You Like Me, Not My Daugh...
Nozomi Kota Giuniu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 6 Chân Tâm và Giả Vờ

0 Bình luận - Độ dài: 4,003 từ - Cập nhật:

~ ♥ ~

Hôm nay Takkun vẫn đến dạy kèm cho Miu, đúng giờ như thường lệ. Trong lúc hai đứa học trên lầu, tôi tranh thủ giải quyết việc nhà ở tầng dưới, từ rửa bát đến giặt giũ.

Giữa lúc ấy, tôi nhận được cuộc gọi từ chị Yumemi. Vốn chỉ là một cuộc gọi ngắn để xác nhận vài việc ở công ty, và tôi cũng đã xử lý xong ngay vấn đề chị ấy nêu ra, nhưng...

“Ha ha, xem ra sau lưng chị em cũng có một mối tình nhỏ xinh nảy nở đấy nhỉ. Không thể tin nổi cậu sinh viên hàng xóm lại dám ngỏ lời với em cơ đấy.”

Chị Yumemi cười một cách khoái trá.

Ugh, biết thế tôi đã chẳng kể. Sau khi xong chuyện công việc, tôi đã đánh bạo hỏi xin chút lời khuyên về chuyện của Takkun, nhưng lại nguỵ tạo rằng đó là “chuyện của một người bạn”. Hiển nhiên, chị Yumemi đã nhìn thấu lời nói dối của tôi ngay tắp lự. Trước khi tôi kịp định thần, chị ấy đã moi được toàn bộ câu chuyện. Đúng là không thể xem thường tài ăn nói của một nữ CEO thành đạt—dù có lẽ một phần là do tôi đã quá mất cảnh giác.

“Aterazawa Takumi à... Giờ em nhắc chị mới nhớ, hình như em có kể về cậu ta đôi lần rồi thì phải. Chị nhớ em bảo cậu ta là cậu bé hàng xóm dạy kèm cho con gái em? Hơn nữa, nếu chị nhớ không lầm, em còn từng hí hửng bảo muốn gán ghép hai đứa nó với nhau cơ mà.”

Thay vì thừa nhận hay phủ nhận, tôi im lặng, nín thở chờ đợi câu chốt hạ tất yếu của chị.

“Ai ngờ cậu Takumi đó lại mê mẩn bà mẹ chứ không phải cô con gái! Hê hê. Ha ha ha! Đúng là chuyện cười ra nước mắt mà!”

“Có gì đáng cười đâu chứ...”

“Chị xin lỗi, chị xin lỗi,” Yumemi đáp lại lời phản kháng của tôi một cách nửa vời. Nhưng sự thích thú trong giọng chị vẫn còn nguyên.

“Một tình yêu trong sáng thật nhỉ? Cậu bé đã đơn phương em suốt mười năm, đúng không?”

Xét cho cùng thì đúng là như vậy—thậm chí có thể nói là quá đỗi trong sáng.

“Có một người tận tụy với mình đến thế... Chị ghen tị thật đấy, Ayako ạ.”

“‘Ghen tị’? Thôi mà chị Yumemi, đừng trêu em nữa. Em đang thực sự cần lời khuyên đây.”

“Hả? Chị đang nghiêm túc mà,” chị ấy nói, giọng đầy ngạc nhiên. “Lời khuyên à...? Thì ra là thế, nãy giờ em muốn xin lời khuyên. Chị cứ tưởng em đang khoe khéo chứ. Để xem nào... Chính xác thì em cần lời khuyên về chuyện gì mới được?”

“Ý chị là sao ạ? Thì là về... chị biết đấy, em nên làm gì tiếp theo...”

“Thì hẹn hò với cậu ta đi chứ sao,” chị Yumemi đáp. Lần này giọng chị không hề có ý trêu đùa; chị nói như thể đó là một sự thật hiển nhiên.

“Theo như chị thấy, cậu ta là một chàng trai chân thành, tận tụy, một người rất tốt. Sao em không thử hẹn hò một lần xem sao? Nếu không hợp thì chia tay, đơn giản vậy thôi.”

“Nh-Nhưng chuyện không đơn giản thế đâu ạ...”

“Với chuyện nam nữ thì nó đơn giản thế đấy. Hay nói đúng hơn, chẳng phải chính em đang tự làm mọi thứ phức tạp lên vì suy nghĩ quá nhiều sao?”

Tôi cứng họng. “Em có vẻ lo lắng về khoảng cách tuổi tác, nhưng cậu ta hai mươi rồi còn gì, đúng chứ?” chị nói tiếp. “Chị nghĩ ở tuổi này mà vẫn coi cậu ta là con nít thì thật sự là bất lịch sự đấy.”

“Điều đó có thể đúng... nhưng em không nghĩ mọi chuyện lại đơn giản như chị nói.”

“Tại sao không?”

“Hẹn hò với một người kém mình cả mười tuổi... Cứ thử nghĩ theo lẽ thường mà xem, đó là chuyện không thể nào. Sẽ chẳng đi đến đâu cả.”

“Ha. Ha ha, ha ha ha!” Sau một thoáng im lặng, chị Yumemi bật cười thành tiếng, không thể kìm nén được nữa.

“Ch-Chị Yumemi?”

“Ha ha, lỗi chị. Chị không nhịn nổi. Chị chưa bao giờ nghĩ sẽ nghe được cụm từ ‘nghĩ theo lẽ thường’ thốt ra từ miệng em đấy, Ayako.”

Tôi không biết phải nói gì. “Mười năm trước, ai là người đã quyết định nhận nuôi con của chị gái mình khi mới ngoài hai mươi nhỉ?” chị tiếp tục. “Lúc đó em vừa mới đi làm, không một đồng tiết kiệm, không chút kinh nghiệm nuôi dạy trẻ... Ấy thế mà em vẫn quyết định nhận nuôi Miu. Chẳng phải Ayako Katsuragi chính là người phụ nữ đã đưa ra một quyết định phi thường, bất chấp ‘lẽ thường’ và đã làm được đó sao?”

Tôi bất chợt nghĩ về mười năm trước, về bản thân mình trong quá khứ đã quyết định nhận nuôi Miu ngay tại đám tang. Lúc đó tôi có nghĩ đến lẽ thường không? Không, một chút cũng không. Cảm xúc khi ấy đã lấn át tất cả, đến mức lý trí không có chỗ để xen vào.

“Thật tình. Xem ra mười năm qua cũng đã làm em thay đổi khá nhiều đấy,” chị Yumemi nói tiếp, giọng có chút mỉa mai. “Có lẽ hồi đó em còn trẻ. Vì tuổi trẻ, em có thể để cảm xúc dẫn lối mà không cần bận tâm đến hậu quả. Em có thể vứt bỏ mọi thứ vì người khác, bởi vì em chẳng có gì để mất.”

“‘Chẳng có gì để mất’...”

“Những người không có gì để mất thì có thể làm bất cứ điều gì. Họ có thể đương đầu với mọi thử thách. Nhưng rồi cuộc đời cứ tiếp diễn, chúng ta dần tích lũy được nhiều thứ, những thứ mà nếu mất đi, ta sẽ chẳng biết phải sống sao. Tiền bạc, gia đình, bạn bè, ngay cả những thứ như lòng tự tôn hay danh dự... Và việc có được những thứ đó chính là cái mà ta gọi là ‘trưởng thành.’”

Tôi chỉ biết im lặng lắng nghe chị trút bầu tâm sự.

“Em thấy đấy, con người càng có tuổi, họ lại càng sợ vấp ngã,” chị Yumemi tiếp tục. “Lý do em có thể đưa ra quyết định phi thường đó là vì em còn ‘trẻ.’ Nhưng bây giờ em khác rồi. Em đã trưởng thành. Mười năm qua, em đã có được quá nhiều thứ mà em không dám đánh mất.”

Mười năm... Ký ức về cảnh gia đình tôi tranh cãi xem ai sẽ nhận nuôi Miu lại hiện về. Thành thật mà nói, lúc đó tôi đã phán xét họ. Tôi đã thất vọng và có chút oán giận cái cách họ chỉ nghĩ cho bản thân mà chẳng hề đoái hoài đến Miu. Nhưng giờ nhìn lại, tôi nghĩ có lẽ khi đó họ chỉ đang tuyệt vọng. Họ muốn bảo vệ cuộc sống mà họ đang có, muốn duy trì tổ ấm mà họ hết mực trân quý. Không phải họ không thương Miu, mà bởi vì họ còn có gia đình riêng của mình, những người quan trọng hơn đứa con của một người họ hàng—họ có những thứ mà họ không thể đánh mất.

Còn tôi thì chẳng có gì. Đó là lý do tôi đã có thể hành động chỉ dựa trên cảm xúc dâng trào trong khoảnh khắc ấy. Những cảm xúc ấy có thể là lòng tốt, tình yêu, hoặc thậm chí là một chút công lý non nớt. Chúng có thể là những cảm xúc quý giá, đáng được trân trọng. Nhưng lý do duy nhất tôi có thể có được những cảm xúc đó và hành động theo chúng là vì tôi không có gì để mất—đơn giản vì tôi còn trẻ.

“Người ta thường nói, điều kiện tiên quyết để trở thành anh hùng là phải cô độc,” chị Yumemi nói tiếp. “Và điều đó đúng: không ai vướng bận gia đình lại có thể trở thành anh hùng. Nếu em ưu tiên gia đình hơn tất cả, em sẽ là một anh hùng thất bại. Còn nếu em làm ngược lại, bỏ bê gia đình, thì em cũng chỉ là một người hùng tồi. Nhìn theo hướng nào đi nữa, người có gia đình không thể trở thành anh hùng.”

Tôi quyết định không cắt ngang dòng suy nghĩ của chị ấy.

“Xem ra mọi chuyện đã khác so với mười năm trước rồi nhỉ, Ayako? Ngày ấy em có thể tự do hành động, chẳng cần bận tâm đến ai, chỉ có tấm thân này. Còn giờ em đã có Miu, gia đình của em. Em có một mái ấm đã được vun đắp suốt mười năm, và một cuộc sống ổn định. Chị chắc rằng em đã có những mối quan hệ với hàng xóm láng giềng, và cả ở công ty, vị thế của em cũng khác xa cô nhân viên mới ngày nào. Cái môi trường này, việc có quá nhiều thứ để mất này, có lẽ chính là thứ đã đẩy em đến chỗ phải bám víu vào ‘lẽ thường’, bởi vì ‘lẽ thường’ là tấm khiên mà người lớn nào cũng thích dùng. Chào mừng em đến với cái thế giới người lớn vừa nhàm chán vừa chết tiệt này, Ayako.”

Những lời mỉa mai cay đắng của chị như một nhát dao sắc lẹm cứa vào lòng tôi.

Tôi ngồi ngẩn người một lúc lâu sau cuộc gọi thì cửa phòng khách mở ra.

“Mẹ nghe điện thoại xong rồi à?”

“À, ừm... Takkun đâu rồi con?”

“Anh ấy về rồi ạ. Anh ấy không muốn làm phiền mẹ nên đã lặng lẽ ra về.”

Tôi liếc nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ. Có vẻ như tôi đã bị cuốn vào cuộc trò chuyện đến mức quên cả thời gian. Tôi gập chiếc laptop lại và bắt đầu dọn dẹp, Miu ngồi xuống phía đối diện.

“Mẹ này?” Con bé nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng nghiêm túc hẳn. “Rốt cuộc mẹ định giải quyết chuyện của anh Taku thế nào?”

“Thì... Mẹ sẽ không làm gì cả. Mẹ đã nói đi nói lại rồi, mẹ và cậu ấy không thể hẹn hò được.”

“Rồi, rồi, con không cần nghe điệp khúc đó nữa,” Miu thở dài thườn thượt, tay gãi gãi đầu. Giọng con bé pha lẫn sự thất vọng và cả chút bực bội.

“Từ lúc được anh Taku tỏ tình đến giờ, mẹ chỉ toàn chạy trốn.”

“Cái gì...?”

“Lúc nào mẹ cũng viện cớ ‘lẽ thường’, ‘bố mẹ anh ấy sẽ nghĩ gì’, rồi ‘xã hội không chấp nhận’ để gạt phắt đi mọi chuyện. Không chỉ vậy, mẹ còn bày ra cái kế hoạch ngớ ngẩn là làm trò lố bịch để anh ấy ghét mình. Mẹ chỉ toàn chạy trốn mà thôi.”

“M-Mẹ đâu có trốn—”

“Mẹ có.” Ánh mắt Miu lạnh băng và kiên định. Tôi muốn né tránh, nhưng sự tức giận âm ỉ trong đôi mắt ấy không cho phép tôi chạy trốn. Tôi không thể rời mắt đi. “Mẹ cứ luôn dùng những lý do sáo rỗng như ‘lẽ thường’ hay ‘danh tiếng’ để lấp liếm, nhưng thực chất mẹ chỉ đang né tránh vấn đề cốt lõi. Mẹ chưa một lần nói ra cảm xúc thật của mình.”

“Mẹ...”

Bị nói thẳng vào mặt như thế khiến tôi sực tỉnh. Tôi đã không hề ý thức được việc mình đang làm; đúng như lời Miu nói, tôi đã vô thức né tránh việc đối diện với cảm xúc của chính mình. Ngay từ đầu, tôi đã hành động như thể lời tỏ tình chưa từng tồn tại, đã dùng cái cớ tiện lợi mang tên “lẽ thường” để che đậy lòng mình và để không phải trả lời Takkun. Cuối cùng, tôi trở thành một kẻ hèn nhát, chỉ mong cậu ấy tự bỏ cuộc sau khi tôi phô bày ra bộ mặt xấu xí của mình.

Tôi không biết nói gì sau khi con bé bảo tôi đang chạy trốn. Phải rồi. Tôi vẫn chưa thực sự nói với cậu ấy điều gì cả. Chưa cho cậu ấy một câu trả lời dứt khoát. Tôi... tôi đã chạy trốn. Tôi đã chạy trốn khỏi lời tỏ tình của Takkun suốt thời gian qua.

“Mẹ đừng chạy trốn nữa. Nói thật cho con biết đi, mẹ. Cảm xúc thật của mẹ là gì?” Miu nhìn tôi với ánh mắt như đang kết tội. “Gạt hết những thứ phiền phức như lẽ thường, danh tiếng... và cả con sang một bên đi. Với tư cách một người phụ nữ, mẹ cảm thấy thế nào về anh Taku?”

Tôi chết lặng. Lời kết tội của Miu và sự mỉa mai của chị Yumemi xoáy tít trong đầu, khiến tâm trí tôi rối như tơ vò. Giữa mớ hỗn độn đó, tôi cố gắng suy nghĩ—tôi phải suy nghĩ, không được chạy trốn nữa. Sau khi thành thật đối diện với lời tỏ tình của Takkun và với lòng mình, tôi quyết định nói ra sự thật mà tôi đã nhận ra.

“Mẹ thích cậu ấy. Dĩ nhiên là mẹ thích. Mẹ đã quý mến cậu ấy từ rất lâu rồi. Mẹ biết rõ cậu ấy chân thành và tốt bụng thế nào... Về ngoại hình, cậu ấy thậm chí còn đúng gu của mẹ nữa. Mẹ nghĩ cô gái nào được Takkun hẹn hò chắc chắn sẽ rất may mắn. Người đó nên cảm thấy hạnh phúc ngất ngây khi được một chàng trai tuyệt vời như vậy yêu thương thật lòng.”

Miu im lặng lắng nghe, một bên lông mày con bé khẽ nhướn lên—nhưng ngay khi nó định nói gì đó, tôi đã tiếp lời trước.

“Nhưng sau cùng, mẹ không nghĩ mình có thể xem Takkun là một người đàn ông được.”

Cuối cùng thì, đó là câu trả lời và là cảm xúc của tôi. Là những gì trái tim tôi đang thành thật mách bảo.

“Mẹ thích Takkun, mẹ yêu quý cậu ấy... nhưng tình cảm đó giống như của một người mẹ dành cho con trai mình. Dù nhìn theo cách nào đi nữa, mẹ không thể xem cậu ấy là một đối tượng yêu đương.”

Tôi đã dõi theo Takkun trưởng thành suốt một thời gian dài, từ khi cậu mới lên mười. Ngay cả khi bây giờ cậu đã lớn và có những nét nam tính, tôi vẫn không thể xem cậu là người khác giới được. Luôn có một rào cản vô hình trong tôi ngăn không cho mình nghĩ về cậu theo cách đó.

“Miu này, mẹ đã luôn nghĩ sẽ thật tuyệt nếu con và Takkun thành một đôi,” tôi tiếp tục. “Mẹ thấy hai đứa rất xứng. Dĩ nhiên, đó chỉ là mong muốn ích kỷ của mẹ thôi, nhưng chính vì mẹ đã nghĩ như vậy, nên trong lòng mẹ, Takkun giống như một đứa con trai hơn là một người đàn ông xa lạ.”

Miu vẫn im lặng.

“Với lại, việc hành động theo cảm xúc thật không hề dễ dàng như con nghĩ đâu.” Chị Yumemi nói nó đơn giản, nhưng tôi không thể nào nghĩ như vậy được. Dù có cố gắng thế nào, tôi cũng không thể xem đó là một chuyện đơn giản.

“Lúc nãy, con bảo mẹ hãy gạt bỏ những vỏ bọc phiền phức đi, nhưng điều đó là không thể. Cảm xúc thật của mẹ và cái cách mẹ muốn xã hội nhìn nhận mình, chúng gắn chặt với nhau.” Nếu mọi chuyện đơn giản đến mức người ta chỉ cần đập bỏ những bức tường quanh mình là có thể tìm thấy con người chân thật nhất, thì cuộc đời tôi đã may mắn và dễ dàng hơn biết bao nhiêu. Nhưng vỏ bọc của một người không chỉ đơn thuần là lớp áo che đậy cảm xúc. Nếu là một đứa trẻ, có lẽ tôi đã có thể bóc tách những lớp vỏ ấy dễ dàng như gọt vỏ trái cây. Nhưng người lớn thì không. Qua năm tháng ủ chín, vỏ và ruột, vỏ bọc và thật tâm, đã quyện chặt vào nhau thành một khối nhầy nhụa khó tách rời. Cảm xúc thật của người lớn luôn thấm đẫm vào lớp vỏ bọc, và con người thật mà ta luôn trân giữ rồi cũng sẽ hòa làm một với những chiếc mặt nạ mà ta đeo lên.

“Miu, mẹ đã là một bà cô ngoài ba mươi rồi. Mẹ không thể để cảm xúc và sự bốc đồng dẫn dắt chuyện tình cảm. Dù thế nào đi nữa, mẹ phải nghĩ cho cuộc sống hiện tại và cả tương lai. Mẹ không thể sống vô tư đến mức phơi bày hết ruột gan của mình ra rồi mặc cho sóng gió cuốn đi.”

Tôi không thể không nghĩ đến rủi ro—tôi chỉ thấy toàn là rủi ro. Rủi ro khi hẹn hò với một chàng trai kém mình mười tuổi, lại là hàng xóm ngay cạnh nhà. Tôi không biết người đời sẽ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt nào nếu chuyện này vỡ lở. Nếu chỉ mình tôi chịu đựng thì không sao, nhưng nếu Miu cũng bị người ta dị nghị... Đây có lẽ chính là lối suy nghĩ của những “người lớn vừa nhàm chán vừa chết tiệt” mà chị Yumemi đã nói. Khi đặt lợi và hại lên bàn cân, chúng tôi chỉ nhìn thấy phần hại—thay vì muốn vươn tới một điều mới mẻ, chúng tôi lại sợ hãi mất đi những gì đang có. Đó là lối suy nghĩ của một người lớn cẩn trọng, hèn nhát, bảo thủ, một người luôn sợ hãi vấp ngã. Nhưng tôi chấp nhận điều đó. Tôi đã là một người mẹ. Tôi không thể mãi là một đứa trẻ được. Tôi đã chuẩn bị tinh thần để trở thành người lớn từ mười năm trước.

“Vậy... tóm lại là mẹ không thể hẹn hò với anh Taku, đúng không?” Miu cuối cùng cũng lên tiếng sau một hồi im lặng. Giọng con bé nghe như đã buông xuôi.

“Đúng vậy...”

Miu nhắm mắt lại, thở hắt ra một hơi thật dài. Vẻ mặt con bé là một mớ cảm xúc hỗn độn—có cả sự tức giận, lẫn nỗi buồn man mác. Nhưng rồi, câu nói tiếp theo của con bé đã khiến tim tôi như ngừng đập.

“Anh nghe rồi chứ, anh Taku!” con bé đột ngột kêu lên, hướng mặt ra phía hành lang.

Vài giây sau, cánh cửa phòng khách từ từ hé mở, và cậu ấy xuất hiện.

“T-Takkun?!” Cậu bước vào phòng, từng bước ngập ngừng. Cậu cúi gằm mặt, ánh mắt đầy vẻ có lỗi và tan nát. “Sao... tại sao? Chị tưởng em về rồi mà...”

“Em xin lỗi.”

“Không phải lỗi của anh Taku. Là em bắt anh ấy ở lại,” Miu nói thẳng thừng, cắt ngang lời xin lỗi của cậu. “Em đã nhờ anh ấy giả vờ về rồi nghe lén trong lúc em moi ra cảm xúc thật của mẹ.”

“T-Tại sao con lại làm thế?”

“Vì em thấy tội nghiệp cho anh Taku,” con bé đáp, giọng lạnh như băng. “Anh ấy đã dồn hết can đảm để tỏ tình, để nói ra tình cảm chôn giấu suốt bao năm... Vậy mà câu trả lời của mẹ cứ mãi mơ hồ, nửa vời.”

“Đ-Đó là...”

“Có thể mẹ nghĩ làm vậy sẽ không ai bị tổn thương—có thể đó là cách mẹ cố tỏ ra tốt bụng—nhưng em nghĩ, sau cùng thì, điều đó thật bất công.”

Tôi không thể nói gì. “Bất công.” Từ ngữ đó như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi.

“Chị Ayako...” Takkun cuối cùng cũng lên tiếng. “Em... Em thật sự xin lỗi.”

Lời đầu tiên cậu nói là một lời xin lỗi chân thành.

“Em đã gây ra cho chị quá nhiều phiền phức, chỉ vì đã nói ra cảm xúc của mình... Em còn làm Miu phải bận tâm... Em xin lỗi vì đã ích kỷ phá vỡ mối quan hệ của chúng ta. Nhưng mà... em muốn cảm ơn chị.”

Tiếp theo là lòng biết ơn. “Cảm ơn chị đã suy nghĩ cho em một cách nghiêm túc như vậy... Dù là nghe lén, nhưng em mừng vì đã được nghe cảm xúc thật của chị. Dù đó không phải là câu trả lời em mong muốn, nhưng có được một câu trả lời rõ ràng cũng tốt rồi, ha ha.”

Takkun cố nở một nụ cười. Một nụ cười khô khốc, trống rỗng, một nụ cười rõ ràng là gượng ép. Nhìn thấy nụ cười ấy, lòng tôi đau như cắt.

“Ha ha... Ch-Chà, ngay từ đầu em đã biết là sẽ không thành mà. Em đã tỏ tình với tâm thế sẵn sàng bị từ chối. Một đứa nhóc như em làm sao mà xứng với một người trưởng thành tuyệt vời như chị được,” Takkun nói, giọng vui vẻ một cách lạ lùng. “Em không biết nói gì hơn khi chị bảo không thể xem em là một người đàn ông. Điều đó cũng phải thôi, vì từ trước đến nay chị vẫn luôn đối xử với em như vậy. Chắc chị cảm thấy như thể... chính con trai mình đang tỏ tình với chị, phải không ạ? Hẳn là kinh khủng lắm... Em thật tệ hại, đúng không chị? Chị chỉ đối tốt với em vì em là hàng xóm, là một đứa trẻ, còn em thì lại đơn phương coi chị là người khác giới... Em thật sự... rất tệ hại...”

Vẻ ngoài vui vẻ của cậu dần vỡ vụn, giọng nói bắt đầu run lên.

“Ha ha, xin chị... hãy quên hết mọi chuyện đi, chị Ayako. Chúng ta hãy quên đi mấy ngày vừa rồi, xem như chưa có gì xảy ra, và quay lại... trở lại...”

Giọng cậu nghẹn lại, rồi cậu bật khóc. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên nụ cười gượng gạo. Cậu đưa tay lên che mặt, như thể lúc này mới nhận ra mình đang khóc, rồi lao ra khỏi phòng khách với một câu “Em xin phép.”

“Đ-Đợi đã! Takkun, đừng—”

“Mẹ!” Khi tôi theo phản xạ định đuổi theo, giọng nói nghiêm khắc của Miu đã níu tôi lại.

“Bây giờ mẹ đuổi theo thì có ích gì?”

“Ý-Ý con là sao...?”

Có ích gì ư? Tôi cũng không biết mình định làm gì cho cậu ấy nữa. Đuổi theo, xin lỗi, an ủi... rồi sao? Ở bên cạnh khi cậu ấy đang tan nát, cùng khóc với cậu ấy... rồi sao nữa? Điều đó thì giúp được gì cho cậu? Người duy nhất được an ủi sau cùng có lẽ chỉ là tôi mà thôi. Tôi sẽ chỉ tự thỏa mãn rằng mình đã đau khổ cùng cậu ấy, rằng mình đã làm tất cả những gì có thể. Đó chẳng qua chỉ là một cách để tự bào chữa cho bản thân...

“Như thế là bất công lắm, mẹ ạ,” Miu nói, giọng như đang buộc tội.

Tôi không thể nói lại lời nào. “Bất công.” Tôi hoàn toàn đồng ý. Vô tình, tôi đã liên tục hành động một cách bất công.

Tôi khuỵu xuống sàn nhà, tuyệt vọng kìm nén những giọt nước mắt chỉ chực trào ra. Ít nhất thì lúc này, tôi không có quyền khóc như thể mình là nạn nhân.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận