~ ♥ ~
Kế hoạch đầu tiên: “Chiến dịch: Không ai thèm một bà cô ba mươi tuổi nát rượu”
Chuyện này... chắc sẽ khó coi lắm đây. Một người phụ nữ đã ngần này tuổi đầu còn uống say đến mất kiểm soát thì đúng là muối mặt. Nếu mình tự bêu xấu bản thân bằng cách say túy lúy, có khi còn chấm dứt được cả một mối tình trăm năm cũng nên.
Thế là, tôi bắt đầu kế hoạch vào đúng ngày Takkun đến dạy kèm cho Miu. Trong lúc hai đứa còn đang ở trong phòng con bé, tôi đã uống—tôi tu ừng ực nửa chai rượu đắt tiền còn lại từ hôm nọ, tu thẳng từ miệng chai. Tôi cứ uống, uống và uống. Mùi vị ra sao cũng chẳng còn quan trọng nữa—tôi không cảm nhận được chút dư vị êm mượt đặc trưng của rượu xịn, cũng chẳng thưởng thức nổi hương trái cây thơm lừng của nó. Tôi đã kết liễu chai rượu theo một cách không thể tệ hại hơn.
Đến lúc Takkun xuống nhà, chai rượu đã cạn sạch, và tôi thì đã hoàn toàn "sẵn sàng".
“Em xin phép, Ayako-san. Miu nói con bé muốn uống gì đó và— Hả?!”
Takkun, người có vẻ như xuống nhà để lấy đồ uống, đã hét lên một tiếng ngay khi mở cửa phòng khách. Cậu ấy chắc hẳn đã hoảng hồn khi thấy tôi gục đầu trên bàn như thể đã bất tỉnh.
“Ối... T-Takkun...?” Tôi cố gượng dậy, nhưng toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực nào. Cơ thể tôi chao đảo, cảnh vật xung quanh quay cuồng.
Ồ... xem ra mình say thật rồi. Thực ra, cảm giác lúc này là khó chịu nhiều hơn là say. Sau khi nốc một lượng lớn rượu với tốc độ chóng mặt, dạ dày tôi bắt đầu có những chuyển động kỳ lạ.
“C-Chị có sao không ạ?”
“Ch-Chị... chị ổn mà. C-Chỉ là... chị hơi say thôi!”
“Đây là chai rượu thừa từ hôm nọ... Chị uống hết một mình thật ạ?”
“Ừ, chị uống đấy! Rồi chị say đấy!”
Cả thể chất lẫn tinh thần đều tệ hại vô cùng, nhưng tôi vẫn cố vận dụng bộ não đang mụ mị của mình để diễn tròn vai một kẻ say—một bà cô say xỉn thảm hại.
“Chị đang làm gì vậy, Ayako-san...?”
“Từ trước đến giờ chị giấu đấy, chứ thật ra chị hay uống một mình lắm. Chị lúc nào cũng uống theo cái kiểu tệ hại này, tự chuốc cho say mèm.”
“Thật ạ? Nhưng mà... chị đâu có uống nhiều đến thế, phải không Ayako-san?”
“Ch-Chị có uống! Chị chỉ giấu thôi, chứ thực ra chị uống nhiều kinh khủng! Chị la cà hết quán bar này đến quán bar khác! Nốc cạn cả vại vodka!”
“Em nghĩ vodka thì uống bằng ly shot sẽ hợp hơn là cả vại ạ.”
“Chị là kiểu uống tequila với quả vải!”
“Không phải người ta thường uống tequila với chanh sao ạ?”
“Thì chị cũng thích mấy loại mocktail đơn giản như mọi người thôi mà!”
“Em tưởng có cồn thì phải gọi là cocktail chứ ạ…”
Chết rồi! Cố diễn vai sâu rượu mà kiến thức về rượu thì rỗng tuếch!
“V-Vấn đề là, chị có uống! Từ lúc đi làm, chị đã phải dùng rượu để giải tỏa căng thẳng. Sau giờ làm chị đi hết quán này đến quán khác, có khi đến sáng hôm sau mới về, thỉnh thoảng còn say xỉn về nhà với đàn ông—”
“Chị đang nói gì vậy ạ?” Takkun ngắt lời tôi bằng một nụ cười khổ, trong khi tôi vẫn đang cố nói một cách tuyệt vọng. “Chẳng phải là chỉ gần đây chị mới cho phép mình uống rượu thôi sao?”
“Hả...?”
“Chị từng nói là chị đã từ chối mọi lời rủ rê của đồng nghiệp vì con gái vẫn còn nhỏ mà.”
“Thì...”
“Cả lần chị ăn tối ở nhà em nữa... Bố em mời chị một ly, chị cũng từ chối. Chị bảo sẽ rất nguy hiểm nếu nửa đêm Miu có chuyện gì mà chị lại không lái xe được.”
Tôi không nói được lời nào. Đúng là tôi đã kiêng rượu bia suốt một thời gian dài. Nếu Miu bị sốt hay bị thương lúc nửa đêm, sẽ rất phiền nếu tôi không thể lái xe. Ở cái thành phố ngoại ô này, không có xe hơi thì đúng là bất tiện đủ đường. Với gia đình chỉ có hai mẹ con nhà Katsuragi, mọi chuyện sẽ rất rắc rối nếu tôi không thể lái xe khi cần. Vì vậy, tôi đã cố hết sức để tránh xa đồ uống có cồn. Mãi đến khi Miu thi xong kỳ thi vào cấp ba, tôi mới bắt đầu cho phép bản thân được uống một chút.
“Ch-Chị ngạc nhiên là em còn nhớ chuyện đó đấy...”
“Tất nhiên là em nhớ ạ,” Takkun đáp. “Vì em đã luôn dõi theo chị mà, Ayako-san.”
“C-Cái...!” Mặt tôi vốn đã nóng bừng vì men rượu, giờ lại càng bỏng rát hơn.
“À... thì, chị đúng là có từ chối, nhưng mà, ừm, chị...” Không dám nhìn thẳng vào mắt Takkun, tôi lồm cồm đứng dậy định bỏ chạy, nhưng đầu óc choáng váng khiến tôi mất thăng bằng. Cơn say ngày một dữ dội.
“Chị có sao không ạ?!” Takkun nhanh như chớp đã đỡ lấy tôi, giữ chặt hai vai tôi lại. “Xem ra chị say thật rồi, nói năng lung tung hết cả...”
Takkun coi mớ lời nói dối của tôi chỉ là do say đến mức nói năng không còn mạch lạc. Tôi vừa thấy nhẹ nhõm, lại vừa cảm thấy có gì đó thật khó tả.
“Em hiểu chị muốn giữ chai rượu ngon cho riêng mình, nhưng chị đừng uống quá sức,” Takkun khiển trách.
“Ừ... em nói phải...” Tôi vừa bị một cậu trai hai mươi tuổi dạy dỗ bằng những lý lẽ không thể hợp lý hơn.
Đâu phải thế! Cậu nghĩ tại ai mà tôi ra nông nỗi này chứ!
“Thôi được rồi, em sẽ đưa chị về phòng.”
“Hả...? Ch-Chị không sao! Chị tự đi được mà...” Tôi cố tỏ ra cứng rắn, gạt tay cậu ấy ra, nhưng đôi chân vẫn mềm oặt, và cuối cùng cậu ấy lại phải giữ tôi khỏi ngã dúi dụi.
“Ơ...? Ugh... Không được... Không, ch-chị đi được mà...”
“Em xin phép,” Takkun lẩm bẩm đầy quyết đoán, rồi dứt khoát bế bổng tôi lên. Một tay cậu ấy vòng qua lưng, tay kia luồn xuống dưới đầu gối tôi. Chính là kiểu bế công chúa trong truyền thuyết.
“C-C-Cái gì?! C-Cậu làm cái gì thế hả, Takkun?!”
“Em xin lỗi, nhưng em không thể để chị một mình lúc này được. Chị có thể bị ngã đấy ạ.”
“Nhưng mà...”
X-Xấu hổ chết mất! Ngần này tuổi đầu rồi còn bị bế kiểu công chúa thế này thì còn mặt mũi nào nữa!
“Ch-Chị... có nặng không?”
“Không hề ạ. Nếu có thì là do chị quá nhẹ thôi,” Takkun đáp trong khi bế tôi lên một cách nhẹ tênh. “Vậy em đưa chị về phòng nhé.”
“Ừ...” Tôi chẳng thể nói gì hơn, đành bất lực gật đầu.
Lẽ ra tôi phải say xỉn và làm mình bẽ mặt trước cậu ấy, nhưng không hiểu sao, mọi chuyện lại biến thành một cơ hội để cậu ấy thể hiện mình tốt bụng và đáng tin cậy đến nhường nào.
Chiến dịch: Không ai thèm một bà cô ba mươi tuổi nát rượu, thất bại toàn tập.
Kế hoạch thứ hai: “Chiến dịch: Không ai thèm một bà cô ba mươi tuổi hoang phí”
Chuyện này... cũng sẽ khó chịu lắm đây. Tôi nghĩ rằng một người phụ nữ vung tiền mua sắm hàng hiệu đắt đỏ, đi ăn những bữa trưa, bữa tối sang chảnh chắc chắn sẽ chẳng được lòng đàn ông. Ngay cả tôi, cũng là phụ nữ, còn thấy khó ưa kiểu người như vậy. Nếu là người tài giỏi như chị Yumemi, người đã vất vả gầy dựng cả một công ty, thì tôi thấy chị ấy hoàn toàn có quyền tiêu xài xa hoa số tiền mình kiếm được. Nhưng một nhân viên công sở bình thường như tôi mà lại tiêu tiền một cách phi thực tế thì chỉ khiến người khác thấy lố bịch mà thôi. Takkun chắc chắn sẽ thất vọng khi thấy tôi là một kẻ phù phiếm và hoang phí.
Và thế là, để vào vai một kẻ vung tay quá trán, tôi đã định bụng sẽ lên mạng chọn bừa và mua vài món đồ từ một thương hiệu xa xỉ mà tôi chẳng hề hứng thú—ít nhất, đó là kế hoạch. Tôi đã đi đến bước cuối cùng, trước khi rơi vào một cuộc đấu tranh nội tâm dữ dội.
“Ugh... Argh...” Tôi rên rỉ một mình trên ghế sofa. Tay cầm điện thoại, tôi đang ở màn hình thanh toán của một trang web bán hàng online. Chỉ cần hai cú chạm nữa là xác nhận đơn hàng, nhưng tôi đã ngồi bất động ở đây suốt ba mươi phút.
Tôi rên rỉ và tự nói chuyện một mình. “C-Cái này... chỉ riêng nó thôi đã 200,000 yên á? Cái túi trông chẳng đựng được bao nhiêu đồ này... mà tận hai trăm ngàn?”
Tôi đã quyết định mua một chiếc túi của một thương hiệu xa xỉ nổi tiếng, nhưng cái giá của nó thật sự choáng váng. Đắt quá. Đây đã là chiếc rẻ nhất của họ rồi mà vẫn đắt khủng khiếp. Thật vô lý, phải không? Một cái túi mà lại có giá đó ư? Số tiền đó không phải là tôi không thể chi trả bằng tiền tiết kiệm, nhưng gia đình tôi đâu có khá giả gì. Miu vừa mới vào cấp ba, tôi vẫn còn cần rất nhiều tiền cho con bé sau này. Tôi nhất định muốn cho con bé vào đại học, và nếu được thì không muốn phải dùng đến các khoản hỗ trợ tài chính. Tôi chỉ vừa mới quyết tâm tiết kiệm tiền để thực hiện mục tiêu đó... Giờ lại đi tiêu một khoản tiền vô bổ thế này để làm gì chứ?
“Ugh... Argh... T-Thôi, không mua nữa...” Sau một hồi dằn vặt, tôi nhấn nút “hủy” trên màn hình xác nhận đơn hàng.
Chiến dịch: Không ai thèm một bà cô ba mươi tuổi hoang phí, kết thúc bằng một cuộc rút lui chiến lược.
Kế hoạch thứ ba: “Chiến dịch: Tôi thật sự không muốn làm điều này”
Với kế hoạch này, tôi đã bị dồn vào chân tường—sau chuỗi thất bại liên tiếp, tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi sẽ phải đánh cược cả danh dự của mình để thực hiện nó. Những kế hoạch trước đó quá phụ thuộc vào việc “diễn”. Nói cách khác, đó là những kế hoạch mà tôi đóng vai một phiên bản giả tạo, như một kẻ say xỉn hay một người hoang phí. Nhưng kế hoạch này thì khác. Lần này, tôi sẽ phơi bày tất cả—tôi sẽ tiết lộ hoàn toàn con người thật của mình.
Rủi ro là không thể đong đếm, nhưng tôi không còn cách nào khác.
Để Takkun thấy con người thật của mình và phải thất vọng, mình phải làm điều này... Sau khi tự lên dây cót tinh thần, tôi chuẩn bị mọi thứ rồi mời Takkun qua.
“Chị muốn cho em xem gì vậy ạ, Ayako-san—” Takkun bước vào, mở cửa phòng khách rồi đứng hình ngay tại chỗ, mắt mở to, miệng há hốc.
“Tỏa sáng lên, viên đạn bạc cô độc! Love Kaiser Solitaire!” tôi hô vang.
Vâng, chính tôi là người đã thốt ra câu đó. Đứng giữa phòng khách, gạt bỏ hết cả xấu hổ lẫn lòng tự trọng, tôi lấy hơi từ cơ hoành, hét to nhất có thể câu cửa miệng của một nhân vật anime trong khi tạo dáng. Tôi đang mặc một bộ trang phục bèo nhún, thướt tha và lấp lánh như bước ra từ một bộ phim cho các bé gái. Tay tôi cầm một khẩu súng được trang trí sặc sỡ, vừa là vật phẩm biến hình, vừa là vũ khí.
“A-Ayako-san...”
“Heh... Heh heh... Cuối cùng thì em cũng thấy hết rồi nhé, Takkun,” tôi nói một cách khô khốc khi cậu ấy vẫn còn đang chết lặng. Mà thực ra là tôi đã bày mưu tính kế để cậu ấy thấy thì đúng hơn. Tạm gác chuyện đó qua một bên, tôi nói tiếp.
“Đ-Đây... là con người thật của chị...” Dù vẫn đang mặc đồ cosplay, nhưng vì đã dồn hết năng lượng vào câu thoại ban nãy, tôi đã trở lại là chính mình. “Từ trước đến giờ chị vẫn giấu, nhưng thực ra chị là một fan cuồng của series Love Kaiser. Chị cuồng đến mức, dù đã ngần này tuổi, vẫn mua đồ chơi và trang phục... dù đã ba mươi rồi...” Tôi nén lại mọi cảm xúc mâu thuẫn và do dự để tiết lộ sự thật.
Love Kaiser là một series anime dành cho bé gái nổi tiếng toàn quốc, chiếu vào sáng Chủ Nhật. Nó thuộc thể loại “cô gái phép thuật”, với cốt truyện xoay quanh những cô bé nhận được vật phẩm biến hình để chiến đấu chống lại kẻ xấu. Hiện tại, series đang chiếu phần thứ mười bốn,
Love Kaiser Vegetable, với chủ đề về rau củ và samurai. Và tôi, có thể nói là, đã hoàn toàn bị series anime này hút hồn. Tuần nào tôi cũng ghi lại từng tập, và xem lại mỗi tập ít nhất ba lần.
“Ban đầu là vì Miu. Khi mới nhận nuôi con bé, nó cũng thích Love Kaiser như bao cô bé khác, nên chị bắt đầu xem cùng nó. Hồi đó tuần nào hai mẹ con cũng xem cùng nhau...” Mười năm trước, sau khi bắt đầu chăm sóc Miu, tôi muốn có thêm nhiều hoạt động chung và nhiều chủ đề để nói chuyện với con bé, nên tôi đã bắt đầu xem series Love Kaiser mà nó thích. Đó cũng là lúc phần thứ tư,
Love Kaiser Joker, bắt đầu phát sóng. Đó chính là bước chân đầu tiên của tôi vào “vực thẳm” này.
“Và kết quả là, chính chị lại là người nghiện nó.”
“Chà, anime cho con gái bây giờ đỉnh thật,” tôi đã nghĩ vậy.
“Hoàn toàn khác hẳn thời mình còn nhỏ, hoạt ảnh mượt mà ghê.”
“Cái này... hay quá.”
Cốt truyện được xây dựng sâu sắc và khai thác những chủ đề phức tạp—thật khó tin đây lại là một chương trình cho trẻ em.
“Hả? Gì thế này? Không thể nào... Mình không ngờ lại có cú twist như vậy! Chẳng lẽ tất cả những chi tiết từ tập đầu tiên đều là gợi ý cho chuyện này sao?! Q-Quá đỉnh! Phải mua cả bộ DVD mới được!”
“Woa, ngầu quá! Họ còn có cả đồ cho người lớn nữa!”
Và thế là, dù ban đầu tôi xem bộ phim này là để gần gũi hơn với Miu, nhưng chẳng biết từ lúc nào, tôi đã mê nó còn hơn cả con bé.
“Khoảng tầm con bé vào cấp hai—à không, chắc là từ những năm cuối cấp một—nó tự nhiên không còn thích series này nữa. Nhưng chị thì lại không dứt ra được,” tôi giải thích với Takkun. “Giờ chị xem một mình. Năm nào cũng đi xem phim lẻ một mình... Thỉnh thoảng còn mua vài món hàng mà Premium Danbai phát hành cho người lớn nữa...” Tôi nhìn xuống bộ trang phục đang mặc, chiếc váy bèo nhún màu đen và khẩu súng biến hình được trang trí cầu kỳ—cả hai đều được mua từ PD.
PD là tên viết tắt của Premium Danbai, một trang bán hàng online dành cho người lớn của hãng đồ chơi nổi tiếng Danbai. Họ bán đủ loại mặt hàng chất lượng cao và đắt tiền cho các series anime và tokusatsu, và tôi là khách hàng thân thiết của họ. Một chiếc túi hàng hiệu thì tôi đắn đo mãi, nhưng với những món đồ này thì tôi lại xuống tiền rất nhanh.
“Vậy... em nghĩ sao, Takkun? Đây là con người thật của chị đấy. Một bà cô già đầu còn mê mẩn anime trẻ con, lại còn bí mật cosplay một mình trong phòng...”
Tôi đã làm được. Tôi đã phơi bày phần con người mà tôi luôn che giấu. Tôi cảm thấy nước mắt như chực trào ra vì xấu hổ và trống rỗng... nhưng đây chính là điều tôi muốn. Ngay cả Takkun, sau khi thấy bộ dạng đáng xấu hổ này của tôi, thấy tôi cuồng nhiệt vì một chương trình cho trẻ con ở tuổi ngoài ba mươi, chắc chắn cũng phải vỡ mộng thôi.
Sau một hồi im lặng, cuối cùng Takkun cũng lên tiếng.
“Đó là...” Cậu ấy nhìn tôi trong bộ cosplay rồi nở một nụ cười ngượng ngùng. “Trang phục của Love Kaiser Solitaire, hình dạng biến hình của Hiyumi Kuinajima, phải không ạ? Dù series của cô ấy đã chiếu được mười năm rồi, Hiyumi vẫn rất nổi tiếng. Hình như họ vẫn thường ra mắt hàng hóa cho cô ấy, và năm ngoái cô ấy còn có một vai khách mời bất ngờ trong phim mùa hè nữa.”
“Đ-Đúng! Hiyumin có xuất hiện trong phim mùa hè năm ngoái! Họ không hề thông báo trước gì cả, hoàn toàn là một bất ngờ, nên lúc cô ấy xuất hiện, cả rạp đã vỡ òa! Chị sốc đến mức khóc luôn! Họ còn mời lại được cả diễn viên lồng tiếng gốc nữa, và... Khoan đã.”
Tôi đã không kiềm được mà bị cuốn theo câu chuyện, nhưng giữa chừng lại sực nhớ ra mình đang làm gì. Tôi nhìn chằm chằm vào mặt Takkun. “S-Sao em lại biết rõ về Hiyumin và bộ đồ này thế?”
“À, là vì em cũng xem Love Kaiser mỗi tuần ạ.”
“C-Cái gì?!”
Trong khi tôi còn đang ngỡ ngàng, Takkun nói tiếp. “Và không chỉ vậy đâu ạ. Em đã biết chị thích Love Kaiser từ trước rồi.”
“Cái gì?! Em biết rồi á?! Em biết cái sở thích đáng xấu hổ này của chị ư?! L-Làm sao mà...?”
“Miu đã kể lể với em suốt về việc chị bí mật mua đồ rồi cosplay trong phòng, cả chuyện chị cứ nài nỉ con bé đi xem phim và các sự kiện nữa.”
M-Miu! Sao con lại đi kể cho hàng xóm những chuyện xấu hổ của mẹ thế hả?!
“Em vốn cũng là một đứa mọt sách, thích anime và manga, nên em muốn xem thử thứ mà chị thích và quyết định xem Love Kaiser từ phần đầu tiên. Không ngờ nó lại khá hay, và em cũng thành fan luôn,” Takkun vừa nói vừa gãi má cười trừ.
Cú sốc quá lớn khiến đầu óc tôi trống rỗng. Tôi đã cố che giấu sở thích này một cách tuyệt vọng, vậy mà Takkun lại biết rõ như lòng bàn tay. Không chỉ biết, cậu ấy còn cố gắng tìm hiểu nó—không hề phán xét hay định kiến, cậu ấy đã cố gắng để thích một thứ mà tôi thích.
“Love Kaiser hay thật ạ. Ban đầu em cũng hơi coi thường, nghĩ nó là phim trẻ con, nhưng không ngờ chủ đề lại sâu sắc đến vậy, có những lúc tình tiết còn khá nặng nề và nghiêm túc. Nhưng điều tuyệt vời nhất là dù vậy, cuối cùng nó vẫn có một cái kết trọn vẹn của một chương trình dành cho trẻ em.”
“Đ-Đúng vậy! Chính nó! Việc nó là một chương trình trẻ em mới là điều quan trọng! Họ phải chịu rất nhiều ràng buộc, từ yêu cầu của các nhà sản xuất đồ chơi đến ý kiến của hội đồng giáo dục, nhưng họ vẫn đẩy mọi thứ đến giới hạn trong khuôn khổ đó!”
Tôi tuôn một tràng, lại một lần nữa quên mất mình đang ở trong tình huống nào.
Takkun nhìn về phía khẩu súng đồ chơi trên tay tôi. “Đây là vật phẩm biến hình của Love Kaiser Solitaire phải không ạ? Em nhớ nó là hàng độc quyền rất đắt của PD...”
“Đ-Đúng thế... Đây không phải loại bán trong lúc phim chiếu... mà là phiên bản sản xuất vài năm sau cho fan lớn tuổi... cái mà có giá khoảng 50,000 yên...”
“Năm mươi ngàn...”
“N-Nhưng chất lượng xứng đáng với giá tiền! Các chi tiết được làm rất tinh xảo, cảm giác y như đồ thật trong phim vậy! Với cả, khi cậu nhấn vào đây, nó sẽ phát một câu thoại do diễn viên lồng tiếng thu âm!”
“Lá bài tẩy của ta có thể đảo ngược!” khẩu súng vang lên.
“Woa, ngầu thật! Đây chẳng phải là câu thoại kinh điển trong tập ba mươi sáu sao ạ?”
“Chính nó! Câu thoại kinh điển trong tập ba mươi sáu! Còn có cả một lô những câu thoại nổi tiếng khác nữa! À, khi nhấn nút này, nó sẽ phát nhạc chủ đề và các bản nhạc nền trong phim!”
“Em hiểu rồi... Giờ thì em đã hiểu tại sao nó lại có giá 50,000 yên.”
“Phải không, em hiểu mà!”
“Vậy, Hiyumi Kuinajima là nhân vật chị yêu thích nhất ạ, Ayako-san?”
“Ừm, nhân vật yêu thích của chị cũng thay đổi nhiều lần, nhưng cuối cùng thì Hiyumin vẫn là nhất. Trước hết, bản thân
Love Kaiser Joker đã là một kiệt tác rồi. Chị không nghĩ cái kịch bản các Love Kaiser tàn sát lẫn nhau cho đến khi chỉ còn một người có thể được duyệt ở thời điểm hiện tại. Ngay cả mười năm trước, nhà sản xuất cũng đã phải đấu tranh rất nhiều mới cho nó qua được. Trong cái thế giới tàn khốc mà gần như tuần nào cũng có người chết đó, Love Kaiser Solitaire của Hiyumin có thể chỉ là một Kaiser phụ... nhưng dù thế nào đi nữa, mọi thứ về cô ấy đều quá ngầu!”
“Cô ấy ngầu thật ạ. Ban đầu cô ấy có vẻ lạnh lùng, đơn độc, nhưng dần dần lại bộc lộ sự nhiệt huyết vì bạn bè... và rồi đến giữa phim—”
“Đúng vậy, cú sa ngã vào bóng tối kinh điển ở giữa phim! Cái cách cô ấy bị dìm xuống tận đáy rồi lại tuyệt vọng vùng vẫy để trở về với ánh sáng thật sự rất đáng trân trọng!”
“Vâng, vừa ngầu vừa đáng trân trọng. Ugh, nói đến đây lại làm em muốn xem lại
Love Kaiser Joker quá.”
“Xem đi chứ! Chị có cả bộ Blu-ray box set luôn đây này! Chị cho em mượn... à không, xem chung luôn! Chúng ta mở tiệc xem phim tại nhà chị đi!”
“V-Vậy có được không ạ?”
“Dĩ nhiên rồi! Chị vui lắm khi được xem cùng em, Takkun! Ồ, chúng ta cũng nên đi xem phim mùa hè năm nay cùng nhau nữa! Một bà cô già như chị đi một mình cũng ngại lắm, nhưng có em đi cùng thì chị sẽ thấy đỡ hơn nhiều!”
“Vâng! Nhất định ạ, chúng ta hãy đi cùng nhau!”
“Hứa nhé! Em hứa rồi đấy!”
Chúng tôi cứ thế say sưa nói về Love Kaiser. Đây là lần đầu tiên tôi được thảo luận về sở thích của mình, bộ anime mà tôi đã “lọt hố” từ khi còn là một nhân viên văn phòng tuổi đôi mươi, và nó vui đến mức tôi không thể nào kiềm chế được.
Sau khi nhiệt tình hứa hẹn sẽ cùng nhau đi xem phim và tiễn Takkun về, một cảm giác hối hận tột cùng ập đến với tôi.
“Sai rồi. Tại sao? Tại sao lại thành ra thế này?” tôi lẩm bẩm một mình trên ghế sofa, ôm đầu chán nản.
Tại sao lại ra nông nỗi này? Chuyện quái gì đã xảy ra vậy? Tôi đang cố làm cho cậu ấy ghét mình, vậy mà tại sao cuối cùng lại thành ra lên kế hoạch hẹn hò? Hơn nữa, có cảm giác như chính tôi là người đã chủ động rủ cậu ấy đi...
“Tất cả là tại Takkun... Là tại cậu ấy dám nói mình thích Love Kaiser... Nghe thế làm sao mà mình không vui cho được?! Mình đã phải che giấu sở thích này lâu lắm rồi...” Tôi không thể tin nổi là cậu ấy lại có thể thấu hiểu cả sở thích này của tôi. Tôi đã nghĩ cậu ấy sẽ thấy phát sợ, ai ngờ đó lại là sở thích chung của cả hai. “Miu thì lúc nào cũng chỉ biết trêu mình...”
“Tất nhiên là con phải trêu rồi.” Đột nhiên, Miu đã đi học về và đang đứng ngay trong phòng khách. Con bé chẳng thèm bình luận gì về bộ dạng của tôi, như thể đã quá quen với cảnh tôi ngồi ủ rũ trên sofa. Nó chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt chán chường.
“Ý con là, mẹ mình lại đi mê một bộ phim cho con nít, năm nào cũng đi xem, còn mua cả đồ lưu niệm... Sao con không trêu được chứ?”
“M-Miu...”
“Con nghĩ ai thích gì là quyền của người đó, nhưng con chỉ mong mẹ đừng rủ con đi cùng nữa. Con không có hứng thú, và sẽ không bao giờ có đâu.”
“N-Nhưng... mẹ biết làm sao bây giờ? Nếu mẹ đi xem phim hay sự kiện Love Kaiser một mình... mẹ sẽ nổi bật lắm, con biết không! Mẹ đã cố hết sức để giả vờ như đi mua đồ cho con gái, nhưng cũng chỉ được một lúc thôi! Có người đi cùng mẹ sẽ thấy đỡ hơn!”
“Vậy thì từ giờ mẹ cứ đi với anh Taku là được rồi.”
“Th-Thì...” Tôi cứng họng, không nói được lời nào.
Sau một tiếng thở dài, Miu nói. “Xem ra chiến dịch đặc biệt của mẹ để làm anh Taku ghét mẹ chẳng đi đến đâu cả.”
Tôi không thể cãi lại. Con bé nói đúng—mọi kế hoạch của tôi đều thất bại thảm hại. Lẽ ra tôi phải tỏ ra thảm hại trước mặt Takkun để cậu ấy hết thích mình, nhưng chẳng có gì đi đúng hướng cả. Thậm chí, tôi còn có cảm giác chúng tôi đã thân nhau hơn—và tình cảm của mỗi người dành cho đối phương cũng lớn hơn.
“N-Nhưng chiến dịch này chỉ mới bắt đầu thôi! Chị còn cả đống tật xấu, chị sẽ từ từ bào mòn tình cảm của cậu ấy, và—”
“Mẹ,” Miu ngắt lời tôi. Giọng con bé dường như đã vượt qua cả sự chán nản, giờ đây nhuốm màu tức giận. “Mẹ định chạy trốn đến bao giờ nữa?”
“Gì cơ...?” Tôi hoàn toàn ngỡ ngàng, không hiểu ý con bé.
“Thôi cũng được. Nếu mẹ cứ tiếp tục như vậy, con cũng có vài kế hoạch rồi,” Miu nói, mặc kệ vẻ mặt chết lặng của tôi rồi đi thẳng lên lầu.


0 Bình luận