You Like Me, Not My Daugh...
Nozomi Kota Giuniu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 4 Quá Khứ và Lời Hứa

0 Bình luận - Độ dài: 7,445 từ - Cập nhật:

Nếu hỏi chính xác tôi phải lòng Ayako từ khi nào, có lẽ tôi cũng chẳng thể trả lời, mà tôi nghĩ điều đó cũng không thực sự quan trọng.

Nhưng nếu buộc phải chọn ra một khoảnh khắc định mệnh, có một ngày đặc biệt luôn hiện về trong tâm trí tôi.

Hôm ấy, mùa mưa đã gần tàn nhưng trời lại đột ngột đổ một trận mưa rào xối xả, như thể bầu trời chợt nhớ ra nhiệm vụ còn dang dở của mình.

Chuyện xảy ra khoảng mười năm về trước—chừng ba tháng sau khi cô Ayako nhận nuôi Miu và chuyển đến sống cạnh nhà tôi.

Năm đó tôi mới mười tuổi, còn là một cậu nhóc tiểu học, thấp hơn bây giờ rất nhiều.

So với bạn bè đồng trang lứa, tôi vừa nhỏ con vừa mảnh khảnh, lại thêm khuôn mặt non choẹt nên thường xuyên bị nhầm là con gái.

Lũ bạn cùng lớp hay lấy gương mặt nữ tính của tôi ra trêu chọc, và tôi đã từng hơi tự ti về điều đó.

Phải, chính vào khoảng thời gian ấy, tình cảm trong tôi bắt đầu thành hình.

Hồi đó, cách nói chuyện của tôi chưa được nam tính cho lắm.

Bằng chứng là tôi vẫn gọi Miu bằng một biệt danh dễ thương, và gọi cô Ayako là “Mẹ Ayako”.

Hôm ấy, tôi tan học và đi thẳng về nhà như mọi khi, nhưng trên đường về lại không may gặp phải một trận mưa rào bất chợt.

Không mang theo ô, tôi chỉ biết cắm đầu chạy thật nhanh về nhà.

“H-Hả? Sao không mở được...” Tôi vừa lay mạnh cánh cửa vừa cố mở nó ra trong tình trạng ướt như chuột lột, nhưng nó chẳng hề nhúc nhích.

Cửa đã bị khóa. “À… phải rồi. Hôm nay mẹ đâu có nhà…”

Tối hôm đó mẹ tôi đi dự buổi họp lớp cấp ba và sẽ ở lại một nhà trọ gần đó.

Bà có đưa cho tôi một chiếc chìa khóa và dặn mai dùng nó để vào nhà, nhưng tôi lại đãng trí bỏ quên nó trên bàn làm việc.

Vì nghĩ rằng tôi đã có chìa khóa, mẹ đã khóa trái cửa trước khi đi.

“P-Phải làm sao bây giờ…? L-Lạnh quá…” Quần áo tôi ướt sũng, thấm đến tận lớp đồ lót bên trong, cảm giác chúng dính chặt vào da thật kinh khủng.

Cơn lạnh từ bộ đồ ướt càng lúc càng thấm sâu vào người.

Tôi đi một vòng quanh nhà, hy vọng tìm được một cánh cửa nào đó không khóa, nhưng tất cả đều đóng im ỉm.

Ngôi nhà đã được khóa kín hoàn toàn—đến trộm cũng chẳng thể vào, huống chi là tôi.

Tôi quay lại cửa trước, hoàn toàn bất lực. Bố mẹ thì phải vài tiếng nữa mới về.

Mưa vẫn như trút nước, mà không có ô thì tôi chẳng thể đi đâu được.

Tôi cứ đứng đó, run rẩy vì lạnh, cho đến khi cô ấy xuất hiện.

“Ồ, Takkun, phải em không?” cô ấy gọi.

Tôi ngẩng đầu lên. Người phụ nữ ban nãy còn định bước vào căn nhà bên cạnh giờ đã chạy về phía tôi.

Đó là Mẹ Ayako.

Cô ấy là em gái của mẹ Miu, cô hàng xóm của tôi.

Sau nhiều biến cố, giờ đây cô ấy đang sống cùng Miu với tư cách là mẹ của con bé.

Cô ấy đang che một chiếc ô nhựa trong suốt, loại có thể mua ở bất kỳ cửa hàng tiện lợi nào.

Chắc hẳn cô ấy cũng gặp mưa đột ngột nên mới mua vội, vì tóc và quần áo cô ấy cũng đã lấm tấm ướt.

“C-Có chuyện gì vậy, Takkun? Em ướt sũng hết rồi…” Mẹ Ayako lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra, nhẹ nhàng lau mặt và tóc cho tôi.

Gương mặt cô ấy áp lại gần khiến tim tôi hẫng đi một nhịp.

Tôi thích Mẹ Ayako. Dù thích cô ấy, nhưng tôi không chắc đó là thứ tình cảm gì.

Tôi chỉ biết đơn giản là mình thích cô ấy.

Cô ấy rất đẹp, vóc dáng cũng thật tuyệt vời—hoàn toàn khác biệt với mẹ tôi.

Mẹ Ayako luôn dịu dàng mỉm cười, và tôi yêu cô ấy vì điều đó.

“Em không vào nhà được à? Mẹ em đâu rồi?” cô ấy hỏi.

“Mẹ em… tối nay mới về ạ. Mẹ có đưa chìa khóa nhưng em để quên trong nhà mất rồi.”

“Chị hiểu rồi… Thôi được rồi. Qua nhà chị ngay.”

“Dạ?”

“Cứ đứng thế này em sẽ bị cảm lạnh mất. Em có thể đợi ở nhà chị cho đến khi mẹ về.”

Mẹ Ayako nắm chặt lấy tay tôi, kéo tôi cùng nép dưới tán ô và đi về phía nhà cô ấy.

“Vào đi em. Đừng ngại ngùng gì cả.”

“Ch-Cháu xin phép ạ…”

Dù cô ấy đã nói đừng ngại, tôi vẫn không thể ngăn được cảm giác hồi hộp.

Đây là lần đầu tiên tôi bước vào căn nhà bên cạnh.

Ngay khi vào trong và đóng cửa lại, tiếng mưa ào ạt ngoài kia lập tức trở nên xa xăm.

Dưới sự thúc giục của Mẹ Ayako, tôi được dẫn vào phòng thay đồ của nhà tắm.

“Chị vừa mới xả nước vào bồn, đợi một chút nhé.”

“Dạ…? Chị không cần phải làm vậy đâu ạ. Em không muốn làm phiền chị.”

“Không được. Cứ để người ướt thế này em sẽ bị cảm đấy.”

“Nhưng mà…”

“Thôi nào, đừng khách sáo. Mau cởi đồ ra đi.”

“Khoan… E-Em hiểu rồi! Không sao đâu ạ. Em tự cởi được.”

Mẹ Ayako đã định ra tay giúp tôi, nên tôi vội vàng gạt tay cô ấy đi.

Bị người khác cởi đồ cho ở cái tuổi lên mười này thật đáng xấu hổ.

“Ồ? Vậy đưa cặp sách của em đây, chị lau khô cho.”

“V-Vâng ạ…”

Tôi đưa chiếc cặp sách cho cô ấy, và cô ấy dùng một chiếc khăn để lau khô nó.

Tôi bắt đầu tự cởi đồ, nhưng quần áo ướt cứ dính chặt vào người khiến tôi loay hoay mãi.

Thêm vào đó, sự hiện diện của Mẹ Ayako ở ngay gần bên khiến tôi càng thêm căng thẳng, thành ra việc cởi đồ lại khó khăn hơn tôi tưởng.

“Ưgh… H-Hả…”

“Hi hi, em làm gì thế, Takkun? Nào, giơ hai tay lên.”

“Này, chờ đã—”

Không thể đứng nhìn thêm được nữa, Mẹ Ayako cuối cùng cũng ra tay giúp tôi.

Cô ấy cởi phăng chiếc áo của tôi, và trong nháy mắt, tôi đã ở trần.

Cô ấy tiếp tục một cách thuần thục, có lẽ đã quen tay khi làm điều này cho Miu, và kéo luôn cả quần dài lẫn quần lót của tôi xuống.

“Á-ÁÁÁ?!”

Tôi hoảng hốt dùng hai tay che lấy chỗ đó của mình.

C-Cô ấy thấy rồi ư?! Mẹ Ayako đã thấy ‘cái đó’ của mình rồi sao?!

Đầu óc tôi trống rỗng vì kinh ngạc và xấu hổ, nhưng Mẹ Ayako lại tỏ ra hoàn toàn bình thản.

Cô ấy tách chiếc quần dài và quần lót ra khỏi nhau như thể đó là một việc hết sức bình thường.

“Ôi không, cả quần lót cũng ướt sũng rồi. Để chị đem đi giặt cho em—”

“Ch-Chị hiểu sai rồi!”

“Hửm?”

“Em không muốn mặc mấy cái quần sịp trẻ con này đâu. Em muốn mặc quần đùi cơ, như người lớn ấy! Nhưng dù em có nói bao nhiêu lần đi nữa, mẹ cũng chẳng chịu mua cho em…”

“Ồ, ra là vậy à?”

Tôi đã vắt óc bịa ra một lý do để bảo vệ lòng tự tôn cuối cùng của một thằng nhóc lớp bốn, nhưng có vẻ như sự nhiệt thành của tôi chẳng hề lay chuyển được Mẹ Ayako.

Cô ấy chỉ mỉm cười, một nụ cười trông có vẻ chẳng mấy quan tâm.

Thôi nào… Đây là chuyện lớn đấy chứ. Mặc quần sịp hay quần đùi là cả một vấn đề hệ trọng đấy.

Chị không biết mặc quần đùi chính là minh chứng cho một chàng trai ngầu lòi sao?

Phớt lờ sự bất mãn của tôi, Mẹ Ayako để tôi lại trong phòng thay đồ cùng chiếc cặp sách, không quên dặn tôi phải ngâm mình cho ấm.

Tôi bị bỏ lại một mình, trần như nhộng.

“Có lẽ Mẹ Ayako nghĩ mình chỉ là một đứa nhóc mẫu giáo thôi…?”

Tôi lẩm bẩm một mình trong phòng tắm, lời nói thoát ra như một tiếng thở dài.

Bồn tắm vẫn chưa đầy nước, nên tôi đành dùng vòi sen để gội rửa qua loa.

Tâm trí tôi lúc này chỉ toàn là hình ảnh của Mẹ Ayako—cô ấy thật tốt bụng, đã cho tôi vào nhà và còn chuẩn bị cả bồn tắm cho tôi nữa… nhưng đồng thời, một cảm giác buồn bã và vô vọng cũng xâm chiếm lấy tôi khi nhận ra mình chẳng hề được cô ấy coi là một người đàn ông.

Hừm. Mình đã mười tuổi rồi chứ bộ. Đã đến cái tuổi biết tò mò về những thứ như ngực rồi.

Ấy vậy mà người phụ nữ mình thầm thích lại đối xử với mình như một đứa trẻ—à không, một đứa nhóc mẫu giáo—khiến tôi cảm thấy vừa xấu hổ vừa thảm hại.

Chắc là tại mình vừa lùn vừa yếu… Hừm…

Trong lúc tôi đang quằn quại với những suy nghĩ đó, một tiếng bíp vang lên, kèm theo giọng nói máy móc thông báo bồn tắm đã sẵn sàng.

Và rồi, một chuyện không thể tin nổi đã xảy ra.

“Có vẻ bồn tắm đầy rồi đấy.” Một giọng nói vang lên từ phía sau khi cánh cửa phòng tắm được mở ra.

Tôi theo phản xạ quay lại và suýt nữa thì ngất xỉu.

Tôi có cảm giác như hồn mình đang lìa khỏi xác.

Cô ấy hoàn toàn khoả thân. Mẹ Ayako bước vào phòng tắm mà không một mảnh vải che thân.

“Ồ, Takkun, em gội đầu trông sạch sẽ lắm. Ngoan thật đấy,” Mẹ Ayako nói với nụ cười thường ngày, trong khi tôi vẫn còn đang chết trân tại chỗ.

Cô ấy tiến lại gần hơn, đôi gò bồng đảo nảy lên theo từng bước chân.

Trời ơi… Lúc cô ấy mặc đồ mình đã thấy nó rất lớn rồi, nhưng không ngờ lại còn lớn hơn cả tưởng tượng.

Tôi cảm thấy như mình sắp xỉu tới nơi khi lần đầu tiên trong đời được nhìn thấy cơ thể trần trụi của một người phụ nữ khác ngoài mẹ mình, nhưng vẫn cố nặn ra vài từ.

“Ch-Chị đang làm gì vậy?!”

“Hử? À, chị nghĩ mình sẽ vào tắm cùng em.”

“T-Tại sao…?”

“Tại sao ư? Vì chị cũng bị ướt khá nhiều mà.”

“N-Nh-Như vậy là không đúng…”

“Sao lại không đúng? Em không muốn tắm cùng chị à, Takkun?”

“Không phải là em không muốn…”

“Hi hi, vậy quyết định thế nhé,” Mẹ Ayako mỉm cười. Tôi cứng họng, không biết nói gì hơn.

Thôi rồi… Rốt cuộc thì Mẹ Ayako vẫn chỉ coi mình là một đứa con nít.

Cô ấy tắm cùng tôi một cách tự nhiên như thể đang tắm cùng Miu, và chắc chỉ nghĩ rằng tôi đang ngại ngùng mà thôi.

Cô ấy hoàn toàn không một chút phòng bị nào.

Không khăn tắm, cũng chẳng dùng tay để che đi bất cứ bộ phận nào trên cơ thể.

Tất cả đều phơi bày ra trước mắt tôi, từ khuôn ngực cho đến vùng kín.

Vâng, bộ ngực căng tròn, đầy đặn của cô ấy, vòng eo con kiến, và cả… khu vực giữa hai chân cô ấy nữa…

“Ơ?! Ch-Cháu xong rồi ạ!” Với trái tim đập loạn xạ vì xấu hổ và tội lỗi, tôi bật dậy định chạy ra khỏi phòng tắm.

“A!” Tôi cảm thấy mình đâm sầm vào một thứ gì đó mềm mại.

Mẹ Ayako đã chặn đường ra của tôi và khiến tôi phải dừng lại.

Vì mải nhìn xuống dưới, tôi đã không để ý phía trước—kết quả là, tôi lao thẳng vào người cô ấy.

Tôi cảm thấy toàn bộ cơ thể mình được bao bọc trong một cảm giác mềm mại lạ thường…

“A-A-Aah…”

“Này, chạy nhảy gần bồn tắm nguy hiểm lắm đấy, Takkun.”

“Ư-Ừm…”

“Chị biết trẻ con tầm tuổi em không thích tắm rửa cho lắm, nhưng nếu không làm ấm người, em sẽ bị cảm lạnh đấy. Em còn chưa gội đầu xong nữa kìa. Nào, ngồi xuống đây. Chị kỳ cọ cho.”

“V-Vâng ạ…” Được bao bọc trong cảm giác mềm mại ấy, tôi mất hết sức lực để phản kháng và đành ngoan ngoãn làm theo lời Mẹ Ayako.

Cô ấy gội nốt phần tóc còn dang dở của tôi, rồi kỳ cọ sạch sẽ từng ngóc ngách trên cơ thể tôi.

Khi bàn tay cô ấy lướt qua người, tôi có thể thoáng thấy hình ảnh trần trụi của cô ấy phản chiếu trong tấm gương trước mặt.

Chết rồi… tệ thật. Cứ thế này chắc mình sẽ chảy máu mũi mất.

Được rồi, phải nghĩ sang chuyện khác thôi. Đếm số pi nào. Ừm, sau 3,14 là gì nhỉ?

Thầy giáo toán đã giảng rất nhiều thứ trong lớp… À, đúng rồi.

Lên cấp hai, người ta sẽ dùng một ký hiệu riêng cho số pi… Pi, tỉ số chu vi của một vòng tròn… Vòng tròn… Tròn… Ngực… Khoan, ngực ư?!

Không, không, không phải thứ mình muốn nghĩ đến!

Trong lúc tôi đang vật lộn với những suy nghĩ của mình, cô ấy đã tắm xong cho tôi.

Sau đó, theo lời cô ấy, tôi bước vào bồn tắm cùng Mẹ Ayako.

“A, dễ chịu thật,” cô ấy khẽ reo lên. Tôi chỉ im lặng ngồi trong bồn.

“Sao thế, Takkun? Nước có nóng quá không em?”

“K-Không sao ạ…”

“Sao em lại co ro ở góc thế kia? Lại đây đi. Em có thể duỗi chân ra cho thoải mái hơn.”

“Ch-Ch-Cháu ngồi đây được rồi ạ.”

“Vậy à. Cậu em trai của chị nhút nhát quá nhỉ?” Mẹ Ayako nói với một nụ cười tinh quái.

Không phải em nhút nhát, chỉ là… chị biết đấy.

“Hi hi,” cô ấy cười ranh mãnh. Tôi đang ngồi ở góc bồn tắm, quay lưng về phía cô ấy, nhưng ngay sau đó, Mẹ Ayako bất ngờ nhảy lên lưng và ôm chầm lấy tôi.

“Bắt được rồi nhé!”

“C-Cái…?”

“Thấy chưa, duỗi chân ra thế này có phải thoải mái hơn không? Đừng có ngại.”

Em không có ngại!

Vai tôi bị giữ chặt và kéo ngược về sau, tôi bị Mẹ Ayako ôm trọn từ phía sau.

Công nhận là duỗi chân ra rất thoải mái, nhưng các bộ phận trên cơ thể tôi lúc này đang chạm vào người cô ấy, và tôi cảm thấy dễ chịu vì những lý do hoàn toàn khác.

Ngực của cô ấy chắc chắn đang áp chặt vào lưng mình!

“Hi hi, Takkun vừa nhỏ vừa đáng yêu. Em có thể nằm gọn trong lòng bàn tay chị đấy.”

Mẹ Ayako có vẻ đang rất vui, nhưng chỉ một câu nói đó đã khiến tâm trí đang quay cuồng của tôi lập tức bình tĩnh lại.

“Được khen đáng yêu chẳng làm em vui chút nào cả…”

“Sao cơ?”

“Ở trường em cũng hay bị trêu chọc lắm. Họ nói em giống con gái, rồi bảo em nên mặc váy đi vì em vừa lùn vừa gầy.”

“Takkun à… Chị xin lỗi, chị đã lỡ lời,” cô ấy nói, giọng đầy vẻ hối lỗi.

“Chị nghĩ em không cần phải lo lắng quá đâu. Mỗi người mỗi khác, và các bạn trai thường dậy thì muộn hơn các bạn gái một chút. Chị chắc chắn rằng em sẽ sớm cao lớn phổng phao thôi.”

“Th-Thật không ạ?”

“Thật chứ. Nếu em ăn nhiều và tập thể dục chăm chỉ, chị tin em sẽ phát triển một cách khỏe mạnh. Em có chơi môn thể thao nào không, Takkun?”

“Dạ… Em từng chơi bóng đá và bóng mềm, nhưng vì không giỏi nên đã bỏ ngay rồi ạ.”

Tôi rất tệ trong các môn thể thao dùng bóng.

Tôi không chỉ vụng về trong việc sử dụng dụng cụ, mà hơn hết, việc phối hợp cùng đồng đội cũng không hợp với tôi.

Cứ nghĩ đến việc sai lầm của mình sẽ gây phiền phức cho cả đội, tôi lại trở nên căng thẳng và rồi lại làm hỏng việc.

“Chị hiểu rồi. Vậy thì… em thấy bơi lội thế nào?”

“Bơi lội ạ?”

“Đúng vậy! Gần đây chị mới biết, hình như những đứa trẻ học bơi thường rất thông minh. Rất nhiều người đỗ vào các trường đại học hàng đầu đều từng học bơi khi còn nhỏ. Thế nên chị cũng đang định cho Miu đi học bơi đấy.”

“Bơi lội…”

“Với cả, các chàng trai biết bơi thì… trông khá là ngầu. Họ có thân hình tam giác rất đẹp.”

“N-Ngầu…” Rất đơn giản, nhưng những lời đó từ Mẹ Ayako đã khiến tôi hạ quyết tâm ngay lập tức.

“Em nghĩ em sẽ thử ạ.”

“Thật sao? Nếu em bắt đầu học bơi, có lẽ chị sẽ cho Miu học cùng chỗ. À, nhưng mà có rất nhiều thứ chị muốn con bé học, như tiếng Anh này, rồi khiêu vũ nữa. Phải làm sao đây…?”

“Chị thực sự suy nghĩ rất nhiều cho Miu, chị Ayako ạ.”

“Thì, chị là mẹ của con bé mà.”

Mẹ. Phải rồi, cô ấy là một người mẹ. Mẹ Ayako đã trở thành mẹ của Miu.

Dù không phải mẹ ruột, nhưng vào ngày tang lễ ấy, cô ấy đã quyết định trở thành mẹ của Miu.

“Chị thật phi thường, chị Ayako.” Tim tôi bắt đầu đập thình thịch, và lời nói cứ thế tuôn ra khỏi miệng.

“Em thực sự rất ngưỡng mộ chị.”

“Em ngưỡng mộ chị sao?”

“Vâng ạ! Sau khi bố mẹ Miu gặp tai nạn và con bé chỉ còn lại một mình… chị đã cứu lấy con bé. Tại đám tang, không giống những người lớn khác, chị là người duy nhất đặt cảm xúc của Miu lên trên hết.”

Mẹ Ayako im lặng. “Em đã nghĩ chị thật ngầu, thật tuyệt vời,” tôi tiếp tục.

“Chị giống như một siêu anh hùng vậy, chị Ayako!”

“Giá mà chị là một siêu anh hùng thì tốt biết mấy,” cô ấy lẩm bẩm.

Giọng cô ấy nghe như đang cố nén lại một nỗi đau nào đó.

Sau khi tuôn ra một tràng những lời ngưỡng mộ như đang mê sảng, tôi bất giác quay lại nhìn cô ấy.

“Giá như mình thực sự là một siêu anh hùng… Mình ước mình có thể mạnh mẽ, cao cả, và ngầu, có thể làm mọi thứ một cách hoàn hảo như một siêu anh hùng…”

“Chị Ayako…” Cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng.

Đó là nước mắt—những giọt nước mắt đang lăn dài trên má Mẹ Ayako, rơi xuống bồn tắm.

“C-Có chuyện gì vậy ạ?”

“Ồ, ừm, thật ra thì, hôm nay có… khá nhiều chuyện đã xảy ra,” cô ấy nói sau khi vội vàng lau nước mắt và cố gắng trấn tĩnh lại.

Dù đang mỉm cười, nhưng đó là một nụ cười buồn bã và gượng gạo.

“Chị đã phạm phải một sai lầm ở công ty.”

“Sai lầm ạ…?”

“Dự án mà chị đang phụ trách… đã bị chuyển cho người khác. Đó là kế hoạch đầu tiên mà chị tự mình ấp ủ, nhưng giờ chị không còn được thực hiện nó nữa…” Cô ấy cố gắng giải thích mọi chuyện bằng những từ ngữ đơn giản để tôi có thể hiểu.

“Chị chỉ là một nhân viên mới, nhưng giám đốc của chị lại là một người rất cởi mở, bà ấy cho phép bất cứ ai thực hiện ý tưởng của mình, miễn là nó thú vị. Vì vậy… kế hoạch của chị đã được rất nhiều người thông qua, và nó sắp được triển khai, nhưng… chị đã không thể cân bằng được cả công việc và Miu.”

Giọng cô ấy ngày càng đượm buồn, nhưng đồng thời, niềm tin đằng sau những lời nói của cô ấy lại càng trở nên rõ ràng hơn.

Tôi tiếp tục lặng lẽ lắng nghe.

“Chị không bao giờ có thể ở lại muộn vì phải đón Miu, và nếu con bé bị sốt, chị phải bỏ dở công việc để đến đón con bé… Với tất cả những điều đó, việc đứng đầu một dự án mới thực sự quá sức. Mọi người nói rằng chị nên ưu tiên thời gian cho con mình. Chị không biết họ nói vậy là có ý tốt hay ác ý nữa… Giám đốc đã cố gắng hết sức để giữ chị ở lại vị trí đó, nhưng chị cảm thấy áy náy và đã tự mình xin rút lui.”

Một đứa trẻ mười tuổi như tôi không thể nào hiểu hết được nỗi đau và sự thất vọng khi phải từ bỏ một kế hoạch tâm huyết vì những lý do bất khả kháng.

Nhưng nhìn khuôn mặt buồn bã của Mẹ Ayako, tôi có thể cảm nhận được một cách sâu sắc rằng cô ấy đã bị tổn thương đến nhường nào.

“Chuyện công việc… thực ra cũng không phải là vấn đề lớn. Dù sao đó cũng là lỗi của chị. Chỉ là…” Giọng nói yếu ớt của cô ấy bắt đầu run lên.

Nước mắt lại một lần nữa trào ra từ đôi mắt to tròn của cô ấy.

“Chị nhận được điện thoại từ trường mẫu giáo đúng lúc đang bận bù đầu. Họ nói Miu bị sốt và muốn chị đến đón con bé… Khi nhận được cuộc gọi đó, chỉ trong một thoáng chốc, chị đã nghĩ rằng… có lẽ mình không đủ tư cách để làm mẹ. Chị đã nghĩ, có lẽ mình nên để người khác nhận nuôi con bé thì hơn.”

“Chị Ayako…”

“Thật tệ hại phải không? Thật kinh khủng. Dù chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, nhưng chị đã là một người mẹ thất bại khi nghĩ đến điều đó… Chính chị là người đã quyết định nhận nuôi con bé, chị đã nghĩ rằng mình đã chuẩn bị tinh thần rồi… Chị phải là mẹ của Miu, Miu chỉ còn lại một mình chị, vậy mà chị… sao mình lại tệ hại và đáng xấu hổ đến thế này chứ…”

Tôi không nói gì. Tôi nghĩ rằng việc có một suy nghĩ thoáng qua như vậy khi đang quá tải với công việc là điều hoàn toàn có thể hiểu được.

Chắc chắn ai cũng từng có lúc hối hận về một quyết định mà mình đã quyết tâm theo đuổi.

Nhưng Mẹ Ayako lại không thể tha thứ cho chính mình dù chỉ một khoảnh khắc yếu lòng như vậy.

Dù không cùng huyết thống, cô ấy vẫn cố gắng để trở thành một người mẹ—và chính vì cô ấy quá tốt bụng và cao cả, cô ấy không thể chấp nhận được sự non nớt của bản thân, và điều đó đã khiến cô ấy phải bật khóc.

Thật là một cú sốc. Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời tôi thấy một người lớn khóc nức nở như vậy.

Lúc này, Mẹ Ayako trông thật yếu đuối, giống như một cô gái trẻ đang khóc vì không thể chịu đựng được nỗi buồn của mình—dù hơn tôi mười tuổi, nhưng cô ấy lại làm tôi liên tưởng đến một cô bé bướng bỉnh đang buồn bã vì mọi chuyện không theo ý mình.

“H-Ha ha, chị xin lỗi vì đã than thở với em. Ở tuổi của em thì làm sao hiểu được những chuyện này, phải không?”

Mẹ Ayako nói, cố gắng gạt đi bằng một nụ cười khi cô ấy lau nước mắt.

“Chị cần phải cứng rắn hơn, cả với tư cách là một người đi làm và là một người mẹ. Chị cần phải tốt hơn nữa. Dù sao thì, từ nay về sau chị phải một mình nuôi nấng Miu.”

“Chị không hề đơn độc,” tôi đáp lời. Không biết từ lúc nào, những lời nói ấy đã bật ra khỏi miệng tôi, được thúc đẩy bởi một ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội trong tim.

“Đã có em ở đây vì chị, chị Ayako.”

“Takkun…”

“Ch-Em có thể không đáng tin cậy, nhưng em sẽ làm bất cứ điều gì có thể! Với lại, không chỉ có mình em đâu. Bố mẹ em cũng rất yêu quý chị và Miu! Chúng em sẽ giúp chị bất cứ khi nào chị gặp khó khăn! Nếu có bất kỳ chuyện gì tồi tệ hay đau buồn xảy ra, em sẽ bảo vệ chị, chị Ayako. Vì vậy… xin chị đừng khóc nữa.”

Sau lời khẩn cầu tha thiết của tôi, tôi cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu mình.

“Cảm ơn em, Takkun,” Mẹ Ayako nói với một nụ cười.

Khi cô ấy xoa đầu tôi, khóe mắt vẫn còn vương lệ của cô ấy cong lên thành một nụ cười rạng rỡ, một nụ cười thật sự chân thành.

Nụ cười đó đẹp đến mức tôi chỉ muốn ôm chầm lấy cô ấy ngay lúc đó—đẹp đến mức trái tim tôi bắt đầu đập loạn nhịp, như thể có thể nghe thấy từ cách xa cả dặm.

Phải, có lẽ đó chính là lúc tình cảm của tôi dành cho cô ấy bắt đầu nảy nở.

Chắc hẳn chính vào khoảnh khắc ấy, tôi đã yêu.

Cô ấy từng là người phụ nữ nhà bên mà tôi thầm ngưỡng mộ, một người lớn tuyệt vời và ngầu, người đã dang tay nhận nuôi đứa con của chị gái mình sau một tai nạn bi thảm… Đối với một đứa trẻ mười tuổi như tôi, cô ấy là một siêu anh hùng, một người mà tôi mù quáng tin rằng thiêng liêng như một nữ thần hay một thánh mẫu—vì vậy, tôi đã bị sốc khi thấy cô ấy khóc, và rồi cảm thấy xấu hổ vì sự hiểu lầm của mình.

Thực ra, cô Ayako không phải là một siêu anh hùng bất khả chiến bại.

Cô ấy không phải là nữ thần, cũng không phải là thánh mẫu.

Cô ấy chỉ là một người bình thường đang cố gắng hết sức để trở nên tốt bụng và cao cả.

Dù cô ấy có vẻ ngoài mạnh mẽ đến đâu, cô ấy vẫn là một người phụ nữ dễ bị tổn thương—và ngay khoảnh khắc nhận ra điều đó, một khao khát bảo vệ cô ấy trỗi dậy trong tôi.

Có thể thật kỳ lạ khi một thằng nhóc mười tuổi lại có suy nghĩ đó, nhưng tôi không thể ngăn được cảm xúc của mình.

Tôi đã có một ước muốn không tương xứng với lứa tuổi của mình là được bảo vệ cô ấy—tôi muốn trở thành một người đàn ông có thể che chở cho cô Ayako.

Ngay cả bây giờ, mười năm sau, tình cảm từ khoảnh khắc đó vẫn không hề phai nhạt.

Thậm chí, ngọn lửa ấy còn bùng cháy dữ dội hơn theo từng ngày.

~ ♥ ~

“Ồ, chào buổi sáng, Ayako.”

“Chào buổi sáng, Tomomi.”

Ngày hôm sau, tôi tình cờ gặp mẹ của Takkun, cô Tomomi Aterazawa, ở khu đổ rác.

“Tôi nghe nói hôm trước chị đã tổ chức tiệc sinh nhật cho con trai chúng tôi. Thực sự cảm ơn chị rất nhiều.”

“Ồ, không có gì to tát đâu ạ. Takumi luôn giúp đỡ chúng tôi mà, đó là điều tối thiểu chúng tôi có thể làm.”

“Miu học cấp ba thế nào rồi? Con bé đã quen chưa?”

“Tôi cũng không chắc nữa, nhưng con bé có vẻ đang rất vui. Con bé thường tỏ ra không vui mỗi khi tôi hỏi han quá nhiều.”

“Ồ, chắc là con bé đang ở cái tuổi ẩm ương.”

Chúng tôi chào hỏi và bắt đầu một cuộc trò chuyện thường ngày như mọi khi.

Nhìn từ bên ngoài, chúng tôi trông chẳng khác gì những bà nội trợ đang buôn chuyện.

Những chủ đề như chuyện gần đây, tin đồn vặt vãnh chiếm phần lớn cuộc trò chuyện—nói thẳng ra, đó chỉ là một cuộc nói chuyện phiếm không có gì quan trọng.

Tuy nhiên, hôm nay tôi quyết định sẽ đề cập đến một vấn đề.

“À-À này, ừm, nhân tiện, Tomomi,” tôi nói sau khi lựa đúng thời điểm. “Về chuyện của Takumi…”

“Hửm? Takumi có chuyện gì sao?”

“Ừm, chà, tôi không chắc phải nói thế nào, nhưng Takumi cũng đã đến tuổi rồi.”

“Đến tuổi?”

“À thì, ừm, chị biết đấy… Cậu ấy đang ở cái tuổi mà… với tư cách là một người đàn ông, cậu ấy sẽ bắt đầu nghĩ đến việc hẹn hò với một cô gái.”

Thấy cô Tomomi không trả lời, tôi nói tiếp. “T-Tôi chỉ băn khoăn không biết, với tư cách là phụ huynh, chị có mong muốn gì về mẫu người mà chị muốn Takumi hẹn hò không.”

“Ayako… Takumi đã nói gì với chị à?”

Tôi đã cố gắng nói vòng vo hết mức có thể, nhưng có lẽ chỉ khiến mình trông càng thiếu tự nhiên.

Dù lúc đầu có vẻ bối rối, nhưng biểu cảm của cô Tomomi đã thay đổi như thể cô ấy đã hiểu ra mọi chuyện.

“‘Nói gì’ là sao ạ?”

“Thì… ví dụ như, tình cảm của thằng bé dành cho chị chẳng hạn?”

“Ch-Chuyện đó?! Ừm… chà… Vâng.” Cảm thấy không cần thiết phải giấu giếm nữa, tôi trịnh trọng gật đầu.

“Trong bữa tiệc sinh nhật… cậu ấy đã tỏ tình với tôi.”

Sau một thoáng im lặng, cô Tomomi đáp, “Ra là vậy…”

“T-Tất nhiên là tôi đã từ chối rồi! Xin chị đừng lo, tôi hoàn toàn không có ý định hẹn hò với cậu ấy!”

Thấy cô Tomomi vẫn im lặng, tôi lại tiếp tục.

“Ừm, không phải là tôi không hài lòng về Takumi, hay là tôi ghét bỏ cậu ấy. Chỉ là, nếu xét theo lẽ thường, tôi cảm thấy mối quan hệ này sẽ rất khó khăn, nên…” Tôi cố gắng giải thích một cách tuyệt vọng, nhưng cô Tomomi không hề đáp lại.

Cô ấy lặng lẽ nhắm mắt, ngẩng đầu lên trời.

Trên khuôn mặt cô ấy là một biểu cảm vừa kiên quyết vừa cam chịu—tôi có cảm giác như thể nghe được tiếng nói từ trong lòng cô ấy rằng

ngày này cuối cùng cũng đã đến.

Sau vài giây im lặng, cô Tomomi cuối cùng cũng lên tiếng.

“Ayako,” cô ấy nói với vẻ mặt quả quyết, như thể đã chấp nhận mọi thứ, “chị có muốn ghé qua nhà chúng tôi uống một tách trà không?”

Nhà của gia đình Aterazawa là một căn nhà riêng hai tầng, giống như nhà của chúng tôi.

Khoảng một chục năm trước, một nhà phát triển lớn đã mua lại khu đất này và đưa ra một ưu đãi đặc biệt cho các dự án mới, dẫn đến việc nhiều ngôi nhà mới được xây dựng—vì vậy, cả nhà chị gái tôi và gia đình Aterazawa đều đã xây nhà ở đây vào cùng một thời điểm.

Vì cả hai gia đình chuyển đến cùng lúc, họ đã trở nên thân thiết.

Khi còn sống, chị gái tôi đã nhiều lần nói rằng chị ấy thật may mắn khi có những người hàng xóm tốt bụng.

Gia đình Aterazawa cũng đã đối xử rất tốt với tôi kể từ khi tôi chuyển đến sống ở đây.

“Tôi nghĩ cũng đã mười năm trôi qua rồi nhỉ,” cô Tomomi nói sau khi nhấp một ngụm trà, ánh mắt nhìn xa xăm.

Chúng tôi đang ở trong phòng khách của cô ấy, và cô ấy đã pha trà cho chúng tôi bằng một ấm trà truyền thống.

Tôi thì quá lo lắng nên vẫn chưa động đến tách trà của mình.

“Hồi đó có một lần chị đã chăm sóc Takumi đến tận tối mịt, vì thằng bé không có chìa khóa để vào nhà.”

“V-Vâng, đúng là có chuyện đó.”

“Sau khi về nhà hôm đó, Takumi đã nói với vợ chồng tôi rằng: ‘Khi lớn lên, con sẽ cưới Mẹ Ayako.’”

Tôi không biết phải phản ứng thế nào.

Không thể tin được Takkun lại nói một câu như vậy vào ngày hôm đó—ngày mà chúng tôi đã tắm cùng nhau.

“Lúc đầu, vợ chồng tôi đều nghĩ thằng bé chỉ nói đùa. Mà cho dù nó không nói đùa, chúng tôi cũng chỉ cho rằng đó là sự ngưỡng mộ trẻ con dành cho chị. Chắc hẳn thằng bé đã chơi rất vui với chị. Chính xác thì chị đã làm gì vậy?”

“Ư-Ừm… Cũng không có gì đặc biệt cả…”

Không thể nói được.

Tuyệt đối không thể nói ra chuyện chúng tôi đã tắm cùng nhau trong tình huống này!

“Chúng tôi đã lờ đi, nghĩ rằng đó chỉ là những lời nói vớ vẩn của trẻ con, nhưng từ ngày đó trở đi, Takumi đã thay đổi.”

Tôi tiếp tục im lặng lắng nghe.

“Thằng bé bắt đầu chuyên tâm học hành, và nằng nặc đòi đi học bơi dù trước đây tôi có rủ thế nào cũng không chịu. Cùng với sự hăng hái mới dành cho thể thao và học tập, thằng bé thậm chí còn hết kén ăn. Nó luôn miệng nói rằng nó ‘sẽ trở thành một chàng trai ngầu để xứng đáng với Mẹ Ayako.’”

Tôi không nói gì khi cô ấy tiếp tục.

“Dù lý do là gì, con trai tôi cuối cùng cũng đã có động lực và cố gắng hết mình ở nhiều phương diện. Với tư cách là cha mẹ, chúng tôi không muốn dội gáo nước lạnh vào nỗ lực của nó. Tôi cũng đã nghĩ rằng, rồi một ngày nó sẽ thích một cô bạn nào đó ở trường.”

Vẻ mặt cô ấy trông có vẻ rất mâu thuẫn.

“Nhưng cuối cùng, Takumi vẫn giữ nguyên tình cảm với chị suốt mười năm qua.”

Tôi tiếp tục lắng nghe.

“Ngay cả khi lên cấp ba, rồi vào đại học, thằng bé vẫn không hề thay đổi chút nào.”

Tất cả những gì tôi có thể làm là ngồi đó và dằn vặt bản thân, cảm thấy mình nên quỳ xuống xin lỗi cô ấy ngay lập tức.

“Vợ chồng tôi bắt đầu lo lắng thật sự… Tất nhiên, chúng tôi không có ý nói rằng chị có vấn đề gì, Ayako à. Chỉ là… Chị hiểu mà, phải không? Chúng tôi không thể không lo lắng về những chuyện như chênh lệch tuổi tác, và cả Miu nữa.”

“T-Tất nhiên… Tôi hiểu ạ.” Điều đó là hoàn toàn tự nhiên.

Nếu tôi ở vào vị trí của cô ấy, tôi cũng sẽ lo lắng, và chắc chắn sẽ phản đối kịch liệt nếu con trai mình nói muốn cưới một bà mẹ đơn thân hơn nó cả chục tuổi.

“Chúng tôi đã có vài cuộc họp gia đình, nhưng dù vậy, tình cảm của Takumi vẫn không hề lay chuyển. Dù chúng tôi có thuyết phục thế nào, nó cũng không nghe. Có vẻ như thằng bé đã thực sự quyết tâm với chị rồi.”

Dừng lại một chút, cô Tomomi thở dài. “Ra là vậy… thằng bé đó cuối cùng cũng đã ngỏ lời với chị.”

Cô ấy trông có vẻ vừa buồn bã vừa yếu đuối, khuôn mặt nhuốm một cảm xúc sâu sắc không thể diễn tả bằng lời.

Đó là một biểu cảm mà chỉ một người mẹ đã nuôi con hai mươi năm mới có được—một biểu cảm chứa đựng tất cả kinh nghiệm và tình yêu thương của một người làm cha mẹ.

“Làm cha mẹ, cuối cùng… cũng chỉ mong con mình được hạnh phúc,” cô Tomomi tiếp tục.

“Chúng tôi không muốn nó phải chọn một con đường đầy chông gai. Tôi không thể không mong muốn nó có một cuộc sống gia đình bình thường, dù có hơi tầm thường một chút.”

“Tôi hiểu ạ… Với tư cách là một người mẹ, tôi hoàn toàn đồng ý với chị. Đó là lý do tại sao tôi không muốn chị phải lo lắng, vì tôi đã—”

“Nhưng nghĩ lại thì, đó cũng chỉ là sự ích kỷ của bậc làm cha mẹ mà thôi.”

“—không hề có ý định hẹn hò với Takumi— Gì cơ ạ?” Tôi ngẩng lên, nhìn cô ấy chằm chằm.

Cô Tomomi nở một nụ cười nhẹ nhàng, thanh thản, như thể đã thông suốt điều gì đó.

“Cha mẹ không thể quyết định hạnh phúc cho con cái của mình. Có lẽ, chúng tôi nên cảm thấy biết ơn vì con trai mình đã sớm tìm thấy con đường mà nó muốn đi.”

“Ừm…”

“Nếu đây chỉ là một cảm xúc bộc phát trong vài ngày qua, tôi đã không thể chấp nhận được. Nhưng thằng bé đã kiên trì nỗ lực suốt mười năm. Nó đã cố gắng hết mình trong cả học tập lẫn thể thao, và đã đỗ vào những ngôi trường hàng đầu mà nó mong muốn…”

“Ơ…”

“Vợ chồng tôi đã tận mắt chứng kiến Takumi đã cố gắng như thế nào…”

“Tomomi?”

P-Phải làm sao đây? Cô ấy hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình rồi.

Cô ấy có vẻ như đang nói chuyện với mình, nhưng thực ra lại đang tự độc thoại!

Mình hoàn toàn bị cho ra rìa trong cuộc nói chuyện này!

“…vì vậy, chúng tôi đã bàn bạc với nhau… và quyết định sẽ chấp thuận cho chị và Takumi hẹn hò.”

“CÁI GÌ CƠ?!”

Chị… chấp thuận á?! Chị chấp thuận cho cậu ấy hẹn hò với tôi ư?!

Khoan đã, còn ý kiến của tôi thì sao?!

“Chúng tôi đã nói với Takumi về quyết định của mình và rằng chúng tôi cho phép nó làm bất cứ điều gì nó muốn kể từ sinh nhật lần thứ hai mươi. Với tư cách là cha mẹ, chúng tôi sẽ không cổ vũ, nhưng cũng sẽ không phản đối. Chúng tôi nói rằng chúng tôi sẽ tôn trọng quyết định của nó.”

Thì ra là vậy?! Ngày trước bữa tiệc sinh nhật ở nhà mình, hai người đã làm chuyện này sao?!

Trong lúc tôi đang gào thét trong nội tâm, cô Tomomi cuối cùng cũng nhìn về phía tôi như thể vừa nhớ ra sự hiện diện của tôi.

“Và, tất nhiên, cảm xúc của chị mới là quan trọng nhất, Ayako. Nếu chị không muốn hẹn hò với nó, chị cứ thẳng thắn từ chối. Chị không cần phải bận tâm đến chúng tôi khi đưa ra quyết định.”

Tôi không trả lời, và cô Tomomi lại nói tiếp.

“Nhưng…” Cô ấy trông như đang cố kìm nén nước mắt.

Những cảm xúc không thể che giấu len lỏi vào giọng nói của cô ấy.

“Nếu chị… nếu chị cũng có tình cảm với Takumi… trong trường hợp đó…” Cô Tomomi chỉnh lại tư thế và cúi đầu thật sâu.

“…xin hãy chăm sóc cho con trai tôi.”

Tôi không thể nói thêm được lời nào nữa. Dù tôi có nói gì hay phản ứng thế nào, mọi chuyện cũng sẽ trở nên kỳ quặc.

Và thế là, tôi chỉ biết nở một nụ cười cực kỳ mơ hồ, không khẳng định cũng chẳng phủ nhận.

“Con về rồi— Oa. Mẹ lại đang chết dí ra đấy à?”

Trời đã về chiều, và Miu có vẻ hoàn toàn chán ngán khi thấy tôi đang nằm vật vờ trên ghế sofa.

Phòng khách không bừa bộn như lần trước, nhưng điều đó không thay đổi được sự thật rằng tôi đang ở trong một bộ dạng hết sức thảm hại đối với một người mẹ.

“Mẹ lại đang sầu não vì anh Taku à?”

“Ừ… Chắc vậy.”

“Thế thì mẹ cứ hẹn hò với anh ấy luôn đi cho nhanh.”

“Sao con lại nói thế?” Tôi thở dài, ngồi dậy. “Hôm nay… mẹ đã nói chuyện với cô Tomomi.”

“Với mẹ của anh Taku á? Không thể nào… Mẹ đã đối chất với bác ấy về chuyện anh Taku tỏ tình sao?!”

“Ừm, cũng đại loại thế.”

“Thật á?! Oa! R-Rồi sao?! Bác ấy có phản đối không?! Có đấm mẹ không?! Có nói câu nào kiểu ‘Cô không có quyền gọi tôi là mẹ chồng’ không?”

“Bà ấy nói, ‘Xin hãy chăm sóc cho con trai tôi’…” Tôi úp mặt vào lòng bàn tay.

“Không có màn đấu võ mồm nào à? Chán phèo.” Miu lập tức mất hết hứng thú.

“Sao con lại mong có một trận cãi vã tóe lửa chứ?”

“Nhưng mà được bố mẹ anh ấy chấp thuận thì cũng đỉnh thật. Con cứ nghĩ phụ huynh thường sẽ không thích một người phụ nữ đã có một đứa con nheo nhóc theo sau đâu,” con bé nói thẳng thừng.

Con có biết là con đang tự gọi mình là ‘đứa con nheo nhóc’ không hả?

Con bé này có bao giờ suy nghĩ trước khi nói không vậy?

“Chúc mừng mẹ đã được phụ huynh duyệt. Giờ thì mẹ có thể hẹn hò với anh ấy mà không cần phải lo lắng gì nữa rồi,” con bé tuyên bố một cách đắc thắng.

A, cái tình huống quái quỷ gì đây? Con gái thì hết lòng ủng hộ, bố mẹ của Takkun cũng đã chấp thuận.

Cứ như thể… không còn bất kỳ rào cản nào nữa!

Mọi người xung quanh đều đang tích cực đẩy thuyền!

Nếu mọi người đã đồng ý cả rồi, thì có lẽ mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hẹn hò với cậu ấy…

“Nhưng mọi chuyện đâu có đơn giản như vậy…” Tôi nói, như thể đang tự thuyết phục chính mình.

“Hẹn hò và hôn nhân không phải là chuyện dễ dàng.”

“Một người phụ nữ chưa từng kết hôn nói ra câu đó nghe không thuyết phục cho lắm.”

“Im-Im đi…” Sau khi yếu ớt phản bác lại lời chỉ trích chí mạng của con bé, tôi đứng dậy khỏi ghế sofa.

“Kệ đi. Mẹ sẽ không dựa dẫm vào ai nữa. Mẹ sẽ tự mình giải quyết chuyện này,” tôi nói, tay nắm chặt thành nắm đấm.

“Takkun có lẽ đang hiểu lầm điều gì đó thôi. Chắc cậu ấy chỉ đang say mê hình mẫu một người phụ nữ lớn tuổi, hoặc có thể mối tình trẻ con đó đã kéo dài quá lâu mà thôi.”

Chắc chắn phải là như vậy—nếu không thì thật vô lý.

Tôi đâu phải là một người phụ nữ có gì đặc biệt để cậu ấy phải ôm mộng suốt mười năm trời.

Tôi chỉ là một bà cô ngoài ba mươi. Ngay cả khi chúng tôi có hẹn hò, sớm muộn gì tôi cũng sẽ làm cậu ấy thất vọng—và nếu đằng nào cũng sẽ làm cậu ấy thất vọng, thì thà làm cậu ấy thất vọng sớm còn hơn.

Nếu phải làm tổn thương cậu ấy, thì thà để lại một vết thương nông còn hơn là một vết sẹo sâu.

“Nếu Takkun đang sống trong một giấc mơ, thì mình chỉ cần đánh thức cậu ấy khỏi giấc mơ đó. Mình cần cậu ấy nhìn thấy hiện thực phũ phàng về con người mình,” tôi tiếp tục.

“Đây là ‘Chiến dịch: Bắt Takkun Đối mặt với Hiện thực của một Bà cô Tuổi Ba mươi và Khiến Cậu ấy Ghét Tôi’!”

“Cái tên sến súa quá,” Miu nói lạnh lùng. Sau đó, con bé còn bồi thêm một cú nữa: “Với lại, cái kiểu đặt tên ‘Chiến dịch A, chiến dịch B’ nó cũ rích và sặc mùi bà cô rồi,” và tôi cảm thấy như tim mình sắp vỡ làm đôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận