Isekai Mahou wa Okureteru...
Hitsuji Gamei himesuz; Yuunagi; Nekonabe Ao
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 09

Ngoại Truyện: Ma Thuật Sư và Nàng Công Chúa Búp Bê

0 Bình luận - Độ dài: 14,857 từ - Cập nhật:

Chàng trai trẻ khẽ buông một hơi thở dài, làn khói trắng xóa hiện ra rồi tan biến trong chốc lát.

Cái lạnh buốt lan tỏa trong lồng ngực mang lại cảm giác sảng khoái, nhưng không khí đã trở nên giá rét từ lúc nào không hay.

Dẫu mùa đông vẫn còn xa, nhiệt độ lại thay đổi đột ngột khi cậu càng leo lên cao.

Người ta vẫn thường nói, cứ lên cao một nghìn mét so với mực nước biển, nhiệt độ sẽ giảm đi mười độ.

Và với tiết trời mùa thu thất thường, việc không khí trên núi khá lạnh cũng chẳng có gì lạ.

Thế nhưng, cái lạnh cắt da cắt thịt này lại không phải là chuyện có thể xem thường được.

“Tại sao mình lại bị phái đến một ngọn núi như thế này ngay sau khi vừa đặt chân đến Đức cơ chứ…?”

Cậu trai lẩm bẩm một mình, đứng ngay trên một khu rừng linh sam và ngước nhìn ánh nắng rực rỡ đang chiếu xuyên qua những đám mây.

Cậu lại thở ra một hơi dài, làn khói trông chẳng khác gì những đám mây trên đầu trước khi nó cũng tan vào không trung.

Vào ngày này, Ma Thuật Sư thời hiện đại Yakagi Suimei đang ở sâu trong vùng núi của Đức theo mệnh lệnh của Nettesheim, người lãnh đạo của Hiệp Hội.

Nói một cách thực tế, bất kỳ ai tự nhận mình là “Ma Thuật Sư” đều có khả năng bị nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ, bất kể họ có nói thật hay không.

Bởi lẽ, đối với hầu hết mọi người, Ma Thuật Sư là một thứ gì đó chỉ tồn tại trong tiểu thuyết.

Merlin, Morgana, Odin, Circe, ba mụ phù thủy trong vở Macbeth… Nếu bắt đầu liệt kê tất cả các ví dụ, chắc sẽ mất cả ngày.

Nhưng nếu bạn hỏi mười người khác nhau, tất cả họ đều sẽ cho bạn cùng một câu trả lời: “Ma Thuật Sư không có thật.”

Đó là lẽ thường tình. Tất cả những người bình thường, cùng lắm, cũng chỉ biết đến các nhà ảo thuật sân khấu mà thôi.

Tuy nhiên, điều đó không làm thay đổi sự thật rằng Ma Thuật Sư thực sự, thực sự tồn tại—ngay cả trong thế giới hiện đại bị khoa học và công nghệ lấn át.

Và họ cũng giống hệt như những Ma Thuật Sư trong tiểu thuyết mà mọi người vẫn hình dung khi nghe đến từ này.

Họ làm sáng tỏ những bí ẩn và điều khiển các hiện tượng kỳ diệu.

Thực tế, các Ma Thuật Sư đã dẫn dắt nhân loại bằng sức mạnh phi thường của họ từ thời cổ đại, góp phần to lớn vào sự thịnh vượng của thế giới.

Họ thúc đẩy mọi hoạt động học thuật, bắt đầu từ triết học tự nhiên, và không hề quá lời khi nói rằng chính họ đã xây dựng nên nền tảng cho những kỳ quan của thế giới.

Thế nhưng, trong thời hiện đại, thành tựu của họ đã bị khoa học vượt qua và sự tồn tại của họ đã dần bị đẩy vào những trang sách viễn tưởng kể từ thời của Robert Boyle.

Và thế là, trong thời đại ngày nay, những sinh vật huyền thoại được gọi là Ma Thuật Sư vẫn tiếp tục âm thầm truyền lại kiến thức về những điều huyền bí.

Một trong những sinh vật đó là một chàng trai đến từ Nhật Bản, Ma Thuật Sư của Hiệp Hội, Yakagi Suimei.

Suimei đột ngột dừng bước. Con đường mòn đã biến mất tự lúc nào?

Dù cậu có đi tiếp bao lâu, tất cả những gì cậu có thể thấy xung quanh mình chỉ là một khung cảnh xanh tươi không đổi.

Cau mày trước không khí lạnh lẽo, cậu lấy cả một tấm bản đồ thông thường lẫn một tấm bản đồ sao ra khỏi túi và ném chúng xuống đất.

Sau đó, cậu lẩm bẩm vài từ kỳ lạ trong khi liếc nhìn lên bầu trời trước khi quan sát kỹ lại xung quanh một lần nữa.

Khi cậu làm vậy, hai tấm bản đồ giờ đã nằm ở một vị trí khác trên mặt đất so với nơi cậu đã ném chúng.

“Hmm… Ít nhất thì mình không bị lạc.”

Cậu vẫn đang đi đúng hướng. Tất cả những gì cậu phải làm để đến đích là tiếp tục tiến về phía trước.

Nhưng mặc dù vậy, tất cả những gì cậu có thể thấy trước mắt là một khu rừng rậm rạp, tối tăm.

Những cây thường xanh mọc san sát nhau đến mức tầm nhìn vô cùng hạn chế.

Tuy nhiên, một khu rừng tối tăm khó có thể là trở ngại đối với một Ma Thuật Sư như cậu.

Nếu chỉ cần dùng Ma Thuật để soi sáng con đường, cậu sẽ đến đích mà không gặp vấn đề gì.

Nhưng thay vì dùng đến Ma Thuật, Suimei lười biếng rút một chiếc đèn pin ra khỏi túi áo khoác.

“Hửm?”

Tách, tách…

Công tắc trên đèn pin phát ra một tiếng kêu vô vọng. Nó đã hoàn toàn vô dụng.

“Thôi rồi. Hỏng mất rồi. Thiệt tình, cậu ta đúng là hết lòng vì mình mà, phải không?”

Thật vậy, chiếc đèn pin là một món quà sinh nhật từ người bạn thân nhất của Suimei—thứ mà cậu ấy đã tặng ngay trước khi cậu rời Nhật Bản lần này.

Suimei chưa dùng nó một lần nào, nhưng dường như nó đã hỏng mà không cho cậu một cơ hội nào để thử.

Suimei gãi sau đầu một cách bối rối, rồi cất món quà sinh nhật trở lại túi áo khoác.

Các thiết bị công nghệ thường bị hỏng hóc trong tay của các Ma Thuật Sư. Càng đắm mình vào những điều huyền bí, họ càng tách mình ra khỏi khoa học.

Đôi khi, chỉ cần một cái chạm của họ cũng đủ để làm cho các thiết bị phụ thuộc vào nó trở nên vô dụng.

Đó là trường hợp của chiếc đèn pin của Suimei, nó đã bỏ cuộc với cậu. Nhưng đây không phải là một trải nghiệm hoàn toàn mới.

Hoàn toàn không. Việc các cửa soát vé hoặc cửa tự động ở nhà ga gây khó dễ cho cậu không phải là hiếm.

Giờ thì, đèn pin là một thiết bị tương đối đơn giản. Nó không thực sự có thể được gọi là công nghệ cao.

Nhưng dù vậy, những chiếc đèn pin hiện đại vẫn sử dụng những thứ như điện phát quang hữu cơ, điốt, và những thứ tương tự, vì vậy chúng là những thiết bị tiên tiến hơn nhiều so với trước đây.

Rất có thể chính điều đó đã làm hỏng chiếc đèn pin của Suimei. Nhưng dù vậy, việc một thứ đơn giản như đèn pin lại hỏng trong tay cậu như thế này là lần đầu tiên.

Điều đó có nghĩa là có khả năng một thứ gì đó khác đang tác động ở đây.

Đó là điều mà người ta thường nghe nói đến, hoặc đôi khi thậm chí tự mình trải nghiệm, tại một số thánh địa hoặc khu vực bị ma ám.

Máy ảnh, đèn, và radio sẽ đột ngột ngừng hoạt động.

Theo lý thuyết Ma Thuật, sóng điện từ có một bản chất khiến chúng rất dễ bị ảnh hưởng bởi những điều huyền bí.

Sóng điện từ quan trọng trong thế giới của những điều huyền bí như một bước sóng của ánh sáng, nhưng chúng cũng có ý nghĩa to lớn trong lĩnh vực khoa học như một phần của lý thuyết về sự vĩnh cửu của vũ trụ.

Đó là lý do tại sao người ta nói rằng một thứ càng gần với lý thuyết huyền bí, sóng điện từ càng khó hoạt động đúng theo cơ sở khoa học thuần túy—có nghĩa là có khả năng có một sự hiện diện huyền bí trong khu vực mạnh đến mức nó tạo ra một ảnh hưởng liên tục lên bất kỳ thiết bị điện tử nào.

Một kết giới, hử?

Thật vậy, cái lạnh bất thường của khu rừng không chỉ do độ cao.

Bóng tối ảm đạm của nó cũng không chỉ vì tán lá cây và mây che phủ.

Và, cũng tương tự như vậy, chiếc đèn pin của Suimei không hỏng chỉ vì cậu là một Ma Thuật Sư.

Nói tóm lại, có một kết giới ở đây để đảm bảo rằng bất kỳ ai không được chào đón vào rừng sẽ bị lạc đường.

Cùng với cái lạnh bất thường và bóng tối lờ mờ đe dọa nuốt chửng kẻ lạ mặt, nó quá đủ để ngăn chặn bất kỳ kẻ xâm nhập thông thường nào.

Suimei có thể cảm nhận rõ ràng một ranh giới vô hình ngay trước mặt mình.

Nhưng dù vậy, cậu không ngần ngại bước tới. Cảm giác từ bước chân của chính cậu lúc này không còn đáng tin cậy nữa.

Cậu không thể cảm nhận được những cành cây và lá cây mà cậu đang giẫm lên, chứ đừng nói đến mặt đất vững chắc bên dưới chúng.

Không giống như bóng tối thông thường, cảm giác như cậu đã bước vào một màn đêm hữu hình—một màn đêm bám vào da cậu như hơi ẩm.

Bước vào đó giống như chìm xuống một biển đen.

Nó đủ để khiến bất kỳ người bình thường nào cũng phải chạy ngược lại, nhưng Suimei vẫn tự tin tiến về phía trước.

Cuối cùng, khi vượt qua hàng cây, một luồng ánh sáng chói lòa tấn công Suimei.

Khi cuối cùng cậu có thể nhìn xuyên qua dư ảnh còn hằn lại trong mắt, một con đường lát đá mở ra trước mặt.

Nó được lát rất gọn gàng và mời gọi đến mức khiến cậu nghi ngờ về cuộc hành trình ảm đạm mà cậu đã trải qua để đến được đây.

“Mình đoán đích đến của mình là ở cuối con đường này.”

Cậu có thể thấy lờ mờ bóng dáng của một tòa nhà phía trước. Chắc chắn đó là mục tiêu của cậu.

Nhiệm vụ mà người lãnh đạo giao cho cậu lần này khá là kỳ lạ.

“Chúc mừng. Giờ cậu đã là một Ma Thuật Sư cấp cao, chúng tôi đã quyết định cấp cho cậu một trợ lý. Một người bạn cũ của ta sống ở nơi ta sẽ cử cậu đến. Ta muốn cậu đến đó đón trợ lý của mình.”

Vẻ mặt của Suimei đã nhăn lại khá nhiều khi nghe điều đó.

Người lãnh đạo của Hiệp Hội, Nettesheim, nổi tiếng với việc đẩy những yêu cầu vô lý cho người khác với một nụ cười ngây thơ.

Hầu như mọi điều ông nói ra đều khiến người ta muốn trêu lại.

Dù sao đi nữa, việc các Ma Thuật Sư tự cô lập mình ở những nơi hẻo lánh là khá phổ biến.

Dù là giữa núi non hay trên một hòn đảo hoàn toàn biệt lập—càng hẻo lánh càng tốt.

Điều duy nhất Suimei nghi ngờ ở đây là nơi này không được ghi lại trên bản đồ cổ tại trụ sở Hiệp Hội.

Bản đồ cổ là một tạo tác phản ánh chính xác những thay đổi của cảnh quan theo thời gian thực.

Suimei tin rằng nó là tuyệt đối và chính xác, nhưng vì một lý do nào đó... vị trí này không được đánh dấu trên đó.

Khi cậu hỏi người lãnh đạo về điều đó, câu trả lời duy nhất cậu nhận được là nụ cười thương hiệu của Nettesheim và những lời đầy ẩn ý, “Cậu sẽ hiểu khi đến đó thôi.”

Tuy nhiên, nơi này là nơi một người bạn cũ của Nettesheim sống.

“Bạn cũ” là từ chính Nettesheim nói, mà Suimei coi là rất đáng ngờ.

Bạn thấy đấy, người lãnh đạo của Hiệp Hội gọi bất kỳ ai và tất cả những người chia sẻ lý tưởng của ông là bạn.

Những người ngưỡng mộ ông, những người theo đuổi ông, những người mù quáng thần tượng ông... Tất cả họ đều là bạn của ông không ngoại lệ.

Vậy người đang đợi Suimei có thực sự là bạn của Nettesheim không? Hay là một đệ tử cũ?

Một tín đồ tôn sùng ông như một vị thần? Suimei chỉ có thể tự hỏi.

Tuy nhiên, đó không phải là điều duy nhất khiến cậu thấy kỳ lạ về nhiệm vụ này.

Quan trọng hơn, Nettesheim đã đặc biệt bảo Suimei đến “đón” trợ lý của mình.

Điều đó nghe như thể trợ lý đó là một Linh Thú.

Suimei không sở hữu khả năng hay mana để ký khế ước với một Linh Thú, và Nettesheim biết rất rõ điều đó.

Có lẽ đó là một loại chỉ có thể được triệu hồi khi cần thiết, nhưng về cơ bản, Suimei không có hứng thú với việc có một Linh Thú luôn sẵn sàng túc trực bên cạnh.

Đây cũng là điều mà Nettesheim biết rất rõ.

Vậy tại sao, chính xác, Nettesheim lại ngụ ý như vậy? Ý nghĩa đằng sau cách ông chọn từ là gì?

Suimei suy ngẫm về điều này khi cậu bước đi, nhưng cuối con đường đá đã hiện ra trước khi một câu trả lời nào đó đến.

“Vậy đây là…”

Một ngôi nhà lớn, cổ kính theo phong cách Tân Phục Hưng đứng trước mặt cậu. Mặt trời hiện đang ẩn sau những đám mây, và những bức tường trải dài từ cổng trước phản chiếu ánh sáng mờ đục của nó.

Vì thế, toàn bộ khu vực dường như được bao phủ trong một màu xám xịt, tạo cho nó một vẻ đẹp khá kỳ lạ.

Dù vậy, Suimei vẫn tiến đến cổng. Đó là một công trình lớn, uy nghi, tương xứng với kích thước và sự lộng lẫy của trang viên.

Nó được làm bằng thép rèn trông như đã được nung đen kịt, và được trang trí bằng các bánh răng, con lắc, và những thứ tương tự như thể nó được mô phỏng theo cơ cấu bên trong của một chiếc đồng hồ hoặc một cỗ máy đơn giản nào đó.

Suimei dùng tay gõ cửa trên cổng và một tiếng chuông kim loại dễ chịu vang vọng thẳng đến cửa nhà.

Dinh thự của vị Ma Thuật Sư già tự nhiên có một không khí bí ẩn, bao gồm cả cái tay gõ cửa rõ ràng là có Ma Thuật.

Không lâu sau, cánh cửa trước của ngôi nhà cọt kẹt mở ra, hé lộ bóng tối bên trong.

Ánh nắng xen vào cho thấy một cô gái trong chiếc váy tạp dề đáng yêu với mái tóc nâu nhạt xõa dài sau lưng.

Cô dường như trẻ hơn Suimei dựa trên chiều cao và các đường nét, nhưng biểu cảm có phần trong suốt của cô có vẻ khá lạnh lùng.

Cô tiến đến cổng, nhấc tà váy lên và nhún chào một cách thanh lịch.

Suimei lịch sự bắt đầu tự giới thiệu để đáp lại, nhưng…

“Tôi là—”

“Yakagi Suimei của Hiệp Hội, phải không? Chúng tôi đã đợi cậu.”

“Tôi hiểu rồi.”

Cô gái chạm vào cổng và một âm thanh kim loại vang lên như thể các bánh răng của một chiếc đồng hồ đột nhiên khớp vào nhau.

Tiếp theo là tiếng tích tắc khi các bánh răng zerol quanh cánh cổng thép nặng nề bắt đầu quay khi nó mở ra, kéo lê trên mặt đất.

Tiếng ồn của tất cả những thứ đó vang vọng khắp núi non. Những con chim bay tán loạn khỏi những cái cây ở xa, tiếng vỗ cánh của chúng vọng lại về phía dinh thự.

Nhưng khi tiếng ồn ào lắng xuống và cánh cổng mở xong, cô gái đưa tay về phía trang viên trong một cử chỉ chào đón.

“Cha tôi đang đợi bên trong. Mời cậu đi lối này.”

Lúc đó, Suimei nhìn vào mắt cô gái.

“Tôi có thể hỏi cô một điều không?”

“Chuyện gì vậy?”

“Chúng ta đang ở đâu?”

“Ý cậu là sao?”

“Ý tôi là… đây là nhà của ai?”

“Không thể nào… Cậu không được thông báo sao?”

Sự ngạc nhiên của cô hoàn toàn tự nhiên. Rốt cuộc, việc một người biết mình sẽ đi đâu trước khi lên đường là điều bình thường.

“Tôi xin lỗi. Lãnh đạo của chúng tôi có thể khá tinh nghịch,” Suimei thú nhận một cách chán nản.

“Tôi hiểu rồi,” cô gái thở dài thấu hiểu. “Vậy để tôi dẫn đường cho cậu. Đây là Xưởng Búp Bê Đồng Hồ Alzbayne.”

“Alzbayne? Vậy đây là…”

Đây là xưởng của người điều khiển rối bí ẩn. Suimei nhìn lại dinh thự một lần nữa.

Khi mặt trời ló dạng qua những đám mây, màu đỏ của trang viên xám xịt trước đó dường như sống lại.

“Người điều khiển rối” là danh hiệu chính thức cho các Ma Thuật Sư sử dụng hoặc tạo ra con rối và búp bê.

Có rất nhiều người điều khiển rối qua các thời đại, nhưng chỉ có một người duy nhất từng giành được uy tín được Hiệp Hội Ngàn Đêm gọi là Bậc Thầy Búp Bê.

Người đàn ông đó không ai khác chính là Edgar Alzbayne.

Người ta nói rằng ông có được cái tên đó là nhờ chất lượng bậc thầy trong các tác phẩm của mình.

Những con búp bê do bàn tay ông tạo ra là vô song. Không có người điều khiển rối nào có thể vượt qua ông.

Hơn nữa, những con búp bê được tạo ra trong xưởng của ông vài năm một lần luôn đạt được những thành tựu vĩ đại với những người chủ được giao phó.

Và thế là danh tiếng của ông với tư cách là Bậc Thầy Búp Bê đã tồn tại hơn một trăm năm.

Suimei lặng lẽ nhớ lại tất cả những câu chuyện cậu từng nghe về Alzbayne khi đi qua cánh cổng trước uy nghi của dinh thự.

Sau đó, cậu theo cô gái lên trang viên và vào sảnh vào thiếu ánh sáng.

Suimei nhìn quanh, có phần choáng ngợp trước cầu thang đôi hùng vĩ trước mặt.

Bên trong trang viên được trang trí bằng đồ nội thất trông như mới, trái ngược với vẻ ngoài cũ kỹ của nó.

Cậu có thể nhận ra ngay nơi này được bảo trì tỉ mỉ như thế nào.

Tất cả dường như đều hoàn hảo ngoại trừ chiếc đèn chùm ngay trên đầu, chỉ phát ra một thứ ánh sáng u ám.

Những bóng đèn thủy tinh màu mờ ảo của nó—được phủ một lớp mana—đang hạn chế độ sáng, khiến khó có thể nhìn rõ những con búp bê bisque đặt trên đồ nội thất quanh phòng.

Suimei muốn nhìn chúng rõ hơn, vì chúng là tác phẩm của Edgar Alzbayne nổi tiếng, nhưng…

Đột nhiên, cô gái quay lại nhìn Suimei, người đã dừng bước.

Sau đó cô liếc lên trần nhà nơi cậu vừa nhìn.

“Có chuyện gì vậy?” cậu hỏi cô.

“Suimei-sama, một ánh sáng mạnh mẽ sẽ tiết lộ những điều mà người ta không muốn người khác thấy. Các thiếu nữ đặc biệt không thích những ánh nhìn soi mói như vậy từ một quý ông.”

“Các thiếu nữ…?”

Suimei lẩm bẩm một mình trong bối rối. Lúc đầu, dường như cô đang cầu xin sự thông cảm cho chính mình, nhưng cô đã nói ở số nhiều.

Suimei bối rối không biết cô thực sự muốn nói đến ai, và cau mày tương ứng.

Thấy vậy, cô gái thản nhiên liếc nhìn một trong những con búp bê bisque.

“À, cô muốn nói đến chúng…”

“Vâng. Vì vậy, nếu cậu muốn chiêm ngưỡng vẻ đẹp của họ, họ sẽ thích hơn nếu cậu làm điều đó trong ánh sáng này.”

Mình hiểu rồi. Tất cả những con búp bê ở đây đều được đối xử như thể chúng còn sống.

“Chà, tôi cho rằng nhìn chằm chằm là bất lịch sự, phải không?”

“Cậu thật chu đáo, Suimei-sama.”

Nói rồi, cô gái lặng lẽ bước đi trở lại. Sau khi lên cầu thang đôi, họ ra một hành lang lót tấm thảm Ba Tư dài màu đỏ và được chiếu sáng bằng một ánh sáng ấm áp hơn nhiều.

Tiến về phía trước, cô gái dẫn Suimei đến một căn phòng ở cuối hành lang.

Sau đó, cô đứng sang một bên và cúi chào.

“Ở đây sao?” Suimei hỏi.

“Vâng. Chủ nhân đang đợi cậu bên trong,” cô gái trả lời.

“Chủ nhân” mà cô nói có nghĩa là cha cô—Edgar Alzbayne. Suimei nuốt nước bọt lo lắng.

“Suimei-sama, xin hãy thư giãn.”

“Tôi sẽ cố, nhưng…”

Cậu sắp gặp Bậc Thầy Búp Bê nổi tiếng. Cậu không thể thư giãn ngay cả khi muốn.

Thay vào đó, cậu nở một nụ cười ngượng ngùng khi cô gái quay về phía cửa.

“Thưa cha, con đã đưa vị khách từ Hiệp Hội đến.”

“Vào đi.”

Một giọng nói trầm ấm vọng ra từ phía bên kia cánh cửa.

Nó mang một sức nặng gần như của một cây cổ thụ.

Cô gái sau đó mở cửa, để lộ một quý ông lớn tuổi đang ngồi trên ghế sofa bên trong.

Ông đeo một chiếc kính một mắt và áo gile sành điệu. Ấn tượng đầu tiên của Suimei là về một bức tượng trông khắc khổ, đó là không khí nặng nề bao quanh ông.

Đây là chủ nhân của ngôi nhà và là meister của những con búp bê được tạo ra trong xưởng này.

Suimei bước đến sau chiếc ghế sofa trống đối diện với ông và cúi chào.

“Rất hân hạnh được gặp ngài. Tôi đến đây theo yêu cầu của Nettesheim, lãnh đạo của Hiệp Hội. Tên tôi là Yakagi Suimei.”

“Tôi là Edgar Alzbayne. Theo những gì tôi nghe được, tôi đã đặt một gánh nặng khá lớn lên cậu.”

“Không hề ạ.”

Suimei cúi chào một lần nữa, và có lẽ thấy điều này có gì đó thú vị, biểu cảm cứng nhắc, kỳ quặc của Edgar hơi giãn ra.

“Giờ thì, về phần giới thiệu, cô gái trẻ đã dẫn cậu đến đây là một trong những người con gái của tôi…”

“Tên tôi là Annaliese. Rất vui được làm quen với cậu.”

“Ồ, ờ, rất vui được gặp cô.”

Suimei quay lại để trả lời Annaliese, và khi cậu quay lại về phía Edgar, một khung ảnh trên tường lọt vào mắt cậu.

Nó chứa một bức ảnh đơn sắc của nhiều người, nhưng khuôn mặt của người đàn ông ở giữa đã bị bôi đen.

Suimei không thể thấy đó là ai, mặc dù mọi người khác trong ảnh đều có thể nhìn thấy rõ.

Cậu nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong sự bối rối một lúc trước khi dường như nhận ra khuôn mặt bị bôi đen đó thuộc về ai.

Thấy vậy, Edgar lên tiếng với vẻ thất vọng.

“Thấy ảnh của ông ta ngày nay sẽ khiến bất kỳ ai cũng phải cau mày.”

“Vậy đó thực sự là…?”

Suimei nhìn về phía Edgar, người im lặng gật đầu. Suimei sau đó liếc lại bức ảnh.

Thật vậy, ở trung tâm của nó là một trong những nhân vật khét tiếng nhất trong lịch sử.

Chính vì ông ta mà việc giơ tay phải sai cách là bất hợp pháp ở Đức.

Việc Edgar có bức ảnh của ông ta trên tường, và sự thất vọng của ông khi nhắc đến ông ta, dường như cho thấy một mối liên hệ cá nhân.

Suimei hỏi Edgar bằng một cái nhướng mày, và ông gật đầu.

“Meister, ông ta là người như thế nào ạ?”

“Là người như thế nào ư…? Ta không thể đưa ra một câu trả lời rõ ràng cho câu hỏi đó.”

Suimei cau mày trước câu trả lời này. Edgar sau đó nhìn lên bức ảnh như thể đang hồi tưởng về quá khứ, và giải thích một cách trôi chảy.

“Wolf đôi khi có một sự phức tạp, như thể ông ta đang tìm kiếm con đường của riêng mình… Nhưng ngay khi cậu bắt đầu nghĩ như vậy về ông ta, ông ta lại tràn đầy tự tin để dẫn dắt những người khác dường như đang lạc lối. Ngay cả ta cũng không biết liệu ông ta đã chuyển đổi qua lại giữa hai trạng thái đó, hay liệu ông ta chỉ đơn giản là thay đổi theo thời gian. Hoàn toàn có khả năng rằng ông ta luôn tự tìm kiếm con người của mình. Nhưng ta thừa nhận rằng ta cũng đã bị ông ta mê hoặc như mọi người khác vào thời điểm đó.”

Edgar nói gần như hoài niệm về người đàn ông được đề cập, người thực sự được cho là đã mê hoặc nhiều người.

Ông ta chiếm được trái tim của người dân bằng những bài phát biểu hùng hồn và giành được nhiều đồng minh theo cách đó.

Tuy nhiên, sau khi nắm quyền chính trị, ông ta đã sử dụng sức hút của mình cho mục đích xấu và mang lại đau khổ cho thế giới.

Đó là một thời kỳ tồi tệ đến mức những vết sẹo của nó vẫn còn mới, ngay cả sau bảy mươi năm.

“Ngài đã từng là đồng chí của ông ta sao?” Suimei hỏi.

“Đúng vậy,” Edgar thừa nhận.

“Cho đến cuối cùng, hay là…?”

“Không, chúng ta đã chia tay trước đó. Cuối cùng, ông ta đã không thể chống lại thần chú của giáo sư. Đó là lý do tại sao ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi.”

“…”

Trong Thế chiến thứ hai, có nhiều giai đoạn mà các Ma Thuật Sư đã chiến đấu với nhau sau hậu trường.

Trong số đó, người ta nói rằng các trận chiến ở Đức, Ý, Anh, Nga, Hồng Kông và Mãn Châu là khốc liệt nhất.

Người đàn ông ngồi trước mặt Suimei bây giờ có lẽ đã bị cuốn vào vòng xoáy chiến đấu đó.

Edgar ném đồng xu Reichsmark mà ông đang nghịch trong tay sang bàn làm việc của mình như muốn nói rằng đã đủ chuyện về quá khứ của ông.

Khi nó quay xong và dừng lại, ông đi thẳng vào vấn đề.

“Ta nghe nói rằng một người có duyên phận với ta sẽ đến, nhưng ta chưa bao giờ ngờ cậu lại là con trai của người đàn ông đó. Cậu trông giống hệt Kazamitsu khi ông ấy còn trẻ.”

“Ngài biết cha tôi sao?”

“Ta đã bị ông ấy quấy rầy hai ba lần khi ông ấy còn là một đứa trẻ.”

Miệng Edgar cong lên một cách thích thú. Suimei đã nghe nói rằng cha mình khá là nghịch ngợm khi ở tuổi cậu, và điều này dường như có liên quan đến chuyện đó.

“Ta rất tiếc khi nghe về Kazamitsu. Xin chia buồn cùng cậu.”

“Cảm ơn ngài.”

“Thật tình, gần như khó có thể nghe cậu lịch sự như vậy khi cậu là hình ảnh phản chiếu của ông ấy.”

“Ngài… sẽ phải quen dần thôi ạ.”

“Thế mới giống chứ.”

Edgar nở một nụ cười táo bạo, và Suimei nhân cơ hội hỏi về điều đã khiến cậu bận tâm suốt quãng đường đến đây.

“Meister, tôi nghe từ lãnh đạo của chúng tôi rằng ngài là một người bạn cũ của ông ấy.”

“Vậy là Lãnh chúa Nettesheim vẫn còn nói những điều như thế à…” Edgar đáp lại với một tiếng thở dài.

Đó là câu trả lời mà Suimei đã mong đợi. Có vẻ như Edgar không phải là bạn thân của Nettesheim.

Xét về tuổi tác của Nettesheim và thời điểm Edgar nổi tiếng, điều đó dù sao cũng không hợp lý.

“Vậy, Suimei, Lãnh chúa Nettesheim có nói cho cậu biết tại sao ông ấy cử cậu đến đây không?”

“Ông ấy chỉ bảo tôi đến đón một trợ lý.”

“Chà, đó cũng là một cách nói.”

Edgar gật đầu, dường như đã lường trước điều này. Tuy nhiên, vấn đề “đón” một trợ lý là điều khác mà Suimei đã băn khoăn trên đường đến đây… Vậy tại sao Edgar lại có vẻ không ngạc nhiên trước cách dùng từ này?

Nếp nhăn trên trán Suimei càng sâu hơn.

“Cậu có vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây.”

“Tôi không thể nói là tôi hiểu. Có rất nhiều điều không có ý nghĩa đối với tôi.”

“Đó chắc chắn không phải là điều mà Lãnh chúa Nettesheim thường nói. Rất lâu trước đây, khi ta bằng tuổi cậu bây giờ, ta đã cho Lãnh chúa Nettesheim xem con búp bê đầu tiên ta tạo ra. Mà nó kém xa những đứa trẻ chúng ta làm ngày nay, cậu biết đấy.”

Edgar dừng lại và nhìn lên trần nhà trước khi tiếp tục, “Nhưng vào thời điểm đó, Lãnh chúa Nettesheim… Chà, thái độ của ông ấy vẫn dịu dàng như mọi khi, nhưng ông ấy đối xử với nó như một vật thể. Hồi đó, cũng như bây giờ, mục tiêu của ta là tạo ra một con búp bê sống. Vì vậy, điều đó khá là khó chịu đối với ta.”

“Ông ấy đã nói một điều như thế…?”

Nettesheim đã lên án tác phẩm của Bậc Thầy Búp Bê nổi tiếng chỉ là một vật thể—một sự xúc phạm vượt quá mọi cảm giác nghiêm khắc.

“Nghĩ lại thì, đó là một lời khiển trách từ Lãnh chúa Nettesheim. Ta đã chạy trốn khỏi sư phụ của mình để đến bên ông ấy. Đó không gì khác ngoài sự kiêu ngạo của ta. Vào thời điểm đó, ta nghĩ rằng mình có thể thống trị tất cả trong tầm tay của mình. Vì vậy, cách ông ấy chọn từ ở đây là một lời nhắc nhở về thời điểm đó—vừa là một chỉ thị vừa là lời cảnh báo từ Lãnh chúa Nettesheim để ta phải tự đánh giá mình mọi lúc và phải đặt cả trái tim vào đó,” Edgar nói với một nụ cười, dường như hài lòng với thông điệp.

“Giờ thì, chúng ta đã đi lạc đề.”

“Ồ, chắc chắn là không ạ. Điều này rất thú vị,” Suimei lịch sự trả lời. “Tuy nhiên, ngài đã đề cập đến những đứa trẻ trước đó. Điều đó có nghĩa là…”

“Vâng. Tôi cũng là một cư dân của dinh thự này,” Annaliese trả lời với một cái nhún chào thanh lịch.

Nói cách khác, cô cũng là một trong những sáng tạo của Edgar.

Tuy nhiên, nếu vậy, phải có một nguồn mana để cung cấp năng lượng cho cô.

Búp bê không có khả năng tự di chuyển, nhưng cô gái này dường như đang di chuyển mà không có người điều khiển rối để điều khiển cô.

Điều duy nhất Suimei có thể nghĩ đến là cô đã được nạp năng lượng huyền bí vào thời điểm được tạo ra, giúp cô có khả năng tự tạo ra mana ngay cả khi không có người thi triển.

Cô gái này hẳn là một con búp bê tự hoạt động, và đôi mắt của Suimei lấp lánh sự kinh ngạc và tôn trọng khi đi đến câu trả lời đó.

“Vợ tôi và tôi coi hầu hết tất cả các con búp bê của dinh thự này là con của chúng tôi.”

Edgar liếc nhìn về phía bàn làm việc của mình, trên đó có một bức ảnh của một chàng trai và một cô gái trẻ.

Người đàn ông trông giống như một Edgar trẻ trung hơn, trong khi người phụ nữ có những đường nét giống với Annaliese.

“Vợ tôi không thể có con, cậu thấy đấy. Đây là cách duy nhất chúng tôi có thể để lại thứ gì đó.”

“Vậy người trợ lý mà ngài gửi đến Hiệp Hội là…”

“Một trong những người con gái của ta, vâng.”

Lúc đó, Annaliese đặt tay lên má một cách bối rối.

“Nhưng con bé được nuôi dạy để trở nên ích kỷ nhất trong tất cả chúng ta. Tôi tự hỏi có phải vì nó là em út không…?”

cô trầm ngâm.

“Nó vẫn còn trẻ. Mọi người đều bắt đầu cuộc sống như vậy. Nó sẽ học hỏi từ bây giờ,” Edgar làm rõ.

“Vậy cô con gái này… Cô ấy vẫn chưa độc lập với tư cách là một Ma Thuật Sư sao?” Suimei hỏi.

“Đúng vậy. Và vì thế cậu đã được chọn để hướng dẫn cho nó trong khi nó làm trợ lý cho cậu,” Edgar giải thích.

“Nhưng tôi cũng vẫn chưa—” Suimei bắt đầu phản đối.

“Không cần phải khiêm tốn như vậy, Suimei-sama,” Annaliese cắt ngang. “Cậu là một Ma Thuật Sư phi thường đã loại bỏ một con rồng đỏ khỏi thế giới. Cậu không hề thiếu kinh nghiệm.”

“Nhưng đó không thực sự là điều tôi tự mình làm được…”

Đúng là Suimei đã không một mình đánh bại con rồng.

