You Like Me, Not My Daugh...
Nozomi Kota Giuniu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương Mở Đầu

1 Bình luận - Độ dài: 1,498 từ - Cập nhật:

Lần đầu tôi gặp Ayako, chị đang đứng giữa một bi kịch.

“Tôi sẽ chăm sóc con bé.”

Giọng nói đĩnh đạc của chị vang vọng khắp căn phòng toàn người lớn vận đồ đen. Dù chị nói không quá lớn, nhưng lời nói ấy lại mang một sự quyết tâm thầm lặng, như xé tan bầu không khí ảm đạm.

Khoảnh khắc đó diễn ra sau một tang lễ. Cặp vợ chồng sống cạnh nhà tôi đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, cùng nhau lên thiên đường. Năm ấy tôi mười tuổi, được bố mẹ đưa đến dự đám tang của họ mà chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi không hiểu những nghi thức như dâng hương hay gửi tiền phúng điếu. Tôi không biết cái chết của một người có ý nghĩa gì; tôi chẳng tài nào hiểu nổi.

Hai cô chú hàng xóm là những người rất tốt. Họ luôn cười chào tôi mỗi khi thấy tôi trên đường đến trường buổi sáng. Họ thậm chí còn sang nhà tôi dự tiệc nướng. Dù chưa hoàn toàn thấu suốt được khái niệm về cái chết, nhưng ý nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa cũng đủ khiến lòng tôi trĩu nặng nỗi buồn.

Tâm trí tôi hướng về Miu, cô con gái gần năm tuổi của cặp vợ chồng quá cố. Nghe nói họ đang trên đường đến đón cô bé từ trường mẫu giáo để đi ăn tối thì vụ tai nạn không may xảy ra. Miu sẽ không bao giờ được gặp lại bố mẹ mình nữa—đó là một bi kịch quá đỗi tàn nhẫn.

Thế nhưng, chính Miu dường như lại không hiểu được tình cảnh của mình. Cô bé trông ngơ ngác trong suốt buổi lễ và im lặng một cách lạ thường. Có lẽ cô bé chưa biết bố mẹ mình đã mất—thậm chí có lẽ còn chưa biết cái chết có ý nghĩa là gì. Một đứa trẻ mười tuổi như tôi còn không hiểu những điều đó, nên với một người chỉ bằng nửa tuổi tôi, hẳn mọi thứ còn mông lung hơn nhiều.

Lần lượt từng người lớn mặc đồ đen ép buộc sự thương hại của họ lên cô bé đang bối rối bằng một tràng những câu “cháu thật đáng thương”. Cứ như thể họ đang áp đặt cảm xúc thay cho cô bé—như thể họ đang khoan sâu điều đó vào tâm trí non nớt của em vậy.

Tang lễ diễn ra trong tĩnh lặng, kế đó là một bữa tiệc lệ thường trong phòng trải chiếu tatami để cảm tạ những người đến dự và các nhà sư. Những chiếc bàn dài xếp đầy rượu và sushi cho người lớn. Khi họ bắt đầu ăn uống và men rượu đã ngấm, những cuộc trò chuyện thực tế về tương lai cuối cùng cũng nổ ra, như thể họ cần chút men say để có can đảm nói chuyện.

Những cuộc thảo luận của họ thật lạnh lùng và đầy toan tính.

“Tôi nói rồi, nhà chúng tôi không nhận nó được.”

“Thì nhà chúng tôi cũng thế. Đã ba đứa rồi.”

“Hay là cô nhận đi? Cô vẫn còn độc thân mà, phải không?”

“Không đời nào! Có thêm con nít càng khó lấy chồng.”

“Chắc phải gửi con bé vào trại trẻ mồ côi thôi.”

“Không được. Thế thì mất mặt chết.”

“Đúng thế, người ta lại chẳng nghĩ mình muốn tống khứ nó đi ấy chứ.”

“Vậy mẹ chăm nó đi.”

“Tôi lo cho chồng tôi đã đủ mệt rồi. Hay là cô phụ giúp bố chồng đi, thay vì đổ hết mọi việc cho tôi?”

Những người lớn, có lẽ là họ hàng của Miu, lớn tiếng tranh cãi xem ai sẽ nhận nuôi cô bé. Nói cách khác, chẳng ai muốn nhận cô bé cả. Ai nấy đều đã bận rộn với cuộc sống và gia đình riêng, chẳng dư dả nguồn lực để chăm sóc con của người khác. Họ tiếp tục đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, cuộc tranh luận mỗi lúc một nảy lửa. Ai cũng chỉ chăm chăm nói về cái khó của mình mà không hề đoái hoài đến Miu—có lẽ họ tự cho rằng một đứa trẻ năm tuổi thì làm sao hiểu được. Tôi không biết cô bé hiểu được bao nhiêu, nhưng ngay cả một đứa trẻ mười tuổi như tôi cũng nhận ra mọi chuyện đã trở nên thật xấu xí.

Cuộc cãi vã cứ thế tiếp diễn, cho đến khi một câu nói cay nghiệt nhất được thốt ra.

“Lẽ ra con bé nên đi cùng—”

Nhưng trước khi họ kịp nói hết ý nghĩ kinh khủng đó, một tiếng “rầm” lớn đã cắt ngang khi có người đập mạnh tay xuống bàn.

Người phụ nữ gây ra tiếng động ấy đứng dậy và cất lời. “Tôi sẽ chăm sóc con bé.” Lời tuyên bố dứt khoát của chị đã thổi bay bầu không khí u ám trĩu nặng trong phòng.

“Mọi người nghe rõ không ạ? Em sẽ chịu trách nhiệm với con gái của chị mình.”

Những người lớn còn lại đều sững sờ trước sự quả quyết của chị và im bặt. Chị ấy dường như là em gái của người phụ nữ đã khuất. Một phụ nữ xinh đẹp với vẻ ngoài hiền dịu. Chị trông trạc hai mươi tuổi. Bạn sẽ không bao giờ ngờ được điều đó từ một người có đôi mắt rũ và gương mặt hiền hậu, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, chị đang phóng cái nhìn sắc lẹm về phía những người họ hàng của chị mình, nhìn xuống họ với một cơn thịnh nộ âm ỉ trong mắt.

“C-Con đang nói gì vậy, Ayako?” Người phụ nữ bên cạnh, có vẻ là mẹ chị, hoảng hốt cố gắng trấn an. “Con không nhận con bé được đâu. Con chỉ mới tìm được việc làm năm nay thôi. Làm sao mà chăm một đứa trẻ được?”

“Xin lỗi mẹ, nhưng… con đã quyết định rồi.” Ayako gạt lời mẹ mình và dứt khoát bước đi. “Con không muốn Miu ở nơi này thêm một giây nào nữa.”

Chị tự tin đi về phía cô bé đang ngồi trong góc phòng, rồi ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với em.

“Miu, từ nay con có muốn sống với dì không?”

“Cùng dì Ayako ạ…?”

“Ừ. Chúng ta sống cùng nhau nhé.”

“Nhưng con muốn sống với bố mẹ…”

“Bố mẹ con… đã đi đến một nơi rất xa rồi, nên con không thể sống cùng họ được nữa.”

Miu ngừng lại suy nghĩ. “Vậy là con ở một mình ạ?”

“Đúng vậy, nhưng dì có chuyện này muốn nói với con. Thật ra dì cũng đang ở một mình.”

“Dì Ayako cũng thế ạ?”

“Ừ. Sau khi bắt đầu đi làm, dì đã hơi bộp chộp dọn ra ở riêng. Trước đó cả đời dì đều sống cùng bố mẹ, và giờ khi sống một mình, dì cô đơn lắm. Tệ thật nhỉ?”

Ayako đưa tay về phía Miu với ánh mắt hiền từ.

“Ngày nào dì cũng cô đơn và buồn chán, nên dì muốn sống cùng con. Được không?”

Chị nói cứ như thể đó là tất cả lý do thật vậy.

Miu gật đầu và lí nhí, “Dạ…”

Câu trả lời của cô bé khiến gương mặt Ayako bừng lên một nụ cười rạng rỡ như nắng mai.

“Được rồi! Lại đây nào!”

Ayako nắm lấy tay cô bé và bế bổng em lên.

“Wow! Lâu rồi dì không bế con, mà con lớn hơn rồi đấy Miu. Chắc dì gãy lưng mất!”

“Hì hì, dì nói cứ như bà già ấy.”

“Úi chà, con có biết mấy đứa trẻ hư mà nói thế thì sao không? Sẽ bị quái vật thọc lét tóm lấy đấy!”

“A ha ha ha! Dừng lại đi dì Ayako, nhột quá!”

Hai người cười đùa vui vẻ đến mức khiến người ta có thể quên bẵng đi rằng một đám tang chỉ vừa kết thúc vài phút trước. Những người lớn khác vẫn im lặng, không thốt nên lời. Có một điều gì đó thiêng liêng và bất khả xâm phạm trong khoảnh khắc giữa Ayako và Miu—không một ai dám xen vào.

Còn tôi… ánh mắt tôi đã dán chặt vào Ayako. Chị rực rỡ đến mức tôi không tài nào rời mắt đi được. Một cô bé đã bị đẩy vào vực sâu tuyệt vọng bởi số phận nghiệt ngã, và người phụ nữ này đã không ngần ngại vươn tay ra cứu giúp. Chị đã bằng cách nào đó đảo ngược cả một bi kịch, trong mắt tôi, chị vừa là một nữ anh hùng cao cả, lại vừa như một vị thánh nhân từ.

Cảm giác như thể trái tim tôi đã bị chị ấy chiếm trọn.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận