loanh quanh tìm hiểu và chào hỏi mọi người thôi.”

“Thật sao? Vậy mà trông em phiền muộn quá.”

“Không phải em phiền muộn đâu ạ...”

“Chà, nếu có chuyện gì, cứ tâm sự với chị nhé. Em có thể nói với chị bất cứ điều gì,” Chị Ayako nói với một nụ cười dịu dàng.

Nụ cười ấy ấm áp và xinh đẹp, tựa như một nữ thần.

“Về chuyện công việc, chị có nhiều kinh nghiệm hơn một chút, nên nếu em gặp khó khăn gì, chị nghĩ mình có thể giúp được.”

“Chị Ayako...”

“Chà, nói là ‘một chút’, nhưng thực ra là rất nhiều kinh nghiệm đấy. Chị đi làm cũng được mười năm rồi... Thay vì là tiền bối, chị sắp thành ‘lão làng’ đến nơi... Những ngày tháng thanh xuân đại học xa vời quá...”

“Đ-Đâu có đâu ạ, chị đừng tự ti thế,” tôi vội an ủi chị. “Cảm ơn chị nhiều... Nếu có vấn đề gì trong kỳ thực tập, em nhất định sẽ nhờ chị tư vấn ạ.”

Ngay khoảnh khắc nói ra câu đó, lồng ngực tôi nhói đau.

Tôi vội và hết chỗ cơm còn lại trong bát để che giấu cảm xúc. Rồi tôi cầm bát không đứng dậy. “Em đi lấy thêm cơm đây ạ.”

“Thật á? Em vẫn ăn được sao? Chị đã cho em một phần siêu lớn rồi mà.”

“Tại đồ chị nấu ngon quá, em không kìm lòng được.”

“Thôi đi ông tướng. Nịnh nọt cũng vô ích thôi.”

Cả hai chúng tôi cùng bật cười, nhưng một bóng đen vẫn đang lẩn khuất trong lòng tôi.

Ngày hôm đó, tôi đã không kể về Arisa Odaki.

Đó không phải là một quyết định lý trí sau khi đã cân nhắc kỹ càng—chủ yếu là vì tôi không muốn Chị Ayako phải bận tâm những chuyện không đâu... mà thật ra, có lẽ tôi chỉ đang sợ.

Ôi, mình sợ quá... Khoảng thời gian này hạnh phúc đến mức tôi sợ sẽ đánh mất nó.

Tôi đang sống trong giấc mơ mà tôi đã cầu nguyện suốt mười năm qua.

Và một phần trong tôi không muốn bất kỳ gợn sóng nào, dù là nhỏ nhất, khuấy động thế giới bình yên ngọt ngào này.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận