♥
Dù đầu óc vẫn còn ong ong chưa tiếp thu nổi tình hình, nhưng tôi biết mình không thể cứ bối rối mãi được.
Bắt đầu từ hôm nay—à không, phải là ngay từ bây giờ—chúng tôi sẽ sống chung.
Chúng tôi sẽ cùng nhau san sẻ tháng ngày, ăn chung bàn, ngủ chung một nhà.
Dù lòng vẫn còn rối bời, nhưng trước mắt, tôi quyết định đi dọn dẹp đồ đạc của mình.
Tôi treo quần áo vào tủ, xếp bộ đồ ăn mang theo lên kệ bếp.
Vì cứ đinh ninh là sẽ ở một mình nên tôi chỉ mang đủ đồ dùng cá nhân, thành ra lại phải đi mua sắm thêm cho Takkun.
Giải quyết xong mấy việc lặt vặt, trời cũng nhanh chóng ngả về chiều.
Quần áo và vật dụng cá nhân đã đâu vào đấy, giờ tôi phải tính xem tối nay ăn gì.
Trong căn hộ có một cái tủ lạnh, nhưng dĩ nhiên là giờ nó trống không, thế nên Takkun và tôi cùng nhau ra ngoài mua đồ ăn tối.
“Chà, em sắp thực tập ở Lilystart cơ à?”
Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện trên những con đường còn lạ lẫm.
Điểm đến của chúng tôi là siêu thị gần nhất trong khu—đó là nơi đầu tiên hiện ra khi tôi tra các cửa hàng quanh đây, cách khu chung cư khoảng mười phút đi bộ.
Dĩ nhiên đây là lần đầu chúng tôi tới, nhưng đường đi cũng không quá lắt léo, nên tôi nghĩ dù có mải nói chuyện một chút thì chắc cũng không đến nỗi đi lạc.
“Chị biết công ty đó sao, Ayako-san?”
“Ừ, bên chị cũng hợp tác với họ nhiều.”
Lilystart là một công ty khởi nghiệp đang lên, chuyên cung cấp các dịch vụ web và ứng dụng.
Mấy năm gần đây, họ mới ra mắt một ứng dụng manga, nhờ đó mà hợp tác chặt chẽ với Light Ship.
À, phải rồi, tôi nhớ loáng thoáng nghe nói công ty đó là do bạn của Yumemi thành lập.
“Chị không biết em lại muốn theo đuổi lĩnh vực này đấy,” tôi nói.
“Cũng không hẳn là em nhắm chính xác vào ngành này, nhưng em cũng có ý tưởng mơ hồ là muốn làm gì đó liên quan đến web.”
“Nhưng nghỉ học ở trường mấy tháng liền có sao không em?”
“Không sao đâu ạ. Đợt thực tập này em được tính tín chỉ, mà em cũng đã lấy gần hết tín chỉ của năm nay trong kỳ một rồi. Có điều không hiểu sao trong thời gian thực tập em vẫn phải về trường để thi.”
À, đúng rồi. Một số trường đại học có tính tín chỉ cho việc đi thực tập. Takkun cũng học hành nghiêm túc từ năm nhất và đã đăng ký đủ các môn cần thiết, nên việc bỏ lỡ vài buổi giảng chắc cũng chẳng thành vấn đề với em ấy.
“Chị ấn tượng thật đấy, Takkun.”
“Có gì đâu ạ—chuyện này bình thường mà.”
Cuộc trò chuyện ngắn của chúng tôi kết thúc khi cả hai đến siêu thị.
Takkun đẩy một chiếc xe hàng lại, còn tôi thì đặt một cái giỏ vào trong.
Nếu đây là siêu thị quen thuộc gần nhà, tôi đã có thể trổ tài nội trợ lâu năm của mình và mua sắm đâu ra đấy, nhưng ở một nơi xa lạ thế này thì tôi chịu, không thể dẫn dắt được.
Chúng tôi chậm rãi đi một vòng siêu thị để xem xét tình hình.
“Chúng ta phải mua đồ ăn sáng nữa. Em có yêu cầu gì không, Takkun? Ví dụ như em thích ăn bánh mì hay ăn cơm?”
“Em ăn gì cũng được ạ.”
“Vậy à. Ừm…”
“À, em xin lỗi. Trả lời vậy thì cũng như không. Ừm, vậy thì… Nếu phải chọn, em thích bánh mì hơn.”
“Ok. Bữa sáng chị cũng thích ăn bánh mì hơn, vậy quyết định thế nhé. Chúng ta phải mua thêm gì đó để phết lên bánh nữa. Ở nhà có máy nướng bánh mì, chị cũng mang theo cái chảo rán yêu thích của mình rồi, nên…”
“Thế còn bột giặt thì sao ạ?” Takkun hỏi.
“À, chị không có. Lát nữa chúng ta nên mua một ít.”
Cứ thế, chúng tôi vừa đi mua sắm vừa bàn bạc về những thứ cần thiết.
Cảm giác được cùng Takkun bàn tính chuyện cơm nước sau này sao mà lạ lẫm thế này.
Trước đây chúng tôi cũng từng đi mua sắm cùng nhau vài lần, nhưng lần này khác hẳn—hôm nay, chúng tôi đang sắm sửa cho cuộc sống chung của cả hai.
Cứ như thể chúng tôi là—
“Trông chúng ta cứ như vợ chồng mới cưới ấy nhỉ,” Takkun ngượng ngùng buông một câu. Cảm giác như em ấy vừa đọc được suy nghĩ của tôi, khiến tim tôi hẫng đi một nhịp.
“C-Cái gì chứ, em đang nói gì vậy hả, Takkun?”
“Xin lỗi chị, em chỉ buột miệng nghĩ vậy thôi.”
“Em đi nhanh quá rồi đấy! Chúng ta chỉ vừa mới hẹn hò thôi mà… À, nhưng ý chị không phải thế! Ý chị không phải là em đi quá nhanh vì đằng nào chúng ta cũng sẽ cưới nhau, nhưng cũng không phải là chị phản đối chuyện đó, chỉ là…”
“E-Em hiểu mà. Em hiểu chị đang cố nói gì.”
Cả hai chúng tôi đứng sững tại chỗ, mặt đỏ bừng. Cuối cùng, tôi hắng giọng để kéo mọi thứ về đúng quỹ đạo.
“Dù có giống vợ chồng mới cưới hay không, thì việc được cùng nhau ra ngoài một cách tự nhiên thế này thật tuyệt,” tôi nói.
“Chị không nghĩ chúng ta có thể cứ thế này mà cùng nhau đến siêu thị ở khu nhà mình đâu.”
“Vâng, về nhà mà thế này em cũng sẽ thấy hơi ngại,” Takkun nói, gật đầu và cười gượng.
Chúng tôi vẫn chưa công khai mối quan hệ. Cũng không phải chúng tôi cố sống cố chết giấu giếm, nhưng tôi không thể không lo lắng về lời ra tiếng vào của hàng xóm.
Tất nhiên Takkun đã hai mươi tuổi, nên việc chúng tôi hẹn hò chẳng có gì là phạm pháp.
Tuy nhiên, tôi vẫn thấy việc công khai lúc này không ổn chút nào. Dù sao thì, một bà mẹ đơn thân ngoài ba mươi như tôi mà lại hẹn hò với một sinh viên đại học hai mươi tuổi thì cũng chẳng phải chuyện bình thường.
Kiểu gì người ta cũng sẽ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt kỳ quặc.
Tôi hiểu rằng không thể giấu chuyện này mãi, nhưng trước mắt, chúng tôi đã quyết định sẽ tránh làm bất cứ điều gì gây chú ý không cần thiết.
Ngay cả trong tuần lễ bên nhau trước khi tôi lên Tokyo, chúng tôi cũng không hề thể hiện tình cảm ở nơi công cộng.
Chúng tôi đã hẹn hò đi xem bộ phim mùa hè của Love Kaiser, nhưng đó là ở rạp chiếu phim địa phương.
Vì không biết có ai quen nhìn thấy hay không, nên buổi hẹn hò hôm đó chúng tôi đã phải tỏ ra hơi xa cách.
Mà thôi, một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi mà cứ sến sẩm với bạn trai ở nơi công cộng thì bản thân nó đã khó coi rồi…
“Ồ, Takkun, trứng hôm nay giảm giá đặc biệt này! Mỗi người được mua một vỉ. Thích quá, chúng ta may mắn thật!”
“Vâng, đúng là may thật…”
Ngay khi tôi định hào hứng đi về phía quầy trứng, tôi đột nhiên cảm thấy tay mình bị siết chặt.
Takkun, một tay đang vịn xe đẩy, đã dùng tay còn lại để nắm lấy tay tôi.
“Hử?” Tôi quay lại nhìn em ấy, điếng người, còn em ấy thì nhìn đi chỗ khác như thể không có chuyện gì.
Dù thái độ là vậy, tay em ấy vẫn nắm chặt tay tôi, không hề có ý định buông ra.
“Này, Takkun… Ở đây không được đâu.”
“Lỡ chúng ta lạc nhau thì sao.”
“Chị không nghĩ chúng ta sẽ lạc đâu… Ở đây cũng đâu có đông lắm.”
“Không sao đâu ạ. Dù sao thì ở đây cũng chẳng có ai quen biết chúng ta cả.”
Takkun dường như đang có suy nghĩ kiểu “Chuyện ở đâu thì để lại ở đó”.
Đúng là chắc chẳng có ai ở đây biết chúng tôi, nhưng mà…
“Đây là siêu thị đó, em biết không?” tôi nhắc nhở.
Nếu chúng tôi đang hẹn hò ở một nơi nào đó xa nhà thì không nói làm gì, nhưng nắm tay trong một hoạt động thường ngày như thế này ư?!
“Nếu chúng ta nắm tay khi đi mua sắm, trông chúng ta sẽ y hệt một cặp đôi đang phấn khích vì vừa mới dọn về ở chung đấy!”
“Thì chúng ta chính là như vậy mà,” Takkun đáp tỉnh bơ. Đ-Đúng rồi! Chúng ta là một cặp đôi vừa mới dọn về ở chung!
Mình đang hạnh phúc đến phát điên đây! “Nhưng nếu chị thực sự không muốn, em sẽ buông ra.”
“C-Chị đâu có nói là không muốn…”
“Vậy thì chúng ta cứ tiếp tục nắm tay nhé,” Takkun nói, mỉm cười như thể đã chiến thắng.
Em ấy vẫn siết chặt tay tôi rồi bắt đầu bước đi.
Tôi có cảm giác như mình vừa bị cho vào tròng, cứ như thể bị em ấy dụ dỗ vậy.
Thật là không công bằng… Thật sự không công bằng khi em ấy lại nói “Em sẽ buông ra nếu chị muốn.”
Ý mình là, dĩ nhiên là mình không muốn em ấy buông ra rồi…
“Em đúng là một kẻ thao túng có tài đến đáng ngạc nhiên đấy, Takkun à…”
“Hả? Ý chị là sao ạ?”
“Không có gì!”
Và thế là, chúng tôi tiếp tục mua sắm thực phẩm và nhu yếu phẩm hàng ngày.
Dù đôi lúc tay chúng tôi rời nhau, nhưng hễ có cơ hội là chúng tôi lại tìm về với nhau.
Ngay cả trên đường về nhà sau khi mua sắm xong, chúng tôi vẫn nắm tay không rời.
Mình đúng là đang trên mây rồi… Xấu hổ quá đi mất.
Vì hôm nay là ngày đầu tiên đặc biệt, tôi đã định nấu một bữa thịnh soạn, nhưng sau khi mua đủ thứ cần thiết cùng với thực phẩm, trời cũng đã khá muộn.
Vì thế, bữa tối của chúng tôi chỉ là một bữa ăn đơn giản với các món ăn kèm mua sẵn ở siêu thị.
Một lúc sau, trong khi Takkun đang tắm, tôi gọi cho Miu.
Tôi muốn hỏi thăm con bé, và cũng có vài tin tức cần báo cáo.
“Không thể nào! Mẹ sắp sống cùng anh Taku á?!” Miu hét lên kinh ngạc sau khi tôi giải thích đầu đuôi câu chuyện.
Tôi đã có linh cảm vớ vẩn rằng con bé có thể đã thông đồng với Yumemi và biết trước kế hoạch, nhưng xem ra nó cũng hoàn toàn không hay biết gì.
“Hừm, con hiểu rồi… Vui thật đấy. Đúng là không hổ danh cô Yumemi. Cô ấy hành động ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.”
Giọng Miu bớt sốc và chuyển sang thán phục hơn. “Anh Taku cũng cừ thật. Chính con cũng lo cho hai người đấy, mẹ biết không? Vừa mới hẹn hò đã phải yêu xa. Con đã nghĩ sẽ khó khăn lắm và con sẽ phải nghĩ cách để ra tay với tư cách là con gái của mẹ, làm cầu nối giữ hai người lại với nhau, nhưng…” Miu khúc khích cười.
“Xem ra là thừa rồi!” Giọng Miu nghe như thể con bé đang thực sự hả hê trước tình cảnh của tôi.
“Mẹ may mắn thật đấy. Sống với bạn trai nghe vui ghê.”
“Đừng có nói vớ vẩn…”
“Sao ạ? Mẹ không vui về chuyện này à?”
“K-Không phải mẹ không vui, chỉ là… Chuyện này đột ngột quá nên mẹ chưa kịp chuẩn bị tâm lý.”
“Mẹ lúc nào cũng khó chiều thế đấy, mẹ biết không? Mẹ cứ nên vui mừng vì được trải nghiệm cuộc sống tân hôn sớm đi.”
“T-Tân hôn?!” Trời ạ, cả Miu lẫn Takkun sao cứ lái sang chuyện đó thế không biết!
“Còn quá sớm để nghĩ về chuyện đó. Bọn mẹ chỉ vừa mới bắt đầu hẹn hò thôi.”
“Ý con là, nếu đây là một cặp đôi sinh viên sống chung, thì con sẽ nói là quá sớm, nhưng… mẹ có biết mẹ bao nhiêu tuổi rồi không?”
“Ực.”
“Mẹ ba mươi-[BÍ MẬT] rồi, đúng không?”
“Ự-Ực…”
“Năm sau là mẹ ba mươi-[BÍ MẬT] đấy.” Tôi chỉ biết rên rỉ đáp lại.
“Không sớm đâu ạ. Thật ra, mẹ đang ở cái tuổi mà có cưới ngay ngày mai cũng chẳng sao cả.”
“Đủ rồi! Được rồi! Để mẹ yên!” Tôi gay gắt dập tắt chủ đề, dù con gái tôi đang nói những lời hết sức thực tế.
Tôi thật thảm hại. Tôi trấn tĩnh lại và hỏi, “Con sao rồi? Có đi học không? Ăn tối chưa?”
“Con có đi học và đã ăn tối đàng hoàng rồi. Mẹ lo thừa.”
“Mẹ không lo sao được. Mẹ lo cho con mà.”
“Con ổn mà! Có bà ngoại ở đây rồi,” Miu nói, giọng có vẻ bực bội. Trong khi tôi công tác ở Tokyo, bà ngoại của Miu—mẹ tôi—đang trông chừng con bé.
Hiện tại, bà đang ở cùng Miu trong nhà của chúng tôi. “Bà có ở gần con không đấy?”
“Mẹ yên tâm, con đang ở trong phòng. Bà đang ở dưới nhà xem phim Hàn.”
“Vậy à, tốt rồi,” tôi nói, thở phào nhẹ nhõm.
“Để phòng hờ mẹ phải nói rõ, chuyện mẹ sống với Takkun phải là bí mật. Con không được nói cho bà biết, được chứ?”
“Con sẽ không nói đâu—mẹ không cần phải dặn.”
“Được rồi, nghe vậy là tốt rồi.”
“Mẹ định giấu đến bao giờ? Rồi mẹ cũng phải nói cho bà biết thôi. Đây chẳng phải chỉ là trì hoãn vấn đề sao?”
“M-Mẹ biết, con nói đúng. Mẹ sẽ tìm thời điểm thích hợp để nói với bà.”
Tôi biết mình chỉ đang kéo dài vấn đề, nhưng tôi không thể làm điều đó ngay bây giờ.
Chuyện tôi hẹn hò với một sinh viên đại học đã là một chuyện lớn rồi, tôi không thể thêm mắm thêm muối rằng vì đưa đẩy mà chúng tôi đã dọn về ở chung được.
Tôi cần phải giữ im lặng về chuyện này. Chắc chắn sẽ có một cơ hội tốt hơn để đề cập đến nó.
“Mà nhân tiện, mẹ đã nói với bố mẹ anh Taku là hai người đang hẹn hò chưa?”
“Mẹ nói rồi…”
Chỉ mới ba ngày trước, tôi đã báo cho Tomomi rằng Takkun và tôi sẽ hẹn hò.
Tomomi đã cho tôi lời khuyên suốt một thời gian, nên tôi không thể không nói cho chị ấy biết.
Tôi cũng muốn trang trọng và nói trực tiếp với bố của Takkun, nhưng Tomomi đã thản nhiên nói, “Ồ không, không sao đâu. Không cần phải trịnh trọng như vậy. Có phải hai người sắp cưới đâu.”
Nhờ đó, dù tôi chưa thực hiện cái màn “ra mắt gia đình” thông thường, tôi đoán là bố của Takkun có lẽ đã biết tin qua Tomomi.
Tôi tưởng tượng ông ấy sẽ không phản đối vì dường như Takkun đã xin phép bố mẹ để được hẹn hò với tôi rồi.
Dù không được nói trực tiếp, có lẽ tôi đã là một cô bạn gái được cả nhà chấp thuận.
“Con hiểu rồi,” Miu nói. “Vậy là gia đình anh Taku đã chấp thuận cho anh ấy hẹn hò với mẹ. Thế, chuyện hai người sống chung bây giờ thì…”
“Takkun đã bàn trước với họ rồi…”
“Ha ha, không hổ danh anh Taku.” Miu có vẻ ấn tượng đến mức có lẽ còn hơi khó chịu trước sự chuẩn bị kỹ càng của Takkun.
Theo lời Takkun, em ấy đã nói trước với bố mẹ về việc chúng tôi sống chung và đã nhận được sự đồng ý của họ.
Chắc hẳn một số bậc cha mẹ sẽ không vui khi con mình vừa mới bắt đầu hẹn hò đã dọn đến ở chung với người yêu, nhưng dường như, nhà Aterazawa cảm thấy thay vì để con trai họ ở Tokyo một mình, họ sẽ yên tâm hơn nếu em ấy ở cùng tôi.
Họ tin tưởng mình quá! Có lẽ mình nên gọi cho họ… Dù là chuyện đã rồi, nhưng với tư cách là một người lớn và một thành viên đúng mực của xã hội, tôi muốn chắc chắn rằng mình sẽ ngồi lại với bố mẹ bạn trai để thưa chuyện tôi sống chung với con trai họ.
“Vậy, anh Taku đang làm gì ạ?”
“Em ấy đang tắm.”
“Tắm à?” Miu im lặng một lúc trước khi nói thêm, “Giờ mọi chuyện cảm giác thật quá.”
Giọng con bé có chút đa cảm.
“Ý-Ý con là sao?”
“Ý con chỉ là cảm giác như hai người đang sống chung thật sự ấy.”
“Ực…”
“Hai người sẽ sống chung trong suốt ba tháng. Hai người vừa mới bắt đầu hẹn hò sống dưới một mái nhà, ngày ngày bên nhau…”
“C-Con đang định nói đến chuyện gì vậy?”
“Này mẹ,” Miu bắt đầu, giọng cực kỳ nghiêm túc. “Con đặt tên cho em được không?”
“Con nhảy cóc quá xa rồi đấy!” Đột nhiên con bé lại muốn có quyền đặt tên?! Tôi nghĩ một vài bước rất quan trọng đang bị bỏ qua!
“Ý con là, mấy chuyện kiểu đó rồi sẽ xảy ra thôi, đúng không ạ?”
Miu hoàn toàn bình tĩnh, trái ngược với con người đang bối rối cực độ của tôi.
Con bé thật sự gan dạ, như thể đã chuẩn bị cho đủ mọi chuyện.
“Nếu mẹ canh đúng thời điểm, có khi mẹ sẽ phát hiện mình có thai sau khi về nhà trong ba tháng nữa đấy!”
“Tại sao mẹ lại làm chuyện như thế?! Trời ạ, sẽ không có chuyện gì trong số đó xảy ra đâu… Bọn mẹ ở đây không phải để vui đùa.”
“Mẹ nói vậy thôi, chứ con cái là lộc trời cho mà, đúng không? Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra? Với hai người trẻ sống chung… À, con xin lỗi, không phải là hai người trẻ.”
“Đừng xin lỗi vì chuyện đó! Con tự sửa lại còn đau hơn đấy!” tôi phàn nàn, cãi lại.
“D-Dù sao đi nữa, con không cần phải nghĩ những chuyện không cần thiết. Bọn mẹ còn chưa bàn đến chuyện con cái gì cả.”
“Con hiểu rồi—vậy là bây giờ hai người chỉ muốn dành thời gian ngọt ngào bên nhau thôi.”
“Mẹ có nói thế đâu!” Sau khi hét lên chúc con bé ngủ ngon, tôi cúp máy.
Tôi đã gọi vì lo cho con bé, nhưng cuối cùng chúng tôi lại nói về tôi trong phần lớn cuộc gọi.
Trời ạ, Miu đúng là ghê thật. Còn quá sớm để nghĩ đến chuyện con cái… K-Không phải là mình không muốn—mình chắc chắn con của mình và Takkun sẽ rất dễ thương.
Xét đến tuổi tác của mình, có con sớm thì sẽ tốt hơn.
Người ta nói sinh con đầu lòng sau ba mươi tuổi rất khó… Không, khoan đã.
Còn quá sớm để nghĩ về chuyện này! Chúng tôi còn chưa bàn đến chuyện kết hôn, nói gì đến con cái.
Chúng tôi còn chưa từng làm cái chuyện tạo ra em bé dù chỉ một lần…
“Ayako-san.”
“Á!” Tôi đang chìm trong suy nghĩ, nên giọng của Takkun đã làm tôi giật bắn cả mình.
“C-Chị có sao không ạ…?”
“Takkun…? C-Chị không sao, không có gì đâu!” Tôi quay lại và nuốt khan. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy em ấy, tim tôi lại lỡ một nhịp.
“Cảm ơn chị đã cho em dùng phòng tắm trước.”
“K-Không sao đâu. Chị là người nói em nên đi trước vì chị muốn gọi điện thoại mà…” Tôi không thể nhìn thẳng vào mắt em ấy.
Vì vừa mới tắm xong, Takkun trông giống như… một người vừa mới bước ra từ phòng tắm.
Tóc em ấy còn ẩm, và mặt hơi ửng hồng. Em ấy mặc một bộ đồ ngủ đơn giản.
Em ấy thậm chí còn không khỏa thân, nhưng không hiểu sao tôi không thể không cảm thấy cực kỳ ý thức về sự hiện diện của em ấy, về cơ thể của em ấy…
“Agh!” Trời ạ, tất cả là tại Miu đã nói đến những chuyện kỳ quặc!
Con bé cứ nói về chuyện mang thai và con cái, nên đầu óc tôi bây giờ đang ở trong không gian đó và tôi cứ nhìn em ấy như thế!
Ực! “C-Chị đi tắm đây!” Tôi vội vã lấy đồ thay và khăn tắm rồi chạy ra phòng khách, sau đó là phòng tắm.
Nhưng một khi đã vào phòng tắm, tôi chẳng còn nơi nào khác để chạy trốn.
Sau khi nói chuyện với Takkun hôm nay, điều đó đã luẩn quẩn trong tâm trí tôi. Chúng tôi đang sống chung.
Chúng tôi là một cặp đôi, ăn và ngủ dưới cùng một mái nhà.
Nói cách khác, tối nay Takkun và tôi sẽ ngủ chung một phòng.
Tôi không ngây thơ đến mức không biết điều đó có nghĩa là gì—dù sao thì, tôi cũng đã ở độ tuổi mà việc có một hoặc hai đứa con cũng không có gì lạ.
Trong tuần lễ ngọt ngào trước khi tôi lên Tokyo, chúng tôi đã dành rất nhiều thời gian chất lượng bên nhau để bù đắp trước cho khoảng thời gian xa cách, nhưng chúng tôi chưa bao giờ tiến đến bước cuối cùng đó.
Cũng không phải có lý do cụ thể nào ngăn cản chúng tôi—chỉ là dường như chúng tôi chưa bao giờ hướng đến chuyện đó.
Mặc dù tuần lễ bên nhau của chúng tôi rất ngọt ngào, nhưng phần lớn thời gian chúng tôi gặp nhau vào ban ngày, và tất cả những gì diễn ra là Takkun sẽ đến nhà tôi và chúng tôi dành thời gian bên nhau.
Và, ý tôi là, đó không thực sự là chuyện nên làm giữa ban ngày ban mặt, bạn biết đấy?
Chúng tôi đã có một buổi hẹn hò đi ra ngoài chỉ một lần, nhưng tất cả những gì chúng tôi làm là xem bộ phim mùa hè của Love Kaiser và về nhà.
Chúng tôi đi từ sáng và về nhà trước bữa tối—cứ như một buổi hẹn hò của học sinh cấp hai vậy.
Đó là lý do tại sao mối quan hệ của tôi với Takkun vẫn còn trong sáng…
“C-Cảm ơn vì đã chờ,” tôi nói. Tôi đã tắm xong và sấy khô tóc trước khi trở lại phòng khách.
Takkun đang ngồi trên ghế sô pha, và em ấy hơi đỏ mặt khi thấy tôi. “Có chuyện gì vậy?” tôi hỏi.
“Không có gì, chỉ là… Thật tuyệt khi thấy chị trong bộ đồ ngủ.”
“Ực…” Như thường lệ, Takkun rất thành thật khen tôi, dù điều đó làm em ấy xấu hổ. “Đ-Đừng trêu chị. Trời ạ…”
“Em không trêu chị đâu. Chị trông đẹp lắm. Rất dễ thương.”
Tất cả những gì tôi có thể thốt ra là một tiếng rên rỉ. Những lời khen của em ấy quá sức chịu đựng, và tôi không nói nên lời.
Ực… Mình mặc đồ ngủ trông dễ thương thật sao? Đây là một bộ cũ mà mình luôn mặc ở nhà.
Nếu biết chúng tôi sẽ sống chung, tôi đã mua vài bộ mới dễ thương rồi!
Không chỉ là đồ ngủ. Nếu biết chúng tôi sẽ sống chung, tôi đã có thể chuẩn bị cả một ít đồ lót đẹp nữa…
Trời ơi, tôi phải làm sao đây…? Tôi đã hoàn toàn đinh ninh rằng mình sẽ sống một mình, nên tôi chỉ có bộ đồ lót nhàm chán mà tôi thường mặc.
Tôi có những bộ đẹp ở nhà, như bộ nội y đặc biệt mà tôi đã bí mật mua khi bắt đầu có tình cảm với Takkun, nhưng tôi đã để chúng lại rồi!
“Ừm, chị muốn làm gì ạ?” Takkun hỏi, kéo tôi ra khỏi những dằn vặt nội tâm.
Giọng em ấy có chút khó xử. “Chúng ta có thể xem TV một chút.”
“N-Nghe hay đấy. Chúng ta xem gì đó đi,” tôi nói, gật đầu khi ngồi xuống ghế sô pha, chừa một khoảng trống đủ cho một người giữa chúng tôi.
Trong tuần lễ ngọt ngào của chúng tôi, tôi đã rất âu yếm và hay động chạm vào em ấy, nhưng hôm nay tôi không thể làm vậy.
Tôi không thể đến gần em ấy hơn được nữa. Dù sao thì, cả hai chúng tôi đều đang mặc đồ ngủ—trang phục báo hiệu rằng tất cả những gì còn lại phải làm là đi ngủ.
Tôi không thể ngăn những suy nghĩ của mình chạy lung tung trong tình huống này.
Một chương trình dài tập nào đó đang chiếu trên màn hình, nhưng tôi không chú ý đến những gì đang diễn ra.
Đầu tôi tràn ngập những suy nghĩ khác nhau. K-Không sao đâu. Nếu chuyện đến, mình chắc chắn mọi việc sẽ ổn thôi!
Trong lúc tắm mình cũng đã ‘dọn dẹp’ sạch sẽ rồi, chỉ cần tắt đèn đi là em ấy sẽ không thấy bộ đồ lót của mình đâu. Mình thì không mang theo ‘thứ đó’, nhưng một người cẩn thận như Takkun chắc chắn sẽ có mà. Phải rồi, chắc chắn là vậy.
Đó không phải là điều mình cần phải suy nghĩ sâu xa như vậy. Chẳng có gì kỳ lạ, và cũng chẳng có gì xấu. Ai cũng làm thế cả.
Ý mình là, mình đã được sinh ra trên đời này như thế mà.
Ý mình là, nếu chúng tôi còn học cấp ba thì không nói làm gì, nhưng chẳng có lý do gì để một người phụ nữ ngoài ba mươi như tôi lại từ chối em ấy sau khi mọi thứ đã được sắp đặt.
“…yako. Ayako-san.”
“Gì? Hả? C-Có chuyện gì vậy?!” Tôi vội quay lại thì thấy Takkun đang nhìn tôi với vẻ lo lắng.
“Chương trình kết thúc rồi.”
“Hả…? À, ừ, đúng rồi.”
“Chị có sao không? Trông chị có vẻ hơi lơ đãng.”
“C-Chị không sao, chị ổn mà! Ha ha, có lẽ chị chỉ mệt thôi. Hôm nay hơi bận rộn một chút.”
“À, đúng vậy,” Takkun nói với một nụ cười gượng rồi nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế sô pha.
“Vậy thì, tuy hơi sớm một chút, nhưng sao chúng ta không đi ngủ nhỉ?”
Tôi cảm thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. “V-Vâng, chúng ta đi ngủ thôi.”
“Ngày mai chị bắt đầu đi làm rồi, nên tốt nhất là chúng ta không nên thức quá khuya,” Takkun chỉ ra.
Không thức quá khuya?! Ý em ấy là em ấy muốn bắt đầu sớm và kết thúc sớm để đảm bảo chúng ta ngủ đủ giấc ư?!
E-Em ấy thực sự đã lên kế hoạch cho chuyện này!
“Em đã chuẩn bị giường trong lúc chị tắm,” Takkun nói.
Em ấy đã chuẩn bị giường rồi ư?! Mình biết ngay mà! Em ấy chuẩn bị kỹ lưỡng quá! Takkun hoàn toàn muốn làm chuyện đó!
Tôi sắp bốc hỏa vì phấn khích và lo lắng, nhưng Takkun có vẻ hoàn toàn bình tĩnh khi mở cửa phòng ngủ.
Bên trong phòng có một chiếc giường đơn và một tấm nệm futon.
Tấm futon đã được trải ra ngay cạnh giường.
Tôi đã kiểm tra phòng ngủ khi sắp xếp đồ đạc lúc nãy, nên tôi biết ở đây có một chiếc giường.
Nhưng tại sao lại có một tấm futon được trải ra? Tôi nghĩ chúng tôi sẽ ngủ chung giường… Khoan đã, đây là…?
Takkun là kiểu người muốn ngủ riêng sau khi xong việc sao?
“Ayako-san…” Takkun gọi tôi khi tôi đang đứng chết trân ở ngưỡng cửa. “Chị đang cảnh giác với em, phải không ạ?”
“C-Cảnh giác?” tôi hỏi lại.
“Chắc chị nghĩ rằng hôm nay em có thể sẽ cố gắng thúc đẩy mối quan hệ của chúng ta tiến xa hơn…” em ấy nói với vẻ mặt lo lắng.
“Cái gì?! K-Không hề…”
Takkun im lặng.
“Không phải là chị lo về chuyện đó… Chà, cũng không hoàn toàn đúng, ừm… Chị có hơi lo một chút, có lẽ vậy…” Tôi theo phản xạ cố gắng viện cớ, nhưng ánh mắt thẳng thắn của em ấy đã lấn át tôi, và tôi không thể không thừa nhận sự thật.
Cố gắng tỏ ra vẻ ngoài có vẻ vô ích—ánh mắt trầm lặng của em ấy cảm giác như đang xuyên thấu tận sâu thẳm trái tim tôi.
“Em biết mà. Chị đã hành động kỳ lạ từ lúc nãy rồi.”
“C-Chị xin lỗi… Nhưng, không phải là chị không muốn! Chỉ là… Chị thực sự rất lo lắng…” tôi nói, vấp váp trong từng lời.
“Chị không cần phải lo lắng đâu,” Takkun nói với một nụ cười hiền hậu. “Em không có ý định làm chuyện đó hôm nay.”
“Hả…?”
“Không phải là em không muốn, nhưng… em không muốn làm mất đi ý nghĩa của nó.”
“Làm mất đi…?”
“Khi các cặp đôi dọn vào ở chung, có thể được coi là bình thường khi làm những chuyện như vậy, nhưng hoàn cảnh của chúng ta không hoàn toàn bình thường.”
Tôi chăm chú lắng nghe khi Takkun đưa ra lý do của mình. “Đây không phải là một quyết định chung của cả hai, và về cơ bản chị đã đồng ý sau khi mọi chuyện đã rồi. Em không nghĩ việc em lợi dụng tình huống này và dòng chảy hiện tại để thúc ép chuyện đó là đúng.”
“Takkun…”
“Em muốn nó phải là tuyệt vời nhất và là một kỷ niệm đẹp. Đó là lý do tại sao em muốn đợi để làm điều đó cho đến khi chị cảm thấy mình đã sẵn sàng,” em ấy nói với một nụ cười nhân hậu, nhìn thẳng vào mắt tôi.
Những lời nói của em ấy đã xoa dịu tôi, và tôi cảm thấy như mình đang được bao bọc trong sự tử tế của em ấy.
Cứ như vậy, trái tim tôi tràn ngập sự ấm áp—tôi đã hoảng loạn, với đủ loại suy nghĩ chạy đua trong đầu, nhưng bây giờ những lo lắng của tôi đều tan biến.
“Được rồi… Cảm ơn em, Takkun.”
Sau đó, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị đi ngủ, sẵn sàng ngủ ở hai nơi riêng biệt.
Takkun sẽ ngủ trên tấm futon, còn tôi sẽ nằm trên giường.
“Ayako-san, chị thích ngủ trong bóng tối hoàn toàn, hay thích có một chút ánh sáng ạ?”
“Chị thích có một chút ánh sáng.”
“Em cũng vậy. Hình như có một chút ánh sáng đèn ngủ sẽ giúp chất lượng giấc ngủ tốt hơn.”
Trong lúc chúng tôi nói chuyện, Takkun đã vặn đèn xuống mức mờ nhất.
Bây giờ căn phòng đã mờ ảo, mỗi người chúng tôi leo lên nệm của mình.
“Vậy chúc chị ngủ ngon, Ayako-san.”
“Chúc Takkun ngủ ngon.” Sau khi trao nhau lời chúc ngủ ngon, tôi nhắm mắt lại.
Nhưng… tôi không thể ngủ dễ dàng như vậy. Ngày mai tôi sẽ bắt đầu đi làm.
Đây sẽ là lần đầu tiên tôi đến văn phòng, nên tôi không thể đi trễ.
Tôi cũng có một cuộc họp quan trọng vào buổi chiều, nên tôi cần phải nghỉ ngơi.
Vậy mà bất chấp tất cả… tôi không thể ngủ được.
Những suy nghĩ khác nhau xoay tròn trong tâm trí tôi. Tôi biết ơn sự chu đáo của Takkun, và thật lòng, tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe em ấy nói không muốn làm chuyện đó hôm nay.
Không phải là tôi không muốn, nhưng vì không có kinh nghiệm, tôi không thể không cảm thấy sợ hãi và lo lắng.
Vì lẽ đó, tôi đã có chút cảnh giác với Takkun… nhưng em ấy đã cảm nhận được điều đó ở tôi và đã rất tử tế về chuyện này.
Em ấy thật tốt, và em ấy thực sự quan tâm đến tôi. Em ấy rất nghiêm túc với mối quan hệ của chúng tôi.
Sau khi chứng kiến lòng tốt và sự chân thành của em ấy một lần nữa, tình cảm của tôi dành cho em ấy càng lớn hơn.
Thế nhưng, chẳng hiểu vì sao… dẫu cho lồng ngực đang ngập tràn hạnh phúc, một góc nhỏ, một góc rất nhỏ trong tim tôi lại khẽ nhói lên một nỗi buồn khó tả.


0 Bình luận