Đó là một chiến thắng chỉ có thể đạt được với sự nỗ lực của nhiều Ma Thuật Sư đã liều mạng để hoàn thành nó.

Suimei đã đóng góp, chắc chắn là vậy, nhưng cậu không nghĩ rằng điều đó khiến cậu đủ tư cách để hướng dẫn bất kỳ ai khác về Ma Thuật.

Ngay cả với tư cách là một Ma Thuật Sư cấp cao, việc nhận một đệ tử đòi hỏi khả năng lãnh đạo và kinh nghiệm đáng kể.

Và Suimei, người mới chỉ là một Ma Thuật Sư được mười năm, tin rằng mình còn quá non nớt cho công việc này.

“Suimei, cậu sẽ phải nỗ lực để có thể nhận một đệ tử thực thụ. Hiểu chứ? Cậu có thể coi đây là một buổi diễn tập cho đến khi cậu sẵn sàng dạy một đệ tử Ma Thuật từ đầu.”

“Có thực sự ổn khi tôi làm việc này không ạ?”

“Hoàn toàn ổn. Dù sao thì cậu cũng là con trai của Kazamitsu.”

“…”

Suimei gãi sau đầu một cách ngại ngùng trước lời nhận xét đó.

Nghe những lời khen ngợi như vậy nhân danh cha mình khiến cậu cảm thấy có phần ngượng ngùng.

“Ngoài ra, về cô gái mà cậu sẽ nhận… Con bé là độc nhất trong số các chị em của nó,” Edgar tiếp tục.

“Vậy sao ạ?” Suimei hỏi.

“Con bé được sinh ra từ một chiếc bình,” Annaliese trả lời.

Cụm từ đó đã gây ấn tượng với Suimei.

“Ý cô là con bé là một homunculus?” cậu hỏi.

“Vợ ta đã nghĩ ra lý thuyết này trước khi bà ấy qua đời. Và bây giờ khi kỹ thuật của ta cuối cùng đã bắt kịp, ta đã được ban phước với cơ hội để tạo ra cô bé đó.”

“Tôi hiểu rồi… Nhưng để kỹ thuật của ngài ‘cuối cùng bắt kịp’? Điều đó khá là…”

Câu chuyện của Edgar hoàn toàn đáng kinh ngạc. Để Bậc Thầy Búp Bê huyền thoại theo đuổi một lý thuyết… Đó hẳn phải là một lý thuyết ghê gớm.

Cô con gái này của ông được tạo ra tốt đến mức nào? Suimei thậm chí không thể đoán được.

“Ta vẫn chỉ là một người điều khiển rối. Ta có kiến thức khá sâu rộng về giả kim thuật, nhưng vợ ta là người giỏi nhất thời của bà ấy.”

“Có nghĩa là bây giờ đã có người vượt qua bà ấy?”

“Lãnh chúa Nicolas có lẽ là người duy nhất. Nhưng ngay cả ông ấy cũng đã bị bà ấy vượt qua vào thời của bà ấy.”

Biểu cảm của Edgar vẫn cứng nhắc khi ông nói trìu mến về vợ mình.

Thật đáng sợ khi nghĩ rằng có ai đó đã từng vượt qua vị giáo sư quái vật.

Nhưng gác chuyện đó sang một bên, Edgar quay sang Annaliese.

“Vậy thì, Ann…”

“Vâng. Suimei-sama, mời đi lối này.”

Annaliese, người đang đứng bên cạnh Edgar, đi đến cửa và cúi chào Suimei.

Có vẻ như cô sẽ dẫn cậu đi nốt quãng đường còn lại.

Sau khi cúi chào nhẹ Edgar, Suimei lại theo sau cô.

Khi gặp ai đó lần đầu tiên tại nhà riêng của họ, theo thông lệ, người ta sẽ gặp nhau trong một phòng tiếp khách nào đó.

Tuy nhiên, mặc dù Suimei hoàn toàn xa lạ với gia đình và nơi ở của Alzbayne, cậu lại được dẫn ngay đến phòng ngủ của cô con gái út của Edgar.

Edgar là tiền bối của Suimei cả về tuổi tác và cấp bậc, nhưng đây vẫn là một cách đối xử có phần không phù hợp với một Ma Thuật Sư đến với tư cách là sứ giả của Nettesheim.

Dù vậy, Suimei vẫn tuân theo vì đây là những hoàn cảnh đặc biệt.

“Homunculus.” Thuật ngữ này thường được sử dụng để xác định các dạng sống nhân tạo được tạo ra bằng giả kim thuật để chứng minh lý thuyết đằng sau sản phẩm của Lapis Philosophorum.

Chúng có khả năng nói tiếng người ngay từ khi được sinh ra và tự nhiên sở hữu kiến thức uyên bác.

Tuy nhiên, mặt khác, cơ thể nhỏ bé của chúng được cho là rất mong manh đến mức chúng không thể sống sót bên ngoài những chiếc bình mà chúng được tạo ra.

Rất có thể, đó chính là lý do tại sao cô ấy vẫn chưa lộ diện và tại sao Suimei bây giờ lại được hộ tống đến phòng riêng của cô.

Cuối cùng, cậu và Annaliese đến một căn phòng ở góc tầng hai và, không giống như ở văn phòng của Edgar, Annaliese đứng sang một bên cửa và nhún chào như thể muốn Suimei tự mình mở nó.

“Phòng này thuộc về em út của chúng tôi, Hydemary. Con bé đang đợi cậu, Suimei-sama.”

Suimei tuân theo và đặt tay lên tay nắm cửa, nhưng cậu tò mò tại sao Annaliese lại chỉ đứng đó.

Cậu đã cho rằng cô sẽ đi cùng mình như trước, nhưng cô không có dấu hiệu nào cho thấy điều đó.

“Annaliese, cô không vào sao?”

“Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi muốn cậu vào phòng này một mình, Suimei-sama.”

“Không sao… Nhưng cô có thể cho tôi biết tại sao không?”

“Có thể nói đó là một yêu cầu ích kỷ của Hydemary. Nếu cậu muốn biết thêm, cậu có thể hỏi con bé khi gặp mặt.”

Có nghĩa là mọi chuyện sẽ sáng tỏ khi mình vào trong sao?

“Tôi hiểu rồi.”

Hẳn phải có một lý do nào đó đằng sau cuộc gặp gỡ vòng vo này.

Nhưng, được Annaliese thúc giục, Suimei mở cửa và một mình bước vào phòng.

Ngay lúc đó, một hương thơm dịu dàng thoang thoảng trong mũi cậu như thể hương trầm gỗ hồng đang được đốt ở đâu đó.

Mùi hương làm dịu lòng cậu, nhưng đồng thời, nó lại có một tác dụng kỳ lạ, không trong sạch như dầu hoa hoàng lan và hương đàn hương Lào Sơn mà các phù thủy thường dùng làm thuốc kích thích.

Tuy nhiên, căn phòng lại đầy ắp những món đồ nội thất trắng sang trọng dường như được nhập khẩu từ Pháp.

Và ngồi trên đó—giường, ghế, và tất cả—là những con búp bê bisque.

Căn phòng được trang trí bằng các họa tiết hoa văn và các điểm nhấn màu trắng, tạo cảm giác nó thuộc về một công chúa hoặc một tiểu thư quý tộc nào đó.

Nhưng không nơi nào giữa tất cả các đồ trang trí và nội thất cao cấp đó, Suimei có thể tìm thấy bất cứ thứ gì dù chỉ giống như chiếc bình của một homunculus.

Cậu nhìn xuống sàn và thở hắt ra khi cố gắng nắm bắt tình hình.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” cậu lẩm bẩm một mình.

Sau đó, cậu quay lại và với tay lấy cửa, định hỏi Annaliese về tất cả những chuyện này. Nhưng…

“Hả?” cậu thốt lên không tin nổi.

Vì khi cậu vặn tay nắm cửa, cánh cửa không hề nhúc nhích.

“Này! Cửa khóa rồi! Chuyện này là sao?!”

Ngay cả khi cậu đập cửa, không có câu trả lời nào từ phía bên kia.

Tuy nhiên, khi giọng nói hoang mang của cậu vang vọng khắp phòng, đôi mắt được rèn luyện của một Ma Thuật Sư nhận ra rằng một kết giới đang được triển khai.

Tay nắm cửa chìm vào trong cửa, và sự khác biệt giữa cửa và tường dần biến mất.

Mình bị nhốt rồi.

Khoảnh khắc cậu nhận ra điều đó, mana đột nhiên bắt đầu tích tụ sau lưng cậu.

Dường như không có ai trong phòng, nhưng Suimei coi lượng mana đang dâng lên là đủ để trở thành một mối đe dọa.

Chủ nhân của căn phòng này đang trốn ở đâu? Hay lượng mana này là một thứ gì đó hoàn toàn khác?

Suimei nheo mắt và cẩn thận xem xét xung quanh.

Từ những gì cậu có thể thấy, những con búp bê trang trí trong căn phòng khoa trương này là thứ thực sự nổi bật.

Cậu vừa mới biết rằng hầu hết tất cả các con búp bê trong nhà đều là tác phẩm của Edgar, và sau khi chứng kiến Annaliese, cậu chỉ có thể cho rằng chúng là nguồn gốc của mana.

Tuy nhiên, mặc dù vậy, cậu thực sự không thể phát hiện bất kỳ mana nào phát ra từ chúng.

Đó chắc chắn là một câu đố, nhưng Suimei không có nhiều thời gian để suy nghĩ.

Bởi vì đột nhiên…

“Los geht’s.” [Bắt đầu nào.]

“!”

Một giọng nói đều đều của phụ nữ vang vọng khắp phòng. Theo tín hiệu của cô, các Trận đồ Ma Thuật hình thành xung quanh một số con búp bê như những chiếc thắt lưng, và chúng bắt đầu di chuyển như những con rối vụng về.

Cứ như thể chúng chưa quen với việc sống lại. Chúng tò mò cử động tay chân, rồi xoay người.

Nhưng khi chúng dường như đã thích nghi, chúng đột nhiên cùng lúc lao về phía Suimei.

“Ực!”

Suimei vụng về vung tay và quét sạch lũ búp bê bằng mana của mình.

Lũ búp bê đã bị đẩy lùi thành công, nhưng lực giật đã khiến Suimei lùi lại vào tường.

Không cho cậu một giây nghỉ ngơi, giọng nói đều đều đó lại cất lên một lần nữa.

“Jetzt kommen, mein niedlicher Teddybär.” [Giờ thì đến đây, gấu bông dễ thương của ta.]

Giọng nói kỳ lạ, vô cảm của người phụ nữ có một không khí huyền bí.

Những gì cô nói quá nực cười để có thể là một câu thần chú, nhưng không thể nhầm lẫn rằng đó chính xác là nó.

Bằng chứng là một con gấu bông xuất hiện giữa không trung ngay khi những lời nói vừa rời khỏi miệng cô.

Đó là một con thú nhồi bông khá dễ thương, dường như không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào, nhưng Ma Thuật đã tạo ra nó lại là một câu chuyện khác.

Nó dường như không thuộc về bất kỳ hệ thống nào đã biết, khiến Suimei tin rằng đó là Ma Thuật gốc.

Vì vậy, Suimei đưa tay trái ra để đẩy lùi nó bằng Ma Thuật công kích, nhưng…

“Fass!” [Bắt lấy!]

“Cái gì?!”

Con gấu bông tóm lấy tay Suimei với những chuyển động nhanh nhẹn đáng ngạc nhiên. Và khi nó làm vậy, một sức nặng không thể tin được tấn công vào cánh tay cậu.

Ực! Đây là… một cái cùm Ma Thuật?

Bản thân con gấu bông được cấu tạo bằng một lời nguyền sao? Suimei không thể giũ nó ra, và mana không còn chảy đến tay trái của cậu nữa.

Phía bên trái cơ thể cậu đang bị kéo xuống sàn.

Suimei cố gắng giải trừ lời nguyền, nhưng khi cậu làm vậy, những con búp bê tập hợp lại và bắt đầu đều đặn tiến lại gần cậu.

Chúng cũng có một loại hiệu ứng Ma Thuật nào đó như con gấu bông không?

Hay chúng sở hữu một sức mạnh nào đó khác hoàn toàn? Năm con búp bê tiến sát Suimei.

Và có lẽ như một điềm báo về thần chú tiếp theo được tung ra, một hộp bài trên chiếc bàn gần đó bắt đầu lạch cạch.

Tuy nhiên, việc sử dụng nhiều loại Ma Thuật cùng một lúc đã phản tác dụng với người thi triển.

Suimei đã có thể xác định vị trí của họ bằng cách xác định nguồn gốc của cái lạnh tâm linh và bằng cách theo dõi sự di chuyển của mana.

Họ ở ngay trước mặt cậu.

“Ngươi ở đó…”

Suimei lờ đi con gấu bông vẫn còn bám vào cánh tay trái của mình và đưa cánh tay phải ra để tấn công một con búp bê trên giường bằng Ma Thuật công kích.

Một tiếng gãy giòn vang vọng khắp phòng. Tuy nhiên, con búp bê mặc đồ như một nhà ảo thuật sân khấu đã nhảy ra khỏi đường đi, lùi sâu hơn vào trong phòng.

“Ồ, vậy là cậu đã tìm ra tôi rồi sao.”

Ma Thuật Sư được đề cập—người thực ra là một cô gái trẻ—đứng dậy và nói với Suimei bằng giọng đều đều, vô cảm như khi cô đã thi triển thần chú.

Dường như cô đã cải trang thành một con búp bê lớn suốt thời gian qua.

Cô đội một chiếc mũ chóp cao và mặc áo đuôi tôm, và mang theo một cây đũa phép giống như một nhà ảo thuật sân khấu.

Mái tóc đen dài của cô xõa xuống lưng, và làn da trắng của cô có một vẻ sáng bóng như sứ của búp bê.

Cô cao hơn Annaliese, nhưng thấp hơn Suimei. Sau khi xoay cây đũa phép của mình, cô tháo mũ bằng tay trái và cúi chào nhẹ cậu.

Cô không chỉ ăn mặc như một nhà ảo thuật sân khấu, mà còn hành xử như một người như vậy.

“Chào cậu. Cậu là Ma Thuật Sư từ Hiệp Hội phải không?” cô nói.

“Đúng vậy. Và tôi đoán điều đó có nghĩa cô là người trợ lý sẽ đi cùng tôi,” Suimei hỏi một cách gián tiếp.

“Ai biết được? Điều đó phụ thuộc vào cậu,” cô gái trả lời một cách chế nhạo.

Dựa trên những gì Edgar đã nói trước đó, đây rất có thể là cô con gái út của ông—người homunculus.

Do đó, Suimei chưa bao giờ ngờ rằng cô có thể tự do di chuyển bên ngoài chiếc bình của mình, nơi trú ẩn cho chính mạng sống của cô.

Đó là một minh chứng cho khả năng đáng kinh ngạc và đáng sợ của cả Edgar và vợ ông với tư cách là các nhà giả kim thuật.

Nhưng khi Suimei bình tĩnh đánh giá cô, Hydemary vẫn giữ mana của mình được triển khai. Dường như cô đang hy vọng vào một cuộc chiến.

“Đây không phải là một cách đối xử thô lỗ với một vị khách sao?” Suimei hỏi một cách nghi ngờ.

“Cậu được cho là một Ma Thuật Sư khá mạnh, phải không? Hãy cố gắng ít nhất để xứng với cái tên của mình, Tinh Lạc Hoàng Hôn.”

“Hừ.”

Suimei khịt mũi trước biệt danh mà ai đó đã đặt cho cậu.

Sau đó, cậu bắt đầu niệm Ma Thuật của mình, mạnh dạn tuyên bố nước đi đầu tiên sau màn giới thiệu ngắn ngủi của họ.

“Invocato Augoeides, et sagitta!” [Triệu hồi Augoeides, và khai hỏa!]

Suimei bắn những tia mana rực rỡ từ những Trận đồ Ma Thuật nhỏ trên đầu.

Khi cậu làm vậy, cô gái ngay lập tức triển khai một bức tường phòng thủ phía trên mình.

Mana của cậu va chạm với bức tường của cô, và những tia sáng mana bắn ra khắp nơi, khiến căn phòng chớp sáng màu xanh và trắng.

Nhưng mặc cho cảnh tượng đó, các tia sáng không có dấu hiệu xuyên qua được bức tường.

Và sau khi xác nhận rằng cô đã hoàn toàn chặn được đòn tấn công của Suimei, Hydemary lên tiếng với cùng một phong thái không chút hài hước.

“Đây là trả lễ.”

Nói rồi, cô vẽ những Trận đồ Ma Thuật trên đầu giống hệt những cái mà Suimei vừa sử dụng.

Dường như cô đang định sử dụng cùng một đòn tấn công—một kỹ thuật khá điêu luyện.

Cô có thể đọc được thần chú chỉ sau một lần sử dụng không? Hay cô chỉ đang bắt chước nó?

“Chuyển đổi phòng thủ, chồng lớp.”

Suimei quét tay trong không khí, đầu tiên là theo chiều dọc xuống dưới và sau đó là theo chiều ngang từ phải sang trái như thể đang làm dấu thánh.

Khi cậu làm vậy, một ngôi sao sáu cánh hiện ra dưới chân cậu. Nó là một phần của một Trận đồ Ma Thuật được thiết kế để triển khai như một quả cầu khép kín.

Ngôi sao sáu cánh phát ra ánh sáng xanh nhạt và chu vi bên ngoài của nó nhanh chóng bao bọc Suimei như một quả bóng ngay trước khi các tia mana của Hydemary lao vào nó.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, Suimei nhanh chóng thực hiện nước đi tiếp theo của mình.

Cậu lao tới như thể để tấn công Hydemary từ bên sườn, đột ngột thay đổi hướng ở một góc vuông.

Cậu tích tụ mana vào nắm đấm phải và niệm một thần chú, một Trận đồ Ma Thuật hình đai, xoay tròn xuất hiện quanh cổ tay cậu.

Đó là Lagline Bells, cú đấm tối thượng mà Suimei đã học được từ chính Lãnh chúa Ozfield.

Nhưng có vẻ như cô gái giờ đã nhận ra Suimei đang định làm gì, và triển khai một bức tường để bảo vệ mình tương ứng.

Tuy nhiên, chiêu thức đặc trưng của Ma Thuật Sư được biết đến với cái tên Beatorex sẽ không dễ dàng bị chặn lại như vậy.

“Cross Sight…”

Giọng nói đều đều của Hydemary lại vang lên khắp phòng. Cô đã đọc được bản chất của đòn tấn công ngay lập tức và xác định nó bằng những thuật ngữ đơn giản.

Bằng cách bắt chước Ma Thuật phòng thủ của đối thủ bằng một Trận đồ Ma Thuật trong lòng bàn tay, những điểm yếu của Ma Thuật phòng thủ đó sẽ bị lộ ra.

Đây thực sự là một kỹ thuật đặc biệt—Ma Thuật để phá vỡ Ma Thuật.

“Puppenspiel!” [Màn kịch rối!]

Hydemary lại cao giọng, lần này nói ra một từ khóa.

Khoảnh khắc nắm đấm của Suimei phá vỡ bức tường của cô, cơ thể cô đã được hoán đổi với một con búp bê chỉ trong gang tấc.

Nắm đấm của Suimei hất văng con búp bê, và cậu nhân cơ hội để giải tán những con búp bê khác vẫn đang hoạt động trước khi nhảy lùi lại.

Trong khi đó, Hydemary dường như đã thoát ra mà không bị thương. Con búp bê mà cô đã đổi vào để làm vật thế thân cũng có vẻ khá chắc chắn;

nó thậm chí còn không bị vỡ. Suimei thực sự không thể so sánh với người phát triển ban đầu của Lagline Bells, nhưng thật đáng sợ khi Hydemary đã dễ dàng ngăn chặn đòn tấn công.

“Cậu không định cho tôi xem Golden Magnale sao?” cô hỏi.

“Đó không phải là thứ tôi lôi ra cho bất kỳ ai đâu, được chứ?” cậu trả lời.

“Keo kiệt quá. Cậu thực sự là một người bủn xỉn như vậy sao?”

“Im đi.”

Suimei gạt đi lời xúc phạm của cô với vẻ bất mãn. Hydemary có một biểu cảm điềm tĩnh và nói năng phù phiếm như thể đây là điều hoàn toàn tự nhiên đối với cô.

Nhưng trên thực tế, sự thờ ơ như vậy là một điều cần thiết để tồn tại trong thế giới Ma Thuật khắc nghiệt, nơi những trận chiến giữa các Ma Thuật Sư là một sự việc phổ biến.

Dù sao đi nữa, cô gái này thực sự xứng với cái tên Alzbayne.

Cả cách cô ấy sử dụng Ma Thuật và cách cô ấy đối phó với mình đều tốt.

Cô ấy có lợi thế vì chúng ta đang chiến đấu trong phòng của cô ấy, nhưng dù vậy, điều đó không phủ nhận được sự thật là cô ấy đang xử lý khá tốt.

Cô ấy mạnh. Tuy nhiên, dù sao đi nữa… Cô ấy vẫn có một điểm yếu.

“Tanzen, tanzen. Werden ein Kreis.” [Nhảy múa, nhảy múa. Trở thành một vòng tròn.]

Lại một câu thần chú nữa. Không, đây là một mệnh lệnh. Ngay sau khi cô thốt ra những lời đó, những con búp bê đang đổ gục xung quanh Suimei đều đặn đứng dậy khỏi mặt đất, nắm tay nhau và tạo thành một vòng tròn.

Đó là một điềm báo nguy hiểm. Việc hình thành bất kỳ vòng tròn nào trong thế giới Ma Thuật chủ yếu phục vụ một mục đích—nền tảng cho một Trận đồ Ma Thuật.

Và thực vậy, dường như những con búp bê đang bắt chước chu vi bên ngoài của một cái.

Theo các định luật của Ma Thuật, mana chảy từ mỗi con búp bê quanh vòng tròn, hợp nhất mana của chúng thành một làn sóng lớn.

Thứ hiện ra là một lượng sức mạnh khủng khiếp. Dễ dàng tưởng tượng rằng một sự rung động trường mana sẽ xảy ra với tốc độ này.

Các thần chú có thể kích hoạt một hiện tượng như vậy là cực đoan; chúng là một cấp độ huyền bí cao hơn các thần chú thông thường, điều này cũng dẫn đến việc kích hoạt sự tuyệt chủng do chênh lệch cấp bậc đối với các thần chú cấp thấp hơn.

Không rõ loại bí ẩn nào đang được triệu hồi, nhưng cơ thể của Suimei có thể bị thổi bay thành từng mảnh vào thời điểm cậu tìm ra nó.

Đối mặt với khả năng đó, cậu đã hành động tương ứng.

“Meum desiderium est pro tempestas violentiae. O vente, abripe. Emittet clamorem desperationis. Causa delendo omnia pro me…” [Điều ta mong muốn nằm trước cơn bão tố bạo tàn. Hỡi ngọn gió, hãy thổi thật mạnh. Hãy cất lên những tiếng thét của sự tuyệt vọng. Vì mục đích xóa sổ tất cả mọi thứ trước mắt ta…]

Khi Suimei bắt đầu niệm chú, không khí xung quanh cậu bắt đầu xáo động như một luồng gió đang thổi.

Giấy và các vật nhẹ khác bắt đầu bay khắp phòng trong khi tất cả các rèm cửa và khăn trải ren bắt đầu vỗ phần phật.

Không lâu sau, không khí đã tự cô đọng lại trong tay Suimei, mà cậu đã đưa ra về phía sàn nhà.

“Tôi không thể nói là tôi hài lòng khi cậu sử dụng loại Ma Thuật đó,” Hydemary lẩm bẩm.

“Nói bởi cô gái đã nhốt tôi ở đây,” Suimei đáp lại tương tự.

Hydemary cuối cùng cũng có vẻ hơi bực bội khi cô giữ chiếc mũ chóp cao của mình.

Nhưng Suimei không hề nao núng, và cô cũng vậy.

“Clauneck’s Wind!”

Suimei giải phóng Clauneck’s Wind, một thần chú bạo lực chứa đựng một con quỷ.

Khi quả cầu khí nén trong tay Suimei phát nổ, một sóng xung kích cực lớn lan truyền khắp phòng, hất văng cả búp bê và đồ đạc vào tường.

Giữa tất cả sự hỗn loạn đó, một phần của tấm thảm hoa phía sau giường lật lên.

“…”

Suimei thoáng thấy nó trong khóe mắt khi cậu vẫn tập trung sự chú ý vào Hydemary.

Giờ đến lượt cô ra tay, và cô nhanh chóng lao về phía cậu.

Cô có một khoảng cách phải vượt qua sau khi bị thổi bay về phía tường, nhưng cô đã đến gần Suimei trong nháy mắt.

Cô nhanh đến mức chói mắt. Điều đó có phần bất ngờ khi xét đến cách cô đã di chuyển từ trước đến nay, nhưng dường như bây giờ cô đã quyết tâm kết thúc mọi chuyện trong trận cận chiến.

Cô lao thẳng vào bên sườn Suimei, đưa cây đũa phép của mình về phía cậu.

“Schockenstab!” [Gậy Sốc Điện!]

Suimei di chuyển để né tránh, nhưng cậu đã không lường trước được điều sắp xảy ra.

Khoảnh khắc cậu nghĩ rằng điện sẽ bắn ra từ cây đũa phép của cô, một dòng điện chói lòa đã làm điện giật xung quanh và bắt đầu nâng các vật thể lên không trung.

Và nó không dừng lại. Ghế cổ, tách trà, đệm hoa… Bất cứ thứ gì và mọi thứ mà dòng điện chạm vào đều bắt đầu bay vòng quanh phòng, tóe lửa khi nó di chuyển.

Gần như thể dòng điện đang tóm lấy mọi thứ và vung chúng đi như một bàn tay dính.

Dựa vào điều này và mọi thứ khác mà cậu đã thấy cho đến nay, Suimei suy đoán rằng đồ chơi là nền tảng của Ma Thuật của cô ngay khi một chiếc ghế bay về phía cậu.

Điều đó đã đủ nguy hiểm rồi, nhưng chiếc ghế giờ cũng đã bị nhiễm điện. Suimei cố gắng né nó, nhưng…

“Ực!”

Con gấu bông vẫn đang nắm tay trái của cậu đang kéo cánh tay cậu như thể bị điện thu hút.

Khoan đã, nó không chỉ nặng mà còn có thể kéo mình đi sao?!

Với khả năng di chuyển bị hạn chế bởi con gấu bông, tất cả những gì Suimei có thể làm là ném mình xuống đất để né chiếc ghế.

Cậu sẽ dễ bị tổn thương theo cách này, nhưng cậu không có lựa chọn nào khác.

Và ngay khi cậu lao xuống, con gấu bông bắt đầu kéo cậu đến một phần của căn phòng dường như không có các vật thể bị nhiễm điện… khiến nó trở thành nơi hoàn hảo để ném tất cả chúng về phía cậu cùng một lúc.

Thuật ngữ “tự hoạt động” hiện lên trong đầu Suimei. Con gấu bông và những con búp bê đều tự di chuyển theo ý muốn của chủ nhân, giống như những người lính nhỏ dễ thương.

Không phải là Suimei nghĩ chúng dễ thương vào lúc đó.

Vì không thể di chuyển theo ý muốn, cậu thay vào đó đã cố gắng nhảy theo hướng mà con gấu bông đang kéo cậu.

Đến đó sớm hơn sẽ cho cậu nhiều thời gian hơn để chuẩn bị cho đòn tấn công sắp tới, và cậu ngay lập tức dựng lên hàng phòng thủ của mình.

“Primum et secundum moenia, expansio localis!” [Bức tường thứ nhất và thứ hai, triển khai cục bộ!]

Khi đồ chơi và đồ đạc bị nhiễm điện bay về phía Suimei, cậu triển khai một Trận đồ Ma Thuật quanh bàn tay đang đưa ra của mình như một chiếc khiên.

Đây là một kết giới loại tích lũy khu vực. Khoảnh khắc nó thành hình, Trận đồ Ma Thuật tỏa ra một ánh sáng vàng rực.

Pháo đài rực rỡ, Golden Magnale, đã đẩy lùi mọi đòn tấn công đang trút xuống Suimei.

Các vật thể bị nhiễm điện bị hất ngược lại Hydemary hoặc vào tường.

“Vậy là cuối cùng cậu cũng cho tôi xem rồi.”

“Miễn cưỡng thôi, vâng.”

Giờ thì, phải làm gì đây?

Bây giờ cậu đã sử dụng Clauneck’s Wind và Golden Magnale, entropy huyền bí trong khu vực đang tiến đến giới hạn của nó.

Suimei giờ phải tránh sử dụng Ma Thuật mạnh vì sợ kích hoạt hiện tượng tan chảy Ma Thuật, nhưng đồng thời, Ma Thuật yếu hơn dường như không phù hợp khi xét đến khả năng của đối thủ.

Không, khoan đã…

Cậu đã thấy nó chỉ vài khoảnh khắc trước—một thoáng chiến thắng được tiết lộ bởi Clauneck’s Wind.

Nắm bắt cơ hội đó, Suimei tấn công.

Cậu một lần nữa tập trung mana vào tay phải và lao về phía Hydemary.

“Lại nữa sao? Cậu không nghĩ một Ma Thuật Sư lao thẳng từ phía trước vào là hơi ngớ ngẩn sao?”

Quả thực, trông Suimei không khác gì đang lao vào một trận đấu tay đôi với Hydemary, một hành động mà cô không khỏi buông lời chỉ trích.

Đó là một kế hoạch đơn giản, và là một kế hoạch kém hiệu quả nhất.

Nhưng thay vì giao chiến với Hydemary, Suimei đưa tay phải ra như thể đang nhắm bắn thần chú tiếp theo của mình thẳng vào chiếc tủ trang điểm trước mặt.

Khi cậu làm vậy, những con búp bê của Hydemary đã tóm lấy cậu.

“Thật không may,” cô nói. “Cậu hy vọng đạt được điều gì khi bắn Ma Thuật qua đó? Cậu đang nhắm đến một trận hòa sao?”

“Xin lỗi, nhưng không. Tôi thắng.”

“Cậu đang nói gì—”

Suimei vẫn đứng đó, sẵn sàng bắn vào chiếc gương trên tủ trang điểm.

Nhưng không phải là chiếc gương quý giá đối với Hydemary hay gì cả.

Cô không thể hiểu tại sao cậu lại cười tự tin như vậy… cho đến khi cô tự mình nhìn lên gương.

Phản chiếu trong gương là tấm thảm hoa bên cạnh giường… Hay đúng hơn là chiếc bình khổng lồ mà nó đang che giấu.

Và quay mặt về phía nó, Suimei đặt tay lên cằm.

“Đó là cái bình của cô, phải không? Có nghĩa là đây là chiếu tướng.”

“Hừm… Vậy thần chú của cậu là loại có thể phản chiếu trong gương, và cú lao đó chỉ là một đòn nhử?”

“Điều đó không rõ ràng sao? Đó là một sự sơ suất của cô khi không xem xét điều ngược lại.”

Cú lao của Suimei không được tô vẽ hay diễn quá lố để cố gắng che giấu đòn nhử.

Cậu đã hy vọng Hydemary sẽ đọc sai ý mình, nhưng đó không hẳn là một mánh khóe mới lạ.

“Cái gì? Và cậu đã sẵn sàng bị hạ gục cùng lúc sao?”

“Tôi có thể chịu được một đòn. Dù sao thì tôi cũng có thể tự chữa lành sau đó. Nói vậy chứ, đó không phải là điều tôi muốn làm nếu không cần thiết.”

Nhưng cô không dễ dàng như vậy, phải không?

Khi Suimei gián tiếp khen ngợi Hydemary, cô cuối cùng cũng gật đầu hiểu ra.

“Không tệ. Được rồi, tôi đoán cậu tạm thời qua được.”

“Qua được cái gì?”

“Tôi muốn chắc chắn rằng người mà tôi sẽ hỗ trợ là xứng đáng với tôi. Tôi đã thử cậu.”

“Thử tôi…? Đó là lý do cô bảo tôi vào một mình sao?”

“Đúng vậy. Cậu hiểu mà, phải không? Đột nhiên tôi phải làm trợ lý cho một người mà tôi chưa bao giờ gặp. Tôi không thể cứ mù quáng đồng ý được. Đó là lý do tại sao tôi đã xin cha và chị gái cơ hội này.”

Hydemary giải thích một cách khá thẳng thắn, Suimei nhăn mặt đáp lại.

“Chà…”

Ít nhất cậu cũng có thể hiểu được lý do của cô.

Rốt cuộc, các Ma Thuật Sư thường thích chọn người mà họ học hỏi và người mà họ cùng nghiên cứu.

Nhưng dù vậy, Suimei vẫn không hài lòng với cái “bài kiểm tra” bất ngờ này của Hydemary.

Quả đúng như lời Annaliese đã cảnh báo, cô gái này ích kỷ một cách không thể chối cãi.

Nhưng khi Suimei đứng đó xem xét cô, Hydemary nhân cơ hội tháo chiếc mũ chóp cao của mình ra.

“Tên tôi là Hydemary Alzbayne. Còn cậu?”

“Yakagi Suimei.”

“Vậy là Suimei-kun. Hừm… Mọi người có hay nói rằng cậu có một cái tên lạ không?”

“Làm sao cậu biết?”

“Tôi có hầu hết các cái tên trong đầu. Tên của cậu khá hiếm ngay cả ở Nhật Bản, phải không?”

“Ừ, đúng vậy.”

Đúng là Hydemary chứa đựng kiến thức uyên bác bên trong mình.

Khi được tạo ra, homunculi được ban cho trí tuệ tương xứng với sự huyền bí được đổ vào chúng.

Và những gì Hydemary đang thể hiện bây giờ chỉ là một phần nhỏ trong trí tuệ bẩm sinh của cô.

Nhận ra điều này, Suimei khẽ gật gù thán phục.

“Nhân tiện, một chuyện hoàn toàn không liên quan…” Hydemary nói tiếp.

“Chuyện gì vậy?” Suimei trả lời một cách thản nhiên.

Lúc đó, Hydemary đột nhiên trông khá cáu kỉnh.

“Gương mặt của cậu, cũng tầm thường thật đấy nhỉ?”

“Cái gì?!”

“Ôi, đáng sợ quá.”

Biểu cảm trung tính của Hydemary không hề cho thấy rằng cô thực sự sợ hãi.

Thay vào đó, dường như cô đang trêu chọc Suimei. Cô khoanh tay và lùi lại, nhưng biểu cảm của cô vẫn không thay đổi mặc cho hành vi kịch tính của mình.

Đi đến kết luận đó là vì cô là một homunculus, Suimei chỉ vào tay trái của mình và thở dài một hơi.

“Này, cậu có thể gỡ cái thứ này ra khỏi tôi được chưa?”

“Ồ, gấu bông của tớ sao? Anh ấy dễ thương mà, phải không? Tớ gọi anh ấy là Beat-tan.”

“Không hẳn là…”

Cứ như thể Hydemary tận dụng mọi cơ hội để lạc đề, và cô tiếp tục khoe khoang khi Suimei nhìn cô với vẻ bực bội.

“Anh ấy không dễ thương sao?”

“Trông khá là ác quỷ đối với tớ lúc này.”

“Gì cơooo?”

Suimei có nửa ý định mắng Hydemary vì hành động như vậy trong hoàn cảnh này.

Trái ngược với vẻ ngoài dễ thương của nó, con gấu bông đóng vai trò như một cái cùm mana đối với bất cứ thứ gì nó nắm giữ.

Và bất cứ khi nào tù nhân của nó cố gắng tập trung mana vào khu vực bị ảnh hưởng, con gấu bông chỉ càng trở nên nặng hơn.

Nó cản trở dòng chảy của mana, nhưng nó không thể được gỡ bỏ nếu không có mana.

Đó là một cái bẫy khá nguy hiểm để bị mắc vào trong khi chiến đấu.

Cảm nhận được sự không hài lòng của Suimei, Hydemary thả con gấu bông ra và giơ nó lên một cách mong đợi.

Dường như cô thực sự nghĩ rằng Suimei sẽ nói với cô rằng nó dễ thương.

Cô dường như bị ám ảnh bởi ngoại hình của nó hơn là hiệu ứng Ma Thuật của nó.

“Ma Thuật mà cậu sử dụng là Ma Thuật gốc phải không?”

“Đúng vậy. Tớ cá là cậu ghen tị lắm, phải không?”

Hydemary tiếp tục khoe khoang, nhưng Suimei nheo mắt nhìn cô.

“Cậu đúng là tự mãn thật đấy.”

“Dù sao thì tớ là một thiên tài mà. Cậu không thấy Ma Thuật của tớ sao?”

“Chà…”

Hydemary tài năng; điều đó là không thể phủ nhận. Bản thân Ma Thuật của cô đã rất bắt mắt, và cách cô có thể sử dụng nhiều thần chú cùng một lúc là một kỹ thuật cấp độ cực cao.

Được trang bị cả Ma Thuật gốc và khả năng thi triển thần chú đồng thời, không ai có thể tranh cãi về việc cô là một thiên tài.

Hơn nữa, cô không đưa ra lời khẳng định như vậy vì tự phụ.

Chính xác hơn là đó là câu trả lời chân thành mà cô đã đi đến sau khi tự đánh giá bản thân.

Đó là sự ngây thơ của một homunculus.

Cách cô thử thách người khác vẫn khiến Suimei bực mình, nhưng cậu sẵn sàng gác lại chuyện đó lúc này.

Cậu có những chuyện quan trọng hơn cần giải quyết.

“Này, cậu bao nhiêu tuổi?” cậu hỏi.

“Hừm, cậu muốn biết tuổi của tớ à? Tớ được cha tạo ra sáu năm trước.”

“Cậu… sáu tuổi? Thật sao?”

“Đúng vậy. Hiểu chưa?”

“Ừ. Cậu thực sự là một cái gì đó.”

Việc homunculi có kiến thức khổng lồ về mọi thứ là bình thường, nhưng cách Hydemary có thể sử dụng Ma Thuật lại là một câu chuyện khác.

Có thể thi triển những thần chú như vậy khi chỉ mới sáu tuổi… Cô quả thực là một thiên tài chính hiệu.

Cộng thêm việc cô có thể di chuyển độc lập khỏi chiếc bình của mình khiến cho việc cô không phải là một homunculus bình thường trở nên rất, rất rõ ràng.

Hydemary bắt đầu sử dụng Ma Thuật để sửa chữa căn phòng bị đập phá của mình. Cô làm điều đó một cách nhanh chóng, kỹ lưỡng và không có bất kỳ điểm kỳ quặc nào.

Cách sử dụng Ma Thuật của cô là hoàn hảo, cho thấy một cái nhìn sâu sắc hơn về chiều sâu khả năng của cô.

Sau khi sửa xong phòng, cô gọi những con búp bê và gấu bông của mình lại và bắt đầu sửa chữa—hay đúng hơn là chữa lành—chúng từng con một.

Những con búp bê giơ tay lên trời vui mừng, cọ má vào má cô, và thể hiện những cử chỉ trìu mến khác khi Hydemary vỗ về từng con một cách yêu thương.

Khi cuối cùng cô đã hoàn thành tất cả các công việc sửa chữa, cô ngồi xuống bàn và ra hiệu cho Suimei về phía chiếc ghế đối diện.

“Ngồi đi. Chúng ta nói chuyện một chút.”

“…”

Nói rồi, Hydemary lôi ra một ít đồ ngọt và một ấm trà từ hư không.

Giữ một cái nhìn chăm chú vào cô, Suimei miễn cưỡng kéo chiếc ghế trước mặt mình ra.

“Sao vậy? Ngồi đi.”

Chủ nhân của căn phòng, Hydemary Alzbayne, một lần nữa thúc giục Suimei ngồi cùng cô tại chiếc bàn nơi cô đang thanh lịch nhấp trà từ một chiếc tách mà cô đã lôi ra từ đâu đó.

Cô thực sự rất xinh đẹp, mặc dù trang phục của cô lại là một chuyện khác.

Mái tóc đen dài của cô rũ xuống vai chiếc áo đuôi tôm, nhưng cô đã thản nhiên ném chiếc mũ chóp cao và cây đũa phép lên giường.

Bộ trang phục Ma Thuật Sư của cô hoàn toàn không hợp với nội thất của căn phòng, mặc dù những con búp bê bisque nằm xung quanh có chung biểu cảm vô cơ với cô.

Tất cả đều khá lạc lõng với vẻ đẹp quyến rũ của cô. Nhưng dù vậy, cảm giác như đó là một phần của sự quyến rũ của cô.

Như thể sự bất hòa thực sự là thứ mang lại sự hài hòa cho mọi thứ.

Sau khi quan sát cô một lúc, Suimei cuối cùng cũng ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

“Tớ muốn cậu đừng quá cẩn trọng như vậy,” cô nói. “Vừa rồi là cái mà cậu gọi là một bài kiểm tra. Giống như một kỳ thi chứng chỉ bậc thầy vậy. Tớ không có ý định làm hại cậu nữa.”

“Vậy sao? Tớ đã làm thế nào trong cái kỳ thi bí ẩn của cậu vậy?”

“Tớ cho rằng cậu ít nhất cũng sở hữu đủ kỹ năng để tớ công nhận.”

“Chà, cảm ơn, tớ đoán vậy,” Suimei trả lời một cách chua ngoa trước lời đánh giá của cô.

“Nhưng cậu biết tớ được bảo phải đưa cậu đi cùng, phải không? Cậu có định đi theo một cách lặng lẽ không?”

“Trước đó… có một điều tớ muốn hỏi. Được không?”

“Và đây là lý do cậu muốn nói chuyện?”

“Đúng vậy, chính xác,” Hydemary trả lời một cách thờ ơ. Cô sau đó đặt tách trà xuống và đi thẳng vào vấn đề: “Tớ muốn hỏi về các Ma Thuật Sư của Hiệp Hội các cậu. Tớ nghe nói các cậu sử dụng một lý thuyết kỳ lạ trong Ma Thuật của mình.”

“Ý cậu là lý thuyết Ma Thuật hiện đại?”

“Vâng, chính là nó. Đó là một lý thuyết kỳ quặc kết hợp nhiều hệ thống Ma Thuật lại với nhau, phải không?”

“Ít nhiều là vậy.”

“Nhưng nó không giống như sử dụng nhiều hệ thống cùng một lúc, phải không?”

“Cậu vừa thấy tớ sử dụng nó rồi. Cậu có thực sự nghĩ đó là loại Ma Thuật cấp thấp như vậy không?”

Hydemary lắc đầu, ngụ ý rằng đó không phải là điều cô đã nghĩ.

Đúng như cô đã nói, lý thuyết Ma Thuật hiện đại pha trộn Ma Thuật từ các hệ thống khác nhau.

Ví dụ, nó có thể lấy Ma Thuật rune, vốn khắc sức mạnh cưỡng chế của các chữ cái vào các vật thể để phát huy sức mạnh của chúng, và trộn nó với một hệ thống Ma Thuật hoàn toàn khác như số học Kabbalah, vốn phân loại các hiện tượng của thế giới thành các công thức để có thể tái tạo chúng.

Ngay cả trong giới Ma Thuật Sư—những người sống trong thế giới ngầm của thế giới—nó vẫn được coi là một lý thuyết khá dị giáo.

Nói về những điều bất thường, Ma Thuật mà Hydemary sử dụng cũng khá độc đáo. Nhưng gác chuyện đó sang một bên…

“Và tất cả các cậu đều đang theo đuổi lý tưởng của người lãnh đạo thân yêu của mình hay ai đó, phải không?”

“Ừ.”

Khi Suimei gật đầu, Hydemary nghiêng đầu sang một bên như một đứa trẻ ngây thơ.

“Vậy nó là về cái gì?”

“Cậu sẽ hiểu ra khi tiếp tục thôi. Cậu sẽ không bị ép buộc phải làm bất cứ điều gì, và dù sao thì tớ cũng không thể giải thích hết ở đây và bây giờ được.”

“Cũng hợp lý.”

Hydemary có vẻ không quan tâm, nhưng đó có lẽ chỉ vì phạm vi biểu cảm khuôn mặt của cô có hạn.

Tuy nhiên, tiếp tục, cuối cùng cô cũng đến với câu hỏi tiếp theo của mình.

“Này… Cậu có nhớ lần đầu tiên cậu có thể sử dụng Ma Thuật không?”

“Sao đột ngột vậy?”

“Tớ muốn biết cảm giác của các cậu khi thức tỉnh là như thế nào.”

“Cậu đang hỏi tớ cảm thấy thế nào khi lần đầu tiên có thể sử dụng Ma Thuật?”

“Tớ muốn biết về khoảnh khắc eureka của cậu hơn.”

“Vậy là sự khai sáng mà tớ có được khi đạt đến giai đoạn đó?”

“Tớ đã có thể sử dụng Ma Thuật ngay từ đầu. Tớ không biết đến những qualia như vậy.”

Suimei giờ đã hiểu cô đang hỏi gì, nhưng có một câu hỏi đặc biệt về câu hỏi của cô.

“Sao cậu không hỏi meister? Tớ cảm thấy cậu sẽ nhận được một câu trả lời tốt hơn từ một Ma Thuật Sư cấp cao hơn.”

“Câu trả lời của cha tớ rất mơ hồ.”

Hydemary nhấp một ngụm từ tách trà của mình, dường như thất vọng với câu trả lời mà cô đã nhận được. Tuy nhiên, Suimei lại hiểu.

“Lần đầu tiên tớ có thể sử dụng Ma Thuật, hử…?”

Đó là bởi vì bản thân cậu cũng không thực sự nhớ rõ chi tiết của khoảnh khắc đó.

Trong khi được cha mình cho xem Ma Thuật, cậu đã chạm đến sức mạnh huyền bí.

Cậu đã nghiên cứu những kiến thức cần thiết để sử dụng Ma Thuật, và một ngày nọ, cậu đã có thể sử dụng nó giống như cha mình.

Đó là tất cả những gì cậu nhớ một cách sâu sắc về nó. Cậu không thể xác định chính xác ngày đó là khi nào hay cậu đã cảm thấy gì về nó vào thời điểm đó.

Nhìn lại bây giờ, dường như bất cứ điều gì đã dẫn cậu đến việc sử dụng Ma Thuật đều trở nên không quan trọng vào khoảnh khắc cậu mở khóa được bí mật.

Sự tồn tại thực sự của mana là điều cậu bắt đầu quan sát sau khi có thể sử dụng nó.

Ngay cả lò mana của cậu cũng là thứ cậu đã tạo ra sau đó.

Đó là những kỹ năng đã gắn bó với cậu, ngay cả khi nguồn gốc của chúng rất mơ hồ.

Nó giống như cách một người không bao giờ quên cảm giác thăng bằng cần thiết để đi xe đạp.

Hoặc cách một người có thể bói bài tarot một cách bản năng bằng cách rèn luyện các giác quan của mình.

Hoặc cách mà trò ảo thuật tay chỉ là một sự mở rộng của trí nhớ cơ bắp.

Thật khó để xác định chính xác khoảnh khắc một người trở nên có khả năng sử dụng những kỹ năng như vậy.

Nhưng Suimei có thể nói chắc chắn một điều về việc học Ma Thuật: sẽ không thể nếu một người chưa bao giờ chạm đến những điều huyền bí.

“Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì. Tớ chỉ không thực sự biết. Chỉ vậy thôi.”

“Điều đó có thực sự chấp nhận được đối với một người đang theo đuổi những điều huyền bí không?”

Giọng của Hydemary đều đều, nhưng cô có vẻ khá nghi ngờ về điểm này.

“Không sao cả sao? Hầu hết mọi người đều như vậy. Đó là lý do tại sao câu trả lời của meister lại mơ hồ. Thật khó để diễn tả cảm giác khi lý thuyết và thực hành trở thành kết quả. Ý tớ là, mọi Ma Thuật Sư ngoài kia chắc chắn đều trải qua nó, đó là lý do tại sao không ai biết cách giải thích nó một cách chính xác.”

“Vậy sao…?”

Tuy nhiên, cảm giác đó đã vuột khỏi Hydemary, người đã có thể sử dụng Ma Thuật ngay từ ngày đầu tiên.

Cô gần như được sinh ra với sách hướng dẫn cho mọi thứ trong đầu, và tất cả những gì cô phải làm để hoàn thành một việc gì đó là vận dụng kiến thức đó.

Đó là một phần lý do làm ảnh hưởng đến khả năng thể hiện cảm xúc một cách chân thành của cô.

Đột nhiên, Hydemary nhìn thẳng vào Suimei. Cậu không chắc cử chỉ đó có ý nghĩa gì. Đôi mắt cô lạnh lùng và xám xịt.

Cậu không thể nhận thấy dù chỉ một chút đam mê trong chúng, nhưng chúng lại ánh lên một cách yếu ớt.

Cô nhìn chằm chằm vào mắt Suimei một lúc lâu trước khi có vẻ hài lòng.

“Được rồi, rất tốt. Tớ sẽ đi cùng cậu,” cô nói với một cái gật đầu.

Và thế là, Suimei cuối cùng cũng có được sự đồng ý của cô… mặc dù cậu không chắc cô đã đưa ra quyết định dựa trên điều gì.

“Suimei-kun, phải không? Hãy chắc chắn đối xử tốt với tớ như một quý cô nhé.”

“Cậu đang ngụ ý điều gì?”

“Không có gì. Tớ chỉ muốn được đối xử đúng mực.”

Đó có phải là một yêu cầu cá nhân vì cô là một homunculus được sinh ra từ một chiếc bình không?

Dường như nó thể hiện một mong muốn không bị đối xử như một vật thể.

“Ha-aahh…”

Hydemary sau đó ngáp một cái thật to như một đứa trẻ buồn ngủ.

Thấy sự thiếu tự chủ hoàn toàn của cô, Suimei đã sẵn sàng đưa ra một vài lời khuyên thẳng thắn.

Tuy nhiên, trước khi cậu kịp làm vậy, cô dụi mắt và nói một điều bất ngờ.

“Tớ mệt rồi, nên tớ sẽ đi ngủ.”

“…Cái gì?”

Cô đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, để lại một Suimei bối rối ngồi một mình tại bàn.

“Chúc ngủ ngon.”

Sau đó, cô cuộn mình một cách không phòng bị trên giường và…

“Khò…”

“N-Này. Cậu bị cái quái gì vậy…?”

Chuyện đã rồi. Hydemary đã ngủ, và Suimei hoàn toàn bối rối.

Nhưng buộc phải chấp nhận tình hình, cậu đứng dậy và định đi ra cửa.

Tuy nhiên, căn phòng vẫn còn trong trạng thái bị niêm phong… có nghĩa là không có cửa.

“…Này, chính xác thì làm thế nào để tôi ra khỏi đây?”

Cuối cùng, Suimei không có lựa chọn nào khác ngoài việc đợi ở đó cho đến khi Hydemary thức dậy. Và khi cô thức dậy…

“Cậu… là ai?”

“Tôi sẽ đấm cậu đấy, đồ nhóc con…”

“Ngủ một giấc ngon lành chứ hả?”

“Xin lỗi, xin lỗi.”

Hoàn toàn không rõ ràng rằng Hydemary thực sự xin lỗi.

Suimei ném một cái nhìn nghi ngờ về phía cô trong khi tiếp tục mắng mỏ cô trong lòng.

Sau khi cậu đã chiều ý cô và trả lời các câu hỏi của cô, cô đã đột ngột quyết định rằng đã đến giờ ngủ trưa và bò vào giường.

Tệ hơn nữa, Suimei vẫn bị nhốt trong phòng cô và không có lựa chọn nào khác ngoài việc chờ đợi cho đến khi cô thức dậy.

Và mặc dù cô đã xin lỗi, khuôn mặt vô cảm của cô chắc chắn khiến có vẻ như cô không quan tâm lắm.

Gác lại tất cả những chuyện đó, Suimei thở dài một hơi.

Khi cậu và Hydemary cuối cùng rời khỏi phòng cô, họ thấy Annaliese đang đứng bên ngoài ngay tại nơi cô đã đứng khi Suimei lần đầu tiên vào. Khi phát hiện ra hai người họ, cô ngay lập tức quay sang em gái mình.

Cô dường như không hài lòng với chiếc áo khoác nhăn nheo của Hydemary, và sửa lại nó cho cô như một người hầu gái hay can thiệp.

“Mất khá nhiều thời gian đấy nhỉ, Mary?”

“Em mệt sau khi nói chuyện với Suimei-kun.”

“Cái gì?! Không thể nào… Em đã ngủ trước mặt khách của chúng ta sao?!”

“Ừm.”

“Cô ấy đã làm vậy đấy.”

Annaliese nhìn em gái mình một cách kinh ngạc, trong khi Suimei miễn cưỡng gật đầu.

Annaliese chắc chắn đã không ngờ Hydemary lại làm một việc vô cùng thô lỗ như vậy.

Cô vừa kinh ngạc vừa sững sờ trước tin tức này, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và hắng giọng.

“D-Dù sao đi nữa, cha đang đợi. Chúng ta đến phòng của cha đi.”

“Vâââng.”

Hydemary trả lời chị gái mình một cách trẻ con, và Suimei đi theo sau họ khi họ đến văn phòng của Edgar.

Edgar đóng cuốn sách ông đang đọc để giết thời gian và quay sang Hydemary.

“Thế nào rồi, Mary? Con đã bị thuyết phục chưa?”

“Ừm. Con đoán là cậu ta qua được, thưa cha.”

“Ta hiểu rồi.”

Dường như hài lòng với câu trả lời đó, đôi môi của Edgar cong lên thành một nụ cười.

Tuy nhiên, Annaliese không mấy vui vẻ, và một lần nữa bắt đầu quở trách Hydemary.

“Thật là một điều để nói về Suimei-sama, Mary! Chưa kể đến việc đi ngủ… Chỉ việc kiểm tra khách của chúng ta đã đủ thô lỗ rồi. Em thực sự đã gây rất nhiều phiền toái cho cậu ấy.”

Hydemary bĩu môi đáp lại lời giảng của chị gái mình. Edgar, mặt khác…

“Mary, con đã đi ngủ à?”

“Ừm.”

“Đừng có ‘ừm’ với ta.”

“Con xin lỗi.”

Giọng nói vô hồn của Hydemary khiến khó có thể nhận thấy sự chân thành trong lời xin lỗi của cô, nhưng nó thực sự là chân thành.

Thái độ của cô hoàn toàn khác với cách cô đã đối xử với Suimei. Dù sao thì đây cũng là chị gái và cha của cô.

Và họ dường như không để tâm đến vẻ mặt vô cảm của cô.

Hydemary sau đó ôm Annaliese như một đứa trẻ được nuông chiều. Cô vẫn còn vẻ mặt khá cau có, nhưng cô không thể giữ được nó lâu khi em gái mình đang ôm ấp cô như vậy.

“Thiệt tình…”

Vẫn còn vẻ hơi bực bội, cô nhẹ nhàng vỗ đầu Hydemary.

Dường như cô đã khá quen với hành vi này, nếu không muốn nói là hoàn toàn khuyến khích nó.

Trong khi đó, Edgar trìu mến quan sát hai người họ một lúc trước khi cứng lại vẻ mặt và quay sang Suimei.

Vẻ mặt của ông vẫn như trước, giống như một cây linh sam già—vừa vô cùng nặng nề vừa khắc khổ.

“Xin lỗi vì đã khiến cậu phải trải qua nhiều chuyện như vậy, Suimei.”

“Leo núi, bị kiểm tra, phải chờ đợi… Ngài thực sự đã cho tôi nếm đủ mùi rồi.”

“Thôi nào. Sự phi lý là một phần không thể thiếu của việc làm một Ma Thuật Sư. Đừng để nó làm cậu bận lòng.”

Nụ cười khắc khổ của Edgar dường như muốn nói đây là một sự trả đũa, cho Suimei thấy một khía cạnh tinh nghịch bất ngờ của ông.

Cậu có một hoặc hai lời phản bác trong đầu, nhưng xét đến vị trí của mình, cậu đã kiềm chế ý muốn nói bất cứ điều gì.

Cậu nuốt ngược cơn thịnh nộ đang trào dâng trong cổ họng, nơi nó lắng xuống trong cái dạ dày đang khó chịu của cậu.

Tuy nhiên, Edgar dường như đã nhìn thấu tất cả những điều này, và chỉ nhếch mép cười nhiều hơn.

Điều này, nếu không có gì khác, Suimei sẽ ghi hận cha mình.

Để giải tỏa không khí, Suimei đã thay đổi chủ đề ngay khi có cơ hội đầu tiên.

“À, ừm, có những con búp bê trong phòng của Hydemary. Chúng có phải là…?” cậu bắt đầu hỏi.

“Tớ là người đã tạo ra những đứa trẻ đó,” Hydemary cắt ngang.

“Mary là người duy nhất trong số các chị em chúng tôi có khả năng tự tạo ra búp bê,” Annaliese giải thích.

“Cô ấy là người duy nhất? Ồ…”

Mặc dù Suimei hỏi, cậu ngay lập tức tự mình nhận ra câu trả lời.

Annaliese đã nói rằng Hydemary là người duy nhất trong số các chị em có thể làm búp bê, và Suimei đã biết điều gì là độc nhất về Hydemary.

“Búp bê không thể tự tạo ra búp bê, phải không?”

“Đúng là như vậy. Tất nhiên, đó là về việc đổ sự sống vào chúng.”

“Tôi đoán sẽ khá là kỳ quặc nếu búp bê có thể sinh sản như vậy, hử?”

Khi Suimei lẩm bẩm một mình với một nửa kinh ngạc, Hydemary nhìn sang Annaliese.

“Nhưng chị không có Thousand Albtraum sao?”

“Hihi, em thật ngọt ngào.”

Annaliese mỉm cười trìu mến trước lời khen của em gái mình. Dường như cô bé bướng bỉnh không bao giờ ngần ngại tự gọi mình là thiên tài lại có một điểm yếu đối với gia đình thân yêu của mình.

Annaliese là chị gái của cô, nhưng cô gần như là một người mẹ đối với Hydemary.

Khi hai cô gái đang nói chuyện, Suimei quay lại và cúi chào Edgar, ra hiệu rằng nhiệm vụ của cậu ở đây đã hoàn thành.

“Đã đến lúc tôi phải cáo từ rồi ạ,” cậu nói một cách lịch sự.

“Vậy thì em cũng đi đây,” Hydemary nói thêm, chia tay Annaliese.

“Mary,” Edgar gọi cô.

“Vâng, thưa cha?”

“Hãy học tập cho tốt.”

“Con sẽ làm vậy miễn là có điều gì đó để con học hỏi ở đó.”

Edgar nhẹ nhàng phớt lờ cô bé quá tự tin. Annaliese sau đó quay lại và cúi chào Suimei một cách thanh lịch.

“Suimei-sama, xin hãy chăm sóc cho Mary.”

Không cần phải nói, Hydemary sau đó đã có một bình luận châm biếm về việc ai sẽ thực sự chăm sóc ai.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận