♠
Chuyện này có lẽ chẳng còn mới mẻ gì, nhưng tôi—Aterazawa Takumi—đã ôm một mối tình đơn phương với cùng một người phụ nữ suốt từ năm tôi lên mười.
Chị ấy là mẹ... của cô bạn thuở nhỏ nhà bên cạnh. Chị đã nhận nuôi con gái của chị mình, và tôi đã yêu chị ngay từ khoảnh khắc ấy.
Nói một cách khách quan, chuyện này có lẽ không hề bình thường. Hiếm có chàng trai nào lại có một tình yêu như của tôi—dành trọn vẹn những năm tháng thiếu niên, kể từ năm lên mười, chỉ để tơ tưởng về một người phụ nữ duy nhất.
Nhưng đó là những gì tôi đã làm, ngay cả khi đã vào cấp hai rồi cấp ba.
Bạn bè cùng lớp với tôi đều đang ở tuổi dậy thì, họ thường bàn tán về những cô gái trong khối hay các chị khóa trên xinh đẹp, nhưng người duy nhất tôi nghĩ đến luôn là người phụ nữ sống ở nhà bên.
Khi mình trưởng thành, mình nhất định sẽ tỏ tình với Ayako-san.
Tôi đã quyết định như vậy từ khi mới lên mười, và tôi chưa bao giờ rung động trước bất kỳ cô gái nào khác, chứ đừng nói đến chuyện hẹn hò.
Ánh mắt tôi chưa một giây nào xao lãng, và tôi đã yêu Ayako-san son sắt suốt bao năm qua.
Nói một cách tích cực thì đó là một tình yêu trong sáng... nhưng mặt khác, tôi không thể phủ nhận rằng tình cảm của mình có hơi giống một kẻ bám đuôi.
Dù sao đi nữa, chính vì yêu Ayako-san quá nhiều—vì đã trót lòng yêu một người mà mình không có lấy một phần trăm cơ hội—nên tôi chưa bao giờ có bạn gái.
Với một số người, những năm tháng thiếu niên của tôi hẳn đã trôi qua thật nhạt nhẽo.
Tuy nhiên, có một chuyện. Nếu nói rằng quãng thời gian ấy hoàn toàn chẳng có gì xảy ra, thì tôi là đang nói dối.
Dĩ nhiên, tôi chưa bao giờ phải lòng người phụ nữ nào khác ngoài Ayako-san, cũng chưa từng hẹn hò ai khác—tôi xin thề trước đất trời, nếu sai lời nguyện bị trời tru đất diệt.
Nhưng sẽ là dối trá nếu tôi nói mình không có bất kỳ nuối tiếc nào.
Thời cấp ba, tôi tất nhiên không có bạn gái, nhưng... sự thật là, đã có một người suýt chút nữa trở thành bạn gái tôi.
“Này, Aterazawa...”
Đó là vào năm hai cao trung, khi buổi học đã kết thúc.
Hoàng hôn đang buông xuống, và chúng tôi sóng bước bên nhau đến ga tàu.
Một khoảng lặng đã kéo dài từ lúc chúng tôi bước qua cổng trường, và cô ấy là người lên tiếng trước.
Giọng cô ấy có vẻ hơi lo lắng. Có lẽ sự im lặng khiến cô ấy thấy ngượng ngùng, hoặc cô ấy phá vỡ nó vì nghĩ cho tôi.
“Cậu đã bao giờ đi về nhà thế này chưa...? Một mình với ai đó ấy?” cô ấy hỏi.
“Chưa,” tôi đáp, khẽ lắc đầu. “Đây là lần đầu tiên.”
“Vậy à... Tớ cũng là lần đầu tiên. Đi về nhà với một bạn nam.”
Cô gái trong bộ đồng phục học sinh đỏ mặt, trông có vẻ hơi xấu hổ.
“Tớ từng về cùng các bạn nam trong một nhóm đông rồi, nhưng chưa bao giờ đi riêng thế này. Ha ha, tớ thấy hơi hồi hộp.”
“Ngạc nhiên thật,” tôi đáp. “Cậu có vẻ nổi tiếng lắm mà, Odaki.”
“Gì chứ? Tớ chẳng nổi tiếng chút nào.”
“Người nổi tiếng nào mà chẳng nói thế.”
“Vậy người không nổi tiếng thì nói sao?”
“Ừm... Chắc họ cũng nói là mình không nổi tiếng chút nào.”
“Thì cũng như nhau cả thôi,” cô ấy nói rồi khúc khích cười. Không khí căng thẳng giữa cả hai dường như đã dịu đi đôi chút.
Cô ấy là Odaki Arisa, một bạn nữ cùng lớp tôi. Cô ấy có đôi mắt to và mái tóc dài óng ả, chấm qua vai một chút.
Cô ấy luôn tươi cười, toát lên một vẻ vui vẻ và thanh lịch.
Cô ấy khá thân thiện và dường như hòa đồng với tất cả mọi người trong lớp, không phân biệt nam nữ.
Cô ấy cũng rất được lòng các bạn nam trong khối.
Dù có vẻ ngoài hòa nhã, nhưng dường như cô ấy luôn giữ một ranh giới vô hình.
Cô ấy thân thiện với mọi người, nhưng lại không để ai bước qua một giới hạn nhất định.
Chúng tôi học cùng lớp vào năm hai, nhưng không đặc biệt thân thiết.
Chúng tôi rất ít khi tương tác, chỉ nói chuyện khi có việc cần.
Chỉ là bạn cùng lớp—không hơn không kém. Ít nhất đã là như vậy, cho đến khi cô ấy bàn với tôi về chuyện đó...
“Mà này, chúng ta nên gọi nhau là gì nhỉ?”
“Gọi nhau?” tôi hỏi.
“Tên ấy. Họ của cậu, Aterazawa, hơi khó gọi, nên tớ gọi cậu bằng tên được không?”
“Tùy cậu thôi.”
“Wow, cậu đúng là chẳng quan tâm gì cả nhỉ? Nhưng nói trước nhé, cậu cũng phải làm vậy... Nếu tớ gọi cậu bằng tên, cậu cũng phải gọi tớ bằng tên của tớ.”
“Tại sao tôi phải làm vậy?”
“Luật là thế.”
“Tôi không muốn...”
“Sao lại không?”
“Vì tôi không muốn,” tôi thẳng thừng từ chối.
Nhìn lại lúc đó, tôi thấy mình thật đáng xấu hổ, nhưng một phần con người tôi khi ấy không cho phép bản thân trở nên thân thiết với các cô gái khác hơn mức cần thiết.
Tôi cảm thấy như vậy là không chung thủy—tôi đã yêu Ayako-san, nên tôi không muốn trở thành kiểu người dễ dãi với những cô gái khác trong khi lòng đã có bóng hình ai đó.
Nghĩ lại thì, tôi của ngày đó thật kỳ quặc khi cho rằng việc giữ khoảng cách với những người phụ nữ khác sẽ thánh hóa tình cảm của mình dành cho Ayako-san—đúng là một thằng tự cho mình là trung tâm.
“Chúng ta gọi nhau là gì thì có gì quan trọng đâu chứ?” tôi hỏi.
“Nếu đã không quan trọng thì cậu cứ gọi tớ bằng tên đi... Mà, tớ lại thấy cái cách cậu cứ xoắn xuýt lên vì chuyện này mới đáng ngờ đấy,” cô ấy nói với một nụ cười tinh quái.
“Ồ, không lẽ cậu thích tớ thật rồi? Có khi cậu đang giả vờ hờn dỗi để che đậy cũng nên.”
“Ự...” Tôi không khỏi bối rối.
Không phải là tôi thích cô ấy, chỉ là tôi không thích cái kiểu cô ấy trêu chọc mình.
Hồi đó tôi trẻ con hơn bây giờ nhiều—chưa đủ chín chắn để coi những lời trêu chọc của một cô gái nhẹ tựa lông hồng, nên tôi đã hơi tự ái.
“Arisa...” tôi gọi tên cô ấy.
Odaki Arisa sững người, mặt đỏ bừng. Cô ấy dừng bước, và khuôn mặt, vốn đã ửng hồng dưới ánh hoàng hôn ấm áp, lại càng đỏ hơn.
“Cậu xấu hổ cái gì? Chính cậu bảo tôi gọi thế mà.”
“T-Tớ không có xấu hổ! Chỉ là cậu làm tớ bất ngờ quá thôi!” cô ấy lắp bắp, trông rõ là đang luống cuống.
Cô ấy hắng giọng rồi nói tiếp. “Giờ đến lượt tớ...” Cô ấy nhìn thẳng vào tôi, cố hết sức che giấu vẻ lo lắng.
“T-Takumi...”
“Ừ...” Tôi không biết phải đáp lại thế nào, nên chỉ buột miệng nói thế.
Một khoảng lặng ngượng nghịu bao trùm chúng tôi.
“H-Ha ha, tớ đoán là nó hơi kỳ cục thật. Trước đây chúng ta có mấy khi nói chuyện đâu, mà giờ lại đột nhiên gọi nhau bằng tên.”
Cô ấy cười khúc khích như để xua đi sự lo lắng, rồi quay lưng bước đi.
“Takumi, Takumi... Hm, chắc là mình phải cố gắng để quen dần thôi,” cô ấy tự nhủ, rồi quay lại đối mặt với tôi.
“Dù sao thì, từ hôm nay cậu đã là bạn trai của tớ rồi mà, Takumi,” cô ấy nói, giọng vừa có chút xấu hổ lại vừa có chút phấn khích.
Odaki Arisa là bạn cùng lớp thời cao trung của tôi, và trong một khoảng thời gian vào năm hai, cô ấy đã gọi tôi là “bạn trai” của mình.


0 Bình luận